Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Tô Nguyễn, lần này ta xem ngươi làm sao
Chương 7: Tô Nguyễn, lần này ta xem ngươi làm sao
Trong từ đường Tô phủ, Hạnh Vũ đang lặng lẽ mở cánh cửa sổ ở hướng Đông ló đầu ra nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Nguyễn.
Nàng ta gấp đến độ bật khóc, giờ này rồi sao tiểu thư vẫn chưa về? Nhị tiểu thư đã giết đến tận cửa rồi!
“Hạnh Vũ, mở cửa mau!” Tô Oanh bên ngoài đập cửa: “Ta mang thức ăn trưa cho Nguyễn Nguyễn đây!”
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Trước đó Tô Oanh bị Tô Nguyễn lấy Liễu Minh Khanh ra dọa nên chạy đi, không phục lắm cho nên quay lại tìm Hạ Vũ chạy đến đây canh giữ ngoài từ đường.
Hạ Vũ là người phụ trách may vá y phục lẫn giày quanh năm cho Tô gia, nào có thời gian bồi Tô Oanh chứ, cho nên đứng một lát đã tìm lý do rời đi.
Tô Oanh không cam lòng nên đã đi tìm Liễu Minh Khanh, có điều nàng ta cũng không nói Tô Nguyễn định chạy trốn, nàng ta không ngu, không có chứng cứ gì đã nói nếu không may bị Tô Nguyễn đánh lại một đòn thì người bị phạt là nàng ta.
Từ giữa trưa nàng ta đã đi theo bên cạnh Liễu Minh Khanh, Liễu Minh Khánh tính sổ sách thì nàng ta bên cạnh bưng trà rót nước, Liễu Minh Khanh đến nhà bếp thì nàng ta lấy nước rửa rau.
Chờ đến Vu thẩm nấu cơm trưa xong, Tô Oanh bèn chủ động nhận việc đưa cơm cho Tô Nguyễn, ban đầu Liễu Minh Khanh không đồng ý, bà ta biết rõ tâm tư của Tô Oanh.
“Mẫu thân, chân của người bị trật chưa khỏi, nữ nhi rất đau lòng, cảm thấy mình vô dụng không chia sẻ được gì cho mẫu thân.”
Tô Oanh bày ra vẻ đau lòng: “Nữ nhi biết mẫu thân lo lắng điều gì, nữ nhi đảm bảo sau khi đưa đồ ăn trưa xong sẽ về ngay lập tức.”
Sau khi nàng ta đảm bảo tới đảm bảo lui thì Liễu Minh Khanh mới miễn cưỡng đồng ý, chân bà ta bị trật thật, mới sáng sớm đã hoạt động rồi, có phần chịu không nổi.
“Không cho phép con chê cười Nguyễn Nguyễn, cũng không được nói lời khó nghe, nếu không ta không tha cho con đâu.” Liễu Minh Khanh cảnh cáo.
“Vâng, mẫu thân.”
Tô Oanh xếp gọn cơm trưa vào rồi quang minh chính đại đi tới từ đường, kết quả như nàng ta dự liệu, Hạnh Vũ không chịu mở cửa.
Chắc chắn có quỷ! Tô Oanh kích động không thôi.
“Hạnh Vũ, nếu ngươi không mở vậy ta sẽ đạp cửa!” Nàng ta gào lên bên ngoài.
“Nhị.. Tiểu thư, tiểu thư nói bây giờ nàng vẫn chưa đói.” Hạnh Vũ lắp bắp đáp lại.
“Vậy ngươi cầm cơm trưa vào trước, ta còn về báo mới mẫu thân.”
“Tiểu thư nói, mời Nhị.. tiểu thư đặt cơm trưa trước cửa, lát nữa nàng muốn ăn sẽ lấy vào.”
Không chịu mở cửa à? Tô Oanh càng chắc chắn hơn bên trong có quỷ, nàng ta đảo mắt một vòng: “Vậy được, ta đặt ở bên ngoài, nếu lát nữa mẫu thân đến thì ngươi nhớ nói rõ với bà, không phải ta không đưa vào, là Nguyễn Nguyễn không mở cửa.”
Hạnh Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, Nhị tiểu thư.”
