-
Chương 74
Câu nói này của Kỷ Hàn Thanh giống như sấm sét giữa trời quang, ầm ầm truyền đến bên tai Kiều Nhân.
Kiều Nhân bị làm cho hoa mắt chóng mặt, nửa ngày mới phản ứng kịp: "Anh bảo mẹ em đến đây làm gì?"
Cô vốn chỉ hận mấy ngày này không thể biến mất khỏi tầm mắt của Tống nữ sĩ, như vậy chí ít cũng có thể có mấy ngày yên tĩnh. Kết quả lần này thì tốt rồi, không chỉ không được yên, cô còn bị Kỷ Hàn Thanh đẩy đến trước mặt Tống nữ sĩ.
Mí mắt Kiều Nhân nháy một cái, trực giác của cô cho thấy chiều hôm nay không thể sóng yên biển lặng được rồi. Lông mày cau lại, sau đó không đợi cô lặp lại lần thứ hai, Kỷ Hàn Thanh đã hỏi ngược lại: "Không phải em bảo anh nghĩ cách cho em sao?"
"..."
Kiều Nhân hoàn toàn không biết đây rốt cục là cách chó má gì.
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, nửa người trên hơi nghiêng sát về phía cô. Tầm mắt hai người ngang nhau, khoảng cách cũng gần lại.
Một giây sau, Kiều Nhân nghe thấy anh mở miệng hỏi: "Định lúc nào sẽ nói với mẹ em?"
Kiều Nhân nhìn vào đôi mắt anh đến thất thần, giọng nói cũng như bị đầu độc, càng lúc càng nhẹ nhàng và dịu dàng, "Nói gì ạ?"
Cô tưởng ý của Kỷ Hàn Thanh là khi nào sẽ nói thẳng với Tống nữ sĩ chuyện phóng viên xã hội này, kết quả ba chữ vừa thoát ra, câu trả lời của anh liền phủ nhận hoàn toàn suy đoán của cô.
Anh nói: "Anh."
Nói về anh.
Nói cái gì về anh?
Kiều Nhân căn bản không cần mất nhiều công sức suy nghĩ đã biết anh có ý gì.
Hô hấp của cô hơi ngừng lại, vấn đề này... Cô cũng không biết.
Thân phận của cô và Kỷ Hàn Thanh vẫn bày ra đó, ít nhiều gì sẽ có chút ảnh hưởng.
Đặc biệt là đối với Kiều Nhân, cô càng phóng đại ảnh hưởng đó lên vài lần.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, như vậy là không công bằng đối với Kỷ Hàn Thanh.
Hoặc phải nói là, quá không công bằng.
Kiều Nhân thở dài một hơi, tầm mắt vẫn đắm chìm vào đôi mắt anh. Mây giây sau, cô trừng mắt hỏi: "Anh muốn khi nào?"
Vừa dứt lời, điện thoại nhẹ nhàng rung lên một hồi.
Có người nhắn tin wechat cho cô.
Điện thoại của Kiều Nhân sáng lên vài giây, cô còn chưa kịp cúi đầu xem nội dung thì tay anh đã giữ lấy cằm cô, sau đó nhẹ nhàng nâng lên.
Đầu ngón tay của anh lành lạnh, hình như còn mang theo một vài vết chai nho nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô. Kiều Nhân thậm chí còn chưa hiểu rõ ý đồ của anh, mùi hương bạc hà mát lạnh trên người anh đã đột nhiên ập xuống.
Kỷ Hàn Thanh cứ thế không hề báo trước hôn xuống.
Hơi thở của Kiều Nhân trong nháy mắt tràn ngập mùi hương của anh, hô hấp của cô cũng ngừng lại nửa giây, sau đó trở nên gấp gáp.
Kỷ Hàn Thanh hôn không sâu.
Giống như một nụ hôn đơn giản, thuần khiết, cũng không hề có bất kì sự xâm nhập nào, lướt qua rồi thôi.
Đầu lưỡi anh không có ý tiến vào, chỉ nhẹ nhàng liếm một vòng quanh môi Kiều Nhân, từng chút từng chút phác họa lại hình dáng môi cô, vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng.
Nhưng Kiều Nhân lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Sợ hãi xuất phát từ tâm lý mơ hồ, tim Kiều Nhân đập càng lúc càng nhanh. Cô nuốt nước bọt, mỗi sợi lông trên người dường như đều dựng đứng lên, lỗ chân lông dường như đều nở ra.
