Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi - Chương 25: Quyến rũ
Hai hôm sau là lễ đính hôn của Lăng Lập Thành và Tần Tử Ninh. Tuy là lễ đính hôn nhưng rất hoành tránh và xa hoa bậc nhất.
Lễ đính hôn của Lăng Lập Thành thì làm sao vắng mặt của Mộ Duật Hành được. Và hôm nay anh đi cùng với Trình Ngữ Lam.
Từ bốn giờ chiều, thợ trang điểm đã đến biệt thự để giúp Trình Ngữ Lam trang điểm...
Hôm nay Mộ Duật Hành chọn cho cô một chiếc váy cực kỳ sexy, có thiết kế hai dây xẻ ngực gợi cảm, khoe vòng một căng tràn lồ lộ ra bên ngoài. Điếm nhấn của chiếc váy là chi tiết chiết eo tôn dáng. Dáng váy ngắn phô diễn vóc dáng quyến rũ, đôi chân thon gọn trắng mịn.
Đây cũng chính là chiếc váy sexy nhất mà cô từng mặc, và cô cảm thấy không được tự nhiên thoải mái khi ăn mặc như thế này, nhưng người nào đó cứ bắt ép cô mặc...
Chiếc xe của Mộ Duật Hành dừng trước cửa khách sạn nơi diễn ra buổi tiệc. Thuộc hạ liền nhanh chóng bước ra mở cửa xe cho anh.
Mộ Duật Hành dáng vẻ uy nghiêm, lịch lãm bước xuống xe, nhưng khi nhìn vào bên trong xe thì anh không nhịn được mà bật cười.
Vợ anh đang loay hoay sửa lại phần ngực của chiếc váy, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.
- Em đang không tôn trọng nhà thiết kế.
- Nhưng mà...
- Mau, xuống xe, đã trễ rồi.
Trình Ngữ Lam chề môi bước ra. Vòng tay rắn chắc mạnh mẽ của anh vòng qua eo cô kéo sát vào người, đưa tay chỉnh lại hai dây áo và phần ngực cho cô.
- Đừng... người ta chụp ảnh kìa...
- Mặc kệ họ.
Mộ Duật Hành là đang cố tình để cho báo chí phóng viên và mọi người chụp ảnh. Anh đang muốn khiêu khích Dương Hữu Bằng, làm cho Dương Hữu Bằng tức chết...1
Muốn giành với anh ư...?
Nằm mơ cũng không thể....1
Cả hai đi vào trong buổi tiệc, Trình Ngữ Lam luôn nép vào người của anh vì mọi người xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt rất kỳ lạ.
- Duật Hành... em không thoải mái.
- Hửm? Không thoải mái chỗ nào?
- Em...
- Tự nhiên đi nào, em đẹp nên mọi người mới nhìn thôi.1
Mộ Duật Hành bật cười hôn nhẹ lên gò má của Trình Ngữ Lam.
Người khác nhìn anh chẳng quan tâm. Nhưng nếu ai đó dám chạm vào người cô, thì chắc chắn anh sẽ tặng vài viên đạn làm quà gặp mặt...
Từ đằng xa, Dương Hữu Bằng đang quan sát cả hai. Trái tim của anh như ai càu xé khi nhìn thấy Trình Ngữ Lam đã cắt đi mái tóc mà anh yêu thích, mấy hôm trước cô còn cho người đến trả lại sợi dây chuyền cho anh, chẳng lẽ cô đã hết yêu anh rồi sao...?1
- Ngữ Lam...
Dương Hữu Bằng nóc cạn ly rượu. Vị đắng, vị cay làm cho anh thoải mái lên đôi chút.
- Duật Hành, con đến rồi, chuyện của ba con...?
Ông Lăng đi lại phía của Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam. Cô lịch sự cúi đầu chào ông.
- Con đang điều tra.
- Chú nghe Lập Thành nói mấy hôm trước con bị ám sát sao? Đã điều tra ra người này chưa? Chú nghĩ là có liên quan.
- Con cũng nghĩ vậy nhưng... vẫn không điều tra ra là ai? Có phải con rất vô dụng không chú?
Mộ Duật Hành cười chua xót, tại sao mọi chuyện anh không điều tra ra. Thế lực người đó tại sao lại lớn đến như vậy?
Người đó là ai?
