Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau bao ngày mòn mỏi cuối cùng chương 28 (2) cũng có thể ra được khỏi lò nung TT-TT
Để cả nhà phải chờ lâu rồi TT_TT
Editor: Min
Chương 28: Triệu Lâm Thực Nghiệp (2)
Kế đó cũng không ai nhìn họ nữa, đem toàn bộ chú ý hướng về chính sự, Lâm Ngọc Đồng lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút. Ít nhất thì lực chú ý của cậu cũng không phải dồn tất cả trên người Triển Dực Phi nữa.
Tập đoàn Triển Dương chuẩn bị cấp vốn lần hai cho hạng mục bất động đang phát triển. Kế hoạch đầu tư lần này là do Diệp Hàn Anh làm, lần này tài chính không phải từ tiền vay ngân hàng, mà là vốn của chủ sở hữu. Triển Hoành Đồ dường như có ý định để một số người có tiếng nói trong công ty.
Tả Tư Khải cũng là một trong số các cổ đông của tập đoàn Triển Dương, hiển nhiên một số hoạt động nội bộ của cổ đông anh ta cũng rất rõ ràng, chính là không biết Triển Dực Phi đang tính toán ra sao, liền hỏi: "Chuyện này chúng ta phải tham dự vào sao?"
Phe cánh của Triển Dực Phi bọn họ không phải ít nhất, không phải lớn nhất, nhưng đều là những người tâm phúc.
Triển Dực Phi đã làm xong hơn 200 cái chống đẩy, nhưng trên người chỉ ra một chút mồ hôi mà thôi, vẫn chưa gặp khó khăn. Anh dừng lại trong chốc lát nói: "Kế hoạch tài chính đó không thể qua mắt được tôi, cần thiết phải bàn đến nó sao? Việc đầu tư lần này nói trắng ra thì là Triển Hoành Đồ muốn lấy tiền của chính mình để mua chút quyền lợi cho con gái mà thôi."
Trình Thích nói: "Tôi cũng đã cho người điều tra qua, quả thật trong tay Diệp Hàn Anh có một số vốn. Nhưng nếu chúng ta muốn nhân cơ hội lần này để tiến thêm một bước kiểm soát phương hướng phát triển của công ty thì không phải không có khả năng."
Triển Dực Phi không lên tiếng, dường như đang suy xét. Sở Thiên Dật lúc này nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng – người đang một mực yên lặng mà lắng nghe, cười hỏi: "Tiểu Lâm Tử, người anh em của tôi ở trên giường có lợi hại không vậy?"
Lâm Ngọc Đồng đại khái là rượu đã bắt đầu bốc lên, da mặt so với lúc mới vào đây thì càng dày hơn, nghe vậy thì nhìn Triển Dực Phi bằng ánh mắt chẳng cần suy nghĩ nhiều, trả lời: "Lợi hại."
Ngay lúc ấy mâu mắt của Triển Dực Phi càng trở nên tối lại, nhưng đồng thời cũng có một tia ảo não.
Mấy cái người không sợ loạn kia ngay lập tức bật ra một trận cười, dường như lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng, tựa hồ muốn nhìn xem lát nữa bọn họ có thể không ngượng ngùng mà đứng lên được không. Chỉ có duy nhất một người, khi anh ta nghe câu trả lời của Lâm Ngọc Đồng, bàn tay cầm ly rượu bất giác nắm chặt lại. (chồ ôi!!! ai? ai? ai???)
Sau đó Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng vẫn đứng lên, có điều hai người đều là ôm phía dưới mà quay trở lại sofa, hơn nữa ngồi xuống rồi thì đều cùng nhau bắt chéo chân, còn bị Sở Thiên Dật nói thành đặc biệt có "tướng phu thê."
Mãi đến cuối cùng trong phòng cũng không xuất hiện thêm ai, cái gọi là tiệc chúc mừng cũng chính là mấy người anh em thân thiết cùng ngồi xuống uống với nhau chén rượu, ăn chút gì đó rồi tâm sự, hoặc là nói về chuyện công việc, không có những tiết mục thượng vàng hạ cám gì, nhưng ngược lại làm mọi người càng cảm thấy thân thiết hơn.
Vì nghĩ đến ngày hôm sau bọn họ đều phải đi làm, còn có một người thì phải đi học, vì vậy mọi người đều không lưu lại quá lâu, hơn mười giờ liền tan. Tùng Lan Thành có phòng nghỉ, Sở Thiên Dật cùng Trình Thích và Cao Văn Lượng đều ở lại, Hạng Quân cũng không rời đi. Chỉ có Triển Dực Phi, Lâm Ngọc Đồng và Tả Tư Khải là ra về.
Khi chờ người lái xe thay đến, Tả Tư Khải đột nhiên nói: "Đúng rồi, dự án cải tạo và mở rộng bệnh viện thứ ba của thành phố có phải là do nhà em phụ trách không Lâm Tử?"
Hôm nay cùng nhau ngồi uống rượu, mọi người đều biết Lâm Chi Tùng là ba của Lâm Ngọc Đồng, cho nên Tả Tư Khải hỏi câu này cũng không có gì là kỳ quái, khiến Lâm Ngọc Đồng cảm thấy kỳ quái chính là, đột nhiên Tả Tư Khải hỏi chuyện này để làm gì?
Hiển nhiên, Triển Dực Phi cũng có thắc mắc y như vậy, nhìn về phía Tả Tư Khải: "Có vấn đề gì sao?"
Tả Tư Khải nói: "Chiều nay anh vô tình nghe được một số tin đồn thổi, hình như là nói thực lực của công ty Bạch Dương hợp tác cùng Lâm gia không xuất sắc như những gì họ vẫn quảng bá. Anh cũng không có ý gì khác, chỉ sợ đến mai thì quên mất chuyện này, cho nên mới nói một tiếng. Dực Phi, cậu hoặc Lâm Tử, hai người tốt nhất vẫn nên nhắc nhở Lâm tiên sinh phải cẩn thận."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu nói cảm ơn, trong đầu không khỏi nghĩ về chuyện này.
