Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trêu Chọc Vào Lòng Anh - Chương 89
Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm giằng co một hồi lâu, trước sau Lục Mộ Trầm không chịu đưa quần cho cô.
Tống Nhiễm không vui, cắn cắn môi, hừ một tiếng: “Không đưa thì không đưa! Về sau đừng nghĩ em cho anh giặt quần áo!”
Nói rồi ôm cái sọt đựng quần áo bẩn của mình lên tự mình đem sọt đựng đồ dơ lên, tiện thể nhặt cái áo lót và áo len dệt mà Lục Mộ Trầm vừa mới thay ra khỏi sọt, tức tối ném lên giường.
Tống Nhiễm bưng cái sọt dơ đi ra ngoài, Lục Mộ Trầm sững sờ tại chỗ, nhìn quần áo của mình bị Tống Nhiễm thở phì phò ném ra, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Đã lớn như vậy, mấy năm nay tính tình lại không có chút thay đổi nào dường như vẫn là một cô gái nhỏ.
Lục Mộ Trầm sờ soạng túi quần, đang chuẩn bị lấy đồ vật bên trong ra, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Theo bản năng anh quay đầu lại, thì thấy Tống Nhiễm từ ngoài cửa thò cái đầu tới, đang trộm xem anh, đôi mắt trong sáng giống một hồ ly nhỏ ranh mãnh.
Lục Mộ Trầm nhướng mày, nhìn cô
Tống Nhiễm nhìn lén bị bắt được, bĩu môi: “Không xem thì không xem, keo kiệt!”
Nói xong, thở phì phò xoay người đi.
Lục Mộ Trầm xác nhận tiếng bước chân của Tống Nhiễm đã đi xa, rốt cuộc mới lấy đồ vật từ trong túi quần ra, là một hộp màu xanh biển tinh xảo.
Lục Mộ Trầm đem đồ vật lấy ra, đổi một cái tủ khác cất vào sau đó khóa tủ rồi giấu chìa khóa đi.
Nhớ tới bộ dáng Tống Nhiễm vừa mới ở ngoài cửa nhìn anh, khóe miệng không tự giác mà hơi hơi cong lên.
Sau khi anh đem đồ vật khóa kỹ rồi ra phòng ngủ, tiếp tục đến phòng bếp nấu ăn.
Năm phút sau.
Tống Nhiễm lặng lẽ đi ra từ ban công phòng khách, nhìn về phía phòng bếp nghe thấy âm thanh xào rau, thân thể cô vội vàng chạy về phía phòng ngủ.
Một hồi trong phòng ngủ, lập tức lấy quần của Lục Mộ Trầm từ trên giá áo lấy xuống, sờ hai cái túi, bên trong trống trơn cũng không có cái gì.
Tống Nhiễm nhíu nhíu mi, nhỏ giọng nói thầm: “Người xấu này chắc chắn là giấu đi đâu rồi!”
Cô nghĩ nghĩ, hơn phân nửa là nữ sinh nào viết thư tình cho anh, cho nên mới hoang mang rối loạn sợ cô thấy như vậy!
Trong túi quần Tống Nhiễm không tìm thấy, theo bản năng mà tìm tủ quần áo, nhưng mà ngăn tủ đều kiếm xong rồi, cô lập tức lục tung tìm trong ngăn tủ nội y của Lục Mộ Trầm, đều không tìm được đồ vật kỳ quái nào.
Tống Nhiễm tức giận: Hai ba tháng không về nhà, người này lại còn học được cách che giấu!
“Nhiễm Nhiễm, ăn cơm!” đột nhiên bên ngoài Lục Mộ Trầm kêu lên.
Tống Nhiễm tức giận chống nạnh, lẩm nhẩm nói: “Tức giận đến no rồi! Còn ăn!”
Cô đi ra ngoài, Lục Mộ Trầm đang bài chén đũa, ngẩng đầu thấy Tống Nhiễm từ trong phòng ngủ đi ra, tức khắc trong lòng sáng tỏ, cười hỏi: “Không phải em giặt quần áo sao?”
“Giặt quần áo xong không thể trở về phòng ngủ hả? Ai quy định? Anh quy định sao?!”
“Không, anh nào dám chứ.” giọng nói Lục Mộ Trầm tràn đầy ý cười cưng chiều.
