Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Cô Nhi Viện An Phước là một trại mồ côi được Thượng Kha và Chu Thanh Kỷ cho người xây dựng đến đây đã được gần 5 năm.
Khuôn viên rộng gần hai ngàn mét vuông, được lắp đặt đủ các trò chơi cho trẻ em. Không khác gì một công viên vui chơi giải trí.
Cô Nhi Viện này do Thượng Khanh con trai độc nhất của Thượng Kha và Chu Thanh Kỷ quản lý, không gì cái gì cả, căn bản chỉ là anh vô cùng thích trẻ con.
Năm đó, vì nghe vợ mình gợi ý, nên Thượng Kha đã cho xây dựng Cô Nhi Viện này.
Một phần là để chiều theo ý của vợ mình, thứ hai có lẽ là ông cũng thích. Bản Thân Thượng Kha ông vốn là trẻ mồ côi, chỉ có anh trai là Thượng Lịch, và em gái Thượng Tâm. Là Bác ruột và Cô ruột của Thượng Khanh.
Nên việc tạo ra một nơi nương thân cho những đứa trẻ bị bỏ rơi cũng chính là mơ ước ông ấp ủ từ lâu. Và thế là khi con trai lại lên tiếng, ông lập tức cho người bắt tay vào xây dựng.
Cho đến nay, năm năm trôi qua, Cô Nhi Viện An Phước thực đã nổi bật hẳn lên trong Hải Thành.
Trong Sảnh Chính.
Bốn người Hách Liên Mạc Kiên, Lục Minh Tử Yến, Thượng Khanh và An Mạt đang ngồi trang trí một cây thông rất lớn.
Còn đến hơn nửa phần của cây thông nữa mới hoàn chỉnh. Nhưng vì ngày mai đã là giáng sinh, nên bốn người hẹn nhau làm cho xong.
Có vài ba đứa bé vì háo hức, tò mò nên vẫn chưa chịu đi ngủ, chúng ngồi vây quanh bốn người trẻ tuổi để ngắm các anh chị làm cây thông.
"Anh Thượng Khanh, sao giáng sinh, trẻ con lại không ngủ sớm mà thức làm gì hả anh?" Một đứa bé gái tầm bảy tuổi tên là Miên Miên hỏi.
Thượng Khanh đang miết tờ giấy màu đỏ bóng trong tay, anh liền dừng lại, khẽ xoa đầu cô bé anh nói:
"Miên Miên, bọn trẻ thức là để chờ ông già noel phát quà giáng sinh đó. Miên Miên có muốn nhận quà của ông không?" Thượng Khanh hỏi ngược lại cô bé.
"Miên Miên thích lắm, tối mai em nhất định sẽ thức để đợi ông ấy." Cô bé trả lời, giọng đầy phấn khích.
"Ừ vậy để mai rồi tính nhé, bây giờ mấy đứa mau đi ngủ đi, không các dì sẽ phạt tụi em đó." An Mạt nhẹ giọng nói chen vào.
Nói thật, từ khi quen biết Thượng Khanh, An Mạt ngày càng thích chàng trai này. Tuy bản tính anh có hơi cuồng một chút nhưng anh lại rất yêu trẻ con, đây là điểm duy nhất anh giống cô, có lẽ vì vậy mà họ yêu nhau chăng?
Mấy đứa bé nghe đến các dì sẽ phạt liền sợ, vội ba chân bốn cẳng chuồn về phòng mất dạng. Bốn người lại tiếp tục.
Đã hơn 9 giờ khuya, vậy mà vẫn chưa xong..
Hơ....Lục Minh Tử Yến ngáp một cái, cô đưa tay che miệng, buồn ngủ ghê á.
"Tử Yến, chị buồn ngủ? Thượng Khanh thẳng thắn hỏi."
Vì Thượng Khanh là con trai của Chu Thanh Kỷ em gái ruột của Chu Thanh Vũ mẹ của Lục Minh Tử Yến, nên theo vai vế, anh phải gọi chị gái của mẹ anh là Chu Thanh Vũ bằng bác, và dĩ nhiên đối với ba anh em nhà họ Lục, anh đều phải tôn trọng mà gọi một tiếng anh họ, chị họ.
"Không sao, không sao, vẫn có thể thức tiếp." Lục Minh Tử Yến mệt mỏi đáp..
