Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-26
Chương 26: Cùng một chỗ ân ái
Tuy đã cách một lớp da nhân tạo, Hàng Lãng vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại của Tuyết Lạc.
Hơn nữa từ trêи cao nhìn xuống, hắn chỉ cần liếc một cái là có thể thấy bộ ngực trăng nõn, tròn trịa của phụ nư.
Tuy dáng người cô gầy nhỏ, nhưng bộ ngực lại vẫn rất đẫy đà.
Hô hấp của Hàng Lãng ngưng lại.
Hắn chợt nhận ra, rất lâu rồi mình không thân mật với phụ nữ.
“Tuyết Lạc.”
Hắn gọi cô, thanh âm tang thương mà chan chứa biết bao cảm xúc, mềm mại và nhẹ nhàng biết bao.
“Chúng ta làm chuyện vợ chồng nhé?”
Chuyện vợ chồng? Tuyết Lạc ngắn ra, từ từ ngẳắng đầu khỏi đùi Hàng Lãng, bất an đáp lại.
“Không, Lập Hân… anh đừng như vậy được không?”
Vẫn là từ chối, nhưng lần này Tuyết Lạc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khiến hắn cũng không nỡ xâm phạm có.
“Chẳng phải em đã gả cho anh rồi sao? Tại sao lại không muốn làm chuyện đó với anh, cùng anh vui vẻ? Em chê anh xấu xí ư2”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, trong mắt Hàng Lãng quả thật vô cùng xinh đẹp.
Hắn hưởng thụ cảm giác lo sợ của cô, giống như cừu nhỏ bắt lực rơi vào mõm sói, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, khiến lòng hắn ngứa ngáy không yên.
“Không, em không chê anh xấu xí.
Em… em…”
Tuyết Lạc ấp úng.
“Thật xin lỗi anh, Lập Hân, em chưa chuẩn bị tâm lý.”
“Em không cần chuẩn bị tâm lý.
Chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên là được, những việc khác cứ để anh.”
Những lời của Hàng Lãng tràn ngập ham muốn ái muội.
Tuy giọng nói khàn đặc nhưng lại đặc biệt kϊƈɦ thích.
Tuyết Lạc càng đỏ mặt, gần như toàn bộ máu trong cơ thể đã dồn cả vào gương mặt nhỏ bé.
Người này làm gì cũng bất tiện, vậy mà còn quan tâm đến chuyện giường chiếu ư? Thật sự là khiến Tuyết Lạc không nói nên lời.
“Lập Hân, anh đừng như vậy.
Trước mắt chúng ta hãy cứ chung sống như những người bạn đã, được không? Ít nhất, hãy cho em chút thời gian đã.”
Tuyết Lạc khó khăn đề nghị.
“Đừng gọi anh là Lập Hân.”
Đột nhiên, Hàng Lãng gay gắt kêu lên.
Tuyết Lạc ngắn người, mờ mịt nhìn Hàng Lãng, tựa hồ cảm thấy đôi mắt của người này thật quen thuộc, cứ như cô đã từng quen biết trước đây.
“Không gọi là Lập Hân… vậy gọi là gì?”
Tuyết Lạc mơ hồ hỏi.
Hàng Lãng hơi nghiêng mặt sang bên, trầm giọng.
“Gọi là chồng.”
Tuyết Lạc mím môi, xấu hỗ mở miệng.
Đột nhiên bảo cô gọi một người đàn ông xa lạ là chồng, thật có chút khó khăn.
“Hay gọi là Phong tiên sinh đi.”
Nghĩ đến việc người phụ nữ này có thể có toan tính, Phong Hàng Lãng lại khôi phục vẻ lạnh lùng.
Từ tiếng ‘chồng’ thân mật đổi thành ‘Phong tiên sinh”
vừa xa lạ vừa hời hợt, Tuyết Lạc cảm thấy chán nản, nhưng vẫn nghe lời Hàng Lãng gọi một câu.
