Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Trăng hoa?
Tập đoàn I.N, phòng CEO:
"Thích một người là cảm giác gì?". Hắn khẽ hỏi.
"Hả? Boss ngài đang hỏi tôi sao?". Tên trợ lý đang xem tài liệu thì sững sờ.
"Thích một người là cảm giác gì?".
"Boss! Em xin nói thẳng, ngài đã có vợ rồi chẳng phải ngài rất yêu cô ấy sao? Sao lại còn thích người khác?".
"Hỏi gì trả lời ấy. Không nhắc lần ba".
"À...vâng...thích...thích một người là...là...là...". Tên trợ lý ấp úng nhìn quang rồi dở tài liệu liên tục.
Đôi lông mày hắn dần cau lại: "Muốn tăng ca?".
"Tăng ca? Không, boss em xin lỗi. Đừng tăng ca. Boss, tha em! Em còn chưa yêu bao giờ làm sao hiểu chứ. Hay là boss cứ lên Google tra là được".
"Câu trả lời hay lắm".
"Cảm ơn boss đã khen. Vậy có phải là được thưởng không?".
"Tăng ca".
"Hả? Gì? Boss, đừng". Khẽ vuốt nước mắt ở khóe mi lẩm bẩm: "Ai khóc nỗi đau này".
"Trừ lương".
"Boss, đừng! Em không nói nữa".
Nhếch mép cười nhẹ, hắn lên google để tra ngay sau đó. Khẽ nhập thông tin tìm kiếm.
Gần một giờ sau, hắn rời công ty mà chạy đến quầy bán hoa để mua hoa.
"Anh muốn mua hoa tặng người yêu sao?". Bà chủ quầy khẽ hỏi.
"Bó hoa đẹp nhất, lấy cho tôi".
Bà ta cầm lấy bó ly: "Bó này được không?".
"Bó khác".
Hết bó này đến bó khác, quầy này đến quầy khác. Cuối cùng cũng lựa được.
Biệt thự:
Mộc Na ngây người nhìn những người đang cúi xuống chào cô: "Sao mọi lại quay lại đây?". Thấy ai cũng đang làm công việc của mình cô vội chạy đến ngăn: "Đừng làm nữa. Cứ để tôi. Mọi người hãy đi đi".
Hạ Dĩ đi ra rồi nắm lấy tay Mộc Na: "Mộc Na, để họ làm. Cháu cứ ra ghế ngồi đi, để dì mang đồ ăn sáng ra cho".
Khuôn mặt toát lên sự lo lắng: "Dì Hạ, đừng! Để cháu làm nếu không anh ta trở về cháu sẽ không xong mất".
"Đừng lo, đây là Hàn tổng quyết định. Từ giờ cháu không cần làm gì nữa".
Dôi mắt trong trẻo của cô mở to hơn: "Anh ta tha cho cháu rồi sao? Dì Hạ, dì không lừa cháu chứ?".
"Sao dì có thể lừa cháu, được rồi ăn sáng đã! Đúng rồi, Hàn tổng có làm cho cô một tài khoản và chuyển vào đó một ít tiền tiêu vặt".
Hạ Dĩ đưa cho cô một tấm thẻ đen. Mộc Na sững người rồi đẩy ra mà không nhận: "Cháu không cầm đâu, cháu nghĩ anh ta chỉ đang xem cháu như một món hàng. Cháu sẽ không nhận bất kì một đồng tiền nào từ anh ta cả".
"Mộc Na, dì nghĩ Hàn tổng không nghĩ thế. Ngài ấy có vẻ rất quan tâm cháu. Cầm lấy đi, nếu không ngài ấy sẽ lại giận đấy".
"Dì Hạ, đừng khen anh ta trước mặt cháu. Anh ta là một con sói, đáng sợ. Anh ta còn chẳng giống như một người bình thường".
"Đừng nói thế, để Hàn tổng nghe được thì không hay đâu".
"Nghe được chuyện gì?".
"Hàn tổng?".
Hàn Phong cầm lấy một bó hoa hồng bước từ cửa lớn mà đi vào, dáng người cao toát lên vẻ đẹp khác thường.