Về đến nhà thì vừa vặn mười một giờ, vốn dĩ Triển Dực Phi còn muốn tắm chung với Lâm Ngọc Đồng, nhưng Lâm Ngọc Đồng mình còn chưa cài đặt thời gian đăng chương mới ngày hôm sau, để Triển Dực Phi đi tắm trước, cậu thì ngồi cài đặt thời gian đăng chương mới. Do dự một chút, cậu quyết định đi ra phòng tắm bên ngoài để tắm, tắm xong thì đi đun nóng hai ly sữa rồi quay về phòng. Cậu lên giường đưa cho Triển Dực Phi một ly, nói: "Anh uống chút đi, nó rất tốt cho dạ dày."
Triển Dực Phi có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Ngọc Đồng, một lúc lâu sau mới nói: "Em chắc chắn cái anh cần bây giờ là sữa à? Em mặc như thế này nằm cạnh anh......"
Lâm Ngọc Đồng cúi đầu, "Em mặc thế nào cơ? Không phải chỉ là đồ ngủ thôi à?"
Triển Dực Phi buồn bực uống hết ly sữa, liếm liếm môi, hít thở không thông mà nói: "Lỏng lỏng lẻo lẻo như vậy, anh mới nhìn thôi đã muốn xé rồi."
Lâm Ngọc Đồng: ".........."
Lâm Ngọc Đồng mau chóng dịch người sang bên phải, "Em nói cho anh biết đây là đồ mới mua đấy, còn rất đắt nữa, với cả nó còn là đồ ngủ tình nhân nữa đó anh biết không? Nếu mà xé thì anh phải hiểu là sẽ không phải đồ ngủ tình nhân nữa đâu đó."
Triển Dực Phi nói: "Nếu không thì tự em cởi đi?"
Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng xuống giường lấy đồ ngủ của Triển Dực Phi mang qua, "Anh thay đi, thực sự là rất thoải mái, đến lúc đó em khẳng định là anh sẽ không nỡ xé nữa."
Triển Dực Phi để cái ly xuống giường, cởi sạch đồ trước mặt Lâm Ngọc Đồng, rồi mới đem áo ngủ mới mặc vào, cơ bắp săn chắc mà mạnh mẽ nhẹ nhàng chuyển động theo từng động tác của anh, giống như một tác phẩm nghệ thuật sống vậy, đặc biệt là khối cơ bụng tám múi bị vải che lại từng chút một từ phía sau......
Lâm Ngọc Đồng đặc biệt phát hiện ra, người muốn xé cái áo ngủ ra đã biến thành cậu!
Triển Dực Phi lúc này quay về giường nói: "Xem ra hiện tại em đã có thể hiểu được tâm tình ban nãy của anh rồi nhỉ?"
Lâm Ngọc Đồng quay đầu đi giả ngu!
Triển Dực Phi không cầm cốc sữa lên nữa, anh dịch người xuống phía dưới, bày ra tư thế nằm nghiêng một tay gối đầu, tay kia thì nắm lấy tay Lâm Ngọc Đồng thỉnh thoảng lại đưa lên môi hôn một chút. Ngón tay Lâm Ngọc Đồng thon dài lại trắng mịn, sờ đặc biệt thích.
Lâm Ngọc Đồng thấy hơi ngứa, có ý định muốn rụt tay về, nhưng chỉ vừa rút tay ra liền bị Triển Dực Phi bắt lại. Cậu bất mãn mà nhân cơ hội nhéo miệng Triển Dực Phi một cái, Triển Dực Phi cắn cậu một cái như là để trừng phạt, cũng không dùng lực, nhưng để lại một dấu răng mờ mờ.
Triển Dực Phi nhìn thấy dấu răng, cười nói: "Có dấu này làm ký hiệu, em về sau này có muốn cũng chạy không thoát."
Lâm Ngọc Đồng cũng nhìn xuốn dấu răng, nhưng không tiếp lời Triển Dực Phi, mà lại nói: "Dực Phi, anh có biết gì nhiều về công ty Bạch Dương kia không?"
"Anh chưa từng làm ăn chung với bên đó, nên cũng không biết gì nhiều, sao vậy? Em vẫn còn lo lắng chuyện Tả ca nói sao?"
"Khẳng định là Tả ca sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc nhở, hơn nữa nếu đã là đặc biệt nói một tiếng, em cảm thấy vẫn nên biết rõ ràng mọi chuyện thì hơn."
Triển Dực Phi suy tư một lát nói: "Anh sẽ cho người đi điều tra lại một chút, em yên tâm, anh sẽ không để ai làm hại được ba đâu."
Lâm Ngọc Đồng trả lời rồi nằm xuống, nhưng không như trước kia nằm xuống liền ngủ. Cậu còn nhớ rõ ở đời trước, sau này trở về nhà, mẹ đã nói với cậu rằng vì một người tên Triệu Đức Hoa nên nhà cậu mới tán gia bại sản. Cậu biết người tên Triệu Đức Hoa này, ông ta và ba cậu trước đây từng là bạn học, nhưng hiện tại ông ta vẫn đang ở nước ngoài. Chẳng lẽ công ty Bạch Dương này có liên quan đến Triệu Đức Hoa? Nhưng ở đời trước cậu chưa từng nghe mẹ đề cập qua về công ty Bạch Dương.
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng vẫn còn chút lo âu, liền kéo người vào trong lòng mình, "Em đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù thật sự có vấn đề, không phải vẫn còn có anh sao?"
Lâm Ngọc Đồng thở dài: "Coi như là ba và anh cùng nhau hợp lực lại, thì sớm tối gì cũng đều như đang trên đài đấu võ. Lúc đó em lại không giúp được gì cho anh, đương nhiên em càng không muốn kéo chân anh lại sau."
