Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
Ở thành nam kinh đô có con sông, phía bắc sông là một con đường thẳng, đứng ở bên đường nhìn về phía nam, có thể thấy một mảng lâm viên lớn xanh um tươi tốt, ở sâu trong lâm viên mơ hồ có một ngọn núi xanh, ngọn núi xanh này chính là Thiên Thư lăng trong truyền thuyết —— đoàn xe dừng lại trên đường, các thí sinh nhấc rèm cửa sổ lên, nhìn ngọn núi xanh kia, trên mặt hiện lên thần sắc mong chờ.
Ngày đầu tiên sau khi Trần Trường Sinh đi tới kinh đô, hắn đã ở lại khách sạn Lý Tử viên bên ngoài Thiên Thư lăng, bây giờ trong khách sạn vẫn còn giữ một phòng, từng rất nhiều lần ngắm Thiên Thư lăng từ xa, cho nên không có kích động giống các thí sinh kia, nhất là các thí sinh tới từ phía nam.
Ly cung thanh đằng, Nại Hà kiều, Thiên Thư lăng đều là danh thắng kinh đô, mà Thiên Thư lăng còn là nơi mà tất cả các du khách đều muốn tới. Giống với Ly cung, nơi đây cũng rất náo nhiệt, quan đạo hai bờ sông khắp nơi đều thấy cửa hàng, người bán hàng rong càng không ngừng rao hàng, mặc dù vẫn còn sáng sớm, cũng đã dòng người như dệt, ở trên đường nhích về phía bắc, còn có thể thấy rất nhiều quan nha triều đình, cùng với rất nhiều các học viện tông phái trú đóng.
Đoàn xe không dừng lại quá lâu trên quan đạo, dưới sự hướng dẫn của các quan viên giáo sĩ, thông qua cầu gỗ rộng rãi trên sông, đi tới thanh viên bên ngoài Thiên Thư lăng, ở chỗ này cũng không dừng lại, mà trực tiếp xuyên qua thần đạo nằm giữa những hàng tùng bách xanh mướt, dưới sự chứng kiến cỉa một trăm lẻ tám pho tượng các bậc tiền bối, tiếp tục đi tới ngọn núi xanh kia.
Thiên Thư lăng ngoại viên có rất nhiều du khách, còn có rất nhiều dân chúng kinh đô đến đây tản bộ, lúc này nhìn đoàn xe trực tiếp đi vào Thiên Thư lăng, mọi người rất nhanh đoán được thân phận của những người trong đoàn xe, biết chắc là thí sinh đại triêu thí danh liệt tam giáp năm nay, trên mặt không khỏi toát ra thần sắc hâm mộ.
Cổ thụ đan xen, che kín ánh mặt trời, lộ vẻ vô cùng thanh u, càng đi sâu vào trong, càng thêm an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh âm bánh xe lăn trên đá xanh, các thí sinh nhìn phong cảnh hai bên qua cửa sổ xe, nhìn núi xanh nơi xa rõ ràng càng ngày gần, lại như cũ không cách nào thấy rõ hình dáng, tâm tình trở nên càng lúc càng khẩn trương.
Cuối thần đạo u ám là một cánh cửa đá, đoàn xe ngừng lại ở trước cửa đá, quan viên cùng giáo sĩ chịu trách nhiệm cho việc Thiên Thư lăng xem bia năm nay , cầm lấy văn thư tương quan đi tới trước cửa, cùng cấm vệ quan binh của Thiên Thư lăng trao đổi, các thí sinh vội vã từ trong xe đi xuống, xếp hàng chờ đợi tiến vào.
Không bao lâu, cửa đã chậm rãi mở ra, các thí sinh cảm thấy được mặt đất truyền đến khẽ run, không khỏi khiếp sợ, nghĩ thầm cánh cửa đá nhìn như tầm thường này không biết nặng đến cỡ nào, lại có thể làm cho mặt đất chấn động, cửa đá trầm trọng như thế lại phải dùng trận pháp thế nào mới có thể mở ra?
