Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-852
Chương 852: Bất ngờ hé lộ
Âu Dương Thiên Thiên ngây ra vài giây rồi mới hoàn hồn lại, cô hất tay người đàn ông ra, đồng thời lùi về sau, giãn khoảng cách giữa cả hai xa một chút.
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cô lên tiếng:
- Anh... tại sao anh lại ở đây? Anh có biết nơi này là đâu không mà dám vào vậy?
Sym nhìn hành động của Âu Dương Thiên Thiên nhưng không nói gì, vẫn tươi cười đáp:
- Đây là nhà tôi mà, không sao đâu.
"..."
Chỉ một câu nói phát ra từ miệng anh ta thôi, mà khiến Âu Dương Thiên Thiên kinh ngạc đến há hốc mồm. Mắt cô mở lớn, lắp bắp hỏi:
- Anh..... anh nói cái gì? Đây là... nhà của anh?
Không thể nào, nếu đây là nhà của anh ta vậy... anh ta cũng là con cháu của Bush sao? Nhìn trẻ tuổi như thế thì chắc không phải là con của lão gia chủ rồi, vậy chỉ còn khả năng còn lại, chính là... con của Alex Bush, anh em với Âu Dương Vô Thần?
Ôi trời ơi, cái thông tin này mới "kinh thiên động địa" nè, cô còn thấy sốc hơn khi biết mình đang đứng trên một mảnh đất thuộc danh lam thắng cảnh nữa ấy!
Nhưng mà khoan đã, con của Alex Bush? Âu Dương Vô Thần chưa từng đề cập với cô việc anh ấy có anh em ruột, vả lại, mẹ của anh ấy đã mất từ sớm nên không thể nào có chuyện người đàn ông này là anh em ruột thịt của A Thần được. Nhưng nếu không phải như thế thì... chỉ còn một người... một người phụ nữ có khả năng sinh ra anh ta mà thôi. Không lẽ... người này là con trai của Mary FirstFlo?
Khuôn mặt của Âu Dương Thiên Thiên biến đổi vô cùng linh hoạt, cô từ ngạc nhiên chuyển sang ngờ vực, cuối cùng lại cảm thấy rất hoảng hốt. Bởi vì suy nghĩ của cô... thật sự có rất nhiều khả năng đúng!
Sym nhìn cô gái đối diện mình, không hiểu tại sao gương mặt cô ấy có chút xanh, liền hỏi:
- Cô không sao chứ?
Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, chớp mắt đáp:
- Không... không sao, tôi ổn.
Thấy vậy, người đàn ông đảo mắt suy nghĩ, hỏi tiếp:
- Có phải cô rất bất ngờ khi gặp lại tôi không?
- Ư... ừm... đúng vậy. - Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, không tự nhiên tránh ánh nhìn của Sym.
Ngược lại chàng trai ấy cảm thấy rất háo hức, miệng không ngừng cười:
- Chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi, cô có thấy thật giống định mệnh không?
- Hả? - Gần như là ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh ta, thốt lên.
Sym càng cười vui vẻ hơn trước biểu hiện đáng yêu ấy, anh nắm lấy tay của cô, kéo đi ngược lại vào bên trong đại sảnh. Vừa đi anh vừa nói:
- Tôi cảm thấy chúng ta nhất định là có duyên, hôm nay tôi sẽ không để vụt mất cô như những lần trước nữa đâu.
Âu Dương Thiên Thiên không kịp phản ứng với hành động của người đàn ông, thân thể cứ thế bị dẫn đi, cô luống cuống tháo tay anh ta ra nhưng không được, chỉ biết bối rối đáp:
- Này.. khoan đã... tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi... này... dừng lại...
Mary FirstFlo đứng nhìn từ trên cao, không nghĩ đến lại thấy một màn lôi kéo ngoài tưởng tượng như vậy. Bà rất hiểu con người của Sym, thằng bé mặc dù tính tình có chút phóng khoáng thoải mái nhưng cũng chưa đến mức thân thiện với người mới chạm mặt lần đầu, nhưng tại sao khi gặp Âu Dương Thiên Thiên lại tỏ ra niềm nở như vậy? Nó có biết con bé ấy là ai hay không?
Ấn đường người phụ nữ nhíu chặt lại, bà ta cắn môi, tay siết chặt lan can, rồi bỗng một ý nghĩ vụt ngang qua tâm trí.
Chờ một chút... lần trước, hình như Sym từng đề cập đến một cô gái người Trung Quốc đã bắt gặp trong lễ cưới của Vivian, còn nói là đã gặp lại cô ta ở Mỹ, không lẽ... cô gái Trung Quốc trong miệng của nó chính là Âu Dương Thiên Thiên?
