Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Làm hòa với Tô Hạm
Chương 26: Làm hòa với Tô Hạm
Cõi lòng Tô Nguyễn hiện rõ sự chống cự, nàng âm bầm bấm vào bắp đùi mình một cái, đôi mắt long lanh lập tức ngập trong nước mắt.
“Tề lão, ta phải đi thật, nếu người nhà phát hiện ta tới đây, còn uống rượu nữa thì sẽ đánh gãy chân ta đấy.”
Vừa rồi còn tính toán kiếm bạc cho công tử, còn uống rượu với lão ta, lại trở thành một nhóc con phóng khoáng giảo hoạt, lúc này đột nhiên biến thành một tiểu khả ái nước mắt lưng tròng. Nhất thời lão Tề không thích ứng kịp, buông bàn tay đang nắm tay áo Tô Nguyễn ra, vỗ vào đầu tóc rối tung của mình, ngữ điệu vô cùng hoảng hốt.
“Ôi, tiểu nha đầu, ngươi đừng có khóc…”
Lão ta còn chưa nói hết lời thì lại thấy Tô Nguyễn vừa mới đáng thương tội nghiệp giây trước, giây sau được thả tự do thì chạy vèo ra ngoài, còn quay đầu lại tặng cho lão ta một nụ cười xán lạn: “Đa tạ Tề lão, ta phải đi đây!”
Bàn tay lão Tề dừng giữa không trung:… Làm sao đây? Dường như lão ta bị lừa rồi. Lão ta uống rượu thua một tiểu nha đầu thì không nói, lẽ nào đầu óc cũng không bằng tiểu nha đầu kia à?
Lão Tề kiên quyết không chịu thừa nhận, lão ta thu tay về như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: “Nói thế nào cũng là tiểu thư nhà quan, chạy đến nơi này uống rượu với nam nhân đã không hợp lễ nghĩa, có lẽ nhóc con đó sợ người trong nhà trách phạt nên mới vội vã rời đi, ngươi nói xem có đúng không hả Trần Ngũ?”
Vì thế, không phải lão ta bị lừa, mà là tiểu nha đầu ấy phải đi thật.
Trần Ngũ nhịn cười: “Lão Tề, ngài nói phải là phải.”
Cái gì mà ta nói phải là phải? Lão Tề trừng mắt với Trần Ngũ một chút, hầm hừ nói: “Ta đi tìm công tử.”
—-
Thôi Trạm cụp mắt nghe lão Tề nói xong, trên gương mặt tuấn tú kia không hề có nửa điểm gợn sóng: “Ý của lão tề là, Tô Tam tiểu thư không chỉ ngàn chén không say, mà còn có thể ngửi mùi đoán rượu. Có thể để nàng ấy học ủ rượu, nếu tương lai không thể tìm được tửu thánh thì có thể để Tô Tam tiểu thư ủ thử rượu Hỏa Liệt đúng không.”
Rượu Hỏa Liệt, dùng hoa Hỏa Liệt làm một phần nguyên liệu để ủ thành.
“Đúng vậy.” Lão Tề nói: “Bản thân hoa Hỏa Liệt có độc, nếu muốn áp chế được độc trong người công tử thì phải phân lượng, mức độ thật chính xác, bằng không, vừa áp chế hàn độc xong lại trúng độc hoa Hỏa Liệt, lúc ấy mất nhiều hơn được. Con nhóc… Tô Tam Tiểu thư có năng khiếu với rượu, ta cảm thấy có thể thử một lần.”
Lão Tề không dám hứa chắc Tô Nguyễn sẽ học được cách ủ rượu trong thời gian nhanh chóng, nàng có năng khiếu về việc ủ rượu. Người có thể uống, có thể tranh luận về rượu chưa hẳn có thể ủ rượu được, nhưng dù thế nào, có thêm một cơ hội là tốt rồi.
Thôi Trạm hiểu rõ ý của lão Tề, nhưng hắn từ chối.
“Người ngoài không hề biết hôn ước của ta và nàng ấy, ngươi và ta đều biết nội tình là gì.” Hắn nói: “Hôn ước này chỉ là kế tạm thời, ta không muốn bị liên lụy nhiều.”
