Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: 2: Say
Tại hộp đêm xa hoa bậc nhất thành phố AA.Ba người đàn ông bước vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, họ bàn tán xôn xao
- Thật không hổ danh là Vương tổng khí chất hơn người mà.
- Đẹp trai quá đi thôi, con tim này chết mất.
- Cả ba đúng là gu tôi, hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng thật có diễm phúc mà....!
Cả ba ngồi trong căn phòng vip của hộp đêm mà trò chuyện vui vẻ:" Tầm Nhiên, lúc nảy cậu còn một mực không đi mà." Lãnh Ân lên tiếng trêu
- Không phải tôi lo cho hai cậu, ong bướm quay quanh không đủ tỉnh táo hay sao.* Tầm Nhiên cười đắc ý tự nhiên mà rằng*
Lãnh Ân trợ tròn mắt:" Cậu thì hay rồi"
Từ nảy đến giờ Khải Phong vẫn im lặng quan sát xung quanh.
Thấy thế Lãnh Ân liền lên tiếng:" Phong, cậu định như thế hết buổi à thật mất hứng"
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Tại biệt thự Tiểu Ninh nhận được một cuộc điện thoại;" Alo! Cho hỏi là ai vậy"
- Là tôi, Tầm Nhiên.
Tuy cô không rành về đời sống riêng tư của Khải Phong nhưng ít ra hai người bạn thân của anh cô cũng biết chút ít.
- À.
Phong không có ở nhà, anh có thể gọi vào di động cá nhân của anh ấy.
- À không em hiểu lầm rồi.Tôi bấm chuông nhưng không thấy ai.
Nên tôi đành gọi cho em,nhờ em mở cửa, Phong say rồi.
- Tôi ra ngay.
Cô hớt hãi chạy ra cửa thì thấy Tầm Nhiên đang đỡ Phong đứng trước cửa có vẻ đã say mèm.
- Anh vào đi, tôi đỡ phụ anh.
Cô chạy tới đỡ tay Khải Phong, cả hai dìu anh lên phòng, xong xui Tầm Nhiên mở lời:" Cậu ấy say rồi, em chăm sóc cậu ấy giúp anh."
- Em có thể hỏi tại sao anh ấy say vậy không? Trước giờ em chưa thấy anh ấy như thế" Cô chần chừ mà hỏi.
Nói một cách chính xác là từ trước đến giờ anh chưa bao giờ về nhà trong tình trạng say xỉn, nếu có say thì cũng chắc là anh đã ở đâu đó,dù đã cưới nhau được ba năm, anh ở ngoài làm gì cô cũng chưa hề dám hỏi qua, hôm nay không biết sao Tầm Nhiên lại đưa anh về đây.
- Chỉ là bạn bè gặp nhau quá chén thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.
- Vâng, em cảm ơn.
Sau khi Tầm Nhiên rời đi, cô vào nhà vệ sinh xả nước nóng tìm khăn rồi bưng chậu nước đến chỗ anh nằm.Cô cởi áo anh ra lau người cho anh.
Cảm nhận có người động chạm vào mình.
Anh nắm trúng tay cô, xiết chặt cổ tay mơ màng mà gọi:"Ng...ọc..."
Cô ghé tai gần mặt anh mà nghe.
Tay chân cô chợt run lên khi nghe anh gọi tên người đó với một giọng cưng chiều khác xa cái cách mà anh đối xử với cô:" Ngọc Hoa, em nỡ bỏ anh sao, anh lại nhớ em rồi."
Cô không biết cảm xúc ngay lúc này trong lòng mình thật ra là gì nữa, tim cô như bị ai bóp nghẹt vậy đau đớn mà khó thở:" Tôi là Tiểu Ninh, không phải Ngọc Hoa của anh, buông tay tôi ra đi"
Tay anh dần buông cô ra, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân mà lau người cho anh sau khi lau xong cô thay cho anh bộ đồ mới.
Cô cẩn thận đắp chăn cho anh rồi quay về phòng.
Nằm trên chiếc giường lớn này đã ba năm rồi, vẫn chỉ là một mình cô không hiểu rõ sự tồn tại của mình trong căn nhà này có ý nghĩa gì nữa.
Anh ta đối với cô luôn luôn lạnh nhạt như vậy, nhiều lúc cô muốn hỏi anh ta rằng:" Anh xem cô là gì?" Nhưng rồi lại không đủ can đảm, sợ rằng anh sẽ không chút do dự mà từ bỏ cô.