Triển Dực Phi bỗng nhiên dùng lực một chút, đem Lâm Ngọc Đồng đặt dưới thân, "Ai nói rằng em không giúp được anh việc gì?"
Triển Dực Phi đang muốn nói, em hoàn toàn có thể xóa tan mọi áp lực của anh, chỉ thấy Lâm Ngọc Đồng "xoạt" cái ngồi dậy, nói: "Đúng vậy, anh, anh có thể cho em xem những hạng mục đầu tư của anh không?"
Trước kia cậu cũng đã nghĩ qua về vấn đề này, nhưng khi đó quan hệ của họ khá tế nhị, cậu cũng muốn Triển Dực Phi phải suy nghĩ nhiều, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa nhắc đến. Còn bây giờ đều là lời nói thật lòng, vậy cho cậu xem qua cũng không vấn đề gì đi? Dù sao cậu cũng biết hướng phát triển của tám năm sau, nếu cậu có thể phát hiện được lỗi trong đầu tư của Triển Dực Phi, vậy thì cũng có thể nghĩ ra được biện pháp nhắc nhở anh một chút.
Triển Dực Phi trực tiếp đưa Lâm Ngọc Đồng đi ra mở tủ bảo hiểm, lúc nhập mật mã bảo vệ cũng không giấu giếm gì, khỏi phải nói là có bao nhiêu thoải mái. Như thế lại khiến Lâm Ngọc Đồng lo lắng không thôi, cậu vừa nhận lấy văn kiện Triển Dực Phi đưa vừa nói, "Anh như thế này là cũng quá tin tưởng người khác rồi, anh không sợ là em muốn chiếm đoạt tài sản của anh à, thậm chí có thể là gián điệp do Triển Hoành Đồ phái tới thì sao?"
Lâm Ngọc Đồng vô cùng nghiêm túc, không nghĩ rằng Triển Dực Phi lại chẳng để ý chút nào nói: "Nếu là tài sản thì anh sẵn sàng để em chiếm đoạt, anh sẽ thập phần vui vẻ vì trừ bỏ bản thân anh thì có cái khác có thể hấp dẫn được em. Còn về phần em có thể là gian tế của Triển Hoành Đồ, việc đó thì có là gì? Không phải tốt nhất, nhưng nếu đúng là như thế thì anh liền...... ngủ phục (*) em để em quay lại phản bội ông ta."
"Thuyết phục em?"
"Đừng hiểu sai thế." Triển Dực Phi quay đầu lại mang theo một tia cười xấu xa, "Ý anh chính là "ngủ" trong từ "đi ngủ" đó." (**)
(*) Ngủ phục (Shuì fú): là một từ rất phổ biến trong "Quy tắc ngầm" của giới giải trí. Nôm na chính là trèo lên giường dùng tình dục để đạt được mục đích. Cái này là mình giải thích theo những gì mình hiểu và tra được trên Baike nhé.
(**) Từ "Ngủ phục" đọc là "Shuìfú" và từ "Thuyết phục" đọc là "Shuōfú" nên bạn Đồng nghe nhầm
Lâm Ngọc Đồng trực tiếp lấy văn kiện đang cầm trong tay đập lên đầu Triển Dực Phi, "Coi xem đem năng lực của anh mà đòi ngủ phục với em á? Đêm nay chia giường! À không, chúng ta đêm nay có thể chia phòng, Vương bá cũng đi vắng rồi."
Triển Dực Phi nhanh chóng ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, "Túi ngủ của em vẫn ở trong phòng anh, em còn muốn chạy đi đâu?"
Lâm Ngọc Đồng cười vang, tiếng cười lấp đầy cả căn phòng.
Cả hai chơi đùa đã mệt, liền quay trở lại giường trong phòng ngủ. Triển Dực Phi giải thích mọi thứ cho Lâm Ngọc Đồng, từ một ít đầu tư bất động sản đến cổ phiếu, kỳ hạn tiền tệ vân vân, Lâm Ngọc Đồng càng nghe càng kinh ngạc. Cậu phải dựa vào trí nhớ ở đời trước mới có thể mười phần chắc chín, nhưng Triển Dực Phi thì hoàn toàn dựa vào tầm nhìn của bản thân mà làm, hiếm thấy nhất chính là tất cả các hạng mục đầu tư đều đem về lợi nhuận, chỉ có cổ phiếu của hai công ty là về sau này bị sụt giảm, một trong số đó là do quyết sách từ người đứng đầu xảy ra vấn đề, công ty còn lại thì cậu không biết rõ. Thế nhưng dựa vào những khoản đầu tư của Triển Dực Phi hiện tại, thì tổng thể vẫn là lãi nhiều hơn lỗ, hơn nữa còn là lãi rất rất nhiều.
Cái dạng năng lực phân tích này là gì vậy...........
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng ngơ ngác nhìn mình thì hỏi: "Em làm sao vậy?"
Lâm Ngọc Đồng lắc lắc đầu nghĩ thầm, đây chính là siêu cấp học bá, tốt nghiệp xong liền thành một thiên tài trong giới thương nghiệp, quả nhiên không thể giống cái loại tân binh như cậu.
Bị tổn thương rồi. (1)
Đều là ăn cơm gạo mà lớn lên, tại sao lại khác biệt lớn như vậy!?
Lâm Ngọc Đồng đấm đấm ngực, rồi lập tức chỉ vào một phần văn kiện, "Tên công ty này thật khó nghe, số hiệu cũng không tốt, anh mua vào ít một chút." Nói xong lại chỉ chỉ vào một phần văn kiện khác, "Mua của công ty này nhiều hơn đi, tên công ty cũng rất dễ nghe? Triệu Lâm Thực Nghiệp."