Bước đến gần, đưa mắt nhìn lấy tấm thẻ vẫn đang nằm trong tay Hạ Dĩ. Hắn cau mày: "Cô chê nó?".
"Nó? Anh nói cái gì?".
Cầm lấy tấm thẻ từ tay Hạ Dĩ, giơ trước mặt cô: "Hay đối với cô số tiền trong này vẫn chưa đủ?".
"Hóa ra anh nói cái này? Tôi đã từng nói đừng bao giờ xem tôi là thứ rẻ tiền, tôi sẽ không bao giờ đụng đến bất kì đồng tiền nào của anh cả. Bó hoa có vẻ đẹp? Anh lại tính đi tìm vài cô gái xinh đẹp để trăng hoa? Tổng tài như anh có vẻ rất rảnh rỗi".
Mộc Na đương nhiên không biết, bó hoa này vốn dĩ là hắn đã đi từ sáng sớm để tìm được nó. Bông hoa hồng đỏ, to, đẹp, tươi lại thêm vài giọt nước còn đọng lại trên cánh hoa ấy. Vốn gần như nhận ra thứ cảm giác lạ thường mà Hàn Phong cảm nhận được khi ở cạnh cô.
Tay bóp chặt bó hoa hồng: "Có vẻ cô thích điều đó?".
"Tôi chẳng cần quan tâm, dì Hạ cháu có thể xuống bếp làm vài chiếc bánh?".
"Tất...tất nhiên".
Tươi cười bước đi. Hàn Phong ném bó hoa xuống đất. Cơ thể toát ra luồng khí lạnh, hắn nắm lấy tay cô kéo lại: "Dám bơ tôi? Gan cô không nhỏ".
"Bỏ tôi ra, anh định làm gì?".
"Làm gì sao? Tôi sẽ cho cô thấy tôi định kiếm cô gái nào để trăng hoa". Bế bổng cô lên.
Mộc Na vùng vẩy, dùng hai tay nắm chặt thành nắm đấm đấm vào người hắn: "Thả tôi ra, anh định làm gì?".
Hắn mặc sức cô giẫy giụa nhưng vẫn bế cô lên phòng, mở cánh cửa ra đi vào rồi đạp: "Rầm".
Hạ Dĩ bên dưới, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi khẽ lắc đầu: "Lại bắt đầu. Sao cháu lại ngoan cố như thế?".
Trong phòng. Hàn Phong ném cô lên giường.
Ngã ra, cố ngồi dậy. Mộc Na lùi dần ra phía đầu giường. Tay chân run lẩy bẩy: "Anh định làm gì nữa? Tối qua còn chưa đủ sao?".
Tiến lại, Hàn Phong nắm lấy chân cô kéo lại.
Nằm trên giường tay chân Mộc Na lều khều vùng vẫy. Hàn Phong đè cô bên dưới mình. Hai tay nắm chặt cổ tay cô: "Chẳng phải cô rất thích vậy à? Chỉ tiếc là cho cô là hôm qua cô không nhìn rõ được bộ mặt thật của mình. Hôm qua nhìn cô ngoan ngoãn biết bao".
"Đừng nói nữa, thả tôi ra đi".
"Khiêu khích tôi, giờ lại muốn chạy? Sao khi nãy cô không nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào nếu khiêu khích tôi?".
"Tôi có nói sai sao?".
Nắm chặt lấy cằm cô, Hàn Phong khẽ hôn nhẹ lên đôi môi hồng ấy: "Sai rồi, một cô gái xinh đẹp ngay trước mắt việc gì tôi phải đi tìm cô nào để trăng hoa chứ? Tôi lại muốn cùng cô trăng hoa cơ".
"Đê tiện, lưu manh".
"Hối hận thì muộn rồi". Hắn nhào bóp ngực cô, dùng nụ hôn sâu để áp chết cô.
Lại mạnh tay xé nát bộ đồ trên cơ thể Mộc Na.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
P/s: Chap sau H+++.
Lỗi chính tả còn nhiều mong m.n bỏ qua!