Công nhận làm cây thông này đúng lâu mà, chuẩn bị bao nhiêu ngày rồi, thế mà vẫn chưa có xong nữa. "Haizz..ước gì có anh Tử Thiên ở đây, thì mọi việc sẽ đâu vào đấy ngay." Lục Minh Tử Yến thở dài mà nói.
Ba người còn lại cũng không khá hơn là bao. Nhất là An Mạt, cô đói bụng nhưng lại không dám nói. Ai cũng rầu rĩ, mắt cũng rũ theo muốn ngủ.
Đúng lúc này, chợt bốn người nghe từ xa vọng lại tiếng một đôi nam nữ đang nói chuyện cùng với Viện Trưởng của cô nhi viện.
Âm Thanh ngày càng gần, An Mạt mắt sáng rỡ lên, là Hách Tổng..."sao giờ này chị ấy lại ở đây nha."
Lục Minh Tử Yến cũng tròn mắt, "giọng nói kia chẳng phải là anh trai Tử Thiên của cô sao?"
"Cái quái gì....cô sao lại nói linh thế? Vừa nhắc anh xong, anh đã xuất hiện rồi. Đây có phải là cầu được ước thấy không ta..."
Còn chưa biết có phải hay không, Lục Minh Tử Yến và An Mạt xoay người dõi mắt ra cửa để nhìn, "đúng nha, là hai người họ."
An Mạt và Lục Minh Tử Yến cùng thốt lên. Cả ba người An Mạt, Thượng Khanh, và Hách Liên Mạc Kiên đều nhìn Lục Minh Tử Yến.
"Tử Yến, cái miệng của cậu cũng chính xác ghê, anh Tử Thiên đúng là đã đến rồi kìa." Hách Liên Mạc Kiên nhướn mày nói.
"Đúng đó chị họ, chị đổi nghề làm thầy bói đi nha." Thượng Khanh trêu chọc Lục Minh Tử Yến. An Mạt tỉnh ngủ đầy bất ngờ.
"Lục Tiểu Thư, cậu đúng là cầu được ước thấy như cậu nói rồi đó."
Lục Minh Tử Yến nhăn mày, cô nàng tỉnh ngủ luôn rồi. Ngay khi cả bốn người đang ngây ra mà nhìn thì Lục Minh Tử Thiên đã bước vào cửa lớn. Trên hai tay anh là một đống túi lớn túi nhỏ, toàn bộ đều là đồ ăn khuya đã mua ở nhà hàng.
Đi phía sau chính là Viện Trưởng Dương và Hách Liên Mạc Hân. Cô mải nói chuyện với Viện Trưởng nên căn bản chẳng chú ý đến bốn cặp mắt của bốn người trẻ tuổi kia nhìn cô.
"Anh Tử Thiên. " Lục Minh Tử Yến gọi to.
Lục Minh Tử Thiên cau mày, "đã là giờ nào, thế mà con nhóc này vẫn chưa về nhà. Khi nãy cô nhóc nhắn tin cho anh, anh tưởng nó sẽ về sớm ai ngờ giờ này nó vẫn ở đây."
"Tử Yến, em vẫn chưa về sao?" Hách Liên Mạc Hân lúc này mới nhìn đến tất cả mọi người, đúng như anh nói, Mạc Kiên em trai cô cũng ở đây.
"Haizz...ta đã khuyên rồi, nhưng là bốn người họ vẫn cố chấp không về sớm, một lòng muốn làm xong cây thông kia mới thôi." Viện trưởng Dương vừa chỉ vào cây thông trước mặt vừa hiền từ nói.
"Trang trí cây thông sao? " Lục Minh Tử Thiên vừa đặt các túi đồ ăn lên bàn vừa hỏi.
"Đúng đó anh hai. Em và ba người họ làm từ chiều đến giờ, nhưng lâu quá, nó rất nhiều chi tiết, anh giúp tụi em được không?" Lục Minh Tử Yến do dự hỏi.
Hỏi vậy thôi, chứ cô biết, người như anh trai cô, sao lại làm mấy cái trò trẻ con này chứ? "Hức...hi vọng mong manh ghê."
"Woa, nếu hoàn thành, nó sẽ đẹp lắm, Thiên, anh giúp tụi nó nhé. Em phụ anh. " Hách Liên Mạc Hân vừa nói vừa kéo tay anh ngồi xuống trước đống giấy màu.