Tống Nhiễm nhìn lên trần nhà liếc mắt một cái, hừ nói: “Thách anh cũng không dám!”
Cô qua đi, Lục Mộ Trầm lập tức gắp một miếng thịt gà hầm đút đến miệng: “Ngoan, nếm thử.”
Thịt gà thơm phức, mùi thơm làm ngón trỏ động đậy.
Tống Nhiễm tham ăn, không chịu được sự dụ hoặc của đồ ăn há mồm ăn vừa ăn vừa nói: “Đừng tưởng rằng dỗ em một chút em sẽ không tức giận, Lục Mộ Trầm trước kia anh không giấu giếm em cái gì, lúc này em mới đi có hai ba tháng, anh bắt đầu đối với em không thẳng thắn thành thật, nếu em biết anh làm gì có lỗi với em biết, em sẽ……”
“Sẽ thế nào?” ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười.
Tống Nhiễm nâng hai tay lên, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, ra vẻ biểu cảm của một con hổ thở phì phì nói: “Em sẽ cắn chết anh!”
Lục Mộ Trầm bị biểu cảm của Tống Nhiễm làm cho cười đến không nhịn được, nói: “Cái này em không phải là con hổ nhỏ mà là con mèo nhỏ nha.”
Tống Nhiễm một chân dẫm lên mu bàn của anh, trừng mắt liếc anh một cái nói: “Đến lúc đó anh sẽ biết là con hổ nhỏ hay con mèo nhỏ!”
Lục Mộ Trầm cười lắc đầu, kéo cô ngồi xuống: “Được rồi, con hổ nhỏ nhanh ăn cơm đi, đói lả người nào có sức lực cắn ta.”
Một bên nói, một bên múc cho Tống Nhiễm một chén canh gà, thổi tới thổi lui lại đưa đến miệng Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm thở phì phò mà hừ một tiếng: “Bị đói em cũng có sức lực cắn.”
“Ha? Phải không?”
“Đúng vậy!” Tống Nhiễm trả lời một tiếng, đột nhiên liền tiến đến trước mặt Lục Mộ Trầm, bưng lấy mặt anh há mồm lập tức cắn lên môi anh một cái.
Cô cắn không nặng lắm, môi Lục Mộ Trầm lập tức có một dấu răng.
Hiển nhiên Lục Mộ Trầm cũng ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu không phản ứng.
Tống Nhiễm nhìn trên môi Lục Mộ Trầm có dấu răng, rốt cuộc Tống Nhiễm cũng không nhịn được cúi xuống cười một cái.
Lục Mộ Trầm giơ tay lau môi mặt tràn đầy cưng chiều mà nhìn cô: “Vui vẻ sao?”
Tống Nhiễm nâng cằm, hé miệng cười đắc ý mà nói: “Bình thường thôi.”
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ mà lắc đầu, đem canh gà đưa đến miệng cô: “Nếu vui thì nhanh ăn cơm, ngoan, há miệng.”
Trong lòng Tống Nhiễm thoải mái không ít, lúc này mới ngoan ngoãn há miệng ăn canh.
Canh gà thật nóng, uống một chén canh xong cả người Tống Nhiễm đều ấm lên, trong lòng cũng ấm áp thoải mái, hỏi Lục Mộ Trầm: “Các anh khi nào thì nghỉ lễ?”
“Còn mấy ngày nữa, ngày mốt bắt đầu kiểm tra, thi hai ngày thi xong sẽ nghỉ.”
“Chúng ta cũng không khác lắm, ngày mai em về trường trước, sau đó liền chuẩn bị cho kì thi. Đúng rồi, lát nữa anh mua vé máy bay về nhà đi trễ lắm rồi.”
“Được một lát nữa anh sẽ mua.”
……
Thời điểm Tống Nhiễm trở về cũng đã là giữa tháng một rồi, trở về trường học không mấy ngày đã bắt đầu kì thi. Thi ba ngày, ngày cuối cùng vừa lúc là sinh nhật cô.
Buổi sáng hơn mười một giờ cuối cùng cũng thi xong. Từ phòng thi đi ra bên ngoài đã có khảo thất ra tới, bên ngoài tuyết đã rơi, gió lành lạnh run người
Theo bản năng cô quấn chặt áo lông vũ, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện cho Lục Mộ Trầm.
