Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 47
Kỷ Nghiêu nhìn quyển sổ mà Trương Tường đưa tới, đi đến chỗ bà cụ bán rau, anh chọn mấy quả dưa leo và cà chua đưa cho bà: "Phiền bà cân giúp ạ!"
Bà cụ cân xong, Kỷ Nghiêu trả tiền, anh tiện thể tán gẫu: "Hình như dạo này thực phẩm lên giá ạ!"
Bà cụ vội nói: "Đâu có đắt? Trấn trên còn đắt hơn ở đây đó. Bên này năm tệ cậu mua được bảy tám quả cà chua, còn ở đó không được vậy đâu!"
Kỷ Nghiêu đưa túi rau qua cho Trương Tường, lại cầm cây súp lơ ngắm ngía, giả bộ đưa lên mũi ngửi, quay sang bà cụ: "Đồ bây giờ không tươi ngon như 20 năm trước bà nhỉ?"
Bà cụ cười khằng khặc: "Đồng chí à, cậu năm nay bao nhiêu tuổi mà còn nhớ rõ chuyện 20 năm trước chứ?"
Kỷ Nghiêu đặt cây súp lơ lên cân: "Trước kia, chồng dì cháu thường xuyên mua thực phẩm ở chỗ bà, ông ấy họ Kiều, bà còn nhớ không?”
Bà cụ bán hàng gật đầu: "Những gì biết được tôi đã nói hết với lãnh đạo các cậu rồi!"
Người lãnh đạo mà bà cụ nhắc đến chính là người mặc đồng phục cảnh sát chỉnh tề - Triệu Tĩnh Tĩnh.
Kỷ Nghiêu nhìn quyển sổ ghi chép, luôn cảm thấy thiếu chi tiết nào đó nên anh tiếp tục hỏi: “Dượng của cháu phải nấu nướng cho cả cô nhi viện nên một lần dượng ấy phải mua nhiều thực phẩm lắm đúng không ạ?”
Bà cụ khoát tay, chỉ vào một cái rổ nhỏ gần đó: "Nào có, chỉ được một rổ cỡ nhiêu đó thôi!” Rồi bà thở dài, “Đám trẻ trong đó đâu có đủ mà ăn, chỉ nấu cho người lớn thôi.”
Kỷ Nghiêu lại hỏi: “Bà còn nhớ dượng cháu một lần mua cho mấy miệng ăn không?”
Bà cẩn thận nhớ lại: “Không nhớ rõ lắm, nhưng không nhiều đâu, kiểu nấu cho một nhà bốn năm người lớn … Không nhớ được, nói tóm lại là không đông.”
Kỷ Nghiêu lại chọn thêm ít khoai tây: "Bà đã từng đến cô nhi viện đó chưa?"
Bà cụ lắc đầu: "Viện trưởng không cho vào, ông ta sợ kẻ xấu đến bắt cóc trẻ con. Nhưng những đứa trẻ đó lại trốn ra ngoài!"
Kỷ Nghiêu bảo Trương Tường thanh toán tiền: "Vâng, cảm ơn bà!"
Đang chuẩn bị đi về, bà cụ đột nhiên gọi bọn họ lại: "Này… mấy người không phải đóng giả cảnh sát đó chứ?"
Kỷ Nghiêu quay trở lại: "Sao bà lại hỏi vậy?"
Bà cụ nhìn Kỷ Nghiêu đầy hoài nghi: "Đột nhiên tôi nhớ ra Kiều Chấn đâu phải là người của huyện Tân Kiều chúng tôi. Cậu nói ông ta là dượng của cậu, cậu là người ở đâu chứ?"
Triệu Tĩnh Tĩnh đưa thẻ cảnh sát cho bà cụ nhìn: "Chúng tôi thật sự là cảnh sát, thuộc Cục Cảnh Sát thành phố Nam Tuyền."
Kỷ Nghiêu: "Bà nói Kiều Chấn không phải là người của huyện Tân Kiều…. là có ý gì?"
Bà cụ đáp: "Kiều Chấn ở đây chừng năm sáu năm thôi! Lúc mới đến, cả người hắn đều là máu. Viện trưởng cô nhi viện nói là cứu hắn ta ở dưới chân núi!"
Có những cuộc gặp tình cờ thật đẹp, nhưng số khác lại chính là tội ác.
Cuộc gặp gỡ tình cờ này là ám chỉ thời điểm Kiều Chấn và Trịnh Tiêu sao? Trịnh Tiêu không phải kẻ lương thiện, cứu người rồi còn nuôi ăn ở. Kiều Chấn ở cô nhi viện không phải là không muốn đi, mà là không đi được.
Hắn làm đầu bếp ở cô nhi viện coi như trả tiền thuốc thang. Còn việc hắn chỉ đơn thuần là một đầu bếp, hoặc có nhúng tay vào việc buôn bán trẻ em không thì tạm thời vẫn chưa thể kiểm chứng!
Trở lại thành phố Nam Tuyền, Hàn Tích đã kiểm nghiệm xong tử thi của Tần Chân và Tưởng Vi. Phòng làm việc của nhân viên pháp y đã đóng cửa, bản báo cáo nghiệm thi đã được đặt trên bàn của Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu thấy chữ kí của Hàn Tích ở trang cuối cùng, anh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve tên cô.
Bản báo cáo của Tần Chân không có gì đáng nói, nguyên nhân tử vong do mất máu quá nhiều, không kịp thời cứu chữa.
Còn Tưởng Vi là do đầu bị trúng đạn, viên đạn đã được lấy ra, là loại dễ dàng mua được ở chợ đen, không thể tra được nguồn gốc.
Túi vật chứng đè lên trên bản báo cáo, trong túi có một tấm thiệp. Kỷ Nghiêu cực kỳ quen thuộc với tấm thiệp này vì nó đã từng xuất hiện ở trên người Kiều Giang.
Tấm thiệp không lớn, nền trắng, nét chữ thanh tú, phiêu dật màu đỏ.
- - - Vẻ ngoài dù có xinh đẹp đến mấy rồi sẽ già đi, không bằng trước khi tàn úa, để cho cô ta dừng lại ở thời khắc đẹp nhất!
Phía dưới là một dòng ghi ngày tháng nhưng không có năm: ngày 9 tháng 2
Kỷ Nghiêu tựa ghế, nhìn trần nhà, ngón tay gõ nhịp trên đầu gối. Tấm thiệp trên người Kiều Giang là ngày chết của hắn ta.
Tưởng Vi chết là ngày hôm qua, ngày 30 tháng 6. Vậy ngày 9 tháng 2 là nghĩa gì? Có liên quan gì với Tưởng Vi?
Kỷ Nghiêu tra lại lịch, phát hiện ngày 09 tháng 2 chính là mồng 1 tết âm lịch của 17 năm về trước, cũng chính là ngày cô nhi viện bị thiêu rụi.
Sau trận hỏa hoạn, Tưởng Vi rời khỏi cô nhi viện. Ngày 09 tháng 02 chính là ngày Tưởng Vi bắt đầu một cuộc sống mới.
Tại sao hung thủ không chờ được đến đúng ngày 09 tháng 02 mà lại ra tay trước vào ngày 30 tháng 6?
Kỷ Nghiêu cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Tưởng Vi bắt cóc Hàn Tích. Kẻ đằng sau kia có quen biết với Hàn Tích, và có quan hệ thân thiết sao?
Nếu suy đoán của anh là chính xác vậy người anh có thể nghĩ ra chỉ có La Hải Diêu mà thôi. Tay sát thủ Lưu Cường Sơn chỉ nhận tiền làm việc.
Kỷ Nghiêu xoa huyệt thái dương. Sau sáu năm mất tích, Kiều Chấn trở về nhà vào khoảng đầu tháng 5. Như vậy, có lẽ hắn ngày hắn rời khỏi cô nhi viện cũng chính là ngày Kiều Giang chết là ngày 6 tháng 5.
Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo: "Vụ án của Tần Chân và Tưởng Vi tạm thời không thể kết án vì vẫn thiếu bằng chứng!"
Kỷ Nghiêu nhìn vào ghế bên cạnh tỏ ý Triệu Tĩnh Tĩnh ngồi xuống rồi từ từ nói.
Triệu Tĩnh Tĩnh ngồi xuống: "Vụ án Tần Chân sát hại Đàm Lâm có chứng cớ xác thực. Camera ghi hình ở gần chỗ tập trung rác đã quay được mặt Tần Chân; thêm vào đó, chúng ta lục soát chỗ ở của hắn cũng phát hiện dấu máu của Đàm Lâm."
Việc lục soát nơi ở của Tần Chân là khi Kỷ Nghiêu đến huyện Tân Kiều cứu Hàn Tích mới được thực hiện.
Triệu Tĩnh Tĩnh tiếp lời: "Nhưng bằng chứng vụ án Tần Chân và Tưởng Vi sát hại Vương Tiểu Ninh chưa đủ. Bây giờ, hai người họ đều đã chết, không thể thẩm tra. Ở nhà Tưởng Vi có chiếc khăn lụa màu đen nhưng không thể chứng minh chiếc khăn đó là Vương Tiểu Ninh quàng trước khi chết. Có thể coi là vật chứng nhưng cũng không phải là vật chứng trực tiếp."
Kỷ Nghiêu lấy chiếc máy ghi âm ở trên bàn: "Hàn Tích đưa, Tưởng Vi ở trong đó đã thừa nhận cô ta giết hại Vương Tiểu Ninh, bổ sung thêm với chiếc khăn lụa màu đen!"
Chu Lỵ quay đầu lại: "Pháp y Hàn thật quá thông minh!"
Kỷ Nghiêu nhìn cô ấy như muốn nói: Đương nhiên, người phụ nữ của tôi tất nhiên là thông minh rồi!’
Kỷ Nghiêu nhìn Triệu Tĩnh Tĩnh vẫn ngồi im trên ghế: "Còn việc gì sao?"
Đội phó Triệu cẩn thận đề cập: "Còn vấn đề nữa chính là thân phận của Tưởng Vi. Điều này không ảnh hưởng đến vụ án của Tần Chân và Tưởng Vi nhưng lại liên quan đến tung tích của Tưởng Vi thật, chúng ta có thể gộp hai vụ án làm một hoặc tách riêng thành hai vụ!"
Tưởng Vi chính là Quách Oánh là chuyện chắc chắn, còn Tưởng Vi thật giống như biến mất khỏi thế giới này vậy, không có một chút tin tức nào.
Trương Tường đã điều tra toàn bộ thi thể nữ vô danh trong vòng 10 năm trở lại đây nhưng không có ai khớp với Tưởng Vi thật. Tưởng Vi thật hoặc có thể đã chết, xác vẫn chưa được tìm thấy, hoặc sống dưới thân phận một người nào đó.
Những điều này đều là suy đoán của Kỷ Nghiêu, trước khi tìm ra được sự thật thì tất cả đều có thể xảy ra.
Đội viên trong nhóm cảnh sát hình sự gần hai ngày một đêm không ngủ, họ chỉnh sửa tài liệu có được rồi buổi chiều về nhà nghỉ.
Chờ vụ án Tưởng Vi và Tần Chân kết thúc, bọn họ sẽ bắt tay vào điều tra vụ án cảnh sát Trần bị giết hại cùng với việc tìm ra con gái của cảnh sát Trần bị bắt cóc.
Kỷ Nghiêu về đến nhà ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã là 4 0 chiều, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.
Đêm qua Hàn Tích ở lại tăng ca cho nên hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi. Kỷ Nghiêu gọi điện thoại cho Hàn Tích: "Em có ở nhà không?"
Hàn Tích đang pha nước chanh: "Có!"
Kỷ Nghiêu: "Để tôi qua chỗ em!" Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Lúc ra cửa, Ashe ôm chân anh, đoán chừng muốn anh cho đi cùng, Kỷ Nghiêu ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó: "Hôm nay không mang mày đi đâu!"
Cho nó đi để nó tranh ‘sủng’ với anh à?
Kỷ Nghiêu đến nhà Hàn Tích, thấy cô đang cắt chanh, liền kéo ghế ngồi một bên: "Em bận gì cứ làm đi, không cần để ý đến tôi đâu!"
Anh dựa người vào ghế, cánh tay vòng trên lưng ghế, cằm để trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô. Hàn Tích pha nước chanh còn cho thêm hai thìa mật ong, rót ra cốc thủy tinh, đưa cho Kỷ Nghiêu một ly.
Kỷ Nghiêu uống mấy ngụm: "Một lát nữa, tôi sẽ đến nhà chủ nhiệm Diệp, tối nay không ở bên cạnh em được, phải nhớ tôi đấy!"
Hàn Tích nhấp môi: "Chủ nhiệm Diệp có khỏe không?"
Cô đã nghe nói ở giếng khô cạnh cô nhi viện kia đã tìm được một bộ hài cốt. Phòng pháp chứng đã lấy được mẫu DNA trong răng của bộ hài cốt, đã xác nhận thân phận đúng là cảnh sát Trần.
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Còn chưa tìm được con gái, chủ nhiệm Diệp sẽ không dễ gục ngã như vậy đâu!"
Hàn Tích đặt ly nước chanh xuống: "Hi vọng sớm tìm được Ny Ny!"
Kỷ Nghiêu đứng lên: "Ý của chủ nhiệm Diệp chưa muốn cử hành tang lễ vội, đợi đến khi tìm được con gái sẽ tiến hành sau!"
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi thôi, lát về sẽ tính sổ với em sau!"
Hàn Tích tiễn anh tới cửa: "Tính sổ gì chứ?"
Kỷ Nghiêu xoay người lại, nhìn vào mắt cô: "Cố tình để Tưởng Vi bắt cóc, mạo hiểm tính mạng.”
Hàn Tích bật cười: "Không phải tôi không có chuyện gì sao?"
Kỷ Nghiêu hơi véo nhẹ cằm cô: "Mạng của em không chỉ của riêng em đâu!" Nói xong anh đi thẳng vào thang máy.
Ngày hôm sau, Hàn Tích đến Cục Cảnh Sát. Lúc lên phòng pháp y trên tầng bốn, gặp mấy công nhân đang chuyển vào một chiếc thiết bị mới.
Chu Hàm cắn một miếng bánh trái cây, từ trong thang máy đi ra: "Chị Tích, phòng nào nhập thêm thiết bị vậy?”
Hàn Tích đáp: "Bên phòng pháp chứng, thiết bị nhập khẩu từ Mỹ. Nghe nói có thể xét nghiệm được hơn 500 loại vật chất.”
Chu Hàm giơ ngón tay cái: "Lợi hại!"
Chiếc khăn lụa của Vương Tiểu Ninh vẫn ở chỗ Hàn Tích, cô lấy từ trong tủ ra, đưa đến phòng pháp chứng, nhờ bọn họ kiểm nghiệm lại thêm lần nữa thông qua thiết bị mới nhập này.
Ba giờ chiều mới có kết quả, trên chiếc khăn lụa phát hiện một vết dầu nhưng không phải dầu máy động cơ, vết dầu này lại xen lẫn một ít tạp chất. Chính những tạp chất sinh ra phản ứng hóa học khiến chiếc khăn lụa trở nên độc nhất vô nhị.
Triệu Tĩnh Tĩnh tìm tới nhiếp ảnh gia hôm Vương Tiểu Ninh chụp. Nhiếp ảnh gia cũng mang theo hộp mỡ bôi trơn máy ảnh. Sau khi kiểm tra bằng thiết bị mới, chất liệu dựa vết dầu trên khăn lụa và hộp mỡ bôi trơn máy ảnh của nhiếp ảnh gia là cùng một loại.