Trình Ngữ Lam nhìn anh, lần đầu cô thấy Mộ Duật Hành không tự tin về mình như vậy? Hai hôm nay cô nghe anh tâm sự, cô thấy anh rất đáng thương vì từ nhỏ đã nuôi nấng quyết tâm trả thù...
Là một người thành công chưa chắc đã vui, chưa chắc đã hạnh phúc... Trong tay Mộ Duật Hành có tất cả nhưng lại không có tình thương của ba, không có một gia đình trọn vẹn... những điều đó cả đời này anh cũng không sao có được.
- Chú tin con sẽ làm được.
- Chú yên tâm. Dù có chết con cũng phải tìm ra người đã giết ba con.
- Duật Hành, bây giờ chú rất hối hận. Chú hối hận vì đã đưa bức thư đó cho con. Chú đã đẩy con vào nguy hiểm.
Đôi mắt của ông Lăng đỏ lên. Nếu như ông tự mình âm thầm điều tra thì có phải sẽ hay hơn không?
Theo ông đoán do Mộ Duật Hành cho người điều tra nên người đó mới truy sát anh, hòng giết chết anh để mọi chuyện không bại lộ.
Ông Lăng và Mộ Duật Hành nói chuyện một lát thì cả hai đi lại bàn ngồi xuống. Trên đoạn đường đi đến Trình Ngữ Lam đã bất chợt nhìn thấy Dương Hữu Bằng...
Mộ Duật Hành thu lại ánh mắt đau thương thay vào đó là ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng nhìn Trình Ngữ Lam. Anh biết tâm tư của cô đang nghĩ gì?
- Chị Ngữ Lam, chào chị.
Tần Tử Ninh khoác tay của Lăng Lập Thành đi lại, nụ cười của cô luôn nở trên môi... vì hôm nay cô thật sự rất hạnh phúc.
- Chào em.
- Đính hôn thôi mà, có cần làm lớn như vậy không?
Mộ Duật Hành giơ ly rượu lên cụng với Lăng Lập Thành.
- Cần chứ, tới kết hôn gấp 10 lần như thế này.
- Chị Ngữ Lam, chúng ta cạn ly đi...
Tần Tử Ninh giơ ly rượu lên.
- Được, chúc em hạnh phúc viên mãn nhé.
- Cảm ơn chị.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười dựa lưng vào ghế xem vợ anh uống rượu. Trong cô thật là quyến rũ...
Lễ đính hôn của Lăng Lập Thành thì làm sao vắng mặt của Mộ Duật Hành được. Và hôm nay anh đi cùng với Trình Ngữ Lam.
Từ bốn giờ chiều, thợ trang điểm đã đến biệt thự để giúp Trình Ngữ Lam trang điểm...
Hôm nay Mộ Duật Hành chọn cho cô một chiếc váy cực kỳ sexy, có thiết kế hai dây xẻ ngực gợi cảm, khoe vòng một căng tràn lồ lộ ra bên ngoài. Điếm nhấn của chiếc váy là chi tiết chiết eo tôn dáng. Dáng váy ngắn phô diễn vóc dáng quyến rũ, đôi chân thon gọn trắng mịn.
Đây cũng chính là chiếc váy sexy nhất mà cô từng mặc, và cô cảm thấy không được tự nhiên thoải mái khi ăn mặc như thế này, nhưng người nào đó cứ bắt ép cô mặc...
Chiếc xe của Mộ Duật Hành dừng trước cửa khách sạn nơi diễn ra buổi tiệc. Thuộc hạ liền nhanh chóng bước ra mở cửa xe cho anh.
Mộ Duật Hành dáng vẻ uy nghiêm, lịch lãm bước xuống xe, nhưng khi nhìn vào bên trong xe thì anh không nhịn được mà bật cười.
Vợ anh đang loay hoay sửa lại phần ngực của chiếc váy, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.
- Em đang không tôn trọng nhà thiết kế.
- Nhưng mà...
- Mau, xuống xe, đã trễ rồi.
Trình Ngữ Lam chề môi bước ra. Vòng tay rắn chắc mạnh mẽ của anh vòng qua eo cô kéo sát vào người, đưa tay chỉnh lại hai dây áo và phần ngực cho cô.
- Đừng... người ta chụp ảnh kìa...
- Mặc kệ họ.
Mộ Duật Hành là đang cố tình để cho báo chí phóng viên và mọi người chụp ảnh. Anh đang muốn khiêu khích Dương Hữu Bằng, làm cho Dương Hữu Bằng tức chết...1
Muốn giành với anh ư...?