Lục Minh Tử Thiên cau mày, anh thực là không thích mấy cái trang trí này cho lắm, nhưng ai bảo cô vợ nhà anh lại thích cơ chứ, nên anh đành chiều cô thôi. " Được rồi, anh sẽ giúp tụi nó vậy."
Hách Liên Mạc Hân thấy anh đồng ý, cô cười tít mắt, vui vẻ ra mặt. Rồi quay lại bốn cô cậu kia, cô nói:
"Làm mà quên ăn luôn sao? Đồ ăn anh chị mua ở trên bàn đó, cùng lấy ăn nhé, riêng phần bánh ngọt thì giao cho Viện Trưởng để bà đưa cho tụi nhỏ."
"Cảm ơn Lục Thiếu gia, Hách Liên Tiểu thư. Bọn trẻ có bánh ngọt sẽ thích lắm." Viện Trưởng Dương cúi đầu cảm ơn. Rồi xách hai hộp bánh ngọt lớn rời khỏi sảnh chính.
An Mạt nhìn đồ ăn trên bàn, bụng cô liền biểu tình. "Hách Tổng, đồ ăn kia là hai người mua cho tụi em sao?"
"Ừ, bốn đứa mau ăn đi. Còn cây thông để anh Tử Thiên làm là OK rồi." Hách Liên Mạc Hân khẳng định đáp.
"Vậy tụi em không khách sáo nha..." Lục Minh Tử Yến lời chưa dứt đã bay đến sô pha mở các túi ra rồi.
"Cha mẹ ơi, ngon quá. Ăn thôi, ăn thôi..." Lục Minh Tử Yến và ba người còn lại ngồi ăn, còn Hách Liên Mạc Hân thì phụ Lục Minh Tử Thiên trang trí cây thông.
Bốn người vừa ăn, vừa kinh ngạc mà nhìn thao tác của Lục Minh Tử Thiên. "Phải nói là nhanh, gọn, lẹ. Nhưng vô cùng, chuẩn, đẹp, xuất sắc."
Hách Liên Mạc Kiên nhìn anh rể tương lai của mình, cậu thầm thán phục. "Quả nhiên như Tử Yến nói, nếu có Anh Tử Thiên ở đây, mọi thứ sẽ đâu vào đấy mà...."
Khuôn viên rộng gần hai ngàn mét vuông, được lắp đặt đủ các trò chơi cho trẻ em. Không khác gì một công viên vui chơi giải trí.
Cô Nhi Viện này do Thượng Khanh con trai độc nhất của Thượng Kha và Chu Thanh Kỷ quản lý, không gì cái gì cả, căn bản chỉ là anh vô cùng thích trẻ con.
Năm đó, vì nghe vợ mình gợi ý, nên Thượng Kha đã cho xây dựng Cô Nhi Viện này.
Một phần là để chiều theo ý của vợ mình, thứ hai có lẽ là ông cũng thích. Bản Thân Thượng Kha ông vốn là trẻ mồ côi, chỉ có anh trai là Thượng Lịch, và em gái Thượng Tâm. Là Bác ruột và Cô ruột của Thượng Khanh.
Nên việc tạo ra một nơi nương thân cho những đứa trẻ bị bỏ rơi cũng chính là mơ ước ông ấp ủ từ lâu. Và thế là khi con trai lại lên tiếng, ông lập tức cho người bắt tay vào xây dựng.
Cho đến nay, năm năm trôi qua, Cô Nhi Viện An Phước thực đã nổi bật hẳn lên trong Hải Thành.
Trong Sảnh Chính.
Bốn người Hách Liên Mạc Kiên, Lục Minh Tử Yến, Thượng Khanh và An Mạt đang ngồi trang trí một cây thông rất lớn.
Còn đến hơn nửa phần của cây thông nữa mới hoàn chỉnh. Nhưng vì ngày mai đã là giáng sinh, nên bốn người hẹn nhau làm cho xong.
Có vài ba đứa bé vì háo hức, tò mò nên vẫn chưa chịu đi ngủ, chúng ngồi vây quanh bốn người trẻ tuổi để ngắm các anh chị làm cây thông.
"Anh Thượng Khanh, sao giáng sinh, trẻ con lại không ngủ sớm mà thức làm gì hả anh?" Một đứa bé gái tầm bảy tuổi tên là Miên Miên hỏi.
