Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Ngoại truyện:Chương 2: BIẾN THÁI
Buổi sáng sớm ánh nắng bên ngoài nhẹ nhàng ấm áp chiếu vào căn phòng ngủ thông qua tấm màn cửa sổ màu trắng tinh, bên ngoài cửa sổ ban công là một khu vườn hoa nhỏ, trên đó có mấy con chim nhỏ nhân lúc không có con người đậu vào chậu hoa hồng đỏ hót lí nhí.
Trên giường một nam một nữ đang đắp chăn ôm nhau ngủ mê man, phần da thịt lộ ra bên ngoài trần trụi không có dấu vết xuất hiện của quần áo, thông qua đó có thể khẳng định một điều họ không có mặc đồ.
Cô gái nhỏ nhắn gối đầu trên tay người đàn ông, xem thân hình cao lớn rắn chắc đó là gối ôm mà chân tay đều vòng qua câu lấy.
Cả hai đều toát lên một cảm giác đơn thuần gọi là "tình yêu thanh xuân" đi, trên mặt họ đều là một vẻ mặt chú tâm ngủ, một chút lo âu cũng không có, tâm tâm niệm niệm mà ôm đối phương ngủ.
Người đàn ông một tay ôm vai cô, một cánh tay buông xõa, dường như ánh sáng chiếu vào ngày càng chói mắt làm làn mi của anh khó nhịu nhíu nhẹ mấy cái rồi mở mắt ra.
Cảm nhận đầu tiên của anh chính là cánh tay bên trái đang bị vật nặng gì đó đè lên, rất tê xen vào đó là một cảm giác rất sảng khoái do ngủ đủ.
Cảm thấy không có việc gì anh tiếp tục nhắm mắt ngủ, qua mười mấy giây sau đột nhiên Ngạn Bách mở trợn hai mắt ra, không dám tin từ từ quay đầu sang trái. Không phụ sự nhận ra muộn màng của anh, hình ảnh đầu tiên anh thấy chính là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cùng làn da trắng nõn nà của cô.1
Ngạn Bách không tin được trợn tròn hai mắt lên, lúc nảy anh còn tưởng bản thân uống say bị người khác leo lên giường, không ngờ...
Nhưng mà cái con bé này, đã mười tám mười chín tuổi đầu mà làn da sao mà cứ như em bé vậy, mịn màng quá, vì chăn đắp cho cả hai chăn vòng qua cả người anh nên không thể che kín, một nửa nơi mềm mại tròn đầy kia của cô trần trụi trước mắt anh.
Ngạn Bách vô ý thức nuốt mấy ngụm nước bọt lớn, không dám nhút nhích cũng không dám rút tay ra, ngược lại còn nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc che trên trán cô qua sau tai.
Anh chậm rãi dở mí chăn trên người lên xem, aizz... đúng như suy đoán mà, chả mặc gì cả, nhưng mà hình như chân cô đang gác lên chân anh, vừa rồi anh không có cố ý nhìn qua bên cô nhưng mà trong chăn là cô gác chân về phía anh mà. Nghĩ cũng lạ, Thiên Ý suốt ngày đấm đá thân người phải thô kệch mới đúng, sao mà đến chân cũng lại thon gọn mình màn như thế, anh quay sang chống tay lên ngắm cô đang ngủ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một xíu.
Nói về mỹ nhân thì chắc không thể so sánh, Thiên Ý không phải đẹp như tinh linh giống Ngạn Doanh, cũng không xinh đẹp nhu mì như Như Lan, Thiên Ý lại đẹp như một con búp bê.
Đôi mắt to tròn, dù đang ngủ nhắm mắt nhưng lông mi của cô lại đẹp đến mê hồn, từng sợi từng sợi rất nhuyễn, đen bóng. Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xinh, cái miệng chúm chím nhỏ nhắn, Ngạn Bách không nhịn được chồm người hôn lên đỉnh đầu cô một cái.
Chợt nhớ đến điều gì, Ngạn Bách bổng đưa tay vào trong chăn nắm lấy chiếc khăn tắm đang quấn bên hông mình dựt phăng ra, lại nhẹ nhàng từng chút một nhét tấm khăn vào trong tay cô.
Xong xuôi mới thõa mãn cười một tiếng, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, ôm cô, tay vòng qua người Thiên Ý chạm vào làn da trần trụi mịn màng cẩn thận để không vô tình chạm vào những chỗ khác. (Toát mồ hôi hột với ổng.)
Thiên Ý tỉnh lại cũng đã là chuyện của hai tiếng sau, ánh nắng bên ngoài chiếu vào đã chói mắt, cô cẩn thận mở hai mắt ra nhìn trần nhà cảm nhận sự uể oải nhứt mỏi của toàn thân.
