Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
"Ta thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, tính tình ngốc nghếch trầm mặc, vô hữu vô bằng cũng vô than, ăn cháo ăn đồ ăn cũng không có thịt, chỉ thích đọc sách, trừ đọc sách, vẫn là đọc sách, bình sinh không có chí lớn, chỉ muốn vào kinh có thể thi vào Thiên Đạo viện đọc sách, sau lại quen biết Trần Nhi, liền chỉ muốn cùng nàng đọc sách, mặc dù nàng không có hứng thú gì với sách vở.
Đây là đoạn văn đầu tiên trong bút ký của Vương Chi Sách . Nhìn đoạn văn này, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác thân cận, tựa như ban đầu Thanh Đằng yến biết được quá khứ của Cẩu Hàn Thực, mặc dù biết rõ là đối thủ, hắn vẫn đối với người này sinh ra cảm giác thân cận, bởi vì hắn cũng là người thích đọc sách .
"Trên đường vào kinh ở Thiên Lương quận Vương phủ, ta gặp Thái thú nơi đó, sau này là Thái Tổ, tiếp sau đó, ta gặp được Tề Vương, sau đó nữa, ở Lạc Dương ta gặp hắn được một lần, còn có Đại huynh, đúng vậy, cũng là ở trong ngõ hẻm đầy nước bẩn của Lạc Dương, ta gặp được Trần Nhi, cho nên lưu lại."
"Lạc Dương chỉ quý, cái gì cũng quý, chính là bánh nướng cũng bán đắt hơn nơi khác, huống chi khi đó ngày ngày đánh giặc, tiền bạc dùng hết nàng lại muốn quay về nghề cũ, ta cảm thấy giết người luôn không tốt , nàng hỏi ta vậy kiếm sống thế nào, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn vào kinh đô, mặc dù thi không được Thiên Đạo viện, cũng có thể tới ngoài Thiên Thư lăng bán chút ít bản sao giả, ta vẫn cho rằng mình là thư sinh vô dụng, được cái chữ viết cũng không tệ lắm."
"Nàng theo ta đi tới kinh đô, sau đó không rời đi, chính là muốn rời đi cũng không được, bởi vì đại quân của Thái Tổ Hoàng Đế đem kinh đô vây lại, cũng chính là khi đó ta mới biết được, thì ra sau khi Đại huynh rời khỏi Lạc Dương, liền không bao giờ ... trở về nữa, cuối cùng ngày mà thành phá, ta cùng Trần Nhi ngồi ở trên thuyền, cách cầu Nại Hà nhìn Tề Vương cưỡi độc giác thú màu trắng mỉm cười đi tới, biết cuộc sống hẳn là sẽ khá giả ."
"Bệ Hạ lên ngôi ở trước Thiên Thư lăng, Ma tộc đại quân lại tới. Sau đó qua hai năm, Ma tộc lại tới, Tề Vương thỉnh thoảng sẽ đến khách sạn tìm chúng ta nói chuyện phiếm vài câu, có thể nhìn ra được, tâm tình của hắn càng ngày càng không tốt, không biết bởi vì con độc giác thú mà hắn thích nhất đã chết trên Lạc Liễu nguyên, hay là bởi vì Bệ Hạ thủy chung không chịu minh xác ai làm Thái tử. Có một ngày uống rượu có chút nhiều, hắn nhìn vào mắt ta nói, bắt đầu từ ở thành Lạc Dương, vẫn muốn ta đi giúp hắn, ta có chút không rõ, ta chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, có thể giúp được hắn điều gì, hơn nữa... Ta tới kinh đô, chỉ là muốn tiến vào Thiên Đạo viện đọc sách."