Đây chính là bằng chứng trực tiếp chứng thực khăn lụa ở nhà Tưởng Vi cũng chính là chiếc khăn lụa Vương Tiểu Ninh đã dùng trước khi chết. Cộng thêm cả băng ghi âm của Hàn Tích, rốt cuộc vụ án Tưởng Vi và Tần Chân sát hại Vương Tiểu Ninh cũng có thể kết thúc, có thể cho bà nội Vương Tiểu Ninh một câu trả lời thỏa đáng.
Kỷ Nghiêu bận bịu điều tra vụ án cảnh sát Trần nên Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn người đến nhà bà Tiếu.
Bốn giờ chiều tháng bảy, ánh mặt trời vẫn chói chang.
Triệu Tĩnh Tĩnh đến ven đường mua hai quả dưa hấu và một thùng đào mật cùng Chu Lỵ đến nhà bà Tiếu.
Mở cửa là bà vú được Kỷ Nghiêu mời qua – dì Chương. Dì Chương mời mọi người đi vào, rót mấy ly trà.
Bà Tiều lấy một quyển album ảnh dưới gối trong phòng ngủ, bên trong là ảnh của Vương Tiểu Ninh từ nhỏ đến lớn. Bà cụ ngồi trên ghế salon, ôm quyển album khóc: "Hung thủ chết rồi! Rốt cuộc Ninh Ninh nhà tôi có thể nhắm mắt!"
Dì Chương ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi bà Tiếu. Triệu Tĩnh Tĩnh sống cùng bà nội, không muốn thấy bà cụ đau lòng, nhưng lại không biết an ủi như thế nào.
Chờ tâm trạng bà Tiếu khá hơn một chút, Triệu Tĩnh Tĩnh nói: "Bà Tiếu, sau này chúng cháu sẽ thường xuyên đến thăm bà!"
Bà Tiếu thấy Chu Lỵ, không khỏi nhớ đến cháu gái mình: "Các cô các cậu ở lại, ở lại ăn cơm tối với tôi được không?"
Cũng sắp đến giờ tan tầm, Triệu Tĩnh Tĩnh cũng không đành lòng từ chối nên đồng ý. Dì Chương cũng rất vui vẻ, đứng lên: "Tôi ra chợ mua thêm ít thức ăn, hai vị cảnh sát thích ăn gì?"
Chu Lỵ giơ tay: "Cháu thích ăn gà, còn cả cá!" Dừng một chút rồi nói thêm: "Còn cả khoai tây, đội phó Triệu thì sao ạ?"
Da mặt Triệu Tĩnh Tĩnh không dày như vậy: "Cháu sao cũng được ạ!"
Nhà bà Tiếu đã lâu rồi không có người ai đến ăn cơm cùng, bà run rẩy đi tới trước tủ lạnh, lấy một ít thịt muối: "Đây là thịt muối tôi tự làm. Lát nữa ăn cơm thì hai người nếm thử một chút, tay nghề không tệ đâu!"
Ăn cơm tối xong, Triệu Tĩnh Tĩnh và Chu Lỵ từ trong nhà bà Tiếu đi ra.
Chu Lỵ đi đằng trước: "Dì Chương thật tốt bụng.”
Triệu Tĩnh Tĩnh đồng tình: "Có dì ấy chăm sóc bà Tiếu, chúng ta cũng yên tâm hơn!"
Chu Lỵ: "Vậy tung tích của Tưởng Vi thật chẳng lẽ lại trở thành vụ án không phá được sao? Trương Tường cũng so sánh rất nhiều lần rồi, liệu có phải là bị lửa thiêu rụi rồi không?"
Triệu Tĩnh Tĩnh vừa đi vừa nói: "Rất khó nói! Vụ án này tạm thời gác lại, chờ điểm đột phá mới. Đội trưởng Kỷ nói điểm quan trọng bây giờ là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của cảnh sát Trần."
Chu Lỵ nói: "Tôi đoán, pháp y Hàn của chúng ta chính là con gái của cảnh sát Trần. Tôi thấy chị ấy có nét giống chủ nhiệm Diệp lắm đó, cá 100 tệ. Đội phó Triệu có theo không?"
Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn cô ấy: "Cá cược là phạm pháp!"
Chu Lỵ cười thành tiếng: "Đội phó Triệu đúng là. . . danh bất hư truyền! Tuần tới là sinh nhật em, trừ người trong đội chúng ta, em còn định mời chị Giang Mai, trưởng phòng hành chính đến, ý đội phó Triệu như thế nào?"
Mặt Triệu Tĩnh Tĩnh đỏ lựng: "Cô muốn mời ai thì mời, hỏi tôi làm gì?"
Chu Lỵ mím môi cười: "Được, vậy em không mời nữa!"
Triệu Tĩnh Tĩnh vội nói: "Vừa rồi chẳng phải cô nói là có mời người ta mà?"
Chu Lỵ: "Bây giờ em lại không muốn mời nữa. Hôm khác em sẽ rủ chị Mai đi ăn riêng một bữa là được!"
Triệu Tĩnh Tĩnh tức giận không muốn để ý đến Chu Lỵ nữa, sải bước đi về phía trước.
Chu Lỵ đuổi theo: "Đội phó Triệu đừng giận mà, em chọc anh thôi! Mời, mời… nhất định phải mời."
Triệu Tĩnh Tĩnh quay đầu: "Sau này đừng học theo đội trưởng Kỷ những thứ linh tinh này nữa!"
Kỷ Nghiêu hắt hơi một cái, tự nhủ thầm là Hàn Tích đang nhớ anh.
Lúc này đã là tám giờ tối, Kỷ Nghiêu đứng dậy khỏi ghế sofa, thả Ashe vào ổ của nó, đổi giày đi ra ngoài, gõ cửa nhà cô gái xinh đẹp đối diện.
Không có ai, cô còn chưa về. Anh lại gọi điện thoại, đối phương không nhận máy. Không có chuyện gì làm nên Kỷ thiếu gia đi xuống lầu tính mua ít đồ ăn khuya.
Lúc quay về anh trông thấy Hàn Tích bước xuống từ một chiếc xe Cayenne màu đen, La Hải Diêu mở cửa giúp cô. Sau đó, Hàn Tích vẫn đứng ở cửa tiểu khu nhìn xe La Hải Diêu rời đi xa.
Kỷ Nghiêu đi tới sau lưng cô: "Nhìn cái gì vậy?"
Hàn Tích quay đầu: "Không có gì, nhớ tới chút chuyện cũ thôi!"
Trước kia, mỗi lần Quách Oánh bắt nạt cô, La Hải Diêu sẽ âm thầm trả thù cho cô.
Kỷ Nghiêu đứng trước mặt Hàn Tích, ngăn cản tầm mắt của cô: "Đừng nhìn anh ta nữa, nhìn tôi đi!”
Hàn Tích bật cười: "Về thôi!" Hai người đi vào trong tiểu khu.
Kỷ Nghiêu là một người không thích giấu diếm: "Sau này em có thể đừng đi ăn cơm với La Hải Diêu được không?"
Hàn Tích vừa đi vừa đáp: "Tôi và anh ấy cũng chỉ ăn cơm với nhau một tuần một lần mà thôi!"
Một tay Kỷ Nghiêu đút vào túi áo, mắt nhìn hàng cây ven đường, nhỏ giọng: "Tôi thấy em ở chung với anh ta thì giống như vừa uống năm lít dấm vậy!"
Kỷ Nghiêu vô cùng thẳng thắn nói cho cô biết rằng anh đang ghen.
Hàn Tích hơi khom người, đi tới trước mặt Kỷ Nghiêu, cười cười: "Tự tôi có chừng mực!"
Vừa vặn đến đúng dưới cột đèn nơi Kỷ Nghiêu hay đứng, Hàn Tích dừng lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng lầu của mình. Nhà cô tối om, nhà anh lại sáng.