Tô Oanh đặt hộp cơm xuống rồi xoay người đi, nàng ta muốn đi tìm Liễu Minh Khanh, trước không dám chắc Tô Nguyễn không ở trong phòng, bây giờ nàng ta đã chắc chắn trăm phần trăm, Tô Nguyễn không có trong từ đường!
Cơ hội cáo trạng tốt như thế, sao nàng ta bỏ qua được?
Đáng tiếc nha môn bận bịu, Tô Thụy An lại muốn chuẩn bị cho kỳ sát hạch tại kinh thành vào tháng mười một cho nên trưa không rảnh về dùng cơm. Nếu không phải thế thì để Tô Thụy An biết Tô Nguyễn không có bên trong, vậy thì càng vui hơn!
Tô Oanh vừa cảm thấy đáng thương vừa có chút đáng tiếc.
Đi chưa được hai bước thì có một bóng người xuất hiện trước rừng trúc: “Mẫu thân!” Nàng ta gọi.
Thì ra Liễu Minh Khanh suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không yên tâm Tô Oanh và Tô Nguyễn, quyết định tự mình đến xem thử.
Tô Oanh chạy đến đỡ bà ta: “Mẫu thân, người đến thật đúng lúc, Nguyễn Nguyễn không chịu ăn cơm! Nữ nhi nhớ rằng nàng ta nói mình không khỏe, hoặc là vẫn còn đang tức giận vì phụ thân, người mau đến khuyên nàng ta đi.”
“Nguyễn Nguyễn đang bị thương, sao không ăn được chứ?” Liễu Minh Khanh nhíu mày: “Mau dìu ta đến.”
“Vâng, mẫu thân.” Nụ cười đắc ý lóe lên trên gương mặt Tô Oanh, nàng ta nhanh chóng đỡ Liễu Minh Khanh đến từ đường.
“Rầm rầm!” Hạnh Vũ trong phòng vừa thở ra một hơi, nghe được âm thanh này thì suýt đã mất hồn.
“Nhị.. Nhị tiểu thư, tiểu thư nói..”
“Hạnh Vũ, là ta, mở cửa.” Liễu Minh Khanh dịu dàng nói: “Để ta xem Nguyễn Nguyễn thế nào.”
Phu.. Phu nhân đã tới? Hạnh Vũ tái mặt: “Phu nhân, tiểu thư nói.. Nàng muốn nghỉ ngơi.”
“Có phải Nguyễn Nguyễn không khỏe không?” Liễu Minh Khanh đẩy cửa một cái: “Mở cửa ra!”
Giọng nói của bà ta nghiêm nghị, Hạnh Vũ có phần không đỡ nổi: “Phu nhân đừng lo lắng, tiểu thư không sao, là hôm qua… Trên lưng đau quá nên ngủ không ngon, bây giờ hơi mệt.”
“Nguyễn Nguyễn, ta rất lo lắng cho con…” Liễu Minh Khanh vẫn kiên nhẫn nói hai câu nhưng cánh cửa từ đường vẫn đóng chặt.
“Mẫu thân, liệu Nguyễn Nguyễn có.. Lén chạy ra ngoài không? Chuyện này không thể để phụ thân biết được.” Ánh mắt Tô Oanh lóe lên: “Hay là nữ nhi đi tìm quản gia để ông ta đến mở cửa?”
Hạnh Vũ cứ chối tới chối lui không chịu mở cửa, Liễu Minh Khanh bắt đầu có cảm giác không đúng. Trước đây Tô Nguyễn bị Tô Thụy An phạt thì cũng sẽ giận dỗi không ăn cơm, nhưng xưa nay đều không có chuyện không chịu gặp bà ta.
Lẽ nào đã chạy ra ngoài như lời Tô Oanh nói? Liễu Minh Khanh nhớ đến những cử chỉ khác thường ngày hôm qua của Tô Nguyễn, trầm ngâm một hồi: “Vậy con đi..”
“Tô Nguyễn, mở cửa ra cho ta!” Lúc này một tiếng quát chói tai vang lên từ đằng sau, Hạnh Vũ bên trong sợ đến mức ngã rầm xuống đất, còn Tô Oanh thì lại sáng mắt lên.
Trời cũng giúp ta, Tô Thụy An về, Tô Nguyễn chết chắc rồi!
“Phụ thân!” Nàng ta bước nhanh đến trước mặt Tô Thụy An, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Lão gia, sao người lại về rồi?” Liễu Minh Khanh bất ngờ nói.
