Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Faun lập tức rơi từ thân cây cao, đất bùn không hề cứng, nhưng ngay lúc cậu rơi xuống, cậu vẫn cảm giác mình bị giáng chia năm xẻ bảy. Cậu nghe thấy tiếng Lukes rên xiết, giãy dụa nhìn lên.
Lukes cuộn tròn dưới gốc cây, trên lưng máu me đầm đìa, vết thương hẳn nghiêm trọng hơn. Faun muốn đứng dậy, hoặc bò qua, nhưng ngay tức thì bị hai Lính Gác đè xuống đất. Chúng bẻ ngoặt hai tay cậu, dùng một sợ dây buộc trói lại, Lukes cũng bị đối xử tương tự. Sau đó họ bị kéo đến dưới gốc cây, dưới Lính Gác cưỡng bách quỳ xuống. Jody Winston vẫn một mặt ôn hòa nhìn, tựa như trong mắt hắn đối đãi này không hề thô bạo.
Số lượng Lính Gác rất nhiều, Lukes không cách nào đối phó cùng một lúc với nhiều người như vậy, đánh đổi sẽ khiến Faun chết oan uổng.
"Chúng ta từng có một thỏa thuận." Jody đi dạo trước mặt họ. "Nhớ không?"
"Tôi không nhớ rõ giữa chúng ta từng có bất kỳ thỏa thuận nào." Faun cảm thấy ngực quặn thắt, khóe miệng bắt đầu rỉ máu. Đây không chỉ là thương tích do rơi từ độ cao xuống, mà còn có đánh đổi cho năng lực mà Lukes gây ở trên người cậu.
"Ồ, Sứ Giả đang sử dụng năng lực, để cậu không bị tôi ảnh hưởng sao? Tôi đã luôn tự hỏi tại sao lần trước cậu đến gặp tôi lòng tràn ngập cảnh giác, địch ý đầy mình nhưng lại không phản ứng gì với năng lực của tôi. Nhất định là năng lực của người nào đó đang có tác dụng, nhưng ngay cả khi Sứ Giả bây giờ tiếp tục bảo vệ cậu bằng loại năng lực này, nó sẽ không kéo dài được bao lâu. Tôi có thể chờ, kết quả cuối cùng đơn giản là cậu không chịu nổi đánh đổi gục chết, hay là Sứ Giả bởi vì không đành lòng tổn thương cậu mà huỷ bỏ năng lực."
Hắn bước tới trước mặt Lukes, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh nói: "Cậu nhẫn tâm sao? Kỳ thực để cậu ta sản sinh một chút hảo cảm cho tôi, đối với cậu mà nói không có ảnh hưởng quá nhiều, cậu ta vẫn có thể yêu cậu, chỉ là sẽ không phản đối tôi nữa, cũng sẽ không muốn rời khỏi trấn nhỏ nữa. Như vậy hai người có thể ở bên nhau mãi mãi, sống một cuộc sống hạnh phúc ở cái thị trấn nhỏ này."
Hắn bóp chặt hai má Lukes, để anh nhìn vào Faun.
"Cậu ta sắp đau chết."
Lukes run rẩy.
"Cậu đến cùng nào có năng lực mang lại cho cậu ấy hạnh phúc và khoái lạc? Nếu cậu có thể cứu cậu ấy, tại sao không cứu? Tại sao cậu luôn làm cậu ấy bị thương?"
Faun cong quặp người, từ trong miệng máu tuôn ra ngày càng nhiều. Lính Gác túm tóc cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên để Lukes nhìn bộ dạng thống khổ của cậu.
"Là tôi đã đánh giá thấp các người." Jody Winston nói, "Không nghĩ tới mấy người có thể làm ra động thái lớn như vậy. Vụ nổ ban nãy là gì? Đằng sau sương mù dày là cấm địa của Chúa tể, không ai có thể phá hoại nó, bằng không sẽ đem lại trấn nhỏ thảm họa khôn lường. Cái tôi có thể làm là cẩn thận bảo vệ trấn nhỏ, tôi nói rồi, bất luận người nào cũng không thể phá hoại nó."
"Lukes, đừng từ bỏ." Faun nói với Lukes, "Tôi không muốn yêu một lão già gian ác biến thái xấu xí."
