Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 46
Nghe tin có khả năng chú Trần đã mất, Kỷ Nghiêu cũng không kinh ngạc nhiều.
Anh, chủ nhiệm Diệp và cả Cục trưởng Thái đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi. Một người nếu còn đang sống sờ sờ lại là một cảnh sát thì nhất định sẽ không mất tích 19 năm không trở lại như vậy.
Kỷ Nghiêu dừng xe bên đường, hít sâu một hơi nói với Hàn Tích: "Cho anh năm phút!"
Nói xong, anh mở cửa ra ngoài hút điếu thuốc. Hàn Tích ngồi trong xe, dựa vào ánh đèn đường yếu ớt nhìn người đàn ông đang tựa người vào cạnh xe, điếu thuốc lóe lên lúc sáng lúc tối. Anh quay lưng về phía cô.
Hàn Tích xuống xe, đi tới trước mặt Kỷ Nghiêu. Kỷ Nghiêu sờ mái tóc của cô, cố nở nụ cười: "Gió lớn đi vào trong đi!"
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu: "Anh cảm thấy rất khó chịu đúng không?"
Kỷ Nghiêu không lên tiếng, cúi đầu dập tắt điếu thuốc lá.
Hàn Tích giang hai tay ôm lấy anh.
Kỷ Nghiêu ôm thật chặt cô gái vào lòng như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình. Mùi thuốc lá hòa lẫn mùi chanh thoang thoảng trên người cô, anh tựa cằm trên đỉnh đầu cô, cà qua cà lại. Vòng tay anh ấm áp đã giúp cô chặn hết gió lạnh.
Trở lại trong xe, Kỷ Nghiêu lấy trong ngăn để đồ một tấm ảnh nhỏ đưa cho Hàn Tích.
Trong hình, một cậu bé chừng 6, 7 tuổi ngồi trên bả vai một vị cảnh sát cao gầy. Cậu bé nhìn thẳng vào ống kính trông rất đáng yêu, còn vị cảnh sát nhoẻn miệng cười nhưng nụ cười ấy không hề rực rỡ mà chất chứa đầy tâm sự.
Hàn Tích hỏi: "Đây là cảnh sát Trần sao?"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Chú ấy bình thường trông rất nghiêm túc nhưng thật ra chú ấy rất thích trẻ con!"
Anh dừng một chút: "Chờ khi khám nghiệm xong tử thi Tần Chân và Tưởng Vi, em và chủ nhiệm Diệp làm xét nghiệm DNA đi!"
Lúc này Hàn Tích mới biết Tần Chân đã chết. Cô nhìn Kỷ Nghiêu: "Ý anh là, cảnh sát Trần tìm được đến cô nhi viện này đồng nghĩa với việc khả năng con gái chú bị bọn bắt cóc bắt đến đây ư?”
Kỷ Nghiêu cầm vô lăng, chờ đến khi đèn đỏ anh quay sang Hàn Tích: "Anh thấy em rất giống với chú Trần. Em nhìn thử đôi mắt này mà xem, có phải rất giống không?"
Hàn Tích cầm bức ảnh trong tay, cúi đầu nhìn rồi lại ngẩng lên: "Lúc ở trong xưởng, Tưởng Vi nói cô ta đã từng gọi cảnh sát Trần là ‘ba’!"
Kỷ Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Vậy anh gọi em là ‘vợ’ thì chẳng lẽ em chính là vợ anh à? Chú Trần và chủ nhiệm Diệp sẽ không có loại con gái như Tưởng Vi đâu. Con gái của cô chú phải tựa như em vậy.”
Hàn Tích cúi đầu nhìn bức ảnh: "Tôi làm gì có được may mắn ấy!"
Kỷ Nghiêu: "Về làm xét nghiệm DNA là rõ thôi. Cho dù em không phải là con của chú thì ngày tìm thấy con gái chú cũng không còn xa.”
Hàn Tích bỏ tấm ảnh vào lại ngăn để đồ, thấp giọng: "Để tôi suy nghĩ một chút!"
Kỷ Nghiêu có thể hiểu được cảm nhận của Hàn Tích. Cô sợ cảm giác được thắp lên hi vọng rồi lại thất vọng. Thật ra cho dù Hàn Tích có phải là con gái chú Trần hay không thì ở trong lòng anh chẳng có gì thay đổi. Chỉ cần cô là Hàn Tích là được rồi.