Mí mắt phải của cô nháy lần thứ hai, sau đó còn chưa kịp bình tĩnh lại, cô nghe thấy tiếng thẻ từ mở cửa phòng.
Cực kì nhỏ.
Nhỏ đến mức ban đầu Kiều Nhân không biết đó là âm thanh gì.
Hai người vẫn duy trì tư thế hôn môi không nhúc nhích, mãi tới khi cửa phòng khách sạn bị đẩy ra, yên tĩnh trong nháy mắt, đột nhiên có tiếng nói truyền đến.
"Hai đứa đang làm gì thế hả?"
Giọng nói này không thể quen thuộc hơn.
Trong nháy mắt đại não của Kiều Nhân giống như vừa bị thứ gì đó ép xuống trập trùng. Màng nhĩ của cô căng lên ong ong như tiếng nhịp tim đập.
Cũng ngay trong một giây, Kiều Nhân phản ứng rất nhanh, một tay chống xuống giường tách ra khỏi đôi môi của Kỷ Hàn Thanh.
Trước khi lùi về phía sau, cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh khẽ nói ra hai chữ...
"Hiện tại."
Gò má cô ửng hồng, không biết là vì bị hôn tới không thở nổi hay là vì ngượng ngùng do bị người đằng sau cắt ngang.
Kiều Nhân rụt về phía đầu giường, tầm mắt mơ hồ không cố định, không dám dừng trên người đang đứng trước cửa, giọng cũng rất khẽ: "Mẹ..."
Tống nữ sĩ là đi theo Lục Hạ đến, hai người đứng ở cửa, tư thế giống nhau nhưng vẻ mặt hoàn toàn khác biệt.
Lục Hạ trợn mắt há miệng, nhanh chóng tự giác lui về phía sau nửa bước: "Dì Tống, mọi người nói chuyện xong gọi cháu là được."
Tình hình thật sự không ổn, Lục Hạ vô cùng nhanh trí rời đi, trước khi đi còn đặc biệt giúp họ đóng cửa lại.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, khắp phòng yên tĩnh.
Vẻ mặt của Tống nữ sĩ càng lúc càng không tốt.
Vốn bà đến khởi binh hỏi tội chuyện phóng viên xã hội của Kiều Nhân, kết quả vừa nhìn thấy màn này, phóng viên xã hội chó má gì đó đều bị bà quên sạch.
Trong đầu Tống nữ sĩ hiện tại tràn ngập hình ảnh hôn môi của Kỷ Hàn Thanh và Kiều Nhân.
Một người xưng hô anh em với chồng bà, lại hôn con gái bảo bối của bà!
Tống nữ sĩ cố gắng để cho cơn giận trong lồng ngực mình không thể hiện ra quá rõ ràng, sau khi hít sâu mấy lần mới mở miệng: "Vừa nãy là mẹ nhìn nhầm sao?"
Kiều Nhân rụt rè ở đầu giường, xoắn xuýt hai giây mới đáp: "Không nhìn nhầm ạ."
Người đàn ông bên cạnh nhìn cô.
Tầm mắt Kiều Nhân đảo một cái, cuối cùng mới dám nhìn Tống nữ sĩ.
Tống Vân xuất thân danh môn, phong thái khuê các không phải mới hình thành ngày một ngày hai, cũng không dạy dỗ Kiều Nhân ngay trước mặt Kỷ Hàn Thanh, chỉ nhíu mày, bà lại hít sâu mấy cái: "Hai người các con có ý gì?"
"Bề..."
Kiều Nhân căng thẳng, ngay cả nói năng cũng không lưu loát, ho một tiếng mới vớt vát lại: "Ý là thích nhau ạ."
Tống nữ sĩ sắp bị cô làm cho tức điên, "Dựa theo vai vế, con nên gọi cậu ấy là chú."
Kiều Nhân gật đầu: "Con biết."
Lúc bắt đầu, đúng là cô cũng gọi Kỷ Hàn Thanh là "chú nhỏ".
Kiều Nhân vốn đang thấp thỏm bất an, mí mắt nháy một cái chỉ hận không thể từ trên giường nhảy xuống, kết quả hiện tại thật sự phải nói rõ ràng với Tống nữ sĩ, cả người cô lại bình tĩnh hơn không ít.
