Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Bởi vì có sự đối lập, cho nên mới có thể thấy được cái gì đã tốt lại càng trở nên tốt hơn, những thứ tồi tệ lại càng trở nên tồi tệ hơn. Một đời trước khi Lâm Ngọc Đồng ở bên Trầm Quân, thời điểm tình cảm vẫn còn tốt đẹp cậu cũng thấy Trầm Quân người này tuy có nhiều tật xấu, nhưng cũng vẫn tốt. Thế nhưng ở đời này sau khi được Triển Dực Phi yêu thương, cậu cảm thấy Trầm Quân thật sự là nên cút càng xa càng tốt. Tình yêu của hai người đó hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Tình yêu của Trầm Quân dựa vào tâm tình của hắn, khi hắn cao hứng thì thế nào cũng được, nhưng lúc hắn mất hứng thì sẽ làm cho những người xung quanh cũng cảm thấy khó chịu theo. Thế nhưng Triển Dực Phi lại không như vậy, cho dù Triển Dực Phi có bận bịu có mệt mỏi đến đâu, anh cũng vẫn luôn đắn đo đến cảm thụ của đối phương.
Lâm Ngọc Đồng luôn cảm kích vì Triển Dực Phi đã đối với cậu như châu như bảo, nhưng đồng thời, cách Triển Dực Phi đối xử với cậu như vậy cũng khiến cậu nhịn không được mà đau lòng.
Triển Dực Phi luôn đặt cậu ở trên đầu tim, cái gì cũng đều vì cậu mà suy nghĩ, nhưng người suy nghĩ xem Triển Dực Phi muốn cái gì lại quá ít.
Trong mắt người ngoài, Triển Dực Phi luôn tự tin và cường đại, tựa hồ như từ trước đến nay đều không cần có người suy nghĩ cho anh. Thế nhưng Lâm Ngọc Đồng lại dần dần phát hiện ra, sâu thẳm trong nội tâm của Triển Dực Phi không hẳn là kiên cường như những gì anh biểu hiện ra bên ngoài. Từ khi chưa sinh ra đã bị cha ruột chán ghét, lúc còn bé thì phải chịu tang mẹ, sau này còn phải chịu sự bài xích từ chính cha ruột và mẹ kế, thậm chí là cả những hành động mưu tài hại mệnh (*), hết thảy hết thảy, đều trở thành những vết tích không thể xóa nhòa trong lòng Triển Dực Phi.
(*) Mưu tài hại mệnh: Những hành động muốn chiếm đoạt tài sản và giết người.
Anh nhìn như vô song, có thể nghĩ ra mọi biện pháp để có được thứ mình mong muốn, thế nhưng sau khi có được rồi, anh lại trở nên thập phần cẩn thận. Đặc biệt với những điều anh quý trọng, anh sẽ luôn trông giữ đặc biệt cẩn thận. Đương nhiên cũng không phải nói điều này là không tốt, mà là có rất nhiều chuyện đều có giới hạn, nếu vượt qua giới hạn này, có thể sẽ tiềm ẩn một số vấn đề ở bên trong.
Trước đây Lâm Ngọc Đồng thật sự không nghĩ tới, cho đến tận bây giờ Triển Dực Phi vậy mà vẫn luôn lo rằng bọn họ sẽ có ngày chia tay.
Cậu cứ nghĩ mình đã biểu đạt rất nhiều, nhưng rõ ràng là không phải vậy.
Thỉnh thoảng cậu thậm chí có ảo giác, rằng cậu chính là một vị hoàng hậu thời cổ đại, dưới một người, trên vạn người, một thân vinh hoa phú quý, có hàng ngàn hàng vạn sự sủng ái, cậu thích cái gì, chỉ cần nói ra, chắc chắn thứ ấy sẽ đến tay.
Tất cả những điều này đều là bởi Triển Dực Phi đem tới cho cậu. Triển Dực Phi hết lòng tuân thủ lời hứa, cho cậu một cuộc sống tốt nhất, một tình yêu tốt nhất. Mà Triển Dực Phi người đã cho cậu hết thảy những thứ ấy thoạt nhìn trông cũng thật hạnh phúc, giống như có được cả thế giới. Nhưng toàn bộ thế giới này dường như lại chỉ có một điểm chống đỡ, đó chính là cậu. Một khi đánh mất cậu, thế giới của Triển Dực Phi cũng không còn tồn tại nữa.
Nói như vậy hình như là quá mức tự kỉ, nhưng cậu quả thật có loại cảm giác ấy, mà nguyên nhân cho cảm giác ấy thực ra cũng chỉ có một ------ Triển Dực Phi không có cảm giác an toàn trong tình yêu.
Vì thế gần đây Lâm Ngọc Đồng tự vấn bản thân mình một vấn đề: Cậu có thể làm được điều gì cho Triển Dực Phi đây?
Tiền tài à, dù có mệt đến chết cậu cũng không thể kiếm được bằng một phần mười của Triển Dực Phi. Sức khỏe ư, bác sĩ riêng của gia đình và chuyên gia dinh dưỡng đáng tin cậy hơn là cậu. Hay sự nghiệp, những kiến thức cậu học trong khoảng thời gian qua đều đã nhanh chóng được trả lại cho thầy rồi, căn bản là chẳng giúp được gì cả.
Thứ còn lại hình như chỉ còn có tình yêu.
Lâm Ngọc Đồng ngắm nghía chiếc bút máy, không biết là thật sự đang nghĩ đến điều gì mà lỗ tai lại bất giác có chút đỏ.
Lâm Ngọc Phi cầm theo chùm nhỏ vừa ăn vừa đừng ở ngoài cửa nhìn một lúc, cười hỏi: "Anh hai anh đang phát dục cái gì đấy?"
Lâm Ngọc Đồng giật mình ngồi thẳng dậy, không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, "Muốn ăn đòn không hả? Thằng nhóc mày mới phát dục ấy. Sang đây làm gì?"
Lâm Ngọc Lan từ phía sau ló ra, "Anh hai anh ba, trước tiên cho em hoa chen một cái đã nào. Nhà của bạn em có nuôi một con German, là con cái, tên là "Phát Tài", năm nay hai tuổi. Bây giờ không phải đang tới thời gian động dục sao, gia đình của bạn em nghĩ nên cho nó tìm con chó khác bầu bạn, anh hai xem xem có thể đưa Phát Tài về chỗ của anh để nó ở cùng với Đại Khoản một thời gian không ạ?"