"Lần trước nói dẫn em đến nhà chủ nhiệm Diệp gói sủi cảo có nhớ không?"
Hàn Tích gật đầu: "Anh nói chủ nhiệm Diệp làm mứt trái cây rất ngon, có thể làm sủi cảo nhân mứt trái cây!" Dừng một chút lại nói: "Chủ nhiệm Diệp quá tốt, tôi không dám đi!"
Đúng như anh dự đoán, cô giống như một chú rùa đen rụt cổ tránh né ánh nắng mặt trời, cho dù luôn có khát vọng sự ấm áp nhưng lại rụt đầu trốn trong vỏ, không ngừng đưa móng vuốt ra dò xét, khi cảm nhận được an toàn mới dám chui ra.
Kỷ Nghiêu mỉm cười: "Tôi cũng được coi là một nửa con trai của chủ nhiệm Diệp vậy em cũng là một nửa con dâu của bà rồi!"
Hàn Tích: "Da mặt anh thật dày đó!"
Kỷ Nghiêu tiếp tục: "Ý tôi nói cho dù em có phải là con gái của chủ nhiệm Diệp hay không thì bà ấy vẫn đối xử với em như vậy mà thôi, hiểu không?"
Hàn Tích quay đầu nhìn ra bên ngoài. Xe lái vào trong nội thành, ánh đèn rực rỡ sáng chói, khác hẳn huyện Tân Kiều tối tăm, tiêu điều kia.
Đến cảnh cục, Hàn Tích và Chu Hàm dành cả đêm khám nghiệm tử thi cho Tần Chân và Tưởng Vi.
Kỷ Nghiêu báo cáo tình hình cho Cục trưởng Thái: "Rất có thể xác của chú Trần được chôn ở cô nhi viện Trịnh Tiêu tại huyện Tân Kiều!"
Cục trưởng Thái ngồi trước bàn làm việc, nhìn khung ảnh trên bàn: "Chủ nhiệm Diệp đã biết tin chưa?"
Kỷ Nghiêu lắc đầu: "Còn chưa thông báo ạ!"
Đang nói thì có người gõ cửa phòng làm việc của cục trưởng. Diệp Yến Thanh đi vào, Kỷ Nghiêu kéo ghế bên cạnh sang, mời bà ngồi.
"Tôi nghe nói đội trưởng Kỷ đi huyện Tân Kiều nên vẫn chờ ở phòng làm việc. Vừa rồi đi qua phòng khám nghiệm tử thi, thấy Hàn Tích không có chuyện gì!"
Cục trưởng Thái gật đầu xác nhân, ông biết Diệp Yến Thanh rất nhạy cảm với ba chữ ‘huyện Tân Kiều’. Bà ở lại không chỉ vì muốn thấy Hàn Tích an toàn trở về mà bà còn muốn chờ tin tức của Tần Chí.
Kỷ Nghiêu ngồi xuống, nắm lấy tay của Diệp Yến Thanh: "Sau này con sẽ dẫn dì qua đó, cho dù đào hết đất ở đó lên cũng sẽ tìm chú Trần về bằng được!"
Đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi thật sự nghe thấy tin xấu lại là một chuyện khác. Giọng nói của Diệp Yến Thanh hơi run rẩy: "Thật sao?"
Kỷ Nghiêu nắm chặt tay Diệp Yến Thanh: "Chờ tin tức của con!" Dừng một chút lại nói: "19 năm trước chú Trần có đến cô nhi viện Trịnh Tiêu. Rất có thể Ny Ny cũng ở trong cô nhi viện này. Cứ theo hướng này điều tra rất có thể sẽ tìm được cô ấy."
Diệp Yến Thanh đưa tay lau nước mắt: "Tôi đi cùng mọi người!"
Kỷ Nghiêu đứng dậy nhìn Cục trưởng Thái.
Cục trưởng Thái đặt tách trà xuống: "Đi thôi, tôi cũng đi!"
Ba người rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng, lúc đi qua phòng làm việc của nhân viên pháp y, Kỷ Nghiêu liếc nhìn vào trong. Bên ngoài phòng làm việc không có ai, chắc Hàn Tích đang ở trong phòng khám nghiệm tử thi.
Đoàn người xuất phát trong đêm về huyện Tân Kiều, lúc đến nơi trời đã tờ mờ sáng, cảnh sát địa phương đã chờ họ ở trước cửa xưởng sản xuất giấy bỏ hoang kia.