"Cảm ơn sự đánh giá của cậu. Có điều thật đáng tiếc, chuyện này cậu không có quyền tham dự bỏ phiếu." Jody nắm chặt hai má Lukes, để anh nhìn mình nói, "Cậu là Sứ Giả, năng lực của tôi đối với cậu không có tác dụng, nhưng tôi vẫn có thể yêu cầu cậu làm bất cứ điều gì. Phải không? Huỷ bỏ bảo vệ của cậu cho ngài cảnh sát, bằng không chúng ta hãy trơ mắt mà nhìn cậu ấy nội tạng vỡ tan mà chết. Xin hãy tha thứ cho tôi, này không phải lỗi của tôi, bởi vì cậu có quyền lựa chọn, cậu có thể quyết định sự sống chết của cậu ấy. "
"Không muốn, Lukes." Faun hét lên với anh, một người Lính Gác bịt kín miệng cậu.
Lukes nhìn cậu, cuối cùng khi thấy máu chảy ra giữa ngón tay Lính Gác, anh nhắm hai mắt lại.
"Tôi từ bỏ."
"Phải không?" Jody nhẹ nhàng nói, "Đứa trẻ ngoan."
Hắn đi đến chỗ Faun, để Lính Gác thả tay ra. Faun ho khan dữ dội, máu văng trên cỏ, cậu ngã xuống đau đớn.
Jody đỡ cậu lên, ấn bả vai cậu.
"Cảm thấy thế nào?"
"Gì cơ?" Faun mờ mịt nhìn hắn.
"Tao bắt được mày và Sứ Giả, buộc hắn phải từ bỏ sự bảo vệ cho mày, để mày miễn cưỡng trung thành với tao, bây giờ mày ghét tao chứ?"
"Không," Faun nói, "Tại sao tôi phải ghét ông."
"Nếu tao ra lệnh cho chúng tiếp tục tổn thương hắn?" Jody liếc mắt Lính Gác ra hiệu, lập tức có mấy tên kéo Lukes đến trước mặt Faun, một trong số đó đá vào Lukes một cú mạnh, một kẻ khác nắm lấy anh tát vài cái bạt tai. Sau đó, chúng đè anh xuống đất, đạp lưng anh, để Faun thấy thảm trạng của anh.
"Như vậy, mày hận tao?"
Faun bắt đầu run rẩy.
"Tại sao mày lại run?" Jody hỏi.
"Tôi không biết. Không cần đánh hắn. Thế nhưng tôi không ghét ông."
"Tất cả bọn mày đều phạm sai lầm, cần phải bị trừng phạt." Jody nhấc mặt Faun lên nói, "Nhưng chẳng mấy chốc bọn mày sẽ hiểu, nơi đây là thiên đường. Người đến đây đều được Chúa chăm sóc. Đi theo tao."
Bọn Lính Gác lôi Lukes và Faun đến nhà của Jody.
Lần trước đến đây, Faun không có tham quan mấy căn phòng bên ngoài phòng khách. Nơi này không phải phòng ngủ, cũng không phải thư phòng. Nó là một gian nhà rỗng tuếch, nói là phòng giam cũng không quá đáng. Rikki bê một chậu nước nóng, giúp Faun lau sạch máu và bụi bẩn trên mặt.
Faun không còn cảm thấy bà là một người đạo đức giả nữa, dường như có thể hiểu được cảm thụ của bà.
"Đứa trẻ đáng thương." Bà nói, "Cậu không nên gây ra tội như vậy, nhưng Jody đã đúng, chỉ cần nghe lời ông ấy, tất cả đều sẽ ổn thôi."
"Jody đã đúng." Faun lặp lại một lần. "Thật kỳ quái, tại sao tôi trước đây luôn phản đối hắn. Hắn làm mọi thứ đều là có ý tốt, vì bảo vệ người trong trấn."
"Đúng vậy, cậu hiểu được còn chưa muộn."
"Bà có thể giúp tôi mở khóa tay không?"
"Tôi không thể, không có Jody đồng ý tôi không thể làm được gì, xin lỗi. Cậu nên nói chuyện với Jody."
Faun liếc mắt nhìn Lukes cuộn mình trong góc. Anh vẫn tỉnh táo, nhưng không sức để nói chuyện.