Kỷ Nghiêu nhìn theo ánh mắt của Hàn Tích: "Đẹp không?"
Hàn Tích gật đầu một cái.
Kỷ Nghiêu: "Vậy em qua nhà tôi ngồi một chút đi!"
Hàn Tích tiếp tục đi về phía trước: "Không đi!"
Kỷ Nghiêu theo kịp: "Tại sao?"
Hàn Tích: "Sợ chó sói!"
Kỷ Nghiêu sờ lỗ mũi, ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Hàn Tích: "Em biết em nói như thế là đang câu dẫn tôi hay không?"
Hàn Tích quay đầu nhìn thẳng vào mắt Kỷ Nghiêu, thẳng thắn: "Không có!"
Lên lầu, Kỷ Nghiêu hỏi Hàn Tích: "Ngày mai em định làm gì?"
Hàn Tích đáp: "Ngày mai tôi đến đại học Y nghe tọa đàm!"
Kỷ Nghiêu: "Mấy giờ?"
Hàn Tích: "9 giờ!"
Kỷ Nghiêu lắc lắc chìa khóa trong tay: "Được, mai tôi đưa em đi!" Anh mở cửa, đang muốn đi vào đột nhiên như nhớ đến cái gì, quay đầu lại gọi cô: "Em lại đây!"
Hàn Tích: "Có chuyện gì sao?"
Kỷ Nghiêu đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa: "Đột nhiên nhớ ra, còn chưa tính sổ với em!"
Hàn Tích biết anh đang nói gì, cô tiến về phía anh: "Vậy anh muốn thế nào?"
Kỷ Nghiêu cúi đầu, nhìn cô gái trước mắt, cô trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, đôi môi màu hồng nhạt, vẻ mặt nhìn anh đầy cảnh giác.
"Hôn tôi một cái!" Anh đứng im bất động hơi cúi người chờ cô chủ động tới hôn anh.
Hàn Tích ngẩng đầu, bắt gặp yết hầu của anh khẽ di chuyển. Cô đứng yên không nhúc nhích, nhỏ giọng: "Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý!"
Kỷ Nghiêu cúi đầu: "Cái này cần gì chuẩn bị tâm lý chứ? Làm theo bản năng là được!"
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu, đôi mắt tròn to: "Bản năng gì chứ?"
Kỷ Nghiêu giơ tay giữ gáy Hàn Tích, ngón tay lồng vào mái tóc cô, cả người nghiêng về trước, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khàn giọng: "Bây giờ, có muốn hôn anh hay không?"
Một tay khác của Kỷ Nghiêu khoác bên hông cô, giống như ôm trọn cả người cô vào lòng. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, khiến cả người cô cũng khô nóng. Cô nhìn đôi mắt anh chỉ cảm thấy đôi mắt kia sâu thẳm giống như ánh sao giữa bầu trời đêm.
Đôi môi anh mang màu hồng nhạt tự nhiên, giọng thì thầm, cánh môi khẽ hé mở, không hề giống nói chuyện mà giống như đang niệm chú.
Câu thần chú kia không dài, chỉ có hai chữ: "Hôn anh!"
Hàn Tích âm thầm nuốt nước miếng, lông mi dài rũ xuống, hơi cắn môi, vừa mang chút khát vọng nhưng lại cố ẩn nhẫn.
Gò má cô đỏ ửng, ánh mắt hơi hoảng hốt. Có lẽ anh muốn trêu chọc cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc cô như mang theo điện, làm tê liệt mọi dây thần kinh của cô.
Cô chỉ cảm giác đầu óc trống rỗng, ngay cả trái tim cũng như ngừng đập, đang chờ người đánh thức.
Hàn Tích chưa từng hôn ai: "Tôi… tôi… không biết!"
Ánh mắt Kỷ Nghiêu nhìn cô gái trước mắt, đôi mắt hoa đào đầy nhu tình: "Anh dạy em nhé?"
Hàn Tích cúi đầu, không lên tiếng, vành tai đỏ ửng, giống như ngầm đồng ý.
Kỷ Nghiêu cúi đầu xuống định hôn cô. Hàn Tích giơ tay lên, ngăn môi anh: "Không ở đây được!" Đứng ở ngoài chẳng may có người nhìn thấy thì làm thế nào? Tuy tầng này chỉ có căn hộ của anh và cô mà thôi.
Kỷ Nghiêu xoay người mở cửa, kéo Hàn Tích vào trong, ôm cô chuẩn bị hôn xuống như một con sói đói lâu ngày.
Bỗng nhiên Ashe chạy tới, cắn ống quần Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu ngồi xổm xuống, ôm Ashe nhốt vào phòng ngủ, ném cho nó ít đồ chơi và chút thức ăn ở bên trong. Rốt cuộc Ashe cũng ngoan ngoãn lại.
Hàn Tích đang rửa tay trong nhà vệ nhà. Không biết từ lúc nào nước rửa tay ở nhà Kỷ Nghiêu đã đổi thành hương chanh, không chỉ nước rửa tay mà ngay cả sữa tắm, dầu gội đều đổi hết.
Kỷ Nghiêu chen đến bên cạnh Hàn Tích, Hàn Tích nhìn anh: "Không phải trong phòng anh cũng có nhà vệ sinh sao?" Sao phải chen chúc vào trong này với cô chứ?
Kỷ Nghiêu cúi đầu, thì thầm sau tai Hàn Tích: "Em thật thơm!"
Hàn Tích nhìn cô rửa tay thật kỹ, nhỏ giọng cười: "Sạch sẽ như vậy có phải không chỉ nói chuyện thôi mà còn động thủ?”
Chẳng qua Hàn Tích có tính sạch sẽ thôi. Khi ở ngoài đường về cô sẽ phải rửa tay thật sạch. Cô lau tay, dùng sức ấn vào mấy huyệt đạo trên lưng anh: "Đúng, còn động thủ đó!"
Kỷ Nghiêu đau đến mức gào khóc, không thể trêu chọc bác sĩ, bác sĩ pháp y lại càng không nên. Trong lòng anh đang tính toán “việc lớn” nên chỉ rửa tay qua loa.
Hàn Tích nhìn anh rửa tay giống hệt học sinh tiểu học làm bài tập một cách qua loa lấy lệ, đành phải nói: "Ở kẽ ngón tay, phải rửa kĩ lại!"
Kỷ Nghiêu cúi đầu nhìn bàn tay mình, không biết nghĩ đến điều gì, anh vừa nhẹ nhàng kì cọ ngón tay vừa cười.
Hàn Tích không biết anh đang suy nghĩ gì chỉ thấy khóe môi anh nhếch lên một độ cong hoàn mĩ.
Ánh đèn chiếu lên trên môi anh, khiến đôi môi đó càng sáng bóng. Cô kiễng chân, hôn một cái thật nhanh trên môi anh: "Hôn xong rồi, em đi đây!"
Kỷ Nghiêu lau sạch tay, sờ môi mình, đi tới trước mặt Hàn Tích, nhìn cô: "Như thế mà xong rồi sao?"
Anh làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được. Kỷ Nghiêu đi ra khỏi phòng vệ sinh, dựa người vào tường phòng khách, chăm chú nhìn cô: "Không hài lòng, hôn lại đi!"
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo rộng mở nên có thể nhìn thấy các múi cơ, xương quai xanh, yết hầu hơi di chuyển.
Cô ngẩng đầu, in thêm một nụ hôn trên môi anh. Tới tận bây giờ cô mới biết môi đàn ông cũng có thể mềm đến vậy. Mặt cô đỏ ửng như nhỏ ra máu, tim đập thình thịch, loạn nhịp không thôi.
Kỷ Nghiêu cúi đầu, nhìn cô gái trước mặt, đôi môi anh đào kia như được quét một lớp mật, trong veo mê người.
Cổ họng anh căng lên, trầm giọng: "Anh dạy em!" Giọng anh khàn đi.
