Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Đều là không thể!
"Bác sĩ, không ổn rồi. Nhịp tim của đứa bé yếu quá rồi". Một y tá khác lên tiếng xen vào cuộc trò chuyện.
"Nhanh lên, cứu được ai thì cứu".
Hàn Phong được y tá mời ra ngoài ngay sau đó. Ở bên ngoài hắn ta thấp thỏm lo lắng đi đi lại lại.
"Cứu con tôi. Làm ơn!". Mộc Na với tiếng nói khàn và những giọt nước mắt lăn dài.
Một lúc sau... Trong phòng cấp cứu ai ai cũng bận rộn. Liên tục vang lên tiếng nói gấp gáp của bác sĩ và y tá.
"Lấy được đứa bé ra rồi. Mau lên, mau chóng cứu đứa bé!.
"Mẹ của đứa bé băng huyết rồi, mau cầm máu. Oxi tiếp vào đi, cần thêm máu...".
Nữ y tá bế đứa bé trên tay, khuôn mặt rầu rĩ: "Bác sĩ, đứa bé... Không cứu được".
Vị bác sĩ cau mày: "Mau lại đây. Cứu mẹ đứa bé. Huyết áp không ổn định, nhịp tim yếu dần!. Oxi!".
"Tút...tút...tút".
"Máy hỗ trợ tim, nhanh lên. Một, hai... Lại, một hai".
"Tít...tít...tít....títttt".
"Đều...là không thể cứu được".
Y tá và bác sĩ đắp một chiếc khăng màu trắng lên cô và đứa bé rồi đầy ra ngoài. Hàn Phong sững người nhìn cô bị đẩy ra. Khuôn mặt hắn tái lại, Hạ Dĩ không cầm được nước mắt mà òa lên.
Cô được đưa về dinh thự và được an táng ngay sau đó. Ngay ngày hôm sau, lễ an táng của cô đều được xuất hiện trên trang nhất các tờ báo, thời sự, các trang truyền thông và mạng Internet.
[ Em gái của Hàn phu nhân và con cô ấy đã qua đời vào hôm qua!.
Sao lại là em gái của Hàn phu nhân được, Hàn thiếu khóc lóc thảm thế kia cơ mà.
Nhìn đi, Hàn phu nhân không giống như rất buồn thì phải. Em gái và cháu mình mất mà khóc trông giả quá.
Tôi nghi cô gái mới mất kia mới là Hàn phu nhân thật sự.
Nhưng chị cô gái đó cũng đang mang thai, là con của Hàn thiếu. Ai mà biết được lỡ đâu Hàn thiếu một lúc chơi đùa cả hai chị em nhà Mộc gia thì sao?.
Cũng phải, nhưng tội cho cô gái kia quá!].
Cũng lời nói trên từng trang mạng xôn xao cả lên. Cô và đứa bé được chôn cất tại nghĩa trang. Sau khi an táng xong, hắn ta đùng đùng sát khí quay trở về dinh thự. Bước vào đại sảnh thấy Mộc Nư đi ra liền cho cô ta một bạt tai:
"Có phải cô đã hại chết cô ấy không?".
"Phong?. Anh nói gì vậy chứ?. Mộc Na là em gái em, sao em nhẫn tâm làm thế chứ?."
"Cô nghĩ dinh thự này không có camera sao?. Hạ Dĩ, kết nối hình ảnh camera cho tôi".
"Vâng".
Tất cả mọi hành động mà cô ta làm đều được camera ghi lại. Mộc Nư nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mắt ứ lệ:
"Phong, đó là em không may trật chân một chút nên mới...Mộc Na chân không đứng vững nên mới ngã xuống".
"Câm miệng cho tôi. Vậy tại sao cô lại còn đứng trên đó mà không gọi người luôn chứ?. Mộc Nư, cô khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm".
"Phong, anh nghe em nói". Mộc Na ôm chặt lấy cánh tay hắn, khuôn mặt ấm ức với hai hàng lệ rơi.
Hắn đẩy cô ta ra, mắt hướng nhìn về bức hình đang được treo trên tường kia. Khói của những cây hương cứ thế bay lên. Nụ cười của cô gái trẻ trung, mộc mạc giản dị khiến tim hắn đau lại càng thêm đau.