Triển Dực Phi như cười như không nhìn Lâm Ngọc Đồng, "Dễ nghe sao?" Thấy Lâm Ngọc Đồng gật đầu, anh nói: "Vậy em gọi anh là "ông xã" đi, anh sẽ mua cổ phiếu công ty này nhiều hơn."
Lâm Ngọc Đồng nhìn chằm chằm Triển Dực Phi một lúc, làm bộ dáng giống như không thể tin được, hỏi anh: "Anh bảo gọi là gì cơ?"
Triển Dực Phi nói: "Ông xã."
Lâm Ngọc Đồng lập tức đáp lời: "Ơi!"
Triển Dực Phi liền mặc kệ, ép người Lâm Ngọc Đồng lại để cù câu, "Nhanh lên, mau gọi là ông xã đi."
Lâm Ngọc Đồng gắt gao kẹp chặt hai cánh tay lại, xoay người nói: "Không gọi, anh không mua thì thôi."
Tuy rằng đã dự liệu trước đáp án, nhưng Triển Dực Phi nghe xong thì không tránh khỏi có chút mất mát, ai ngờ ngay khi anh vừa buông Lâm Ngọc Đồng ra, Lâm Ngọc Đồng lại đột nhiên quay người lại, lắc lắc tay áo anh, "Ông xã, anh mua bên Triệu Lâm Thực Nghiệp đi."
Mẹ nó, kia chính là con gà đẻ trứng vàng! Tiền lợi nhuận kiếm được là mấy ngàn vạn tệ cũng có thể lên đến triệu tệ, chẳng qua hiện giờ chỉ tương đương với việc cấp một ít "thức ăn cho gà" mà thôi, có làm nũng một chút cũng chỉ là cái rắm!?
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng thực hy vọng anh có thể mua cổ phiếu của công ty này, cư nhiên là thỏa hiệp, lập tức thuận cán leo (*), nói: "Vậy chi bằng mỗi lần em gọi anh như thế anh sẽ đầu tư mười vạn?"
(*) thuận cán leo (顺杆爬): Đạo diễn Phùng Tiểu Cương tin rằng "Khi bộ phim đang được quảng bá thì thời gian ấy rất có ích cho đạo diễn và diễn viên "trèo lên", người ta phê bình mình, thì mình thuận theo để trèo lên." (Nôm na là dựa vào scandal và các chỉ trích mà nổi tiếng và làm nổi bật phim ý) [Theo Baike]
Lâm Ngọc Đồng nhất thời có không vui nói, "Giá như thế cũng quá là rẻ đi?"
Triển Dực Phi thở dài, "Bà xã à, chỉ có hai chữ mà mười vạn tệ, cái này chính là lời vàng chữ ngọc đó, làm sao gọi là giá rẻ được?"
Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, gọi mười lần được một trăm vạn, gọi một trăm lần chính là một ngàn vạn tệ. Gọi một trăm lần cùng lắm cũng chỉ hai trăm từ thôi, mua bán thế này cũng không tính là lỗ. Cậu thanh thanh giọng gọi, "Ông xã."
Triển Dực Phi liền "Ơi" một tiếng.
Lâm Ngọc Đồng lại gọi: "Ông xã........."
Triển Dực Phi cười nhìn cậu, "Bảo bối gọi anh làm gì vậy?"
Lâm Ngọc Đồng: "......................."
Lâm Ngọc Đồng vuốt mũi, cảm thấy hơi xấu hổ khi thấy sự cưng chiều của Triển Dực Phi tràn đầy trong mắt, cậu cúi đầu giả vờ đang phủi bụi trên áo ngủ thực ra chẳng có tí bụi nào của mình, nói: "Anh không cần lấy sổ để ghi lại số lần em gọi à?"
Triển Dực Phi nói: "Không cần, anh khẳng định là số tiền anh định bỏ vào đầu tư còn nhiều hơn số lần em gọi gộp lại, sẽ không làm em chịu thiệt đâu."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, "Ông xã..........."
Lâm Ngọc Đồng vẫn cứ gọi như vậy, sau đó gọi nhưng đã có điểm mệt rã rời, cũng chầm chậm mà không còn động tĩnh gì nữa.
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng tựa hồ như đang ngủ, một lần nữa cầm phần tài liệu đó lên xem, thẳng đến trước khi ngủ mới nhịn không được mà vuốt vuốt vành tai Lâm Ngọc Đồng nhỏ giọng nói thầm một câu, "Tiểu ngốc này, Triệu Lâm Thực Nghiệp, văn kiện kia không phải của công ty anh hay sao?"
Nói xong anh xoay người đem văn kiện cất lên tủ đầu giường, kết quả là vừa cất xong quay đầu lại thì thấy Lâm Ngọc Đồng vốn nên ngủ say lại đang mở mắt nhìn mình, anh sợ tới mức lùi cả lại làm người rơi thẳng xuống khỏi giường, "A!"
Lâm Ngọc Đồng lặng lẽ ngồi dậy, "Lừa em thú vị lắm à?"
Triển Dực Phi dở khóc dở cười xoa xoa phần lưng bị ngã đau, "Sao em còn chưa ngủ?"
Lâm Ngọc Đồng một nữa nằm xuống, nói, "Do chứng ám ảnh cưỡng chế, em không hiểu tại sao anh thể nhớ số lần em gọi nhưng lại biết em đã gọi vài lần, cho nên em vẫn đang suy nghĩ."
Triển Dực Phi không nói gì mà bò lại lên giường, "Lần sau mà có như thế nữa thì bảo anh, tuy rằng không thể trị chứng bệnh của em tận gốc, nhưng tin anh đi, năng lực trị cho chứng OCD của em cả đêm không phát thì anh vẫn có."
Trong nháy mắt Lâm Ngọc Đồng liền ôm gối đầu giả chết.
Triển Dực Phi: "............."
Hết chương 28.