Một tay anh đỡ gáy cô, một tay giữ eo, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn xuống. Đôi môi anh dán lên môi cô, mang theo dục vọng và nhiệt tình bị đè nén từ rất lâu.
Bà cụ cân xong, Kỷ Nghiêu trả tiền, anh tiện thể tán gẫu: "Hình như dạo này thực phẩm lên giá ạ!"
Bà cụ vội nói: "Đâu có đắt? Trấn trên còn đắt hơn ở đây đó. Bên này năm tệ cậu mua được bảy tám quả cà chua, còn ở đó không được vậy đâu!"
Kỷ Nghiêu đưa túi rau qua cho Trương Tường, lại cầm cây súp lơ ngắm ngía, giả bộ đưa lên mũi ngửi, quay sang bà cụ: "Đồ bây giờ không tươi ngon như 20 năm trước bà nhỉ?"
Bà cụ cười khằng khặc: "Đồng chí à, cậu năm nay bao nhiêu tuổi mà còn nhớ rõ chuyện 20 năm trước chứ?"
Kỷ Nghiêu đặt cây súp lơ lên cân: "Trước kia, chồng dì cháu thường xuyên mua thực phẩm ở chỗ bà, ông ấy họ Kiều, bà còn nhớ không?”
Bà cụ bán hàng gật đầu: "Những gì biết được tôi đã nói hết với lãnh đạo các cậu rồi!"
Người lãnh đạo mà bà cụ nhắc đến chính là người mặc đồng phục cảnh sát chỉnh tề - Triệu Tĩnh Tĩnh.
Kỷ Nghiêu nhìn quyển sổ ghi chép, luôn cảm thấy thiếu chi tiết nào đó nên anh tiếp tục hỏi: “Dượng của cháu phải nấu nướng cho cả cô nhi viện nên một lần dượng ấy phải mua nhiều thực phẩm lắm đúng không ạ?”
Bà cụ khoát tay, chỉ vào một cái rổ nhỏ gần đó: "Nào có, chỉ được một rổ cỡ nhiêu đó thôi!” Rồi bà thở dài, “Đám trẻ trong đó đâu có đủ mà ăn, chỉ nấu cho người lớn thôi.”
Kỷ Nghiêu lại hỏi: “Bà còn nhớ dượng cháu một lần mua cho mấy miệng ăn không?”
Bà cẩn thận nhớ lại: “Không nhớ rõ lắm, nhưng không nhiều đâu, kiểu nấu cho một nhà bốn năm người lớn … Không nhớ được, nói tóm lại là không đông.”
Kỷ Nghiêu lại chọn thêm ít khoai tây: "Bà đã từng đến cô nhi viện đó chưa?"
Bà cụ lắc đầu: "Viện trưởng không cho vào, ông ta sợ kẻ xấu đến bắt cóc trẻ con. Nhưng những đứa trẻ đó lại trốn ra ngoài!"
Kỷ Nghiêu bảo Trương Tường thanh toán tiền: "Vâng, cảm ơn bà!"
Đang chuẩn bị đi về, bà cụ đột nhiên gọi bọn họ lại: "Này… mấy người không phải đóng giả cảnh sát đó chứ?"
Kỷ Nghiêu quay trở lại: "Sao bà lại hỏi vậy?"
Bà cụ nhìn Kỷ Nghiêu đầy hoài nghi: "Đột nhiên tôi nhớ ra Kiều Chấn đâu phải là người của huyện Tân Kiều chúng tôi. Cậu nói ông ta là dượng của cậu, cậu là người ở đâu chứ?"
Triệu Tĩnh Tĩnh đưa thẻ cảnh sát cho bà cụ nhìn: "Chúng tôi thật sự là cảnh sát, thuộc Cục Cảnh Sát thành phố Nam Tuyền."
Kỷ Nghiêu: "Bà nói Kiều Chấn không phải là người của huyện Tân Kiều…. là có ý gì?"
Bà cụ đáp: "Kiều Chấn ở đây chừng năm sáu năm thôi! Lúc mới đến, cả người hắn đều là máu. Viện trưởng cô nhi viện nói là cứu hắn ta ở dưới chân núi!"
Có những cuộc gặp tình cờ thật đẹp, nhưng số khác lại chính là tội ác.
Cuộc gặp gỡ tình cờ này là ám chỉ thời điểm Kiều Chấn và Trịnh Tiêu sao? Trịnh Tiêu không phải kẻ lương thiện, cứu người rồi còn nuôi ăn ở. Kiều Chấn ở cô nhi viện không phải là không muốn đi, mà là không đi được.
Hắn làm đầu bếp ở cô nhi viện coi như trả tiền thuốc thang. Còn việc hắn chỉ đơn thuần là một đầu bếp, hoặc có nhúng tay vào việc buôn bán trẻ em không thì tạm thời vẫn chưa thể kiểm chứng!
Trở lại thành phố Nam Tuyền, Hàn Tích đã kiểm nghiệm xong tử thi của Tần Chân và Tưởng Vi. Phòng làm việc của nhân viên pháp y đã đóng cửa, bản báo cáo nghiệm thi đã được đặt trên bàn của Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu thấy chữ kí của Hàn Tích ở trang cuối cùng, anh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve tên cô.
Bản báo cáo của Tần Chân không có gì đáng nói, nguyên nhân tử vong do mất máu quá nhiều, không kịp thời cứu chữa.
Còn Tưởng Vi là do đầu bị trúng đạn, viên đạn đã được lấy ra, là loại dễ dàng mua được ở chợ đen, không thể tra được nguồn gốc.
Túi vật chứng đè lên trên bản báo cáo, trong túi có một tấm thiệp. Kỷ Nghiêu cực kỳ quen thuộc với tấm thiệp này vì nó đã từng xuất hiện ở trên người Kiều Giang.
Tấm thiệp không lớn, nền trắng, nét chữ thanh tú, phiêu dật màu đỏ.
- - - Vẻ ngoài dù có xinh đẹp đến mấy rồi sẽ già đi, không bằng trước khi tàn úa, để cho cô ta dừng lại ở thời khắc đẹp nhất!
Phía dưới là một dòng ghi ngày tháng nhưng không có năm: ngày 9 tháng 2
Kỷ Nghiêu tựa ghế, nhìn trần nhà, ngón tay gõ nhịp trên đầu gối. Tấm thiệp trên người Kiều Giang là ngày chết của hắn ta.
Tưởng Vi chết là ngày hôm qua, ngày 30 tháng 6. Vậy ngày 9 tháng 2 là nghĩa gì? Có liên quan gì với Tưởng Vi?
Kỷ Nghiêu tra lại lịch, phát hiện ngày 09 tháng 2 chính là mồng 1 tết âm lịch của 17 năm về trước, cũng chính là ngày cô nhi viện bị thiêu rụi.
Sau trận hỏa hoạn, Tưởng Vi rời khỏi cô nhi viện. Ngày 09 tháng 02 chính là ngày Tưởng Vi bắt đầu một cuộc sống mới.
Tại sao hung thủ không chờ được đến đúng ngày 09 tháng 02 mà lại ra tay trước vào ngày 30 tháng 6?
Kỷ Nghiêu cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Tưởng Vi bắt cóc Hàn Tích. Kẻ đằng sau kia có quen biết với Hàn Tích, và có quan hệ thân thiết sao?
Nếu suy đoán của anh là chính xác vậy người anh có thể nghĩ ra chỉ có La Hải Diêu mà thôi. Tay sát thủ Lưu Cường Sơn chỉ nhận tiền làm việc.
Kỷ Nghiêu xoa huyệt thái dương. Sau sáu năm mất tích, Kiều Chấn trở về nhà vào khoảng đầu tháng 5. Như vậy, có lẽ hắn ngày hắn rời khỏi cô nhi viện cũng chính là ngày Kiều Giang chết là ngày 6 tháng 5.
Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo: "Vụ án của Tần Chân và Tưởng Vi tạm thời không thể kết án vì vẫn thiếu bằng chứng!"
