Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Em trở về rồi!
"Phong, cứu em!". Mộc Nư với dáng vẻ tồi tàn rách rưới chạy đến nắm lấy tay hắn day day: "Mộc Na?Sao em lại ở đây?".
Hàn Phong lạnh giọng lớn tiếng: "Bảo vệ đâu? Sao lại cho ả đàn bà rách rưới này vào đây để làm ô uế chỗ này?".
Bảo vệ bên ngoài nhanh chóng chạy vào: "Hàn tổng, tôi... Ả ta cứ khăng khăng nói ả là Hàn phu nhân...Tôi không ngăn được!".
"Lôi ả ta ra ngoài cho tôi!".
Mộc Nư nghe hắn nói, khuôn mặt hơi ngạc nhiên. Cô ta ôm lấy cổ hắn: "Phong, anh không nhận ra Mộc Nư sao? Em trở về rồi, em là Hàn phu nhân của nơi này mà. Sao anh lại đuổi em chứ?".
"Cút...".
"Phong, anh là đang nói Mộc Na sao? Mộc Na, đừng để Phong tức giận, sau này chị sẽ bồi đắp cho em. Giờ em đi đi!".
Mộc Na chỉ im lặng mà không nói gì: "...".
Hàn Phong bóp chặt cổ cô ta nâng lên: "Tôi nói cô cút khỏi đây!".
"Phong...khó...khó thở quá!". Cô ta nắm chặt lấy bàn tay hắn, hai chân giẫy giụa.
Mộc Na đẩy Hàn Phong ra rồi đỡ lấy Mộc Nư: "...!".
"Mộc Na,...cảm ơn em". Cô ta với hai hàng lệ dần rơi ra mà khẽ tiếng.
"Sao chị lại đến đây?". Mộc Na lạnh giọng, rồi đỡ cô ta đứng lên.
"Mộc Na...hic, chị mất hết rồi! Chị chỉ còn vị trí Hàn phu nhân này thôi". Cô ta lau nước mắt rồi nắm chặt hai tay Mộc Na: "Mộc Na, trước đây là chị có lỗi với em. Có gì sau này chị sẽ bù đắp cho em được không!".
"Em...".
Hàn Phong với ánh mắt sát khí hắn nắm lấy tay Mộc Na kéo về sau lưng mình: "Ai cho cô cái gan lớn như thế để tự nhận mình lag Hàn phu nhân?".
Mộc Nư đến nắm lấy tay hắn: "Phong, chúng ta chưa ly hôn mà. Trên danh nghĩa em vẫn là vợ anh, tại sao lại không phải là Hàn phu nhân chứ?".
"Chưa ly hôn? Vô lý, giấy ly hôn đã ký xong rồi! Giờ cô định trở mặt?".
"Làm gì có giấy ly hôn nào chứ? Em chưa hề ký giấy nào cả. Phong, em xin lỗi. Trước đây là em sai, chúng ta làm lại từ đầu được không?".
Hàn Phong quơ tay đẩy cô ta ra, hắn gọi điện cho Hàn Nhất:
Đầu dây phía bên kia liền có tiếng: "Alo!".
"Chuyện ly hôn với Mộc Nư? Chữ ký là thật hay giả?". Hang Phong lạnh giọng.
Bên đầu dây bên kia thinh lặng hồi lâu, có vẻ như Hàn Nhất có điều gì đó khó nói: "...".
Hàn Phong bóp chặt chiếc điện thoại: "Nói!".
"Là giả. Hàn Phong, tất cả đều là vì anh muốn tốt cho chú thôi!".
"Tốt. Rất tốt!". Hàn Phong cắt máy, hắn quay sang Mộc Na: "Chúng ta vốn chưa ly hôn. Vậy còn cần tờ hợp đồng này để làm cái gì chứ?".
"Anh nói cái gì vậy chứ? Mộc Nư đã quay về rồi, tôi cũng chẳng còn bất kì lý do gì để ở lại cả. Hàn Phong, tha cho tôi đi!".
"Phong, em mới thực sự là Hàn thiếu phu nhân mà!. Phong, em thật sự đã về rồi anh không thấy sao?". Mộc Nư kéo tay hắn, khuôn mặt sụt sùi nước mắt.
"Cô còn tư cách nhận mình là vợ tôi sao đồ đàn bà đê tiện?". Ánh mắt lạnh lùng tỏa ra mùi thuốc súng, hắn trừng Mộc Nư.