Cục trưởng Thái từ trên xe bước xuống, quay đầu hỏi Kỷ Nghiêu: "Chỗ này lớn như vậy, cậu có kế hoạch gì chưa?"
Cho dù muốn đào cũng nên khoanh vùng trước đã!
Kỷ Nghiêu chỉ vào cây ngô đồng lớn: "Bắt đầu từ cái cây kia đào ra ngoài!"
Trước khi chết Tưởng Vi luôn nhìn chằm chằm vào cây ngô đồng này, lúc đó cô ta nhắc đến chuyện của người cảnh sát cách đây 19 năm!
Diệp Yến Thanh từ trong xe đi ra, quét mắt nhìn nơi này. Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn ló dạng, cả xưởng sản xuất giấy được bao phủ bởi màn sương mù. Đây là nơi chồng bà mất mạng, nơi con gái bà sống vài năm.
Đến gần cây ngô đồng, Kỷ Nghiêu nói với nhân viên phụ trách đào đất: "Gần cái cây này đã từng có một cái giếng cạn!"
Một trong những nơi vứt xác tốt nhất chính là giếng nước. Lúc đang chuẩn bị bắt tay vào việc, ngoài cửa lớn của xưởng giấy xuất hiện một chiếc xe thương vụ màu đen. Hai người mặc âu phục, đi giày da, vẻ mặt nghiêm túc bước ra.
Bọn họ tự giới thiệu là người của La thị cử tới kiểm tra nơi đây. Mảnh đất này đã bị La thị thu mua từ đầu năm. Nhân viên bắt đầu đào dọc theo cây ngô đồng, Kỷ Nghiêu đi tới bên cạnh hai người kia: "Nghe nói La thị các ông thu mua nơi này để xây khu vui chơi?"
Người đi đầu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, anh cảnh sát!"
Kỷ Nghiêu tiếp tục: "Nền kinh tế khu vực này phát triển không tốt, còn là một trấn nhỏ, xây khu vui chơi ở đây e rằng sẽ lỗ vốn đó!"
Vị quản lý trả lời: "Đây đều là ý của tổng giám đốc La, chúng tôi chỉ là người đi làm thuê, không dám nhận xét gì!"
Hạng mục khu vui chơi này mãi vẫn không thực hiện được bởi vì thành viên trong ban quản trị đều phản đối với lý do như Kỷ Nghiêu đã nói. Xây dựng khu vui chơi ở đây chắc chắn sẽ lỗ vốn.
Nhưng La Hải Diêu vẫn cố ý thực hiện, cho tới bây giờ vẫn luôn tranh cãi ầm ĩ với mấy lão già cổ hủ trong hội đồng quản trị; và người phản đối kịch liệt nhất chính là chú ruột của anh ta – La Quân.
Nhân viên đang đào đất báo cáo: "Cục trưởng Thái, phát hiện một cái giếng!"
Kỷ Nghiêu không tiến lên, anh đi đến chỗ Diệp Yến Thanh, lưu tâm đến cảm xúc của bà.
Miệng giếng xây bằng gạch nâu đen được chôn kín suốt 19 năm lại được lộ diện dưới ánh mặt trời. Nhân viên làm việc cẩn thận đào gạch và bùn đất, thu thập được một bộ hài cốt từ đáy giếng lên.
Diệp Yến Thanh sụp người xuống, nhìn bộ hài cốt trên mảnh vải trắng, rốt cuộc cũng lớn tiếng khóc.
Suốt 19 năm qua, bà chưa bao giờ khóc lớn như vậy. Bà là một nữ cảnh sát kiên cường, đã từng trúng đạn, bị thương nhưng chưa bao giờ nhíu mày.
Suốt 19 năm qua, trong lòng bà rất rõ ràng người bà yêu có thể không còn sống nhưng tận sâu dưới đáy lòng vẫn mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi.
Thậm chí lúc ở văn phòng cục trưởng, nghe tin Kỷ Nghiêu báo cáo niềm hi vọng ấy vẫn còn tồn tại.
Thế nhưng cho đến khi bà trông thấy bộ cảnh phục dơ bẩn không còn nhìn rõ màu sắc, quân hàm bên cạnh bộ hài cốt kia thì hi vọng của bà đã vỡ vụn, trong lòng chỉ còn cô đơn và tuyệt vọng.