"Em không nói với bạn em là Đại Khoản vô cùng thích nghịch ngợm à?" Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Coi chừng sinh ra một ổ chó con nghịch như giặc."
"Nói rồi, nhưng mà bạn em thích mấy chú chó nghịch ngợm. Hơn nữa Đại Khoản nghịch thì nghịch, nhưng nó cũng rất thông minh mà. Nếu nó có thể ở cùng một chỗ với Phát Tài, vậy về sau mấy nhóc kia được sinh ra khẳng định cũng rất thông minh."
"Việc này anh phải hỏi Cao Văn Lượng một chút đã, chỉ anh nói thì không được." Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ một lát còn nói, "Nhưng mà khả năng để chúng phối giống thì không lớn."
Đại Khoản là một con chó rất cô đơn, nhưng để tìm bạn đời cho nó bọn họ chắc chắn cũng muốn tìm một đối tượng có thể ở cùng nó lâu dài, mà không phải là tình vài đêm, phải thăm dò dựa vào bước đi của thằng nhóc con này. Bằng không với sự đẹp trai và khỏe mạnh của Đại Khoản, chẳng phải là vợ đầy ngoài đường để chọn sao.
"Vậy anh hai nhớ giúp em hỏi một chút đó." Lâm Ngọc Lan dứt lời liền giật luôn nửa chùm nho trong tay Lâm Ngọc Phi rồi chạy mất.
"Không đi hả?" Lâm Ngọc Đồng hỏi em trai.
"Em không, em đang có việc muốn nhờ anh chỉ bảo, anh có bận gì không? Nếu không bận em đang muốn chiếm dụng chút thời gian của anh đây." Nói thì là nói vậy, nhưng Lâm Ngọc Phi đã đi vào phòng của Lâm Ngọc Đồng, hơn nữa còn ngồi đối diện cậu.
"Dù có bận thì cũng không thể nào bỏ mặc em trai được đúng không?" Lâm Ngọc Đồng bỏ bút xuống, lấy mấy túi đồ ăn vặt ở trong ngăn kéo để lên bàn, thuận tay mở một gói táo giòn thái lát ra bắt đầu ăn, "Nói đi, có chuyện gì?"
"Em nhớ là mấy cái đồ ăn của anh em đều lấy đi hết rồi mà, sao anh vẫn còn vậy?" Lâm Ngọc Phi cầm một gói cà chua sấy. Nhóc biết trong ngăn kéo của anh trai mình luôn có đồ ăn vặt, giống như sung sấy hoặc là nho khô còn có cả táo giòn thái lát các kiểu, thậm chí còn có cả bánh mì, xúc xích giăm bông, măng cay các loại. Trước kia hồi còn đi học mỗi khi ngồi làm bài tập, anh trai nhóc học mệt sẽ lôi đồ ăn vặt ra ăn, sau này khi viết tiểu thuyết cũng vẫn có thói quen ấy. Nhóc thường xuyên đến "đả thu phong" (*), mỗi lần anh trai nhóc đi về rồi thì những đồ còn thừa sẽ do nhóc giải quyết. Nhóc nhớ rõ ràng hai ngày trước nhóc đã ăn hết rồi, không ngờ bây giờ lại có tiếp!
(*) Đả thu phong "打秋风": Ý chỉ sự vòi vĩnh, ngày xưa thì thường dùng cụm này để ám chỉ quan lại lợi dụng chức quyền để lấy tiền của dân.
"Anh Dực Phi của mày mang đến cho anh đấy." Cậu ngồi viết truyện một tiếng, muốn để cho mắt nghỉ ngơi thuận tiện ăn chút gì đó, thế nhưng mà mở ngăn kéo ra thì so với mặt cậu cái ngăn kéo ấy còn sạch sẽ hơn, thế nên liền gọi điện cho Dực Phi thuận miệng nói mấy câu. Không ngờ Triển Dực Phi lại mang đến gấp đôi số đồ cũ, nói là đã lén lút bỏ thêm vào không ít.
Lâm Ngọc Phi lật xem gói cà chua sấy, "Anh, thật có lỗi nếu em nói thế này, nhưng về sau nếu anh và anh Dực Phi không tốt đẹp nữa, em vẫn sẽ đứng về phe của anh ấy. Anh ấy thực sự rất đáng tin cậy, em cảm thấy anh ấy có một phẩm chất riêng đầy vĩ đại của một người đàn ông ưu tư."
Lâm Ngọc Đồng cười cười: "Ừ, quả đúng thật là nam thần. Kì thật gần đây anh đã nghĩ lại mọi chuyện. Cuối cùng anh cảm thấy anh ấy đối xử với anh còn tốt hơn là anh đối xử với anh ấy, những gì anh đã làm thực sự quá ít. Chính nhóc cũng nói anh ấy cái gì cũng không thiếu, anh có thể làm cái gì nữa đây?"
"Anh có thể làm..."Lâm Ngọc Phi hết sức cân nhắc xem xét một lượt những gì anh trai mình có thể làm, nhưng lại không nghĩ ra cái gì cả, bởi vì nhóc cảm thấy anh trai mình đối với Triển Dực Phi cũng vô cùng tốt, chẳng qua có thể không được lãng mạn như Triển Dực Phi? Nhóc nghẹn nửa ngày, chỉ có thể nói: "Điều này em vẫn cảm thấy tốt nhất là anh nên đi hỏi mẹ xem."
"Được rồi, nói về vấn đề của nhóc đi. Muốn anh giúp chỉ bảo cái gì?"
"À đúng rồi, em, em muốn anh dạy em viết thư tình." Lâm Ngọc Phi gãi gãi đầu, nói, "Em ngồi viết nửa ngày nhưng vẫn cảm thấy nó vô cùng tầm thường, anh có thể xem qua giúp em không?"
"Ừ đưa đây."