"Sao...sao anh lại...nói thế?". Mộc Nư với ánh mắt sợ hãi lùi dần về phía sau.
"Trong hôn lễ, diễn kịch rồi bỏ đi theo một người đàn ông khác trong mình còn mang thai? Bây giờ quay về cầu xin tôi tha thứ cho cô sao?".
"Không...không phải! Phong, thật sự không phải vậy. Em đi theo Đặng Lâm để điều tra cái chết của cha em thôi. Phong, em thật sự rất yêu anh".
"Đừng cố biện minh cho việc làm dơ bẩn của cô nữa. Tôi cảm thấy rất kinh tởm đấy!".
Mộc Nư tiến đến nắm lấy tay Mộc Na, cô ta kéo cô ra cổng mà khóc lóc: "Mộc Na, em nghe chị nói. Lúc đó thật sự đều là vì chị muốn biết rõ nguyên ngân vụ tai nạn đó nên mới làm vậy. Là Đặng Lâm, chính ta đã lái xe tông vào cha. Chính anh ta đã làm điều đó, chị bị anh ta phát hiện nên mới ra nông nỗi này...Mộc Na!".
Mộc Na hai tay nắm thành quyền, giọt nước mắt bên khóe mi cô khẽ rơi xuống: "Đừng nói nữa!".
"Mộc Na, tất cả đều là sự thật!. Chị thật sự đều là vì cha".
"Tôi nói đừng nhắc đến vụ đó nữa!". Mộc Na đẩy cô ta ra rồi khuỵa xuống hét lớn. Vụ tai nạn của cha mình năm đó, đó là nỗi ám ảnh rất lớn đối với cô.
"Mộc Na...chị đã làm tất cả những gì mình có thể làm để khiến anh ta phải vào tù để trả giá cho những việc đó. Có phải em cũng rất thích Phong không? Không sao, chúng ta có thể sống chung mà. Chị sẽ là chính còn em sẽ là phụ, được không?".
"Mộc Nư, yên tâm đi. Tôi sẽ không xen vào cuộc sống của hai người đâu. Tôi chịu đựng đủ rồi! Tôi chỉ mong chị khuyên anh ta đừng bám lấy tôi nữa!".
"Mộc Na, thật sao? Được, chị sẽ làm mọi cách giúp em rời khỏi đây!".
Hàn Phong lạnh giọng lớn tiếng: "Bảo vệ đâu? Sao lại cho ả đàn bà rách rưới này vào đây để làm ô uế chỗ này?".
Bảo vệ bên ngoài nhanh chóng chạy vào: "Hàn tổng, tôi... Ả ta cứ khăng khăng nói ả là Hàn phu nhân...Tôi không ngăn được!".
"Lôi ả ta ra ngoài cho tôi!".
Mộc Nư nghe hắn nói, khuôn mặt hơi ngạc nhiên. Cô ta ôm lấy cổ hắn: "Phong, anh không nhận ra Mộc Nư sao? Em trở về rồi, em là Hàn phu nhân của nơi này mà. Sao anh lại đuổi em chứ?".
"Cút...".
"Phong, anh là đang nói Mộc Na sao? Mộc Na, đừng để Phong tức giận, sau này chị sẽ bồi đắp cho em. Giờ em đi đi!".
Mộc Na chỉ im lặng mà không nói gì: "...".
Hàn Phong bóp chặt cổ cô ta nâng lên: "Tôi nói cô cút khỏi đây!".
"Phong...khó...khó thở quá!". Cô ta nắm chặt lấy bàn tay hắn, hai chân giẫy giụa.
Mộc Na đẩy Hàn Phong ra rồi đỡ lấy Mộc Nư: "...!".
"Mộc Na,...cảm ơn em". Cô ta với hai hàng lệ dần rơi ra mà khẽ tiếng.
"Sao chị lại đến đây?". Mộc Na lạnh giọng, rồi đỡ cô ta đứng lên.
"Mộc Na...hic, chị mất hết rồi! Chị chỉ còn vị trí Hàn phu nhân này thôi". Cô ta lau nước mắt rồi nắm chặt hai tay Mộc Na: "Mộc Na, trước đây là chị có lỗi với em. Có gì sau này chị sẽ bù đắp cho em được không!".
"Em...".
Hàn Phong với ánh mắt sát khí hắn nắm lấy tay Mộc Na kéo về sau lưng mình: "Ai cho cô cái gan lớn như thế để tự nhận mình lag Hàn phu nhân?".