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, cửa đá trầm trọng ngừng di động, núi xanh xuất hiện đầy đủ trong mắt của mọi người.
Thiên Thư lăng, cứ như vậy xuất hiện trước mắt mọi người.
Lăng, bình thường đúng là để chỉ mộ, mộ của Hoàng Đế hoặc là Thánh Nhân mới có tư cách được gọi là lăng.
Thiên Thư lăng thật sự rất giống một tòa mộ, lăng cơ vô cùng ngay ngắn, chẳng qua trên lăng có vô số cây xanh, cho nên nhìn qua giống như một tòa núi xanh. Bởi vì cây xanh che kín, các thí sinh không nhìn thấy những tấm bia đá trong truyền thuyết, không biết thiên thư giấu ở nơi nào, nhưng bọn hắn biết, thiên thư ngay tại trong đó, trong lúc nhất thời, thần đạo trở nên an tĩnh dị thường, mọi người đều có tâm tình thành kính.
Trần Trường Sinh hiện tại tâm cảnh có chút vấn đề, suy nghĩ hỗn độn khó yên, tự nhiên không thể giống lúc mới vào kinh đô, ở khách sạn lần đầu tiên trông về phía núi xanh xa xa kích động như vậy, nhưng chân chính đi tới trước Thiên Thư lăng, vẫn sinh ra tâm tình kính sợ, nhìn chút ít cây xanh trên Thiên Thư lăng, vô cùng an tĩnh.
Kinh đô, vẫn luôn là trung tâm của đại lục.
Vô luận triều đại thay đổi, chiến hỏa liên miên hay là thái bình thịnh thế, nơi đây cũng là trung tâm, các thế gia tông phái phía nam cũng nghĩ như vậy, cho dù là Yêu tộc trong Bạch Đế thành thậm chí là nhân loại tại Đại Tây Châu xa xôi, cũng thừa nhận điểm này. Bởi vì Quốc Giáo tổng đàn Ly cung ở chỗ này, mà sở dĩ Ly cung ở chỗ này, là bởi vì Thiên Thư lăng ở chỗ này.
Vô số ngàn năm trước, vô số lưu hỏa từ ngoại vực đi tới, thiên thư hàng lâm, đó là phúc mà trời xanh ban cho phiến đại lục này, bắt đầu từ ngày đó, trí tuệ của nhân loại được thiên thư mở ra, học được cách dùng lửa, học được cách chế luyện cùng sử dụng công cụ, học được cách thắt nút dây để ghi nhớ ghi việc, phát minh chữ viết, sau đó mới có văn minh, cho đến mọi người bắt đầu tìm kiếm bí mật tự nhiên, bắt đầu hỏi tới quan hệ giữa bản thân cùng thiên địa, bắt đầu nhìn lên tinh không, bắt đầu dẫn tinh quang tẩy tủy, chính thức bước lên con đường tu hành, tất cả ngọn nguồn, đều từ ngọn núi xanh này.
Thiên Thư lăng là gì? Lăng ở đây không phải ý tứ lăng mộ, mà có ý là bình.
Thiên thư xuất, tứ phương bình. Nơi có thiên thư chính là Thiên Thư lăng. Nơi có Thiên Thư lăng, chính là trung tâm thế giới, vương triều nhân loại phải kiến quốc ở kinh đô, mới có thể được xưng là chánh thống, giáo phái phía nam cùng Bắc nhân tranh đấu nhiều năm, trên thực tế có nhiều lý do, nhưng vẫn muốn phụng Đại Chu làm chủ, cũng bởi vì đạo lý này.