Like = Động lực!.
"Thích một người là cảm giác gì?". Hắn khẽ hỏi.
"Hả? Boss ngài đang hỏi tôi sao?". Tên trợ lý đang xem tài liệu thì sững sờ.
"Thích một người là cảm giác gì?".
"Boss! Em xin nói thẳng, ngài đã có vợ rồi chẳng phải ngài rất yêu cô ấy sao? Sao lại còn thích người khác?".
"Hỏi gì trả lời ấy. Không nhắc lần ba".
"À...vâng...thích...thích một người là...là...là...". Tên trợ lý ấp úng nhìn quang rồi dở tài liệu liên tục.
Đôi lông mày hắn dần cau lại: "Muốn tăng ca?".
"Tăng ca? Không, boss em xin lỗi. Đừng tăng ca. Boss, tha em! Em còn chưa yêu bao giờ làm sao hiểu chứ. Hay là boss cứ lên Google tra là được".
"Câu trả lời hay lắm".
"Cảm ơn boss đã khen. Vậy có phải là được thưởng không?".
"Tăng ca".
"Hả? Gì? Boss, đừng". Khẽ vuốt nước mắt ở khóe mi lẩm bẩm: "Ai khóc nỗi đau này".
"Trừ lương".
"Boss, đừng! Em không nói nữa".
Nhếch mép cười nhẹ, hắn lên google để tra ngay sau đó. Khẽ nhập thông tin tìm kiếm.
Gần một giờ sau, hắn rời công ty mà chạy đến quầy bán hoa để mua hoa.
"Anh muốn mua hoa tặng người yêu sao?". Bà chủ quầy khẽ hỏi.
"Bó hoa đẹp nhất, lấy cho tôi".
Bà ta cầm lấy bó ly: "Bó này được không?".
"Bó khác".
Hết bó này đến bó khác, quầy này đến quầy khác. Cuối cùng cũng lựa được.
Biệt thự:
Mộc Na ngây người nhìn những người đang cúi xuống chào cô: "Sao mọi lại quay lại đây?". Thấy ai cũng đang làm công việc của mình cô vội chạy đến ngăn: "Đừng làm nữa. Cứ để tôi. Mọi người hãy đi đi".
Hạ Dĩ đi ra rồi nắm lấy tay Mộc Na: "Mộc Na, để họ làm. Cháu cứ ra ghế ngồi đi, để dì mang đồ ăn sáng ra cho".
Khuôn mặt toát lên sự lo lắng: "Dì Hạ, đừng! Để cháu làm nếu không anh ta trở về cháu sẽ không xong mất".
"Đừng lo, đây là Hàn tổng quyết định. Từ giờ cháu không cần làm gì nữa".
Dôi mắt trong trẻo của cô mở to hơn: "Anh ta tha cho cháu rồi sao? Dì Hạ, dì không lừa cháu chứ?".
"Sao dì có thể lừa cháu, được rồi ăn sáng đã! Đúng rồi, Hàn tổng có làm cho cô một tài khoản và chuyển vào đó một ít tiền tiêu vặt".
Hạ Dĩ đưa cho cô một tấm thẻ đen. Mộc Na sững người rồi đẩy ra mà không nhận: "Cháu không cầm đâu, cháu nghĩ anh ta chỉ đang xem cháu như một món hàng. Cháu sẽ không nhận bất kì một đồng tiền nào từ anh ta cả".
"Mộc Na, dì nghĩ Hàn tổng không nghĩ thế. Ngài ấy có vẻ rất quan tâm cháu. Cầm lấy đi, nếu không ngài ấy sẽ lại giận đấy".
"Dì Hạ, đừng khen anh ta trước mặt cháu. Anh ta là một con sói, đáng sợ. Anh ta còn chẳng giống như một người bình thường".
"Đừng nói thế, để Hàn tổng nghe được thì không hay đâu".
"Nghe được chuyện gì?".
"Hàn tổng?".
Hàn Phong cầm lấy một bó hoa hồng bước từ cửa lớn mà đi vào, dáng người cao toát lên vẻ đẹp khác thường.
