Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi - Chương 32: Hạnh Phúc Buổi Ban Đầu
Ngồi trên xe đi về, tâm trí Mộ Duật Hành rơi vào những dòng suy nghĩ, những câu hỏi không có câu trả lời. Anh bây giờ không dám khẳng định là ai cả, theo anh quan sát thì ông Hà dường như không có liên quan đến việc này. Ở hiện tại chỉ còn cách cho người điều tra về người gửi bức thư đến cho ông Lăng, và cho người tìm kiếm những thuộc hạ thân cận của Bạch Nhạn năm đó.
Trình Ngữ Lam lẳng lặng quan sát anh, thấy anh như thế này trông rất đáng sợ và cũng có phần đáng thương.
- Lái đến chung cư của Mạc Kỳ Vân.
Mộ Duật nói với tài xế.
- Vâng.
- Đến đó làm gì? Đã trễ rồi.
Trình Ngữ Lam xụ mặt xuống, cô không muốn gặp Mạc Kỳ Vân một chút nào vì hôm đó dám châm biếm cười cợt cô.
- Một lát thôi.
Dù rất không muốn đi nhưng Trình Ngữ Lam cũng không muốn chống đối với anh. Với lại cô cũng muốn xem thái độ nói chuyện của cả hai như thế nào?
Liệu mối quan hệ của cả hai có giống như cô suy nghĩ hay không?
Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam đi đến chung cư của Mạc Kỳ Vân. Rất nhanh sau đó cô đã đi ra mở cửa cho cả hai.
Vì ở nhà và còn sắp đi ngủ nên Mạc Kỳ Vân ăn mặc rất hở hang, là chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ ngắn cũn cỡn, dây váy trễ nải khoe trọn bầu ngực căng tròn.
Trình Ngữ Lam càng nhìn thì càng thấy ngứa mắt.
Không biết mặc áo choàng vào à?
Nhìn như thế này thì người đàn ông nào chịu nổi chứ. Thật sự bây giờ cô rất muốn bảo Mộ Duật Hành nhắm mắt lại và đi về nhà ngay cho cô...
- Lão đại, phu nhân, hai người đến đây có việc gì sao?
- Tôi đến xem sức khỏe của cô như thế nào, và cũng để cảm ơn cô.
Mộ Duật Hành nói với Mạc Kỳ Vân nhưng ánh mắt lại dán vào khuôn mặt đen xì của Trình Ngữ Lam đang ngồi bên cạnh.
Cô gái này đang ghen sao?1
- Lão đại và phu nhân uống nước.
Mạc Kỳ Vân cong môi cười, ngồi xuống đối diện với cả hai.
- Cô muốn nghỉ ngơi tịnh dưỡng bao lâu cũng được.
- Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi. Chuyến hàng bên Trung Đông lần này rất lớn, tôi muốn đi giúp anh Lãnh Huyết và Sở Mặc.
- Được, tùy cô vậy.
Mạc Kỳ Vân nhếch môi cười nhạt. Mộ Duật Hành thật sự rất tàn nhẫn, vô tình. Cô đỡ cho anh một viên đạn như vậy, nhưng đổi lại cô nhận được là thái độ nhạt lạnh của anh. Đến cả gặp riêng cô, anh cũng không muốn...1
- ---------------
Trình Ngữ Lam đang chìm vào trong giấc ngủ thì bị mùi thuốc lá của Mộ Duật Hành làm cho thức giấc.
Sao đã hơn 2 giờ sáng rồi mà anh không chịu đi ngủ?
Trình Ngữ Lam ngồi dậy nhìn ra bên ngoài ban công. Bóng dáng cao lớn, dũng mãnh nhưng lại chứa nhiều tâm sự, nhiều muộn phiền lo lắng...
Mộ Duật Hành hơi ngã đầu nhìn lên bầu trời tối đen, không biết ba anh có đang nhìn anh không? Anh nhớ ba lắm. Nếu có được một điều ước, anh sẽ ước được một ngày sống với ba, để anh cảm nhận có ba hạnh phúc ấm áp đến nhường nào...
Nhưng càng khao khát thì anh càng hận, nỗi hận ăn sâu vào xương tủy. Dù biết phía trước là nguy hiểm, rất có thể anh sẽ mất mạng nhưng anh không thể dừng lại được.
Điều anh khó xử nhất bây giờ đó chính là làm liên lụy đến Trình Ngữ Lam, người con gái anh yêu.
Mộ Duật Hành đưa điếu thuốc lên miệng, hít lấy một hơi rồi nhả ra không trung. Khói thuốc cứ bay lượn lờ, che gần hết cả khuôn mặt tuấn tú của anh.