Kỷ Nghiêu nhìn vào ghế bên cạnh tỏ ý Triệu Tĩnh Tĩnh ngồi xuống rồi từ từ nói.
Triệu Tĩnh Tĩnh ngồi xuống: "Vụ án Tần Chân sát hại Đàm Lâm có chứng cớ xác thực. Camera ghi hình ở gần chỗ tập trung rác đã quay được mặt Tần Chân; thêm vào đó, chúng ta lục soát chỗ ở của hắn cũng phát hiện dấu máu của Đàm Lâm."
Việc lục soát nơi ở của Tần Chân là khi Kỷ Nghiêu đến huyện Tân Kiều cứu Hàn Tích mới được thực hiện.
Triệu Tĩnh Tĩnh tiếp lời: "Nhưng bằng chứng vụ án Tần Chân và Tưởng Vi sát hại Vương Tiểu Ninh chưa đủ. Bây giờ, hai người họ đều đã chết, không thể thẩm tra. Ở nhà Tưởng Vi có chiếc khăn lụa màu đen nhưng không thể chứng minh chiếc khăn đó là Vương Tiểu Ninh quàng trước khi chết. Có thể coi là vật chứng nhưng cũng không phải là vật chứng trực tiếp."
Kỷ Nghiêu lấy chiếc máy ghi âm ở trên bàn: "Hàn Tích đưa, Tưởng Vi ở trong đó đã thừa nhận cô ta giết hại Vương Tiểu Ninh, bổ sung thêm với chiếc khăn lụa màu đen!"
Chu Lỵ quay đầu lại: "Pháp y Hàn thật quá thông minh!"
Kỷ Nghiêu nhìn cô ấy như muốn nói: Đương nhiên, người phụ nữ của tôi tất nhiên là thông minh rồi!’
Kỷ Nghiêu nhìn Triệu Tĩnh Tĩnh vẫn ngồi im trên ghế: "Còn việc gì sao?"
Đội phó Triệu cẩn thận đề cập: "Còn vấn đề nữa chính là thân phận của Tưởng Vi. Điều này không ảnh hưởng đến vụ án của Tần Chân và Tưởng Vi nhưng lại liên quan đến tung tích của Tưởng Vi thật, chúng ta có thể gộp hai vụ án làm một hoặc tách riêng thành hai vụ!"
Tưởng Vi chính là Quách Oánh là chuyện chắc chắn, còn Tưởng Vi thật giống như biến mất khỏi thế giới này vậy, không có một chút tin tức nào.
Trương Tường đã điều tra toàn bộ thi thể nữ vô danh trong vòng 10 năm trở lại đây nhưng không có ai khớp với Tưởng Vi thật. Tưởng Vi thật hoặc có thể đã chết, xác vẫn chưa được tìm thấy, hoặc sống dưới thân phận một người nào đó.
Những điều này đều là suy đoán của Kỷ Nghiêu, trước khi tìm ra được sự thật thì tất cả đều có thể xảy ra.
Đội viên trong nhóm cảnh sát hình sự gần hai ngày một đêm không ngủ, họ chỉnh sửa tài liệu có được rồi buổi chiều về nhà nghỉ.
Chờ vụ án Tưởng Vi và Tần Chân kết thúc, bọn họ sẽ bắt tay vào điều tra vụ án cảnh sát Trần bị giết hại cùng với việc tìm ra con gái của cảnh sát Trần bị bắt cóc.
Kỷ Nghiêu về đến nhà ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã là 4
Đêm qua Hàn Tích ở lại tăng ca cho nên hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi. Kỷ Nghiêu gọi điện thoại cho Hàn Tích: "Em có ở nhà không?"
Hàn Tích đang pha nước chanh: "Có!"
Kỷ Nghiêu: "Để tôi qua chỗ em!" Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Lúc ra cửa, Ashe ôm chân anh, đoán chừng muốn anh cho đi cùng, Kỷ Nghiêu ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó: "Hôm nay không mang mày đi đâu!"
Cho nó đi để nó tranh ‘sủng’ với anh à?
Kỷ Nghiêu đến nhà Hàn Tích, thấy cô đang cắt chanh, liền kéo ghế ngồi một bên: "Em bận gì cứ làm đi, không cần để ý đến tôi đâu!"
Anh dựa người vào ghế, cánh tay vòng trên lưng ghế, cằm để trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô. Hàn Tích pha nước chanh còn cho thêm hai thìa mật ong, rót ra cốc thủy tinh, đưa cho Kỷ Nghiêu một ly.
Kỷ Nghiêu uống mấy ngụm: "Một lát nữa, tôi sẽ đến nhà chủ nhiệm Diệp, tối nay không ở bên cạnh em được, phải nhớ tôi đấy!"
Hàn Tích nhấp môi: "Chủ nhiệm Diệp có khỏe không?"
Cô đã nghe nói ở giếng khô cạnh cô nhi viện kia đã tìm được một bộ hài cốt. Phòng pháp chứng đã lấy được mẫu DNA trong răng của bộ hài cốt, đã xác nhận thân phận đúng là cảnh sát Trần.
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Còn chưa tìm được con gái, chủ nhiệm Diệp sẽ không dễ gục ngã như vậy đâu!"
Hàn Tích đặt ly nước chanh xuống: "Hi vọng sớm tìm được Ny Ny!"
Kỷ Nghiêu đứng lên: "Ý của chủ nhiệm Diệp chưa muốn cử hành tang lễ vội, đợi đến khi tìm được con gái sẽ tiến hành sau!"
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi thôi, lát về sẽ tính sổ với em sau!"
Hàn Tích tiễn anh tới cửa: "Tính sổ gì chứ?"
Kỷ Nghiêu xoay người lại, nhìn vào mắt cô: "Cố tình để Tưởng Vi bắt cóc, mạo hiểm tính mạng.”
Hàn Tích bật cười: "Không phải tôi không có chuyện gì sao?"
Kỷ Nghiêu hơi véo nhẹ cằm cô: "Mạng của em không chỉ của riêng em đâu!" Nói xong anh đi thẳng vào thang máy.
Ngày hôm sau, Hàn Tích đến Cục Cảnh Sát. Lúc lên phòng pháp y trên tầng bốn, gặp mấy công nhân đang chuyển vào một chiếc thiết bị mới.
Chu Hàm cắn một miếng bánh trái cây, từ trong thang máy đi ra: "Chị Tích, phòng nào nhập thêm thiết bị vậy?”
Hàn Tích đáp: "Bên phòng pháp chứng, thiết bị nhập khẩu từ Mỹ. Nghe nói có thể xét nghiệm được hơn 500 loại vật chất.”
Chu Hàm giơ ngón tay cái: "Lợi hại!"
Chiếc khăn lụa của Vương Tiểu Ninh vẫn ở chỗ Hàn Tích, cô lấy từ trong tủ ra, đưa đến phòng pháp chứng, nhờ bọn họ kiểm nghiệm lại thêm lần nữa thông qua thiết bị mới nhập này.
Ba giờ chiều mới có kết quả, trên chiếc khăn lụa phát hiện một vết dầu nhưng không phải dầu máy động cơ, vết dầu này lại xen lẫn một ít tạp chất. Chính những tạp chất sinh ra phản ứng hóa học khiến chiếc khăn lụa trở nên độc nhất vô nhị.
Triệu Tĩnh Tĩnh tìm tới nhiếp ảnh gia hôm Vương Tiểu Ninh chụp. Nhiếp ảnh gia cũng mang theo hộp mỡ bôi trơn máy ảnh. Sau khi kiểm tra bằng thiết bị mới, chất liệu dựa vết dầu trên khăn lụa và hộp mỡ bôi trơn máy ảnh của nhiếp ảnh gia là cùng một loại.