"Vậy bà có thể chăm sóc anh ấy được không? Anh ấy dường như bị thương rất nghiêm trọng."
"Tôi có thể giúp cậu ấy lau sơ mặt, nhưng cũng không thể làm gì cho cậu ấy trừ phi Jody đồng ý."
Tất cả hành động của bà phải được Jody cho phép, tựa hồ ngoài đó ra bà không có gì mình muốn làm. Khi bà lau mặt cho Lukes, Jody bước vào.
Hắn nhìn Faun một chút, lại nhìn Lukes một chút.
"Bà làm cái gì?" Hắn hỏi Rikki.
"Tôi giúp họ làm sạch chút đỉnh."
"Ai cho phép bà làm chuyện dư thừa này?"
Rikki lập tức như phạm một sai lầm lớn ngừng nói, yên lặng đi ra ngoài.
Jody ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng. Hắn đã đứng ở thế bất khả chiến bại, cần phải tận hưởng khoảnh khắc thắng lợi này, từ giờ về sau, sự cai trị của hắn lại càng cường đại rồi. Người thanh niên trước mắt này sẽ trở thành một Lính Gác xuất sắc nhất, đám người ô hợp kia không thể so sánh được. Huống chi cậu còn được Sứ Giả yêu tha thiết, việc này còn hiệu quả hơn là dùng bạo lực để đe dọa Lukes. Jody Winston đã chứng kiến biết bao cảnh con người thay đổi cảm xúc, hiểu thấu hơn đại đa số cá nhân trên cõi đời này sức mạnh của yêu và hận. Chừng nào Faun Clark còn sống, Sứ Giả sẽ cam tâm tình nguyện vì cậu mà trả giá, bất kể cậu yêu ai, trở thành thuộc hạ của ai. Chỉ là đối với Lukes, Jody vẫn có chút kiêng kị. Dù sao anh cũng là Sứ Giả, nguy hiểm như một quả bom hạt nhân có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Bởi vậy khi bước vào phòng, Jody mang theo khẩu súng lục Faun làm rơi. Hắn tin rằng Lukes sẽ không lấy tính mạng của Faun mà cùng hắn đồng vu quy tận.
Sự tình dĩ nhiên sẽ cứ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp như vậy.
Jody Winston thỏa mãn ngồi xuống, ra lệnh cho Faun quỳ gối bên chân mình.
Hắn cần dành nhiều thời gian ở cùng cậu, như vậy mới có thể làm cho tình cảm chuyển hóa mau lẹ. Hắn muốn vị cảnh tham trẻ tuổi này nhanh chóng trở thành trung thần của mình, sẽ không kháng nghị bất kỳ mệnh lệnh nào của hắn.
Jody duỗi tay vuốt ve cằm của Faun, làm cho cậu ngẩng đầu lên nhìn mình. Cách hắn đối xử với cậu giống như đối xử với một con chó cưng.
"Ta bây giờ không thể mở tay cho cậu, bởi vì cậu vẫn chưa hoàn toàn thuần phục, nhưng rất nhanh thôi, chúng ta sẽ sớm hòa thuận với nhau." Jody hỏi cậu, "Cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt." Faun nhìn hắn chăm chú, "Không biết tại sao, có một cảm giác yên tĩnh."
"Có lẽ đây chính là hạnh phúc lớn nhất." Jody chỉ vào Lukes ở góc phòng hỏi, "Còn biết hắn sao?"
"Phải, hắn là Lukes, là Sứ Giả. Tôi rất yêu hắn."
Thời điểm cậu nói đến "Tôi rất yêu hắn", nước mắt Lukes chảy xuống.
"Nhìn xem, tại sao lại khóc?"
Faun cau mày. "Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy rất khó vượt qua. Tại sao lại thế này?"
"Ta cũng không biết, e rằng cậu đối với ta còn chưa đủ trung tâm." Jody nhìn Lukes nói, "Cho mày xem một trò hay, Sứ Giả, nhìn xem năng lực của tao có thể cướp đi từ mày cái gì."
Hắn giơ tay và tát vào mặt Faun một cú thẳng vào mặt. Hắn có vẻ là một lão già, sức lực lại lớn vô cùng. Faun gần như bị hắn tát ngã xuống đất, nhưng rốt cuộc cậu vẫn vững vàng đứng thẳng người lên, quỳ trước mặt hắn.