Hạ Lâm Lâm từ phía sau chạy tới, khoác cánh tay cô: “Nhiễm Nhiễm! Sinh nhật hôm nay của cậu như thế nào?!”
Tống Nhiễm cười cười, nói: “Mình cũng không biết, đến lúc đó xem Lục ca ca sắp xếp như thế nào.”
“Lục ca ca của cậu nghỉ lễ chưa?”
“Ừa hôm trước bọn họ đã thi xong rồi.”
“Oa, vậy hai người các cậu hôm nay tính đi nơi nào lãng mạn vậy?” Vẻ mặt Hạ Lâm Lâm ái muội cười.
Tống Nhiễm không khỏi cong đôi mắt lên cười tủm tỉm nói: “Không biết nữa, lần này Lục ca ca cũng không có nhắc tới.”
“Khả năng phải sẽ cho cậu một bất ngờ nha”
Tống Nhiễm cười ha ha: “Có khả năng Lục ca ca sẽ làm chuyện như vậy.”
……
Từ khu dạy học đi ra, Tống Nhiễm gọi điện thoại cho Lục Mộ Trầm.
Kết quả điện thoại vang lên hơn nửa ngày cũng chưa có người bắt máy.
Tống Nhiễm không khỏi thấy lạ, nhìn chằm chằm di động trong chốc lát.
Kỳ quái, đang làm gì đó?
Ra cổng trường, lúc chờ tàu điện ngầm lại gọi cho Lục Mộ Trầm một lần nữa, nhưng vẫn có người bắt máy.
Cô mở WeChat ra hỏi Lục Mộ Trầm: “Lục ca ca, anh ở nhà sao? Tại sao lại không bắt máy?”
Gửi tin nhắn đi đợi một lát nữa Lục Mộ Trầm vẫn không trả lời cô.
Cô lại hỏi: “Em thi xong rồi, một lát nữa sẽ trở về, giữa trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì thế?”
Từ trên tàu điện ngầm đến khi về nhà, trước sau Lục Mộ Trầm vẫn không trả lời điện thoại Tống Nhiễm, ngay cả tin tức WeChat cũng không trả lời.
Tống Nhiễm vừa xuống tàu điện ngầm chạy nhanh về tiểu khu.
Về đến nhà, một bên đổi giày một bên kêu: “Lục ca ca, em về rồi!”
Không ai trả lời cô, trong phòng không có một bóng người.
Tống Nhiễm không khỏi nhíu mày, trong lòng càng thêm kỳ quái: Lục ca ca biết hôm nay là ngày thi cuối cùng của cô nha, tại sao lại không ở nhà chờ cô?
Cô dạo quanh nhà một vòng, Lục Mộ Trầm thật sự không có ở đây.
Hiếm khi Lục Mộ Trầm không trả lời điện thoại của Tống Nhiễm, cho dù là lúc không tiện bắt máy cũng sẽ lập tức gửi tin nhắn cho cô, nói một lát nữa sẽ gọi lại cho cô. Như loại tình huống này hầu như là không có.
Tống Nhiễm càng nghĩ càng không thấy đúng, lập tức thần kinh căng thẳng, trong lòng cô lo lắng đến không thể chịu được, vội vội vàng vàng gọi điện thoại lại cho Lục Mộ Trầm, tay có chút run rẩy.
Điện thoại reo nhiều lần, lúc này rốt cuộc cũng được kết nối.
Tống Nhiễm lo lắng đến mức hét lên khi anh bắt máy: “Lục Mộ Trầm anh đang làm gì vậy?! Làm gì không bắt máy điện thoại của em, anh muốn em lo lắng đến chết hả!”
Khi cô hét lên đột nhiên nước mắt liền rớt xuống.
Âm thanh Lục Mộ Trầm từ đầu kia truyền đến: “Thực xin lỗi Nhiễm Nhiễm, vừa mới nãy anh có chút việc, không nghe thấy.”
Tống Nhiễm vội vàng lau nước mắt, hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy? Đã 12 giờ rồi khi nào thì anh về?”
“Chỉ sợ đến tối anh mới có thể trở về, Nhiễm Nhiễm, có thể giữa trưa anh không thể ăn cơm cùng em được, trong tủ lạnh có hoành thánh hôm qua anh gói một chút, em tự mình ăn được không?”
Tống Nhiễm nghe thấy Lục Mộ Trầm nói lời này, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhịn không được hỏi: “Anh…… Anh vội cái gì vậy?”