“Còn nữa, một là thời gian đến có hạn, hai là không có lý do chính đáng để một tiểu thư nhà quan đi ủ rượu.”
Lão Tề suy nghĩ một chút, cũng biết ý của mình bây giờ có phần khó thực hiện: “Công tử nói có lý.”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Tiếc cho năng khiếu của tiểu nha đầu kia.
—
Tô Nguyễn chạy về quán trà không bao lâu thì quản gia cũng xách bao to bao nhỏ trở lại.
“Ta đã mua xong rồi, Tam tiểu thư, người còn muốn đi đâu hay mua gì nữa không?”
Tô Nguyễn cầm lấy bao hạt dẻ rang đường nàng dặn Hạnh Vũ mua khi nãy: “Không có, vừa nãy ngồi nghỉ ở đây có đi mua chút hạt dẻ cho đại tỷ.”
Xem ra là muốn lấy lòng Tô Hạm, Vu quản gia hiểu ý cười cười: “Vậy thì về thôi, Tam tiểu thư.”
Sau khi về Tô phủ, Tô Nguyễn cầm hạt dẻ rang đường đi vào Hạm Đạm viện.
Hạnh Vũ vờ như không thấy được ánh mắt khát khao của Tô Nguyễn, nàng ta nhanh chân chạy về Phù Tang viện, sợ bị Tô Nguyễn bắt lại, cưỡng ép dụ dỗ nàng ta đi cùng.
“Tiểu thư, Hạnh Vũ về trước, chúc tiểu thư may mắn.”
Nhóc con không nghĩa khí! Hình bóng dáng bé nhỏ chạy nhanh thoăn thoắt của Hạnh Vũ, Tô Nguyễn thầm phỉ nhổ một hồi.
Sau khi kiến thiết tâm lý, nàng lấy hết dũng khí đi tìm Tô Hạm.
Đến sân ngoài của Hạm Đạm viện, Tô Nguyễn nhìn quanh dáo dác, thấy bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh bị Tô Hạm đuổi đánh lần trước, những dũng khí Tô Nguyễn tích góp trước đó bỗng xẹp xuống như bong bóng xì hơi.
Nàng tính toán một chút, vẫn cảm thấy nên chờ vài hôm nữa để đại tỷ hết giận rồi quay lại.
Tô Nguyễn rón rén đặt hạt dẻ rang đường ở một nơi dễ thấy rồi xoay người rời đi.
“Tô Nguyễn.” Một giọng nói lười biếng từ sau lưng vang lên.
Hỏng rồi, bị đại tỷ thấy rồi! Tô Nguyễn cứng ngắc xoay người lại, nàng cúi ghì cái đầu nhỏ xuống, hai tay bịt chặt lỗ tay, quỳ xuống đất cái rầm.
“Đại tỷ, muội biết sai rồi, muội biết sau thật rồi, tỷ đừng nóng giận.”
“Sai cái gì?” Tô Hạm kéo ghế ngồi xuống trước mặt Tô Nguyễn, thân thể thả lỏng dựa ra sau, bày ra dáng vẻ đại tỷ.
Tô Nguyễn khóc lóc nức nở, nhỏ giọng nói: “Sai ở chỗ không tin đại tỷ, sai vì cho rằng đại tỷ gả đi rồi sẽ không cần muội nữa.”
“Sai khi xé thư của Hà ca ca, không nói cho đại tỷ biết, bị đại tỷ phát hiện còn không biết mình sai.”
“Đại tỷ, lần sau Hà ca ca đến muội sẽ giải thích, nói với huynh ấy rằng muội đã xé thư, đại tỷ hoàn toàn không biết chuyện lá thư.”
Tô Hạm hừ một tiếng, nàng ta lạnh mặt nhìn xuống Tô Nguyễn từ trên cao: “Tô Nguyễn, ta nói cho muội biết, lần sau không được viện lý lẽ nữa, nếu không…”
Nàng ta còn chưa nói hết lời thì Tô Nguyễn đã nhào đến ôm cái chân nhỏ của nàng ta, Tô Nguyễn dụi dụi đầu vào lòng nàng ta: “Không đâu đại tỷ, không bao giờ đâu.”
Tô Hạm ghét bỏ đẩy chân ra: “Buông ra, thành thật một chút, đừng có làm nũng!”