Bà vẫn biết rõ một khi con gái còn chưa tìm ra, người bà yêu sẽ chết không nhắm mắt nên bà không thể gục ngã.
Diệp Yến Thanh vịn tay Kỷ Nghiêu đứng lên, đi vào trong xe.
Kỷ Nghiêu trở lại bên miệng giếng, đeo găng tay cao su, cầm miếng cầu vai, lau bớt bùn đất trên đó.
Khi còn nhỏ, anh rất thích nghịch quân hàm này, có lần giật đứt quân hàm của chú Trần, sau đó bị phạt đứng tấn. Rồi sau đó, chủ nhiệm Diệp sẽ mang một đĩa mứt trái cây cho anh ăn.
Cục trưởng Thái ngồi xổm xuống: "Với bản lĩnh của lão Trần thì người bình thường không dễ dàng hạ gục ông ấy đâu!"
Kỷ Nghiêu đặt quân hàm xuống: "Theo lời Tưởng Vi nói với Hàn Tích, chú Trần tưởng nhầm Tưởng Vi là Ny Ny nên mới không cảnh giác, bị kẻ xấu lợi dụng!"
Kỷ Nghiêu dừng một chút rồi tiếp tục: "Lúc đó viện trưởng cô nhi viện này là Trịnh Tiêu nhưng thật ra là một tên buôn người. Mười bảy năm trước, sau một trận hỏa hoạn thì đã mất tích. Những việc khác khi về cục cháu sẽ bắt tay vào điều tra tới cùng!"
Cục trưởng Thái vỗ bả vai Kỷ Nghiêu, nhìn bộ hài cốt trước mắt, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Mặt trời đã ló dạng, Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn một nhóm đi hỏi thăm tin tức của Kiều Chấn.
Sau sáu năm mất tích, Kiều Chấn trở lại, đã thiêu hủy hết tất cả giấy tờ tùy thân và ảnh chụp. Mấy người Triệu Tĩnh Tĩnh cầm bức ảnh chụp giấy chứng nhận không còn rõ thông tin, hỏi rất nhiều người nhưng không thu được kết quả gì, ai cũng nói chưa thấy qua hoặc không biết.
Cục trưởng Thái và chủ nhiệm Diệp mang hài cốt của cảnh sát Trần về trước. Kỷ Nghiêu ở lại chờ tin tức của Kiều Chấn.
Theo thông tin bà Giang – mẹ Kiều Chấn cung cấp, sau khi Kiều Chấn mất tích trở về thì tính khí trở nên nóng nảy bất thường, thường xuyên gặp ác mộng.
Sáu năm đó trong hồ sơ không có tin tức gì của hắn, nhất định hắn đã trải qua việc gì đó nên mới trở thành như vậy. Kỷ Nghiêu nghi ngờ, Kiều Chấn mất tích thực chất vẫn ở trong cô nhi viện này, hắn nhất định đã tham gia vào một hành động mờ ám nào đó ví dụ như giết một cảnh sát.
Kỷ Nghiêu đứng trên nóc xưởng phóng tầm mắt nhìn ra xa, quả nhiên đằng sau xưởng này có một vườn ngô mà Hàn Tích nhắc đến. Chưa đến mùa thu hoạch nên bắp chưa trổ bông, chỉ có thể thấy những cây non mà thôi.
Anh đi xuống, rời khỏi xưởng giấy, đến khu vực chợ lân cận tìm hiểu tình hình. Hàn Tích đã từng nói, năm đó người phụ trách nấu cơm ở cô nhi viện là một chú họ Kiều. Chú Kiều này không chừng chính là Kiều Chấn.
Lúc Kiều Giang chết đã từng nói một câu: Có những cuộc gặp tình cờ thật đẹp, nhưng số khác lại chính là tội ác.
Có phải là nói đến Kiều Chấn hay không?
Kỷ Nghiêu đi vào một chợ nông sản gần cô nhi viện. Chợ này đã cũ lắm rồi, cánh cửa lớn đã gỉ sét, chữ ‘nông’ còn thiếu một nét.
Nơi càng cũ kỹ càng dễ lưu lại dấu vết năm đó. Triệu Tĩnh Tĩnh đã ở bên trong, đang nói chuyện với một ông lão bán cá, Trương Tường đứng bên cạnh ghi chép.
