Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-872
Chương 872: Đồng ý
Lời nói của Tiêu Tử Du như một đòn đánh chí mạng vào những người có mặt ở đó, khiến ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, bần thần, buồn bã....
Đứa con của Âu Dương Thiên Thiên vậy mà mất rồi, một sinh linh vô tội đã ra đi, ba của nó còn chưa kịp biết đến sự tồn tại ấy, thậm chí hiện tại còn đang phải đấu tranh với sống chết, ranh giới vô cùng mong manh.
Đau... đau lòng. Tại sao bọn họ lại cảm thấy đau lòng như vậy? Dù chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng trong tim cứ nhói lên từng cơn âm ỉ, nỗi đau này... Âu Dương Thiên Thiên phải trải qua như thế nào? Mà không, cô ấy đã và đang trải qua nó rồi, với gấp nhiều lần nỗi đau mà họ cảm nhận được.
Vivian cắn môi, đôi tay bất giác siết chặt, lên tiếng:
- Vậy, cuộc phẫu thuật vừa rồi...
- Là để lấy đứa bé ra khỏi cơ thể Âu Dương Thiên Thiên, nó đã chết, còn trong bụng cô ta ngày nào sẽ càng gây hại cho cô ta ngày nấy, nên giải quyết sớm thì hơn. - Tiêu Tử Du bình tĩnh trả lời.
Dứt lời, cô liếc mắt nhìn về phía Mã Nhược Anh, nói:
- Mau đưa Phelan vào phòng phẫu thuật đi.
...
Ngay sau đó, Âu Dương Vô Thần được chuyển đi, Mã Nhược Anh cũng tiến vào phòng phẫu thuật, ngọn đèn đỏ thắp sáng lên, kéo dài cuộc chiến giữa sự sống và cái chết suốt sáu tiếng đồng hồ.
Tiêu Tử Du cùng với những người khác đều đứng bên ngoài đợi, ai nấy cũng mang tâm trạng lo lắng, nửa buồn nửa hi vọng.
Lúc này, một bóng người bỗng tiến đến, hướng phía Tiêu Tử Du gọi:
- Tiêu lão đại.
Cô gái chạy tới với giọng điệu vội vàng, khuôn mặt hớt hải nói:
- Tiêu lão đại, Nhị tiểu thư vừa tỉnh dậy nhưng tâm trạng rất kích động, cứ luôn miệng nói muốn gặp cô, cô mau đến xem đi.
Đám người nghe chuyện liên quan đến Âu Dương Thiên Thiên, ngay lập tức xúm lại, Tiêu Tử Du không nói gì, nhấc bước đi trước, những người khác nhìn thấy cũng nhanh chóng theo sau.
Trong thoáng chốc, nơi đó chỉ còn lại hai người, Elena bắt lấy tay cô gái, đột nhiên hỏi:
- Khoan đã, cô là... Lily?
==================================
Tiêu Tử Du đến phòng tìm Âu Dương Thiên Thiên, vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy đồ vật đổ bể khắp sàn, Sherry và Eira thì đang trấn an cô ấy, tâm trạng thật sự như cô gái kia nói, rất kích động.
Âu Dương Thiên Thiên nhận ra được Tiêu Tử Du, đột nhiên nhào tới, giọng khàn khàn lên tiếng:
- Tiêu tiểu thư, hãy cứu lấy Vô Thần, xin cô hãy cứu lấy anh ấy...
Âu Dương Thiên Thiên vừa khóc vừa gào thét, đôi tay không ngừng bấu bám vào Tiêu Tử Du, Vivian nhìn cảnh này đến rưng rưng nước mắt, liền bắt lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Thiên Thiên, bình tĩnh đi.
Sức lực của cô bây giờ tựa như rất lớn, khiến cả Vivian, Sherry và Eira đều rất chật vật ngăn cản. Thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên vẫn hướng về phía Tiêu Tử Du, đôi mắt đỏ ngầu ngập nước:
- Cứu lấy Vô Thần, làm ơn hãy cứu lấy anh ấy...
Lời cầu xin của Âu Dương Thiên Thiên nghe vô cùng thảm thiết, truyền đến tai bất cứ ai cũng chạm vào đáy lòng sâu thẳm của họ, rất não lòng, rất đau đớn...