“Phong tiên sinh.”
“Em gả tới Phong gia, là bị Hạ gia ép buộc?”
Hàng Lãng thử hỏi dò.
“Không phải tự nguyện?”
Tuyết Lạc trầm mặc một hồi, quyết định thẳng thắn trả lời.
“Là em tự nguyện.
Công ơn nuôi dưỡng của cậu em, em không thể không trả.
Lập Hân… à không, Phong tiên sinh, em nhất định sẽ tận tâm chăm sóc anh.”
“Vậy sau này em định thế nào? Uổng phí cả cuộc đời ở Phong gia sao?”
Hàng Lãng lạnh giọng.
Ung phí cả cuộc đời ở Phong gia? Tuyết Lạc cúi thấp đầu, im lặng.
Là người phụ nữ này che giấu quá giỏi, hay đúng như lời anh trai Phong Lập Hân – cô là người trong sáng, lương thiện? Tóm lại, Hàng Lãng vẫn không thể nhìn ra sự tham lam, toan tính và ɖu͙ƈ vọng trong mắt Tuyết Lạc.
“Được rồi, ký lai chỉ tắc an chi[1]! Tuyết Lạc, nếu em đã gả vào Phong gia, hãy cứ yên tâm làm người phụ nữ của anh đi!”
Vô tình, Hàng Lãng nhìn thấy làn da trắng nõn nà của Tuyết Lạc, cổ họng trở nên khô khốc, máu dường như không kiểm soát được mà chảy xuống dưới.
Tuyết Lạc gật đầu, với lấy chiếc khay trêи bàn.
“Phong tiên sinh, để em giúp anh đút cơm.
Dì An hầm móng heo cho anh, rất dễ ăn đấy.
Giàu collagen và protein, có thể thúc đầy quá trình tái tạo các tế bào.”
Dùng miệng thử nhiệt độ xong, Tuyết Lạc đưa thìa tới bên miệng Hàng Lãng.
Hàng Lãng ăn một thìa súp móng giò béo ngậy.
Bởi chế độ ăn uống hàng ngày của Phong Lập Hân rất thanh đạm, ít gia vị, hắn cảm thấy rất nhạt nhẽo.
Nhưng dưới sự chăm sóc dịu dàng của Tuyết Lạc, hắn cứ thế ăn từng chút, từng chút một.
“Lập Hân… Phong tiên sinh, sau này cứ để em giúp anh dùng bữa hàng ngày đi.
Công việc của Hàng Lãng bận rộn, nên để anh ấy có nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút.
Em có thể làm được mà.”
Tuyết Lạc nhẹ nhàng nói.
“Tại sao, em muốn chia cắt tình cảm của anh em anh ư?”
Dù trong lòng có chút cảm động, nhưng lời Hàng Lãng nói ra miệng vẫn hết sức lạnh lùng.
“Không! Không phải! Em muốn nói, sau này Hàng Lãng cũng sẽ phải lấy vợ sinh con, em là vợ anh, để em chăm sóc anh thay cậu ấy thì hơn.”
Tuyết Lạc giải thích.
Hàng Lãng nhìn ánh mắt nhu tình như nước của cô.
Có lẽ bây giờ hắn không yêu cô, nhưng sự dịu dàng, ấm áp của cô lại vô cùng hấp dẫn.
Lại liên tưởng đến cảnh tượng tối qua khi cô rút giày cao gót đánh người, sự quyến rũ nơi cô càng trở nên mạnh mẽ.
“Tối nay anh sẽ ở lại đây.”
Hàng Lãng bắt ngờ nói.
Ở lại tức là ngủ trêи giường tân hôn? Vậy mình có phải ngủ cùng anh không? Gương mặt Tuyết Lạc lại đỏ lên.
Làm thế nào bây giờ? Từ chối hay nghe theo? Có thể từ chối sao? Mình là người vợ hợp pháp của anh! Sớm muộn gì mình cũng sẽ phải ngủ cùng anh trêи một chiếc giường thôi mà.