Kỷ Nghiêu đi tới, Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo: "Đội trưởng Kỷ, đã tra được!"
Anh, chủ nhiệm Diệp và cả Cục trưởng Thái đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi. Một người nếu còn đang sống sờ sờ lại là một cảnh sát thì nhất định sẽ không mất tích 19 năm không trở lại như vậy.
Kỷ Nghiêu dừng xe bên đường, hít sâu một hơi nói với Hàn Tích: "Cho anh năm phút!"
Nói xong, anh mở cửa ra ngoài hút điếu thuốc. Hàn Tích ngồi trong xe, dựa vào ánh đèn đường yếu ớt nhìn người đàn ông đang tựa người vào cạnh xe, điếu thuốc lóe lên lúc sáng lúc tối. Anh quay lưng về phía cô.
Hàn Tích xuống xe, đi tới trước mặt Kỷ Nghiêu. Kỷ Nghiêu sờ mái tóc của cô, cố nở nụ cười: "Gió lớn đi vào trong đi!"
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu: "Anh cảm thấy rất khó chịu đúng không?"
Kỷ Nghiêu không lên tiếng, cúi đầu dập tắt điếu thuốc lá.
Hàn Tích giang hai tay ôm lấy anh.
Kỷ Nghiêu ôm thật chặt cô gái vào lòng như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình. Mùi thuốc lá hòa lẫn mùi chanh thoang thoảng trên người cô, anh tựa cằm trên đỉnh đầu cô, cà qua cà lại. Vòng tay anh ấm áp đã giúp cô chặn hết gió lạnh.
Trở lại trong xe, Kỷ Nghiêu lấy trong ngăn để đồ một tấm ảnh nhỏ đưa cho Hàn Tích.
Trong hình, một cậu bé chừng 6, 7 tuổi ngồi trên bả vai một vị cảnh sát cao gầy. Cậu bé nhìn thẳng vào ống kính trông rất đáng yêu, còn vị cảnh sát nhoẻn miệng cười nhưng nụ cười ấy không hề rực rỡ mà chất chứa đầy tâm sự.
Hàn Tích hỏi: "Đây là cảnh sát Trần sao?"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Chú ấy bình thường trông rất nghiêm túc nhưng thật ra chú ấy rất thích trẻ con!"
Anh dừng một chút: "Chờ khi khám nghiệm xong tử thi Tần Chân và Tưởng Vi, em và chủ nhiệm Diệp làm xét nghiệm DNA đi!"
Lúc này Hàn Tích mới biết Tần Chân đã chết. Cô nhìn Kỷ Nghiêu: "Ý anh là, cảnh sát Trần tìm được đến cô nhi viện này đồng nghĩa với việc khả năng con gái chú bị bọn bắt cóc bắt đến đây ư?”
Kỷ Nghiêu cầm vô lăng, chờ đến khi đèn đỏ anh quay sang Hàn Tích: "Anh thấy em rất giống với chú Trần. Em nhìn thử đôi mắt này mà xem, có phải rất giống không?"
Hàn Tích cầm bức ảnh trong tay, cúi đầu nhìn rồi lại ngẩng lên: "Lúc ở trong xưởng, Tưởng Vi nói cô ta đã từng gọi cảnh sát Trần là ‘ba’!"
Kỷ Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Vậy anh gọi em là ‘vợ’ thì chẳng lẽ em chính là vợ anh à? Chú Trần và chủ nhiệm Diệp sẽ không có loại con gái như Tưởng Vi đâu. Con gái của cô chú phải tựa như em vậy.”
Hàn Tích cúi đầu nhìn bức ảnh: "Tôi làm gì có được may mắn ấy!"
Kỷ Nghiêu: "Về làm xét nghiệm DNA là rõ thôi. Cho dù em không phải là con của chú thì ngày tìm thấy con gái chú cũng không còn xa.”
Hàn Tích bỏ tấm ảnh vào lại ngăn để đồ, thấp giọng: "Để tôi suy nghĩ một chút!"
Kỷ Nghiêu có thể hiểu được cảm nhận của Hàn Tích. Cô sợ cảm giác được thắp lên hi vọng rồi lại thất vọng. Thật ra cho dù Hàn Tích có phải là con gái chú Trần hay không thì ở trong lòng anh chẳng có gì thay đổi. Chỉ cần cô là Hàn Tích là được rồi.