Tiêu Tử Du chớp mắt nhìn cô, bình tĩnh lên tiếng:
- Phelan là người của tôi, dù cô không nói tôi cũng sẽ cứu cậu ta. Âu Dương Thiên Thiên, hiện tại tâm trạng của cô đang không tỉnh táo, quay lại nghỉ ngơi đi, cô chỉ mới vừa phẫu thuật xong, không thể hoạt động mạnh.
Nói rồi, Tiêu Tử Du muốn quay đầu rời đi, nhưng đúng lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên đột ngột di chuyển, nắm lấy tay áo của cô, gọi lớn:
- Lão đại!!
Tiêu Tử Du bất giác dừng chân, cau mày quay đầu nhìn lại:
- Tôi không phải...
Nhưng rồi đập ngay vào mắt cô là hình ảnh Âu Dương Thiên Thiên quỳ xuống trước mặt, Tiêu Tử Du bất ngờ ngừng lời, hỏi:
- Âu Dương Thiên Thiên, cô đang làm gì vậy?
Đôi tay bé nhỏ không ngừng run rẩy nắm chặt lấy vạt áo của người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên ngước mắt nhìn lên, nói:
- Lão đại, tôi biết cô rất tài giỏi, xin cô... hãy thu nhận tôi, có được không?
- Thiên Thiên!
- Nhị tiểu thư! - Vivian cùng hai cô gái đồng thanh hô lên, đôi mắt mở lớn như rất ngạc nhiên với quyết định ấy.
Âu Dương Thiên Thiên bỏ qua mọi ánh mắt nghi hoặc, cô chỉ nhìn chằm chằm một mình Tiêu Tử Du, nói:
- Tôi không thể tiếp tục trở thành gánh nặng của Vô Thần, không muốn là điểm yếu của anh ấy nữa, tôi cũng không đủ dũng cảm để nhìn thêm người nào ngã xuống vì tôi, tôi không nhìn nổi nữa rồi. Tôi đã mất đi gần như tất cả, Tiêu tiểu thư, bây giờ... chỉ còn báo thù, là dũng khí duy nhất khiến tôi muốn sống tiếp, xin cô hãy giúp tôi trở nên mạnh hơn, xin cô.
- Âu Dương Thiên Thiên tôi trước nay chưa từng quỳ gối trước mặt ai, nhưng lần này, tôi thật sự cầu xin cô, Tôi có thể làm bất cứ điều gì... chỉ để trở nên mạnh mẽ hơn.
Cả căn phòng hóa im lặng trước lời thỉnh cầu của Âu Dương Thiên Thiên, ai nấy cũng đều tỏ ra thương cảm. Một cô gái đã từng rất lạc quan, rất uy dũng, rất kiên cường, nhưng bây giờ... lại rơi vào tình thế tột cùng đến mức phải tuyệt vọng van xin. Thật tội nghiệp.
Tiêu Tử Du không trả lời ngay, cô chỉ đứng đó nhìn Âu Dương Thiên Thiên thật lâu. Đối diện với đôi mắt trong suốt đẹp đẽ nhưng chứa đầy sự thống khổ bi ai, vũng lầy của nỗi đau đã nuốt chửng cô ấy rồi. Âu Dương Thiên Thiên... đang bị sa đọa....
Elena đúng lúc đi đến, vừa vặn nghe thấy những lời Âu Dương Thiên Thiên đã nói, cô vô thức nhìn Tiêu Tử Du, nội tâm có chút căng thẳng. Qua vài giây, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên, nếu như cô hiểu Phelan, thì nên biết rằng cậu ta không bao giờ muốn cô bước vào thế giới này. Tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều mà cậu ta không muốn, nhưng mà... nếu đây là mục đích duy nhất khiến cô có thể tiếp tục sống, vậy thì.... tôi sẽ làm.
- Lão đại!! - Andrew và Vivian đồng thanh gọi.
Tiêu Tử Du trực tiếp không để ý đến hai người, nói tiếp:
- Nhưng cô cũng nên nhớ Âu Dương Thiên Thiên, một khi đi theo tôi, cô sẽ phải chấp nhận mọi kết quả, và không thể lùi bước. Sẽ không còn con đường nào cho cô quay lại khi đã bắt đầu.
Âu Dương Thiên Thiên siết chặt bàn tay đang nắm lấy vạt áo người phụ nữ, cúi đầu đáp:
- Tôi đồng ý... tôi đồng ý...
