Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Khó trách Tô Nguyễn không chịu từ hôn!
Chương 53: Khó trách Tô Nguyễn không chịu từ hôn!
Rạng sáng ngày mười sáu tháng tám, Tô Thịnh và Tô Thanh Nam khởi hành đến huyện Phượng Hoàng học.
“Đại ca, Nam Nam.” Tô Nguyễn kéo ống tay áo của hai người, cõi lòng thấy hổ thẹn vô cùng.
Vì cứu Thôi Trạm, nàng đã lấy vận mệnh của Tô Hạm, hai người họ và cả của nàng ra đặt cược.
Tô Nguyễn không biết mình làm đúng không, chỉ là, tối qua khi nghe Tô Thụy An nói tội danh của Thôi Trạm như ván đã đóng thuyền thì thì hai đứa nhỏ đang giằng co trong lòng nàng bỗng phân được thắng bại.
Nàng đi vòng khỏi viện mình đến quán rượu Thôi thị, nói với Trần Ngũ chuyện liên quan đến hung thủ.
Tô Thịnh cho rằng nàng không nỡ xa hai người, hắn ta xoa đầu Tô Nguyễn: “Nếu nhớ đại ca và Nam Nam thì viết thư nhiều vào.”
“Muội sẽ viết thư, huynh cũng phải bảo trọng đấy.” Tô Nguyễn ngoan ngoãn nói.
“Còn cả việc của Thôi công tử nữa.” Tô Thịnh hơi chần chờ: “Nếu đã chắc chắn thế, muội sớm buông bỏ tâm tư đi, sau này đại ca sẽ tìm cho muội một vị hôn phu thật tốt.”
Tô Nguyễn càng thấy hổ thẹn hơn: “Cảm ơn đại ca.”
Tô Thanh Nam chỉ liếc nhìn Tô Nguyễn đang nắm ống tay áo mình mà không lên tiếng, khiến Tô Nguyễn bực bội liếc hắn ta một cái.
“Nam Nam, bây giờ đệ đi thì ít nhất một tháng nữa không gặp được tam tỷ đó, đệ không có gì để nói với ta à?”
Dường như Tô Thanh Nam không muốn để ý đến nàng, nhưng sợ nàng quấn lấy mình không buông nên đành nói một câu: “Ăn nhiều chút cho nhanh cao.”
Tô Nguyễn xì một tiếng, nàng đưa tay véo má hắn ta: “Tô Thanh Nam, đệ dám chê ta thấp à!?”
“Tỷ buông tay ra!” Tô Thanh Nam bị véo má nên đỏ bừng mặt, thêm vào đó là thẹn quá hóa giận nên gương mặt nhỏ đỏ như bôi son: “Đệ không phải tiểu hài tử!”
Tô Nguyễn bĩu môi, mặt Nam Nam không còn như ngày bé nữa rồi.
Khi hắn còn bé rất mềm mại, cái mặt như cái bánh bao thịt vậy, nàng thích nhất là dùng răng cắn.
Tiếc rằng bây giờ hắn ta không muốn để nàng véo nữa.
“Đệ nhỏ hơn ta, trong mắt ta đệ mãi là tiểu hài tử!”
Tô Oanh nhìn hai người đầy đố kị, nàng ta cũng muốn ồn ào với Tô Thanh Nam như thế, nhưng khi Tô Thanh Nam dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng ta thì nàng ta đã thầm chột dạ, không còn tâm trạng ồn ào nữa.
Liễu Minh Khanh mỉm cười nhìn mấy người: “Được rồi, đã trễ rồi! A Thịnh, Nam Nam, các con lên đường sớm đi.”
Lý Thiết đã chuẩn bị xong xe ngựa từ lâu, hành lý đã được đưa lên xe, Tô Thịnh và Tô Thanh Nam tạm biệt các nàng xong cũng lên xe.
—
Sau khi Tô Thịnh và Tô Thanh Nam đi rồi, Liễu Minh Khanh dẫn Hồ ma ma và Vu Hạ đến thu dọn mềm gối trong phòng hai người mang đi giặt giũ phơi nắng, chờ tháng sau hai người về lại mang ra dùng.
Đến khi tất cả hết bận thì cũng đã đến trưa, Liễu Minh Khanh xoa xoa hai vai mỏi nhừ của mình bước về Phất Liễu viện.
Vừa vào phòng ngồi xuống uống ngụm trà thì Tô Oanh chạy tới: “Mẫu thân!”