Thật ra thì, lời đề nghị này của Phong Hàng Lãng là hết sức mạo hiểm.
Bởi bộ da nhân tạo này chỉ có nửa thân trêи.
Nếu chẳng may bị Tuyết Lạc nhìn tháy, hắn sẽ bị lỘ.
Nhưng Hàng Lãng lại bí quá hóa liều.
Lộ thì lộ, cho cô sớm biết người mà cô kết hôn là Phong Hàng Lãng mà không phải anh trai Phong Lập Hân của hắn thì có gì ghê gớm? Nhưng xét đến ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp của hắn trong lòng cô, sau khi biết sự thật rồi, liệu cô sẽ có phản ứng như thế nào? Nhảy cẵng lên vui mừng? Hay thẹn quá hóa giận? Dường như đáp án thứ hai có khả năng xảy ra hơn.
Thật ra, còn một nguyên nhân khác khiến Hàng Lãng làm như vậy: chính là để giúp người anh trai Phong Lập Hân nguôi giận.
Để cho anh cảm thấy, tối nay hắn và Tuyết Lạc đang cùng một chỗ ân ái.
Đèn cạnh giường đã tắt.
Hàng Lãng nằm bên cạnh Tuyết Lạc.
Hắn cứ mặc nguyên đồ như vậy mà ngủ.
Cánh tay dài của hắn vươn ra, ôm lấy vòng eo yêu kiều, Hàng Lãng có thể cảm nhận rõ ràng sự run rấy nơi cô.
“Em rất sợ anh?”
Trong bóng tối, âm thanh khàn khàn của Hàng Lãng vang lên.
TC CÓ, CHuUT..
Tuyết Lạc không chỉ sợ, mà còn vô cùng lo lắng.
Cho dù ‘Phong Lập Hân’ này có bị gì ghê gớm? Nhưng xét đến ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp của hắn trong lòng cô, sau khi biết sự thật rồi, liệu cô sẽ có phản ứng như thế nào? Nhảy cẵng lên vui mừng? Hay thẹn quá hóa giận? Dường như đáp án thứ hai có khả năng xảy ra hơn.
Thật ra, còn một nguyên nhân khác khiến Hàng Lãng làm như vậy: chính là để giúp người anh trai Phong Lập Hân nguôi giận.
Để cho anh cảm thấy, tối nay hắn và Tuyết Lạc đang cùng một chỗ ân ái.
Đèn cạnh giường đã tắt.
Hàng Lãng nằm bên cạnh Tuyết Lạc.
Hắn cứ mặc nguyên đồ như vậy mà ngủ.
Cánh tay dài của hắn vươn ra, ôm lấy vòng eo yêu kiều, Hàng Lãng có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy nơi cô.
“Em rất sợ anh?”
Trong bóng tối, âm thanh khàn khàn của Hàng Lãng vang lên.
TCÓ.’ Có chut..
Tuyết Lạc không chỉ sợ, mà còn vô cùng lo lắng.
Cho dù ‘Phong Lập Hân’ này có bị thương đến thế nào, anh vẫn là một người đàn ông.
“Đừng nghĩ nhiều.
Thả lỏng, hít thở sâu.
Anh sẽ không chạm vào em.”
Hàng Lãng an ủi người phụ nữ trong lòng.
Không chạm vào cô? Vậy cái tay đang đặt trêи eo cô thì không tính là chạm sao? Tuyết Lạc ngọ nguậy liên tục.
Mùi hương đàn ông ập thẳng vào mũi, một mùi bạc hà quen thuộc.
Cái mùi này thật giống… giống mùi hương trêи người Phong Hàng Lãng! Có lẽ hai anh em bọn họ đều dùng một loại sữa tắm? “Đừng lộn xôn.”
