Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trò Đùa Tình Yêu - Chương 143: Người anh cứu là mai khánh vân
"Mai Khánh Vân! Mẹ kiếp, tại sao cô cũng bị bắt?"
Diêu Lan Hạ cùng Lục Thu Trà đồng thời xoay người, thấy Mai Khánh Vân quần áo xốc xếch, trên người dính máu, vậy mà cô ta cũng bị bắt tới đây!
Mẹ nó! Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Lẽ nào suy đoán vừa rồi của cô đều là sai sao?
Không thể nào!
Mai Khánh Vân bị trói ném vào sô pha đối diện Diêu Lan Hạ, sắc mặt tái nhợt, nhìn thật đáng thương.
Tròng mắt Lục Thu Trà suýt chút nữa bay ra ngoài, nhìn Mai Khánh Vân tựa như một con ruồi: “Chết tiệt, Mai Khánh Vân, cô là tình huống gì thế? Cô cũng tới tìm cái chết à?"
Mai Khánh Vân trừng mắt nhìn Lục Thu Trà, toàn thân run lên vì sợ hãi: “Tại sao các cô lại ở đây? Họ nói... Họ nói muốn giết tôi."
Nói xong nước mắt lăn dài, như muốn xin tiền vậy.
Diêu Lan Hạ nặng cả đầu, Kiều Tích không có lý do gì muốn bắt cóc Mai Khánh Vân, Kiều Tích hận không thể quỳ xuống xin Mai Khánh Vân cơ hội để giành được vị trí trong giới thượng lưu, làm sao có thể bắt cóc cô ta!
Hành vi này không thể giải thích được.
Mai Khánh Vân khóc đến hoa nhường nguyệt thẹn, giống như đóa sen trắng tinh chưa từng thấy người xấu: “Lan Hạ, chúng ta có chết hay không? Tôi không muốn chết, trong bụng tôi còn có con của anh Hào, tôi muốn sinh con cho anh ấy."
Cô ta cứ khóc lóc, khóe miệng của Lục Thu Trà nhếch lên.
Tại sao mỗi khi Mai Khánh Vân khóc, Lục Thu Trà luôn cảm thấy cô ta ghê tởm đến vậy?
"Không có gì khác thì chúng ta sẽ phải chết ở đây." Diêu Lan Hạ không phải muốn hù dọa cô ta, chỉ là theo phán đoán dựa trên tình cảnh hiện tại, bọn cô lành ít dữ nhiều.
"Hu hu... hu hu! Anh Hào, anh ở đâu? Em và con cần anh... Anh ở chỗ nào?"
Đặc biệt là... Lục Thu Trà vô cùng không thích nghe phụ nữ khóc bằng giọng này, thậm chí vừa khóc vừa la hét, thật kinh tởm.
Lục Thu Trà bĩu môi: “Tôi nói này Mai Khánh Vân, tiểu thư lá ngọc cành vàng, cô đừng khóc có được không, cô khóc tôi hết muốn ăn cơm đó, cô cứ ngoan ngoãn ngồi đó chờ chết đi, đừng làm ồn, ok!"
Người đàn ông áo đen đi tới đối diện Mai Khánh Vân, vung tay lên: “Đồ khốn! Câm miệng!"
Sau cái tát này, Lục Thu Trà và Diêu Lan Hạ đồng thời run lên, cảm thấy nếu cái tát ấy dành cho mình, nhất định là sẽ rất đau, cái gọi là giết gà dọa khỉ có lẽ là như vậy.
Mai Khánh Vân càng khóc càng thương tâm, cuối cùng ôm bụng khóc không thành tiếng nói: "Anh Hào... trước khi chết em muốn nói với anh rằng em rất yêu anh, cho dù anh không yêu, không muốn kết hôn với em, em vẫn yêu anh!"
Diêu Lan Hạ không nói ra được cảm giác trong lòng, đều nói lời nói của người sắp chết là thật nhất, có thể thấy được Mai Khánh Vân thực sự rất yêu Lưu Nguyên Hào...
"Lại khóc! Khóc nữa tao đánh chết mày!" Người đàn ông giơ tay lên muốn đánh người, Diêu Lan Hạ hét lên: “Dừng tay! Mở mắt chó của anh ra nhìn cho kĩ cô ấy là ai, là con gái của Mai Lương Khôn, tiểu thư của nhà họ Mai, còn là... Tình nhân của Lưu Nguyên Hào!"
