-
Chương 92
Chuyển ngữ: SkelligEdit: Bồng Bồng
Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu ở phía Tô Kiệt đã bại lộ, kế tiếp Tô Giản cũng thừa nhận thân phận của mình với cha mẹ.
Tô phụ Tô mẫu tất nhiên cực kỳ khiếp sợ, nhưng không ngoài phán đoán của Tô Giản, bọn họ cũng hết sức kích động vui vẻ.
Tô Giản đem chuyện phát sinh ở trên người mình thuật lại lần nữa ở trước mặt cha mẹ, liền đón nhận ánh mắt phức tạp của mẹ đang đứng trước mặt mình.
Tô mẫu vẻ mặt vô cùng kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Lúc trước con vẫn không tìm được bạn gái, mẹ rất lo lắng đời này con sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại, giờ đây tuy rằng tìm một người đàn ông trở về, nhưng dù gì cũng rốt cuộc có người cần con rồi.”
Tô Giản: “…”
Ngay đến Tô phụ cũng nhìn chằm chằm vào Tô Giản không đánh giá, khiến ánh mắt của Tô Giản hiện lên nửa tia ngượng ngùng. Tô mẫu ở một bên cười nói: “Kỳ thực cha con vẫn thích có đứa con gái, lúc trước sinh Tiểu Kiệt, vẫn muốn nó là một nữ nhi, không nghĩ tới lại là một tiểu tử. Người khác đều ước ao nhà của họ có hai đữa con trai, cha con nhưng vẫn ước ao nhà mình có hai nha đầu. Nói thật, đừng nói cha con, ngay cả mẹ cũng thích, mẹ vẫn luôn muốn có một đứa con gái, đến lúc đó ta có thể mua quần áo đẹp cho nó, bện tóc cho nó này. Con gái rất là tình cảm a, người ta đều nói con gái chính là chiếc áo bông nhỏ của mẹ nó a!”
Nguyên lai mình sớm đã bị ruồng bỏ! Trong lòng Tô Giản thầm lặng chảy xuống một xô nước mắt.
Người một nhà một lần nữa đoàn tụ, tự nhiên có một sự hưng phấn không thể nói thành lời. Tô Giản kể ra sự băn khoăn trong lòng của mình, hai vị trưởng bối cũng biết cái lợi và hại, đều cho rằng bí mật này chỉ một nhà bốn người biết là được, sẽ không thể để cho bất cứ người nào khác biết. Có điều biết được Tô Giản đã có con, hơn nữa còn là một bé gái khả ái, cha mẹ già lại hoàn toàn bất chấp đến con trai nhà mình, trực tiếp yêu cầu mau nhanh để cho ông bà nhìn cháu gái đích tôn của bọn họ một cái, à nhầm, là cháu ngoại.
Cùng thân nhân thật sự của chính mình nhận nhau, Tô Giản hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện để cho An Dĩ Trạch và cục cưng gặp mặt người nhà mình, chỉ tiếc bây giờ hắn và An Dĩ Trạch xảy ra tình huống không tốt, cũng làm cho hắn khá là phiền não.
Đúng lúc này Tô Kiệt lên tiếng hỏi: “Ca, anh và anh rể, à, An Dĩ Trạch cãi nhau sao? Em thấy anh đêm qua dường như không vui.”
“Không có.” Tô Giản vẻ mặt phiền muộn, “Nếu như cãi nhau thì ngược lại anh đã hoan hô rồi, bây giờ vấn đề là, anh căn bản không biết hắn đang bực tức khó chịu điều gì.”
“Hay là anh thử nói một chút xem, có lẽ em sẽ giúp được anh cũng không chừng?” Tô Kiệt nói.
Tô Giản hoài nghi dòm hắn: “Em lại không có ông xã, em có thể giúp cái gì?”
Tô Kiệt mỉm cười nói: “Nhưng em là đàn ông a, nói không chừng em có thể biết được chồng anh đang suy nghĩ cái gì.”
Tô Giản ngẩn ra, lập tức nổi giận: “Tiểu tử thối ngươi có ý tứ? Lão tử lại không phải là đàn ông sao?”
Tô Kiệt quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, ánh mắt rơi vào trên bộ ngực của hắn: “Ca, anh bây giờ mà cũng gọi là hán tử ư.” Nữ hán tử.
Tô Giản đem biểu hiện gần đây nhất của An Dĩ Trạch tường thuật lại một lần cho Tô Kiệt, cuối cùng than thở: “Lại phải nói, anh và hắn quả đúng là một cặp ưa cãi nhau, tên kia, một khi… không… Hài lòng lại tự mình trốn ra ngoài giải buồn, có chỗ nào không đúng đâu chứ?”
Tô Kiệt tưởng tượng một chút hình dạng An Dĩ Trạch bề ngoài thoạt nhìn khí phách uy vũ như vậy lại trốn vợ đi ra ngoài tự giải quyết nỗi ấm ức, có chút như bị sét đánh.
Tô Giản bỗng nhiên nhìn về phía Tô Kiệt: “Em và Tiểu Nhu có cãi nhau cái không?”