"Lần trước nói dẫn em đến nhà chủ nhiệm Diệp gói sủi cảo có nhớ không?"
Hàn Tích gật đầu: "Anh nói chủ nhiệm Diệp làm mứt trái cây rất ngon, có thể làm sủi cảo nhân mứt trái cây!" Dừng một chút lại nói: "Chủ nhiệm Diệp quá tốt, tôi không dám đi!"
Đúng như anh dự đoán, cô giống như một chú rùa đen rụt cổ tránh né ánh nắng mặt trời, cho dù luôn có khát vọng sự ấm áp nhưng lại rụt đầu trốn trong vỏ, không ngừng đưa móng vuốt ra dò xét, khi cảm nhận được an toàn mới dám chui ra.
Kỷ Nghiêu mỉm cười: "Tôi cũng được coi là một nửa con trai của chủ nhiệm Diệp vậy em cũng là một nửa con dâu của bà rồi!"
Hàn Tích: "Da mặt anh thật dày đó!"
Kỷ Nghiêu tiếp tục: "Ý tôi nói cho dù em có phải là con gái của chủ nhiệm Diệp hay không thì bà ấy vẫn đối xử với em như vậy mà thôi, hiểu không?"
Hàn Tích quay đầu nhìn ra bên ngoài. Xe lái vào trong nội thành, ánh đèn rực rỡ sáng chói, khác hẳn huyện Tân Kiều tối tăm, tiêu điều kia.
Đến cảnh cục, Hàn Tích và Chu Hàm dành cả đêm khám nghiệm tử thi cho Tần Chân và Tưởng Vi.
Kỷ Nghiêu báo cáo tình hình cho Cục trưởng Thái: "Rất có thể xác của chú Trần được chôn ở cô nhi viện Trịnh Tiêu tại huyện Tân Kiều!"
Cục trưởng Thái ngồi trước bàn làm việc, nhìn khung ảnh trên bàn: "Chủ nhiệm Diệp đã biết tin chưa?"
Kỷ Nghiêu lắc đầu: "Còn chưa thông báo ạ!"
Đang nói thì có người gõ cửa phòng làm việc của cục trưởng. Diệp Yến Thanh đi vào, Kỷ Nghiêu kéo ghế bên cạnh sang, mời bà ngồi.
"Tôi nghe nói đội trưởng Kỷ đi huyện Tân Kiều nên vẫn chờ ở phòng làm việc. Vừa rồi đi qua phòng khám nghiệm tử thi, thấy Hàn Tích không có chuyện gì!"
Cục trưởng Thái gật đầu xác nhân, ông biết Diệp Yến Thanh rất nhạy cảm với ba chữ ‘huyện Tân Kiều’. Bà ở lại không chỉ vì muốn thấy Hàn Tích an toàn trở về mà bà còn muốn chờ tin tức của Tần Chí.
Kỷ Nghiêu ngồi xuống, nắm lấy tay của Diệp Yến Thanh: "Sau này con sẽ dẫn dì qua đó, cho dù đào hết đất ở đó lên cũng sẽ tìm chú Trần về bằng được!"
Đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi thật sự nghe thấy tin xấu lại là một chuyện khác. Giọng nói của Diệp Yến Thanh hơi run rẩy: "Thật sao?"
Kỷ Nghiêu nắm chặt tay Diệp Yến Thanh: "Chờ tin tức của con!" Dừng một chút lại nói: "19 năm trước chú Trần có đến cô nhi viện Trịnh Tiêu. Rất có thể Ny Ny cũng ở trong cô nhi viện này. Cứ theo hướng này điều tra rất có thể sẽ tìm được cô ấy."
Diệp Yến Thanh đưa tay lau nước mắt: "Tôi đi cùng mọi người!"
Kỷ Nghiêu đứng dậy nhìn Cục trưởng Thái.
Cục trưởng Thái đặt tách trà xuống: "Đi thôi, tôi cũng đi!"
Ba người rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng, lúc đi qua phòng làm việc của nhân viên pháp y, Kỷ Nghiêu liếc nhìn vào trong. Bên ngoài phòng làm việc không có ai, chắc Hàn Tích đang ở trong phòng khám nghiệm tử thi.
Đoàn người xuất phát trong đêm về huyện Tân Kiều, lúc đến nơi trời đã tờ mờ sáng, cảnh sát địa phương đã chờ họ ở trước cửa xưởng sản xuất giấy bỏ hoang kia.