Cô không biết dây thần kinh nào của mình đã đặt sai chỗ nhưng lúc này cô không thể nhìn thấy Mai Khánh Vân chết.
Đại khái là khi sắp chết mới chợt cảm thấy được sống là một sự may mắn!
Diêu Lan Hạ lau đi nước mắt nơi khóe mắt: “Mai Khánh Vân, nếu như hôm nay cô không chết, trở về hãy chăm sóc Lưu Nguyên Hào thật tốt, tôi mong hai người sẽ chung sống đến đầu bạc."
Lục Thu Trà giận dữ: “Cậu nói cái gì thế! Muốn chết cùng chết, sống được cùng sống, với lại Lưu Nguyên Hào đã từ chối Mai Khánh Vân rồi, hai người bọn họ không có khả năng ở chung cùng nhau! Lưu Nguyên Hào là của cậu, mợ chủ nhà họ Lưu cũng mãi mãi là vị trí thuộc về cậu!"
Chết tiệt, Lục Thu Trà cũng không biết mình đang nói gì, trong lòng cô đang hi vọng Diêu Lan Hạ ở chung với ai? Đào Khánh Trần không tệ, nhưng...
Mai Khánh Vân điềm đạm đáng yêu hỏi ngược lại Diêu Lan Hạ: “Cô thực sự chấp nhận buông bỏ anh Hào sao? Tác thành cho chúng tôi?"
"Nếu còn sống thì đi ra ngoài nói tiếp!" Diêu Lan Hạ lạnh lùng bỏ lại một câu, liếc mắt nhìn thời gian.
"Còn hai mươi phút nữa là một tiếng, hai mươi phút nữa tất cả mọi người sẽ chết, Mai Khánh Vân, không phải cô nên xin lỗi tôi trước khi chết sao?"
"Tại sao tôi phải xin lỗi cô?"
"Tại sao? Giật người đàn ông của tôi, phỉ báng thanh danh của tôi, năm lần bảy lượt đụng đến giới hạn của tôi, thế chưa đủ để cô phải xin lỗi sao? Cô không sợ mình không thể đầu thai sao?"
"Tôi không làm gì sai, tôi yêu anh Hào, yêu một người có gì sai? Đối với anh ấy, tôi sẵn sàng chết, tôi có thể không cần bất cứ thứ gì khác, Diêu Lan Hạ, cô bỏ cái kiểu thánh mẫu đó đi, cô cũng chỉ là món hàng nát mà thôi!"
Lục Thu Trà đảo mắt: “Được rồi! Đừng cãi nhau nữa! Đều phải chết thì cãi nhau làm cái khỉ khô gì!"
Chờ chút!
Khứu giác bén nhạy của Diêu Lan Hạ ngửi thấy được mùi khác thường: “Dường như có cái gì đó đang bị đốt cháy."
Nói đến đốt, bên ngoài biệt thự có một đốm lửa cao chừng một mét đang bốc lên: “Oành..." Có tiếng người xông vào phòng khách của biệt thự!
"Bọn họ muốn hỏa thiêu chúng ta!"
Ngọn lửa màu đỏ cuồn cuộn bốc lên, cửa kính không thể chống đỡ được sức hủy diệt, ngọn lửa lan vào bên trong, khói đặc nhanh chóng bao chùm không khí, len vào sống mũi khiến người ta ho khan không ngừng.
Lục Thu Trà quá sợ hãi: “Lan Hạ, làm sao bây giờ?"
Vậy mà lại dùng cách phóng hỏa thiêu chết bọn cô? Bọn khốn kiếp kia!
Người đàn ông mặc đồ đen đã biến mất, trong biệt thự trống không chỉ còn lại ba người phụ nữ.
"Tôi đi tìm nước, bịt miệng bịt mũi, đừng sặc, đừng khóc! Khóc sẽ hít thêm khói, chết chắc!" Diêu Lan Hạ lý trí phân tích, nhanh chóng đưa ra phán đoán, hai người phụ nữ trên ghế sofa đã hoàn toàn bối rối!
"Xuống đi! Ghế sô pha dễ cháy, cô muốn chết nhanh phải không?"
