Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Vu Nhai cảm giác Tiểu Mỹ phát dục thật sự rất không thích hợp. Hình như còn lớn hơn của Tiễn Linh. A ni đà phật, Tiểu Mỹ thật ra còn nhỏ.
- Vu Nhai, ngươi còn chưa nói cho ta biết, U Hoang kia có bộ dạng thế nào?
Vũ Qua nhìn hắn nói.
Đối với hành động Vu Nhai ôm Dạ Tình vừa rồi, hắn có chút bất mãn. Chỉ có điều đó là tình cảm giữa các chiến hữu, hắn vẫn hiểu được. Tuy rằng hắn cũng rất muốn thể hiện một chút tình cảm chiến hữu với Dạ Tình.
- Lúc đó ta không chú ý nên không thấy rõ!
Vu Nhai hờ hững nói:
- Cảm ơn sự trợ giúp của ngươi. Chờ sau khi ta ra ngoài nhất định sẽ hoàn trả ân tình lại cho ngươi. Có lẽ ba tháng sau chúng ta có thể đường đường chính chính đánh một trận. Ta giết chết Hoàng Binh Sư cũng không phải là ngẫu nhiên.
- Được, chỉ có điều ta càng mong ngươi có thể nhớ ra U Hoang là ai hơn!
Vũ Qua nói.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. May là hắn không thích Thủy Tinh. Nếu không chắc hẳn mỗi ngày đều phải đại chiến với gia hỏa này, Nhìn Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ, Vu Nhai không nhiều lời. Các nàng biết mình chắc chắn ra, tất cả sẽ khá hơn.
- Mượn kiếm huynh, đại ân đại đức này, ta thật không biết phải báo đáp thế nào!
Vu Nhai đi tới trước mặt Mượn kiếm huynh nói.
- Không thể nói vậy. Ta chỉ hứng thú khai quật bất kỳ cao thủ nào trong những người bình thường, để Thiên Binh Sư tương lai nợ ta ân tình. Ha ha, ngươi không chỉ bình thường, còn là Kỳ Binh Giả, chính là đề tài ta thích. Trên thực tế ngươi làm tốt hơn so với ta dự đoán.
Gia hỏa này là ký giả sao?
Vu Nhai không nói gì, luôn cảm thấy hắn rất thần bí, chỉ có điều chỉ cần không uy hiếp mình và người nhà là được.
- Thay ta chăm sóc cho Tiểu Dạ!
Vu Nhai lại đi tới trước mặt Dương lão sư, cung kính khom người nói.
- Yên tâm. Dù thế nào cũng tốt hơn so với kẻ không xứng với chức biểu ca như ngươi!
Dương lão sư tức giận nói.
Từ khi mới bắt đầu, Vu lão sư đã cảm thấy Vu Tiểu Dạ rất có thiên phú. Hơn nữa tiểu kiếm của nàng cũng giống của mình. Thật không nghĩ tới biểu ca của nàng lại càng không tầm thường. Đáng tiếc, một khi tiến vào ở đây, tỷ lệ sống sót thật sự quá thấp. Không biết Tiểu Dạ sẽ phải thương tâm bao lâu.
- Vu Nhai, nên xuất phát.
Nhìn về phía xa, Thủy Tinh vẫn không có tới, trong lòng có chút nhỏ, không biết Tiểu Thúy có thể hay không tìm được nàng.
Vu Nhai phát hiện Thủy Tinh vẫn chưa tới. Hắn bảo Tiểu Thúy đi tìm. Đáng tiếc... hắn không có cách nào trì hoãn. Hắn chỉ có thể nhờ mẫu thân chờ sau khi Thủy Tinh tới, nói mọi chuyện cho nàng, để cho nàng an tâm chờ mình đi ra ngoài. Đồng thời cũng nói rõ với những người khác trong tổ Kỳ Binh.
Vu Nhai hít một hơi thật sâu, nhảy lên Ám Nha Thú cực lớn, vọt vào trong lớp sương mù dày đặc, biến mất ở trong sương mù.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy chán nản nặng nề. Bọn họ nhìn vào trong dãy núi sương mù trước mặt một lúc lâu. Mãi đến khi ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi, không biết thời gian trôi qua bao lâu, hai ngục binh lại cưỡi Ám Nha Thú từ đó trở về. Sau khi gật đầu ra hiệu với mọi người, bọn họ phá không rời đi.
Vu Nhai hoàn toàn ở trong dãy núi sương mù. Hiện tại cho dù là hai ngục binh quay đầu lại cũng không tìm được Vu Nhai.
- Ngao...
Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Tiểu Thúy, có lẽ là đang tự mình từ biệt Vu Nhai!
- A, trên lưng Tiểu Thúy có người.