Cô thật sự rất đau, tình cảm mà cô trao cho anh vẫn luôn sâu đậm như vậy chỉ là anh không trân trọng nó.Cô mệt mõi khi mỗi lần phải đối mặt với sự lạnh nhạt của anh nhưng rồi vì được ở bên anh cô lại nhắm mắt làm ngơ mặc cho bản thân đau khổ, có lẽ là cô ngốc, thật sự là ngốc rồi nhưng khi đã yêu rồi thì đâu ai còn nhận ra mình ngốc nữa chứ, chỉ là muốn hết mình trọn vẹn cho một tình yêu mà thôi.
Sáng, cô đã dậy từ sớm nấu nước giải rượu đem vào phòng cho anh, rồi quay xuống nhà nấu bữa sáng.
Anh tỉnh dậy thì cũng đã quá trưa, cảm giác đầu đau nhức, anh bước xuống vào nhà vệ sinh thì thấy có ly nước giải rượu trên bàn, anh ngó qua rồi đi vào nhà vệ sinh.
Thấy đồ áo trên người mình khác hôm qua trên bàn lại có ly nước giải rượu anh đã ý thức được gì đó rồi nhíu mày.
Vệ sinh xong anh xuống nhà.
Thấy cô đang trong bếp, anh không bỏ đi như mọi hôm mà ngồi xuống bàn ăn, thấy anh ngồi ở đó cô bất giác mỉm cười đem thức ăn ra.
- " Em có nấu ít cháo anh ăn đi cho nóng".
Cô kéo ghế ngồi bên cạnh anh
Thấy anh không có thái độ gì cô tiếp lời:" lúc sáng em có đặt ly nước giải rượu trong phòng anh uống chưa?"
Thấy anh không có ý định trả lời mình cô đứng lên định lên lầu.Thì bỗng anh lên tiếng:
- Tối qua là cô thay...!đồ?
Vì cô quay lưng với anh nên không biết sắc mặt anh ra sao chỉ nghe được giọng anh lạnh lùng và có chút ngập ngừng, cô có hơi sợ mà đáp:" Chỉ là em thấy anh say...nên...!em xin lỗi...lần sau em sẽ không tự ý nữa".
- Thật không hổ danh là Vương tổng khí chất hơn người mà.
- Đẹp trai quá đi thôi, con tim này chết mất.
- Cả ba đúng là gu tôi, hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng thật có diễm phúc mà....!
Cả ba ngồi trong căn phòng vip của hộp đêm mà trò chuyện vui vẻ:" Tầm Nhiên, lúc nảy cậu còn một mực không đi mà." Lãnh Ân lên tiếng trêu
- Không phải tôi lo cho hai cậu, ong bướm quay quanh không đủ tỉnh táo hay sao.* Tầm Nhiên cười đắc ý tự nhiên mà rằng*
Lãnh Ân trợ tròn mắt:" Cậu thì hay rồi"
Từ nảy đến giờ Khải Phong vẫn im lặng quan sát xung quanh.
Thấy thế Lãnh Ân liền lên tiếng:" Phong, cậu định như thế hết buổi à thật mất hứng"
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Tại biệt thự Tiểu Ninh nhận được một cuộc điện thoại;" Alo! Cho hỏi là ai vậy"
- Là tôi, Tầm Nhiên.
Tuy cô không rành về đời sống riêng tư của Khải Phong nhưng ít ra hai người bạn thân của anh cô cũng biết chút ít.
- À.
Phong không có ở nhà, anh có thể gọi vào di động cá nhân của anh ấy.
- À không em hiểu lầm rồi.Tôi bấm chuông nhưng không thấy ai.
Nên tôi đành gọi cho em,nhờ em mở cửa, Phong say rồi.
- Tôi ra ngay.
Cô hớt hãi chạy ra cửa thì thấy Tầm Nhiên đang đỡ Phong đứng trước cửa có vẻ đã say mèm.
- Anh vào đi, tôi đỡ phụ anh.
Cô chạy tới đỡ tay Khải Phong, cả hai dìu anh lên phòng, xong xui Tầm Nhiên mở lời:" Cậu ấy say rồi, em chăm sóc cậu ấy giúp anh."
- Em có thể hỏi tại sao anh ấy say vậy không? Trước giờ em chưa thấy anh ấy như thế" Cô chần chừ mà hỏi.