Hàng Lãng ôm chặt người trong lòng, túm lấy cổ tay cô để cô không thể sờ đến thân thể hắn.
“Lập… Lập Hân, em nóng.”
Mặc dù điều hòa đã bật nhưng Tuyết Lạc vẫn cảm thấy nóng vô cùng.
“Không được gọi Lập Hân! Gọi là chồng!”
Hàng Lãng lạnh lùng nói.
Người đàn ông này sao lại tức giận chứ? Lúc thì bảo cô gọi ‘Phong tiên sinh”
, lúc lại bắt cô gọi ‘chồng, thật là một người thích thay đổi mà.
Nhưng khi nghĩ tới việc anh từng là một người đàn ông ưu tú, nay lại bị hỏa hoạn thiêu rụi đến hư tàn thân thể, bên trong hẳn là sẽ khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
Tuyết Lạc có thể thông cảm cho nội tâm thống khổ .
của anh.
Cô vâng lời, yếu ớt kêu một tiếng.
“… chồng, em nóng.
Em muốn ngủ trêи ghế sô pha.”
“Không được!”
Hàng Lãng càng siết chặt vòng tay.
Tuyết Lạc quay lưng về phía hắn nên cô không thể nhìn rõ gương mặt hắn lúc này.
“Nhưng em thật sự rất nóng!”
Tuyết Lạc hơi giãy giụa, dịu giọng nài nỉ.
“Nóng quá, hơn nữa như vậy cũng không tốt cho da của anh.”
“Em đừng nhúc nhích thì sẽ không nóng.”
Hàng Lãng nghiêm túc đáp lời.
“Đúng là nóng thật, hay là em cởi đồ ra? Anh sẽ giúp em.”
Tuyết Lạc vừa nghe người đàn ông này định giúp mình cởi quần áo liền lắc đầu liên tục, cô dùng bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy cổ áo mình.
“Em không nóng, không nóng.”
Chẳng riêng gì Tuyết Lạc, Hàng Lãng cũng cảm thấy bức bối cả người.
Phải biết, nửa thân trêи của hắn còn mặc bộ da nhân tạo, cộng thêm người phụ nữ trong lòng cứ liên tục giãy giụa, cọ xát vào lớp mồ hôi mỏng của hắn, khiến cái nóng cứ thế dâng cao.
Hô hấp tựa hồ cũng trở nên nóng bỏng khó chịu.
“Lập…”
Vừa thốt ra một chữ, sợ hắn nổi giận nên Tuyết Lạc vội vàng sửa lại.
“… chồng, anh đừng ôm em chặt như vậy, được không?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và mềm mại, cho dù là lời cự tuyệt cũng không hề khó nghe chút nào.
Tại sao khi hắn ngụy trang thành Phong Lập Hân, người phụ nữ này lại bày ra bộ dáng hiền lương thục đức, nhu thuận ngoan ngoãn như chú mèo nhà; nhưng khi đối diện với Phong Hàng Lãng hắn thì lại giương nanh múa vuốt như mèo hoang, bướng bỉnh khó chiều đến thế? Hàng Lãng buông lỏng cánh tay, để cô dễ thở một chút.
Thành thật mà nói, hắn cũng là đang không chịu nổi.
“Tuyết Lạc, em đối với Hàng Lãng tốt một chút.”
Giọng của Hàng Lãng bị biến đổi tần số nhờ máy điều khiển giọng nói, trở nên khàn khàn, vô cùng già nua.
“Nó rất quan tâm đến anh trai Lập Hân của nó.
Thỉnh thoảng tính khí sẽ không được tốt cho lắm, em hãy bao dung nó.”
Những lời này cứ như có phép thuật.
Dường như ai đó cũng đang mong cô sẽ đối xử với hắn dịu dàng một chút sau khi hắn đã cởi bỏ lớp da nhân tạo này? Tốt một chút? Thật vậy sao? Có lẽ quả thật thứ gì càng khó có được, sức hấp dẫn lại càng lớn.