“Phòng thí nghiệm có chút chuyện, làm xong anh sẽ trở về ngay.”
Là phòng thí nghiệm có chuyện…… Tống Nhiễm lại hy vọng anh sẽ trở về cũng cô ăn sinh nhật, cũng không dám nói khỏi miệng, thấp giọng nói: “Thế…… Vậy anh bận đi, nhớ rõ ăn cơm, đừng quá mệt mỏi.”
“Ừ, anh biết rồi, anh cúp máy trước, Nhiễm Nhiễm.”
“Ah, chờ ——”
Tống Nhiễm còn muốn nói chuyện, nhưng đầu kia đã cúp máy.
Tống Nhiễm ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm màn hình di động sửng sốt một lúc lâu.
Đồng hồ trên tường đã muốn chạy tới 12 giờ, là lúc nên ăn cơm trưa.
Trong lòng cô có chút mất mát. Từ tối hôm qua đến rạng sáng rồi đến bây giờ, một câu chúc mừng sinh nhật cô Lục ca ca cũng không nhắc tới.
Trước sinh nhật cô hằng năm, anh đều sẽ chúc cô sinh nhật vui vẻ, sẽ bên cô cả ngày. Chẳng lẽ năm nay quên mất rồi sao?
Tống Nhiễm mất mát mà ngồi trên sô pha một lúc lâu cảm thấy đói bụng, cuối cùng vẫn cam chịu xuống bếp múc cho mình một chén hoành thánh.
Hoành thánh thơm ngào ngạt, bàn ăn trống rỗng, cô ngồi ăn một góc.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào mà tuyết đã rơi lớn hơn, gió lạnh thổi vào phòng có chút lạnh.
Tống Nhiễm đứng dậy bước đến trước cửa sổ, nhìn nhánh cây dưới lầu bị gió lạnh quét đến mức rung động kẽo kẹt, bỗng nhiên cô cũng cảm thấy trong lòng cũng lạnh giống như thế, giống như thổi tới thổi lui trong trận tuyết dày này.
Cô không khỏi thở dài, thật là cô độc và lạnh lẽo trong một buổi sinh nhật nha.
Tâm tình mất mát, ăn uống cũng không tốt lắm, ăn chén hoành thánh chưa hết một phần ba nữa lại xuống phòng bếp bỏ đi.
Đem nồi chén rửa sạch sẽ, trở về lại sô pha gọi điện thoại cho ba. Muốn cùng ba nói chuyện, nào biết khi gọi điện thoại ba nói đang đánh mạt chược cùng chú và dì, vì thế không hề lưu luyến mà cúp điện thoại của cô.
Tống Nhiễm khó có thể tin mà nhìn chằm chằm di động, tâm tình kia quả thực không có lời gì để hình dung được.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện thoại cho mẹ Lục.
Mới vừa hô một tiếng ‘ dì ’, mẹ Lục lập tức nói muốn đi kiểm tra phòng, vì thế lập tức ngắt điện thoại cô.
Tống Nhiễm ngơ ngác mà ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Trong phòng rõ ràng đã mở máy sưởi, nhưng từ đầu đến chân cô đều cảm thấy rất lạnh.
Đây là tất cả mọi người đều đem sinh nhật của cô quên mất sao?
Tâm tình cả ngày của Tống rất suy sụp, nằm trên giường đôi mắt nhìn chằm chằm vào di động sợ đột nhiên Lục ca ca sẽ gọi điện thoại cho cô, đột nhiên cho cô một bất ngờ.
Cô tràn đầy mong chờ, nhưng chờ đến 10 giờ tối cũng không thấy Lục Mộ Trầm trở về.
Sinh nhật 21 tuổi của cô, cả ngày Lục Mộ Trầm đều không ở bên cạnh, thậm chí không có một câu nói sinh nhật vui vẻ với cô.
Người nhà bạn bè cũng không một ai nhớ rõ sinh nhật cô.
Tống Nhiễm trong một căn phòng trống rỗng, không biết như thế nào bỗng nhiên trong lòng rất khổ sở.
Cô ngồi ở mép giường, đôi mắt ê ẩm, thiếu chút nữa nước mắt muốn rớt xuống, cô vội vàng chớp chớp mắt, đem nước mắt nuốt trở về, nghẹn ngào mà mắng một câu: “Thật là đáng ghét mà!”