Liễu Minh Khanh cụp mắt uống trà tiếp, cũng chẳng thèm nhìn nàng ta, giọng điệu khá nhạt: “Quét sân xong chưa?”
Tô Oanh thân mật ngồi xuống bên cạnh Liễu Minh Khanh: “Ai da, mẫu thân, nữ nhi hơi mệt nên muốn nghỉ một lát, tiện thể đến thăm mẫu thân.”
Vì chuyện bị phạt quét sân một tháng, cho nên mấy ngày nay sau khi từ Tân Dương về nàng ta vẫn không vui với Liễu Minh Khanh.
Nay lại đột nhiên nghe lời như thế, không cần phải nói, chắc chắn có việc muốn nhờ.
“Ta phạt con quét sân không phải chỉ riêng phạt con, mà là muốn để phụ thân con xem.” Liễu Minh Khanh nói: “Nếu con muốn xin ta đừng phạt con nữa thì không cần nói.”
“Nữ nhi hiểu nổi khổ tâm của mẫu thân, nữ nhi đến không phải vì việc này.”
Liễu Minh Khanh ồ một tiếng: “Vậy tại sao con đến đây?”
Tô Oanh len lén nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, vị hôn phu Thôi công tử của Nguyễn Nguyễn mang tội giết người thật ạ?”
Liễu Minh Khanh nhíu mày: “Đây là chuyện của người lớn, một nhóc con như con không cần lo tới.”
“Ôi trời, mẫu thân, nữ nhi chỉ tò mò thôi mà.” Tô Oanh kéo dài ngữ điệu, nàng ta lắc lắc người làm nũng: “Mẫu thân, người nói cho nữ nhi biết với.”
Liễu Minh Khanh bị nàng ta làm cho hết cách, hơn nữa việc này là một hòn đá ném rơi hai con chim, vừa lùi được cuộc hôn nhân của Nguyễn Nguyễn, lại vừa giúp Tô Thụy An giải nguy, bà ta luôn thầm đắc ý, nhưng chỉ có thể làm ra vẻ buồn rầu.
Bây giờ Tô Oanh hỏi như thế, Liễu Minh Khanh không giấu được nữa, đuôi mày khóe mắt đều hiện rõ vẻ đắc ý.
“Hôm qua phụ thân con đã nói rồi, việc này như ván đóng thuyền.”
“Thật sự có liên quan đến Thôi công tử kia ạ?!” Tô Oanh trợn tròn mắt.
“Ừm.” Liễu Minh Khanh gật đầu: “Phụ thân con phá án được nên tâm trạng khá tốt, con biểu hiện cẩn thận chút, chuyện lúc trước sẽ qua nhanh thôi.”
Tô Oanh không hiểu thâm ý của Liễu Minh Khanh, bây giờ trong đầu nàng ta đang vang vọng câu nói vị hôn phu của Tô Nguyễn là kẻ mang tội giết người!
Nếu sau này nàng ta và Tô Nguyễn cãi nhau, thì nàng ta sẽ nói ra câu này! Tô Oanh thầm đắc ý.
Hơn nữa, sau này nếu có mai mối tới, nàng ta chỉ nàng âm thầm lan truyền chuyện này ra ngoài, vậy thì những gia đình tốt một chút sẽ kiêng kỵ, không đồng ý cưới Tô Nguyễn.
Cứ như thế, cả đời này Tô Nguyễn cũng không đuổi kịp nàng ta!
“Ta bận cả buổi trưa nên hơi mệt, con về đi.”
“Mẫu thân nghỉ ngơi cho khỏe, nữ nhi xin cáo lui.”
Đang lúc Tô Oanh định đi thì Tô Thụy An đột nhiên trở về.
Liễu Minh Khanh vội vàng bước lên đón, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lão gia, sao hôm nay người lại về sớm thế?”
Tô Oanh gọi một tiếng phụ thân.
Tô Thụy An thuận miệng ừ một tiếng, vẻ mặt của ông ta rất khó coi, dường như đã xảy ra chuyện gì đó khiến ông ta không vui.
“Lão gia, trong nha môn có chuyện gì thế?”
Tô Thụy An bực bội cởi áo quan ra: “Thôi Trạm đã được thả.”
“Cái gì?!” Liễu Minh Khanh và Tô Oanh đồng thời thốt lên đầy bất ngờ.
Tô Oanh không nhịn được buột miệng nói: “Phụ thân! Dù Thôi công tử có là vị hôn phu của Nguyễn Nguyễn thì người cũng không thể vì việc tư mà không màn đến luật pháp được!”