Theo miêu tả của Sym, đứa con gái ấy mang khuôn mặt của thiên thần lai, vô cùng xinh đẹp... không sai rồi, người đó chắc chắn là Âu Dương Thiên Thiên!
Con tiểu tiện nhân này, đến con của ta cũng dám quyến rũ.
Rít khẽ một tiếng, Mary FirstFlo quay đầu đi vào trong.
Ở phía dưới, Sherry vừa ra ngoài cổng thì bắt gặp Kỳ Ân đi vào, nhìn cô hỏi:
- Tại sao cô lại ra đây?
Nghiêng đầu, Sherry điều chỉnh lại bộ đàm trên tai, đáp:
- Tôi muốn liên lạc với Eira để hỏi tình hình một chút, nhưng không hiểu tại sao bộ đàm không bắt được tín hiệu.
Kỳ Ân đảo mắt, nhỏ giọng nói:
- Cái này tôi có nghe cậu chủ dặn rồi, quên mất chưa nói với cô, ngôi biệt thự này được lắp thiết bị gây nhiễu sóng điện tử thông minh, nó sẽ tự động làm nhiễu tín hiệu các thiết bị nghe lén hoặc liên lạc không có định vị, chỉ có bộ đàm thiết kế riêng với định vị đã đăng kí của Bush mới dùng được thôi. Nếu cô muốn liên lạc thì ra khỏi cổng chính, đi thêm 50m nữa mới bắt được tín hiệu của chúng ta.
Sherry nghe xong, cau mày hỏi:
- Phức tạp thế sao? Vậy nếu như có chuyện gì thì làm sao Eira liên lạc với chúng ta được?
Kỳ Ân mím môi, chậm rãi giải thích:
- Đó là lí do vì sao cậu chủ đưa điện thoại mới cho chúng ta, bên trong điện thoại có chip điện tử đã được đăng kí với sóng của Bush, vả lại cô quên rồi sao? Lần trước Anna có gửi đến một con chip định vị mới, tôi đã gắn vào điện thoại của Nhị tiểu thư, cấu trúc của nó cũng giống như chúng ta, đều được đăng kí tránh nhiễu tín hiệu với Bush. Vậy nên nếu đang ở nơi này, thứ chúng ta dùng liên lạc không phải bộ đàm chung mà là điện thoại, và những lúc thật sự cần thiết mới dùng đến thôi. Đây đều là sắp xếp của cậu chủ.
Dứt lời, Kỳ Ân rũ mắt nhìn đồng hồ trên tay, lên tiếng:
- Được rồi, chúng ta mau quay lại thôi, đã rời vị trí ba phút rồi.
Nói xong, cả hai cùng xoay người đi vào trong, về lại chỗ đứng cũ, Kỳ Ân quan sát xung quanh một lúc, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Khóe mắt cô vô thức liếc nhìn lên trên, lại không thấy bóng dáng người phụ nữ kia.
Mary FirstFlo, bà ta đi đâu rồi?
======================================
Âu Dương Thiên Thiên bị người đàn ông kia lôi kéo vào tận đại sảnh, anh ta ép cô ngồi xuống ghế, hỏi:
- Tại sao cô không quay lại tiệm cafe lần trước vậy? Tôi đã đến đó đợi cô rất lâu đấy.
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, đáp:
- Tôi đâu có hứa sẽ quay lại đó, là anh tự biên tự diễn thôi.
Sym nghe vậy, gương mặt thoáng buồn nhưng vẫn nói:
- Ừm... cứ cho là thế đi. Nhưng thiên thần, cô thích bánh ở tiệm đó sao? Lần trước tôi thấy cô đứng xem ở quầy bánh rất lâu, hôm nay tôi có mua bánh này, hay chúng ta cùng ăn đi.
Vừa nói, Sym vừa đưa hộp bánh trên tay mình đến trước mặt cô gái, lắc lư mời gọi.
Âu Dương Thiên Thiên lập tức nghiêng đầu né tránh, lên tiếng:
- Không cần, tôi không muốn ăn.
Thấy cô từ chối, người đàn ông vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi:
- Thế cô có thích cafe không? Cafe ở tiệm đó rất ngon.
Trước những câu hỏi dồn dập của anh ta, Âu Dương Thiên Thiên lộ biểu cảm khó chịu, cô nhíu chặt mày, trả lời:
- Cũng tạm.
Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên hỏi ngược lại:
- Nhưng mà, tại sao anh cứ gọi tôi là thiên thần vậy? Nghe thật kì cục.
Cô biết bản thân có vẻ ngoài không tệ, nhưng cũng đâu có đến mức phải gọi bằng cái biệt danh đó chứ? Nghe thôi là muốn nổi da gà.
Sym nghe thấy, nhướn mày nói:
- Tôi thấy nó rất đúng mà, kì cục chỗ nào chứ? Nhưng nếu cô không thích, vậy thì... cho tôi biết tên của cô đi.
"..."
Âu Dương Thiên Thiên câm nín không biết phải trả lời như thế nào, sau vài giây, cô phủi tay, đáp:
- Thôi bỏ đi, tôi có việc gấp phải đi bây giờ rồi, tạm biệt anh.
Vừa dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đứng phắt dậy, hướng cửa ra vào rời khỏi, thế nhưng ngay lúc đó, Sym lại một lần nữa ngăn cản cô, Anh ta thoắt một cái đứng trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, chặn lại lối đi, lên tiếng:
- Khoan đã, tại sao cô không cho tôi biết tên?
- Tại sao tôi phải cho anh biết tên chứ? - Âu Dương Thiên Thiên hỏi ngược lại.
- Chúng ta.. quen biết nhau mà? - Người đàn ông ngập ngừng biện minh
- Khi nào? Ai nói? Tôi không quen anh! - Âu Dương Thiên Thiên cũng không khoan nhượng, phũ phàng bác bỏ.
- Chúng ta gặp nhau ba lần rồi, không tính là gì sao?
- Ừ, không tính là gì hết! - Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục từ chối. Cô bước sang phải rồi lại bước sang trái, nhưng vẫn bị Sym chặn đủ đường.
- Không phải cô cho tôi biết tên thì chúng ta sẽ dễ dàng nói chuyện hơn à? Tôi cũng sẽ giới thiệu lại, và chúng ta có thể thân thiết hơn.
- Ai muốn thân thiết với anh, bị bệnh à? - Quá khó chịu, Âu Dương Thiên Thiên cục súc mắng một tiếng. Cô đẩy mạnh thân thể người đàn ông ra, nhấc chân bước đi.
Vẫn không từ bỏ, Sym bắt lấy cánh tay của cô giữ lại. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
- Sym, con đang làm gì vậy?
Âu Dương Thiên Thiên ngây ra vài giây rồi mới hoàn hồn lại, cô hất tay người đàn ông ra, đồng thời lùi về sau, giãn khoảng cách giữa cả hai xa một chút.
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cô lên tiếng:
- Anh... tại sao anh lại ở đây? Anh có biết nơi này là đâu không mà dám vào vậy?
Sym nhìn hành động của Âu Dương Thiên Thiên nhưng không nói gì, vẫn tươi cười đáp:
- Đây là nhà tôi mà, không sao đâu.
"..."
Chỉ một câu nói phát ra từ miệng anh ta thôi, mà khiến Âu Dương Thiên Thiên kinh ngạc đến há hốc mồm. Mắt cô mở lớn, lắp bắp hỏi:
- Anh..... anh nói cái gì? Đây là... nhà của anh?
Không thể nào, nếu đây là nhà của anh ta vậy... anh ta cũng là con cháu của Bush sao? Nhìn trẻ tuổi như thế thì chắc không phải là con của lão gia chủ rồi, vậy chỉ còn khả năng còn lại, chính là... con của Alex Bush, anh em với Âu Dương Vô Thần?
Ôi trời ơi, cái thông tin này mới "kinh thiên động địa" nè, cô còn thấy sốc hơn khi biết mình đang đứng trên một mảnh đất thuộc danh lam thắng cảnh nữa ấy!
Nhưng mà khoan đã, con của Alex Bush? Âu Dương Vô Thần chưa từng đề cập với cô việc anh ấy có anh em ruột, vả lại, mẹ của anh ấy đã mất từ sớm nên không thể nào có chuyện người đàn ông này là anh em ruột thịt của A Thần được. Nhưng nếu không phải như thế thì... chỉ còn một người... một người phụ nữ có khả năng sinh ra anh ta mà thôi. Không lẽ... người này là con trai của Mary FirstFlo?
Khuôn mặt của Âu Dương Thiên Thiên biến đổi vô cùng linh hoạt, cô từ ngạc nhiên chuyển sang ngờ vực, cuối cùng lại cảm thấy rất hoảng hốt. Bởi vì suy nghĩ của cô... thật sự có rất nhiều khả năng đúng!