Tống Nhiễm không vui, cắn cắn môi, hừ một tiếng: “Không đưa thì không đưa! Về sau đừng nghĩ em cho anh giặt quần áo!”
Nói rồi ôm cái sọt đựng quần áo bẩn của mình lên tự mình đem sọt đựng đồ dơ lên, tiện thể nhặt cái áo lót và áo len dệt mà Lục Mộ Trầm vừa mới thay ra khỏi sọt, tức tối ném lên giường.
Tống Nhiễm bưng cái sọt dơ đi ra ngoài, Lục Mộ Trầm sững sờ tại chỗ, nhìn quần áo của mình bị Tống Nhiễm thở phì phò ném ra, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Đã lớn như vậy, mấy năm nay tính tình lại không có chút thay đổi nào dường như vẫn là một cô gái nhỏ.
Lục Mộ Trầm sờ soạng túi quần, đang chuẩn bị lấy đồ vật bên trong ra, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Theo bản năng anh quay đầu lại, thì thấy Tống Nhiễm từ ngoài cửa thò cái đầu tới, đang trộm xem anh, đôi mắt trong sáng giống một hồ ly nhỏ ranh mãnh.
Lục Mộ Trầm nhướng mày, nhìn cô
Tống Nhiễm nhìn lén bị bắt được, bĩu môi: “Không xem thì không xem, keo kiệt!”
Nói xong, thở phì phò xoay người đi.
Lục Mộ Trầm xác nhận tiếng bước chân của Tống Nhiễm đã đi xa, rốt cuộc mới lấy đồ vật từ trong túi quần ra, là một hộp màu xanh biển tinh xảo.
Lục Mộ Trầm đem đồ vật lấy ra, đổi một cái tủ khác cất vào sau đó khóa tủ rồi giấu chìa khóa đi.
Nhớ tới bộ dáng Tống Nhiễm vừa mới ở ngoài cửa nhìn anh, khóe miệng không tự giác mà hơi hơi cong lên.
Sau khi anh đem đồ vật khóa kỹ rồi ra phòng ngủ, tiếp tục đến phòng bếp nấu ăn.
Năm phút sau.
Tống Nhiễm lặng lẽ đi ra từ ban công phòng khách, nhìn về phía phòng bếp nghe thấy âm thanh xào rau, thân thể cô vội vàng chạy về phía phòng ngủ.
Một hồi trong phòng ngủ, lập tức lấy quần của Lục Mộ Trầm từ trên giá áo lấy xuống, sờ hai cái túi, bên trong trống trơn cũng không có cái gì.
Tống Nhiễm nhíu nhíu mi, nhỏ giọng nói thầm: “Người xấu này chắc chắn là giấu đi đâu rồi!”
Cô nghĩ nghĩ, hơn phân nửa là nữ sinh nào viết thư tình cho anh, cho nên mới hoang mang rối loạn sợ cô thấy như vậy!
Trong túi quần Tống Nhiễm không tìm thấy, theo bản năng mà tìm tủ quần áo, nhưng mà ngăn tủ đều kiếm xong rồi, cô lập tức lục tung tìm trong ngăn tủ nội y của Lục Mộ Trầm, đều không tìm được đồ vật kỳ quái nào.
Tống Nhiễm tức giận: Hai ba tháng không về nhà, người này lại còn học được cách che giấu!
“Nhiễm Nhiễm, ăn cơm!” đột nhiên bên ngoài Lục Mộ Trầm kêu lên.
Tống Nhiễm tức giận chống nạnh, lẩm nhẩm nói: “Tức giận đến no rồi! Còn ăn!”
Cô đi ra ngoài, Lục Mộ Trầm đang bài chén đũa, ngẩng đầu thấy Tống Nhiễm từ trong phòng ngủ đi ra, tức khắc trong lòng sáng tỏ, cười hỏi: “Không phải em giặt quần áo sao?”
“Giặt quần áo xong không thể trở về phòng ngủ hả? Ai quy định? Anh quy định sao?!”
“Không, anh nào dám chứ.” giọng nói Lục Mộ Trầm tràn đầy ý cười cưng chiều.
Tống Nhiễm nhìn lên trần nhà liếc mắt một cái, hừ nói: “Thách anh cũng không dám!”