Khi cô hét lên, Lục Thu Trà và Mai Khánh Vân liền lăn khỏi ghế sô pha, ngọn lửa lan nhanh, cửa bị lửa thiêu rụi, họ không thể thoát ra ngoài được!
"Vào góc! Làm theo lời của tôi nếu cô không muốn chết!"
Diêu Lan Hạ hét lên một tiếng, chợt nhận ra Mai Khánh Vân vẫn đang bị trói tay chân, lại còn đang quỳ trên mặt đất: “Mai Khánh Vân, đưa tay cho tôi!"
Diêu Lan Hạ dùng tay cởi dây trói cho cô ta, dây thừng quá chặt không thể cởi ra được: “Cô chờ đã!"
Nhặt một thanh gỗ đã cháy gần hết: “Nhắm mắt lại! Tôi sẽ đốt dây!"
Mai Khánh Vân sợ đến hồn phi phách tán: “Cô muốn thiêu chết tôi?"
"Im đi, tôi muốn cô chết thì hoàn toàn có thể đẩy cô ra ngay bây giờ!"
Mai Khánh Vân nhắm mắt lại, Diêu Lan Hạ nắm chặt thanh gỗ, nhẹ nhàng đưa lửa đốt sợi dây, nếu không cẩn thận sẽ làm bỏng tay cô ta, nơi bị lửa đốt dần lìa ra, sợi dây được buông lỏng, Diêu Lan Hạ đưa tay dựt.
"Mẹ kiếp!"
Sau khi sợi dây bị đốt, hơi nóng như thiêu đốt, trên tay Diêu Lan Hạ nổi lên hai vết phồng rộp lớn, còn tay Mai Khánh Vân đã buông ra.
"Tự mình cởi dây trói chân, vào góc và ngồi xổm xuống!"
Diêu Lan Hạ hét lên rồi đi tìm nguồn nước, bóng dáng của Diêu Lan Hạ như sắp sụp đổ trước ánh sáng mạnh mẽ của ngọn lửa rực cháy, dù sao cô cũng là người sắp chết, nếu có thể cứu được hai mạng người trước khi chết, có lẽ cô sẽ được đối xử ưu đãi trong địa ngục.
...
Trước khi xe của Lưu Nguyên Hào tới gần biệt thự, anh đã nhìn thấy một ngọn lửa cuồn cuộn!
Xe dừng lại, Lưu Nguyên Hào hét lên như điên: “Lan Hạ!"
Diêu Lan Hạ yếu ớt ngã xuống đất, không thể cử động được nữa, khoang mũi và lồng ngực đã đầy khói bụi, hô hấp cũng dần trở nên yếu ớt.
Cô sắp chết rồi phải không? Nếu không... Sao lại có thể nghe được giọng của anh.
Xe của Đào Khánh Trần cũng đã tới bên ngoài biệt thự, bầu trời đầy lửa, hai người tay không xông vào ngọn lửa nóng vô tận!
"Lan Hạ!"
"Lan Hạ!"
Hai người đồng thanh gọi tên một người phụ nữ.
Nội tâm lo lắng đan xen với lửa giận, lúc này sự tức giận đã thay thế lý trí, hai người đều phát điên.
Đèn chùm lớn trên mái vòm "bang" một tiếng rồi rơi xuống, trần của mái vòm bị lửa xuyên qua, và nó rơi xuống với tốc độ kinh hoàng!
"Lan Hạ! Lan Hạ!"
"Lan Hạ! Em có nghe thấy gì không? Em đang ở đâu?"
Đậu má nó, hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết sao có thể chân thực đến thế? Giọng nói của Lưu Nguyên Hào, còn có cả... Đào Khánh Trần.
Thượng đế đối xử rất tốt với cô, khi cô sắp chết, còn cho cô nghe thấy giọng nói của hai người đàn ông có ý nghĩa quan trọng đối với cô.
Lưu Nguyên Hào tình cờ nhìn thấy Mai Khánh Vân kẹt trong góc tường!
Sao cô ta lại ở đây? Sau có thể như vậy được?
"Khánh Vân!"
