Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 - Chương 28
Chương 28
CHUYỆN XẤU NÀO CŨNG LÀM
Trong nhà ăn.
Trát Tây hỏi: “Đội trưởng, buổi chiều có một người dân tộc Tạng đã phát hiện một con hươu môi trắng bị thương ở khu vực phía Tây Nam, đã đưa đến bác sĩ thú y để chữa trị, nhưng mà tình trạng của nó không tốt lắm, ngày mai chúng ta có cần...”
Trát Tây vừa nói câu này xong, bầu không khí vốn náo nhiệt lập tức trở nên yên lặng.
Bọn họ phải nghe câu trả lời của đội trưởng.
Ánh mắt của Lục Kiêu nhìn về phía họ, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu các cậu đã hỏi rồi thì trước tiên các cậu hãy đặt những thứ trong tay xuống, tôi đang muốn nói chuyện này với mọi người.”
Nói đến đây, giọng điệu của anh trầm xuống:
“Vết thương của con hươu môi trắng đó không đơn giản. Theo phán đoán sơ bộ, có một số nhóm đối tượng phạm tội, chuyên săn bắt động vật quý hiếm được bảo vệ cấp quốc gia. Bọn chúng cưa sừng của hươu môi trắng mang đi bán. Hiện tại ở chợ đen trên mạng đã xuất hiện những kẻ buôn bán chim cắt lưng hung và đại bàng vàng. Sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu hành động theo kế hoạch!”
Nói xong, Lục Kiêu bắt đầu phân công nhiệm vụ.
“Tang Niên, ngày mai cậu và Cát Trác đóng giả thành người bán trên mạng, sẽ có người làm mối trung gian thương lượng giá cả, sau khi hẹn được thời gian giao dịch, chúng ta sẽ lên kế hoạch và tiến hành bắt giữ ngay khi các cậu gặp mặt bọn họ.”
Tang Niên không phải người dân tộc Tạng, mà đa số những tội phạm săn bắt này sẽ bán những thứ mình săn được cho người nơi khác.
Cho nên để Tang Niên gặp những người đó thì xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút.
Còn Cát Trác là một người địa phương có kinh nghiệm phong phú, anh ấy hơn ba mươi tuổi, có hiểu biết về tất cả những loài động vật quý hiếm được bảo vệ ở địa phương họ, cho nên anh ấy có thể bí mật hỗ trợ và tham mưu cho Tang Niên.
“Tuân lệnh, đại ca!”
Sau khi Tang Niên nhận được nhiệm vụ, cậu lập tức trả lời một cách dứt khoát.
Thề chứ, trên đời này, cậu hận nhất là mấy kẻ săn bắt trái phép!
Vì tiền, không có việc xấu nào mà bọn họ không làm.
Ví dụ như loài hươu môi trắng kia, đó là loài động vật nằm trong danh sách động vật được bảo vệ cấp một quốc gia, là một loài động vật đặc biệt và hiếm có sống phân bố ở cao nguyên Thanh Tạng.
Nhưng bởi vì sự quý giá của chúng nên sau khi những tội phạm săn bắt đó bắt được, bọn chúng đã cưa sừng của chúng ngay khi chúng còn sống, sau đó bán sừng hươu đó để lấy tiền!
Khí hậu trong một ngày ở cao nguyên Thanh Tạng như một buổi biểu diễn của bốn mùa trong năm.
Mỗi khi gặp bão tuyết dữ dội, những chú hươu môi trắng đó đều chết cóng giữa những vùng đất hoang dại với cái đầu đầy máu...
Chưa kể đến những loài chim quý hiếm bay lượn dưới gầm trời rộng lớn!
Có thể là đi săn bắt với danh nghĩa muốn thưởng thức những món ngon dân dã, hoặc là nhốt chúng trong lồng vì thú vui riêng, mặc cho mong ước tự do bay lượn phía chân trời của chúng.
Vậy thì có khác gì một con người bị cầm tù vĩnh viễn không thể tự do đi lại?
Những kẻ đó đều bị ham muốn và nỗi tham lam của bản thân che mờ con mắt!
Bất kể là người hay là động vật, sinh mệnh đều là thứ đáng quý nhất.
Cho tới ngày nay, dưới sự kiểm soát chặt chẽ của cơ quan chức năng, những nhóm săn bắt quy mô lớn đã dần thu hẹp lại, nhưng không có nghĩa là biến mất hoàn toàn. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Phía Tây có tất cả bốn khu bỏ hoang, là điểm đến ưa thích của nhóm tội phạm săn bắt trái phép.
Đây là một cuộc đấu tranh trường kỳ.
…
Cơm nước xong xuôi, mọi người giải tán.
Trời đêm nổi gió, bên ngoài lạnh căm căm.
Lúc Ôn Huyền đi ra, một làn gió se lạnh lùa vào bộ quần áo rộng thùng thình của cô. Chỉ thoáng chốc, cái lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên tận xương sống.
Cô quấn chặt chiếc áo của anh vào người.
Cô sờ soạng chiếc áo, quả nhiên móc ra được một hộp thuốc lá và chiếc bật lửa từ trong túi áo của anh!
Ôn Huyền cầm bật lửa bánh răng, bỗng chìm vào dòng suy nghĩ: “...”
Hửm...
Anh có bật lửa?
Bỗng nhiên có người mở cánh cửa đính vải bông kia ra.