Cục trưởng Thái từ trên xe bước xuống, quay đầu hỏi Kỷ Nghiêu: "Chỗ này lớn như vậy, cậu có kế hoạch gì chưa?"
Cho dù muốn đào cũng nên khoanh vùng trước đã!
Kỷ Nghiêu chỉ vào cây ngô đồng lớn: "Bắt đầu từ cái cây kia đào ra ngoài!"
Trước khi chết Tưởng Vi luôn nhìn chằm chằm vào cây ngô đồng này, lúc đó cô ta nhắc đến chuyện của người cảnh sát cách đây 19 năm!
Diệp Yến Thanh từ trong xe đi ra, quét mắt nhìn nơi này. Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn ló dạng, cả xưởng sản xuất giấy được bao phủ bởi màn sương mù. Đây là nơi chồng bà mất mạng, nơi con gái bà sống vài năm.
Đến gần cây ngô đồng, Kỷ Nghiêu nói với nhân viên phụ trách đào đất: "Gần cái cây này đã từng có một cái giếng cạn!"
Một trong những nơi vứt xác tốt nhất chính là giếng nước. Lúc đang chuẩn bị bắt tay vào việc, ngoài cửa lớn của xưởng giấy xuất hiện một chiếc xe thương vụ màu đen. Hai người mặc âu phục, đi giày da, vẻ mặt nghiêm túc bước ra.
Bọn họ tự giới thiệu là người của La thị cử tới kiểm tra nơi đây. Mảnh đất này đã bị La thị thu mua từ đầu năm. Nhân viên bắt đầu đào dọc theo cây ngô đồng, Kỷ Nghiêu đi tới bên cạnh hai người kia: "Nghe nói La thị các ông thu mua nơi này để xây khu vui chơi?"
Người đi đầu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, anh cảnh sát!"
Kỷ Nghiêu tiếp tục: "Nền kinh tế khu vực này phát triển không tốt, còn là một trấn nhỏ, xây khu vui chơi ở đây e rằng sẽ lỗ vốn đó!"
Vị quản lý trả lời: "Đây đều là ý của tổng giám đốc La, chúng tôi chỉ là người đi làm thuê, không dám nhận xét gì!"
Hạng mục khu vui chơi này mãi vẫn không thực hiện được bởi vì thành viên trong ban quản trị đều phản đối với lý do như Kỷ Nghiêu đã nói. Xây dựng khu vui chơi ở đây chắc chắn sẽ lỗ vốn.
Nhưng La Hải Diêu vẫn cố ý thực hiện, cho tới bây giờ vẫn luôn tranh cãi ầm ĩ với mấy lão già cổ hủ trong hội đồng quản trị; và người phản đối kịch liệt nhất chính là chú ruột của anh ta – La Quân.
Nhân viên đang đào đất báo cáo: "Cục trưởng Thái, phát hiện một cái giếng!"
Kỷ Nghiêu không tiến lên, anh đi đến chỗ Diệp Yến Thanh, lưu tâm đến cảm xúc của bà.
Miệng giếng xây bằng gạch nâu đen được chôn kín suốt 19 năm lại được lộ diện dưới ánh mặt trời. Nhân viên làm việc cẩn thận đào gạch và bùn đất, thu thập được một bộ hài cốt từ đáy giếng lên.
Diệp Yến Thanh sụp người xuống, nhìn bộ hài cốt trên mảnh vải trắng, rốt cuộc cũng lớn tiếng khóc.
Suốt 19 năm qua, bà chưa bao giờ khóc lớn như vậy. Bà là một nữ cảnh sát kiên cường, đã từng trúng đạn, bị thương nhưng chưa bao giờ nhíu mày.
Suốt 19 năm qua, trong lòng bà rất rõ ràng người bà yêu có thể không còn sống nhưng tận sâu dưới đáy lòng vẫn mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi.
Thậm chí lúc ở văn phòng cục trưởng, nghe tin Kỷ Nghiêu báo cáo niềm hi vọng ấy vẫn còn tồn tại.
Thế nhưng cho đến khi bà trông thấy bộ cảnh phục dơ bẩn không còn nhìn rõ màu sắc, quân hàm bên cạnh bộ hài cốt kia thì hi vọng của bà đã vỡ vụn, trong lòng chỉ còn cô đơn và tuyệt vọng.