[1] Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.
Tuy đã cách một lớp da nhân tạo, Hàng Lãng vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại của Tuyết Lạc.
Hơn nữa từ trêи cao nhìn xuống, hắn chỉ cần liếc một cái là có thể thấy bộ ngực trăng nõn, tròn trịa của phụ nư.
Tuy dáng người cô gầy nhỏ, nhưng bộ ngực lại vẫn rất đẫy đà.
Hô hấp của Hàng Lãng ngưng lại.
Hắn chợt nhận ra, rất lâu rồi mình không thân mật với phụ nữ.
“Tuyết Lạc.”
Hắn gọi cô, thanh âm tang thương mà chan chứa biết bao cảm xúc, mềm mại và nhẹ nhàng biết bao.
“Chúng ta làm chuyện vợ chồng nhé?”
Chuyện vợ chồng? Tuyết Lạc ngắn ra, từ từ ngẳắng đầu khỏi đùi Hàng Lãng, bất an đáp lại.
“Không, Lập Hân… anh đừng như vậy được không?”
Vẫn là từ chối, nhưng lần này Tuyết Lạc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khiến hắn cũng không nỡ xâm phạm có.
“Chẳng phải em đã gả cho anh rồi sao? Tại sao lại không muốn làm chuyện đó với anh, cùng anh vui vẻ? Em chê anh xấu xí ư2”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, trong mắt Hàng Lãng quả thật vô cùng xinh đẹp.
Hắn hưởng thụ cảm giác lo sợ của cô, giống như cừu nhỏ bắt lực rơi vào mõm sói, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, khiến lòng hắn ngứa ngáy không yên.
“Không, em không chê anh xấu xí.
Em… em…”
Tuyết Lạc ấp úng.
“Thật xin lỗi anh, Lập Hân, em chưa chuẩn bị tâm lý.”
“Em không cần chuẩn bị tâm lý.
Chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên là được, những việc khác cứ để anh.”
Những lời của Hàng Lãng tràn ngập ham muốn ái muội.
Tuy giọng nói khàn đặc nhưng lại đặc biệt kϊƈɦ thích.
Tuyết Lạc càng đỏ mặt, gần như toàn bộ máu trong cơ thể đã dồn cả vào gương mặt nhỏ bé.
Người này làm gì cũng bất tiện, vậy mà còn quan tâm đến chuyện giường chiếu ư? Thật sự là khiến Tuyết Lạc không nói nên lời.
“Lập Hân, anh đừng như vậy.
Trước mắt chúng ta hãy cứ chung sống như những người bạn đã, được không? Ít nhất, hãy cho em chút thời gian đã.”
Tuyết Lạc khó khăn đề nghị.
“Đừng gọi anh là Lập Hân.”
Đột nhiên, Hàng Lãng gay gắt kêu lên.
Tuyết Lạc ngắn người, mờ mịt nhìn Hàng Lãng, tựa hồ cảm thấy đôi mắt của người này thật quen thuộc, cứ như cô đã từng quen biết trước đây.
“Không gọi là Lập Hân… vậy gọi là gì?”
Tuyết Lạc mơ hồ hỏi.
Hàng Lãng hơi nghiêng mặt sang bên, trầm giọng.
“Gọi là chồng.”
Tuyết Lạc mím môi, xấu hỗ mở miệng.
Đột nhiên bảo cô gọi một người đàn ông xa lạ là chồng, thật có chút khó khăn.
“Hay gọi là Phong tiên sinh đi.”
Nghĩ đến việc người phụ nữ này có thể có toan tính, Phong Hàng Lãng lại khôi phục vẻ lạnh lùng.
Từ tiếng ‘chồng’ thân mật đổi thành ‘Phong tiên sinh”
vừa xa lạ vừa hời hợt, Tuyết Lạc cảm thấy chán nản, nhưng vẫn nghe lời Hàng Lãng gọi một câu.