Đột nhiên Thiên Ý trợn tròn mắt, hơi thở đột nhiên im bặt, bên cạnh vẫn còn tiếng hít thở đều đặn của ai đó, bên hông còn có thứ gì đó đang nắm lấy eo cô, xúc cảm ấm ấm phả vào làn da non mịn.
Cô gái hô hấp ngưng trọng từng chút từng chút nhẹ nhàng nghiêng đầu sang phải, đến khi gương mặt đẹp trai nhưng có phần hơi tùy ý phóng đãng nhắm nghiền hai mắt đập vào mắt cô.
"Aaa, anh làm cái gì vậy hả." Thiên Ý bổng bật dậy, thẳng chân không thương tiếc đạp Ngạn Bách rớt xuống sàn.
"Ây da, đau." Ngạn Bách là bị đau mà tỉnh dậy, thân hình to lớn nằm úp sấp dưới sàn.
"Làm cái gì vậy hả." Anh tức tối nổi quạo dứt khoát đứng lên chất vấn cô. Nhưng có một điều cả hai tạm thời quên mất đó chính là không ai mặc quần áo cả, với cú đứng lên oai dũng hùng vệ đó thì tất tần tật những thứ thuộc về khác biệt sinh học cơ thể đều lồ lộ trước mắt.
Ngạn Bách vốn đã cao hơn Thiên Ý, nên khi anh đứng cô ngồi vừa vặn cái món đồ kia của đàn ông chính xác lọt vào tầm mắt cô.
"Aaa, đồ biến thái." Thiên Ý lấy một tay bịt mắt lại, tận lực lùi về sau, tay còn lại nắm chặt mép khăn và chăn che trước ngực.
"Còn không mau mặc quần áo vào.' Thiên Ý hét lên với anh.
"Quần áo tôi đều bẩn cả rồi, chỉ có khăn tắm tôi." Ngạn Bách cũng không ngại gì lắm, vẫn để món đồ kia thả rông trong không khí, nhàn nhã chống hông nhìn cô.
"Vậy tại sao không mặc vào đi chứ, đồ biến thái bệnh hoạn." Thiên Ý hét lên với anh.
Ngạn Bách không nói gì, chỉ chậm rãi chỉ vào bàn tay đang cầm khăn của cô.
_________
Nhà mình có chút chuyện không vui, xin lỗi các bạn. Khi nào tất cả ổn thoả mình sẽ lên chương đều đặn, là chuyện bất đắc dĩ.
Cảm ơn và xin lỗi. Tước vẫn tranh thủ lên chương...
Trên giường một nam một nữ đang đắp chăn ôm nhau ngủ mê man, phần da thịt lộ ra bên ngoài trần trụi không có dấu vết xuất hiện của quần áo, thông qua đó có thể khẳng định một điều họ không có mặc đồ.
Cô gái nhỏ nhắn gối đầu trên tay người đàn ông, xem thân hình cao lớn rắn chắc đó là gối ôm mà chân tay đều vòng qua câu lấy.
Cả hai đều toát lên một cảm giác đơn thuần gọi là "tình yêu thanh xuân" đi, trên mặt họ đều là một vẻ mặt chú tâm ngủ, một chút lo âu cũng không có, tâm tâm niệm niệm mà ôm đối phương ngủ.
Người đàn ông một tay ôm vai cô, một cánh tay buông xõa, dường như ánh sáng chiếu vào ngày càng chói mắt làm làn mi của anh khó nhịu nhíu nhẹ mấy cái rồi mở mắt ra.
Cảm nhận đầu tiên của anh chính là cánh tay bên trái đang bị vật nặng gì đó đè lên, rất tê xen vào đó là một cảm giác rất sảng khoái do ngủ đủ.
Cảm thấy không có việc gì anh tiếp tục nhắm mắt ngủ, qua mười mấy giây sau đột nhiên Ngạn Bách mở trợn hai mắt ra, không dám tin từ từ quay đầu sang trái. Không phụ sự nhận ra muộn màng của anh, hình ảnh đầu tiên anh thấy chính là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cùng làn da trắng nõn nà của cô.1
Ngạn Bách không tin được trợn tròn hai mắt lên, lúc nảy anh còn tưởng bản thân uống say bị người khác leo lên giường, không ngờ...
Nhưng mà cái con bé này, đã mười tám mười chín tuổi đầu mà làn da sao mà cứ như em bé vậy, mịn màng quá, vì chăn đắp cho cả hai chăn vòng qua cả người anh nên không thể che kín, một nửa nơi mềm mại tròn đầy kia của cô trần trụi trước mắt anh.