Đây chính là bằng chứng trực tiếp chứng thực khăn lụa ở nhà Tưởng Vi cũng chính là chiếc khăn lụa Vương Tiểu Ninh đã dùng trước khi chết. Cộng thêm cả băng ghi âm của Hàn Tích, rốt cuộc vụ án Tưởng Vi và Tần Chân sát hại Vương Tiểu Ninh cũng có thể kết thúc, có thể cho bà nội Vương Tiểu Ninh một câu trả lời thỏa đáng.
Kỷ Nghiêu bận bịu điều tra vụ án cảnh sát Trần nên Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn người đến nhà bà Tiếu.
Bốn giờ chiều tháng bảy, ánh mặt trời vẫn chói chang.
Triệu Tĩnh Tĩnh đến ven đường mua hai quả dưa hấu và một thùng đào mật cùng Chu Lỵ đến nhà bà Tiếu.
Mở cửa là bà vú được Kỷ Nghiêu mời qua – dì Chương. Dì Chương mời mọi người đi vào, rót mấy ly trà.
Bà Tiều lấy một quyển album ảnh dưới gối trong phòng ngủ, bên trong là ảnh của Vương Tiểu Ninh từ nhỏ đến lớn. Bà cụ ngồi trên ghế salon, ôm quyển album khóc: "Hung thủ chết rồi! Rốt cuộc Ninh Ninh nhà tôi có thể nhắm mắt!"
Dì Chương ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi bà Tiếu. Triệu Tĩnh Tĩnh sống cùng bà nội, không muốn thấy bà cụ đau lòng, nhưng lại không biết an ủi như thế nào.
Chờ tâm trạng bà Tiếu khá hơn một chút, Triệu Tĩnh Tĩnh nói: "Bà Tiếu, sau này chúng cháu sẽ thường xuyên đến thăm bà!"
Bà Tiếu thấy Chu Lỵ, không khỏi nhớ đến cháu gái mình: "Các cô các cậu ở lại, ở lại ăn cơm tối với tôi được không?"
Cũng sắp đến giờ tan tầm, Triệu Tĩnh Tĩnh cũng không đành lòng từ chối nên đồng ý. Dì Chương cũng rất vui vẻ, đứng lên: "Tôi ra chợ mua thêm ít thức ăn, hai vị cảnh sát thích ăn gì?"
Chu Lỵ giơ tay: "Cháu thích ăn gà, còn cả cá!" Dừng một chút rồi nói thêm: "Còn cả khoai tây, đội phó Triệu thì sao ạ?"
Da mặt Triệu Tĩnh Tĩnh không dày như vậy: "Cháu sao cũng được ạ!"
Nhà bà Tiếu đã lâu rồi không có người ai đến ăn cơm cùng, bà run rẩy đi tới trước tủ lạnh, lấy một ít thịt muối: "Đây là thịt muối tôi tự làm. Lát nữa ăn cơm thì hai người nếm thử một chút, tay nghề không tệ đâu!"
Ăn cơm tối xong, Triệu Tĩnh Tĩnh và Chu Lỵ từ trong nhà bà Tiếu đi ra.
Chu Lỵ đi đằng trước: "Dì Chương thật tốt bụng.”
Triệu Tĩnh Tĩnh đồng tình: "Có dì ấy chăm sóc bà Tiếu, chúng ta cũng yên tâm hơn!"
Chu Lỵ: "Vậy tung tích của Tưởng Vi thật chẳng lẽ lại trở thành vụ án không phá được sao? Trương Tường cũng so sánh rất nhiều lần rồi, liệu có phải là bị lửa thiêu rụi rồi không?"
Triệu Tĩnh Tĩnh vừa đi vừa nói: "Rất khó nói! Vụ án này tạm thời gác lại, chờ điểm đột phá mới. Đội trưởng Kỷ nói điểm quan trọng bây giờ là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của cảnh sát Trần."
Chu Lỵ nói: "Tôi đoán, pháp y Hàn của chúng ta chính là con gái của cảnh sát Trần. Tôi thấy chị ấy có nét giống chủ nhiệm Diệp lắm đó, cá 100 tệ. Đội phó Triệu có theo không?"
Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn cô ấy: "Cá cược là phạm pháp!"
Chu Lỵ cười thành tiếng: "Đội phó Triệu đúng là. . . danh bất hư truyền! Tuần tới là sinh nhật em, trừ người trong đội chúng ta, em còn định mời chị Giang Mai, trưởng phòng hành chính đến, ý đội phó Triệu như thế nào?"
Mặt Triệu Tĩnh Tĩnh đỏ lựng: "Cô muốn mời ai thì mời, hỏi tôi làm gì?"
Chu Lỵ mím môi cười: "Được, vậy em không mời nữa!"
Triệu Tĩnh Tĩnh vội nói: "Vừa rồi chẳng phải cô nói là có mời người ta mà?"
Chu Lỵ: "Bây giờ em lại không muốn mời nữa. Hôm khác em sẽ rủ chị Mai đi ăn riêng một bữa là được!"
Triệu Tĩnh Tĩnh tức giận không muốn để ý đến Chu Lỵ nữa, sải bước đi về phía trước.
Chu Lỵ đuổi theo: "Đội phó Triệu đừng giận mà, em chọc anh thôi! Mời, mời… nhất định phải mời."
Triệu Tĩnh Tĩnh quay đầu: "Sau này đừng học theo đội trưởng Kỷ những thứ linh tinh này nữa!"
Kỷ Nghiêu hắt hơi một cái, tự nhủ thầm là Hàn Tích đang nhớ anh.
Lúc này đã là tám giờ tối, Kỷ Nghiêu đứng dậy khỏi ghế sofa, thả Ashe vào ổ của nó, đổi giày đi ra ngoài, gõ cửa nhà cô gái xinh đẹp đối diện.
Không có ai, cô còn chưa về. Anh lại gọi điện thoại, đối phương không nhận máy. Không có chuyện gì làm nên Kỷ thiếu gia đi xuống lầu tính mua ít đồ ăn khuya.
Lúc quay về anh trông thấy Hàn Tích bước xuống từ một chiếc xe Cayenne màu đen, La Hải Diêu mở cửa giúp cô. Sau đó, Hàn Tích vẫn đứng ở cửa tiểu khu nhìn xe La Hải Diêu rời đi xa.
Kỷ Nghiêu đi tới sau lưng cô: "Nhìn cái gì vậy?"
Hàn Tích quay đầu: "Không có gì, nhớ tới chút chuyện cũ thôi!"
Trước kia, mỗi lần Quách Oánh bắt nạt cô, La Hải Diêu sẽ âm thầm trả thù cho cô.
Kỷ Nghiêu đứng trước mặt Hàn Tích, ngăn cản tầm mắt của cô: "Đừng nhìn anh ta nữa, nhìn tôi đi!”
Hàn Tích bật cười: "Về thôi!" Hai người đi vào trong tiểu khu.
Kỷ Nghiêu là một người không thích giấu diếm: "Sau này em có thể đừng đi ăn cơm với La Hải Diêu được không?"
Hàn Tích vừa đi vừa đáp: "Tôi và anh ấy cũng chỉ ăn cơm với nhau một tuần một lần mà thôi!"
Một tay Kỷ Nghiêu đút vào túi áo, mắt nhìn hàng cây ven đường, nhỏ giọng: "Tôi thấy em ở chung với anh ta thì giống như vừa uống năm lít dấm vậy!"
Kỷ Nghiêu vô cùng thẳng thắn nói cho cô biết rằng anh đang ghen.
Hàn Tích hơi khom người, đi tới trước mặt Kỷ Nghiêu, cười cười: "Tự tôi có chừng mực!"
Vừa vặn đến đúng dưới cột đèn nơi Kỷ Nghiêu hay đứng, Hàn Tích dừng lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng lầu của mình. Nhà cô tối om, nhà anh lại sáng.
Kỷ Nghiêu nhìn theo ánh mắt của Hàn Tích: "Đẹp không?"
Hàn Tích gật đầu một cái.