(1) Đây chính là biểu cảm của bạn Đồng bị biết ông xã nhà mình là siêu cấp học bá =)))
Sau bao ngày mòn mỏi cuối cùng chương 28 (2) cũng có thể ra được khỏi lò nung TT-TT
Để cả nhà phải chờ lâu rồi TT_TT
Editor: Min
Chương 28: Triệu Lâm Thực Nghiệp (2)
Kế đó cũng không ai nhìn họ nữa, đem toàn bộ chú ý hướng về chính sự, Lâm Ngọc Đồng lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút. Ít nhất thì lực chú ý của cậu cũng không phải dồn tất cả trên người Triển Dực Phi nữa.
Tập đoàn Triển Dương chuẩn bị cấp vốn lần hai cho hạng mục bất động đang phát triển. Kế hoạch đầu tư lần này là do Diệp Hàn Anh làm, lần này tài chính không phải từ tiền vay ngân hàng, mà là vốn của chủ sở hữu. Triển Hoành Đồ dường như có ý định để một số người có tiếng nói trong công ty.
Tả Tư Khải cũng là một trong số các cổ đông của tập đoàn Triển Dương, hiển nhiên một số hoạt động nội bộ của cổ đông anh ta cũng rất rõ ràng, chính là không biết Triển Dực Phi đang tính toán ra sao, liền hỏi: "Chuyện này chúng ta phải tham dự vào sao?"
Phe cánh của Triển Dực Phi bọn họ không phải ít nhất, không phải lớn nhất, nhưng đều là những người tâm phúc.
Triển Dực Phi đã làm xong hơn 200 cái chống đẩy, nhưng trên người chỉ ra một chút mồ hôi mà thôi, vẫn chưa gặp khó khăn. Anh dừng lại trong chốc lát nói: "Kế hoạch tài chính đó không thể qua mắt được tôi, cần thiết phải bàn đến nó sao? Việc đầu tư lần này nói trắng ra thì là Triển Hoành Đồ muốn lấy tiền của chính mình để mua chút quyền lợi cho con gái mà thôi."
Trình Thích nói: "Tôi cũng đã cho người điều tra qua, quả thật trong tay Diệp Hàn Anh có một số vốn. Nhưng nếu chúng ta muốn nhân cơ hội lần này để tiến thêm một bước kiểm soát phương hướng phát triển của công ty thì không phải không có khả năng."
Triển Dực Phi không lên tiếng, dường như đang suy xét. Sở Thiên Dật lúc này nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng – người đang một mực yên lặng mà lắng nghe, cười hỏi: "Tiểu Lâm Tử, người anh em của tôi ở trên giường có lợi hại không vậy?"
Lâm Ngọc Đồng đại khái là rượu đã bắt đầu bốc lên, da mặt so với lúc mới vào đây thì càng dày hơn, nghe vậy thì nhìn Triển Dực Phi bằng ánh mắt chẳng cần suy nghĩ nhiều, trả lời: "Lợi hại."
Ngay lúc ấy mâu mắt của Triển Dực Phi càng trở nên tối lại, nhưng đồng thời cũng có một tia ảo não.
Mấy cái người không sợ loạn kia ngay lập tức bật ra một trận cười, dường như lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng, tựa hồ muốn nhìn xem lát nữa bọn họ có thể không ngượng ngùng mà đứng lên được không. Chỉ có duy nhất một người, khi anh ta nghe câu trả lời của Lâm Ngọc Đồng, bàn tay cầm ly rượu bất giác nắm chặt lại. (chồ ôi!!! ai? ai? ai???)
Sau đó Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng vẫn đứng lên, có điều hai người đều là ôm phía dưới mà quay trở lại sofa, hơn nữa ngồi xuống rồi thì đều cùng nhau bắt chéo chân, còn bị Sở Thiên Dật nói thành đặc biệt có "tướng phu thê."
Mãi đến cuối cùng trong phòng cũng không xuất hiện thêm ai, cái gọi là tiệc chúc mừng cũng chính là mấy người anh em thân thiết cùng ngồi xuống uống với nhau chén rượu, ăn chút gì đó rồi tâm sự, hoặc là nói về chuyện công việc, không có những tiết mục thượng vàng hạ cám gì, nhưng ngược lại làm mọi người càng cảm thấy thân thiết hơn.
Vì nghĩ đến ngày hôm sau bọn họ đều phải đi làm, còn có một người thì phải đi học, vì vậy mọi người đều không lưu lại quá lâu, hơn mười giờ liền tan. Tùng Lan Thành có phòng nghỉ, Sở Thiên Dật cùng Trình Thích và Cao Văn Lượng đều ở lại, Hạng Quân cũng không rời đi. Chỉ có Triển Dực Phi, Lâm Ngọc Đồng và Tả Tư Khải là ra về.
Khi chờ người lái xe thay đến, Tả Tư Khải đột nhiên nói: "Đúng rồi, dự án cải tạo và mở rộng bệnh viện thứ ba của thành phố có phải là do nhà em phụ trách không Lâm Tử?"
Hôm nay cùng nhau ngồi uống rượu, mọi người đều biết Lâm Chi Tùng là ba của Lâm Ngọc Đồng, cho nên Tả Tư Khải hỏi câu này cũng không có gì là kỳ quái, khiến Lâm Ngọc Đồng cảm thấy kỳ quái chính là, đột nhiên Tả Tư Khải hỏi chuyện này để làm gì?
Hiển nhiên, Triển Dực Phi cũng có thắc mắc y như vậy, nhìn về phía Tả Tư Khải: "Có vấn đề gì sao?"
Tả Tư Khải nói: "Chiều nay anh vô tình nghe được một số tin đồn thổi, hình như là nói thực lực của công ty Bạch Dương hợp tác cùng Lâm gia không xuất sắc như những gì họ vẫn quảng bá. Anh cũng không có ý gì khác, chỉ sợ đến mai thì quên mất chuyện này, cho nên mới nói một tiếng. Dực Phi, cậu hoặc Lâm Tử, hai người tốt nhất vẫn nên nhắc nhở Lâm tiên sinh phải cẩn thận."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu nói cảm ơn, trong đầu không khỏi nghĩ về chuyện này.