Tô Kiệt lắc đầu: “Tiểu Nhu có cái gì khuất mắc gì sẽ nói thẳng với em, cứ cho là cô ấy không nói, em cũng có thể thông hiểu.”
Tô Giản ngực chua xót: Cùng là họ An, An thúc thúc nhà ta vì sao lại cứ không được tự nhiên như vậy! Coi như, cho dù là coi trọng người khác, con mẹ nó tốt xấu gì cũng nói cho ta một tiếng, để ta tính coi làm sao chia gia sản a!
Lại qua hai ngày, An Dĩ Trạch bên kia vẫn là không có bất kỳ hành động gì, Tô Giản không nhin được nữa.
Gián tiếp liên lạc với thư ký của An Dĩ Trạch, hỏi ra địa chỉ bây giờ của An Dĩ Trạch, Tô Giản gạt mọi người, trực tiếp lên máy bay.
Mà trong lúc hắn đang ở trên máy bay, ở một chỗ khác trên địa cầu An Dĩ Trạch vẫn đúng giờ gọi điện thoại về nhà.
Chỉ là lần này, sau khi nghe xong tình hình của cục cưng, An Dĩ Trạch chần chờ một chút, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi tới tình hình của Tô Giản.
Quản gia cứ theo sự thật mà đáp: “Thiếu phu nhân đi ra ngoài, thiếu phu nhân nói đêm nay cô ấy không trở về nhà.”
An Dĩ Trạch trầm mặc, cúp điện thoại.
Đêm nay, trong giấc mơ của hắn.
Trong mơ hắn thấy từ lúc Tô Giản ở bệnh viện bắt đầu tỉnh lại. Tô Giản trong giấc mơ của hắn vẫn như trước tính tình vẫn hệt như lúc ban đầu, đối với hắn dịu dàng lễ độ, nhưng cũng xa cách. Hắn đem nàng đón về nhà, sau đó hai người bọn họ tôn trọng nhau như khách. Một năm sau, bản hợp đồng hết hạn, hai người ly hôn một cách bình lặng.
Ngày ly hôn trong mộng ấy, là một ngày tràn ngập ánh nắng khí trời tươi sáng thật đẹp. Nàng đứng ở trước mặt hắn, không có cự tuyệt chút quà hắn tặng riêng cho nàng, khách khí nói: “Cảm ơn.” Sau đó xoay người rời đi.
Mà hắn nhìn bóng lưng nàng rời đi, cõi lòng bình thản, không có chút lưu luyến.
Lúc tỉnh lại, An Dĩ Trạch thấy trong lồng ngực chỉ còn có một sự trống không hụt hẫng to lớn.
Sau khi tỉnh lại cảnh tượng trong mơ rất nhanh hiện lên trong đầu hắn, tất cả đều rõ ràng ở ngay trước mắt, thật giống như nó xảy ra ở trên một thế giới song song.
Bỗng nhiên hắn sinh ra một loại ý nghĩ: Hết thảy mọi chuyện, có phải là sự thực hay là mình đang mơ hay không?
Hắn và Tô Giản kỳ thực cũng không có ở cùng một chỗ, hắn không có vợ, cũng không có con. Mà lúc trước cái người con gái hoạt bát vui vẻ gọi là Tô Giản kia, kỳ thực mới là một giấc mộng sao?
Đêm đen yên tĩnh, An Dĩ Trạch đột nhiên cảm giác được toàn thân lạnh cả người.
Sau đó hắn giơ tay lên day day cái trán, cười khổ một cái. Mấy ngày nay hắn vẫn không ngủ được, công việc lại bận rộn, mệt mỏi quá độ, chắc vì thế mới sinh ra suy nghĩ miên man như vậy.
Đứng dậy bước xuống giường rót chén nước. An Dĩ Trạch nhìn thời gian ở nước nhà một chút, rốt cục vẫn bấm số di động của Tô Giản.
Nhưng mà trong điện thoại di động cũng truyền tới thông báo di động của Tô Giản đã tắt máy.
Ánh mắt An Dĩ Trạch buồn bã, không từ bỏ mà gọi cho hắn một lần.
Vẫn là tắt máy như cũ.
An Dĩ Trạch trầm mặc đứng ở trong bóng tối, trong lồng ngực bỗng nhiên sinh ra một sự khủng hoảng không đè ép được.
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
An Dĩ Trạch cau mày, chỉ là khi nhìn vừa thấy người đang đứng ngoài cửa thì không khỏi ngây người.
Ngoài cửa, trên mặt Tô Giản không dấu nổi vẻ mệt mỏi hai mắt như thủy tinh ánh lên ánh sáng nhìn hắn, thanh âm đã có một chút co quắp khó chịu: “Hừ, em tìm được anh rồi.”
An Dĩ Trạch chăm chú nhìn hắn, “Ừ” một tiếng.
“Ừ” là có ý gì? Thấy trên mặt An Dĩ Trạch hoàn toàn không có một chút biểu hiện kinh hỉ hay các loại cảm xúc gì, Tô Giản không khỏi có điểm xấu hổ, còn có chút mất mác nản lòng, không có suy nghĩ nhiều liền bật thốt lên câu hỏi: “Này, anh không thương em sao?”