Liễu Minh Khanh trừng mắt với nàng ta, cẩn thận hỏi lại: “Vụ án có biến cố gì thế?”
“Sáng nay có người đưa tới manh mối mới của vụ án, chứng minh Thôi Trạm không liên quan đến việc này.”
Tô Oanh thầm thất vọng, nàng ta vừa định dùng việc này cười Tô Nguyễn, không ngờ vừa đảo mắt thôi mà Thôi Trạm đã được thả ra rồi.
Liễu Minh Khanh cũng rất thất vọng, nhưng bà ta không biểu hiện ra, trái lại còn mỉm cười, nói: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng Nguyễn Nguyễn cũng có thể yên tâm rồi.”
“Lão gia, phu nhân.” Lúc này Vu quản gia đứng ngoài cửa nói: “Thôi công tử đến.”
Tô Thụy An vốn đang phiền chán, bây giờ Thôi Trạm đến càng khiến ông ta ngột ngạt hơn.
“Để hắn vào đi.” Ông ta chẳng muốn chiêu đãi hắn chút nào.
Vu quản gia hơi ngẩn người: “Vâng.”
Tô Oanh lặng lẽ đứng sau bình phong, nàng ta cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình, Tô Thụy An chưa bảo nàng ta đi, vậy nàng ta sẽ không đi.
Vì nàng ta muốn nhìn xem vị hôn phu của Tô Nguyễn ra sao!
Nếu vừa xấu vừa thô tục, vậy nàng ta lại có chuyện cười Tô Nguyễn.
Tô Oanh đang suy nghĩ thế thì bỗng nghe một giọng nói lành lạnh lại từ tính vang lên: “Thôi Trạm gặp qua Tô đại nhân, Tô phu nhân.”
Giọng nói rất êm lại, nhưng lạnh như băng tuyết, thấm vào ruột gan.
Tô Oanh không nhịn được ngẩng đầu lên.
Vù!
Đầu óc nàng ta bỗng trống rỗng, rồi lại như có vô số đóm lửa bay lên.
Tô Oanh nhìn đến ngây dại.
Khó trách Tô Nguyễn không muốn từ hôn.
Nếu là nàng ta, nàng ta cũng sẽ không từ hôn.
Rạng sáng ngày mười sáu tháng tám, Tô Thịnh và Tô Thanh Nam khởi hành đến huyện Phượng Hoàng học.
“Đại ca, Nam Nam.” Tô Nguyễn kéo ống tay áo của hai người, cõi lòng thấy hổ thẹn vô cùng.
Vì cứu Thôi Trạm, nàng đã lấy vận mệnh của Tô Hạm, hai người họ và cả của nàng ra đặt cược.
Tô Nguyễn không biết mình làm đúng không, chỉ là, tối qua khi nghe Tô Thụy An nói tội danh của Thôi Trạm như ván đã đóng thuyền thì thì hai đứa nhỏ đang giằng co trong lòng nàng bỗng phân được thắng bại.
Nàng đi vòng khỏi viện mình đến quán rượu Thôi thị, nói với Trần Ngũ chuyện liên quan đến hung thủ.
Tô Thịnh cho rằng nàng không nỡ xa hai người, hắn ta xoa đầu Tô Nguyễn: “Nếu nhớ đại ca và Nam Nam thì viết thư nhiều vào.”
“Muội sẽ viết thư, huynh cũng phải bảo trọng đấy.” Tô Nguyễn ngoan ngoãn nói.
“Còn cả việc của Thôi công tử nữa.” Tô Thịnh hơi chần chờ: “Nếu đã chắc chắn thế, muội sớm buông bỏ tâm tư đi, sau này đại ca sẽ tìm cho muội một vị hôn phu thật tốt.”
Tô Nguyễn càng thấy hổ thẹn hơn: “Cảm ơn đại ca.”
Tô Thanh Nam chỉ liếc nhìn Tô Nguyễn đang nắm ống tay áo mình mà không lên tiếng, khiến Tô Nguyễn bực bội liếc hắn ta một cái.
“Nam Nam, bây giờ đệ đi thì ít nhất một tháng nữa không gặp được tam tỷ đó, đệ không có gì để nói với ta à?”
Dường như Tô Thanh Nam không muốn để ý đến nàng, nhưng sợ nàng quấn lấy mình không buông nên đành nói một câu: “Ăn nhiều chút cho nhanh cao.”