"Ta thi vào Thiên Đạo viện, bắt đầu đọc sách, đạt được cuộc sống mà mình mong ước, nhưng nàng lại không thích cuộc sống bình thản như vậy, ta mang theo nàng đi Ly cung ngắm thanh đằng, đi Quốc Giáo học viện ngắm dong thụ, nàng không thích, nói cánh rừng Triêu Dương viên quá dầy, đại dong thụ quá cao, mấu chốt nhất chính là, phiến hồ ở Khúc Giang cùng Quốc Giáo học viện cũng quá thái bình. Có đên, ta đọc Lạc Dương tạp ký bật cười, nàng nở nụ cười lạnh, nói làm văn tựa như ngắm núi vô vị nhạt nhẽo, cũng chỉ có người như ta mới có thể chịu được cuộc sống nhàm chán như vậy, ta hiểu ý của nàng, lại không muốn nói tiếp, chỉ trầm mặc."
"Sau đó, nàng cuối cùng vẫn phải rời đi kinh đô, không biết là tới Tuyết Lão thành hay là đi tìm tung tích Hoa đại ca, tóm lại nàng rời xa ta, ta nghiêm túc suy tư ba ngày ba đêm thời gian, xác nhận mình không thể thay đổi điều gì, liền tiếp tục đi học, chẳng qua là thời gian đọc sách rỗi rãnh, bắt đầu suy tư chuyện tu hành. Ta vẫn cho rằng, các bằng hữu cũng vẫn cho rằng ta không có tiềm chất tu hành, càng chưa nói tới thiên phú, nhưng không biết vì sao, ta tuổi đã hơn bốn mươi mới bắt đầu tu hành, cũng không gặp phải chút ít chướng ngại trong truyền thuyết, ta dùng một đêm thời gian, đại khái hiểu được tu hành là gì, đêm đó làm ra động tĩnh có chút lớn, kinh động rất nhiều người, cho nên rất khó hiểu , ta liền biến thành danh nhân trong kinh đô, Tề Vương cầm lấy thánh chỉ của Thái Tổ Hoàng Đế, ép buộc ta vào triều bắt đầu làm quan. Rất nhiều người cho là ta sẽ kiêu ngạo vì động tĩnh đêm hôm đó, bởi vì phương diện tu hành mà đắc ý, trên thực tế, chuyện mà ta thật sự đắc ý chính là trò chơi nhỏ mà mình tạo ra dần truyền khắp đại lục . Tóm lại, ta biến thành danh nhân, bắt đầu xuất nhập phủ đệ các đại nhân vật nổi tiếng, mấy vị Vương gia bao gồm Tề Vương bên trong cũng cùng ta giao hảo, cuộc sống tựa như một lần nữa vui vẻ, trừ nàng không còn trở lại."
"Cuộc sống bình tĩnh hạnh phúc cuối cùng không thể kéo dài , ta hiểu được đạo lý này, chỉ là không có nghĩ tới đoạn ngày tháng tươi đẹp này kết thúc, lại tới đột nhiên như thế, đêm khuya một ngày này, kinh đô bỗng nhiên giới nghiêm, trong nhà của ta có hai vị khách nhân, bọn họ đều là khách khanh của Tề Vương phủ, bọn họ muốn ta làm chút ít chuyện, ta suy nghĩ một chút, không đáp ứng, nhưng cũng không nghĩ tới việc ngăn trở Tề Vương, ta biết theo tính tình của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản cước bộ của hắn, sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa bắt đầu chở thi thể ra ngoài thành, ta đứng ở trên lầu nhìn về phía Bách Thảo Viên, nhìn khói trắng chậm rãi bay lên, yên lặng cầu nguyện không chết quá nhiều người, ít nhất các Vương gia ta quen thuộc không nên chết, đáng tiếc chuyện này không như ý nguyện, mấy vị Vương gia cuối cùng đã chết, bao gồm vợ con cùng con cháu của bọn hắn."