"Nếu ta đánh cậu như thế, cậu có hận ta không?"
"Không."
Jody lại cho cậu một cái bạt tai, lần này nặng hơn, Faun không khống chế được ngã sấp xuống, cậu lại lần nữa ngồi dậy.
"Cho dù ta làm gì với cậu, cậu cũng sẽ không hận ta, có đúng không?"
"Đúng vậy," Faun trả lời: "Tôi không có lý do để hận ông, ông là một người đáng kính trọng."
Jody cười rộ lên. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhận được câu trả lời như vậy. Hắn nên làm gì để cảm tạ Chúa tể vì đã cho hắn loại năng lực này, hắn sao có thể phản bội vị chủ nhân trấn nhỏ hào phóng và tốt bụng như thế được.
Hắn lần thứ hai vươn tay ra, Faun không né tránh, chờ đợi đón nhận lần đánh đập thứ ba của hắn. Nhưng lần này, Jody đặt bàn tay già nua thô ráp ở gò má cậu, ngón tay cái đẩy vào môi cậu.
"Cậu là một thanh niên rất anh tuấn," Hắn nói, "Mà bên cạnh ta chỉ có một bà già. Đàn bà ở cái trấn này vốn đã hiếm hoi đến mức đáng thương. Lúc ta vừa đến thị trấn, ta không như thế này, phụ nữ đều rất thích ta, bởi vậy bây giờ phụ nữ vâng lời ta hầu như không có. Đặc biệt là cậu ngoan ngoãn như thế, cậu hận ta mãnh liệt bao nhiêu, phút chốc sản sinh yêu cũng sẽ nồng nhiệt không kém, sau này ở chung tình cảm của chúng ta sẽ càng sâu đậm hơn, nói không chừng còn có thể vượt qua tình cảm của ta và Rikki. Hắn lại nhìn Lukes, Lukes không khống chế được run rẩy.
"Để chứng minh lòng trung thành của cậu với ta, cậu làm cho ta một việc."
Hắn cởi quần, chỉ vào phần thân dưới của mình.
"Ngậm lấy nó, cho ta thấy một chút thành ý của cậu."
Lukes mở to hai mắt, giãy dụa, cơ hồ muốn lao tới, nhưng thương tích trên người và tay chân bị trói chặt khiến anh bất lực.
Ngón tay của Jody đã nhét vào miệng Faun, cảm giác ấm áp đó làm hắn hưng phấn.
"Ta tin cậu sẽ làm được xuất sắc."
Hắn ôn nhu nói, nhẹ nhàng ấn đầu Faun, làm cậu cúi người.
Faun ngửi được mùi cơ thể hắn, quả thực là mùi thuộc về mấy ông già, một mùi hôi thối già nua, lông thưa thớt, da nhăn nheo. Bất quá không chút nghi ngờ gì cái thân thể gần đất xa trời này sẽ như tinh thần một chàng trai trẻ mà cương, trong cơ thể này là một gã đàn ông khỏe mạnh gấp gáp muốn phát tiết.
Jody nhìn vào giữa hai chân mình, cái cảm giác này còn kích thích hơn là làm một người phụ nữ. Đây là đối thủ lớn nhất hắn gặp phải trong trấn nhỏ, một cảnh tham hữu dũng hữu mưu, còn thân thủ bất phàm. Chỉ cần hơi bất cẩn liền có thể bị cậu đánh bại, không chỉ mất đi tất cả, mà còn sẽ mất đi cái trấn nhỏ cho phép hắn muốn làm gì thì làm này.
Nhưng hắn vẫn chiến thắng. Hắn làm cho Faun Clark quỳ rạp trước mặt cam tâm tình nguyện vì hắn phục vụ, Sứ Giả lại chỉ có thể ở một bên nhìn mà không thể làm bất cứ điều gì.
Cảm giác thỏa mãn của kẻ thắng cuộc này khiến hắn khát cầu kích thích tình dục hơn bao giờ hết.
Thời điểm đôi môi Faun chạm vào hắn, hắn gần như ngay lập tức muốn tuôn trào bắn ra.