Thượng Khanh đang miết tờ giấy màu đỏ bóng trong tay, anh liền dừng lại, khẽ xoa đầu cô bé anh nói:
"Miên Miên, bọn trẻ thức là để chờ ông già noel phát quà giáng sinh đó. Miên Miên có muốn nhận quà của ông không?" Thượng Khanh hỏi ngược lại cô bé.
"Miên Miên thích lắm, tối mai em nhất định sẽ thức để đợi ông ấy." Cô bé trả lời, giọng đầy phấn khích.
"Ừ vậy để mai rồi tính nhé, bây giờ mấy đứa mau đi ngủ đi, không các dì sẽ phạt tụi em đó." An Mạt nhẹ giọng nói chen vào.
Nói thật, từ khi quen biết Thượng Khanh, An Mạt ngày càng thích chàng trai này. Tuy bản tính anh có hơi cuồng một chút nhưng anh lại rất yêu trẻ con, đây là điểm duy nhất anh giống cô, có lẽ vì vậy mà họ yêu nhau chăng?
Mấy đứa bé nghe đến các dì sẽ phạt liền sợ, vội ba chân bốn cẳng chuồn về phòng mất dạng. Bốn người lại tiếp tục.
Đã hơn 9 giờ khuya, vậy mà vẫn chưa xong..
Hơ....Lục Minh Tử Yến ngáp một cái, cô đưa tay che miệng, buồn ngủ ghê á.
"Tử Yến, chị buồn ngủ? Thượng Khanh thẳng thắn hỏi."
Vì Thượng Khanh là con trai của Chu Thanh Kỷ em gái ruột của Chu Thanh Vũ mẹ của Lục Minh Tử Yến, nên theo vai vế, anh phải gọi chị gái của mẹ anh là Chu Thanh Vũ bằng bác, và dĩ nhiên đối với ba anh em nhà họ Lục, anh đều phải tôn trọng mà gọi một tiếng anh họ, chị họ.
"Không sao, không sao, vẫn có thể thức tiếp." Lục Minh Tử Yến mệt mỏi đáp..
Công nhận làm cây thông này đúng lâu mà, chuẩn bị bao nhiêu ngày rồi, thế mà vẫn chưa có xong nữa. "Haizz..ước gì có anh Tử Thiên ở đây, thì mọi việc sẽ đâu vào đấy ngay." Lục Minh Tử Yến thở dài mà nói.
Ba người còn lại cũng không khá hơn là bao. Nhất là An Mạt, cô đói bụng nhưng lại không dám nói. Ai cũng rầu rĩ, mắt cũng rũ theo muốn ngủ.
Đúng lúc này, chợt bốn người nghe từ xa vọng lại tiếng một đôi nam nữ đang nói chuyện cùng với Viện Trưởng của cô nhi viện.
Âm Thanh ngày càng gần, An Mạt mắt sáng rỡ lên, là Hách Tổng..."sao giờ này chị ấy lại ở đây nha."
Lục Minh Tử Yến cũng tròn mắt, "giọng nói kia chẳng phải là anh trai Tử Thiên của cô sao?"
"Cái quái gì....cô sao lại nói linh thế? Vừa nhắc anh xong, anh đã xuất hiện rồi. Đây có phải là cầu được ước thấy không ta..."
Còn chưa biết có phải hay không, Lục Minh Tử Yến và An Mạt xoay người dõi mắt ra cửa để nhìn, "đúng nha, là hai người họ."
An Mạt và Lục Minh Tử Yến cùng thốt lên. Cả ba người An Mạt, Thượng Khanh, và Hách Liên Mạc Kiên đều nhìn Lục Minh Tử Yến.
"Tử Yến, cái miệng của cậu cũng chính xác ghê, anh Tử Thiên đúng là đã đến rồi kìa." Hách Liên Mạc Kiên nhướn mày nói.
"Đúng đó chị họ, chị đổi nghề làm thầy bói đi nha." Thượng Khanh trêu chọc Lục Minh Tử Yến. An Mạt tỉnh ngủ đầy bất ngờ.
"Lục Tiểu Thư, cậu đúng là cầu được ước thấy như cậu nói rồi đó."
Lục Minh Tử Yến nhăn mày, cô nàng tỉnh ngủ luôn rồi. Ngay khi cả bốn người đang ngây ra mà nhìn thì Lục Minh Tử Thiên đã bước vào cửa lớn. Trên hai tay anh là một đống túi lớn túi nhỏ, toàn bộ đều là đồ ăn khuya đã mua ở nhà hàng.