Lưu Nguyên Hào bước qua chiếc ghế sô pha và kệ để đồ đang cháy, bóng dáng cao lớn chạy tới chỗ Mai Khánh Vân như một cơn gió, cô ta đã bất tỉnh, mặt bị khói làm cho nhem nhuốc.
"Khánh Vân! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"
Mai Khánh Vân không có bất kỳ phản ứng gì.
Lục Thu Trà từ góc nhà ló ra, ho khan kịch liệt nói: “Lưu Nguyên Hào... Mau cứu... Hạ."
Lưu Nguyên Hào nhìn Mai Khánh Vân hôn mê bất tỉnh, quyết tâm: “Cô Lục, đứng lên, đi theo tôi!"
Mẹ kiếp, nếu có thể đứng lên thì cô đã đứng rồi.
"Cứu... Lan Hạ."
Lục Thu Trà vẫn đưa ra cái tay đen thui, lại một lần nữa cầu cứu.
"Nhất định sẽ cứu cô ấy, cô yên tâm."
Yên tâm cái em gái nhà anh, cô lo... Cô muốn nhìn thấy Diêu Lan Hạ được cứu ra ngoài thì mới yên tâm.
Lục Thu Trà trừng mắt nhìn Lưu Nguyên Hào ôm Mai Khánh Vân rời đi, để lại một bóng lưng ngày càng mơ hồ.
Diêu Lan Hạ cuộn mình dưới giá kim loại, hai mắt càng ngày càng tối, trước khi ngất đi, cô nhìn thấy một bóng người đang đi xa, hai chữ cuối cùng của Lưu Nguyên Hào còn văng vẳng bên tai...
Khánh Vân, cái tên cuối cùng mà anh ấy gọi, là... Khánh Vân.
Người được anh cứu là Mai Khánh Vân.
Anh ấy không đến để giải cứu cô... Đôi mắt nhắm lại, Diêu Lan Hạ ngất đi.
"Lan Hạ! Lan Hạ!
Đào Khánh Trần bỏ thanh xà ngang đang đè lên người Diêu Lan Hạ, khom lưng ôm Diêu Lan Hạ vào trong ngực: “Lan Hạ! Đừng ngủ, anh đưa em ra ngoài!"
Diêu Lan Hạ lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt, góc cạnh không rõ: “Lưu Nguyên Hào... Anh đến rồi sao?"
Lưng Đào Khánh Trần cứng đờ, nhìn khóe mắt của Diêu Lan Hạ có một giọt lệ lăn xuống, nước mắt của anh cũng trào ra.
Anh ngừng nói, bế người phụ nữ trên tay và lao ra khỏi cơn hỏa hoạn.
Lục Thu Trà nằm trong vòng tay của một cảnh sát, chớp mắt mấy cái: “Tôi chết rồi sao?"
Người cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục lắc đầu: “Cô chưa chết."
Nghe tin mình chưa chết, Lục Thu Trà yên tâm ngất đi.
"Ầm!"
Toàn bộ mái vòm của biệt thự đổ xuống, bao trùm cả căn phòng khách khổng lồ, ánh lửa nhuộm đỏ cả một vùng trời rộng lớn, khói lửa cuồn cuộn, kéo dài bất diệt.
Bệnh viện trung tâm thủ đô, phòng cấp cứu.
"Nhanh lên! Đây là một phụ nữ có thai!"
Dù là nạn nhân hay người đi cứu, tất cả mọi người đều bị khói làm cho không còn rõ diện mạo ban đầu, không ai biết người bước vào là Mai Khánh Vân hay Diêu Lan Hạ.
Không ai quan tâm đến Lưu Nguyên Hào và Đào Khánh Trần.
Các phóng viên chạy đến cổng bệnh viện thì bị chặn lại, chỉ có thể đưa tin sơ qua về vụ cháy từ bên ngoài.
Lưu Nguyên Hào và Đào Khánh Trần đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, hai bóng dáng cao lớn lúc này đầu tóc rối bù, quần áo cháy xém lung tung, trông vô cùng chật vật.
Đào Khánh Trần lau bụi trên mặt: “Có vẻ như anh không phải không có chút cảm tình với cô Mai."
Lưu Nguyên Hào uể oải nhìn anh ta: “Anh muốn nói cái gì?"