Nhưng mà cũng chính là vào sau khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy từ phần thân dưới truyền đến nỗi đau kinh hoàng.
Hắn trợn trừng, khó tin được hét ầm lên.
Lukes cuộn tròn dưới gốc cây, trên lưng máu me đầm đìa, vết thương hẳn nghiêm trọng hơn. Faun muốn đứng dậy, hoặc bò qua, nhưng ngay tức thì bị hai Lính Gác đè xuống đất. Chúng bẻ ngoặt hai tay cậu, dùng một sợ dây buộc trói lại, Lukes cũng bị đối xử tương tự. Sau đó họ bị kéo đến dưới gốc cây, dưới Lính Gác cưỡng bách quỳ xuống. Jody Winston vẫn một mặt ôn hòa nhìn, tựa như trong mắt hắn đối đãi này không hề thô bạo.
Số lượng Lính Gác rất nhiều, Lukes không cách nào đối phó cùng một lúc với nhiều người như vậy, đánh đổi sẽ khiến Faun chết oan uổng.
"Chúng ta từng có một thỏa thuận." Jody đi dạo trước mặt họ. "Nhớ không?"
"Tôi không nhớ rõ giữa chúng ta từng có bất kỳ thỏa thuận nào." Faun cảm thấy ngực quặn thắt, khóe miệng bắt đầu rỉ máu. Đây không chỉ là thương tích do rơi từ độ cao xuống, mà còn có đánh đổi cho năng lực mà Lukes gây ở trên người cậu.
"Ồ, Sứ Giả đang sử dụng năng lực, để cậu không bị tôi ảnh hưởng sao? Tôi đã luôn tự hỏi tại sao lần trước cậu đến gặp tôi lòng tràn ngập cảnh giác, địch ý đầy mình nhưng lại không phản ứng gì với năng lực của tôi. Nhất định là năng lực của người nào đó đang có tác dụng, nhưng ngay cả khi Sứ Giả bây giờ tiếp tục bảo vệ cậu bằng loại năng lực này, nó sẽ không kéo dài được bao lâu. Tôi có thể chờ, kết quả cuối cùng đơn giản là cậu không chịu nổi đánh đổi gục chết, hay là Sứ Giả bởi vì không đành lòng tổn thương cậu mà huỷ bỏ năng lực."
Hắn bước tới trước mặt Lukes, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh nói: "Cậu nhẫn tâm sao? Kỳ thực để cậu ta sản sinh một chút hảo cảm cho tôi, đối với cậu mà nói không có ảnh hưởng quá nhiều, cậu ta vẫn có thể yêu cậu, chỉ là sẽ không phản đối tôi nữa, cũng sẽ không muốn rời khỏi trấn nhỏ nữa. Như vậy hai người có thể ở bên nhau mãi mãi, sống một cuộc sống hạnh phúc ở cái thị trấn nhỏ này."
Hắn bóp chặt hai má Lukes, để anh nhìn vào Faun.
"Cậu ta sắp đau chết."
Lukes run rẩy.
"Cậu đến cùng nào có năng lực mang lại cho cậu ấy hạnh phúc và khoái lạc? Nếu cậu có thể cứu cậu ấy, tại sao không cứu? Tại sao cậu luôn làm cậu ấy bị thương?"
Faun cong quặp người, từ trong miệng máu tuôn ra ngày càng nhiều. Lính Gác túm tóc cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên để Lukes nhìn bộ dạng thống khổ của cậu.
"Là tôi đã đánh giá thấp các người." Jody Winston nói, "Không nghĩ tới mấy người có thể làm ra động thái lớn như vậy. Vụ nổ ban nãy là gì? Đằng sau sương mù dày là cấm địa của Chúa tể, không ai có thể phá hoại nó, bằng không sẽ đem lại trấn nhỏ thảm họa khôn lường. Cái tôi có thể làm là cẩn thận bảo vệ trấn nhỏ, tôi nói rồi, bất luận người nào cũng không thể phá hoại nó."
"Lukes, đừng từ bỏ." Faun nói với Lukes, "Tôi không muốn yêu một lão già gian ác biến thái xấu xí."