Có lẽ Lâm Ngọc Phi rất xoắn xuýt chuyện này, lúc đi sang lại quên không mang theo, bây giờ liền chạy về phòng lấy bức thư tình mình đã sửa đi sửa lại. Bức thư tình này là nhóc viết để gửi cho cô bạn học mà mình từng cứu trước đó. Đối phương tên là Nghiêm Thụy Na, trông rất xinh, thành tích học tập cũng tốt, tuy ràng điều kiện gia đình bình thường, nhưng gia đình nhóc cũng không để ý chuyện này, nhóc đương nhiên lại càng không để ý. Vốn là trước đây nhóc cũng không có suy nghĩ gì khác với cô bé, nhưng đợt nhóc nằm viện, chính cô bé này đã viết cho nhóc một lá thư cảm ơn --------- đã bị Sở Thiên Dật trêu là "lá thư tình", sau đấy hai người cũng thường xuyên liên lạc nhiều hơn trước, thời gian lâu dần tình cảm liền trở nên sâu đậm, rồi cả hai cùng thi chung vào trường đại học S, chẳng qua kết quả thi của Nghiêm Thụy Na có tốt hơn một chút.
Mặc kệ có nói như thế nào, có thể ở cùng một thành phố cùng đi học chung một trường đó cũng là một loại duyên phận, hơn nữa chỉ vừa mới mến nhau, khoảng cách này là vừa vặn.
Lâm Ngọc Đồng đọc một lúc, phát hiện cách viết có hơi...
Cái gì mà về sau này khi có thời gian rảnh nhất định sẽ đưa cô bé đi xem phim, cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau đi dạo công viên.
Đây mà là thư tình gì chứ?
Chẳng khác nào giấy cam đoan.
"Shakespeare từng nói, nếu không lấy kết hôn làm mục đích bàn chuyện yêu đương, thì đều là đùa giỡn lưu manh." Lâm Ngọc Đồng đặt bức thư lên trên bàn, "Nếu nhóc thật sự muốn ở cùng với đối phương cả đời thì nên tính toán cho tốt hay là... chỉ là đang muốn tìm bạn gái thôi vậy?"
"Đương nhiên là vế trước. Mẹ nói, nếu kết hôn mà rồi tổn hại đến người ấy, sẽ trực tiếp đánh gãy chân, tịnh thân xuất hộ (*)."
(*) Tịnh thân xuất hộ "净身出户": Đi ra khỏi nhà mà không được mang thứ gì cả.
"........... Sao anh chưa từng nghe thấy mẹ nói vậy?"
"Bởi vì con đã là nước được hắt ra ngoài rồi." Trần Tố Trữ bưng một khay hoa quả đi lên, "Vả lại, con là người bị tổn hại."
Lâm Ngọc Đồng: "..........."
Lâm Ngọc Phi yên lặng thu lại bức thư, kết quả Trần Tố Trữ lại nói, "Đừng cất, mẹ còn không hiểu con à?"
Lâm Ngọc Đồng cười cười nhìn về phía em trai mình, "Nếu chỉ là nói chuyện tùy ý, trái lại cũng có thể viết thư tình, nhưng nếu thực sự nghiêm túc vậy thì không cần, bởi vì lá thư tình đẹp nhất chính là cả đời bầu bạn cùng nhau, dùng sinh mệnh để viết chứ không phải là một cây bút."
Lâm Ngọc Phi chậm rãi gật đầu, "Đúng đúng đúng, có đạo lý có đạo lý, em đi đây!"
Trần Tố Trữ nhướn mày, nhìn theo bóng dáng của đứa con thứ hai nhà mình, "Đồng Đồng, sao trước kia mẹ không phát hiện là con lại có thể nói ra được những câu cảm tính như vậy nhỉ? Thế nhưng mà nghe được quả thật làm con người ta rất xúc động."
Lâm Ngọc Đồng cũng không thể chẳng biết xấu hổ mà nói là mình lười nghĩ, cho nên mới dùng chiêu này để đuổi em trai mình đi!
Lúc này Trần Tố Trữ nói: "Đúng rồi, vừa rồi mẹ đi qua nghe thấy Tiểu Phi nói là con nên đi hỏi mẹ chuyện gì đó, con có chuyện gì muốn hỏi vậy?"
Lâm Ngọc Đồng nhớ tới Triển Dực Phi, liền nói ra vấn đề của mình, cũng lưu loát nói về Trầm Quân, chỉ là không nhắc đến vấn đề sống lại và các chuyện khác.
Sau khi Trần Tố Trữ nghe xong, nhìn về phía con trai cả của mình: "Mẹ đã nói sao, con lúc ấy giống như đang gọi điện thoại với đứa nhỏ tên Trầm Quân. Thế nhưng loại duyên phận gì đó, vốn ngay từ đầu đã không thể nói rõ ràng, hơn nữa cái cậu Trầm Quân mà con nói mẹ cũng không thích lắm. Mẹ thấy cậu ta ở trên TV thì cảm thấy cậu ta đặc biệt thực dụng, chính là không hợp mắt."
Lâm Ngọc Đồng chỉ cười không nói gì.
Trần Tố Trữ tiếp tục nói: "Dực Phi không giống như vậy, đứa nhỏ này đến nơi nào nơi ấy đều tỏa sáng, vừa nhìn liền thấy xứng đối với con trai cả của mẹ nhất. Về phần vấn đề mà con nói, kì thật cũng không cần phải cố ý làm gì cả, chỉ cần con làm bất cứ chuyện gì cũng là xuất từ tận đáy lòng muốn đối xử thật tốt với thằng bé, như vậy là được rồi. Không phải lúc nãy con đã nói rồi à? Thư tình đẹp nhất chính là ở bên nhau bầu bạn cả đời, không rời không bỏ, dùng sinh mệnh để viết chứ không phải dùng cây bút."
Lâm Ngọc Đồng nghĩ thầm, mấy lời này cậu chỉ nói cho có lệ với em trai thôi...
Thế nhưng ngày hôm sau, khi Lâm Ngọc Đồng đi ngang qua phòng ngủ của ba mẹ, cậu thấy mẹ mình đang lựa chọn quần áo cho ba, dường như đã hiểu được điều gì đó. Tối hôm đó cậu cầm laptop quay trở về nhà chính. Cậu dậy từ sáng sớm, vẫn ăn sáng cùng Triển Dực Phi như ngày thường, ăn xong rồi Triển Dực Phi lên lầu thay quần áo chuẩn bị tới công ty, Lâm Ngọc Đồng cũng đi theo lên lầu.
Sau khi đi phòng ngủ, Triển Dực Phi tùy tiện chọn quần áo để thay, lại thấy Lâm Ngọc Đồng đứng bên cạnh nhìn chăm chú, anh cười hỏi: "Em sao vậy bảo bối? Giờ mới phát hiện ra anh lớn lên trông rất tuấn tú à?"