“Phong tiên sinh.”
“Em gả tới Phong gia, là bị Hạ gia ép buộc?”
Hàng Lãng thử hỏi dò.
“Không phải tự nguyện?”
Tuyết Lạc trầm mặc một hồi, quyết định thẳng thắn trả lời.
“Là em tự nguyện.
Công ơn nuôi dưỡng của cậu em, em không thể không trả.
Lập Hân… à không, Phong tiên sinh, em nhất định sẽ tận tâm chăm sóc anh.”
“Vậy sau này em định thế nào? Uổng phí cả cuộc đời ở Phong gia sao?”
Hàng Lãng lạnh giọng.
Ung phí cả cuộc đời ở Phong gia? Tuyết Lạc cúi thấp đầu, im lặng.
Là người phụ nữ này che giấu quá giỏi, hay đúng như lời anh trai Phong Lập Hân – cô là người trong sáng, lương thiện? Tóm lại, Hàng Lãng vẫn không thể nhìn ra sự tham lam, toan tính và ɖu͙ƈ vọng trong mắt Tuyết Lạc.
“Được rồi, ký lai chỉ tắc an chi[1]! Tuyết Lạc, nếu em đã gả vào Phong gia, hãy cứ yên tâm làm người phụ nữ của anh đi!”
Vô tình, Hàng Lãng nhìn thấy làn da trắng nõn nà của Tuyết Lạc, cổ họng trở nên khô khốc, máu dường như không kiểm soát được mà chảy xuống dưới.
Tuyết Lạc gật đầu, với lấy chiếc khay trêи bàn.
“Phong tiên sinh, để em giúp anh đút cơm.
Dì An hầm móng heo cho anh, rất dễ ăn đấy.
Giàu collagen và protein, có thể thúc đầy quá trình tái tạo các tế bào.”
Dùng miệng thử nhiệt độ xong, Tuyết Lạc đưa thìa tới bên miệng Hàng Lãng.
Hàng Lãng ăn một thìa súp móng giò béo ngậy.
Bởi chế độ ăn uống hàng ngày của Phong Lập Hân rất thanh đạm, ít gia vị, hắn cảm thấy rất nhạt nhẽo.
Nhưng dưới sự chăm sóc dịu dàng của Tuyết Lạc, hắn cứ thế ăn từng chút, từng chút một.
“Lập Hân… Phong tiên sinh, sau này cứ để em giúp anh dùng bữa hàng ngày đi.
Công việc của Hàng Lãng bận rộn, nên để anh ấy có nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút.
Em có thể làm được mà.”
Tuyết Lạc nhẹ nhàng nói.
“Tại sao, em muốn chia cắt tình cảm của anh em anh ư?”
Dù trong lòng có chút cảm động, nhưng lời Hàng Lãng nói ra miệng vẫn hết sức lạnh lùng.
“Không! Không phải! Em muốn nói, sau này Hàng Lãng cũng sẽ phải lấy vợ sinh con, em là vợ anh, để em chăm sóc anh thay cậu ấy thì hơn.”
Tuyết Lạc giải thích.
Hàng Lãng nhìn ánh mắt nhu tình như nước của cô.
Có lẽ bây giờ hắn không yêu cô, nhưng sự dịu dàng, ấm áp của cô lại vô cùng hấp dẫn.
Lại liên tưởng đến cảnh tượng tối qua khi cô rút giày cao gót đánh người, sự quyến rũ nơi cô càng trở nên mạnh mẽ.
“Tối nay anh sẽ ở lại đây.”
Hàng Lãng bắt ngờ nói.
Ở lại tức là ngủ trêи giường tân hôn? Vậy mình có phải ngủ cùng anh không? Gương mặt Tuyết Lạc lại đỏ lên.
Làm thế nào bây giờ? Từ chối hay nghe theo? Có thể từ chối sao? Mình là người vợ hợp pháp của anh! Sớm muộn gì mình cũng sẽ phải ngủ cùng anh trêи một chiếc giường thôi mà.