Cô qua đi, Lục Mộ Trầm lập tức gắp một miếng thịt gà hầm đút đến miệng: “Ngoan, nếm thử.”
Thịt gà thơm phức, mùi thơm làm ngón trỏ động đậy.
Tống Nhiễm tham ăn, không chịu được sự dụ hoặc của đồ ăn há mồm ăn vừa ăn vừa nói: “Đừng tưởng rằng dỗ em một chút em sẽ không tức giận, Lục Mộ Trầm trước kia anh không giấu giếm em cái gì, lúc này em mới đi có hai ba tháng, anh bắt đầu đối với em không thẳng thắn thành thật, nếu em biết anh làm gì có lỗi với em biết, em sẽ……”
“Sẽ thế nào?” ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười.
Tống Nhiễm nâng hai tay lên, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, ra vẻ biểu cảm của một con hổ thở phì phì nói: “Em sẽ cắn chết anh!”
Lục Mộ Trầm bị biểu cảm của Tống Nhiễm làm cho cười đến không nhịn được, nói: “Cái này em không phải là con hổ nhỏ mà là con mèo nhỏ nha.”
Tống Nhiễm một chân dẫm lên mu bàn của anh, trừng mắt liếc anh một cái nói: “Đến lúc đó anh sẽ biết là con hổ nhỏ hay con mèo nhỏ!”
Lục Mộ Trầm cười lắc đầu, kéo cô ngồi xuống: “Được rồi, con hổ nhỏ nhanh ăn cơm đi, đói lả người nào có sức lực cắn ta.”
Một bên nói, một bên múc cho Tống Nhiễm một chén canh gà, thổi tới thổi lui lại đưa đến miệng Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm thở phì phò mà hừ một tiếng: “Bị đói em cũng có sức lực cắn.”
“Ha? Phải không?”
“Đúng vậy!” Tống Nhiễm trả lời một tiếng, đột nhiên liền tiến đến trước mặt Lục Mộ Trầm, bưng lấy mặt anh há mồm lập tức cắn lên môi anh một cái.
Cô cắn không nặng lắm, môi Lục Mộ Trầm lập tức có một dấu răng.
Hiển nhiên Lục Mộ Trầm cũng ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu không phản ứng.
Tống Nhiễm nhìn trên môi Lục Mộ Trầm có dấu răng, rốt cuộc Tống Nhiễm cũng không nhịn được cúi xuống cười một cái.
Lục Mộ Trầm giơ tay lau môi mặt tràn đầy cưng chiều mà nhìn cô: “Vui vẻ sao?”
Tống Nhiễm nâng cằm, hé miệng cười đắc ý mà nói: “Bình thường thôi.”
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ mà lắc đầu, đem canh gà đưa đến miệng cô: “Nếu vui thì nhanh ăn cơm, ngoan, há miệng.”
Trong lòng Tống Nhiễm thoải mái không ít, lúc này mới ngoan ngoãn há miệng ăn canh.
Canh gà thật nóng, uống một chén canh xong cả người Tống Nhiễm đều ấm lên, trong lòng cũng ấm áp thoải mái, hỏi Lục Mộ Trầm: “Các anh khi nào thì nghỉ lễ?”
“Còn mấy ngày nữa, ngày mốt bắt đầu kiểm tra, thi hai ngày thi xong sẽ nghỉ.”
“Chúng ta cũng không khác lắm, ngày mai em về trường trước, sau đó liền chuẩn bị cho kì thi. Đúng rồi, lát nữa anh mua vé máy bay về nhà đi trễ lắm rồi.”
“Được một lát nữa anh sẽ mua.”
……
Thời điểm Tống Nhiễm trở về cũng đã là giữa tháng một rồi, trở về trường học không mấy ngày đã bắt đầu kì thi. Thi ba ngày, ngày cuối cùng vừa lúc là sinh nhật cô.
Buổi sáng hơn mười một giờ cuối cùng cũng thi xong. Từ phòng thi đi ra bên ngoài đã có khảo thất ra tới, bên ngoài tuyết đã rơi, gió lành lạnh run người
Theo bản năng cô quấn chặt áo lông vũ, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện cho Lục Mộ Trầm.
Hạ Lâm Lâm từ phía sau chạy tới, khoác cánh tay cô: “Nhiễm Nhiễm! Sinh nhật hôm nay của cậu như thế nào?!”