Lâm Ngọc Đồng "xoạt!" một cái đã cầm lấy cà-vạt trên tay Triển Dực Phi, rồi tự mình chọn một cái khác, dưới ánh mắt kinh ngạc đến mười phần của Triển Dực Phi mà quàng lên cổ áo của anh, cậu kéo về phía trước một chút, vừa thắt cà-vạt vừa nói: "Phải là bây giờ mới phát hiện da mặt anh dày như vậy đó." Dứt lời cậu cũng đã thắt xong cà-vạt, chỉnh nó lại thật ngay ngắn sau đó Lâm Ngọc Đồng hôn một cái lên môi của Triển Dực Phi, "Đi thôi, em tiễn anh ra ngoài."
Triển Dực Phi: ".........."
Lâm Ngọc Đồng cầm lấy cặp làm việc của Triển Dực Phi, thấy Triển Dực Phi vẫn còn đứng ở chỗ cũ mà không đi tới, cậu cười hỏi: "Anh sao thế?"
Triển Dực Phi đi vài bước rồi chặt lấy cậu, "Không có gì, chỉ là anh cảm thấy rất hạnh phúc. Mình đi thôi."
Hai người đi ra đến cửa chính, Lâm Ngọc Đồng tiễn Triển Dực Phi lên xe, cho đến tận khi chiếc xe chuẩn bị rời đi, cậu mới lấy ra một chiếc máy bay giấy màu xanh biển đưa cho Triển Dực Phi, "Đến công ty anh hãy mở nó ra nhé."
Triển Dực Phi đáp: "Được, em cũng phải nhớ đừng ngồi đánh máy lâu quá, cứ một tiếng lại phải đứng dậy đi lại đó."
Lâm Ngọc Đồng gật đầu, thấy chiếc xe đi ra khỏi cổng lớn rồi mới lắc lư trở về phòng.
Triển Dực Phi cả đường cầm chiếc máy bay giấy, có vài lần đã muốn mở nó ra nhưng rồi lại không làm vậy, cuối cùng vẫn nhẫn lại được đến tận khi tới công ty. Vừa lúc Tả Tư Khải cũng đi vào công ty, thấy Triển Dực Phi cầm chiếc máy bay giấy trong tay, tò mò mà nhìn nhiều thêm hai cái, "Là Tiểu Lâm Tử nhà cậu đưa hả?"
"Vâng."
"Chẳng trách sao cậu lại mang tới công ty, đúng là chỉ có cậu thôi." Tả Tư Khải cười nói: "Cậu có biết nhóm thư kí công ty mình đều nói cậu là sủng thê cuồng ma không thế?"
"Ai cầm đầu nói thế vậy? Bảo cậu/cô đó lên gặp tôi, để tôi phát tiền thưởng cho cậu/cô đó."Triển Dực Phi nói xong thì đi cùng Tả Tư Khải vào thang máy chuyên biệt, cửa thang máy vừa đóng lại anh đã vội vàng mở chiếc máy bay giấy ra.
"Bên trong còn viết gì à?" Tả Tư Khải cũng rất tò mò.
"Vâng." Sau khi Triển Dực Phi mở ra đọc, trên mặt liền hiện lên ý cười không giấu nổi, "Hết mất kì nghỉ rồi, giờ thực sự chẳng muốn đi làm chút nào." Được mỗi ngày ở nhà cùng với Lâm Ngọc Đồng thật tốt mà, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy. Tuy rằng mấy ngày nay bọn họ cũng chẳng đi đâu, chỉ ở trong nhà, nhưng cho đến tận bây giờ đó chính là những ngày vui vẻ nhất đối với anh.
"Viết cái gì thế? Nhìn cậu đúng cái vẻ người trẻ xuân tấm phấp phới đó."
"Bí mật." Triển Dực Phi đem cất máy bay giấy đi, đến khi đến văn phòng của mình rồi mới lấy ra đọc thêm lần nữa.
Trên tờ giấy viết: Nguyện được anh ôm vào trong lòng, nguyện được anh chôn sâu trong đáy lòng, nguyện đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ, cùng kề cận gắn bó. Chúc cho Tiểu Cánh Quân nhà chúng ta hôm nay có tâm tình thật tốt. Moah moah ta~
Triển Dực Phi cất chiếc máy bay giấy ấy vào ngăn kéo tủ khóa kĩ lại như bảo bối, sau đó nhắn một tin cho Lâm Ngọc Đồng: Đại bảo bối moah moah ta.
Thư kí Hứa gõ cửa rồi bước vào, thấy trên mặt Triển Dực Phi vẫn chưa tan đi ý cười, trong lòng "ồ?" một tiếng, "Tâm tình của tổng giám đốc hôm nay thật tốt nha?"
Triển Dực Phi đáp: "Đúng vậy, như thế này kì quái lắm sao?"
Trình Thích vừa đi vào vừa nói: "Cô ấy thấy kì quái là vì cậu và Lâm Tử bên cạnh nhau nghỉ ngơi mấy ngay, thình lình phải đi làm lại, hẳn là nên không thích ứng được mới phải."
Triển Dực Phi nghĩ thầm mọi chuyện đáng ra đúng là thế. Nếu như sáng nay Lâm Ngọc Đồng không thắt cà-vạt cho anh, tiễn anh đi làm, còn đưa cho anh chiếc máy bay giấy, thì hẳn là tâm trạng của anh đã rất tệ. Thế nhưng mà hiện tại, cả người đều cảm thấy khoan khoái, nhìn cái gì cũng đều thuận mắt.
Thư kí Hứa bắt đầu báo cáo lại về những lịch trình đã được sắp xếp trước đó, cuối cùng nói: "Tổng giám đốc Vương Duy Hân của công ty dược Tần Hải ngày mốt tổ chức tiệc tối mừng sinh nhật, ngài có muốn đi không ạ?"
Triển Dực Phi đáp: "Đi, nhớ chuẩn bị cho Tiểu Đồng một bộ lễ phục."
Từ lúc Lâm Ngọc Đồng kết hôn với Triển Dực Phi cũng chưa từng tham dự một hoạt động hay bữa tiệc nào cả, bởi vì bản thân Triển Dực Phi cũng rất ít khi tham gia vào những hoạt động tiệc tùng như thế, trừ phi là những bữa tiệc không đi không được. Đột nhiên Lâm Ngọc Đồng được Triển Dực Phi đề cập tới chuyện tham gia bữa tiệc thì rất kinh ngạc, "Em cũng phải đi á?"