Đào Khánh Trần ho dữ dội, lượng khói hít vào phổi bắt đầu phát huy tác dụng: “Anh đã cứu cô Mai mà không phải cô ấy."
Diêu Lan Hạ cùng Lục Thu Trà đồng thời xoay người, thấy Mai Khánh Vân quần áo xốc xếch, trên người dính máu, vậy mà cô ta cũng bị bắt tới đây!
Mẹ nó! Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Lẽ nào suy đoán vừa rồi của cô đều là sai sao?
Không thể nào!
Mai Khánh Vân bị trói ném vào sô pha đối diện Diêu Lan Hạ, sắc mặt tái nhợt, nhìn thật đáng thương.
Tròng mắt Lục Thu Trà suýt chút nữa bay ra ngoài, nhìn Mai Khánh Vân tựa như một con ruồi: “Chết tiệt, Mai Khánh Vân, cô là tình huống gì thế? Cô cũng tới tìm cái chết à?"
Mai Khánh Vân trừng mắt nhìn Lục Thu Trà, toàn thân run lên vì sợ hãi: “Tại sao các cô lại ở đây? Họ nói... Họ nói muốn giết tôi."
Nói xong nước mắt lăn dài, như muốn xin tiền vậy.
Diêu Lan Hạ nặng cả đầu, Kiều Tích không có lý do gì muốn bắt cóc Mai Khánh Vân, Kiều Tích hận không thể quỳ xuống xin Mai Khánh Vân cơ hội để giành được vị trí trong giới thượng lưu, làm sao có thể bắt cóc cô ta!
Hành vi này không thể giải thích được.
Mai Khánh Vân khóc đến hoa nhường nguyệt thẹn, giống như đóa sen trắng tinh chưa từng thấy người xấu: “Lan Hạ, chúng ta có chết hay không? Tôi không muốn chết, trong bụng tôi còn có con của anh Hào, tôi muốn sinh con cho anh ấy."
Cô ta cứ khóc lóc, khóe miệng của Lục Thu Trà nhếch lên.
Tại sao mỗi khi Mai Khánh Vân khóc, Lục Thu Trà luôn cảm thấy cô ta ghê tởm đến vậy?
"Không có gì khác thì chúng ta sẽ phải chết ở đây." Diêu Lan Hạ không phải muốn hù dọa cô ta, chỉ là theo phán đoán dựa trên tình cảnh hiện tại, bọn cô lành ít dữ nhiều.
"Hu hu... hu hu! Anh Hào, anh ở đâu? Em và con cần anh... Anh ở chỗ nào?"
Đặc biệt là... Lục Thu Trà vô cùng không thích nghe phụ nữ khóc bằng giọng này, thậm chí vừa khóc vừa la hét, thật kinh tởm.
Lục Thu Trà bĩu môi: “Tôi nói này Mai Khánh Vân, tiểu thư lá ngọc cành vàng, cô đừng khóc có được không, cô khóc tôi hết muốn ăn cơm đó, cô cứ ngoan ngoãn ngồi đó chờ chết đi, đừng làm ồn, ok!"
Người đàn ông áo đen đi tới đối diện Mai Khánh Vân, vung tay lên: “Đồ khốn! Câm miệng!"
Sau cái tát này, Lục Thu Trà và Diêu Lan Hạ đồng thời run lên, cảm thấy nếu cái tát ấy dành cho mình, nhất định là sẽ rất đau, cái gọi là giết gà dọa khỉ có lẽ là như vậy.
Mai Khánh Vân càng khóc càng thương tâm, cuối cùng ôm bụng khóc không thành tiếng nói: "Anh Hào... trước khi chết em muốn nói với anh rằng em rất yêu anh, cho dù anh không yêu, không muốn kết hôn với em, em vẫn yêu anh!"
Diêu Lan Hạ không nói ra được cảm giác trong lòng, đều nói lời nói của người sắp chết là thật nhất, có thể thấy được Mai Khánh Vân thực sự rất yêu Lưu Nguyên Hào...
"Lại khóc! Khóc nữa tao đánh chết mày!" Người đàn ông giơ tay lên muốn đánh người, Diêu Lan Hạ hét lên: “Dừng tay! Mở mắt chó của anh ra nhìn cho kĩ cô ấy là ai, là con gái của Mai Lương Khôn, tiểu thư của nhà họ Mai, còn là... Tình nhân của Lưu Nguyên Hào!"