- Sao anh không ngủ?
Trình Ngữ Lam đi ra ngoài ban công với anh, chân mày của cô khẽ cau lại, đứng cách xa anh vì cô rất khó chịu với mùi thuốc lá.
- Anh không ngủ được, anh làm em thức giấc à?
Mộ Duật Hành quăng điếu dưới nền rồi lấy chân dụi tàn nó.
- Anh đừng hút thuốc nữa được không? Khó chịu lắm.
- Được.
- Duật Hành à, em thấy anh nên nghe theo lời mẹ. Ba trên trời cũng không muốn anh vì ông mà gặp nguy hiểm đâu.
Mộ Duật Hành nhìn qua cô rồi khẽ cong môi cười, trong lòng của anh có một chút an ủi khi nghe cô lo lắng cho mình.
- Nếu anh chết đi, em có buồn không?
Mộ Duật Hành vén tóc của Trình Ngữ Lam ra sau mang tai rồi sờ vào gương mặt trắng mịn không tì vết của cô.
Sắc mặt của Trình Ngữ Lam liền thay đổi, chân mày nhíu chặt lại.Tại sao khi nghe câu hỏi này cô thấy lồng ngực của mình đau nhói, không thở được.
- Em sao vậy?
Mộ Duật Hành lo lắng nhìn cô.
- Không sao, sao này anh đừng hỏi thế được không?
- Được, anh chỉ đùa thôi. Anh từng nói, mạng anh rất lớn, không chết được đâu.1
Mộ Duật Hành kéo cô ôm vào lòng. Người quan trọng nhất với anh bây giờ là Trình Ngữ Lam. Anh có nên vì cô, vì bản thân mình mà dừng lại hay không?
- Ngữ Lam, em không muốn sinh con cho anh à?
- Hả? Anh nói gì thế? Em không hiểu.
Trình Ngữ Lam đẩy nhẹ anh ra, nhìn vào mắt anh. Tại sao anh lại hỏi vậy trong khi cô rất mong có em bé.
- Hôm nay em uống thứ gì? Nó là thuốc tránh thai ư?
Trưa nay anh vô tình nhìn thấy Trình Ngữ Lam uống nước gì đó. Nhưng đó không phải là nước mát mà hình như là một loại thuốc gì đó.
Lúc đó trong đầu của anh chỉ nghĩ đến thuốc tránh thai mà thôi.1
- Anh lại suy nghĩ nhiều. Đó là thuốc mà mẹ bảo em uống.
- Là thuốc gì?
- Ờ... thì là... là thuốc cho nhanh có em bé í, mẹ nói muốn làm bà nội.1
Khuôn mặt của Trình Ngữ Lam đỏ bừng lên, tự nhiên nghĩ tới có em bé là cô không giấu được sự ngại ngùng.
- Đừng uống thuốc linh tinh đó nữa, chúng ta khỏe mạnh như vậy thì sẽ nhanh có con thôi.
- Ngày mai em có hẹn với Tử Ninh đi shopping, anh cho em đi nhé.
Trình Ngữ Lam cảm thấy dạo này mình cứ như một người khác, ngoan ngoãn một cách lạ thường.
- Tử Ninh? Vợ của Lăng Lập Thành?
- Đúng rồi, bọn em có hẹn với nhau cũng lâu rồi nhưng bây giờ mới sắp xếp được thời gian.
- Hai người thân với nhau khi nào vậy?
Mộ Duật Hành cười khổ trong lòng. Nếu để Trình Ngữ Lam chơi thân với vợ của Lăng Lập Thành thì chắc chắn vợ anh sẽ hư mất.
Theo anh quan sát và theo lời kể của thằng bạn thân anh thì vợ hắn không có việc gì là không dám làm. Nói về độ mặt dày thì cũng không ai làm lại, còn về đường ăn nhậu thì cũng không ai qua Tần Tử Ninh.1
Anh từng chứng kiến Tần Tử Ninh đi bar uống rượu say đến mức chẳng biết trời trăng mây gió gì cả.
Đã vậy còn bị thằng bạn thân của anh chiều hư... đúng là vợ sợ, mất mặt, quá mất mặt.
Anh tự hào rằng mình không sợ vợ, anh nói gì Trình Ngữ Lam đều nghe tất. Đến cả tính bướng bỉnh của cô, anh còn có thể trị được....1
Lăng Lập Thành cũng nên học hỏi anh một tí rồi.... kkk
- Bây giờ có cho đi không?