"Cảm ơn sự đánh giá của cậu. Có điều thật đáng tiếc, chuyện này cậu không có quyền tham dự bỏ phiếu." Jody nắm chặt hai má Lukes, để anh nhìn mình nói, "Cậu là Sứ Giả, năng lực của tôi đối với cậu không có tác dụng, nhưng tôi vẫn có thể yêu cầu cậu làm bất cứ điều gì. Phải không? Huỷ bỏ bảo vệ của cậu cho ngài cảnh sát, bằng không chúng ta hãy trơ mắt mà nhìn cậu ấy nội tạng vỡ tan mà chết. Xin hãy tha thứ cho tôi, này không phải lỗi của tôi, bởi vì cậu có quyền lựa chọn, cậu có thể quyết định sự sống chết của cậu ấy. "
"Không muốn, Lukes." Faun hét lên với anh, một người Lính Gác bịt kín miệng cậu.
Lukes nhìn cậu, cuối cùng khi thấy máu chảy ra giữa ngón tay Lính Gác, anh nhắm hai mắt lại.
"Tôi từ bỏ."
"Phải không?" Jody nhẹ nhàng nói, "Đứa trẻ ngoan."
Hắn đi đến chỗ Faun, để Lính Gác thả tay ra. Faun ho khan dữ dội, máu văng trên cỏ, cậu ngã xuống đau đớn.
Jody đỡ cậu lên, ấn bả vai cậu.
"Cảm thấy thế nào?"
"Gì cơ?" Faun mờ mịt nhìn hắn.
"Tao bắt được mày và Sứ Giả, buộc hắn phải từ bỏ sự bảo vệ cho mày, để mày miễn cưỡng trung thành với tao, bây giờ mày ghét tao chứ?"
"Không," Faun nói, "Tại sao tôi phải ghét ông."
"Nếu tao ra lệnh cho chúng tiếp tục tổn thương hắn?" Jody liếc mắt Lính Gác ra hiệu, lập tức có mấy tên kéo Lukes đến trước mặt Faun, một trong số đó đá vào Lukes một cú mạnh, một kẻ khác nắm lấy anh tát vài cái bạt tai. Sau đó, chúng đè anh xuống đất, đạp lưng anh, để Faun thấy thảm trạng của anh.
"Như vậy, mày hận tao?"
Faun bắt đầu run rẩy.
"Tại sao mày lại run?" Jody hỏi.
"Tôi không biết. Không cần đánh hắn. Thế nhưng tôi không ghét ông."
"Tất cả bọn mày đều phạm sai lầm, cần phải bị trừng phạt." Jody nhấc mặt Faun lên nói, "Nhưng chẳng mấy chốc bọn mày sẽ hiểu, nơi đây là thiên đường. Người đến đây đều được Chúa chăm sóc. Đi theo tao."
Bọn Lính Gác lôi Lukes và Faun đến nhà của Jody.
Lần trước đến đây, Faun không có tham quan mấy căn phòng bên ngoài phòng khách. Nơi này không phải phòng ngủ, cũng không phải thư phòng. Nó là một gian nhà rỗng tuếch, nói là phòng giam cũng không quá đáng. Rikki bê một chậu nước nóng, giúp Faun lau sạch máu và bụi bẩn trên mặt.
Faun không còn cảm thấy bà là một người đạo đức giả nữa, dường như có thể hiểu được cảm thụ của bà.
"Đứa trẻ đáng thương." Bà nói, "Cậu không nên gây ra tội như vậy, nhưng Jody đã đúng, chỉ cần nghe lời ông ấy, tất cả đều sẽ ổn thôi."
"Jody đã đúng." Faun lặp lại một lần. "Thật kỳ quái, tại sao tôi trước đây luôn phản đối hắn. Hắn làm mọi thứ đều là có ý tốt, vì bảo vệ người trong trấn."
"Đúng vậy, cậu hiểu được còn chưa muộn."
"Bà có thể giúp tôi mở khóa tay không?"
"Tôi không thể, không có Jody đồng ý tôi không thể làm được gì, xin lỗi. Cậu nên nói chuyện với Jody."
Faun liếc mắt nhìn Lukes cuộn mình trong góc. Anh vẫn tỉnh táo, nhưng không sức để nói chuyện.
"Vậy bà có thể chăm sóc anh ấy được không? Anh ấy dường như bị thương rất nghiêm trọng."