Cô không biết dây thần kinh nào của mình đã đặt sai chỗ nhưng lúc này cô không thể nhìn thấy Mai Khánh Vân chết.
Đại khái là khi sắp chết mới chợt cảm thấy được sống là một sự may mắn!
Diêu Lan Hạ lau đi nước mắt nơi khóe mắt: “Mai Khánh Vân, nếu như hôm nay cô không chết, trở về hãy chăm sóc Lưu Nguyên Hào thật tốt, tôi mong hai người sẽ chung sống đến đầu bạc."
Lục Thu Trà giận dữ: “Cậu nói cái gì thế! Muốn chết cùng chết, sống được cùng sống, với lại Lưu Nguyên Hào đã từ chối Mai Khánh Vân rồi, hai người bọn họ không có khả năng ở chung cùng nhau! Lưu Nguyên Hào là của cậu, mợ chủ nhà họ Lưu cũng mãi mãi là vị trí thuộc về cậu!"
Chết tiệt, Lục Thu Trà cũng không biết mình đang nói gì, trong lòng cô đang hi vọng Diêu Lan Hạ ở chung với ai? Đào Khánh Trần không tệ, nhưng...
Mai Khánh Vân điềm đạm đáng yêu hỏi ngược lại Diêu Lan Hạ: “Cô thực sự chấp nhận buông bỏ anh Hào sao? Tác thành cho chúng tôi?"
"Nếu còn sống thì đi ra ngoài nói tiếp!" Diêu Lan Hạ lạnh lùng bỏ lại một câu, liếc mắt nhìn thời gian.
"Còn hai mươi phút nữa là một tiếng, hai mươi phút nữa tất cả mọi người sẽ chết, Mai Khánh Vân, không phải cô nên xin lỗi tôi trước khi chết sao?"
"Tại sao tôi phải xin lỗi cô?"
"Tại sao? Giật người đàn ông của tôi, phỉ báng thanh danh của tôi, năm lần bảy lượt đụng đến giới hạn của tôi, thế chưa đủ để cô phải xin lỗi sao? Cô không sợ mình không thể đầu thai sao?"
"Tôi không làm gì sai, tôi yêu anh Hào, yêu một người có gì sai? Đối với anh ấy, tôi sẵn sàng chết, tôi có thể không cần bất cứ thứ gì khác, Diêu Lan Hạ, cô bỏ cái kiểu thánh mẫu đó đi, cô cũng chỉ là món hàng nát mà thôi!"
Lục Thu Trà đảo mắt: “Được rồi! Đừng cãi nhau nữa! Đều phải chết thì cãi nhau làm cái khỉ khô gì!"
Chờ chút!
Khứu giác bén nhạy của Diêu Lan Hạ ngửi thấy được mùi khác thường: “Dường như có cái gì đó đang bị đốt cháy."
Nói đến đốt, bên ngoài biệt thự có một đốm lửa cao chừng một mét đang bốc lên: “Oành..." Có tiếng người xông vào phòng khách của biệt thự!
"Bọn họ muốn hỏa thiêu chúng ta!"
Ngọn lửa màu đỏ cuồn cuộn bốc lên, cửa kính không thể chống đỡ được sức hủy diệt, ngọn lửa lan vào bên trong, khói đặc nhanh chóng bao chùm không khí, len vào sống mũi khiến người ta ho khan không ngừng.
Lục Thu Trà quá sợ hãi: “Lan Hạ, làm sao bây giờ?"
Vậy mà lại dùng cách phóng hỏa thiêu chết bọn cô? Bọn khốn kiếp kia!
Người đàn ông mặc đồ đen đã biến mất, trong biệt thự trống không chỉ còn lại ba người phụ nữ.
"Tôi đi tìm nước, bịt miệng bịt mũi, đừng sặc, đừng khóc! Khóc sẽ hít thêm khói, chết chắc!" Diêu Lan Hạ lý trí phân tích, nhanh chóng đưa ra phán đoán, hai người phụ nữ trên ghế sofa đã hoàn toàn bối rối!
"Xuống đi! Ghế sô pha dễ cháy, cô muốn chết nhanh phải không?"