Tô Nguyễn nào chịu buông tay, nàng nghiêng đầu nằm lên đùi Tô Hạm, cười hì hì lấy lòng, giọng nói vừa mềm vừa ngọt: “Không mà, muội thích ôm đại tỷ.”
“Con nhóc dính người này.” Tô Hạm bị chiêu trò không cần mặt mũi này của nàng làm cho mềm lòng, lườm nàng một cái rồi dùng ngón trỏ chỉ vào trán nàng: “Muội đấy, tuổi đã không nhỏ nữa, sau này ta xuất giá, muội cũng sẽ được gả đi. Cho dù là xuất giá, nhưng chuyện muội là muội muội ta, ta là đại tỷ của muội cả đời cũng không thay đổi.”
“Muội biết rồi, đại tỷ.” Tô Nguyễn ngoan ngoãn đáp lại: “Chờ Hà ca ca đến, muội sẽ xin lỗi huynh ấy.”
Nhắc đến Hà Hằng, trong con ngươi xinh đẹp của Tô Hạm bỗng dâng lên một tầng bi thương: “Tuy hắn tự cho mình không xứng với ta, nhưng hắn vẫn là một người kiêu ngạo. Khó khăn lắm mới can đảm viết hai phong thư, đều bị muội xé hết, ta sợ rằng hắn sẽ không đến nhà chúng ta nữa.”
Hai phong? Tô Nguyễn mở to mắt, hai phong ở đâu ra, Hà Hằng chỉ đưa cho nàng một phong thư!
Tô Nguyễn muốn hỏi rõ ràng, nhưng thấy vẻ cô đơn của Tô Hạm thì không muốn chọc giận khiến nàng ta thêm phần khổ tâm.
Nhưng Tô Hạm nói hai phong thư thì chắc chắn là hai phong thư, nàng chỉ nhận được một, vậy một phong thư còn lại Hà Hằng đã đưa cho ai?
Ánh mắt Tô Nguyễn lóe lên, nàng nghĩ một chút, trong lòng đã có đáp án.
“Đại tỷ, hạt dẻ rang đường này rất ngọt, là của Trần Ký tỷ thích ăn nhất đấy, mau thử đi.”
Cõi lòng Tô Nguyễn hiện rõ sự chống cự, nàng âm bầm bấm vào bắp đùi mình một cái, đôi mắt long lanh lập tức ngập trong nước mắt.
“Tề lão, ta phải đi thật, nếu người nhà phát hiện ta tới đây, còn uống rượu nữa thì sẽ đánh gãy chân ta đấy.”
Vừa rồi còn tính toán kiếm bạc cho công tử, còn uống rượu với lão ta, lại trở thành một nhóc con phóng khoáng giảo hoạt, lúc này đột nhiên biến thành một tiểu khả ái nước mắt lưng tròng. Nhất thời lão Tề không thích ứng kịp, buông bàn tay đang nắm tay áo Tô Nguyễn ra, vỗ vào đầu tóc rối tung của mình, ngữ điệu vô cùng hoảng hốt.
“Ôi, tiểu nha đầu, ngươi đừng có khóc…”
Lão ta còn chưa nói hết lời thì lại thấy Tô Nguyễn vừa mới đáng thương tội nghiệp giây trước, giây sau được thả tự do thì chạy vèo ra ngoài, còn quay đầu lại tặng cho lão ta một nụ cười xán lạn: “Đa tạ Tề lão, ta phải đi đây!”
Bàn tay lão Tề dừng giữa không trung:… Làm sao đây? Dường như lão ta bị lừa rồi. Lão ta uống rượu thua một tiểu nha đầu thì không nói, lẽ nào đầu óc cũng không bằng tiểu nha đầu kia à?
Lão Tề kiên quyết không chịu thừa nhận, lão ta thu tay về như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: “Nói thế nào cũng là tiểu thư nhà quan, chạy đến nơi này uống rượu với nam nhân đã không hợp lễ nghĩa, có lẽ nhóc con đó sợ người trong nhà trách phạt nên mới vội vã rời đi, ngươi nói xem có đúng không hả Trần Ngũ?”
Vì thế, không phải lão ta bị lừa, mà là tiểu nha đầu ấy phải đi thật.