"Ta ở nhà ngồi ba ngày thời gian, không ra cửa, không nghe ngóng, cùng hai vị khách khanh Tề Vương phủ phái tới nhìn nhau, trầm mặc không nói, rốt cục, Tề Vương xử lý xong chuyện bên ngoài, tự mình đến. Ở thời khắc khẩn trương như thế , hắn lại bỏ thời gian tới gặp ta, ta không biết phải cảm thấy vinh hạnh hay cảnh giác. Tề Vương nói không ngại việc ta những ngày qua trầm mặc, nhưng cần ta hiện tại hướng dân chúng kinh đô tỏ rõ thái độ của mình, ta chỉ có thể trầm mặc, hắn nhìn vào mắt của ta hỏi ta rốt cuộc có thái độ gì, ta suy nghĩ một chút rồi nói ra, ta không có thái độ, cho nên đổi thành hắn bắt đầu trầm mặc, sau đó hắn xoay người rời đi, đó là ta cùng hắn lần cuối cùng dùng thân phận bằng hữu nói chuyện với nhau, bởi vì sau đó ta mới biết được, vào sáng sớm hôm đó, hắn đã chính thức kế vị, trở thành Hoàng Đế Bệ Hạ của Đại Chu."
"Ta không bị đoạt quan, cũng không bị giam lỏng, càng không bị giam cầm, ta chỉ bị triều đình cùng những người từng quen thuộc cố ý quên lãng trong gian nhà ở Khổ Thủy hạng, người giống ta cũng bị cố ý quên lãng còn có một, đó chính là Thái Tổ Hoàng Đế, Tề Vương... Không, phải nói là Bệ Hạ, có thể bởi vì muốn tận hiếu, lo lắng Thái Tổ Hoàng Đế ở trong thâm cung quá nhàm chán, là bởi vì còn nhớ rõ tình hữu nghị giữa chúng ta, lo lắng ta ở nhà quá nhàm chán làm ra chuyện gì , cho nên hạ chỉ thu ta là bí thư quan, để cho ta tiến hoàng cung đi theo Thái Tổ."
"Nhất định phải nói, đoạn cuộc sống trong thâm cung này thật ra rất có ý tứ. Mấy tháng thời gian ngắn ngủi, Thái Tổ tựa như đã già đi mấy trăm tuổi, biến thành lão nhân chân chính, không giống ban đầu dễ giận cùng khinh bạc, ngược lại trở nên hiền lành rất nhiều, không hề quan tâm quốc sự, dĩ nhiên hắn cũng không có cách nào quan tâm, cũng không có ai cho phép hắn quan tâm, cho nên hắn bắt đầu quan tâm thắng bại trong ván bài cùng với thị nữ xinh đẹp trong cung, về chuyện thứ hai, ta khuyên can rất nhiều lần, hắn không muốn nghe, về chuyện trước, ở trên bàn bài hắn rất khó thắng ta, ngược lại càng ngày càng có hứng thú. Ở trong thâm cung tràn đầy thanh đằng này, ở bên cạnh bàn đặt đầy trái cây, ta cùng lão nhân gia đánh rất nhiều ván bài, đánh bài nhàn hạ cuối cùng sẽ nói chuyện phiếm, cho nên ta nghe được rất nhiều chuyện xưa, sau đó vẫn ghi ở trong lòng."
Trần Trường Sinh nhìn chút ít chữ viết trên bút ký, tâm tình khó có thể bình tĩnh.
Những điều này đều là Vương Chi Sách tự thuật, là hồi ức của một nhân vật truyện kỳ, hắn nói rất hỗn độn, cũng rất giản lược, nhưng tinh tường giảng thuật lịch trình trong sinh mệnh của hắn, mà đoạn lịch trình này vừa vặn là trong năm tháng gió nổi mây phun nhất trên đại lục, cho nên tự thuật này có được lực ảnh hưởng mãnh liệt.
Nhìn những lời trên bút ký, hắn tựa như thấy được Vương Chi Sách năm đó, đây là một thư sinh tuổi trẻ vào kinh đi thi cũng không cầu làm quan, ngàn dặm đường đi tới kinh đô chỉ vì đọc vạn quyển sách, ai nghĩ được trên được đi, ở thành Lạc Dương thấy được bóng dáng của một vị cô nương, cho nên trong mắt thư sinh kia có thêm rất nhiều phong cảnh, dừng bước.