Trong quá trình chờ đợi, lâm viên thanh u dần dần trở nên huyên náo , rất nhiều du khách cùng dân chúng kinh đô đi theo đoàn xe đến nơi này, nếu như ngày thường, bọn họ căn bản chưa tới gần Thiên Thư lăng đã bị quân sĩ ngăn cản, hôm nay khá đặc biệt, bọn họ mới có cơ hội tới gần cửa chính của Thiên Thư lăng, nhìn các thanh niên chuẩn bị tiến lăng, trên mặt của bọn hắn tràn đầy hâm mộ cùng mong đợi.
Du khách cùng với dân chúng kinh đô có thể tự do ra vào ngoại viên của Thiên Thư lăng, nhưng không có cách nào tiến vào bên trong Thiên Thư lăng.
Nghe nói vô số năm trước, Thiên Thư lăng mở rộng, bất luận người nào cũng có thể vào Thiên Thư lăng, nghỉ chân trước tấm bia đá, mỗi ngày Thiên Thư lăng cũng đầy người, núi xanh bị biển người bao phủ, căn bản khó có thể thừa nhận. Vài ngàn năm trước từng có một vị Hoàng Đế Bệ Hạ, muốn thông qua tư cách ra vào Thiên Thư lăng hiệu lệnh thiên hạ, ban bố chiếu thư, chỉ có người phục tòng hắn mới có thể tiến nhập Thiên Thư lăng. Hành động này đắc tội tất cả tông phái học viện trên đại lục, vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia nhanh chóng bị lửa giận của người trong thiên hạ lật đổ. Lúc đó, đại lục đạt thành một nhận thức chung, thiên thư chính là thứ chung của mọi người, không ai có thể độc chiếm.
Mặc dù không nghe nói về việc tấm bia đá thiên thư hư hao, nhưng suy nghĩ các phương diện khác, các cường giả trên đại lục quyết định, thiết trí một chút quy củ cho việc ra vào Thiên Thư lăng, thời kỳ tiền triều, chỉ có người tu hành trải qua đặc biệt cho phép mới có thể có cơ hội vào Thiên Thư lăng, chẳng qua điều kiện vô cùng hàm hồ. Sau khi Đại Chu lập quốc, quy tắc vào Thiên Thư lăng đã được đơn giản hoá, cũng có thể nói là được cường hóa, chỉ có thí sinh có thể vượt qua đại triêu thí cùng với người có công huân, mới được phép tiến vào, mà cùng Bạch Đế thành kết minh đối kháng Ma tộc, Yêu tộc cùng với Đại Tây Châu cũng đạt được tư cách như vậy —— nếu nói quy củ, thật ra cũng chính là thỏa hiệp, dĩ nhiên, bởi vì Thiên Thư lăng ở Đại Chu kinh đô, người sống ở nơi này tự nhiên sẽ chiếm chút ít tiện nghi, các tông phái thế gia phía nam, mỗi lần nhắc tới chuyện này, cũng sẽ có rất nhiều câu oán hận.
Giáo sĩ cùng quan viên đem các thí sinh trẻ tuổi đưa đến bên ngoài cửa đá, sau đó đứng tại chỗ, bởi vì bọn họ cũng không có tư cách vào Thiên Thư lăng. Cấm vệ quan binh kiểm tra xong thân phận thí sinh, để cho các thí sinh theo thứ tự tiến vào, mặt đất lần nữa truyền đến thanh âm chấn động rõ ràng, có người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa đá chậm rãi khép lại.
Một tiếng trầm muộn vang lên, Thiên Thư lăng lần nữa ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hơn bốn mươi học sinh trẻ tuổi nhìn Thiên Thư lăng trước mắt, vẻ mặt khác nhau, có người rất khẩn trương, có người rất mong đợi, có người rất lặng yên, có người vội vội vàng vàng, mọi người đều mở to mắt quan sát —— lúc này bọn họ đến trước Thiên Thư lăng, lại như cũ không cách nào nhìn rõ hình dáng Thiên Thư lăng, bởi vì cây xanh thật sự quá nhiều đã che phủ các phong cảnh khác.