"Tôi có thể giúp cậu ấy lau sơ mặt, nhưng cũng không thể làm gì cho cậu ấy trừ phi Jody đồng ý."
Tất cả hành động của bà phải được Jody cho phép, tựa hồ ngoài đó ra bà không có gì mình muốn làm. Khi bà lau mặt cho Lukes, Jody bước vào.
Hắn nhìn Faun một chút, lại nhìn Lukes một chút.
"Bà làm cái gì?" Hắn hỏi Rikki.
"Tôi giúp họ làm sạch chút đỉnh."
"Ai cho phép bà làm chuyện dư thừa này?"
Rikki lập tức như phạm một sai lầm lớn ngừng nói, yên lặng đi ra ngoài.
Jody ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng. Hắn đã đứng ở thế bất khả chiến bại, cần phải tận hưởng khoảnh khắc thắng lợi này, từ giờ về sau, sự cai trị của hắn lại càng cường đại rồi. Người thanh niên trước mắt này sẽ trở thành một Lính Gác xuất sắc nhất, đám người ô hợp kia không thể so sánh được. Huống chi cậu còn được Sứ Giả yêu tha thiết, việc này còn hiệu quả hơn là dùng bạo lực để đe dọa Lukes. Jody Winston đã chứng kiến biết bao cảnh con người thay đổi cảm xúc, hiểu thấu hơn đại đa số cá nhân trên cõi đời này sức mạnh của yêu và hận. Chừng nào Faun Clark còn sống, Sứ Giả sẽ cam tâm tình nguyện vì cậu mà trả giá, bất kể cậu yêu ai, trở thành thuộc hạ của ai. Chỉ là đối với Lukes, Jody vẫn có chút kiêng kị. Dù sao anh cũng là Sứ Giả, nguy hiểm như một quả bom hạt nhân có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Bởi vậy khi bước vào phòng, Jody mang theo khẩu súng lục Faun làm rơi. Hắn tin rằng Lukes sẽ không lấy tính mạng của Faun mà cùng hắn đồng vu quy tận.
Sự tình dĩ nhiên sẽ cứ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp như vậy.
Jody Winston thỏa mãn ngồi xuống, ra lệnh cho Faun quỳ gối bên chân mình.
Hắn cần dành nhiều thời gian ở cùng cậu, như vậy mới có thể làm cho tình cảm chuyển hóa mau lẹ. Hắn muốn vị cảnh tham trẻ tuổi này nhanh chóng trở thành trung thần của mình, sẽ không kháng nghị bất kỳ mệnh lệnh nào của hắn.
Jody duỗi tay vuốt ve cằm của Faun, làm cho cậu ngẩng đầu lên nhìn mình. Cách hắn đối xử với cậu giống như đối xử với một con chó cưng.
"Ta bây giờ không thể mở tay cho cậu, bởi vì cậu vẫn chưa hoàn toàn thuần phục, nhưng rất nhanh thôi, chúng ta sẽ sớm hòa thuận với nhau." Jody hỏi cậu, "Cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt." Faun nhìn hắn chăm chú, "Không biết tại sao, có một cảm giác yên tĩnh."
"Có lẽ đây chính là hạnh phúc lớn nhất." Jody chỉ vào Lukes ở góc phòng hỏi, "Còn biết hắn sao?"
"Phải, hắn là Lukes, là Sứ Giả. Tôi rất yêu hắn."
Thời điểm cậu nói đến "Tôi rất yêu hắn", nước mắt Lukes chảy xuống.
"Nhìn xem, tại sao lại khóc?"
Faun cau mày. "Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy rất khó vượt qua. Tại sao lại thế này?"
"Ta cũng không biết, e rằng cậu đối với ta còn chưa đủ trung tâm." Jody nhìn Lukes nói, "Cho mày xem một trò hay, Sứ Giả, nhìn xem năng lực của tao có thể cướp đi từ mày cái gì."
Hắn giơ tay và tát vào mặt Faun một cú thẳng vào mặt. Hắn có vẻ là một lão già, sức lực lại lớn vô cùng. Faun gần như bị hắn tát ngã xuống đất, nhưng rốt cuộc cậu vẫn vững vàng đứng thẳng người lên, quỳ trước mặt hắn.