Trần Ngũ nhịn cười: “Lão Tề, ngài nói phải là phải.”
Cái gì mà ta nói phải là phải? Lão Tề trừng mắt với Trần Ngũ một chút, hầm hừ nói: “Ta đi tìm công tử.”
—-
Thôi Trạm cụp mắt nghe lão Tề nói xong, trên gương mặt tuấn tú kia không hề có nửa điểm gợn sóng: “Ý của lão tề là, Tô Tam tiểu thư không chỉ ngàn chén không say, mà còn có thể ngửi mùi đoán rượu. Có thể để nàng ấy học ủ rượu, nếu tương lai không thể tìm được tửu thánh thì có thể để Tô Tam tiểu thư ủ thử rượu Hỏa Liệt đúng không.”
Rượu Hỏa Liệt, dùng hoa Hỏa Liệt làm một phần nguyên liệu để ủ thành.
“Đúng vậy.” Lão Tề nói: “Bản thân hoa Hỏa Liệt có độc, nếu muốn áp chế được độc trong người công tử thì phải phân lượng, mức độ thật chính xác, bằng không, vừa áp chế hàn độc xong lại trúng độc hoa Hỏa Liệt, lúc ấy mất nhiều hơn được. Con nhóc… Tô Tam Tiểu thư có năng khiếu với rượu, ta cảm thấy có thể thử một lần.”
Lão Tề không dám hứa chắc Tô Nguyễn sẽ học được cách ủ rượu trong thời gian nhanh chóng, nàng có năng khiếu về việc ủ rượu. Người có thể uống, có thể tranh luận về rượu chưa hẳn có thể ủ rượu được, nhưng dù thế nào, có thêm một cơ hội là tốt rồi.
Thôi Trạm hiểu rõ ý của lão Tề, nhưng hắn từ chối.
“Người ngoài không hề biết hôn ước của ta và nàng ấy, ngươi và ta đều biết nội tình là gì.” Hắn nói: “Hôn ước này chỉ là kế tạm thời, ta không muốn bị liên lụy nhiều.”
“Còn nữa, một là thời gian đến có hạn, hai là không có lý do chính đáng để một tiểu thư nhà quan đi ủ rượu.”
Lão Tề suy nghĩ một chút, cũng biết ý của mình bây giờ có phần khó thực hiện: “Công tử nói có lý.”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Tiếc cho năng khiếu của tiểu nha đầu kia.
—
Tô Nguyễn chạy về quán trà không bao lâu thì quản gia cũng xách bao to bao nhỏ trở lại.
“Ta đã mua xong rồi, Tam tiểu thư, người còn muốn đi đâu hay mua gì nữa không?”
Tô Nguyễn cầm lấy bao hạt dẻ rang đường nàng dặn Hạnh Vũ mua khi nãy: “Không có, vừa nãy ngồi nghỉ ở đây có đi mua chút hạt dẻ cho đại tỷ.”
Xem ra là muốn lấy lòng Tô Hạm, Vu quản gia hiểu ý cười cười: “Vậy thì về thôi, Tam tiểu thư.”
Sau khi về Tô phủ, Tô Nguyễn cầm hạt dẻ rang đường đi vào Hạm Đạm viện.
Hạnh Vũ vờ như không thấy được ánh mắt khát khao của Tô Nguyễn, nàng ta nhanh chân chạy về Phù Tang viện, sợ bị Tô Nguyễn bắt lại, cưỡng ép dụ dỗ nàng ta đi cùng.
“Tiểu thư, Hạnh Vũ về trước, chúc tiểu thư may mắn.”
Nhóc con không nghĩa khí! Hình bóng dáng bé nhỏ chạy nhanh thoăn thoắt của Hạnh Vũ, Tô Nguyễn thầm phỉ nhổ một hồi.
Sau khi kiến thiết tâm lý, nàng lấy hết dũng khí đi tìm Tô Hạm.
Đến sân ngoài của Hạm Đạm viện, Tô Nguyễn nhìn quanh dáo dác, thấy bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh bị Tô Hạm đuổi đánh lần trước, những dũng khí Tô Nguyễn tích góp trước đó bỗng xẹp xuống như bong bóng xì hơi.
Nàng tính toán một chút, vẫn cảm thấy nên chờ vài hôm nữa để đại tỷ hết giận rồi quay lại.