Trình Ngữ Lam gằng giọng, khoanh tay trước ngực nghiêng đầu nhìn Mộ Duật Hành.
Khụ....
- Được, nhưng mà....
- Được là được, không có nhưng mà, còn bây giờ thì vào ngủ. Sao này em cấm anh không được hút thuốc, hôi chết đi được.1
Trình Ngữ Lam lẳng lặng quan sát anh, thấy anh như thế này trông rất đáng sợ và cũng có phần đáng thương.
- Lái đến chung cư của Mạc Kỳ Vân.
Mộ Duật nói với tài xế.
- Vâng.
- Đến đó làm gì? Đã trễ rồi.
Trình Ngữ Lam xụ mặt xuống, cô không muốn gặp Mạc Kỳ Vân một chút nào vì hôm đó dám châm biếm cười cợt cô.
- Một lát thôi.
Dù rất không muốn đi nhưng Trình Ngữ Lam cũng không muốn chống đối với anh. Với lại cô cũng muốn xem thái độ nói chuyện của cả hai như thế nào?
Liệu mối quan hệ của cả hai có giống như cô suy nghĩ hay không?
Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam đi đến chung cư của Mạc Kỳ Vân. Rất nhanh sau đó cô đã đi ra mở cửa cho cả hai.
Vì ở nhà và còn sắp đi ngủ nên Mạc Kỳ Vân ăn mặc rất hở hang, là chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ ngắn cũn cỡn, dây váy trễ nải khoe trọn bầu ngực căng tròn.
Trình Ngữ Lam càng nhìn thì càng thấy ngứa mắt.
Không biết mặc áo choàng vào à?
Nhìn như thế này thì người đàn ông nào chịu nổi chứ. Thật sự bây giờ cô rất muốn bảo Mộ Duật Hành nhắm mắt lại và đi về nhà ngay cho cô...
- Lão đại, phu nhân, hai người đến đây có việc gì sao?
- Tôi đến xem sức khỏe của cô như thế nào, và cũng để cảm ơn cô.
Mộ Duật Hành nói với Mạc Kỳ Vân nhưng ánh mắt lại dán vào khuôn mặt đen xì của Trình Ngữ Lam đang ngồi bên cạnh.
Cô gái này đang ghen sao?1
- Lão đại và phu nhân uống nước.
Mạc Kỳ Vân cong môi cười, ngồi xuống đối diện với cả hai.
- Cô muốn nghỉ ngơi tịnh dưỡng bao lâu cũng được.
- Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi. Chuyến hàng bên Trung Đông lần này rất lớn, tôi muốn đi giúp anh Lãnh Huyết và Sở Mặc.
- Được, tùy cô vậy.
Mạc Kỳ Vân nhếch môi cười nhạt. Mộ Duật Hành thật sự rất tàn nhẫn, vô tình. Cô đỡ cho anh một viên đạn như vậy, nhưng đổi lại cô nhận được là thái độ nhạt lạnh của anh. Đến cả gặp riêng cô, anh cũng không muốn...1
- ---------------
Trình Ngữ Lam đang chìm vào trong giấc ngủ thì bị mùi thuốc lá của Mộ Duật Hành làm cho thức giấc.
Sao đã hơn 2 giờ sáng rồi mà anh không chịu đi ngủ?
Trình Ngữ Lam ngồi dậy nhìn ra bên ngoài ban công. Bóng dáng cao lớn, dũng mãnh nhưng lại chứa nhiều tâm sự, nhiều muộn phiền lo lắng...
Mộ Duật Hành hơi ngã đầu nhìn lên bầu trời tối đen, không biết ba anh có đang nhìn anh không? Anh nhớ ba lắm. Nếu có được một điều ước, anh sẽ ước được một ngày sống với ba, để anh cảm nhận có ba hạnh phúc ấm áp đến nhường nào...
Nhưng càng khao khát thì anh càng hận, nỗi hận ăn sâu vào xương tủy. Dù biết phía trước là nguy hiểm, rất có thể anh sẽ mất mạng nhưng anh không thể dừng lại được.
Điều anh khó xử nhất bây giờ đó chính là làm liên lụy đến Trình Ngữ Lam, người con gái anh yêu.
Mộ Duật Hành đưa điếu thuốc lên miệng, hít lấy một hơi rồi nhả ra không trung. Khói thuốc cứ bay lượn lờ, che gần hết cả khuôn mặt tuấn tú của anh.
- Sao anh không ngủ?
Trình Ngữ Lam đi ra ngoài ban công với anh, chân mày của cô khẽ cau lại, đứng cách xa anh vì cô rất khó chịu với mùi thuốc lá.