Tống Nhiễm cười cười, nói: “Mình cũng không biết, đến lúc đó xem Lục ca ca sắp xếp như thế nào.”
“Lục ca ca của cậu nghỉ lễ chưa?”
“Ừa hôm trước bọn họ đã thi xong rồi.”
“Oa, vậy hai người các cậu hôm nay tính đi nơi nào lãng mạn vậy?” Vẻ mặt Hạ Lâm Lâm ái muội cười.
Tống Nhiễm không khỏi cong đôi mắt lên cười tủm tỉm nói: “Không biết nữa, lần này Lục ca ca cũng không có nhắc tới.”
“Khả năng phải sẽ cho cậu một bất ngờ nha”
Tống Nhiễm cười ha ha: “Có khả năng Lục ca ca sẽ làm chuyện như vậy.”
……
Từ khu dạy học đi ra, Tống Nhiễm gọi điện thoại cho Lục Mộ Trầm.
Kết quả điện thoại vang lên hơn nửa ngày cũng chưa có người bắt máy.
Tống Nhiễm không khỏi thấy lạ, nhìn chằm chằm di động trong chốc lát.
Kỳ quái, đang làm gì đó?
Ra cổng trường, lúc chờ tàu điện ngầm lại gọi cho Lục Mộ Trầm một lần nữa, nhưng vẫn có người bắt máy.
Cô mở WeChat ra hỏi Lục Mộ Trầm: “Lục ca ca, anh ở nhà sao? Tại sao lại không bắt máy?”
Gửi tin nhắn đi đợi một lát nữa Lục Mộ Trầm vẫn không trả lời cô.
Cô lại hỏi: “Em thi xong rồi, một lát nữa sẽ trở về, giữa trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì thế?”
Từ trên tàu điện ngầm đến khi về nhà, trước sau Lục Mộ Trầm vẫn không trả lời điện thoại Tống Nhiễm, ngay cả tin tức WeChat cũng không trả lời.
Tống Nhiễm vừa xuống tàu điện ngầm chạy nhanh về tiểu khu.
Về đến nhà, một bên đổi giày một bên kêu: “Lục ca ca, em về rồi!”
Không ai trả lời cô, trong phòng không có một bóng người.
Tống Nhiễm không khỏi nhíu mày, trong lòng càng thêm kỳ quái: Lục ca ca biết hôm nay là ngày thi cuối cùng của cô nha, tại sao lại không ở nhà chờ cô?
Cô dạo quanh nhà một vòng, Lục Mộ Trầm thật sự không có ở đây.
Hiếm khi Lục Mộ Trầm không trả lời điện thoại của Tống Nhiễm, cho dù là lúc không tiện bắt máy cũng sẽ lập tức gửi tin nhắn cho cô, nói một lát nữa sẽ gọi lại cho cô. Như loại tình huống này hầu như là không có.
Tống Nhiễm càng nghĩ càng không thấy đúng, lập tức thần kinh căng thẳng, trong lòng cô lo lắng đến không thể chịu được, vội vội vàng vàng gọi điện thoại lại cho Lục Mộ Trầm, tay có chút run rẩy.
Điện thoại reo nhiều lần, lúc này rốt cuộc cũng được kết nối.
Tống Nhiễm lo lắng đến mức hét lên khi anh bắt máy: “Lục Mộ Trầm anh đang làm gì vậy?! Làm gì không bắt máy điện thoại của em, anh muốn em lo lắng đến chết hả!”
Khi cô hét lên đột nhiên nước mắt liền rớt xuống.
Âm thanh Lục Mộ Trầm từ đầu kia truyền đến: “Thực xin lỗi Nhiễm Nhiễm, vừa mới nãy anh có chút việc, không nghe thấy.”
Tống Nhiễm vội vàng lau nước mắt, hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy? Đã 12 giờ rồi khi nào thì anh về?”
“Chỉ sợ đến tối anh mới có thể trở về, Nhiễm Nhiễm, có thể giữa trưa anh không thể ăn cơm cùng em được, trong tủ lạnh có hoành thánh hôm qua anh gói một chút, em tự mình ăn được không?”
Tống Nhiễm nghe thấy Lục Mộ Trầm nói lời này, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhịn không được hỏi: “Anh…… Anh vội cái gì vậy?”