Thật ra thì, lời đề nghị này của Phong Hàng Lãng là hết sức mạo hiểm.
Bởi bộ da nhân tạo này chỉ có nửa thân trêи.
Nếu chẳng may bị Tuyết Lạc nhìn tháy, hắn sẽ bị lỘ.
Nhưng Hàng Lãng lại bí quá hóa liều.
Lộ thì lộ, cho cô sớm biết người mà cô kết hôn là Phong Hàng Lãng mà không phải anh trai Phong Lập Hân của hắn thì có gì ghê gớm? Nhưng xét đến ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp của hắn trong lòng cô, sau khi biết sự thật rồi, liệu cô sẽ có phản ứng như thế nào? Nhảy cẵng lên vui mừng? Hay thẹn quá hóa giận? Dường như đáp án thứ hai có khả năng xảy ra hơn.
Thật ra, còn một nguyên nhân khác khiến Hàng Lãng làm như vậy: chính là để giúp người anh trai Phong Lập Hân nguôi giận.
Để cho anh cảm thấy, tối nay hắn và Tuyết Lạc đang cùng một chỗ ân ái.
Đèn cạnh giường đã tắt.
Hàng Lãng nằm bên cạnh Tuyết Lạc.
Hắn cứ mặc nguyên đồ như vậy mà ngủ.
Cánh tay dài của hắn vươn ra, ôm lấy vòng eo yêu kiều, Hàng Lãng có thể cảm nhận rõ ràng sự run rấy nơi cô.
“Em rất sợ anh?”
Trong bóng tối, âm thanh khàn khàn của Hàng Lãng vang lên.
TC CÓ, CHuUT..
Tuyết Lạc không chỉ sợ, mà còn vô cùng lo lắng.
Cho dù ‘Phong Lập Hân’ này có bị gì ghê gớm? Nhưng xét đến ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp của hắn trong lòng cô, sau khi biết sự thật rồi, liệu cô sẽ có phản ứng như thế nào? Nhảy cẵng lên vui mừng? Hay thẹn quá hóa giận? Dường như đáp án thứ hai có khả năng xảy ra hơn.
Thật ra, còn một nguyên nhân khác khiến Hàng Lãng làm như vậy: chính là để giúp người anh trai Phong Lập Hân nguôi giận.
Để cho anh cảm thấy, tối nay hắn và Tuyết Lạc đang cùng một chỗ ân ái.
Đèn cạnh giường đã tắt.
Hàng Lãng nằm bên cạnh Tuyết Lạc.
Hắn cứ mặc nguyên đồ như vậy mà ngủ.
Cánh tay dài của hắn vươn ra, ôm lấy vòng eo yêu kiều, Hàng Lãng có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy nơi cô.
“Em rất sợ anh?”
Trong bóng tối, âm thanh khàn khàn của Hàng Lãng vang lên.
TCÓ.’ Có chut..
Tuyết Lạc không chỉ sợ, mà còn vô cùng lo lắng.
Cho dù ‘Phong Lập Hân’ này có bị thương đến thế nào, anh vẫn là một người đàn ông.
“Đừng nghĩ nhiều.
Thả lỏng, hít thở sâu.
Anh sẽ không chạm vào em.”
Hàng Lãng an ủi người phụ nữ trong lòng.
Không chạm vào cô? Vậy cái tay đang đặt trêи eo cô thì không tính là chạm sao? Tuyết Lạc ngọ nguậy liên tục.
Mùi hương đàn ông ập thẳng vào mũi, một mùi bạc hà quen thuộc.
Cái mùi này thật giống… giống mùi hương trêи người Phong Hàng Lãng! Có lẽ hai anh em bọn họ đều dùng một loại sữa tắm? “Đừng lộn xôn.”
Hàng Lãng ôm chặt người trong lòng, túm lấy cổ tay cô để cô không thể sờ đến thân thể hắn.