Khi cô hét lên, Lục Thu Trà và Mai Khánh Vân liền lăn khỏi ghế sô pha, ngọn lửa lan nhanh, cửa bị lửa thiêu rụi, họ không thể thoát ra ngoài được!
"Vào góc! Làm theo lời của tôi nếu cô không muốn chết!"
Diêu Lan Hạ hét lên một tiếng, chợt nhận ra Mai Khánh Vân vẫn đang bị trói tay chân, lại còn đang quỳ trên mặt đất: “Mai Khánh Vân, đưa tay cho tôi!"
Diêu Lan Hạ dùng tay cởi dây trói cho cô ta, dây thừng quá chặt không thể cởi ra được: “Cô chờ đã!"
Nhặt một thanh gỗ đã cháy gần hết: “Nhắm mắt lại! Tôi sẽ đốt dây!"
Mai Khánh Vân sợ đến hồn phi phách tán: “Cô muốn thiêu chết tôi?"
"Im đi, tôi muốn cô chết thì hoàn toàn có thể đẩy cô ra ngay bây giờ!"
Mai Khánh Vân nhắm mắt lại, Diêu Lan Hạ nắm chặt thanh gỗ, nhẹ nhàng đưa lửa đốt sợi dây, nếu không cẩn thận sẽ làm bỏng tay cô ta, nơi bị lửa đốt dần lìa ra, sợi dây được buông lỏng, Diêu Lan Hạ đưa tay dựt.
"Mẹ kiếp!"
Sau khi sợi dây bị đốt, hơi nóng như thiêu đốt, trên tay Diêu Lan Hạ nổi lên hai vết phồng rộp lớn, còn tay Mai Khánh Vân đã buông ra.
"Tự mình cởi dây trói chân, vào góc và ngồi xổm xuống!"
Diêu Lan Hạ hét lên rồi đi tìm nguồn nước, bóng dáng của Diêu Lan Hạ như sắp sụp đổ trước ánh sáng mạnh mẽ của ngọn lửa rực cháy, dù sao cô cũng là người sắp chết, nếu có thể cứu được hai mạng người trước khi chết, có lẽ cô sẽ được đối xử ưu đãi trong địa ngục.
...
Trước khi xe của Lưu Nguyên Hào tới gần biệt thự, anh đã nhìn thấy một ngọn lửa cuồn cuộn!
Xe dừng lại, Lưu Nguyên Hào hét lên như điên: “Lan Hạ!"
Diêu Lan Hạ yếu ớt ngã xuống đất, không thể cử động được nữa, khoang mũi và lồng ngực đã đầy khói bụi, hô hấp cũng dần trở nên yếu ớt.
Cô sắp chết rồi phải không? Nếu không... Sao lại có thể nghe được giọng của anh.
Xe của Đào Khánh Trần cũng đã tới bên ngoài biệt thự, bầu trời đầy lửa, hai người tay không xông vào ngọn lửa nóng vô tận!
"Lan Hạ!"
"Lan Hạ!"
Hai người đồng thanh gọi tên một người phụ nữ.
Nội tâm lo lắng đan xen với lửa giận, lúc này sự tức giận đã thay thế lý trí, hai người đều phát điên.
Đèn chùm lớn trên mái vòm "bang" một tiếng rồi rơi xuống, trần của mái vòm bị lửa xuyên qua, và nó rơi xuống với tốc độ kinh hoàng!
"Lan Hạ! Lan Hạ!"
"Lan Hạ! Em có nghe thấy gì không? Em đang ở đâu?"
Đậu má nó, hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết sao có thể chân thực đến thế? Giọng nói của Lưu Nguyên Hào, còn có cả... Đào Khánh Trần.
Thượng đế đối xử rất tốt với cô, khi cô sắp chết, còn cho cô nghe thấy giọng nói của hai người đàn ông có ý nghĩa quan trọng đối với cô.
Lưu Nguyên Hào tình cờ nhìn thấy Mai Khánh Vân kẹt trong góc tường!
Sao cô ta lại ở đây? Sau có thể như vậy được?
"Khánh Vân!"
Lưu Nguyên Hào bước qua chiếc ghế sô pha và kệ để đồ đang cháy, bóng dáng cao lớn chạy tới chỗ Mai Khánh Vân như một cơn gió, cô ta đã bất tỉnh, mặt bị khói làm cho nhem nhuốc.