Thư sinh trẻ tuổi cuối cùng lại tiếp tục đi tới, đã tới kinh đô nơi mục đích của mình, chưa từng quên đi mục đích lúc đầu năm đó , nhưng không cách nào dựa theo ý nghĩ năm đó sinh sống, phong cảnh trong mắt thay đổi rất nhiều, bóng dáng của cô nương kia tan thành hư không, hắn bắt đầu làm quan, biến thành danh nhân kinh đô, sau đó bị buộc tiến vào thế giới hắn không muốn tiến vào, cũng chưa từng thích thú.
Đọc đến đây, Trần Trường Sinh dần dần cảm thấy hồi hộp, Vương Chi Sách du ký tự thuật, đến bút ký nơi này, đã đi vào thời khắc mấu chốt nhất, cũng là hắn muốn biết nhất, đoạn thời gian Thái Tổ bị giam lỏng ở trong thâm cung, đến tột cùng đã nói những gì với Vương Chi Sách, hoặc là, kế tiếp có thể sẽ bí mật về nghịch thiên cải mệnh.
Hắn tiếp tục đọc bút ký.
"Có rất nhiều tin đồn về Thái Tổ Hoàng Đế, trong đó tin đồn nổi danh nhất dĩ nhiên là nghịch thiên cải mệnh, trên đại lục vẫn truyền lưu đồn đại, rất nhiều năm trước, Thái Tổ đã làm quen người đứng đầu Đạo môn, cũng chính là Giáo Hoàng đời trước của Ly cung, dùng bí pháp nào đó hiến tế với tinh không, do đó nghịch thiên cải mệnh thành công, thành viên đế tinh vĩnh hằng chiếu sáng đại địa ở trong bầu trời đêm, mà sau Bách Thảo Viên chi biến, trong truyền thuyết lại thêm rất nhiều nội dung cụ thể về hiến tế tinh không, đều nói Thái Tổ vì nghịch thiên cải mệnh, nguyện ý chỉ lưu lại một chi huyết mạch, những người con còn lại toàn bộ dâng cho tinh không hiến tế... Song sau khi Thái Tổ thành công lên ngôi, lại không muốn thực hiện lời hứa năm đó, trên thực tế, các con của hắn cũng là ưu tú như thế, có thể để cho ai đi chết? Hơn nữa ai nguyện ý chết chứ?"
"Ta không biết Tề Vương cùng các Vương gia khác có nghe được lời đồn đó hay không, cho dù sau khi nghe, có tin tưởng tin đồn này hay không, nhưng tin đồn này vô luận thiệt giả, chỉ cần xuất hiện, chỉ cần bị nghe được, ở trong lòng của bọn họ cũng sẽ từ nhánh cây biến thành rắn độc, càng không ngừng cắn xé trái tim của bọn hắn. Từ phá Lạc Dương đến kinh đô, các con vô cùng xuất sắc của Thái Tổ, vẫn không cách nào giữ vững quan hệ tốt đẹp, cùng hoảng ỷ có liên quan, bây giờ nghĩ lại, cùng tin đồn này cũng có quan hệ rất lớn. Nhất định phải thừa nhận, các con của Thái Tổ đều rất ưu tú, nhưng Bệ Hạ mới là người cường đại nhất trong đó, khi các Vương gia còn đang cố gắng ảnh hưởng tới lựa chọn của Thái Tổ, đợi chờ vận mệnh an bài, Bệ Hạ không chút do dự động thủ trước rồi, giết sạch toàn bộ các huynh đệ của mình..."
"Ta đã hỏi Thái Tổ Hoàng Đế, rốt cuộc có chuyện nghịch thiên cải mệnh hay không, hôm đó hắn uống rượu say, đồi mồi trên mặt đặc biệt sáng ngời, hắn cười giống như đứa bé, vừa giống như một lão hồ ly, hắn không trả lời thẳng vấn đề của ta, chỉ là vừa nấc rượu, vừa hát một khúc ca kịch nổi tiếng của Thiên Lương quận, không ngừng gật đầu, tựa như lập tức sẽ lăn ra ngủ."