Về đến nhà thì vừa vặn mười một giờ, vốn dĩ Triển Dực Phi còn muốn tắm chung với Lâm Ngọc Đồng, nhưng Lâm Ngọc Đồng mình còn chưa cài đặt thời gian đăng chương mới ngày hôm sau, để Triển Dực Phi đi tắm trước, cậu thì ngồi cài đặt thời gian đăng chương mới. Do dự một chút, cậu quyết định đi ra phòng tắm bên ngoài để tắm, tắm xong thì đi đun nóng hai ly sữa rồi quay về phòng. Cậu lên giường đưa cho Triển Dực Phi một ly, nói: "Anh uống chút đi, nó rất tốt cho dạ dày."
Triển Dực Phi có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Ngọc Đồng, một lúc lâu sau mới nói: "Em chắc chắn cái anh cần bây giờ là sữa à? Em mặc như thế này nằm cạnh anh......"
Lâm Ngọc Đồng cúi đầu, "Em mặc thế nào cơ? Không phải chỉ là đồ ngủ thôi à?"
Triển Dực Phi buồn bực uống hết ly sữa, liếm liếm môi, hít thở không thông mà nói: "Lỏng lỏng lẻo lẻo như vậy, anh mới nhìn thôi đã muốn xé rồi."
Lâm Ngọc Đồng: ".........."
Lâm Ngọc Đồng mau chóng dịch người sang bên phải, "Em nói cho anh biết đây là đồ mới mua đấy, còn rất đắt nữa, với cả nó còn là đồ ngủ tình nhân nữa đó anh biết không? Nếu mà xé thì anh phải hiểu là sẽ không phải đồ ngủ tình nhân nữa đâu đó."
Triển Dực Phi nói: "Nếu không thì tự em cởi đi?"
Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng xuống giường lấy đồ ngủ của Triển Dực Phi mang qua, "Anh thay đi, thực sự là rất thoải mái, đến lúc đó em khẳng định là anh sẽ không nỡ xé nữa."
Triển Dực Phi để cái ly xuống giường, cởi sạch đồ trước mặt Lâm Ngọc Đồng, rồi mới đem áo ngủ mới mặc vào, cơ bắp săn chắc mà mạnh mẽ nhẹ nhàng chuyển động theo từng động tác của anh, giống như một tác phẩm nghệ thuật sống vậy, đặc biệt là khối cơ bụng tám múi bị vải che lại từng chút một từ phía sau......
Lâm Ngọc Đồng đặc biệt phát hiện ra, người muốn xé cái áo ngủ ra đã biến thành cậu!
Triển Dực Phi lúc này quay về giường nói: "Xem ra hiện tại em đã có thể hiểu được tâm tình ban nãy của anh rồi nhỉ?"
Lâm Ngọc Đồng quay đầu đi giả ngu!
Triển Dực Phi không cầm cốc sữa lên nữa, anh dịch người xuống phía dưới, bày ra tư thế nằm nghiêng một tay gối đầu, tay kia thì nắm lấy tay Lâm Ngọc Đồng thỉnh thoảng lại đưa lên môi hôn một chút. Ngón tay Lâm Ngọc Đồng thon dài lại trắng mịn, sờ đặc biệt thích.
Lâm Ngọc Đồng thấy hơi ngứa, có ý định muốn rụt tay về, nhưng chỉ vừa rút tay ra liền bị Triển Dực Phi bắt lại. Cậu bất mãn mà nhân cơ hội nhéo miệng Triển Dực Phi một cái, Triển Dực Phi cắn cậu một cái như là để trừng phạt, cũng không dùng lực, nhưng để lại một dấu răng mờ mờ.
Triển Dực Phi nhìn thấy dấu răng, cười nói: "Có dấu này làm ký hiệu, em về sau này có muốn cũng chạy không thoát."
Lâm Ngọc Đồng cũng nhìn xuốn dấu răng, nhưng không tiếp lời Triển Dực Phi, mà lại nói: "Dực Phi, anh có biết gì nhiều về công ty Bạch Dương kia không?"
"Anh chưa từng làm ăn chung với bên đó, nên cũng không biết gì nhiều, sao vậy? Em vẫn còn lo lắng chuyện Tả ca nói sao?"
"Khẳng định là Tả ca sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc nhở, hơn nữa nếu đã là đặc biệt nói một tiếng, em cảm thấy vẫn nên biết rõ ràng mọi chuyện thì hơn."
Triển Dực Phi suy tư một lát nói: "Anh sẽ cho người đi điều tra lại một chút, em yên tâm, anh sẽ không để ai làm hại được ba đâu."
Lâm Ngọc Đồng trả lời rồi nằm xuống, nhưng không như trước kia nằm xuống liền ngủ. Cậu còn nhớ rõ ở đời trước, sau này trở về nhà, mẹ đã nói với cậu rằng vì một người tên Triệu Đức Hoa nên nhà cậu mới tán gia bại sản. Cậu biết người tên Triệu Đức Hoa này, ông ta và ba cậu trước đây từng là bạn học, nhưng hiện tại ông ta vẫn đang ở nước ngoài. Chẳng lẽ công ty Bạch Dương này có liên quan đến Triệu Đức Hoa? Nhưng ở đời trước cậu chưa từng nghe mẹ đề cập qua về công ty Bạch Dương.
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng vẫn còn chút lo âu, liền kéo người vào trong lòng mình, "Em đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù thật sự có vấn đề, không phải vẫn còn có anh sao?"
Lâm Ngọc Đồng thở dài: "Coi như là ba và anh cùng nhau hợp lực lại, thì sớm tối gì cũng đều như đang trên đài đấu võ. Lúc đó em lại không giúp được gì cho anh, đương nhiên em càng không muốn kéo chân anh lại sau."