"Khánh Vân! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"
Mai Khánh Vân không có bất kỳ phản ứng gì.
Lục Thu Trà từ góc nhà ló ra, ho khan kịch liệt nói: “Lưu Nguyên Hào... Mau cứu... Hạ."
Lưu Nguyên Hào nhìn Mai Khánh Vân hôn mê bất tỉnh, quyết tâm: “Cô Lục, đứng lên, đi theo tôi!"
Mẹ kiếp, nếu có thể đứng lên thì cô đã đứng rồi.
"Cứu... Lan Hạ."
Lục Thu Trà vẫn đưa ra cái tay đen thui, lại một lần nữa cầu cứu.
"Nhất định sẽ cứu cô ấy, cô yên tâm."
Yên tâm cái em gái nhà anh, cô lo... Cô muốn nhìn thấy Diêu Lan Hạ được cứu ra ngoài thì mới yên tâm.
Lục Thu Trà trừng mắt nhìn Lưu Nguyên Hào ôm Mai Khánh Vân rời đi, để lại một bóng lưng ngày càng mơ hồ.
Diêu Lan Hạ cuộn mình dưới giá kim loại, hai mắt càng ngày càng tối, trước khi ngất đi, cô nhìn thấy một bóng người đang đi xa, hai chữ cuối cùng của Lưu Nguyên Hào còn văng vẳng bên tai...
Khánh Vân, cái tên cuối cùng mà anh ấy gọi, là... Khánh Vân.
Người được anh cứu là Mai Khánh Vân.
Anh ấy không đến để giải cứu cô... Đôi mắt nhắm lại, Diêu Lan Hạ ngất đi.
"Lan Hạ! Lan Hạ!
Đào Khánh Trần bỏ thanh xà ngang đang đè lên người Diêu Lan Hạ, khom lưng ôm Diêu Lan Hạ vào trong ngực: “Lan Hạ! Đừng ngủ, anh đưa em ra ngoài!"
Diêu Lan Hạ lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt, góc cạnh không rõ: “Lưu Nguyên Hào... Anh đến rồi sao?"
Lưng Đào Khánh Trần cứng đờ, nhìn khóe mắt của Diêu Lan Hạ có một giọt lệ lăn xuống, nước mắt của anh cũng trào ra.
Anh ngừng nói, bế người phụ nữ trên tay và lao ra khỏi cơn hỏa hoạn.
Lục Thu Trà nằm trong vòng tay của một cảnh sát, chớp mắt mấy cái: “Tôi chết rồi sao?"
Người cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục lắc đầu: “Cô chưa chết."
Nghe tin mình chưa chết, Lục Thu Trà yên tâm ngất đi.
"Ầm!"
Toàn bộ mái vòm của biệt thự đổ xuống, bao trùm cả căn phòng khách khổng lồ, ánh lửa nhuộm đỏ cả một vùng trời rộng lớn, khói lửa cuồn cuộn, kéo dài bất diệt.
Bệnh viện trung tâm thủ đô, phòng cấp cứu.
"Nhanh lên! Đây là một phụ nữ có thai!"
Dù là nạn nhân hay người đi cứu, tất cả mọi người đều bị khói làm cho không còn rõ diện mạo ban đầu, không ai biết người bước vào là Mai Khánh Vân hay Diêu Lan Hạ.
Không ai quan tâm đến Lưu Nguyên Hào và Đào Khánh Trần.
Các phóng viên chạy đến cổng bệnh viện thì bị chặn lại, chỉ có thể đưa tin sơ qua về vụ cháy từ bên ngoài.
Lưu Nguyên Hào và Đào Khánh Trần đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, hai bóng dáng cao lớn lúc này đầu tóc rối bù, quần áo cháy xém lung tung, trông vô cùng chật vật.
Đào Khánh Trần lau bụi trên mặt: “Có vẻ như anh không phải không có chút cảm tình với cô Mai."
Lưu Nguyên Hào uể oải nhìn anh ta: “Anh muốn nói cái gì?"
Đào Khánh Trần ho dữ dội, lượng khói hít vào phổi bắt đầu phát huy tác dụng: “Anh đã cứu cô Mai mà không phải cô ấy."