Mây ngày nay Tô Thụy An vẫn luôn dùng cơm trưa tại nha môn, có khi ăn tối bên kia xong mới trở về.
“Có chút việc.” Tô Thụy An nhìn sau lưng Liễu Minh Khanh một cái, giọng nói từ tức giận chuyển thành nghiêm khắc: “Không trở lại cũng không biết thứ nghiệp chướng này làm gì sau lưng!”
“Xem ra chuyện hôm qua nó còn không biết sai ở đâu!”
“Chắc chắn Nguyễn Nguyễn vẫn còn giận phụ thân.” Tô Oanh chen miệng vào.
“Tô Oanh!” Liễu Minh Khanh trừng mắt với nàng ta một chút, cảnh cáo không cho nàng ta thêm dầu vào lửa.
Tô Thụy An cười lạnh, nói: “Oanh Oanh nói không sai, phu nhân không cần bao che cho thứ nghiệp chướng này!”
‘Mở cửa! Không thì cút ra khỏi Tô phủ!”
Tô Thụy An lên tiếng, Hạnh Vũ nào dám không làm theo? Nàng ta run rẩy chầm chậm mở ra một khe cửa.
Tô Oanh nóng ruột nên dùng sức đẩy vào, Hạnh Vũ bị cửa đụng vào nên ngã nhào xuống đất, đau đến mức nàng ta hít một hơi.
Tô Oanh vô cùng vui mừng, đúng là nàng ta không có ở đây!: “Ồ, sao Nguyễn Nguyễn lại không ở đây? Không phải đã lén chạy ra ngoài rồi chứ?”
“Đồ nghiệp chướng! Cố ý đối nghịch với ta đúng không?” Tô Thụy An nổi giận đùng đùng, Tô Nguyễn nhiều lần khiêu chiến uy quyền của ông ta, khiến ông ta rất tức giận.
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
“Hạnh Vũ, Nguyễn Nguyễn đâu?” Liễu Minh Khanh cúi đầu hỏi Hạnh Vũ trên đất.
“Tiểu thư.. Tiểu thư…” Hạnh Vũ thổi lòng bàn tay bị trầy da, đỏ mắt ấp úng.
“Người đâu! Ra ngoài tìm cho ta!” Tô Thuy An đen mặt nói: “Xem lần này ta có đánh gãy chân nó không!”
Liễu Minh Khanh đau đầu xoa huyệt thái dương: “Lão gia, người đừng tức giận quá độ, tìm được Nguyễn Nguyễn rồi nói..”
Tô Oanh đứng một bên che miệng cười trộm, Tô Nguyễn, ta xem lần này ngươi làm sao!
Trong từ đường Tô phủ, Hạnh Vũ đang lặng lẽ mở cánh cửa sổ ở hướng Đông ló đầu ra nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Nguyễn.
Nàng ta gấp đến độ bật khóc, giờ này rồi sao tiểu thư vẫn chưa về? Nhị tiểu thư đã giết đến tận cửa rồi!
“Hạnh Vũ, mở cửa mau!” Tô Oanh bên ngoài đập cửa: “Ta mang thức ăn trưa cho Nguyễn Nguyễn đây!”
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Trước đó Tô Oanh bị Tô Nguyễn lấy Liễu Minh Khanh ra dọa nên chạy đi, không phục lắm cho nên quay lại tìm Hạ Vũ chạy đến đây canh giữ ngoài từ đường.
Hạ Vũ là người phụ trách may vá y phục lẫn giày quanh năm cho Tô gia, nào có thời gian bồi Tô Oanh chứ, cho nên đứng một lát đã tìm lý do rời đi.
Tô Oanh không cam lòng nên đã đi tìm Liễu Minh Khanh, có điều nàng ta cũng không nói Tô Nguyễn định chạy trốn, nàng ta không ngu, không có chứng cứ gì đã nói nếu không may bị Tô Nguyễn đánh lại một đòn thì người bị phạt là nàng ta.
Từ giữa trưa nàng ta đã đi theo bên cạnh Liễu Minh Khanh, Liễu Minh Khánh tính sổ sách thì nàng ta bên cạnh bưng trà rót nước, Liễu Minh Khanh đến nhà bếp thì nàng ta lấy nước rửa rau.