Cau mày lại, hắn quay ra trừng Mộc Nư: "Tránh xa tôi ra. Đi phá cái thai đó, rồi tự vẫn đi. Tôi không muốn tay tôi lại nhuốm máu tươi của người đàn bà độc ác như cô!".
"Phong, sao anh nhẫn tâm đối xử với em như thế chứ?. Trên đời này chỉ có em là một lòng một dạ với anh thôi. Mộc Na có yêu anh bằng em không?. Sao anh lại vì cô ta mà đối xử tàn nhẫn với em và con như vậy?".
(...).
"Mộc Na, mau thức dậy đi. Còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm!". Bóng dáng của một người phụ nữ, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn có lẽ vì đã già.
"Mộc Na, mày còn chưa dậy sao?. Tao không muốn mất mặt trong buổi tiệc sang trọng hôm nay đâu". Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào phòng. Cô ta lớn tiếng ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Ánh mắt lim dim, cô mở mắt ra. Nhìn lên trần nhà, sao lại quá quen thuộc đến vậy. Đưa mắt qua nhìn người phụ nữ trung niên kia: "Quy Hà?".
Cô ngồi bật dậy, liếc nhìn người phụ nữ kia: "Mộc Nư?".
"Mày còn ngây ra đó à, mau chuẩn bị đi. Buổi tiệc hôm nay mày mà khiến tao mất mặt. Tao sẽ lột da mày đó". Mộc Nư nheo mắt trừng cô.
'Chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?. Mình, mình chưa chết sao?'. Cô bắt lấy tay chả Quy Hà: "Đây là đâu?. Bây giờ là ngày tháng năm nào?".
"Nhị tiểu thư, cô bị sao thế?. Đây tất nhiên là Mộc gia rồi. Hôm nay là buổi tiệc sinh nhật của tiểu thư và Đại tiểu thư mà".
"Sinh nhật?. Tôi năm nay bao nhiêu tuổi?".
"Mười chín!".
"Chẳng lẽ mình trùng sinh sao?. Sinh nhật thứ mười chín?. Hôm nay, là ngày Hàn Phong và Mộc Nư quen biết nhau?. Chuyện gì xảy ra vậy chứ?".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi m.n nhiều!. Đợi lâu rồi, tiếp tục cốt truyện nào!. ^^ 60 like, tiếp tục nhé!.
*Like = Động lực*!.
"Nhanh lên, cứu được ai thì cứu".
Hàn Phong được y tá mời ra ngoài ngay sau đó. Ở bên ngoài hắn ta thấp thỏm lo lắng đi đi lại lại.
"Cứu con tôi. Làm ơn!". Mộc Na với tiếng nói khàn và những giọt nước mắt lăn dài.
Một lúc sau... Trong phòng cấp cứu ai ai cũng bận rộn. Liên tục vang lên tiếng nói gấp gáp của bác sĩ và y tá.
"Lấy được đứa bé ra rồi. Mau lên, mau chóng cứu đứa bé!.
"Mẹ của đứa bé băng huyết rồi, mau cầm máu. Oxi tiếp vào đi, cần thêm máu...".
Nữ y tá bế đứa bé trên tay, khuôn mặt rầu rĩ: "Bác sĩ, đứa bé... Không cứu được".
Vị bác sĩ cau mày: "Mau lại đây. Cứu mẹ đứa bé. Huyết áp không ổn định, nhịp tim yếu dần!. Oxi!".
"Tút...tút...tút".
"Máy hỗ trợ tim, nhanh lên. Một, hai... Lại, một hai".
"Tít...tít...tít....títttt".
"Đều...là không thể cứu được".
Y tá và bác sĩ đắp một chiếc khăng màu trắng lên cô và đứa bé rồi đầy ra ngoài. Hàn Phong sững người nhìn cô bị đẩy ra. Khuôn mặt hắn tái lại, Hạ Dĩ không cầm được nước mắt mà òa lên.
Cô được đưa về dinh thự và được an táng ngay sau đó. Ngay ngày hôm sau, lễ an táng của cô đều được xuất hiện trên trang nhất các tờ báo, thời sự, các trang truyền thông và mạng Internet.
[ Em gái của Hàn phu nhân và con cô ấy đã qua đời vào hôm qua!.
Sao lại là em gái của Hàn phu nhân được, Hàn thiếu khóc lóc thảm thế kia cơ mà.