Nằm mơ cũng không thể....1
Cả hai đi vào trong buổi tiệc, Trình Ngữ Lam luôn nép vào người của anh vì mọi người xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt rất kỳ lạ.
- Duật Hành... em không thoải mái.
- Hửm? Không thoải mái chỗ nào?
- Em...
- Tự nhiên đi nào, em đẹp nên mọi người mới nhìn thôi.1
Mộ Duật Hành bật cười hôn nhẹ lên gò má của Trình Ngữ Lam.
Người khác nhìn anh chẳng quan tâm. Nhưng nếu ai đó dám chạm vào người cô, thì chắc chắn anh sẽ tặng vài viên đạn làm quà gặp mặt...
Từ đằng xa, Dương Hữu Bằng đang quan sát cả hai. Trái tim của anh như ai càu xé khi nhìn thấy Trình Ngữ Lam đã cắt đi mái tóc mà anh yêu thích, mấy hôm trước cô còn cho người đến trả lại sợi dây chuyền cho anh, chẳng lẽ cô đã hết yêu anh rồi sao...?1
- Ngữ Lam...
Dương Hữu Bằng nóc cạn ly rượu. Vị đắng, vị cay làm cho anh thoải mái lên đôi chút.
- Duật Hành, con đến rồi, chuyện của ba con...?
Ông Lăng đi lại phía của Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam. Cô lịch sự cúi đầu chào ông.
- Con đang điều tra.
- Chú nghe Lập Thành nói mấy hôm trước con bị ám sát sao? Đã điều tra ra người này chưa? Chú nghĩ là có liên quan.
- Con cũng nghĩ vậy nhưng... vẫn không điều tra ra là ai? Có phải con rất vô dụng không chú?
Mộ Duật Hành cười chua xót, tại sao mọi chuyện anh không điều tra ra. Thế lực người đó tại sao lại lớn đến như vậy?
Người đó là ai?
Trình Ngữ Lam nhìn anh, lần đầu cô thấy Mộ Duật Hành không tự tin về mình như vậy? Hai hôm nay cô nghe anh tâm sự, cô thấy anh rất đáng thương vì từ nhỏ đã nuôi nấng quyết tâm trả thù...
Là một người thành công chưa chắc đã vui, chưa chắc đã hạnh phúc... Trong tay Mộ Duật Hành có tất cả nhưng lại không có tình thương của ba, không có một gia đình trọn vẹn... những điều đó cả đời này anh cũng không sao có được.
- Chú tin con sẽ làm được.
- Chú yên tâm. Dù có chết con cũng phải tìm ra người đã giết ba con.
- Duật Hành, bây giờ chú rất hối hận. Chú hối hận vì đã đưa bức thư đó cho con. Chú đã đẩy con vào nguy hiểm.
Đôi mắt của ông Lăng đỏ lên. Nếu như ông tự mình âm thầm điều tra thì có phải sẽ hay hơn không?
Theo ông đoán do Mộ Duật Hành cho người điều tra nên người đó mới truy sát anh, hòng giết chết anh để mọi chuyện không bại lộ.
Ông Lăng và Mộ Duật Hành nói chuyện một lát thì cả hai đi lại bàn ngồi xuống. Trên đoạn đường đi đến Trình Ngữ Lam đã bất chợt nhìn thấy Dương Hữu Bằng...
Mộ Duật Hành thu lại ánh mắt đau thương thay vào đó là ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng nhìn Trình Ngữ Lam. Anh biết tâm tư của cô đang nghĩ gì?
- Chị Ngữ Lam, chào chị.
Tần Tử Ninh khoác tay của Lăng Lập Thành đi lại, nụ cười của cô luôn nở trên môi... vì hôm nay cô thật sự rất hạnh phúc.
- Chào em.
- Đính hôn thôi mà, có cần làm lớn như vậy không?
Mộ Duật Hành giơ ly rượu lên cụng với Lăng Lập Thành.
- Cần chứ, tới kết hôn gấp 10 lần như thế này.
- Chị Ngữ Lam, chúng ta cạn ly đi...
Tần Tử Ninh giơ ly rượu lên.
- Được, chúc em hạnh phúc viên mãn nhé.
- Cảm ơn chị.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười dựa lưng vào ghế xem vợ anh uống rượu. Trong cô thật là quyến rũ...