Hòa lẫn với câu trả lời ấy, tiếng khóc của cô càng trở nên thảm thương và đau khổ hơn, nó vọng khắp căn phòng, thậm chí vang ra cả không gian tăm tối của nơi trú ẩn tồi tàn ấy.
Ánh đèn chập chờn, bốn bề tối sáng lẫn lộn, khóe mắt người đàn ông chảy giọt lệ, một đường thẳng sinh mạng khẽ chạy dài, vang.... tít... tít.... títtttt
*Xin chào mọi người, mình là Tiêu đây. Cũng như mọi người đã biết, Đà Nẵng hiện đang là nơi nhân dân cả nước hướng về bởi dịch bệnh Covid-19 đã quay lại và mạnh hơn xưa. Thân là một công dân ở giữa tâm dịch, Tiêu cảm thấy mình nên có trách nhiệm với cuộc sống này nhiều hơn một chút, thay vì chỉ ở nhà, ăn chơi, viết truyện và ngủ. Khi nhìn thấy những bài thông báo "có người mất", thật sự Tiêu rất buồn, vì vậy mình đã đăng kí tham gia làm tình nguyện viên để giúp đỡ một chút công sức cho Đà Nẵng, cũng như góp phần đẩy lùi dịch bệnh nhanh hơn. Thế nên có lẽ truyện sẽ không thể ra đều đặn như những ngày gần đây nữa, nhưng Tiêu Hứa với các bạn 1 ngày sẽ ra ít nhất một chap, nếu như không có,. mình sẽ đăng thông báo để mọi người khỏi ngóng.
Tiêu biết mọi người đã đợi truyện lâu rồi, và nó cũng đang dần đến hồi kết, thật sự Tiêu không giữ lại cho mình làm gì đâu nhưng ở bên ngoài thế giới thực này, còn đang có rất rất nhiều người cần sự giúp đỡ, và hơn bao giờ hết, lúc này điều đó quan trọng thật sự. Tiêu có thể viết truyện chậm lại, hoặc có thể viết tiếp trong tương lai, tháng sau, năm sau, nhưng dịch bệnh thì không thể kéo dài như thế, vậy nên, xin mọi người hãy hiểu và thông cảm cho Tiêu.
Lời nói của Tiêu Tử Du như một đòn đánh chí mạng vào những người có mặt ở đó, khiến ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, bần thần, buồn bã....
Đứa con của Âu Dương Thiên Thiên vậy mà mất rồi, một sinh linh vô tội đã ra đi, ba của nó còn chưa kịp biết đến sự tồn tại ấy, thậm chí hiện tại còn đang phải đấu tranh với sống chết, ranh giới vô cùng mong manh.
Đau... đau lòng. Tại sao bọn họ lại cảm thấy đau lòng như vậy? Dù chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng trong tim cứ nhói lên từng cơn âm ỉ, nỗi đau này... Âu Dương Thiên Thiên phải trải qua như thế nào? Mà không, cô ấy đã và đang trải qua nó rồi, với gấp nhiều lần nỗi đau mà họ cảm nhận được.
Vivian cắn môi, đôi tay bất giác siết chặt, lên tiếng:
- Vậy, cuộc phẫu thuật vừa rồi...
- Là để lấy đứa bé ra khỏi cơ thể Âu Dương Thiên Thiên, nó đã chết, còn trong bụng cô ta ngày nào sẽ càng gây hại cho cô ta ngày nấy, nên giải quyết sớm thì hơn. - Tiêu Tử Du bình tĩnh trả lời.
Dứt lời, cô liếc mắt nhìn về phía Mã Nhược Anh, nói:
- Mau đưa Phelan vào phòng phẫu thuật đi.
...
Ngay sau đó, Âu Dương Vô Thần được chuyển đi, Mã Nhược Anh cũng tiến vào phòng phẫu thuật, ngọn đèn đỏ thắp sáng lên, kéo dài cuộc chiến giữa sự sống và cái chết suốt sáu tiếng đồng hồ.
Tiêu Tử Du cùng với những người khác đều đứng bên ngoài đợi, ai nấy cũng mang tâm trạng lo lắng, nửa buồn nửa hi vọng.
Lúc này, một bóng người bỗng tiến đến, hướng phía Tiêu Tử Du gọi:
- Tiêu lão đại.