Đây là đoạn văn đầu tiên trong bút ký của Vương Chi Sách . Nhìn đoạn văn này, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác thân cận, tựa như ban đầu Thanh Đằng yến biết được quá khứ của Cẩu Hàn Thực, mặc dù biết rõ là đối thủ, hắn vẫn đối với người này sinh ra cảm giác thân cận, bởi vì hắn cũng là người thích đọc sách .
"Trên đường vào kinh ở Thiên Lương quận Vương phủ, ta gặp Thái thú nơi đó, sau này là Thái Tổ, tiếp sau đó, ta gặp được Tề Vương, sau đó nữa, ở Lạc Dương ta gặp hắn được một lần, còn có Đại huynh, đúng vậy, cũng là ở trong ngõ hẻm đầy nước bẩn của Lạc Dương, ta gặp được Trần Nhi, cho nên lưu lại."
"Lạc Dương chỉ quý, cái gì cũng quý, chính là bánh nướng cũng bán đắt hơn nơi khác, huống chi khi đó ngày ngày đánh giặc, tiền bạc dùng hết nàng lại muốn quay về nghề cũ, ta cảm thấy giết người luôn không tốt , nàng hỏi ta vậy kiếm sống thế nào, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn vào kinh đô, mặc dù thi không được Thiên Đạo viện, cũng có thể tới ngoài Thiên Thư lăng bán chút ít bản sao giả, ta vẫn cho rằng mình là thư sinh vô dụng, được cái chữ viết cũng không tệ lắm."
"Nàng theo ta đi tới kinh đô, sau đó không rời đi, chính là muốn rời đi cũng không được, bởi vì đại quân của Thái Tổ Hoàng Đế đem kinh đô vây lại, cũng chính là khi đó ta mới biết được, thì ra sau khi Đại huynh rời khỏi Lạc Dương, liền không bao giờ ... trở về nữa, cuối cùng ngày mà thành phá, ta cùng Trần Nhi ngồi ở trên thuyền, cách cầu Nại Hà nhìn Tề Vương cưỡi độc giác thú màu trắng mỉm cười đi tới, biết cuộc sống hẳn là sẽ khá giả ."
"Bệ Hạ lên ngôi ở trước Thiên Thư lăng, Ma tộc đại quân lại tới. Sau đó qua hai năm, Ma tộc lại tới, Tề Vương thỉnh thoảng sẽ đến khách sạn tìm chúng ta nói chuyện phiếm vài câu, có thể nhìn ra được, tâm tình của hắn càng ngày càng không tốt, không biết bởi vì con độc giác thú mà hắn thích nhất đã chết trên Lạc Liễu nguyên, hay là bởi vì Bệ Hạ thủy chung không chịu minh xác ai làm Thái tử. Có một ngày uống rượu có chút nhiều, hắn nhìn vào mắt ta nói, bắt đầu từ ở thành Lạc Dương, vẫn muốn ta đi giúp hắn, ta có chút không rõ, ta chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, có thể giúp được hắn điều gì, hơn nữa... Ta tới kinh đô, chỉ là muốn tiến vào Thiên Đạo viện đọc sách."
"Ta thi vào Thiên Đạo viện, bắt đầu đọc sách, đạt được cuộc sống mà mình mong ước, nhưng nàng lại không thích cuộc sống bình thản như vậy, ta mang theo nàng đi Ly cung ngắm thanh đằng, đi Quốc Giáo học viện ngắm dong thụ, nàng không thích, nói cánh rừng Triêu Dương viên quá dầy, đại dong thụ quá cao, mấu chốt nhất chính là, phiến hồ ở Khúc Giang cùng Quốc Giáo học viện cũng quá thái bình. Có đên, ta đọc Lạc Dương tạp ký bật cười, nàng nở nụ cười lạnh, nói làm văn tựa như ngắm núi vô vị nhạt nhẽo, cũng chỉ có người như ta mới có thể chịu được cuộc sống nhàm chán như vậy, ta hiểu ý của nàng, lại không muốn nói tiếp, chỉ trầm mặc."