Triển Dực Phi nói: "Nếu em không thích, một mình anh đi cũng được. Đương nhiên là anh hy vọng em có thể đi cùng anh."
Lâm Ngọc Đồng rất thoải mái đáp: "Được, vậy thì cùng đi đi."
Cả hai cùng nhau cười nói về chuyện chiếc máy bay giấy, không một chút nào nghĩ tới ngày ấy lại có thể đụng mặt Trầm Quân.
Hết chương 73.
Lâm Ngọc Đồng luôn cảm kích vì Triển Dực Phi đã đối với cậu như châu như bảo, nhưng đồng thời, cách Triển Dực Phi đối xử với cậu như vậy cũng khiến cậu nhịn không được mà đau lòng.
Triển Dực Phi luôn đặt cậu ở trên đầu tim, cái gì cũng đều vì cậu mà suy nghĩ, nhưng người suy nghĩ xem Triển Dực Phi muốn cái gì lại quá ít.
Trong mắt người ngoài, Triển Dực Phi luôn tự tin và cường đại, tựa hồ như từ trước đến nay đều không cần có người suy nghĩ cho anh. Thế nhưng Lâm Ngọc Đồng lại dần dần phát hiện ra, sâu thẳm trong nội tâm của Triển Dực Phi không hẳn là kiên cường như những gì anh biểu hiện ra bên ngoài. Từ khi chưa sinh ra đã bị cha ruột chán ghét, lúc còn bé thì phải chịu tang mẹ, sau này còn phải chịu sự bài xích từ chính cha ruột và mẹ kế, thậm chí là cả những hành động mưu tài hại mệnh (*), hết thảy hết thảy, đều trở thành những vết tích không thể xóa nhòa trong lòng Triển Dực Phi.
(*) Mưu tài hại mệnh: Những hành động muốn chiếm đoạt tài sản và giết người.
Anh nhìn như vô song, có thể nghĩ ra mọi biện pháp để có được thứ mình mong muốn, thế nhưng sau khi có được rồi, anh lại trở nên thập phần cẩn thận. Đặc biệt với những điều anh quý trọng, anh sẽ luôn trông giữ đặc biệt cẩn thận. Đương nhiên cũng không phải nói điều này là không tốt, mà là có rất nhiều chuyện đều có giới hạn, nếu vượt qua giới hạn này, có thể sẽ tiềm ẩn một số vấn đề ở bên trong.
Trước đây Lâm Ngọc Đồng thật sự không nghĩ tới, cho đến tận bây giờ Triển Dực Phi vậy mà vẫn luôn lo rằng bọn họ sẽ có ngày chia tay.
Cậu cứ nghĩ mình đã biểu đạt rất nhiều, nhưng rõ ràng là không phải vậy.
Thỉnh thoảng cậu thậm chí có ảo giác, rằng cậu chính là một vị hoàng hậu thời cổ đại, dưới một người, trên vạn người, một thân vinh hoa phú quý, có hàng ngàn hàng vạn sự sủng ái, cậu thích cái gì, chỉ cần nói ra, chắc chắn thứ ấy sẽ đến tay.
Tất cả những điều này đều là bởi Triển Dực Phi đem tới cho cậu. Triển Dực Phi hết lòng tuân thủ lời hứa, cho cậu một cuộc sống tốt nhất, một tình yêu tốt nhất. Mà Triển Dực Phi người đã cho cậu hết thảy những thứ ấy thoạt nhìn trông cũng thật hạnh phúc, giống như có được cả thế giới. Nhưng toàn bộ thế giới này dường như lại chỉ có một điểm chống đỡ, đó chính là cậu. Một khi đánh mất cậu, thế giới của Triển Dực Phi cũng không còn tồn tại nữa.
Nói như vậy hình như là quá mức tự kỉ, nhưng cậu quả thật có loại cảm giác ấy, mà nguyên nhân cho cảm giác ấy thực ra cũng chỉ có một ------ Triển Dực Phi không có cảm giác an toàn trong tình yêu.
Vì thế gần đây Lâm Ngọc Đồng tự vấn bản thân mình một vấn đề: Cậu có thể làm được điều gì cho Triển Dực Phi đây?
Tiền tài à, dù có mệt đến chết cậu cũng không thể kiếm được bằng một phần mười của Triển Dực Phi. Sức khỏe ư, bác sĩ riêng của gia đình và chuyên gia dinh dưỡng đáng tin cậy hơn là cậu. Hay sự nghiệp, những kiến thức cậu học trong khoảng thời gian qua đều đã nhanh chóng được trả lại cho thầy rồi, căn bản là chẳng giúp được gì cả.
Thứ còn lại hình như chỉ còn có tình yêu.
Lâm Ngọc Đồng ngắm nghía chiếc bút máy, không biết là thật sự đang nghĩ đến điều gì mà lỗ tai lại bất giác có chút đỏ.
Lâm Ngọc Phi cầm theo chùm nhỏ vừa ăn vừa đừng ở ngoài cửa nhìn một lúc, cười hỏi: "Anh hai anh đang phát dục cái gì đấy?"
Lâm Ngọc Đồng giật mình ngồi thẳng dậy, không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, "Muốn ăn đòn không hả? Thằng nhóc mày mới phát dục ấy. Sang đây làm gì?"
Lâm Ngọc Lan từ phía sau ló ra, "Anh hai anh ba, trước tiên cho em hoa chen một cái đã nào. Nhà của bạn em có nuôi một con German, là con cái, tên là "Phát Tài", năm nay hai tuổi. Bây giờ không phải đang tới thời gian động dục sao, gia đình của bạn em nghĩ nên cho nó tìm con chó khác bầu bạn, anh hai xem xem có thể đưa Phát Tài về chỗ của anh để nó ở cùng với Đại Khoản một thời gian không ạ?"
"Em không nói với bạn em là Đại Khoản vô cùng thích nghịch ngợm à?" Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Coi chừng sinh ra một ổ chó con nghịch như giặc."
"Nói rồi, nhưng mà bạn em thích mấy chú chó nghịch ngợm. Hơn nữa Đại Khoản nghịch thì nghịch, nhưng nó cũng rất thông minh mà. Nếu nó có thể ở cùng một chỗ với Phát Tài, vậy về sau mấy nhóc kia được sinh ra khẳng định cũng rất thông minh."