- Anh không ngủ được, anh làm em thức giấc à?
Mộ Duật Hành quăng điếu dưới nền rồi lấy chân dụi tàn nó.
- Anh đừng hút thuốc nữa được không? Khó chịu lắm.
- Được.
- Duật Hành à, em thấy anh nên nghe theo lời mẹ. Ba trên trời cũng không muốn anh vì ông mà gặp nguy hiểm đâu.
Mộ Duật Hành nhìn qua cô rồi khẽ cong môi cười, trong lòng của anh có một chút an ủi khi nghe cô lo lắng cho mình.
- Nếu anh chết đi, em có buồn không?
Mộ Duật Hành vén tóc của Trình Ngữ Lam ra sau mang tai rồi sờ vào gương mặt trắng mịn không tì vết của cô.
Sắc mặt của Trình Ngữ Lam liền thay đổi, chân mày nhíu chặt lại.Tại sao khi nghe câu hỏi này cô thấy lồng ngực của mình đau nhói, không thở được.
- Em sao vậy?
Mộ Duật Hành lo lắng nhìn cô.
- Không sao, sao này anh đừng hỏi thế được không?
- Được, anh chỉ đùa thôi. Anh từng nói, mạng anh rất lớn, không chết được đâu.1
Mộ Duật Hành kéo cô ôm vào lòng. Người quan trọng nhất với anh bây giờ là Trình Ngữ Lam. Anh có nên vì cô, vì bản thân mình mà dừng lại hay không?
- Ngữ Lam, em không muốn sinh con cho anh à?
- Hả? Anh nói gì thế? Em không hiểu.
Trình Ngữ Lam đẩy nhẹ anh ra, nhìn vào mắt anh. Tại sao anh lại hỏi vậy trong khi cô rất mong có em bé.
- Hôm nay em uống thứ gì? Nó là thuốc tránh thai ư?
Trưa nay anh vô tình nhìn thấy Trình Ngữ Lam uống nước gì đó. Nhưng đó không phải là nước mát mà hình như là một loại thuốc gì đó.
Lúc đó trong đầu của anh chỉ nghĩ đến thuốc tránh thai mà thôi.1
- Anh lại suy nghĩ nhiều. Đó là thuốc mà mẹ bảo em uống.
- Là thuốc gì?
- Ờ... thì là... là thuốc cho nhanh có em bé í, mẹ nói muốn làm bà nội.1
Khuôn mặt của Trình Ngữ Lam đỏ bừng lên, tự nhiên nghĩ tới có em bé là cô không giấu được sự ngại ngùng.
- Đừng uống thuốc linh tinh đó nữa, chúng ta khỏe mạnh như vậy thì sẽ nhanh có con thôi.
- Ngày mai em có hẹn với Tử Ninh đi shopping, anh cho em đi nhé.
Trình Ngữ Lam cảm thấy dạo này mình cứ như một người khác, ngoan ngoãn một cách lạ thường.
- Tử Ninh? Vợ của Lăng Lập Thành?
- Đúng rồi, bọn em có hẹn với nhau cũng lâu rồi nhưng bây giờ mới sắp xếp được thời gian.
- Hai người thân với nhau khi nào vậy?
Mộ Duật Hành cười khổ trong lòng. Nếu để Trình Ngữ Lam chơi thân với vợ của Lăng Lập Thành thì chắc chắn vợ anh sẽ hư mất.
Theo anh quan sát và theo lời kể của thằng bạn thân anh thì vợ hắn không có việc gì là không dám làm. Nói về độ mặt dày thì cũng không ai làm lại, còn về đường ăn nhậu thì cũng không ai qua Tần Tử Ninh.1
Anh từng chứng kiến Tần Tử Ninh đi bar uống rượu say đến mức chẳng biết trời trăng mây gió gì cả.
Đã vậy còn bị thằng bạn thân của anh chiều hư... đúng là vợ sợ, mất mặt, quá mất mặt.
Anh tự hào rằng mình không sợ vợ, anh nói gì Trình Ngữ Lam đều nghe tất. Đến cả tính bướng bỉnh của cô, anh còn có thể trị được....1
Lăng Lập Thành cũng nên học hỏi anh một tí rồi.... kkk
- Bây giờ có cho đi không?
Trình Ngữ Lam gằng giọng, khoanh tay trước ngực nghiêng đầu nhìn Mộ Duật Hành.
Khụ....
- Được, nhưng mà....
- Được là được, không có nhưng mà, còn bây giờ thì vào ngủ. Sao này em cấm anh không được hút thuốc, hôi chết đi được.1