Bà vẫn biết rõ một khi con gái còn chưa tìm ra, người bà yêu sẽ chết không nhắm mắt nên bà không thể gục ngã.
Diệp Yến Thanh vịn tay Kỷ Nghiêu đứng lên, đi vào trong xe.
Kỷ Nghiêu trở lại bên miệng giếng, đeo găng tay cao su, cầm miếng cầu vai, lau bớt bùn đất trên đó.
Khi còn nhỏ, anh rất thích nghịch quân hàm này, có lần giật đứt quân hàm của chú Trần, sau đó bị phạt đứng tấn. Rồi sau đó, chủ nhiệm Diệp sẽ mang một đĩa mứt trái cây cho anh ăn.
Cục trưởng Thái ngồi xổm xuống: "Với bản lĩnh của lão Trần thì người bình thường không dễ dàng hạ gục ông ấy đâu!"
Kỷ Nghiêu đặt quân hàm xuống: "Theo lời Tưởng Vi nói với Hàn Tích, chú Trần tưởng nhầm Tưởng Vi là Ny Ny nên mới không cảnh giác, bị kẻ xấu lợi dụng!"
Kỷ Nghiêu dừng một chút rồi tiếp tục: "Lúc đó viện trưởng cô nhi viện này là Trịnh Tiêu nhưng thật ra là một tên buôn người. Mười bảy năm trước, sau một trận hỏa hoạn thì đã mất tích. Những việc khác khi về cục cháu sẽ bắt tay vào điều tra tới cùng!"
Cục trưởng Thái vỗ bả vai Kỷ Nghiêu, nhìn bộ hài cốt trước mắt, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Mặt trời đã ló dạng, Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn một nhóm đi hỏi thăm tin tức của Kiều Chấn.
Sau sáu năm mất tích, Kiều Chấn trở lại, đã thiêu hủy hết tất cả giấy tờ tùy thân và ảnh chụp. Mấy người Triệu Tĩnh Tĩnh cầm bức ảnh chụp giấy chứng nhận không còn rõ thông tin, hỏi rất nhiều người nhưng không thu được kết quả gì, ai cũng nói chưa thấy qua hoặc không biết.
Cục trưởng Thái và chủ nhiệm Diệp mang hài cốt của cảnh sát Trần về trước. Kỷ Nghiêu ở lại chờ tin tức của Kiều Chấn.
Theo thông tin bà Giang – mẹ Kiều Chấn cung cấp, sau khi Kiều Chấn mất tích trở về thì tính khí trở nên nóng nảy bất thường, thường xuyên gặp ác mộng.
Sáu năm đó trong hồ sơ không có tin tức gì của hắn, nhất định hắn đã trải qua việc gì đó nên mới trở thành như vậy. Kỷ Nghiêu nghi ngờ, Kiều Chấn mất tích thực chất vẫn ở trong cô nhi viện này, hắn nhất định đã tham gia vào một hành động mờ ám nào đó ví dụ như giết một cảnh sát.
Kỷ Nghiêu đứng trên nóc xưởng phóng tầm mắt nhìn ra xa, quả nhiên đằng sau xưởng này có một vườn ngô mà Hàn Tích nhắc đến. Chưa đến mùa thu hoạch nên bắp chưa trổ bông, chỉ có thể thấy những cây non mà thôi.
Anh đi xuống, rời khỏi xưởng giấy, đến khu vực chợ lân cận tìm hiểu tình hình. Hàn Tích đã từng nói, năm đó người phụ trách nấu cơm ở cô nhi viện là một chú họ Kiều. Chú Kiều này không chừng chính là Kiều Chấn.
Lúc Kiều Giang chết đã từng nói một câu: Có những cuộc gặp tình cờ thật đẹp, nhưng số khác lại chính là tội ác.
Có phải là nói đến Kiều Chấn hay không?
Kỷ Nghiêu đi vào một chợ nông sản gần cô nhi viện. Chợ này đã cũ lắm rồi, cánh cửa lớn đã gỉ sét, chữ ‘nông’ còn thiếu một nét.
Nơi càng cũ kỹ càng dễ lưu lại dấu vết năm đó. Triệu Tĩnh Tĩnh đã ở bên trong, đang nói chuyện với một ông lão bán cá, Trương Tường đứng bên cạnh ghi chép.
Kỷ Nghiêu đi tới, Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo: "Đội trưởng Kỷ, đã tra được!"