"Việc này anh phải hỏi Cao Văn Lượng một chút đã, chỉ anh nói thì không được." Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ một lát còn nói, "Nhưng mà khả năng để chúng phối giống thì không lớn."
Đại Khoản là một con chó rất cô đơn, nhưng để tìm bạn đời cho nó bọn họ chắc chắn cũng muốn tìm một đối tượng có thể ở cùng nó lâu dài, mà không phải là tình vài đêm, phải thăm dò dựa vào bước đi của thằng nhóc con này. Bằng không với sự đẹp trai và khỏe mạnh của Đại Khoản, chẳng phải là vợ đầy ngoài đường để chọn sao.
"Vậy anh hai nhớ giúp em hỏi một chút đó." Lâm Ngọc Lan dứt lời liền giật luôn nửa chùm nho trong tay Lâm Ngọc Phi rồi chạy mất.
"Không đi hả?" Lâm Ngọc Đồng hỏi em trai.
"Em không, em đang có việc muốn nhờ anh chỉ bảo, anh có bận gì không? Nếu không bận em đang muốn chiếm dụng chút thời gian của anh đây." Nói thì là nói vậy, nhưng Lâm Ngọc Phi đã đi vào phòng của Lâm Ngọc Đồng, hơn nữa còn ngồi đối diện cậu.
"Dù có bận thì cũng không thể nào bỏ mặc em trai được đúng không?" Lâm Ngọc Đồng bỏ bút xuống, lấy mấy túi đồ ăn vặt ở trong ngăn kéo để lên bàn, thuận tay mở một gói táo giòn thái lát ra bắt đầu ăn, "Nói đi, có chuyện gì?"
"Em nhớ là mấy cái đồ ăn của anh em đều lấy đi hết rồi mà, sao anh vẫn còn vậy?" Lâm Ngọc Phi cầm một gói cà chua sấy. Nhóc biết trong ngăn kéo của anh trai mình luôn có đồ ăn vặt, giống như sung sấy hoặc là nho khô còn có cả táo giòn thái lát các kiểu, thậm chí còn có cả bánh mì, xúc xích giăm bông, măng cay các loại. Trước kia hồi còn đi học mỗi khi ngồi làm bài tập, anh trai nhóc học mệt sẽ lôi đồ ăn vặt ra ăn, sau này khi viết tiểu thuyết cũng vẫn có thói quen ấy. Nhóc thường xuyên đến "đả thu phong" (*), mỗi lần anh trai nhóc đi về rồi thì những đồ còn thừa sẽ do nhóc giải quyết. Nhóc nhớ rõ ràng hai ngày trước nhóc đã ăn hết rồi, không ngờ bây giờ lại có tiếp!
(*) Đả thu phong "打秋风": Ý chỉ sự vòi vĩnh, ngày xưa thì thường dùng cụm này để ám chỉ quan lại lợi dụng chức quyền để lấy tiền của dân.
"Anh Dực Phi của mày mang đến cho anh đấy." Cậu ngồi viết truyện một tiếng, muốn để cho mắt nghỉ ngơi thuận tiện ăn chút gì đó, thế nhưng mà mở ngăn kéo ra thì so với mặt cậu cái ngăn kéo ấy còn sạch sẽ hơn, thế nên liền gọi điện cho Dực Phi thuận miệng nói mấy câu. Không ngờ Triển Dực Phi lại mang đến gấp đôi số đồ cũ, nói là đã lén lút bỏ thêm vào không ít.
Lâm Ngọc Phi lật xem gói cà chua sấy, "Anh, thật có lỗi nếu em nói thế này, nhưng về sau nếu anh và anh Dực Phi không tốt đẹp nữa, em vẫn sẽ đứng về phe của anh ấy. Anh ấy thực sự rất đáng tin cậy, em cảm thấy anh ấy có một phẩm chất riêng đầy vĩ đại của một người đàn ông ưu tư."
Lâm Ngọc Đồng cười cười: "Ừ, quả đúng thật là nam thần. Kì thật gần đây anh đã nghĩ lại mọi chuyện. Cuối cùng anh cảm thấy anh ấy đối xử với anh còn tốt hơn là anh đối xử với anh ấy, những gì anh đã làm thực sự quá ít. Chính nhóc cũng nói anh ấy cái gì cũng không thiếu, anh có thể làm cái gì nữa đây?"
"Anh có thể làm..."Lâm Ngọc Phi hết sức cân nhắc xem xét một lượt những gì anh trai mình có thể làm, nhưng lại không nghĩ ra cái gì cả, bởi vì nhóc cảm thấy anh trai mình đối với Triển Dực Phi cũng vô cùng tốt, chẳng qua có thể không được lãng mạn như Triển Dực Phi? Nhóc nghẹn nửa ngày, chỉ có thể nói: "Điều này em vẫn cảm thấy tốt nhất là anh nên đi hỏi mẹ xem."
"Được rồi, nói về vấn đề của nhóc đi. Muốn anh giúp chỉ bảo cái gì?"
"À đúng rồi, em, em muốn anh dạy em viết thư tình." Lâm Ngọc Phi gãi gãi đầu, nói, "Em ngồi viết nửa ngày nhưng vẫn cảm thấy nó vô cùng tầm thường, anh có thể xem qua giúp em không?"
"Ừ đưa đây."
Có lẽ Lâm Ngọc Phi rất xoắn xuýt chuyện này, lúc đi sang lại quên không mang theo, bây giờ liền chạy về phòng lấy bức thư tình mình đã sửa đi sửa lại. Bức thư tình này là nhóc viết để gửi cho cô bạn học mà mình từng cứu trước đó. Đối phương tên là Nghiêm Thụy Na, trông rất xinh, thành tích học tập cũng tốt, tuy ràng điều kiện gia đình bình thường, nhưng gia đình nhóc cũng không để ý chuyện này, nhóc đương nhiên lại càng không để ý. Vốn là trước đây nhóc cũng không có suy nghĩ gì khác với cô bé, nhưng đợt nhóc nằm viện, chính cô bé này đã viết cho nhóc một lá thư cảm ơn --------- đã bị Sở Thiên Dật trêu là "lá thư tình", sau đấy hai người cũng thường xuyên liên lạc nhiều hơn trước, thời gian lâu dần tình cảm liền trở nên sâu đậm, rồi cả hai cùng thi chung vào trường đại học S, chẳng qua kết quả thi của Nghiêm Thụy Na có tốt hơn một chút.