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản không che dấu nổi vẻ thất vọng, hắn đều đã chủ động như thế lãng mạn như thế, vậy vì sao một điểm phản ứng mà An Dĩ Trạch cũng không có?
Mà ở trong mắt An Dĩ Trạch, Tô Giản mở to ánh mắt long lanh của mình, bộ dáng đáng thương mà nhìn hắn, hắn tựa như một bó lửa, bỗng nhiên không có hắn trong lòng nàng tất cả đều là sự tối tăm.
Vì vậy hắn giương khóe miệng lên, càng ngày càng cao.
Lần này đến phiên Tô Giản ngây người, người này cười đến vui vẻ như vậy là chuyện gì đây chứ?
Nhìn ý cười từ trong mắt An Dĩ Trạch tràn ra tới bên ngoài, người đàn ông trước mắt toàn thân trên dưới đều tắm trong một thứ ánh sáng mà trước kia khó thấy được, giống như sự lãnh đạm vài ngày trước chỉ là một màn văn nghệ hay do chứng động kinh gì đấy, Tô Giản cũng bị lây nhiễm, trong nháy mắt vui vẻ, thầm nghĩ: Ông xã nhà của khi cười thật là đẹp mắt!
Vì vậy hắn bị mỹ sắc mê hoặc đột nhiên giang hai cánh tay, ôm lấy An Dĩ Trạch.
Sau một khắc, hắn cảm thấy An Dĩ Trạch cũng vòng tay ra ôm lấy hắn. Nhiệt độ cơ thể và vòng tay ôm ấp dần dần buộc chặt đầy quen thuộc, khiến hắn đột nhiên không muốn tính toán đến hết thảy những bất mãn mà An Dĩ Trạch gây ra cho hắn lúc trước.
Hắn lại ở trong lòng của An Dĩ Trạch âm thầm than thở: An thúc thúc là một người hiền lành tốt bụng là sống nội tâm như thế, một người một gia đình là đủ rồi, vậy nên như mình đã định trước càng phải độ lượng rộng rãi một chút!
Vì vậy hắn đứng đắn trang nhã mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Dĩ trạch, em rất nhớ anh.”
An Dĩ Trạch nhắm mắt lại mỉm cười: “Ừ.”
“Rất rất là nhớ, vậy nên em mới tới tìm anh.”
“Ừ.”
Tô Giản hơi có chút ủ rũ: Thế mà còn hục hặc không được tự nhiên như thế sao? Xem ra chính mình nhất định phải càng thêm phóng khoáng!
Tô Giản từ trong lòng An Dĩ Trạch thoát ra, dõi theo ánh mắt hắn nghiêm túc nói: “Lão công, chúng ta tới làm đi!”
An Dĩ Trạch: “…”
Cuối hai người cũng không có làm.
An Dĩ Trạch tắm xong, trong thời gian Tô Giản tắm, vì hắn chuẩn bị xong bữa tối.
Tô Giản dòm hắn cười. An Dĩ Trạch mỉm cười hỏi hắn: “Cười cái gì?”
Tô Giản vỗ vỗ vai hắn, cười híp mắt nói: “Em chỉ biết, anh vẫn còn yêu em mà!”
An Dĩ Trạch vẫn y nguyên như cũ: “Ừ.”
Ăn uống no nê, Tô Giản nằm dài trên giường, mặc cho An Dĩ Trạch ôm mình.
“Thật không phải a?” Tô Giản nhẹ nhàng đấm nhẹ vào trong ngực An Dĩ Trạch, thở dài, “Không phải nói vẫn thích em ư? Em còn tưởng rằng anh sẽ… gì chứ.”
An Dĩ Trạch hôn một cái ở trên trán hắn: “Em đi đường đã quá mệt mỏi rồi, ngoan, mau ngủ đi.”
Tô Giản không nhịn được nhếch môi cười.
Hắn một đường ngựa không ngừng vó đi tìm đến, quả thực mệt mỏi, rất nhanh thì đã buồn ngủ díp mắt. Chỉ là trước khi chìm vào giắc mộng, hắn rốt cục vẫn mơ màng hỏi: “Dĩ Trạch… Chừng nào thì anh… Mới có thể mở rộng… Của anh cho em…”
Tuy rằng bởi vì hắn chu môi giọng nói dày đặc cơn buồn ngủ lờ mờ không rõ, nhưng An Dĩ Trạch vẫn nghe rõ, hắn biết, Tô Giản chắc là muốn hỏi mình vì sao không thể trực tiếp mở rộng cửa lòng đối với hắn.
Nhưng mà Tô Giản thực sự quá mệt mỏi, lại thêm lúc trước đối với chuyện đó vẫn luôn chờ mong, Vì vậy vốn muốn nói “Nội tâm” nhưng lại nói ra từ khác liền có một diện mạo khác.
Tô Giản: “Mở rộng… Quần…”
An Dĩ Trạch: “…”