Tô Nguyễn rón rén đặt hạt dẻ rang đường ở một nơi dễ thấy rồi xoay người rời đi.
“Tô Nguyễn.” Một giọng nói lười biếng từ sau lưng vang lên.
Hỏng rồi, bị đại tỷ thấy rồi! Tô Nguyễn cứng ngắc xoay người lại, nàng cúi ghì cái đầu nhỏ xuống, hai tay bịt chặt lỗ tay, quỳ xuống đất cái rầm.
“Đại tỷ, muội biết sai rồi, muội biết sau thật rồi, tỷ đừng nóng giận.”
“Sai cái gì?” Tô Hạm kéo ghế ngồi xuống trước mặt Tô Nguyễn, thân thể thả lỏng dựa ra sau, bày ra dáng vẻ đại tỷ.
Tô Nguyễn khóc lóc nức nở, nhỏ giọng nói: “Sai ở chỗ không tin đại tỷ, sai vì cho rằng đại tỷ gả đi rồi sẽ không cần muội nữa.”
“Sai khi xé thư của Hà ca ca, không nói cho đại tỷ biết, bị đại tỷ phát hiện còn không biết mình sai.”
“Đại tỷ, lần sau Hà ca ca đến muội sẽ giải thích, nói với huynh ấy rằng muội đã xé thư, đại tỷ hoàn toàn không biết chuyện lá thư.”
Tô Hạm hừ một tiếng, nàng ta lạnh mặt nhìn xuống Tô Nguyễn từ trên cao: “Tô Nguyễn, ta nói cho muội biết, lần sau không được viện lý lẽ nữa, nếu không…”
Nàng ta còn chưa nói hết lời thì Tô Nguyễn đã nhào đến ôm cái chân nhỏ của nàng ta, Tô Nguyễn dụi dụi đầu vào lòng nàng ta: “Không đâu đại tỷ, không bao giờ đâu.”
Tô Hạm ghét bỏ đẩy chân ra: “Buông ra, thành thật một chút, đừng có làm nũng!”
Tô Nguyễn nào chịu buông tay, nàng nghiêng đầu nằm lên đùi Tô Hạm, cười hì hì lấy lòng, giọng nói vừa mềm vừa ngọt: “Không mà, muội thích ôm đại tỷ.”
“Con nhóc dính người này.” Tô Hạm bị chiêu trò không cần mặt mũi này của nàng làm cho mềm lòng, lườm nàng một cái rồi dùng ngón trỏ chỉ vào trán nàng: “Muội đấy, tuổi đã không nhỏ nữa, sau này ta xuất giá, muội cũng sẽ được gả đi. Cho dù là xuất giá, nhưng chuyện muội là muội muội ta, ta là đại tỷ của muội cả đời cũng không thay đổi.”
“Muội biết rồi, đại tỷ.” Tô Nguyễn ngoan ngoãn đáp lại: “Chờ Hà ca ca đến, muội sẽ xin lỗi huynh ấy.”
Nhắc đến Hà Hằng, trong con ngươi xinh đẹp của Tô Hạm bỗng dâng lên một tầng bi thương: “Tuy hắn tự cho mình không xứng với ta, nhưng hắn vẫn là một người kiêu ngạo. Khó khăn lắm mới can đảm viết hai phong thư, đều bị muội xé hết, ta sợ rằng hắn sẽ không đến nhà chúng ta nữa.”
Hai phong? Tô Nguyễn mở to mắt, hai phong ở đâu ra, Hà Hằng chỉ đưa cho nàng một phong thư!
Tô Nguyễn muốn hỏi rõ ràng, nhưng thấy vẻ cô đơn của Tô Hạm thì không muốn chọc giận khiến nàng ta thêm phần khổ tâm.
Nhưng Tô Hạm nói hai phong thư thì chắc chắn là hai phong thư, nàng chỉ nhận được một, vậy một phong thư còn lại Hà Hằng đã đưa cho ai?
Ánh mắt Tô Nguyễn lóe lên, nàng nghĩ một chút, trong lòng đã có đáp án.
“Đại tỷ, hạt dẻ rang đường này rất ngọt, là của Trần Ký tỷ thích ăn nhất đấy, mau thử đi.”