Nhưng Tống nữ sĩ thì hoàn toàn không thể bình tĩnh được, hôm nay bà chưa nổi trận lôi đình là do còn có Kỷ Hàn Thanh ở đây.
Ánh mắt của Tống nữ sĩ tuy nhìn qua thì vẫn đẹp đẽ yên ả, nhưng thật ra là mang theo gió lạnh ở Bắc Cực muốn phi dao ra ngoài.
Kiều Nhân cụp mắt, sau khi bị trúng một dao liền lập tức hạ mí mắt xuống. Sau đó cô nghe thấy giọng Tống nữ sĩ như đang nghiến răng nghiến lợi, "Hai người có suy nghĩ cho cha mẹ hay không..."
Tống nữ sĩ nói một câu, giọng càng gay gắt hơn: "Muốn để Tiểu Kỷ gọi lão Ngụy là cha sao?"Kiều Nhân: "..."
Đúng là cô chưa từng cân nhắc đến.
Để Kỷ Hàn Thanh gọi Ngụy Duyên là cha... Kiều Nhân nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Kỷ Hàn Thanh, ý cười đến bên môi nhưng bị cô nhẹ nhàng nén lại.
Tống nữ sĩ ở bên cạnh, cô không dám cười.
Tống nữ sĩ ở bên này thấy cô trầm mặc, tưởng rằng lời của mình có tác dụng, không ngừng cố gắng nói tiếp: "Tiểu Kiều, con đã hỏi xem Tiểu Kỷ có đồng ý hay không chưa?"
Kiều Nhân lần này hoàn toàn quay đầu sang, quang minh chính đại nhìn Kỷ Hàn Thanh.
Ánh mắt người nọ hơi nheo lại, đôi môi mỏng khẽ cử động, chậm rãi nói ra vài chữ: "Em* không có vấn đề gì."
(Kỷ Hàn Thanh với Tống nữ sĩ xưng hô là chị - em, tạm thời chưa lên quan hệ mẹ vợ - con rể được =)))
Dừng vài giây, Kỷ Hàn Thanh: "Cô ấy vui vẻ là được rồi."
Đuôi mắt Kiều Nhân cong lên, ý cười không lộ ra ngoài.
Tống nữ sĩ: "..."
Bà cảm thấy hôm nay có thể bị hai người này làm cho tức muốn ngất đi.
Tống nữ sĩ không phải người không thấu tình đạt lý, hai người muốn tâm đầu ý hợp, bà cũng không thể lấy lý do gì... bắt buộc bọn họ chia tay, chỉ là bà cảm thấy trong lòng vướng mắc không giải được.
Kiều Nhân còn lừa bà nói bạn trai ra nước ngoài du học, nửa năm không thể về được một lần.
Chẳng trách lần trước Ngụy Dịch Liên còn nói gặp được bạn trai của Kiều Nhân.
Đợi tới khi Tống nữ sĩ dò hỏi thì Ngụy Dịch Liên liền đổi thành nhìn thấy lúc gọi điện bằng video.
Bà cảm thấy mình giống như một người ngu ngốc vậy.
Tống nữ sĩ hờn giận, phẫn nộ trong ánh mắt được áp chế xuống, "Mẹ không phải người cuối cùng biết chứ."
Vẻ mặt bà thay đổi, Kiều Nhân liền hiểu tình huống là thế nào.
Tống nữ sĩ đột nhiên bình tĩnh, thà cứ phát hỏa lên mắng cô một trận còn hơn.
Kiều Nhân sốt ruột, nhấc chân định xuống giường. Kết quả nhất thời quên mất chân của mình không tiện, vừa chạm xuống đất đã hít một hơi.
Tống nữ sĩ thấy cô như vậy liền hoảng hốt, cũng không còn tức giận nữa, bước vài bước tới đỡ cô ngồi lại lên giường.
Kiều Nhân vẫn đang nhăn nhó, giọng cũng run lên: "Mẹ, không phải con cố ý gạt mẹ..."
Tống nữ sĩ hừ lạnh, "Nếu không phải hôm nay bị mẹ bắt gặp, bạn trai con còn phải nghỉ ngơi ở nước ngoài mấy tháng ấy nhỉ?"
Kiều Nhân: "..."
"Làm sao Liên Liên biết?"
"Thằng bé vô tình gặp chúng con..."