Sym nhìn cô gái đối diện mình, không hiểu tại sao gương mặt cô ấy có chút xanh, liền hỏi:
- Cô không sao chứ?
Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, chớp mắt đáp:
- Không... không sao, tôi ổn.
Thấy vậy, người đàn ông đảo mắt suy nghĩ, hỏi tiếp:
- Có phải cô rất bất ngờ khi gặp lại tôi không?
- Ư... ừm... đúng vậy. - Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, không tự nhiên tránh ánh nhìn của Sym.
Ngược lại chàng trai ấy cảm thấy rất háo hức, miệng không ngừng cười:
- Chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi, cô có thấy thật giống định mệnh không?
- Hả? - Gần như là ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh ta, thốt lên.
Sym càng cười vui vẻ hơn trước biểu hiện đáng yêu ấy, anh nắm lấy tay của cô, kéo đi ngược lại vào bên trong đại sảnh. Vừa đi anh vừa nói:
- Tôi cảm thấy chúng ta nhất định là có duyên, hôm nay tôi sẽ không để vụt mất cô như những lần trước nữa đâu.
Âu Dương Thiên Thiên không kịp phản ứng với hành động của người đàn ông, thân thể cứ thế bị dẫn đi, cô luống cuống tháo tay anh ta ra nhưng không được, chỉ biết bối rối đáp:
- Này.. khoan đã... tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi... này... dừng lại...
Mary FirstFlo đứng nhìn từ trên cao, không nghĩ đến lại thấy một màn lôi kéo ngoài tưởng tượng như vậy. Bà rất hiểu con người của Sym, thằng bé mặc dù tính tình có chút phóng khoáng thoải mái nhưng cũng chưa đến mức thân thiện với người mới chạm mặt lần đầu, nhưng tại sao khi gặp Âu Dương Thiên Thiên lại tỏ ra niềm nở như vậy? Nó có biết con bé ấy là ai hay không?
Ấn đường người phụ nữ nhíu chặt lại, bà ta cắn môi, tay siết chặt lan can, rồi bỗng một ý nghĩ vụt ngang qua tâm trí.
Chờ một chút... lần trước, hình như Sym từng đề cập đến một cô gái người Trung Quốc đã bắt gặp trong lễ cưới của Vivian, còn nói là đã gặp lại cô ta ở Mỹ, không lẽ... cô gái Trung Quốc trong miệng của nó chính là Âu Dương Thiên Thiên?
Theo miêu tả của Sym, đứa con gái ấy mang khuôn mặt của thiên thần lai, vô cùng xinh đẹp... không sai rồi, người đó chắc chắn là Âu Dương Thiên Thiên!
Con tiểu tiện nhân này, đến con của ta cũng dám quyến rũ.
Rít khẽ một tiếng, Mary FirstFlo quay đầu đi vào trong.
Ở phía dưới, Sherry vừa ra ngoài cổng thì bắt gặp Kỳ Ân đi vào, nhìn cô hỏi:
- Tại sao cô lại ra đây?
Nghiêng đầu, Sherry điều chỉnh lại bộ đàm trên tai, đáp:
- Tôi muốn liên lạc với Eira để hỏi tình hình một chút, nhưng không hiểu tại sao bộ đàm không bắt được tín hiệu.
Kỳ Ân đảo mắt, nhỏ giọng nói:
- Cái này tôi có nghe cậu chủ dặn rồi, quên mất chưa nói với cô, ngôi biệt thự này được lắp thiết bị gây nhiễu sóng điện tử thông minh, nó sẽ tự động làm nhiễu tín hiệu các thiết bị nghe lén hoặc liên lạc không có định vị, chỉ có bộ đàm thiết kế riêng với định vị đã đăng kí của Bush mới dùng được thôi. Nếu cô muốn liên lạc thì ra khỏi cổng chính, đi thêm 50m nữa mới bắt được tín hiệu của chúng ta.
Sherry nghe xong, cau mày hỏi:
- Phức tạp thế sao? Vậy nếu như có chuyện gì thì làm sao Eira liên lạc với chúng ta được?
Kỳ Ân mím môi, chậm rãi giải thích:
- Đó là lí do vì sao cậu chủ đưa điện thoại mới cho chúng ta, bên trong điện thoại có chip điện tử đã được đăng kí với sóng của Bush, vả lại cô quên rồi sao? Lần trước Anna có gửi đến một con chip định vị mới, tôi đã gắn vào điện thoại của Nhị tiểu thư, cấu trúc của nó cũng giống như chúng ta, đều được đăng kí tránh nhiễu tín hiệu với Bush. Vậy nên nếu đang ở nơi này, thứ chúng ta dùng liên lạc không phải bộ đàm chung mà là điện thoại, và những lúc thật sự cần thiết mới dùng đến thôi. Đây đều là sắp xếp của cậu chủ.