Đi phía sau chính là Viện Trưởng Dương và Hách Liên Mạc Hân. Cô mải nói chuyện với Viện Trưởng nên căn bản chẳng chú ý đến bốn cặp mắt của bốn người trẻ tuổi kia nhìn cô.
"Anh Tử Thiên. " Lục Minh Tử Yến gọi to.
Lục Minh Tử Thiên cau mày, "đã là giờ nào, thế mà con nhóc này vẫn chưa về nhà. Khi nãy cô nhóc nhắn tin cho anh, anh tưởng nó sẽ về sớm ai ngờ giờ này nó vẫn ở đây."
"Tử Yến, em vẫn chưa về sao?" Hách Liên Mạc Hân lúc này mới nhìn đến tất cả mọi người, đúng như anh nói, Mạc Kiên em trai cô cũng ở đây.
"Haizz...ta đã khuyên rồi, nhưng là bốn người họ vẫn cố chấp không về sớm, một lòng muốn làm xong cây thông kia mới thôi." Viện trưởng Dương vừa chỉ vào cây thông trước mặt vừa hiền từ nói.
"Trang trí cây thông sao? " Lục Minh Tử Thiên vừa đặt các túi đồ ăn lên bàn vừa hỏi.
"Đúng đó anh hai. Em và ba người họ làm từ chiều đến giờ, nhưng lâu quá, nó rất nhiều chi tiết, anh giúp tụi em được không?" Lục Minh Tử Yến do dự hỏi.
Hỏi vậy thôi, chứ cô biết, người như anh trai cô, sao lại làm mấy cái trò trẻ con này chứ? "Hức...hi vọng mong manh ghê."
"Woa, nếu hoàn thành, nó sẽ đẹp lắm, Thiên, anh giúp tụi nó nhé. Em phụ anh. " Hách Liên Mạc Hân vừa nói vừa kéo tay anh ngồi xuống trước đống giấy màu.
Lục Minh Tử Thiên cau mày, anh thực là không thích mấy cái trang trí này cho lắm, nhưng ai bảo cô vợ nhà anh lại thích cơ chứ, nên anh đành chiều cô thôi. " Được rồi, anh sẽ giúp tụi nó vậy."
Hách Liên Mạc Hân thấy anh đồng ý, cô cười tít mắt, vui vẻ ra mặt. Rồi quay lại bốn cô cậu kia, cô nói:
"Làm mà quên ăn luôn sao? Đồ ăn anh chị mua ở trên bàn đó, cùng lấy ăn nhé, riêng phần bánh ngọt thì giao cho Viện Trưởng để bà đưa cho tụi nhỏ."
"Cảm ơn Lục Thiếu gia, Hách Liên Tiểu thư. Bọn trẻ có bánh ngọt sẽ thích lắm." Viện Trưởng Dương cúi đầu cảm ơn. Rồi xách hai hộp bánh ngọt lớn rời khỏi sảnh chính.
An Mạt nhìn đồ ăn trên bàn, bụng cô liền biểu tình. "Hách Tổng, đồ ăn kia là hai người mua cho tụi em sao?"
"Ừ, bốn đứa mau ăn đi. Còn cây thông để anh Tử Thiên làm là OK rồi." Hách Liên Mạc Hân khẳng định đáp.
"Vậy tụi em không khách sáo nha..." Lục Minh Tử Yến lời chưa dứt đã bay đến sô pha mở các túi ra rồi.
"Cha mẹ ơi, ngon quá. Ăn thôi, ăn thôi..." Lục Minh Tử Yến và ba người còn lại ngồi ăn, còn Hách Liên Mạc Hân thì phụ Lục Minh Tử Thiên trang trí cây thông.
Bốn người vừa ăn, vừa kinh ngạc mà nhìn thao tác của Lục Minh Tử Thiên. "Phải nói là nhanh, gọn, lẹ. Nhưng vô cùng, chuẩn, đẹp, xuất sắc."
Hách Liên Mạc Kiên nhìn anh rể tương lai của mình, cậu thầm thán phục. "Quả nhiên như Tử Yến nói, nếu có Anh Tử Thiên ở đây, mọi thứ sẽ đâu vào đấy mà...."