Đúng lúc này, mấy vị nam tử đang mặc áo bào trắng xuất hiện ở trước người bọn họ, mấy người này thần tình lạnh nhạt, mặt mày nhìn không thấy quá nhiều tình tự, tiếng nói cũng rất bình tĩnh, nói chuyện rất chậm chạp, tựa như bình thời thiếu cơ hội nói chuyện, nhìn bọn hắn, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ lại thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ.
Đường Tam Thập Lục nói: "Những người này chính là bia thị giả trong truyền thuyết."
Trần Trường Sinh hỏi: "Bia thị giả?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Tựa như mấy giải bia giả Thánh Nữ phong phía nam, cả đời đều cố gắng phá giải bí mật thiên thư, hơn nữa bọn họ từng phát huyết thệ, cuối cùng không rời khỏi Thiên Thư lăng một bước."
Trần Trường Sinh có chút giật mình, nghĩ thầm ở Thiên Thư lăng sống cả đời, không khỏi quá cô tịch kham khổ, trong ánh mắt nhìn các nam tử áo bào trắng , tự nhiên nhiều chút ít thương hại.
Đường Tam Thập Lục nhìn vẻ mặt của hắn, khẽ giễu cợt nói: "Bọn họ cam tâm tình nguyện đem sinh mệnh kính dâng cho Thiên Thư lăng, nơi nào cần ngươi thương hại? Hơn nữa, thế gian không biết bao nhiêu người tu đạo hận không thể như bọn họ ngày ngày có thể thấy thiên thư, hâm mộ còn không kịp nữa."
Trần Trường Sinh vẫn không thể hiểu được, hắn rất thích đọc sách, rất thích tìm tòi nghiên cứu chân nghĩa đạo điển, nhưng sinh mệnh chẳng phải là tự do và vui sướng hay sao? Tại sao có thể đặt toàn bộ vào phiến núi xanh này?
Mấy vị bia thị giả này, có thể nguyên nhân bởi vì hàng năm ở Thiên Thư lăng nghiên cứu thiên thư, không am hiểu trao đổi với người khác, lưu lại vài câu dặn dò, nói rõ cho đám học sinh trẻ tuổi tình hình bốn phía Thiên Thư lăng, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi, một bia thị giả nhớ tới một việc, nói: "Chu viên một tháng sau sẽ mở ra, không nên quên.”
Nói xong câu đó, mấy vị bia thị giả nhẹ nhàng rời đi.
Không khí chung quanh an tĩnh, các thí sinh trẻ tuổi nhìn nhau im lặng, cũng cảm thấy có chút mờ mịt, không biết làm sao.
Như vậy đã xong rồi? Kế tiếp nên làm gì?
"Một tháng sau Chu viên sẽ mở ra, chớ quên chuyện này là được."
Quan Phi Bạch nói với các đệ tử tông phái phía nam, sau đó tăng nhanh cước bộ, đi theo Cẩu Hàn Thực đi vào trong núi xanh.
Bốn đệ tử Ly Sơn kiếm tôngrời đi trước, lấy bọn họ làm gương, các thí sinh dần dần tản đi, thời điểm trước mặt người khác, cước bộ các thí sinh này coi như trầm ổn, thỉnh thoảng có ít người vội vã, cũng là bình thường, nhưng khi bọn hắn tiến vào núi rừng, nhất thời có vô số tiếng xé gió vang lên, hẳn là vận dụng thân pháp.
Nghe núi xanh vang lên những âm thanh này, Trần Trường Sinh không hiểu được, hỏi: "Vì sao tất cả mọi người gấp gáp như vậy?"