"Sau đó, nàng cuối cùng vẫn phải rời đi kinh đô, không biết là tới Tuyết Lão thành hay là đi tìm tung tích Hoa đại ca, tóm lại nàng rời xa ta, ta nghiêm túc suy tư ba ngày ba đêm thời gian, xác nhận mình không thể thay đổi điều gì, liền tiếp tục đi học, chẳng qua là thời gian đọc sách rỗi rãnh, bắt đầu suy tư chuyện tu hành. Ta vẫn cho rằng, các bằng hữu cũng vẫn cho rằng ta không có tiềm chất tu hành, càng chưa nói tới thiên phú, nhưng không biết vì sao, ta tuổi đã hơn bốn mươi mới bắt đầu tu hành, cũng không gặp phải chút ít chướng ngại trong truyền thuyết, ta dùng một đêm thời gian, đại khái hiểu được tu hành là gì, đêm đó làm ra động tĩnh có chút lớn, kinh động rất nhiều người, cho nên rất khó hiểu , ta liền biến thành danh nhân trong kinh đô, Tề Vương cầm lấy thánh chỉ của Thái Tổ Hoàng Đế, ép buộc ta vào triều bắt đầu làm quan. Rất nhiều người cho là ta sẽ kiêu ngạo vì động tĩnh đêm hôm đó, bởi vì phương diện tu hành mà đắc ý, trên thực tế, chuyện mà ta thật sự đắc ý chính là trò chơi nhỏ mà mình tạo ra dần truyền khắp đại lục . Tóm lại, ta biến thành danh nhân, bắt đầu xuất nhập phủ đệ các đại nhân vật nổi tiếng, mấy vị Vương gia bao gồm Tề Vương bên trong cũng cùng ta giao hảo, cuộc sống tựa như một lần nữa vui vẻ, trừ nàng không còn trở lại."
"Cuộc sống bình tĩnh hạnh phúc cuối cùng không thể kéo dài , ta hiểu được đạo lý này, chỉ là không có nghĩ tới đoạn ngày tháng tươi đẹp này kết thúc, lại tới đột nhiên như thế, đêm khuya một ngày này, kinh đô bỗng nhiên giới nghiêm, trong nhà của ta có hai vị khách nhân, bọn họ đều là khách khanh của Tề Vương phủ, bọn họ muốn ta làm chút ít chuyện, ta suy nghĩ một chút, không đáp ứng, nhưng cũng không nghĩ tới việc ngăn trở Tề Vương, ta biết theo tính tình của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản cước bộ của hắn, sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa bắt đầu chở thi thể ra ngoài thành, ta đứng ở trên lầu nhìn về phía Bách Thảo Viên, nhìn khói trắng chậm rãi bay lên, yên lặng cầu nguyện không chết quá nhiều người, ít nhất các Vương gia ta quen thuộc không nên chết, đáng tiếc chuyện này không như ý nguyện, mấy vị Vương gia cuối cùng đã chết, bao gồm vợ con cùng con cháu của bọn hắn."