“Phòng thí nghiệm có chút chuyện, làm xong anh sẽ trở về ngay.”
Là phòng thí nghiệm có chuyện…… Tống Nhiễm lại hy vọng anh sẽ trở về cũng cô ăn sinh nhật, cũng không dám nói khỏi miệng, thấp giọng nói: “Thế…… Vậy anh bận đi, nhớ rõ ăn cơm, đừng quá mệt mỏi.”
“Ừ, anh biết rồi, anh cúp máy trước, Nhiễm Nhiễm.”
“Ah, chờ ——”
Tống Nhiễm còn muốn nói chuyện, nhưng đầu kia đã cúp máy.
Tống Nhiễm ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm màn hình di động sửng sốt một lúc lâu.
Đồng hồ trên tường đã muốn chạy tới 12 giờ, là lúc nên ăn cơm trưa.
Trong lòng cô có chút mất mát. Từ tối hôm qua đến rạng sáng rồi đến bây giờ, một câu chúc mừng sinh nhật cô Lục ca ca cũng không nhắc tới.
Trước sinh nhật cô hằng năm, anh đều sẽ chúc cô sinh nhật vui vẻ, sẽ bên cô cả ngày. Chẳng lẽ năm nay quên mất rồi sao?
Tống Nhiễm mất mát mà ngồi trên sô pha một lúc lâu cảm thấy đói bụng, cuối cùng vẫn cam chịu xuống bếp múc cho mình một chén hoành thánh.
Hoành thánh thơm ngào ngạt, bàn ăn trống rỗng, cô ngồi ăn một góc.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào mà tuyết đã rơi lớn hơn, gió lạnh thổi vào phòng có chút lạnh.
Tống Nhiễm đứng dậy bước đến trước cửa sổ, nhìn nhánh cây dưới lầu bị gió lạnh quét đến mức rung động kẽo kẹt, bỗng nhiên cô cũng cảm thấy trong lòng cũng lạnh giống như thế, giống như thổi tới thổi lui trong trận tuyết dày này.
Cô không khỏi thở dài, thật là cô độc và lạnh lẽo trong một buổi sinh nhật nha.
Tâm tình mất mát, ăn uống cũng không tốt lắm, ăn chén hoành thánh chưa hết một phần ba nữa lại xuống phòng bếp bỏ đi.
Đem nồi chén rửa sạch sẽ, trở về lại sô pha gọi điện thoại cho ba. Muốn cùng ba nói chuyện, nào biết khi gọi điện thoại ba nói đang đánh mạt chược cùng chú và dì, vì thế không hề lưu luyến mà cúp điện thoại của cô.
Tống Nhiễm khó có thể tin mà nhìn chằm chằm di động, tâm tình kia quả thực không có lời gì để hình dung được.
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện thoại cho mẹ Lục.
Mới vừa hô một tiếng ‘ dì ’, mẹ Lục lập tức nói muốn đi kiểm tra phòng, vì thế lập tức ngắt điện thoại cô.
Tống Nhiễm ngơ ngác mà ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Trong phòng rõ ràng đã mở máy sưởi, nhưng từ đầu đến chân cô đều cảm thấy rất lạnh.
Đây là tất cả mọi người đều đem sinh nhật của cô quên mất sao?
Tâm tình cả ngày của Tống rất suy sụp, nằm trên giường đôi mắt nhìn chằm chằm vào di động sợ đột nhiên Lục ca ca sẽ gọi điện thoại cho cô, đột nhiên cho cô một bất ngờ.
Cô tràn đầy mong chờ, nhưng chờ đến 10 giờ tối cũng không thấy Lục Mộ Trầm trở về.
Sinh nhật 21 tuổi của cô, cả ngày Lục Mộ Trầm đều không ở bên cạnh, thậm chí không có một câu nói sinh nhật vui vẻ với cô.
Người nhà bạn bè cũng không một ai nhớ rõ sinh nhật cô.
Tống Nhiễm trong một căn phòng trống rỗng, không biết như thế nào bỗng nhiên trong lòng rất khổ sở.
Cô ngồi ở mép giường, đôi mắt ê ẩm, thiếu chút nữa nước mắt muốn rớt xuống, cô vội vàng chớp chớp mắt, đem nước mắt nuốt trở về, nghẹn ngào mà mắng một câu: “Thật là đáng ghét mà!”