Triển Dực Phi bỗng nhiên dùng lực một chút, đem Lâm Ngọc Đồng đặt dưới thân, "Ai nói rằng em không giúp được anh việc gì?"
Triển Dực Phi đang muốn nói, em hoàn toàn có thể xóa tan mọi áp lực của anh, chỉ thấy Lâm Ngọc Đồng "xoạt" cái ngồi dậy, nói: "Đúng vậy, anh, anh có thể cho em xem những hạng mục đầu tư của anh không?"
Trước kia cậu cũng đã nghĩ qua về vấn đề này, nhưng khi đó quan hệ của họ khá tế nhị, cậu cũng muốn Triển Dực Phi phải suy nghĩ nhiều, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa nhắc đến. Còn bây giờ đều là lời nói thật lòng, vậy cho cậu xem qua cũng không vấn đề gì đi? Dù sao cậu cũng biết hướng phát triển của tám năm sau, nếu cậu có thể phát hiện được lỗi trong đầu tư của Triển Dực Phi, vậy thì cũng có thể nghĩ ra được biện pháp nhắc nhở anh một chút.
Triển Dực Phi trực tiếp đưa Lâm Ngọc Đồng đi ra mở tủ bảo hiểm, lúc nhập mật mã bảo vệ cũng không giấu giếm gì, khỏi phải nói là có bao nhiêu thoải mái. Như thế lại khiến Lâm Ngọc Đồng lo lắng không thôi, cậu vừa nhận lấy văn kiện Triển Dực Phi đưa vừa nói, "Anh như thế này là cũng quá tin tưởng người khác rồi, anh không sợ là em muốn chiếm đoạt tài sản của anh à, thậm chí có thể là gián điệp do Triển Hoành Đồ phái tới thì sao?"
Lâm Ngọc Đồng vô cùng nghiêm túc, không nghĩ rằng Triển Dực Phi lại chẳng để ý chút nào nói: "Nếu là tài sản thì anh sẵn sàng để em chiếm đoạt, anh sẽ thập phần vui vẻ vì trừ bỏ bản thân anh thì có cái khác có thể hấp dẫn được em. Còn về phần em có thể là gian tế của Triển Hoành Đồ, việc đó thì có là gì? Không phải tốt nhất, nhưng nếu đúng là như thế thì anh liền...... ngủ phục (*) em để em quay lại phản bội ông ta."
"Thuyết phục em?"
"Đừng hiểu sai thế." Triển Dực Phi quay đầu lại mang theo một tia cười xấu xa, "Ý anh chính là "ngủ" trong từ "đi ngủ" đó." (**)
(*) Ngủ phục (Shuì fú): là một từ rất phổ biến trong "Quy tắc ngầm" của giới giải trí. Nôm na chính là trèo lên giường dùng tình dục để đạt được mục đích. Cái này là mình giải thích theo những gì mình hiểu và tra được trên Baike nhé.
(**) Từ "Ngủ phục" đọc là "Shuìfú" và từ "Thuyết phục" đọc là "Shuōfú" nên bạn Đồng nghe nhầm
Lâm Ngọc Đồng trực tiếp lấy văn kiện đang cầm trong tay đập lên đầu Triển Dực Phi, "Coi xem đem năng lực của anh mà đòi ngủ phục với em á? Đêm nay chia giường! À không, chúng ta đêm nay có thể chia phòng, Vương bá cũng đi vắng rồi."
Triển Dực Phi nhanh chóng ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, "Túi ngủ của em vẫn ở trong phòng anh, em còn muốn chạy đi đâu?"
Lâm Ngọc Đồng cười vang, tiếng cười lấp đầy cả căn phòng.
Cả hai chơi đùa đã mệt, liền quay trở lại giường trong phòng ngủ. Triển Dực Phi giải thích mọi thứ cho Lâm Ngọc Đồng, từ một ít đầu tư bất động sản đến cổ phiếu, kỳ hạn tiền tệ vân vân, Lâm Ngọc Đồng càng nghe càng kinh ngạc. Cậu phải dựa vào trí nhớ ở đời trước mới có thể mười phần chắc chín, nhưng Triển Dực Phi thì hoàn toàn dựa vào tầm nhìn của bản thân mà làm, hiếm thấy nhất chính là tất cả các hạng mục đầu tư đều đem về lợi nhuận, chỉ có cổ phiếu của hai công ty là về sau này bị sụt giảm, một trong số đó là do quyết sách từ người đứng đầu xảy ra vấn đề, công ty còn lại thì cậu không biết rõ. Thế nhưng dựa vào những khoản đầu tư của Triển Dực Phi hiện tại, thì tổng thể vẫn là lãi nhiều hơn lỗ, hơn nữa còn là lãi rất rất nhiều.
Cái dạng năng lực phân tích này là gì vậy...........
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng ngơ ngác nhìn mình thì hỏi: "Em làm sao vậy?"
Lâm Ngọc Đồng lắc lắc đầu nghĩ thầm, đây chính là siêu cấp học bá, tốt nghiệp xong liền thành một thiên tài trong giới thương nghiệp, quả nhiên không thể giống cái loại tân binh như cậu.
Bị tổn thương rồi. (1)
Đều là ăn cơm gạo mà lớn lên, tại sao lại khác biệt lớn như vậy!?
Lâm Ngọc Đồng đấm đấm ngực, rồi lập tức chỉ vào một phần văn kiện, "Tên công ty này thật khó nghe, số hiệu cũng không tốt, anh mua vào ít một chút." Nói xong lại chỉ chỉ vào một phần văn kiện khác, "Mua của công ty này nhiều hơn đi, tên công ty cũng rất dễ nghe? Triệu Lâm Thực Nghiệp."