"Không nghe thấy Quan Phi Bạch vừa nói hay sao? Chu viên một tháng sau sẽ mở ra, nếu như muốn đi vào Chu viên, cần phải phá cảnh Thông U, một bước chậm thì nhiều bước chậm, thấy tấm bia đá chậm trễ một chút, liền có thể chậm hơn mấy chục năm so với người khác trong con đường tu hành tương lai, dĩ nhiên cần phải anh dũng tranh tiên."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Kỳ quái ngược lại là ngươi, làm sao ngươi không có chút vội vàng gì cả?"
Ngày đầu tiên sau khi Trần Trường Sinh đi tới kinh đô, hắn đã ở lại khách sạn Lý Tử viên bên ngoài Thiên Thư lăng, bây giờ trong khách sạn vẫn còn giữ một phòng, từng rất nhiều lần ngắm Thiên Thư lăng từ xa, cho nên không có kích động giống các thí sinh kia, nhất là các thí sinh tới từ phía nam.
Ly cung thanh đằng, Nại Hà kiều, Thiên Thư lăng đều là danh thắng kinh đô, mà Thiên Thư lăng còn là nơi mà tất cả các du khách đều muốn tới. Giống với Ly cung, nơi đây cũng rất náo nhiệt, quan đạo hai bờ sông khắp nơi đều thấy cửa hàng, người bán hàng rong càng không ngừng rao hàng, mặc dù vẫn còn sáng sớm, cũng đã dòng người như dệt, ở trên đường nhích về phía bắc, còn có thể thấy rất nhiều quan nha triều đình, cùng với rất nhiều các học viện tông phái trú đóng.
Đoàn xe không dừng lại quá lâu trên quan đạo, dưới sự hướng dẫn của các quan viên giáo sĩ, thông qua cầu gỗ rộng rãi trên sông, đi tới thanh viên bên ngoài Thiên Thư lăng, ở chỗ này cũng không dừng lại, mà trực tiếp xuyên qua thần đạo nằm giữa những hàng tùng bách xanh mướt, dưới sự chứng kiến cỉa một trăm lẻ tám pho tượng các bậc tiền bối, tiếp tục đi tới ngọn núi xanh kia.
Thiên Thư lăng ngoại viên có rất nhiều du khách, còn có rất nhiều dân chúng kinh đô đến đây tản bộ, lúc này nhìn đoàn xe trực tiếp đi vào Thiên Thư lăng, mọi người rất nhanh đoán được thân phận của những người trong đoàn xe, biết chắc là thí sinh đại triêu thí danh liệt tam giáp năm nay, trên mặt không khỏi toát ra thần sắc hâm mộ.
Cổ thụ đan xen, che kín ánh mặt trời, lộ vẻ vô cùng thanh u, càng đi sâu vào trong, càng thêm an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh âm bánh xe lăn trên đá xanh, các thí sinh nhìn phong cảnh hai bên qua cửa sổ xe, nhìn núi xanh nơi xa rõ ràng càng ngày gần, lại như cũ không cách nào thấy rõ hình dáng, tâm tình trở nên càng lúc càng khẩn trương.
Cuối thần đạo u ám là một cánh cửa đá, đoàn xe ngừng lại ở trước cửa đá, quan viên cùng giáo sĩ chịu trách nhiệm cho việc Thiên Thư lăng xem bia năm nay , cầm lấy văn thư tương quan đi tới trước cửa, cùng cấm vệ quan binh của Thiên Thư lăng trao đổi, các thí sinh vội vã từ trong xe đi xuống, xếp hàng chờ đợi tiến vào.
Không bao lâu, cửa đã chậm rãi mở ra, các thí sinh cảm thấy được mặt đất truyền đến khẽ run, không khỏi khiếp sợ, nghĩ thầm cánh cửa đá nhìn như tầm thường này không biết nặng đến cỡ nào, lại có thể làm cho mặt đất chấn động, cửa đá trầm trọng như thế lại phải dùng trận pháp thế nào mới có thể mở ra?
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, cửa đá trầm trọng ngừng di động, núi xanh xuất hiện đầy đủ trong mắt của mọi người.