Mặc kệ có nói như thế nào, có thể ở cùng một thành phố cùng đi học chung một trường đó cũng là một loại duyên phận, hơn nữa chỉ vừa mới mến nhau, khoảng cách này là vừa vặn.
Lâm Ngọc Đồng đọc một lúc, phát hiện cách viết có hơi...
Cái gì mà về sau này khi có thời gian rảnh nhất định sẽ đưa cô bé đi xem phim, cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau đi dạo công viên.
Đây mà là thư tình gì chứ?
Chẳng khác nào giấy cam đoan.
"Shakespeare từng nói, nếu không lấy kết hôn làm mục đích bàn chuyện yêu đương, thì đều là đùa giỡn lưu manh." Lâm Ngọc Đồng đặt bức thư lên trên bàn, "Nếu nhóc thật sự muốn ở cùng với đối phương cả đời thì nên tính toán cho tốt hay là... chỉ là đang muốn tìm bạn gái thôi vậy?"
"Đương nhiên là vế trước. Mẹ nói, nếu kết hôn mà rồi tổn hại đến người ấy, sẽ trực tiếp đánh gãy chân, tịnh thân xuất hộ (*)."
(*) Tịnh thân xuất hộ "净身出户": Đi ra khỏi nhà mà không được mang thứ gì cả.
"........... Sao anh chưa từng nghe thấy mẹ nói vậy?"
"Bởi vì con đã là nước được hắt ra ngoài rồi." Trần Tố Trữ bưng một khay hoa quả đi lên, "Vả lại, con là người bị tổn hại."
Lâm Ngọc Đồng: "..........."
Lâm Ngọc Phi yên lặng thu lại bức thư, kết quả Trần Tố Trữ lại nói, "Đừng cất, mẹ còn không hiểu con à?"
Lâm Ngọc Đồng cười cười nhìn về phía em trai mình, "Nếu chỉ là nói chuyện tùy ý, trái lại cũng có thể viết thư tình, nhưng nếu thực sự nghiêm túc vậy thì không cần, bởi vì lá thư tình đẹp nhất chính là cả đời bầu bạn cùng nhau, dùng sinh mệnh để viết chứ không phải là một cây bút."
Lâm Ngọc Phi chậm rãi gật đầu, "Đúng đúng đúng, có đạo lý có đạo lý, em đi đây!"
Trần Tố Trữ nhướn mày, nhìn theo bóng dáng của đứa con thứ hai nhà mình, "Đồng Đồng, sao trước kia mẹ không phát hiện là con lại có thể nói ra được những câu cảm tính như vậy nhỉ? Thế nhưng mà nghe được quả thật làm con người ta rất xúc động."
Lâm Ngọc Đồng cũng không thể chẳng biết xấu hổ mà nói là mình lười nghĩ, cho nên mới dùng chiêu này để đuổi em trai mình đi!
Lúc này Trần Tố Trữ nói: "Đúng rồi, vừa rồi mẹ đi qua nghe thấy Tiểu Phi nói là con nên đi hỏi mẹ chuyện gì đó, con có chuyện gì muốn hỏi vậy?"
Lâm Ngọc Đồng nhớ tới Triển Dực Phi, liền nói ra vấn đề của mình, cũng lưu loát nói về Trầm Quân, chỉ là không nhắc đến vấn đề sống lại và các chuyện khác.
Sau khi Trần Tố Trữ nghe xong, nhìn về phía con trai cả của mình: "Mẹ đã nói sao, con lúc ấy giống như đang gọi điện thoại với đứa nhỏ tên Trầm Quân. Thế nhưng loại duyên phận gì đó, vốn ngay từ đầu đã không thể nói rõ ràng, hơn nữa cái cậu Trầm Quân mà con nói mẹ cũng không thích lắm. Mẹ thấy cậu ta ở trên TV thì cảm thấy cậu ta đặc biệt thực dụng, chính là không hợp mắt."
Lâm Ngọc Đồng chỉ cười không nói gì.
Trần Tố Trữ tiếp tục nói: "Dực Phi không giống như vậy, đứa nhỏ này đến nơi nào nơi ấy đều tỏa sáng, vừa nhìn liền thấy xứng đối với con trai cả của mẹ nhất. Về phần vấn đề mà con nói, kì thật cũng không cần phải cố ý làm gì cả, chỉ cần con làm bất cứ chuyện gì cũng là xuất từ tận đáy lòng muốn đối xử thật tốt với thằng bé, như vậy là được rồi. Không phải lúc nãy con đã nói rồi à? Thư tình đẹp nhất chính là ở bên nhau bầu bạn cả đời, không rời không bỏ, dùng sinh mệnh để viết chứ không phải dùng cây bút."
Lâm Ngọc Đồng nghĩ thầm, mấy lời này cậu chỉ nói cho có lệ với em trai thôi...
Thế nhưng ngày hôm sau, khi Lâm Ngọc Đồng đi ngang qua phòng ngủ của ba mẹ, cậu thấy mẹ mình đang lựa chọn quần áo cho ba, dường như đã hiểu được điều gì đó. Tối hôm đó cậu cầm laptop quay trở về nhà chính. Cậu dậy từ sáng sớm, vẫn ăn sáng cùng Triển Dực Phi như ngày thường, ăn xong rồi Triển Dực Phi lên lầu thay quần áo chuẩn bị tới công ty, Lâm Ngọc Đồng cũng đi theo lên lầu.
Sau khi đi phòng ngủ, Triển Dực Phi tùy tiện chọn quần áo để thay, lại thấy Lâm Ngọc Đồng đứng bên cạnh nhìn chăm chú, anh cười hỏi: "Em sao vậy bảo bối? Giờ mới phát hiện ra anh lớn lên trông rất tuấn tú à?"
Lâm Ngọc Đồng "xoạt!" một cái đã cầm lấy cà-vạt trên tay Triển Dực Phi, rồi tự mình chọn một cái khác, dưới ánh mắt kinh ngạc đến mười phần của Triển Dực Phi mà quàng lên cổ áo của anh, cậu kéo về phía trước một chút, vừa thắt cà-vạt vừa nói: "Phải là bây giờ mới phát hiện da mặt anh dày như vậy đó." Dứt lời cậu cũng đã thắt xong cà-vạt, chỉnh nó lại thật ngay ngắn sau đó Lâm Ngọc Đồng hôn một cái lên môi của Triển Dực Phi, "Đi thôi, em tiễn anh ra ngoài."