Chờ đến Vu thẩm nấu cơm trưa xong, Tô Oanh bèn chủ động nhận việc đưa cơm cho Tô Nguyễn, ban đầu Liễu Minh Khanh không đồng ý, bà ta biết rõ tâm tư của Tô Oanh.
“Mẫu thân, chân của người bị trật chưa khỏi, nữ nhi rất đau lòng, cảm thấy mình vô dụng không chia sẻ được gì cho mẫu thân.”
Tô Oanh bày ra vẻ đau lòng: “Nữ nhi biết mẫu thân lo lắng điều gì, nữ nhi đảm bảo sau khi đưa đồ ăn trưa xong sẽ về ngay lập tức.”
Sau khi nàng ta đảm bảo tới đảm bảo lui thì Liễu Minh Khanh mới miễn cưỡng đồng ý, chân bà ta bị trật thật, mới sáng sớm đã hoạt động rồi, có phần chịu không nổi.
“Không cho phép con chê cười Nguyễn Nguyễn, cũng không được nói lời khó nghe, nếu không ta không tha cho con đâu.” Liễu Minh Khanh cảnh cáo.
“Vâng, mẫu thân.”
Tô Oanh xếp gọn cơm trưa vào rồi quang minh chính đại đi tới từ đường, kết quả như nàng ta dự liệu, Hạnh Vũ không chịu mở cửa.
Chắc chắn có quỷ! Tô Oanh kích động không thôi.
“Hạnh Vũ, nếu ngươi không mở vậy ta sẽ đạp cửa!” Nàng ta gào lên bên ngoài.
“Nhị.. Tiểu thư, tiểu thư nói bây giờ nàng vẫn chưa đói.” Hạnh Vũ lắp bắp đáp lại.
“Vậy ngươi cầm cơm trưa vào trước, ta còn về báo mới mẫu thân.”
“Tiểu thư nói, mời Nhị.. tiểu thư đặt cơm trưa trước cửa, lát nữa nàng muốn ăn sẽ lấy vào.”
Không chịu mở cửa à? Tô Oanh càng chắc chắn hơn bên trong có quỷ, nàng ta đảo mắt một vòng: “Vậy được, ta đặt ở bên ngoài, nếu lát nữa mẫu thân đến thì ngươi nhớ nói rõ với bà, không phải ta không đưa vào, là Nguyễn Nguyễn không mở cửa.”
Hạnh Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, Nhị tiểu thư.”
Tô Oanh đặt hộp cơm xuống rồi xoay người đi, nàng ta muốn đi tìm Liễu Minh Khanh, trước không dám chắc Tô Nguyễn không ở trong phòng, bây giờ nàng ta đã chắc chắn trăm phần trăm, Tô Nguyễn không có trong từ đường!
Cơ hội cáo trạng tốt như thế, sao nàng ta bỏ qua được?
Đáng tiếc nha môn bận bịu, Tô Thụy An lại muốn chuẩn bị cho kỳ sát hạch tại kinh thành vào tháng mười một cho nên trưa không rảnh về dùng cơm. Nếu không phải thế thì để Tô Thụy An biết Tô Nguyễn không có bên trong, vậy thì càng vui hơn!
Tô Oanh vừa cảm thấy đáng thương vừa có chút đáng tiếc.
Đi chưa được hai bước thì có một bóng người xuất hiện trước rừng trúc: “Mẫu thân!” Nàng ta gọi.
Thì ra Liễu Minh Khanh suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không yên tâm Tô Oanh và Tô Nguyễn, quyết định tự mình đến xem thử.
Tô Oanh chạy đến đỡ bà ta: “Mẫu thân, người đến thật đúng lúc, Nguyễn Nguyễn không chịu ăn cơm! Nữ nhi nhớ rằng nàng ta nói mình không khỏe, hoặc là vẫn còn đang tức giận vì phụ thân, người mau đến khuyên nàng ta đi.”
“Nguyễn Nguyễn đang bị thương, sao không ăn được chứ?” Liễu Minh Khanh nhíu mày: “Mau dìu ta đến.”
“Vâng, mẫu thân.” Nụ cười đắc ý lóe lên trên gương mặt Tô Oanh, nàng ta nhanh chóng đỡ Liễu Minh Khanh đến từ đường.