Thiên Thư lăng, cứ như vậy xuất hiện trước mắt mọi người.
Lăng, bình thường đúng là để chỉ mộ, mộ của Hoàng Đế hoặc là Thánh Nhân mới có tư cách được gọi là lăng.
Thiên Thư lăng thật sự rất giống một tòa mộ, lăng cơ vô cùng ngay ngắn, chẳng qua trên lăng có vô số cây xanh, cho nên nhìn qua giống như một tòa núi xanh. Bởi vì cây xanh che kín, các thí sinh không nhìn thấy những tấm bia đá trong truyền thuyết, không biết thiên thư giấu ở nơi nào, nhưng bọn hắn biết, thiên thư ngay tại trong đó, trong lúc nhất thời, thần đạo trở nên an tĩnh dị thường, mọi người đều có tâm tình thành kính.
Trần Trường Sinh hiện tại tâm cảnh có chút vấn đề, suy nghĩ hỗn độn khó yên, tự nhiên không thể giống lúc mới vào kinh đô, ở khách sạn lần đầu tiên trông về phía núi xanh xa xa kích động như vậy, nhưng chân chính đi tới trước Thiên Thư lăng, vẫn sinh ra tâm tình kính sợ, nhìn chút ít cây xanh trên Thiên Thư lăng, vô cùng an tĩnh.
Kinh đô, vẫn luôn là trung tâm của đại lục.
Vô luận triều đại thay đổi, chiến hỏa liên miên hay là thái bình thịnh thế, nơi đây cũng là trung tâm, các thế gia tông phái phía nam cũng nghĩ như vậy, cho dù là Yêu tộc trong Bạch Đế thành thậm chí là nhân loại tại Đại Tây Châu xa xôi, cũng thừa nhận điểm này. Bởi vì Quốc Giáo tổng đàn Ly cung ở chỗ này, mà sở dĩ Ly cung ở chỗ này, là bởi vì Thiên Thư lăng ở chỗ này.
Vô số ngàn năm trước, vô số lưu hỏa từ ngoại vực đi tới, thiên thư hàng lâm, đó là phúc mà trời xanh ban cho phiến đại lục này, bắt đầu từ ngày đó, trí tuệ của nhân loại được thiên thư mở ra, học được cách dùng lửa, học được cách chế luyện cùng sử dụng công cụ, học được cách thắt nút dây để ghi nhớ ghi việc, phát minh chữ viết, sau đó mới có văn minh, cho đến mọi người bắt đầu tìm kiếm bí mật tự nhiên, bắt đầu hỏi tới quan hệ giữa bản thân cùng thiên địa, bắt đầu nhìn lên tinh không, bắt đầu dẫn tinh quang tẩy tủy, chính thức bước lên con đường tu hành, tất cả ngọn nguồn, đều từ ngọn núi xanh này.
Thiên Thư lăng là gì? Lăng ở đây không phải ý tứ lăng mộ, mà có ý là bình.
Thiên thư xuất, tứ phương bình. Nơi có thiên thư chính là Thiên Thư lăng. Nơi có Thiên Thư lăng, chính là trung tâm thế giới, vương triều nhân loại phải kiến quốc ở kinh đô, mới có thể được xưng là chánh thống, giáo phái phía nam cùng Bắc nhân tranh đấu nhiều năm, trên thực tế có nhiều lý do, nhưng vẫn muốn phụng Đại Chu làm chủ, cũng bởi vì đạo lý này.
Trong quá trình chờ đợi, lâm viên thanh u dần dần trở nên huyên náo , rất nhiều du khách cùng dân chúng kinh đô đi theo đoàn xe đến nơi này, nếu như ngày thường, bọn họ căn bản chưa tới gần Thiên Thư lăng đã bị quân sĩ ngăn cản, hôm nay khá đặc biệt, bọn họ mới có cơ hội tới gần cửa chính của Thiên Thư lăng, nhìn các thanh niên chuẩn bị tiến lăng, trên mặt của bọn hắn tràn đầy hâm mộ cùng mong đợi.