"Ta ở nhà ngồi ba ngày thời gian, không ra cửa, không nghe ngóng, cùng hai vị khách khanh Tề Vương phủ phái tới nhìn nhau, trầm mặc không nói, rốt cục, Tề Vương xử lý xong chuyện bên ngoài, tự mình đến. Ở thời khắc khẩn trương như thế , hắn lại bỏ thời gian tới gặp ta, ta không biết phải cảm thấy vinh hạnh hay cảnh giác. Tề Vương nói không ngại việc ta những ngày qua trầm mặc, nhưng cần ta hiện tại hướng dân chúng kinh đô tỏ rõ thái độ của mình, ta chỉ có thể trầm mặc, hắn nhìn vào mắt của ta hỏi ta rốt cuộc có thái độ gì, ta suy nghĩ một chút rồi nói ra, ta không có thái độ, cho nên đổi thành hắn bắt đầu trầm mặc, sau đó hắn xoay người rời đi, đó là ta cùng hắn lần cuối cùng dùng thân phận bằng hữu nói chuyện với nhau, bởi vì sau đó ta mới biết được, vào sáng sớm hôm đó, hắn đã chính thức kế vị, trở thành Hoàng Đế Bệ Hạ của Đại Chu."
"Ta không bị đoạt quan, cũng không bị giam lỏng, càng không bị giam cầm, ta chỉ bị triều đình cùng những người từng quen thuộc cố ý quên lãng trong gian nhà ở Khổ Thủy hạng, người giống ta cũng bị cố ý quên lãng còn có một, đó chính là Thái Tổ Hoàng Đế, Tề Vương... Không, phải nói là Bệ Hạ, có thể bởi vì muốn tận hiếu, lo lắng Thái Tổ Hoàng Đế ở trong thâm cung quá nhàm chán, là bởi vì còn nhớ rõ tình hữu nghị giữa chúng ta, lo lắng ta ở nhà quá nhàm chán làm ra chuyện gì , cho nên hạ chỉ thu ta là bí thư quan, để cho ta tiến hoàng cung đi theo Thái Tổ."
"Nhất định phải nói, đoạn cuộc sống trong thâm cung này thật ra rất có ý tứ. Mấy tháng thời gian ngắn ngủi, Thái Tổ tựa như đã già đi mấy trăm tuổi, biến thành lão nhân chân chính, không giống ban đầu dễ giận cùng khinh bạc, ngược lại trở nên hiền lành rất nhiều, không hề quan tâm quốc sự, dĩ nhiên hắn cũng không có cách nào quan tâm, cũng không có ai cho phép hắn quan tâm, cho nên hắn bắt đầu quan tâm thắng bại trong ván bài cùng với thị nữ xinh đẹp trong cung, về chuyện thứ hai, ta khuyên can rất nhiều lần, hắn không muốn nghe, về chuyện trước, ở trên bàn bài hắn rất khó thắng ta, ngược lại càng ngày càng có hứng thú. Ở trong thâm cung tràn đầy thanh đằng này, ở bên cạnh bàn đặt đầy trái cây, ta cùng lão nhân gia đánh rất nhiều ván bài, đánh bài nhàn hạ cuối cùng sẽ nói chuyện phiếm, cho nên ta nghe được rất nhiều chuyện xưa, sau đó vẫn ghi ở trong lòng."
Trần Trường Sinh nhìn chút ít chữ viết trên bút ký, tâm tình khó có thể bình tĩnh.
Những điều này đều là Vương Chi Sách tự thuật, là hồi ức của một nhân vật truyện kỳ, hắn nói rất hỗn độn, cũng rất giản lược, nhưng tinh tường giảng thuật lịch trình trong sinh mệnh của hắn, mà đoạn lịch trình này vừa vặn là trong năm tháng gió nổi mây phun nhất trên đại lục, cho nên tự thuật này có được lực ảnh hưởng mãnh liệt.
Nhìn những lời trên bút ký, hắn tựa như thấy được Vương Chi Sách năm đó, đây là một thư sinh tuổi trẻ vào kinh đi thi cũng không cầu làm quan, ngàn dặm đường đi tới kinh đô chỉ vì đọc vạn quyển sách, ai nghĩ được trên được đi, ở thành Lạc Dương thấy được bóng dáng của một vị cô nương, cho nên trong mắt thư sinh kia có thêm rất nhiều phong cảnh, dừng bước.