Nói một cách chính xác là từ trước đến giờ anh chưa bao giờ về nhà trong tình trạng say xỉn, nếu có say thì cũng chắc là anh đã ở đâu đó,dù đã cưới nhau được ba năm, anh ở ngoài làm gì cô cũng chưa hề dám hỏi qua, hôm nay không biết sao Tầm Nhiên lại đưa anh về đây.
- Chỉ là bạn bè gặp nhau quá chén thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.
- Vâng, em cảm ơn.
Sau khi Tầm Nhiên rời đi, cô vào nhà vệ sinh xả nước nóng tìm khăn rồi bưng chậu nước đến chỗ anh nằm.Cô cởi áo anh ra lau người cho anh.
Cảm nhận có người động chạm vào mình.
Anh nắm trúng tay cô, xiết chặt cổ tay mơ màng mà gọi:"Ng...ọc..."
Cô ghé tai gần mặt anh mà nghe.
Tay chân cô chợt run lên khi nghe anh gọi tên người đó với một giọng cưng chiều khác xa cái cách mà anh đối xử với cô:" Ngọc Hoa, em nỡ bỏ anh sao, anh lại nhớ em rồi."
Cô không biết cảm xúc ngay lúc này trong lòng mình thật ra là gì nữa, tim cô như bị ai bóp nghẹt vậy đau đớn mà khó thở:" Tôi là Tiểu Ninh, không phải Ngọc Hoa của anh, buông tay tôi ra đi"
Tay anh dần buông cô ra, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân mà lau người cho anh sau khi lau xong cô thay cho anh bộ đồ mới.
Cô cẩn thận đắp chăn cho anh rồi quay về phòng.
Nằm trên chiếc giường lớn này đã ba năm rồi, vẫn chỉ là một mình cô không hiểu rõ sự tồn tại của mình trong căn nhà này có ý nghĩa gì nữa.
Anh ta đối với cô luôn luôn lạnh nhạt như vậy, nhiều lúc cô muốn hỏi anh ta rằng:" Anh xem cô là gì?" Nhưng rồi lại không đủ can đảm, sợ rằng anh sẽ không chút do dự mà từ bỏ cô.
Cô thật sự rất đau, tình cảm mà cô trao cho anh vẫn luôn sâu đậm như vậy chỉ là anh không trân trọng nó.Cô mệt mõi khi mỗi lần phải đối mặt với sự lạnh nhạt của anh nhưng rồi vì được ở bên anh cô lại nhắm mắt làm ngơ mặc cho bản thân đau khổ, có lẽ là cô ngốc, thật sự là ngốc rồi nhưng khi đã yêu rồi thì đâu ai còn nhận ra mình ngốc nữa chứ, chỉ là muốn hết mình trọn vẹn cho một tình yêu mà thôi.
Sáng, cô đã dậy từ sớm nấu nước giải rượu đem vào phòng cho anh, rồi quay xuống nhà nấu bữa sáng.
Anh tỉnh dậy thì cũng đã quá trưa, cảm giác đầu đau nhức, anh bước xuống vào nhà vệ sinh thì thấy có ly nước giải rượu trên bàn, anh ngó qua rồi đi vào nhà vệ sinh.
Thấy đồ áo trên người mình khác hôm qua trên bàn lại có ly nước giải rượu anh đã ý thức được gì đó rồi nhíu mày.
Vệ sinh xong anh xuống nhà.
Thấy cô đang trong bếp, anh không bỏ đi như mọi hôm mà ngồi xuống bàn ăn, thấy anh ngồi ở đó cô bất giác mỉm cười đem thức ăn ra.
- " Em có nấu ít cháo anh ăn đi cho nóng".
Cô kéo ghế ngồi bên cạnh anh
Thấy anh không có thái độ gì cô tiếp lời:" lúc sáng em có đặt ly nước giải rượu trong phòng anh uống chưa?"
Thấy anh không có ý định trả lời mình cô đứng lên định lên lầu.Thì bỗng anh lên tiếng:
- Tối qua là cô thay...!đồ?
Vì cô quay lưng với anh nên không biết sắc mặt anh ra sao chỉ nghe được giọng anh lạnh lùng và có chút ngập ngừng, cô có hơi sợ mà đáp:" Chỉ là em thấy anh say...nên...!em xin lỗi...lần sau em sẽ không tự ý nữa".