Mắt Tiểu Mỹ rất tinh kêu lên. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Không ngờ lại phát hiện trên người Tiểu Thúy có một thân bạch y. Ngay sau đó Lữ Nham kêu lên:
- Thủy Tinh, đó là Thủy Tinh. Nàng đang phất tay về phía chúng ta. Có ý gì vậy?
- Nguy rồi, nàng muốn đi vào trong dãy núi sương mù tìm Vu Nhai.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Sau đó chỉ thấy Tiểu Thúy dài kêu một tiếng, rất nhanh liền biến mất ở trong dãy núi sương mù.
- Ta cũng muốn đi vào!
Vu Tiểu Dạ cảm giác dường như có thứ gì đó sắp bị người ta đoạt đi. Nàng lập tức kêu lên. Vu gia chủ vội vàng ôm lấy nàng.
Điên rồi. Gia tộc phát sinh biến cố lớn như vậy, hắn cũng không muốn để nữ nhi xảy ra chuyện gì. Dạ Tình kêu lên:
- Tất cả đừng kích động. Đi vào chỉ thêm phiền phức. Có lẽ Vu Nhai còn có cơ hội. Nhưng các ngươi tiến vào có thể bảo đảm tìm được hắn, gặp được hắn sao?
Bao gồm cả Vu Tiểu Dạ, tất cả mọi người đều sửng sốt, cuối cùng buồn bã, thở dài, không nói gì!
Vèo...
Không đợi mọi người bình tĩnh trở lại. Trước mặt chợt xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh này nhanh khủng khiếp, hạ xuống trước mặt mọi người. Đó là người béo mật kia:
- Tinh Tinh, Tinh Tinh ở đâu? Đừng nói với ta là nàng đã tiến vào trong đó?
- Ngài là người khuya ngày hôm trước...
- Đừng để ý ta là ai. Nói nhanh một chút, có phải Tinh Tinh đã tiến vào hay không? Nàng đi hướng nào?
Người béo mập kêu lên. Hắn chính là Hồng Đại Bảo của nghiệp đoàn võ học. Lúc này hắn cũng sốt ruột tới mức quên mất dùng màn sương che giấu khuôn mặt. Trên người cũng không còn nhét thêm bông nữa.
- Ngươi muốn nói tới Thủy Tinh sao? Nàng đã đi vào một lúc, từ hướng kia đi vào. Ngươi...
Huyết Lệnh nhanh chóng trả lời.
- Đáng chết. Lão tử sắp xong đời rồi. Nếu như đại tiểu thư thật sự không ra được, cái thân thịt dày của lão tử cũng không giữ được nữa. Mụ nội con Khu Phong Thứu kia. Đồ tiểu tử thối dưa hấu kia, câu dẫn đại tiểu thư không nói, còn để Khu Phong Thứu đưa đại tiểu thư đi.
Hồng Đại Bảo không ngừng nhắc đi nhắc lại. Thớ thịt trên người cũng run rẩy. Còn chưa nói hết, hắn đã thấy thực lực Địa Binh Sư vọt vào.
Thần kinh mọi người đều căng lên, luống cuống hỏi:
- Thủy Tinh là thần thánh phương nào, người béo mập này là ai?
- Phân hội trưởng nghiệp đoàn võ học Hồng Đại Bảo. Thủy Tinh là đại tiểu thư nghiệp đoàn võ học!
Trong mắt Lữ Nham lóe lên tinh quang nói.
- A? Thủy Tinh không ngờ lại là đại tiểu thư nghiệp đoàn võ học. Không trách được, không trách được nàng có nhiều công pháp và vũ kỹ như vậy!
Răng Lớn kinh ngạc:
- Được rồi, tiểu tử thối dưa hấu lớn lại là gì? Vì sao lại câu dẫn Thủy Tinh?
- Đó chính là Vu Nhai!
Lữ Nham trả lời. Sau đó hắn không nói thêm gì nữa xoay người rời đi. Trực giác nói cho hắn biết, Vu Nhai nhất định có thể đi ra ngoài.
- Vu Nhai và dưa hấu lớn thì có liên quan gì? Thật ra bộ dạng Hồng hội trưởng trông mới giống một trái dưa hấu!
Răng Lớn thì thào tự nói. Mọi người tán đồng gật đầu, đồng thời cũng lộ vẻ mong đợi.
Địa Binh Sư đi vào đó, có lẽ có thể đưa Vu Nhai an toàn quay trở về.
...
Thủy Tinh và Hồng Đại Bảo muốn tìm được Vu Nhai cũng không phải dễ dàng. Vu Nhai mới hạ xuống đất đã giống như rồng về biển rộng. Hắn hét lớn một tiếng, cả người bắn ra ngoài. U Linh Thú cảm giác được khí tức của hắn, lập khắc thành chim muông. Thoáng cái đã không nhìn thấy nửa con.
Chỉ một lát, hắn đã đến trên ngọn núi nhỏ, nơi đã tìm thấy U Hoang.