Ngạn Bách vô ý thức nuốt mấy ngụm nước bọt lớn, không dám nhút nhích cũng không dám rút tay ra, ngược lại còn nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc che trên trán cô qua sau tai.
Anh chậm rãi dở mí chăn trên người lên xem, aizz... đúng như suy đoán mà, chả mặc gì cả, nhưng mà hình như chân cô đang gác lên chân anh, vừa rồi anh không có cố ý nhìn qua bên cô nhưng mà trong chăn là cô gác chân về phía anh mà. Nghĩ cũng lạ, Thiên Ý suốt ngày đấm đá thân người phải thô kệch mới đúng, sao mà đến chân cũng lại thon gọn mình màn như thế, anh quay sang chống tay lên ngắm cô đang ngủ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một xíu.
Nói về mỹ nhân thì chắc không thể so sánh, Thiên Ý không phải đẹp như tinh linh giống Ngạn Doanh, cũng không xinh đẹp nhu mì như Như Lan, Thiên Ý lại đẹp như một con búp bê.
Đôi mắt to tròn, dù đang ngủ nhắm mắt nhưng lông mi của cô lại đẹp đến mê hồn, từng sợi từng sợi rất nhuyễn, đen bóng. Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xinh, cái miệng chúm chím nhỏ nhắn, Ngạn Bách không nhịn được chồm người hôn lên đỉnh đầu cô một cái.
Chợt nhớ đến điều gì, Ngạn Bách bổng đưa tay vào trong chăn nắm lấy chiếc khăn tắm đang quấn bên hông mình dựt phăng ra, lại nhẹ nhàng từng chút một nhét tấm khăn vào trong tay cô.
Xong xuôi mới thõa mãn cười một tiếng, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, ôm cô, tay vòng qua người Thiên Ý chạm vào làn da trần trụi mịn màng cẩn thận để không vô tình chạm vào những chỗ khác. (Toát mồ hôi hột với ổng.)
Thiên Ý tỉnh lại cũng đã là chuyện của hai tiếng sau, ánh nắng bên ngoài chiếu vào đã chói mắt, cô cẩn thận mở hai mắt ra nhìn trần nhà cảm nhận sự uể oải nhứt mỏi của toàn thân.
Đột nhiên Thiên Ý trợn tròn mắt, hơi thở đột nhiên im bặt, bên cạnh vẫn còn tiếng hít thở đều đặn của ai đó, bên hông còn có thứ gì đó đang nắm lấy eo cô, xúc cảm ấm ấm phả vào làn da non mịn.
Cô gái hô hấp ngưng trọng từng chút từng chút nhẹ nhàng nghiêng đầu sang phải, đến khi gương mặt đẹp trai nhưng có phần hơi tùy ý phóng đãng nhắm nghiền hai mắt đập vào mắt cô.
"Aaa, anh làm cái gì vậy hả." Thiên Ý bổng bật dậy, thẳng chân không thương tiếc đạp Ngạn Bách rớt xuống sàn.
"Ây da, đau." Ngạn Bách là bị đau mà tỉnh dậy, thân hình to lớn nằm úp sấp dưới sàn.
"Làm cái gì vậy hả." Anh tức tối nổi quạo dứt khoát đứng lên chất vấn cô. Nhưng có một điều cả hai tạm thời quên mất đó chính là không ai mặc quần áo cả, với cú đứng lên oai dũng hùng vệ đó thì tất tần tật những thứ thuộc về khác biệt sinh học cơ thể đều lồ lộ trước mắt.
Ngạn Bách vốn đã cao hơn Thiên Ý, nên khi anh đứng cô ngồi vừa vặn cái món đồ kia của đàn ông chính xác lọt vào tầm mắt cô.
"Aaa, đồ biến thái." Thiên Ý lấy một tay bịt mắt lại, tận lực lùi về sau, tay còn lại nắm chặt mép khăn và chăn che trước ngực.
"Còn không mau mặc quần áo vào.' Thiên Ý hét lên với anh.
"Quần áo tôi đều bẩn cả rồi, chỉ có khăn tắm tôi." Ngạn Bách cũng không ngại gì lắm, vẫn để món đồ kia thả rông trong không khí, nhàn nhã chống hông nhìn cô.
"Vậy tại sao không mặc vào đi chứ, đồ biến thái bệnh hoạn." Thiên Ý hét lên với anh.
Ngạn Bách không nói gì, chỉ chậm rãi chỉ vào bàn tay đang cầm khăn của cô.
_________
Nhà mình có chút chuyện không vui, xin lỗi các bạn. Khi nào tất cả ổn thoả mình sẽ lên chương đều đặn, là chuyện bất đắc dĩ.
Cảm ơn và xin lỗi. Tước vẫn tranh thủ lên chương...