Nhìn đi, Hàn phu nhân không giống như rất buồn thì phải. Em gái và cháu mình mất mà khóc trông giả quá.
Tôi nghi cô gái mới mất kia mới là Hàn phu nhân thật sự.
Nhưng chị cô gái đó cũng đang mang thai, là con của Hàn thiếu. Ai mà biết được lỡ đâu Hàn thiếu một lúc chơi đùa cả hai chị em nhà Mộc gia thì sao?.
Cũng phải, nhưng tội cho cô gái kia quá!].
Cũng lời nói trên từng trang mạng xôn xao cả lên. Cô và đứa bé được chôn cất tại nghĩa trang. Sau khi an táng xong, hắn ta đùng đùng sát khí quay trở về dinh thự. Bước vào đại sảnh thấy Mộc Nư đi ra liền cho cô ta một bạt tai:
"Có phải cô đã hại chết cô ấy không?".
"Phong?. Anh nói gì vậy chứ?. Mộc Na là em gái em, sao em nhẫn tâm làm thế chứ?."
"Cô nghĩ dinh thự này không có camera sao?. Hạ Dĩ, kết nối hình ảnh camera cho tôi".
"Vâng".
Tất cả mọi hành động mà cô ta làm đều được camera ghi lại. Mộc Nư nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mắt ứ lệ:
"Phong, đó là em không may trật chân một chút nên mới...Mộc Na chân không đứng vững nên mới ngã xuống".
"Câm miệng cho tôi. Vậy tại sao cô lại còn đứng trên đó mà không gọi người luôn chứ?. Mộc Nư, cô khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm".
"Phong, anh nghe em nói". Mộc Na ôm chặt lấy cánh tay hắn, khuôn mặt ấm ức với hai hàng lệ rơi.
Hắn đẩy cô ta ra, mắt hướng nhìn về bức hình đang được treo trên tường kia. Khói của những cây hương cứ thế bay lên. Nụ cười của cô gái trẻ trung, mộc mạc giản dị khiến tim hắn đau lại càng thêm đau.
Cau mày lại, hắn quay ra trừng Mộc Nư: "Tránh xa tôi ra. Đi phá cái thai đó, rồi tự vẫn đi. Tôi không muốn tay tôi lại nhuốm máu tươi của người đàn bà độc ác như cô!".
"Phong, sao anh nhẫn tâm đối xử với em như thế chứ?. Trên đời này chỉ có em là một lòng một dạ với anh thôi. Mộc Na có yêu anh bằng em không?. Sao anh lại vì cô ta mà đối xử tàn nhẫn với em và con như vậy?".
(...).
"Mộc Na, mau thức dậy đi. Còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm!". Bóng dáng của một người phụ nữ, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn có lẽ vì đã già.
"Mộc Na, mày còn chưa dậy sao?. Tao không muốn mất mặt trong buổi tiệc sang trọng hôm nay đâu". Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào phòng. Cô ta lớn tiếng ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Ánh mắt lim dim, cô mở mắt ra. Nhìn lên trần nhà, sao lại quá quen thuộc đến vậy. Đưa mắt qua nhìn người phụ nữ trung niên kia: "Quy Hà?".
Cô ngồi bật dậy, liếc nhìn người phụ nữ kia: "Mộc Nư?".
"Mày còn ngây ra đó à, mau chuẩn bị đi. Buổi tiệc hôm nay mày mà khiến tao mất mặt. Tao sẽ lột da mày đó". Mộc Nư nheo mắt trừng cô.
'Chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?. Mình, mình chưa chết sao?'. Cô bắt lấy tay chả Quy Hà: "Đây là đâu?. Bây giờ là ngày tháng năm nào?".
"Nhị tiểu thư, cô bị sao thế?. Đây tất nhiên là Mộc gia rồi. Hôm nay là buổi tiệc sinh nhật của tiểu thư và Đại tiểu thư mà".
"Sinh nhật?. Tôi năm nay bao nhiêu tuổi?".
"Mười chín!".
"Chẳng lẽ mình trùng sinh sao?. Sinh nhật thứ mười chín?. Hôm nay, là ngày Hàn Phong và Mộc Nư quen biết nhau?. Chuyện gì xảy ra vậy chứ?".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi m.n nhiều!. Đợi lâu rồi, tiếp tục cốt truyện nào!. ^^ 60 like, tiếp tục nhé!.
*Like = Động lực*!.