Tống nữ sĩ: "Như mẹ hôm nay thấy?"
Kiều Nhân: "..."
Cô suy nghĩ một chút, hình như là cũng gần giống.
Kiều Nhân nghiêm chỉnh nhận sai, "Mẹ, con biết sai rồi..."
Cô và Kỷ Hàn Thanh giống nhau một điểm, chính là thái độ nhận sai của hai người vô cùng tốt, khiến người ta muốn tức giận mà không thể bộc phát ra được.
Tống nữ sĩ căn bản không có cách nào gây khó dễ cho cô.
Huống hồ chuyện này trong mắt bà cũng không phải chuyện đại nghịch gì, mặc dù tuổi tác vai vế là vấn đề, nhưng ít ra không phải là cùng huyết thống hoặc là pháp luật không có quy định nào về quan hệ chú cháu trên danh nghĩa này cả.
Tống nữ sĩ giận là giận Kiều Nhân lừa không nói cho bà biết.
Nếu như không phải hôm nay tình cờ bắt gặp, có lẽ trong thời gian ngắn nha đầu này cũng sẽ không chủ động nói với bà.
Tống nữ sĩ liếc nhìn cô một cái: "Hẹn hò từ khi nào?"
"...bốn tháng."
Hai tháng trước.
Tiếc là lúc đó cô còn tưởng rằng căn bản hai người họ sẽ không dính dáng đến nhau.
"Hai người thật lòng sao?" Tống nữ sĩ lại hỏi.
Lần này Kỷ Hàn Thanh trả lời, chỉ một chữ đơn giản: "Vâng."
Tống nữ sĩ hoàn toàn không nghĩ ra lý do ngăn cản.
Bản thân bà là một người dứt khoát thẳng thắn trong chuyện tình cảm, cũng không thích can thiệp vào chuyện yêu đương của Kiều Nhân. Hiện tại Kiều Nhân hẹn hò với ai, có thể chia tay hay không, những vấn đề này đều nên để con bé quyết định.
Tống nữ sĩ gật đầu, rời tầm mắt, cuối cùng đổi đề tài: "Chân sao lại bị thế này?"
Da đầu Kiều Nhân tê dại, ngón tay siết chặt ga trải giường, liếc mắt nhìn Kỷ Hàn Thanh, há miệng liền quăng cái nồi này sang cho anh: "Anh ấy làm."
Dứt lời, Kiều Nhân và Tống nữ sĩ cùng nhau nhìn về phía Kỷ Hàn Thanh.
Người kia hơi nhíu mày, sau đó mặt không biến sắc "Vâng" một tiếng: "Tối hôm qua hơi quá sức."
Kiều Nhân: "..."
Lời editor: Đúng là chị Kiều luôn tự chui đầu vào rọ =)))))))))))))
P.s: Nhân tiện hôm nay vừa hoàn bộ "Thích Em Như Thế", khoe cái văn án cho hố mới một chút, vài ngày nữa sẽ khai hố này. Yên tâm là mình vẫn tập trung cho "Trái Tim Loạn Nhịp", nếu có thể hoàn luôn trong kì nghỉ Tết thì tốt, dù sao cũng chỉ còn 25 chương nữa thôi
---------------- GIỚI THIỆU HỐ MỚI -----------------
Trên đầu chữ sắc có một con dao, dao kề bên cổ, Thời Hoan cũng phải buông tay
Năm năm trước, cô chuốc say Từ Dã, bỏ ra nước ngoài
Năm năm sau, Từ Dã khiêng cô lên, đi thẳng vào vấn đề chính
Đòi lại toàn bộ, tất cả những sự nhớ nhung dằn vặt hàng đêm.
*
Thành viên đội đặc nhiệm biết rõ, trên cổ tay trái của đội trưởng Từ có một hình xăm vĩnh viễn
Chỉ hai chữ cái SH, khắc trên cổ tay anh rõ ràng, ngay trên tĩnh mạch một tấc
Đó là nơi nối liền với tim
Mỗi lần làm nhiệm vụ, đều sẽ viết di thư từ trước
Năm năm qua Từ Dã đã viết 100 bức di thư
Mở ra xem, tất cả đều chỉ có hai chữ ngắn gọn
Thời Hoan.
Nữ bác sĩ không biên giới xinh đẹp x Cảnh sát đặc nhiệm thề không thay lòng.