Du khách cùng với dân chúng kinh đô có thể tự do ra vào ngoại viên của Thiên Thư lăng, nhưng không có cách nào tiến vào bên trong Thiên Thư lăng.
Nghe nói vô số năm trước, Thiên Thư lăng mở rộng, bất luận người nào cũng có thể vào Thiên Thư lăng, nghỉ chân trước tấm bia đá, mỗi ngày Thiên Thư lăng cũng đầy người, núi xanh bị biển người bao phủ, căn bản khó có thể thừa nhận. Vài ngàn năm trước từng có một vị Hoàng Đế Bệ Hạ, muốn thông qua tư cách ra vào Thiên Thư lăng hiệu lệnh thiên hạ, ban bố chiếu thư, chỉ có người phục tòng hắn mới có thể tiến nhập Thiên Thư lăng. Hành động này đắc tội tất cả tông phái học viện trên đại lục, vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia nhanh chóng bị lửa giận của người trong thiên hạ lật đổ. Lúc đó, đại lục đạt thành một nhận thức chung, thiên thư chính là thứ chung của mọi người, không ai có thể độc chiếm.
Mặc dù không nghe nói về việc tấm bia đá thiên thư hư hao, nhưng suy nghĩ các phương diện khác, các cường giả trên đại lục quyết định, thiết trí một chút quy củ cho việc ra vào Thiên Thư lăng, thời kỳ tiền triều, chỉ có người tu hành trải qua đặc biệt cho phép mới có thể có cơ hội vào Thiên Thư lăng, chẳng qua điều kiện vô cùng hàm hồ. Sau khi Đại Chu lập quốc, quy tắc vào Thiên Thư lăng đã được đơn giản hoá, cũng có thể nói là được cường hóa, chỉ có thí sinh có thể vượt qua đại triêu thí cùng với người có công huân, mới được phép tiến vào, mà cùng Bạch Đế thành kết minh đối kháng Ma tộc, Yêu tộc cùng với Đại Tây Châu cũng đạt được tư cách như vậy —— nếu nói quy củ, thật ra cũng chính là thỏa hiệp, dĩ nhiên, bởi vì Thiên Thư lăng ở Đại Chu kinh đô, người sống ở nơi này tự nhiên sẽ chiếm chút ít tiện nghi, các tông phái thế gia phía nam, mỗi lần nhắc tới chuyện này, cũng sẽ có rất nhiều câu oán hận.
Giáo sĩ cùng quan viên đem các thí sinh trẻ tuổi đưa đến bên ngoài cửa đá, sau đó đứng tại chỗ, bởi vì bọn họ cũng không có tư cách vào Thiên Thư lăng. Cấm vệ quan binh kiểm tra xong thân phận thí sinh, để cho các thí sinh theo thứ tự tiến vào, mặt đất lần nữa truyền đến thanh âm chấn động rõ ràng, có người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa đá chậm rãi khép lại.
Một tiếng trầm muộn vang lên, Thiên Thư lăng lần nữa ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hơn bốn mươi học sinh trẻ tuổi nhìn Thiên Thư lăng trước mắt, vẻ mặt khác nhau, có người rất khẩn trương, có người rất mong đợi, có người rất lặng yên, có người vội vội vàng vàng, mọi người đều mở to mắt quan sát —— lúc này bọn họ đến trước Thiên Thư lăng, lại như cũ không cách nào nhìn rõ hình dáng Thiên Thư lăng, bởi vì cây xanh thật sự quá nhiều đã che phủ các phong cảnh khác.
Đúng lúc này, mấy vị nam tử đang mặc áo bào trắng xuất hiện ở trước người bọn họ, mấy người này thần tình lạnh nhạt, mặt mày nhìn không thấy quá nhiều tình tự, tiếng nói cũng rất bình tĩnh, nói chuyện rất chậm chạp, tựa như bình thời thiếu cơ hội nói chuyện, nhìn bọn hắn, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ lại thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ.