Dứt lời, Kỳ Ân rũ mắt nhìn đồng hồ trên tay, lên tiếng:
- Được rồi, chúng ta mau quay lại thôi, đã rời vị trí ba phút rồi.
Nói xong, cả hai cùng xoay người đi vào trong, về lại chỗ đứng cũ, Kỳ Ân quan sát xung quanh một lúc, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Khóe mắt cô vô thức liếc nhìn lên trên, lại không thấy bóng dáng người phụ nữ kia.
Mary FirstFlo, bà ta đi đâu rồi?
======================================
Âu Dương Thiên Thiên bị người đàn ông kia lôi kéo vào tận đại sảnh, anh ta ép cô ngồi xuống ghế, hỏi:
- Tại sao cô không quay lại tiệm cafe lần trước vậy? Tôi đã đến đó đợi cô rất lâu đấy.
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, đáp:
- Tôi đâu có hứa sẽ quay lại đó, là anh tự biên tự diễn thôi.
Sym nghe vậy, gương mặt thoáng buồn nhưng vẫn nói:
- Ừm... cứ cho là thế đi. Nhưng thiên thần, cô thích bánh ở tiệm đó sao? Lần trước tôi thấy cô đứng xem ở quầy bánh rất lâu, hôm nay tôi có mua bánh này, hay chúng ta cùng ăn đi.
Vừa nói, Sym vừa đưa hộp bánh trên tay mình đến trước mặt cô gái, lắc lư mời gọi.
Âu Dương Thiên Thiên lập tức nghiêng đầu né tránh, lên tiếng:
- Không cần, tôi không muốn ăn.
Thấy cô từ chối, người đàn ông vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi:
- Thế cô có thích cafe không? Cafe ở tiệm đó rất ngon.
Trước những câu hỏi dồn dập của anh ta, Âu Dương Thiên Thiên lộ biểu cảm khó chịu, cô nhíu chặt mày, trả lời:
- Cũng tạm.
Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên hỏi ngược lại:
- Nhưng mà, tại sao anh cứ gọi tôi là thiên thần vậy? Nghe thật kì cục.
Cô biết bản thân có vẻ ngoài không tệ, nhưng cũng đâu có đến mức phải gọi bằng cái biệt danh đó chứ? Nghe thôi là muốn nổi da gà.
Sym nghe thấy, nhướn mày nói:
- Tôi thấy nó rất đúng mà, kì cục chỗ nào chứ? Nhưng nếu cô không thích, vậy thì... cho tôi biết tên của cô đi.
"..."
Âu Dương Thiên Thiên câm nín không biết phải trả lời như thế nào, sau vài giây, cô phủi tay, đáp:
- Thôi bỏ đi, tôi có việc gấp phải đi bây giờ rồi, tạm biệt anh.
Vừa dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đứng phắt dậy, hướng cửa ra vào rời khỏi, thế nhưng ngay lúc đó, Sym lại một lần nữa ngăn cản cô, Anh ta thoắt một cái đứng trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, chặn lại lối đi, lên tiếng:
- Khoan đã, tại sao cô không cho tôi biết tên?
- Tại sao tôi phải cho anh biết tên chứ? - Âu Dương Thiên Thiên hỏi ngược lại.
- Chúng ta.. quen biết nhau mà? - Người đàn ông ngập ngừng biện minh
- Khi nào? Ai nói? Tôi không quen anh! - Âu Dương Thiên Thiên cũng không khoan nhượng, phũ phàng bác bỏ.
- Chúng ta gặp nhau ba lần rồi, không tính là gì sao?
- Ừ, không tính là gì hết! - Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục từ chối. Cô bước sang phải rồi lại bước sang trái, nhưng vẫn bị Sym chặn đủ đường.
- Không phải cô cho tôi biết tên thì chúng ta sẽ dễ dàng nói chuyện hơn à? Tôi cũng sẽ giới thiệu lại, và chúng ta có thể thân thiết hơn.
- Ai muốn thân thiết với anh, bị bệnh à? - Quá khó chịu, Âu Dương Thiên Thiên cục súc mắng một tiếng. Cô đẩy mạnh thân thể người đàn ông ra, nhấc chân bước đi.
Vẫn không từ bỏ, Sym bắt lấy cánh tay của cô giữ lại. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
- Sym, con đang làm gì vậy?