Triển Dực Phi: ".........."
Lâm Ngọc Đồng cầm lấy cặp làm việc của Triển Dực Phi, thấy Triển Dực Phi vẫn còn đứng ở chỗ cũ mà không đi tới, cậu cười hỏi: "Anh sao thế?"
Triển Dực Phi đi vài bước rồi chặt lấy cậu, "Không có gì, chỉ là anh cảm thấy rất hạnh phúc. Mình đi thôi."
Hai người đi ra đến cửa chính, Lâm Ngọc Đồng tiễn Triển Dực Phi lên xe, cho đến tận khi chiếc xe chuẩn bị rời đi, cậu mới lấy ra một chiếc máy bay giấy màu xanh biển đưa cho Triển Dực Phi, "Đến công ty anh hãy mở nó ra nhé."
Triển Dực Phi đáp: "Được, em cũng phải nhớ đừng ngồi đánh máy lâu quá, cứ một tiếng lại phải đứng dậy đi lại đó."
Lâm Ngọc Đồng gật đầu, thấy chiếc xe đi ra khỏi cổng lớn rồi mới lắc lư trở về phòng.
Triển Dực Phi cả đường cầm chiếc máy bay giấy, có vài lần đã muốn mở nó ra nhưng rồi lại không làm vậy, cuối cùng vẫn nhẫn lại được đến tận khi tới công ty. Vừa lúc Tả Tư Khải cũng đi vào công ty, thấy Triển Dực Phi cầm chiếc máy bay giấy trong tay, tò mò mà nhìn nhiều thêm hai cái, "Là Tiểu Lâm Tử nhà cậu đưa hả?"
"Vâng."
"Chẳng trách sao cậu lại mang tới công ty, đúng là chỉ có cậu thôi." Tả Tư Khải cười nói: "Cậu có biết nhóm thư kí công ty mình đều nói cậu là sủng thê cuồng ma không thế?"
"Ai cầm đầu nói thế vậy? Bảo cậu/cô đó lên gặp tôi, để tôi phát tiền thưởng cho cậu/cô đó."Triển Dực Phi nói xong thì đi cùng Tả Tư Khải vào thang máy chuyên biệt, cửa thang máy vừa đóng lại anh đã vội vàng mở chiếc máy bay giấy ra.
"Bên trong còn viết gì à?" Tả Tư Khải cũng rất tò mò.
"Vâng." Sau khi Triển Dực Phi mở ra đọc, trên mặt liền hiện lên ý cười không giấu nổi, "Hết mất kì nghỉ rồi, giờ thực sự chẳng muốn đi làm chút nào." Được mỗi ngày ở nhà cùng với Lâm Ngọc Đồng thật tốt mà, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy. Tuy rằng mấy ngày nay bọn họ cũng chẳng đi đâu, chỉ ở trong nhà, nhưng cho đến tận bây giờ đó chính là những ngày vui vẻ nhất đối với anh.
"Viết cái gì thế? Nhìn cậu đúng cái vẻ người trẻ xuân tấm phấp phới đó."
"Bí mật." Triển Dực Phi đem cất máy bay giấy đi, đến khi đến văn phòng của mình rồi mới lấy ra đọc thêm lần nữa.
Trên tờ giấy viết: Nguyện được anh ôm vào trong lòng, nguyện được anh chôn sâu trong đáy lòng, nguyện đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ, cùng kề cận gắn bó. Chúc cho Tiểu Cánh Quân nhà chúng ta hôm nay có tâm tình thật tốt. Moah moah ta~
Triển Dực Phi cất chiếc máy bay giấy ấy vào ngăn kéo tủ khóa kĩ lại như bảo bối, sau đó nhắn một tin cho Lâm Ngọc Đồng: Đại bảo bối moah moah ta.
Thư kí Hứa gõ cửa rồi bước vào, thấy trên mặt Triển Dực Phi vẫn chưa tan đi ý cười, trong lòng "ồ?" một tiếng, "Tâm tình của tổng giám đốc hôm nay thật tốt nha?"
Triển Dực Phi đáp: "Đúng vậy, như thế này kì quái lắm sao?"
Trình Thích vừa đi vào vừa nói: "Cô ấy thấy kì quái là vì cậu và Lâm Tử bên cạnh nhau nghỉ ngơi mấy ngay, thình lình phải đi làm lại, hẳn là nên không thích ứng được mới phải."
Triển Dực Phi nghĩ thầm mọi chuyện đáng ra đúng là thế. Nếu như sáng nay Lâm Ngọc Đồng không thắt cà-vạt cho anh, tiễn anh đi làm, còn đưa cho anh chiếc máy bay giấy, thì hẳn là tâm trạng của anh đã rất tệ. Thế nhưng mà hiện tại, cả người đều cảm thấy khoan khoái, nhìn cái gì cũng đều thuận mắt.
Thư kí Hứa bắt đầu báo cáo lại về những lịch trình đã được sắp xếp trước đó, cuối cùng nói: "Tổng giám đốc Vương Duy Hân của công ty dược Tần Hải ngày mốt tổ chức tiệc tối mừng sinh nhật, ngài có muốn đi không ạ?"
Triển Dực Phi đáp: "Đi, nhớ chuẩn bị cho Tiểu Đồng một bộ lễ phục."
Từ lúc Lâm Ngọc Đồng kết hôn với Triển Dực Phi cũng chưa từng tham dự một hoạt động hay bữa tiệc nào cả, bởi vì bản thân Triển Dực Phi cũng rất ít khi tham gia vào những hoạt động tiệc tùng như thế, trừ phi là những bữa tiệc không đi không được. Đột nhiên Lâm Ngọc Đồng được Triển Dực Phi đề cập tới chuyện tham gia bữa tiệc thì rất kinh ngạc, "Em cũng phải đi á?"
Triển Dực Phi nói: "Nếu em không thích, một mình anh đi cũng được. Đương nhiên là anh hy vọng em có thể đi cùng anh."
Lâm Ngọc Đồng rất thoải mái đáp: "Được, vậy thì cùng đi đi."
Cả hai cùng nhau cười nói về chuyện chiếc máy bay giấy, không một chút nào nghĩ tới ngày ấy lại có thể đụng mặt Trầm Quân.
Hết chương 73.