Bước đến gần, đưa mắt nhìn lấy tấm thẻ vẫn đang nằm trong tay Hạ Dĩ. Hắn cau mày: "Cô chê nó?".
"Nó? Anh nói cái gì?".
Cầm lấy tấm thẻ từ tay Hạ Dĩ, giơ trước mặt cô: "Hay đối với cô số tiền trong này vẫn chưa đủ?".
"Hóa ra anh nói cái này? Tôi đã từng nói đừng bao giờ xem tôi là thứ rẻ tiền, tôi sẽ không bao giờ đụng đến bất kì đồng tiền nào của anh cả. Bó hoa có vẻ đẹp? Anh lại tính đi tìm vài cô gái xinh đẹp để trăng hoa? Tổng tài như anh có vẻ rất rảnh rỗi".
Mộc Na đương nhiên không biết, bó hoa này vốn dĩ là hắn đã đi từ sáng sớm để tìm được nó. Bông hoa hồng đỏ, to, đẹp, tươi lại thêm vài giọt nước còn đọng lại trên cánh hoa ấy. Vốn gần như nhận ra thứ cảm giác lạ thường mà Hàn Phong cảm nhận được khi ở cạnh cô.
Tay bóp chặt bó hoa hồng: "Có vẻ cô thích điều đó?".
"Tôi chẳng cần quan tâm, dì Hạ cháu có thể xuống bếp làm vài chiếc bánh?".
"Tất...tất nhiên".
Tươi cười bước đi. Hàn Phong ném bó hoa xuống đất. Cơ thể toát ra luồng khí lạnh, hắn nắm lấy tay cô kéo lại: "Dám bơ tôi? Gan cô không nhỏ".
"Bỏ tôi ra, anh định làm gì?".
"Làm gì sao? Tôi sẽ cho cô thấy tôi định kiếm cô gái nào để trăng hoa". Bế bổng cô lên.
Mộc Na vùng vẩy, dùng hai tay nắm chặt thành nắm đấm đấm vào người hắn: "Thả tôi ra, anh định làm gì?".
Hắn mặc sức cô giẫy giụa nhưng vẫn bế cô lên phòng, mở cánh cửa ra đi vào rồi đạp: "Rầm".
Hạ Dĩ bên dưới, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi khẽ lắc đầu: "Lại bắt đầu. Sao cháu lại ngoan cố như thế?".
Trong phòng. Hàn Phong ném cô lên giường.
Ngã ra, cố ngồi dậy. Mộc Na lùi dần ra phía đầu giường. Tay chân run lẩy bẩy: "Anh định làm gì nữa? Tối qua còn chưa đủ sao?".
Tiến lại, Hàn Phong nắm lấy chân cô kéo lại.
Nằm trên giường tay chân Mộc Na lều khều vùng vẫy. Hàn Phong đè cô bên dưới mình. Hai tay nắm chặt cổ tay cô: "Chẳng phải cô rất thích vậy à? Chỉ tiếc là cho cô là hôm qua cô không nhìn rõ được bộ mặt thật của mình. Hôm qua nhìn cô ngoan ngoãn biết bao".
"Đừng nói nữa, thả tôi ra đi".
"Khiêu khích tôi, giờ lại muốn chạy? Sao khi nãy cô không nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào nếu khiêu khích tôi?".
"Tôi có nói sai sao?".
Nắm chặt lấy cằm cô, Hàn Phong khẽ hôn nhẹ lên đôi môi hồng ấy: "Sai rồi, một cô gái xinh đẹp ngay trước mắt việc gì tôi phải đi tìm cô nào để trăng hoa chứ? Tôi lại muốn cùng cô trăng hoa cơ".
"Đê tiện, lưu manh".
"Hối hận thì muộn rồi". Hắn nhào bóp ngực cô, dùng nụ hôn sâu để áp chết cô.
Lại mạnh tay xé nát bộ đồ trên cơ thể Mộc Na.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
P/s: Chap sau H+++.
Lỗi chính tả còn nhiều mong m.n bỏ qua!
Like = Động lực!.