Thư sinh trẻ tuổi cuối cùng lại tiếp tục đi tới, đã tới kinh đô nơi mục đích của mình, chưa từng quên đi mục đích lúc đầu năm đó , nhưng không cách nào dựa theo ý nghĩ năm đó sinh sống, phong cảnh trong mắt thay đổi rất nhiều, bóng dáng của cô nương kia tan thành hư không, hắn bắt đầu làm quan, biến thành danh nhân kinh đô, sau đó bị buộc tiến vào thế giới hắn không muốn tiến vào, cũng chưa từng thích thú.
Đọc đến đây, Trần Trường Sinh dần dần cảm thấy hồi hộp, Vương Chi Sách du ký tự thuật, đến bút ký nơi này, đã đi vào thời khắc mấu chốt nhất, cũng là hắn muốn biết nhất, đoạn thời gian Thái Tổ bị giam lỏng ở trong thâm cung, đến tột cùng đã nói những gì với Vương Chi Sách, hoặc là, kế tiếp có thể sẽ bí mật về nghịch thiên cải mệnh.
Hắn tiếp tục đọc bút ký.
"Có rất nhiều tin đồn về Thái Tổ Hoàng Đế, trong đó tin đồn nổi danh nhất dĩ nhiên là nghịch thiên cải mệnh, trên đại lục vẫn truyền lưu đồn đại, rất nhiều năm trước, Thái Tổ đã làm quen người đứng đầu Đạo môn, cũng chính là Giáo Hoàng đời trước của Ly cung, dùng bí pháp nào đó hiến tế với tinh không, do đó nghịch thiên cải mệnh thành công, thành viên đế tinh vĩnh hằng chiếu sáng đại địa ở trong bầu trời đêm, mà sau Bách Thảo Viên chi biến, trong truyền thuyết lại thêm rất nhiều nội dung cụ thể về hiến tế tinh không, đều nói Thái Tổ vì nghịch thiên cải mệnh, nguyện ý chỉ lưu lại một chi huyết mạch, những người con còn lại toàn bộ dâng cho tinh không hiến tế... Song sau khi Thái Tổ thành công lên ngôi, lại không muốn thực hiện lời hứa năm đó, trên thực tế, các con của hắn cũng là ưu tú như thế, có thể để cho ai đi chết? Hơn nữa ai nguyện ý chết chứ?"
"Ta không biết Tề Vương cùng các Vương gia khác có nghe được lời đồn đó hay không, cho dù sau khi nghe, có tin tưởng tin đồn này hay không, nhưng tin đồn này vô luận thiệt giả, chỉ cần xuất hiện, chỉ cần bị nghe được, ở trong lòng của bọn họ cũng sẽ từ nhánh cây biến thành rắn độc, càng không ngừng cắn xé trái tim của bọn hắn. Từ phá Lạc Dương đến kinh đô, các con vô cùng xuất sắc của Thái Tổ, vẫn không cách nào giữ vững quan hệ tốt đẹp, cùng hoảng ỷ có liên quan, bây giờ nghĩ lại, cùng tin đồn này cũng có quan hệ rất lớn. Nhất định phải thừa nhận, các con của Thái Tổ đều rất ưu tú, nhưng Bệ Hạ mới là người cường đại nhất trong đó, khi các Vương gia còn đang cố gắng ảnh hưởng tới lựa chọn của Thái Tổ, đợi chờ vận mệnh an bài, Bệ Hạ không chút do dự động thủ trước rồi, giết sạch toàn bộ các huynh đệ của mình..."
"Ta đã hỏi Thái Tổ Hoàng Đế, rốt cuộc có chuyện nghịch thiên cải mệnh hay không, hôm đó hắn uống rượu say, đồi mồi trên mặt đặc biệt sáng ngời, hắn cười giống như đứa bé, vừa giống như một lão hồ ly, hắn không trả lời thẳng vấn đề của ta, chỉ là vừa nấc rượu, vừa hát một khúc ca kịch nổi tiếng của Thiên Lương quận, không ngừng gật đầu, tựa như lập tức sẽ lăn ra ngủ."