"Nếu ta đánh cậu như thế, cậu có hận ta không?"
"Không."
Jody lại cho cậu một cái bạt tai, lần này nặng hơn, Faun không khống chế được ngã sấp xuống, cậu lại lần nữa ngồi dậy.
"Cho dù ta làm gì với cậu, cậu cũng sẽ không hận ta, có đúng không?"
"Đúng vậy," Faun trả lời: "Tôi không có lý do để hận ông, ông là một người đáng kính trọng."
Jody cười rộ lên. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhận được câu trả lời như vậy. Hắn nên làm gì để cảm tạ Chúa tể vì đã cho hắn loại năng lực này, hắn sao có thể phản bội vị chủ nhân trấn nhỏ hào phóng và tốt bụng như thế được.
Hắn lần thứ hai vươn tay ra, Faun không né tránh, chờ đợi đón nhận lần đánh đập thứ ba của hắn. Nhưng lần này, Jody đặt bàn tay già nua thô ráp ở gò má cậu, ngón tay cái đẩy vào môi cậu.
"Cậu là một thanh niên rất anh tuấn," Hắn nói, "Mà bên cạnh ta chỉ có một bà già. Đàn bà ở cái trấn này vốn đã hiếm hoi đến mức đáng thương. Lúc ta vừa đến thị trấn, ta không như thế này, phụ nữ đều rất thích ta, bởi vậy bây giờ phụ nữ vâng lời ta hầu như không có. Đặc biệt là cậu ngoan ngoãn như thế, cậu hận ta mãnh liệt bao nhiêu, phút chốc sản sinh yêu cũng sẽ nồng nhiệt không kém, sau này ở chung tình cảm của chúng ta sẽ càng sâu đậm hơn, nói không chừng còn có thể vượt qua tình cảm của ta và Rikki. Hắn lại nhìn Lukes, Lukes không khống chế được run rẩy.
"Để chứng minh lòng trung thành của cậu với ta, cậu làm cho ta một việc."
Hắn cởi quần, chỉ vào phần thân dưới của mình.
"Ngậm lấy nó, cho ta thấy một chút thành ý của cậu."
Lukes mở to hai mắt, giãy dụa, cơ hồ muốn lao tới, nhưng thương tích trên người và tay chân bị trói chặt khiến anh bất lực.
Ngón tay của Jody đã nhét vào miệng Faun, cảm giác ấm áp đó làm hắn hưng phấn.
"Ta tin cậu sẽ làm được xuất sắc."
Hắn ôn nhu nói, nhẹ nhàng ấn đầu Faun, làm cậu cúi người.
Faun ngửi được mùi cơ thể hắn, quả thực là mùi thuộc về mấy ông già, một mùi hôi thối già nua, lông thưa thớt, da nhăn nheo. Bất quá không chút nghi ngờ gì cái thân thể gần đất xa trời này sẽ như tinh thần một chàng trai trẻ mà cương, trong cơ thể này là một gã đàn ông khỏe mạnh gấp gáp muốn phát tiết.
Jody nhìn vào giữa hai chân mình, cái cảm giác này còn kích thích hơn là làm một người phụ nữ. Đây là đối thủ lớn nhất hắn gặp phải trong trấn nhỏ, một cảnh tham hữu dũng hữu mưu, còn thân thủ bất phàm. Chỉ cần hơi bất cẩn liền có thể bị cậu đánh bại, không chỉ mất đi tất cả, mà còn sẽ mất đi cái trấn nhỏ cho phép hắn muốn làm gì thì làm này.
Nhưng hắn vẫn chiến thắng. Hắn làm cho Faun Clark quỳ rạp trước mặt cam tâm tình nguyện vì hắn phục vụ, Sứ Giả lại chỉ có thể ở một bên nhìn mà không thể làm bất cứ điều gì.
Cảm giác thỏa mãn của kẻ thắng cuộc này khiến hắn khát cầu kích thích tình dục hơn bao giờ hết.
Thời điểm đôi môi Faun chạm vào hắn, hắn gần như ngay lập tức muốn tuôn trào bắn ra.
Nhưng mà cũng chính là vào sau khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy từ phần thân dưới truyền đến nỗi đau kinh hoàng.
Hắn trợn trừng, khó tin được hét ầm lên.