Tô Nguyễn xì một tiếng, nàng đưa tay véo má hắn ta: “Tô Thanh Nam, đệ dám chê ta thấp à!?”
“Tỷ buông tay ra!” Tô Thanh Nam bị véo má nên đỏ bừng mặt, thêm vào đó là thẹn quá hóa giận nên gương mặt nhỏ đỏ như bôi son: “Đệ không phải tiểu hài tử!”
Tô Nguyễn bĩu môi, mặt Nam Nam không còn như ngày bé nữa rồi.
Khi hắn còn bé rất mềm mại, cái mặt như cái bánh bao thịt vậy, nàng thích nhất là dùng răng cắn.
Tiếc rằng bây giờ hắn ta không muốn để nàng véo nữa.
“Đệ nhỏ hơn ta, trong mắt ta đệ mãi là tiểu hài tử!”
Tô Oanh nhìn hai người đầy đố kị, nàng ta cũng muốn ồn ào với Tô Thanh Nam như thế, nhưng khi Tô Thanh Nam dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng ta thì nàng ta đã thầm chột dạ, không còn tâm trạng ồn ào nữa.
Liễu Minh Khanh mỉm cười nhìn mấy người: “Được rồi, đã trễ rồi! A Thịnh, Nam Nam, các con lên đường sớm đi.”
Lý Thiết đã chuẩn bị xong xe ngựa từ lâu, hành lý đã được đưa lên xe, Tô Thịnh và Tô Thanh Nam tạm biệt các nàng xong cũng lên xe.
—
Sau khi Tô Thịnh và Tô Thanh Nam đi rồi, Liễu Minh Khanh dẫn Hồ ma ma và Vu Hạ đến thu dọn mềm gối trong phòng hai người mang đi giặt giũ phơi nắng, chờ tháng sau hai người về lại mang ra dùng.
Đến khi tất cả hết bận thì cũng đã đến trưa, Liễu Minh Khanh xoa xoa hai vai mỏi nhừ của mình bước về Phất Liễu viện.
Vừa vào phòng ngồi xuống uống ngụm trà thì Tô Oanh chạy tới: “Mẫu thân!”
Liễu Minh Khanh cụp mắt uống trà tiếp, cũng chẳng thèm nhìn nàng ta, giọng điệu khá nhạt: “Quét sân xong chưa?”
Tô Oanh thân mật ngồi xuống bên cạnh Liễu Minh Khanh: “Ai da, mẫu thân, nữ nhi hơi mệt nên muốn nghỉ một lát, tiện thể đến thăm mẫu thân.”
Vì chuyện bị phạt quét sân một tháng, cho nên mấy ngày nay sau khi từ Tân Dương về nàng ta vẫn không vui với Liễu Minh Khanh.
Nay lại đột nhiên nghe lời như thế, không cần phải nói, chắc chắn có việc muốn nhờ.
“Ta phạt con quét sân không phải chỉ riêng phạt con, mà là muốn để phụ thân con xem.” Liễu Minh Khanh nói: “Nếu con muốn xin ta đừng phạt con nữa thì không cần nói.”
“Nữ nhi hiểu nổi khổ tâm của mẫu thân, nữ nhi đến không phải vì việc này.”
Liễu Minh Khanh ồ một tiếng: “Vậy tại sao con đến đây?”
Tô Oanh len lén nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, vị hôn phu Thôi công tử của Nguyễn Nguyễn mang tội giết người thật ạ?”
Liễu Minh Khanh nhíu mày: “Đây là chuyện của người lớn, một nhóc con như con không cần lo tới.”
“Ôi trời, mẫu thân, nữ nhi chỉ tò mò thôi mà.” Tô Oanh kéo dài ngữ điệu, nàng ta lắc lắc người làm nũng: “Mẫu thân, người nói cho nữ nhi biết với.”
Liễu Minh Khanh bị nàng ta làm cho hết cách, hơn nữa việc này là một hòn đá ném rơi hai con chim, vừa lùi được cuộc hôn nhân của Nguyễn Nguyễn, lại vừa giúp Tô Thụy An giải nguy, bà ta luôn thầm đắc ý, nhưng chỉ có thể làm ra vẻ buồn rầu.
Bây giờ Tô Oanh hỏi như thế, Liễu Minh Khanh không giấu được nữa, đuôi mày khóe mắt đều hiện rõ vẻ đắc ý.
“Hôm qua phụ thân con đã nói rồi, việc này như ván đóng thuyền.”