Cô gái chạy tới với giọng điệu vội vàng, khuôn mặt hớt hải nói:
- Tiêu lão đại, Nhị tiểu thư vừa tỉnh dậy nhưng tâm trạng rất kích động, cứ luôn miệng nói muốn gặp cô, cô mau đến xem đi.
Đám người nghe chuyện liên quan đến Âu Dương Thiên Thiên, ngay lập tức xúm lại, Tiêu Tử Du không nói gì, nhấc bước đi trước, những người khác nhìn thấy cũng nhanh chóng theo sau.
Trong thoáng chốc, nơi đó chỉ còn lại hai người, Elena bắt lấy tay cô gái, đột nhiên hỏi:
- Khoan đã, cô là... Lily?
==================================
Tiêu Tử Du đến phòng tìm Âu Dương Thiên Thiên, vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy đồ vật đổ bể khắp sàn, Sherry và Eira thì đang trấn an cô ấy, tâm trạng thật sự như cô gái kia nói, rất kích động.
Âu Dương Thiên Thiên nhận ra được Tiêu Tử Du, đột nhiên nhào tới, giọng khàn khàn lên tiếng:
- Tiêu tiểu thư, hãy cứu lấy Vô Thần, xin cô hãy cứu lấy anh ấy...
Âu Dương Thiên Thiên vừa khóc vừa gào thét, đôi tay không ngừng bấu bám vào Tiêu Tử Du, Vivian nhìn cảnh này đến rưng rưng nước mắt, liền bắt lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Thiên Thiên, bình tĩnh đi.
Sức lực của cô bây giờ tựa như rất lớn, khiến cả Vivian, Sherry và Eira đều rất chật vật ngăn cản. Thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên vẫn hướng về phía Tiêu Tử Du, đôi mắt đỏ ngầu ngập nước:
- Cứu lấy Vô Thần, làm ơn hãy cứu lấy anh ấy...
Lời cầu xin của Âu Dương Thiên Thiên nghe vô cùng thảm thiết, truyền đến tai bất cứ ai cũng chạm vào đáy lòng sâu thẳm của họ, rất não lòng, rất đau đớn...
Tiêu Tử Du chớp mắt nhìn cô, bình tĩnh lên tiếng:
- Phelan là người của tôi, dù cô không nói tôi cũng sẽ cứu cậu ta. Âu Dương Thiên Thiên, hiện tại tâm trạng của cô đang không tỉnh táo, quay lại nghỉ ngơi đi, cô chỉ mới vừa phẫu thuật xong, không thể hoạt động mạnh.
Nói rồi, Tiêu Tử Du muốn quay đầu rời đi, nhưng đúng lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên đột ngột di chuyển, nắm lấy tay áo của cô, gọi lớn:
- Lão đại!!
Tiêu Tử Du bất giác dừng chân, cau mày quay đầu nhìn lại:
- Tôi không phải...
Nhưng rồi đập ngay vào mắt cô là hình ảnh Âu Dương Thiên Thiên quỳ xuống trước mặt, Tiêu Tử Du bất ngờ ngừng lời, hỏi:
- Âu Dương Thiên Thiên, cô đang làm gì vậy?
Đôi tay bé nhỏ không ngừng run rẩy nắm chặt lấy vạt áo của người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên ngước mắt nhìn lên, nói:
- Lão đại, tôi biết cô rất tài giỏi, xin cô... hãy thu nhận tôi, có được không?
- Thiên Thiên!
- Nhị tiểu thư! - Vivian cùng hai cô gái đồng thanh hô lên, đôi mắt mở lớn như rất ngạc nhiên với quyết định ấy.
Âu Dương Thiên Thiên bỏ qua mọi ánh mắt nghi hoặc, cô chỉ nhìn chằm chằm một mình Tiêu Tử Du, nói:
- Tôi không thể tiếp tục trở thành gánh nặng của Vô Thần, không muốn là điểm yếu của anh ấy nữa, tôi cũng không đủ dũng cảm để nhìn thêm người nào ngã xuống vì tôi, tôi không nhìn nổi nữa rồi. Tôi đã mất đi gần như tất cả, Tiêu tiểu thư, bây giờ... chỉ còn báo thù, là dũng khí duy nhất khiến tôi muốn sống tiếp, xin cô hãy giúp tôi trở nên mạnh hơn, xin cô.