Mộc Nư đến nắm lấy tay hắn: "Phong, chúng ta chưa ly hôn mà. Trên danh nghĩa em vẫn là vợ anh, tại sao lại không phải là Hàn phu nhân chứ?".
"Chưa ly hôn? Vô lý, giấy ly hôn đã ký xong rồi! Giờ cô định trở mặt?".
"Làm gì có giấy ly hôn nào chứ? Em chưa hề ký giấy nào cả. Phong, em xin lỗi. Trước đây là em sai, chúng ta làm lại từ đầu được không?".
Hàn Phong quơ tay đẩy cô ta ra, hắn gọi điện cho Hàn Nhất:
Đầu dây phía bên kia liền có tiếng: "Alo!".
"Chuyện ly hôn với Mộc Nư? Chữ ký là thật hay giả?". Hang Phong lạnh giọng.
Bên đầu dây bên kia thinh lặng hồi lâu, có vẻ như Hàn Nhất có điều gì đó khó nói: "...".
Hàn Phong bóp chặt chiếc điện thoại: "Nói!".
"Là giả. Hàn Phong, tất cả đều là vì anh muốn tốt cho chú thôi!".
"Tốt. Rất tốt!". Hàn Phong cắt máy, hắn quay sang Mộc Na: "Chúng ta vốn chưa ly hôn. Vậy còn cần tờ hợp đồng này để làm cái gì chứ?".
"Anh nói cái gì vậy chứ? Mộc Nư đã quay về rồi, tôi cũng chẳng còn bất kì lý do gì để ở lại cả. Hàn Phong, tha cho tôi đi!".
"Phong, em mới thực sự là Hàn thiếu phu nhân mà!. Phong, em thật sự đã về rồi anh không thấy sao?". Mộc Nư kéo tay hắn, khuôn mặt sụt sùi nước mắt.
"Cô còn tư cách nhận mình là vợ tôi sao đồ đàn bà đê tiện?". Ánh mắt lạnh lùng tỏa ra mùi thuốc súng, hắn trừng Mộc Nư.
"Sao...sao anh lại...nói thế?". Mộc Nư với ánh mắt sợ hãi lùi dần về phía sau.
"Trong hôn lễ, diễn kịch rồi bỏ đi theo một người đàn ông khác trong mình còn mang thai? Bây giờ quay về cầu xin tôi tha thứ cho cô sao?".
"Không...không phải! Phong, thật sự không phải vậy. Em đi theo Đặng Lâm để điều tra cái chết của cha em thôi. Phong, em thật sự rất yêu anh".
"Đừng cố biện minh cho việc làm dơ bẩn của cô nữa. Tôi cảm thấy rất kinh tởm đấy!".
Mộc Nư tiến đến nắm lấy tay Mộc Na, cô ta kéo cô ra cổng mà khóc lóc: "Mộc Na, em nghe chị nói. Lúc đó thật sự đều là vì chị muốn biết rõ nguyên ngân vụ tai nạn đó nên mới làm vậy. Là Đặng Lâm, chính ta đã lái xe tông vào cha. Chính anh ta đã làm điều đó, chị bị anh ta phát hiện nên mới ra nông nỗi này...Mộc Na!".
Mộc Na hai tay nắm thành quyền, giọt nước mắt bên khóe mi cô khẽ rơi xuống: "Đừng nói nữa!".
"Mộc Na, tất cả đều là sự thật!. Chị thật sự đều là vì cha".
"Tôi nói đừng nhắc đến vụ đó nữa!". Mộc Na đẩy cô ta ra rồi khuỵa xuống hét lớn. Vụ tai nạn của cha mình năm đó, đó là nỗi ám ảnh rất lớn đối với cô.
"Mộc Na...chị đã làm tất cả những gì mình có thể làm để khiến anh ta phải vào tù để trả giá cho những việc đó. Có phải em cũng rất thích Phong không? Không sao, chúng ta có thể sống chung mà. Chị sẽ là chính còn em sẽ là phụ, được không?".
"Mộc Nư, yên tâm đi. Tôi sẽ không xen vào cuộc sống của hai người đâu. Tôi chịu đựng đủ rồi! Tôi chỉ mong chị khuyên anh ta đừng bám lấy tôi nữa!".
"Mộc Na, thật sao? Được, chị sẽ làm mọi cách giúp em rời khỏi đây!".