Kỷ Nghiêu: "Vậy em qua nhà tôi ngồi một chút đi!"
Hàn Tích tiếp tục đi về phía trước: "Không đi!"
Kỷ Nghiêu theo kịp: "Tại sao?"
Hàn Tích: "Sợ chó sói!"
Kỷ Nghiêu sờ lỗ mũi, ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Hàn Tích: "Em biết em nói như thế là đang câu dẫn tôi hay không?"
Hàn Tích quay đầu nhìn thẳng vào mắt Kỷ Nghiêu, thẳng thắn: "Không có!"
Lên lầu, Kỷ Nghiêu hỏi Hàn Tích: "Ngày mai em định làm gì?"
Hàn Tích đáp: "Ngày mai tôi đến đại học Y nghe tọa đàm!"
Kỷ Nghiêu: "Mấy giờ?"
Hàn Tích: "9 giờ!"
Kỷ Nghiêu lắc lắc chìa khóa trong tay: "Được, mai tôi đưa em đi!" Anh mở cửa, đang muốn đi vào đột nhiên như nhớ đến cái gì, quay đầu lại gọi cô: "Em lại đây!"
Hàn Tích: "Có chuyện gì sao?"
Kỷ Nghiêu đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa: "Đột nhiên nhớ ra, còn chưa tính sổ với em!"
Hàn Tích biết anh đang nói gì, cô tiến về phía anh: "Vậy anh muốn thế nào?"
Kỷ Nghiêu cúi đầu, nhìn cô gái trước mắt, cô trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, đôi môi màu hồng nhạt, vẻ mặt nhìn anh đầy cảnh giác.
"Hôn tôi một cái!" Anh đứng im bất động hơi cúi người chờ cô chủ động tới hôn anh.
Hàn Tích ngẩng đầu, bắt gặp yết hầu của anh khẽ di chuyển. Cô đứng yên không nhúc nhích, nhỏ giọng: "Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý!"
Kỷ Nghiêu cúi đầu: "Cái này cần gì chuẩn bị tâm lý chứ? Làm theo bản năng là được!"
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu, đôi mắt tròn to: "Bản năng gì chứ?"
Kỷ Nghiêu giơ tay giữ gáy Hàn Tích, ngón tay lồng vào mái tóc cô, cả người nghiêng về trước, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khàn giọng: "Bây giờ, có muốn hôn anh hay không?"
Một tay khác của Kỷ Nghiêu khoác bên hông cô, giống như ôm trọn cả người cô vào lòng. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, khiến cả người cô cũng khô nóng. Cô nhìn đôi mắt anh chỉ cảm thấy đôi mắt kia sâu thẳm giống như ánh sao giữa bầu trời đêm.
Đôi môi anh mang màu hồng nhạt tự nhiên, giọng thì thầm, cánh môi khẽ hé mở, không hề giống nói chuyện mà giống như đang niệm chú.
Câu thần chú kia không dài, chỉ có hai chữ: "Hôn anh!"
Hàn Tích âm thầm nuốt nước miếng, lông mi dài rũ xuống, hơi cắn môi, vừa mang chút khát vọng nhưng lại cố ẩn nhẫn.
Gò má cô đỏ ửng, ánh mắt hơi hoảng hốt. Có lẽ anh muốn trêu chọc cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc cô như mang theo điện, làm tê liệt mọi dây thần kinh của cô.
Cô chỉ cảm giác đầu óc trống rỗng, ngay cả trái tim cũng như ngừng đập, đang chờ người đánh thức.
Hàn Tích chưa từng hôn ai: "Tôi… tôi… không biết!"
Ánh mắt Kỷ Nghiêu nhìn cô gái trước mắt, đôi mắt hoa đào đầy nhu tình: "Anh dạy em nhé?"
Hàn Tích cúi đầu, không lên tiếng, vành tai đỏ ửng, giống như ngầm đồng ý.
Kỷ Nghiêu cúi đầu xuống định hôn cô. Hàn Tích giơ tay lên, ngăn môi anh: "Không ở đây được!" Đứng ở ngoài chẳng may có người nhìn thấy thì làm thế nào? Tuy tầng này chỉ có căn hộ của anh và cô mà thôi.
Kỷ Nghiêu xoay người mở cửa, kéo Hàn Tích vào trong, ôm cô chuẩn bị hôn xuống như một con sói đói lâu ngày.
Bỗng nhiên Ashe chạy tới, cắn ống quần Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu ngồi xổm xuống, ôm Ashe nhốt vào phòng ngủ, ném cho nó ít đồ chơi và chút thức ăn ở bên trong. Rốt cuộc Ashe cũng ngoan ngoãn lại.
Hàn Tích đang rửa tay trong nhà vệ nhà. Không biết từ lúc nào nước rửa tay ở nhà Kỷ Nghiêu đã đổi thành hương chanh, không chỉ nước rửa tay mà ngay cả sữa tắm, dầu gội đều đổi hết.
Kỷ Nghiêu chen đến bên cạnh Hàn Tích, Hàn Tích nhìn anh: "Không phải trong phòng anh cũng có nhà vệ sinh sao?" Sao phải chen chúc vào trong này với cô chứ?
Kỷ Nghiêu cúi đầu, thì thầm sau tai Hàn Tích: "Em thật thơm!"
Hàn Tích nhìn cô rửa tay thật kỹ, nhỏ giọng cười: "Sạch sẽ như vậy có phải không chỉ nói chuyện thôi mà còn động thủ?”
Chẳng qua Hàn Tích có tính sạch sẽ thôi. Khi ở ngoài đường về cô sẽ phải rửa tay thật sạch. Cô lau tay, dùng sức ấn vào mấy huyệt đạo trên lưng anh: "Đúng, còn động thủ đó!"
Kỷ Nghiêu đau đến mức gào khóc, không thể trêu chọc bác sĩ, bác sĩ pháp y lại càng không nên. Trong lòng anh đang tính toán “việc lớn” nên chỉ rửa tay qua loa.
Hàn Tích nhìn anh rửa tay giống hệt học sinh tiểu học làm bài tập một cách qua loa lấy lệ, đành phải nói: "Ở kẽ ngón tay, phải rửa kĩ lại!"
Kỷ Nghiêu cúi đầu nhìn bàn tay mình, không biết nghĩ đến điều gì, anh vừa nhẹ nhàng kì cọ ngón tay vừa cười.
Hàn Tích không biết anh đang suy nghĩ gì chỉ thấy khóe môi anh nhếch lên một độ cong hoàn mĩ.
Ánh đèn chiếu lên trên môi anh, khiến đôi môi đó càng sáng bóng. Cô kiễng chân, hôn một cái thật nhanh trên môi anh: "Hôn xong rồi, em đi đây!"
Kỷ Nghiêu lau sạch tay, sờ môi mình, đi tới trước mặt Hàn Tích, nhìn cô: "Như thế mà xong rồi sao?"
Anh làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được. Kỷ Nghiêu đi ra khỏi phòng vệ sinh, dựa người vào tường phòng khách, chăm chú nhìn cô: "Không hài lòng, hôn lại đi!"
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo rộng mở nên có thể nhìn thấy các múi cơ, xương quai xanh, yết hầu hơi di chuyển.
Cô ngẩng đầu, in thêm một nụ hôn trên môi anh. Tới tận bây giờ cô mới biết môi đàn ông cũng có thể mềm đến vậy. Mặt cô đỏ ửng như nhỏ ra máu, tim đập thình thịch, loạn nhịp không thôi.
Kỷ Nghiêu cúi đầu, nhìn cô gái trước mặt, đôi môi anh đào kia như được quét một lớp mật, trong veo mê người.
Cổ họng anh căng lên, trầm giọng: "Anh dạy em!" Giọng anh khàn đi.
Một tay anh đỡ gáy cô, một tay giữ eo, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn xuống. Đôi môi anh dán lên môi cô, mang theo dục vọng và nhiệt tình bị đè nén từ rất lâu.