Đường Tam Thập Lục nói: "Những người này chính là bia thị giả trong truyền thuyết."
Trần Trường Sinh hỏi: "Bia thị giả?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Tựa như mấy giải bia giả Thánh Nữ phong phía nam, cả đời đều cố gắng phá giải bí mật thiên thư, hơn nữa bọn họ từng phát huyết thệ, cuối cùng không rời khỏi Thiên Thư lăng một bước."
Trần Trường Sinh có chút giật mình, nghĩ thầm ở Thiên Thư lăng sống cả đời, không khỏi quá cô tịch kham khổ, trong ánh mắt nhìn các nam tử áo bào trắng , tự nhiên nhiều chút ít thương hại.
Đường Tam Thập Lục nhìn vẻ mặt của hắn, khẽ giễu cợt nói: "Bọn họ cam tâm tình nguyện đem sinh mệnh kính dâng cho Thiên Thư lăng, nơi nào cần ngươi thương hại? Hơn nữa, thế gian không biết bao nhiêu người tu đạo hận không thể như bọn họ ngày ngày có thể thấy thiên thư, hâm mộ còn không kịp nữa."
Trần Trường Sinh vẫn không thể hiểu được, hắn rất thích đọc sách, rất thích tìm tòi nghiên cứu chân nghĩa đạo điển, nhưng sinh mệnh chẳng phải là tự do và vui sướng hay sao? Tại sao có thể đặt toàn bộ vào phiến núi xanh này?
Mấy vị bia thị giả này, có thể nguyên nhân bởi vì hàng năm ở Thiên Thư lăng nghiên cứu thiên thư, không am hiểu trao đổi với người khác, lưu lại vài câu dặn dò, nói rõ cho đám học sinh trẻ tuổi tình hình bốn phía Thiên Thư lăng, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi, một bia thị giả nhớ tới một việc, nói: "Chu viên một tháng sau sẽ mở ra, không nên quên.”
Nói xong câu đó, mấy vị bia thị giả nhẹ nhàng rời đi.
Không khí chung quanh an tĩnh, các thí sinh trẻ tuổi nhìn nhau im lặng, cũng cảm thấy có chút mờ mịt, không biết làm sao.
Như vậy đã xong rồi? Kế tiếp nên làm gì?
"Một tháng sau Chu viên sẽ mở ra, chớ quên chuyện này là được."
Quan Phi Bạch nói với các đệ tử tông phái phía nam, sau đó tăng nhanh cước bộ, đi theo Cẩu Hàn Thực đi vào trong núi xanh.
Bốn đệ tử Ly Sơn kiếm tôngrời đi trước, lấy bọn họ làm gương, các thí sinh dần dần tản đi, thời điểm trước mặt người khác, cước bộ các thí sinh này coi như trầm ổn, thỉnh thoảng có ít người vội vã, cũng là bình thường, nhưng khi bọn hắn tiến vào núi rừng, nhất thời có vô số tiếng xé gió vang lên, hẳn là vận dụng thân pháp.
Nghe núi xanh vang lên những âm thanh này, Trần Trường Sinh không hiểu được, hỏi: "Vì sao tất cả mọi người gấp gáp như vậy?"
"Không nghe thấy Quan Phi Bạch vừa nói hay sao? Chu viên một tháng sau sẽ mở ra, nếu như muốn đi vào Chu viên, cần phải phá cảnh Thông U, một bước chậm thì nhiều bước chậm, thấy tấm bia đá chậm trễ một chút, liền có thể chậm hơn mấy chục năm so với người khác trong con đường tu hành tương lai, dĩ nhiên cần phải anh dũng tranh tiên."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Kỳ quái ngược lại là ngươi, làm sao ngươi không có chút vội vàng gì cả?"