Triển Dực Phi như cười như không nhìn Lâm Ngọc Đồng, "Dễ nghe sao?" Thấy Lâm Ngọc Đồng gật đầu, anh nói: "Vậy em gọi anh là "ông xã" đi, anh sẽ mua cổ phiếu công ty này nhiều hơn."
Lâm Ngọc Đồng nhìn chằm chằm Triển Dực Phi một lúc, làm bộ dáng giống như không thể tin được, hỏi anh: "Anh bảo gọi là gì cơ?"
Triển Dực Phi nói: "Ông xã."
Lâm Ngọc Đồng lập tức đáp lời: "Ơi!"
Triển Dực Phi liền mặc kệ, ép người Lâm Ngọc Đồng lại để cù câu, "Nhanh lên, mau gọi là ông xã đi."
Lâm Ngọc Đồng gắt gao kẹp chặt hai cánh tay lại, xoay người nói: "Không gọi, anh không mua thì thôi."
Tuy rằng đã dự liệu trước đáp án, nhưng Triển Dực Phi nghe xong thì không tránh khỏi có chút mất mát, ai ngờ ngay khi anh vừa buông Lâm Ngọc Đồng ra, Lâm Ngọc Đồng lại đột nhiên quay người lại, lắc lắc tay áo anh, "Ông xã, anh mua bên Triệu Lâm Thực Nghiệp đi."
Mẹ nó, kia chính là con gà đẻ trứng vàng! Tiền lợi nhuận kiếm được là mấy ngàn vạn tệ cũng có thể lên đến triệu tệ, chẳng qua hiện giờ chỉ tương đương với việc cấp một ít "thức ăn cho gà" mà thôi, có làm nũng một chút cũng chỉ là cái rắm!?
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng thực hy vọng anh có thể mua cổ phiếu của công ty này, cư nhiên là thỏa hiệp, lập tức thuận cán leo (*), nói: "Vậy chi bằng mỗi lần em gọi anh như thế anh sẽ đầu tư mười vạn?"
(*) thuận cán leo (顺杆爬): Đạo diễn Phùng Tiểu Cương tin rằng "Khi bộ phim đang được quảng bá thì thời gian ấy rất có ích cho đạo diễn và diễn viên "trèo lên", người ta phê bình mình, thì mình thuận theo để trèo lên." (Nôm na là dựa vào scandal và các chỉ trích mà nổi tiếng và làm nổi bật phim ý) [Theo Baike]
Lâm Ngọc Đồng nhất thời có không vui nói, "Giá như thế cũng quá là rẻ đi?"
Triển Dực Phi thở dài, "Bà xã à, chỉ có hai chữ mà mười vạn tệ, cái này chính là lời vàng chữ ngọc đó, làm sao gọi là giá rẻ được?"
Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, gọi mười lần được một trăm vạn, gọi một trăm lần chính là một ngàn vạn tệ. Gọi một trăm lần cùng lắm cũng chỉ hai trăm từ thôi, mua bán thế này cũng không tính là lỗ. Cậu thanh thanh giọng gọi, "Ông xã."
Triển Dực Phi liền "Ơi" một tiếng.
Lâm Ngọc Đồng lại gọi: "Ông xã........."
Triển Dực Phi cười nhìn cậu, "Bảo bối gọi anh làm gì vậy?"
Lâm Ngọc Đồng: "......................."
Lâm Ngọc Đồng vuốt mũi, cảm thấy hơi xấu hổ khi thấy sự cưng chiều của Triển Dực Phi tràn đầy trong mắt, cậu cúi đầu giả vờ đang phủi bụi trên áo ngủ thực ra chẳng có tí bụi nào của mình, nói: "Anh không cần lấy sổ để ghi lại số lần em gọi à?"
Triển Dực Phi nói: "Không cần, anh khẳng định là số tiền anh định bỏ vào đầu tư còn nhiều hơn số lần em gọi gộp lại, sẽ không làm em chịu thiệt đâu."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, "Ông xã..........."
Lâm Ngọc Đồng vẫn cứ gọi như vậy, sau đó gọi nhưng đã có điểm mệt rã rời, cũng chầm chậm mà không còn động tĩnh gì nữa.
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng tựa hồ như đang ngủ, một lần nữa cầm phần tài liệu đó lên xem, thẳng đến trước khi ngủ mới nhịn không được mà vuốt vuốt vành tai Lâm Ngọc Đồng nhỏ giọng nói thầm một câu, "Tiểu ngốc này, Triệu Lâm Thực Nghiệp, văn kiện kia không phải của công ty anh hay sao?"
Nói xong anh xoay người đem văn kiện cất lên tủ đầu giường, kết quả là vừa cất xong quay đầu lại thì thấy Lâm Ngọc Đồng vốn nên ngủ say lại đang mở mắt nhìn mình, anh sợ tới mức lùi cả lại làm người rơi thẳng xuống khỏi giường, "A!"
Lâm Ngọc Đồng lặng lẽ ngồi dậy, "Lừa em thú vị lắm à?"
Triển Dực Phi dở khóc dở cười xoa xoa phần lưng bị ngã đau, "Sao em còn chưa ngủ?"
Lâm Ngọc Đồng một nữa nằm xuống, nói, "Do chứng ám ảnh cưỡng chế, em không hiểu tại sao anh thể nhớ số lần em gọi nhưng lại biết em đã gọi vài lần, cho nên em vẫn đang suy nghĩ."
Triển Dực Phi không nói gì mà bò lại lên giường, "Lần sau mà có như thế nữa thì bảo anh, tuy rằng không thể trị chứng bệnh của em tận gốc, nhưng tin anh đi, năng lực trị cho chứng OCD của em cả đêm không phát thì anh vẫn có."
Trong nháy mắt Lâm Ngọc Đồng liền ôm gối đầu giả chết.
Triển Dực Phi: "............."
Hết chương 28.
(1) Đây chính là biểu cảm của bạn Đồng bị biết ông xã nhà mình là siêu cấp học bá =)))