Một bóng người xuất hiện.
CHUYỆN XẤU NÀO CŨNG LÀM
Trong nhà ăn.
Trát Tây hỏi: “Đội trưởng, buổi chiều có một người dân tộc Tạng đã phát hiện một con hươu môi trắng bị thương ở khu vực phía Tây Nam, đã đưa đến bác sĩ thú y để chữa trị, nhưng mà tình trạng của nó không tốt lắm, ngày mai chúng ta có cần...”
Trát Tây vừa nói câu này xong, bầu không khí vốn náo nhiệt lập tức trở nên yên lặng.
Bọn họ phải nghe câu trả lời của đội trưởng.
Ánh mắt của Lục Kiêu nhìn về phía họ, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu các cậu đã hỏi rồi thì trước tiên các cậu hãy đặt những thứ trong tay xuống, tôi đang muốn nói chuyện này với mọi người.”
Nói đến đây, giọng điệu của anh trầm xuống:
“Vết thương của con hươu môi trắng đó không đơn giản. Theo phán đoán sơ bộ, có một số nhóm đối tượng phạm tội, chuyên săn bắt động vật quý hiếm được bảo vệ cấp quốc gia. Bọn chúng cưa sừng của hươu môi trắng mang đi bán. Hiện tại ở chợ đen trên mạng đã xuất hiện những kẻ buôn bán chim cắt lưng hung và đại bàng vàng. Sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu hành động theo kế hoạch!”
Nói xong, Lục Kiêu bắt đầu phân công nhiệm vụ.
“Tang Niên, ngày mai cậu và Cát Trác đóng giả thành người bán trên mạng, sẽ có người làm mối trung gian thương lượng giá cả, sau khi hẹn được thời gian giao dịch, chúng ta sẽ lên kế hoạch và tiến hành bắt giữ ngay khi các cậu gặp mặt bọn họ.”
Tang Niên không phải người dân tộc Tạng, mà đa số những tội phạm săn bắt này sẽ bán những thứ mình săn được cho người nơi khác.
Cho nên để Tang Niên gặp những người đó thì xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút.
Còn Cát Trác là một người địa phương có kinh nghiệm phong phú, anh ấy hơn ba mươi tuổi, có hiểu biết về tất cả những loài động vật quý hiếm được bảo vệ ở địa phương họ, cho nên anh ấy có thể bí mật hỗ trợ và tham mưu cho Tang Niên.
“Tuân lệnh, đại ca!”
Sau khi Tang Niên nhận được nhiệm vụ, cậu lập tức trả lời một cách dứt khoát.
Thề chứ, trên đời này, cậu hận nhất là mấy kẻ săn bắt trái phép!
Vì tiền, không có việc xấu nào mà bọn họ không làm.
Ví dụ như loài hươu môi trắng kia, đó là loài động vật nằm trong danh sách động vật được bảo vệ cấp một quốc gia, là một loài động vật đặc biệt và hiếm có sống phân bố ở cao nguyên Thanh Tạng.
Nhưng bởi vì sự quý giá của chúng nên sau khi những tội phạm săn bắt đó bắt được, bọn chúng đã cưa sừng của chúng ngay khi chúng còn sống, sau đó bán sừng hươu đó để lấy tiền!
Khí hậu trong một ngày ở cao nguyên Thanh Tạng như một buổi biểu diễn của bốn mùa trong năm.
Mỗi khi gặp bão tuyết dữ dội, những chú hươu môi trắng đó đều chết cóng giữa những vùng đất hoang dại với cái đầu đầy máu...
Chưa kể đến những loài chim quý hiếm bay lượn dưới gầm trời rộng lớn!
Có thể là đi săn bắt với danh nghĩa muốn thưởng thức những món ngon dân dã, hoặc là nhốt chúng trong lồng vì thú vui riêng, mặc cho mong ước tự do bay lượn phía chân trời của chúng.
Vậy thì có khác gì một con người bị cầm tù vĩnh viễn không thể tự do đi lại?
Những kẻ đó đều bị ham muốn và nỗi tham lam của bản thân che mờ con mắt!
Bất kể là người hay là động vật, sinh mệnh đều là thứ đáng quý nhất.
Cho tới ngày nay, dưới sự kiểm soát chặt chẽ của cơ quan chức năng, những nhóm săn bắt quy mô lớn đã dần thu hẹp lại, nhưng không có nghĩa là biến mất hoàn toàn. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Phía Tây có tất cả bốn khu bỏ hoang, là điểm đến ưa thích của nhóm tội phạm săn bắt trái phép.
Đây là một cuộc đấu tranh trường kỳ.
…
Cơm nước xong xuôi, mọi người giải tán.
Trời đêm nổi gió, bên ngoài lạnh căm căm.
Lúc Ôn Huyền đi ra, một làn gió se lạnh lùa vào bộ quần áo rộng thùng thình của cô. Chỉ thoáng chốc, cái lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên tận xương sống.
Cô quấn chặt chiếc áo của anh vào người.
Cô sờ soạng chiếc áo, quả nhiên móc ra được một hộp thuốc lá và chiếc bật lửa từ trong túi áo của anh!
Ôn Huyền cầm bật lửa bánh răng, bỗng chìm vào dòng suy nghĩ: “...”
Hửm...
Anh có bật lửa?
Bỗng nhiên có người mở cánh cửa đính vải bông kia ra.
Một bóng người xuất hiện.