- Âu Dương Thiên Thiên tôi trước nay chưa từng quỳ gối trước mặt ai, nhưng lần này, tôi thật sự cầu xin cô, Tôi có thể làm bất cứ điều gì... chỉ để trở nên mạnh mẽ hơn.
Cả căn phòng hóa im lặng trước lời thỉnh cầu của Âu Dương Thiên Thiên, ai nấy cũng đều tỏ ra thương cảm. Một cô gái đã từng rất lạc quan, rất uy dũng, rất kiên cường, nhưng bây giờ... lại rơi vào tình thế tột cùng đến mức phải tuyệt vọng van xin. Thật tội nghiệp.
Tiêu Tử Du không trả lời ngay, cô chỉ đứng đó nhìn Âu Dương Thiên Thiên thật lâu. Đối diện với đôi mắt trong suốt đẹp đẽ nhưng chứa đầy sự thống khổ bi ai, vũng lầy của nỗi đau đã nuốt chửng cô ấy rồi. Âu Dương Thiên Thiên... đang bị sa đọa....
Elena đúng lúc đi đến, vừa vặn nghe thấy những lời Âu Dương Thiên Thiên đã nói, cô vô thức nhìn Tiêu Tử Du, nội tâm có chút căng thẳng. Qua vài giây, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên, nếu như cô hiểu Phelan, thì nên biết rằng cậu ta không bao giờ muốn cô bước vào thế giới này. Tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều mà cậu ta không muốn, nhưng mà... nếu đây là mục đích duy nhất khiến cô có thể tiếp tục sống, vậy thì.... tôi sẽ làm.
- Lão đại!! - Andrew và Vivian đồng thanh gọi.
Tiêu Tử Du trực tiếp không để ý đến hai người, nói tiếp:
- Nhưng cô cũng nên nhớ Âu Dương Thiên Thiên, một khi đi theo tôi, cô sẽ phải chấp nhận mọi kết quả, và không thể lùi bước. Sẽ không còn con đường nào cho cô quay lại khi đã bắt đầu.
Âu Dương Thiên Thiên siết chặt bàn tay đang nắm lấy vạt áo người phụ nữ, cúi đầu đáp:
- Tôi đồng ý... tôi đồng ý...
Hòa lẫn với câu trả lời ấy, tiếng khóc của cô càng trở nên thảm thương và đau khổ hơn, nó vọng khắp căn phòng, thậm chí vang ra cả không gian tăm tối của nơi trú ẩn tồi tàn ấy.
Ánh đèn chập chờn, bốn bề tối sáng lẫn lộn, khóe mắt người đàn ông chảy giọt lệ, một đường thẳng sinh mạng khẽ chạy dài, vang.... tít... tít.... títtttt
*Xin chào mọi người, mình là Tiêu đây. Cũng như mọi người đã biết, Đà Nẵng hiện đang là nơi nhân dân cả nước hướng về bởi dịch bệnh Covid-19 đã quay lại và mạnh hơn xưa. Thân là một công dân ở giữa tâm dịch, Tiêu cảm thấy mình nên có trách nhiệm với cuộc sống này nhiều hơn một chút, thay vì chỉ ở nhà, ăn chơi, viết truyện và ngủ. Khi nhìn thấy những bài thông báo "có người mất", thật sự Tiêu rất buồn, vì vậy mình đã đăng kí tham gia làm tình nguyện viên để giúp đỡ một chút công sức cho Đà Nẵng, cũng như góp phần đẩy lùi dịch bệnh nhanh hơn. Thế nên có lẽ truyện sẽ không thể ra đều đặn như những ngày gần đây nữa, nhưng Tiêu Hứa với các bạn 1 ngày sẽ ra ít nhất một chap, nếu như không có,. mình sẽ đăng thông báo để mọi người khỏi ngóng.
Tiêu biết mọi người đã đợi truyện lâu rồi, và nó cũng đang dần đến hồi kết, thật sự Tiêu không giữ lại cho mình làm gì đâu nhưng ở bên ngoài thế giới thực này, còn đang có rất rất nhiều người cần sự giúp đỡ, và hơn bao giờ hết, lúc này điều đó quan trọng thật sự. Tiêu có thể viết truyện chậm lại, hoặc có thể viết tiếp trong tương lai, tháng sau, năm sau, nhưng dịch bệnh thì không thể kéo dài như thế, vậy nên, xin mọi người hãy hiểu và thông cảm cho Tiêu.