“Lập… Lập Hân, em nóng.”
Mặc dù điều hòa đã bật nhưng Tuyết Lạc vẫn cảm thấy nóng vô cùng.
“Không được gọi Lập Hân! Gọi là chồng!”
Hàng Lãng lạnh lùng nói.
Người đàn ông này sao lại tức giận chứ? Lúc thì bảo cô gọi ‘Phong tiên sinh”
, lúc lại bắt cô gọi ‘chồng, thật là một người thích thay đổi mà.
Nhưng khi nghĩ tới việc anh từng là một người đàn ông ưu tú, nay lại bị hỏa hoạn thiêu rụi đến hư tàn thân thể, bên trong hẳn là sẽ khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
Tuyết Lạc có thể thông cảm cho nội tâm thống khổ .
của anh.
Cô vâng lời, yếu ớt kêu một tiếng.
“… chồng, em nóng.
Em muốn ngủ trêи ghế sô pha.”
“Không được!”
Hàng Lãng càng siết chặt vòng tay.
Tuyết Lạc quay lưng về phía hắn nên cô không thể nhìn rõ gương mặt hắn lúc này.
“Nhưng em thật sự rất nóng!”
Tuyết Lạc hơi giãy giụa, dịu giọng nài nỉ.
“Nóng quá, hơn nữa như vậy cũng không tốt cho da của anh.”
“Em đừng nhúc nhích thì sẽ không nóng.”
Hàng Lãng nghiêm túc đáp lời.
“Đúng là nóng thật, hay là em cởi đồ ra? Anh sẽ giúp em.”
Tuyết Lạc vừa nghe người đàn ông này định giúp mình cởi quần áo liền lắc đầu liên tục, cô dùng bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy cổ áo mình.
“Em không nóng, không nóng.”
Chẳng riêng gì Tuyết Lạc, Hàng Lãng cũng cảm thấy bức bối cả người.
Phải biết, nửa thân trêи của hắn còn mặc bộ da nhân tạo, cộng thêm người phụ nữ trong lòng cứ liên tục giãy giụa, cọ xát vào lớp mồ hôi mỏng của hắn, khiến cái nóng cứ thế dâng cao.
Hô hấp tựa hồ cũng trở nên nóng bỏng khó chịu.
“Lập…”
Vừa thốt ra một chữ, sợ hắn nổi giận nên Tuyết Lạc vội vàng sửa lại.
“… chồng, anh đừng ôm em chặt như vậy, được không?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và mềm mại, cho dù là lời cự tuyệt cũng không hề khó nghe chút nào.
Tại sao khi hắn ngụy trang thành Phong Lập Hân, người phụ nữ này lại bày ra bộ dáng hiền lương thục đức, nhu thuận ngoan ngoãn như chú mèo nhà; nhưng khi đối diện với Phong Hàng Lãng hắn thì lại giương nanh múa vuốt như mèo hoang, bướng bỉnh khó chiều đến thế? Hàng Lãng buông lỏng cánh tay, để cô dễ thở một chút.
Thành thật mà nói, hắn cũng là đang không chịu nổi.
“Tuyết Lạc, em đối với Hàng Lãng tốt một chút.”
Giọng của Hàng Lãng bị biến đổi tần số nhờ máy điều khiển giọng nói, trở nên khàn khàn, vô cùng già nua.
“Nó rất quan tâm đến anh trai Lập Hân của nó.
Thỉnh thoảng tính khí sẽ không được tốt cho lắm, em hãy bao dung nó.”
Những lời này cứ như có phép thuật.
Dường như ai đó cũng đang mong cô sẽ đối xử với hắn dịu dàng một chút sau khi hắn đã cởi bỏ lớp da nhân tạo này? Tốt một chút? Thật vậy sao? Có lẽ quả thật thứ gì càng khó có được, sức hấp dẫn lại càng lớn.
[1] Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.