“Thật sự có liên quan đến Thôi công tử kia ạ?!” Tô Oanh trợn tròn mắt.
“Ừm.” Liễu Minh Khanh gật đầu: “Phụ thân con phá án được nên tâm trạng khá tốt, con biểu hiện cẩn thận chút, chuyện lúc trước sẽ qua nhanh thôi.”
Tô Oanh không hiểu thâm ý của Liễu Minh Khanh, bây giờ trong đầu nàng ta đang vang vọng câu nói vị hôn phu của Tô Nguyễn là kẻ mang tội giết người!
Nếu sau này nàng ta và Tô Nguyễn cãi nhau, thì nàng ta sẽ nói ra câu này! Tô Oanh thầm đắc ý.
Hơn nữa, sau này nếu có mai mối tới, nàng ta chỉ nàng âm thầm lan truyền chuyện này ra ngoài, vậy thì những gia đình tốt một chút sẽ kiêng kỵ, không đồng ý cưới Tô Nguyễn.
Cứ như thế, cả đời này Tô Nguyễn cũng không đuổi kịp nàng ta!
“Ta bận cả buổi trưa nên hơi mệt, con về đi.”
“Mẫu thân nghỉ ngơi cho khỏe, nữ nhi xin cáo lui.”
Đang lúc Tô Oanh định đi thì Tô Thụy An đột nhiên trở về.
Liễu Minh Khanh vội vàng bước lên đón, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lão gia, sao hôm nay người lại về sớm thế?”
Tô Oanh gọi một tiếng phụ thân.
Tô Thụy An thuận miệng ừ một tiếng, vẻ mặt của ông ta rất khó coi, dường như đã xảy ra chuyện gì đó khiến ông ta không vui.
“Lão gia, trong nha môn có chuyện gì thế?”
Tô Thụy An bực bội cởi áo quan ra: “Thôi Trạm đã được thả.”
“Cái gì?!” Liễu Minh Khanh và Tô Oanh đồng thời thốt lên đầy bất ngờ.
Tô Oanh không nhịn được buột miệng nói: “Phụ thân! Dù Thôi công tử có là vị hôn phu của Nguyễn Nguyễn thì người cũng không thể vì việc tư mà không màn đến luật pháp được!”
Liễu Minh Khanh trừng mắt với nàng ta, cẩn thận hỏi lại: “Vụ án có biến cố gì thế?”
“Sáng nay có người đưa tới manh mối mới của vụ án, chứng minh Thôi Trạm không liên quan đến việc này.”
Tô Oanh thầm thất vọng, nàng ta vừa định dùng việc này cười Tô Nguyễn, không ngờ vừa đảo mắt thôi mà Thôi Trạm đã được thả ra rồi.
Liễu Minh Khanh cũng rất thất vọng, nhưng bà ta không biểu hiện ra, trái lại còn mỉm cười, nói: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng Nguyễn Nguyễn cũng có thể yên tâm rồi.”
“Lão gia, phu nhân.” Lúc này Vu quản gia đứng ngoài cửa nói: “Thôi công tử đến.”
Tô Thụy An vốn đang phiền chán, bây giờ Thôi Trạm đến càng khiến ông ta ngột ngạt hơn.
“Để hắn vào đi.” Ông ta chẳng muốn chiêu đãi hắn chút nào.
Vu quản gia hơi ngẩn người: “Vâng.”
Tô Oanh lặng lẽ đứng sau bình phong, nàng ta cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình, Tô Thụy An chưa bảo nàng ta đi, vậy nàng ta sẽ không đi.
Vì nàng ta muốn nhìn xem vị hôn phu của Tô Nguyễn ra sao!
Nếu vừa xấu vừa thô tục, vậy nàng ta lại có chuyện cười Tô Nguyễn.
Tô Oanh đang suy nghĩ thế thì bỗng nghe một giọng nói lành lạnh lại từ tính vang lên: “Thôi Trạm gặp qua Tô đại nhân, Tô phu nhân.”
Giọng nói rất êm lại, nhưng lạnh như băng tuyết, thấm vào ruột gan.
Tô Oanh không nhịn được ngẩng đầu lên.
Vù!
Đầu óc nàng ta bỗng trống rỗng, rồi lại như có vô số đóm lửa bay lên.
Tô Oanh nhìn đến ngây dại.
Khó trách Tô Nguyễn không muốn từ hôn.
Nếu là nàng ta, nàng ta cũng sẽ không từ hôn.