“Rầm rầm!” Hạnh Vũ trong phòng vừa thở ra một hơi, nghe được âm thanh này thì suýt đã mất hồn.
“Nhị.. Nhị tiểu thư, tiểu thư nói..”
“Hạnh Vũ, là ta, mở cửa.” Liễu Minh Khanh dịu dàng nói: “Để ta xem Nguyễn Nguyễn thế nào.”
Phu.. Phu nhân đã tới? Hạnh Vũ tái mặt: “Phu nhân, tiểu thư nói.. Nàng muốn nghỉ ngơi.”
“Có phải Nguyễn Nguyễn không khỏe không?” Liễu Minh Khanh đẩy cửa một cái: “Mở cửa ra!”
Giọng nói của bà ta nghiêm nghị, Hạnh Vũ có phần không đỡ nổi: “Phu nhân đừng lo lắng, tiểu thư không sao, là hôm qua… Trên lưng đau quá nên ngủ không ngon, bây giờ hơi mệt.”
“Nguyễn Nguyễn, ta rất lo lắng cho con…” Liễu Minh Khanh vẫn kiên nhẫn nói hai câu nhưng cánh cửa từ đường vẫn đóng chặt.
“Mẫu thân, liệu Nguyễn Nguyễn có.. Lén chạy ra ngoài không? Chuyện này không thể để phụ thân biết được.” Ánh mắt Tô Oanh lóe lên: “Hay là nữ nhi đi tìm quản gia để ông ta đến mở cửa?”
Hạnh Vũ cứ chối tới chối lui không chịu mở cửa, Liễu Minh Khanh bắt đầu có cảm giác không đúng. Trước đây Tô Nguyễn bị Tô Thụy An phạt thì cũng sẽ giận dỗi không ăn cơm, nhưng xưa nay đều không có chuyện không chịu gặp bà ta.
Lẽ nào đã chạy ra ngoài như lời Tô Oanh nói? Liễu Minh Khanh nhớ đến những cử chỉ khác thường ngày hôm qua của Tô Nguyễn, trầm ngâm một hồi: “Vậy con đi..”
“Tô Nguyễn, mở cửa ra cho ta!” Lúc này một tiếng quát chói tai vang lên từ đằng sau, Hạnh Vũ bên trong sợ đến mức ngã rầm xuống đất, còn Tô Oanh thì lại sáng mắt lên.
Trời cũng giúp ta, Tô Thụy An về, Tô Nguyễn chết chắc rồi!
“Phụ thân!” Nàng ta bước nhanh đến trước mặt Tô Thụy An, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Lão gia, sao người lại về rồi?” Liễu Minh Khanh bất ngờ nói.
Mây ngày nay Tô Thụy An vẫn luôn dùng cơm trưa tại nha môn, có khi ăn tối bên kia xong mới trở về.
“Có chút việc.” Tô Thụy An nhìn sau lưng Liễu Minh Khanh một cái, giọng nói từ tức giận chuyển thành nghiêm khắc: “Không trở lại cũng không biết thứ nghiệp chướng này làm gì sau lưng!”
“Xem ra chuyện hôm qua nó còn không biết sai ở đâu!”
“Chắc chắn Nguyễn Nguyễn vẫn còn giận phụ thân.” Tô Oanh chen miệng vào.
“Tô Oanh!” Liễu Minh Khanh trừng mắt với nàng ta một chút, cảnh cáo không cho nàng ta thêm dầu vào lửa.
Tô Thụy An cười lạnh, nói: “Oanh Oanh nói không sai, phu nhân không cần bao che cho thứ nghiệp chướng này!”
‘Mở cửa! Không thì cút ra khỏi Tô phủ!”
Tô Thụy An lên tiếng, Hạnh Vũ nào dám không làm theo? Nàng ta run rẩy chầm chậm mở ra một khe cửa.
Tô Oanh nóng ruột nên dùng sức đẩy vào, Hạnh Vũ bị cửa đụng vào nên ngã nhào xuống đất, đau đến mức nàng ta hít một hơi.
Tô Oanh vô cùng vui mừng, đúng là nàng ta không có ở đây!: “Ồ, sao Nguyễn Nguyễn lại không ở đây? Không phải đã lén chạy ra ngoài rồi chứ?”
“Đồ nghiệp chướng! Cố ý đối nghịch với ta đúng không?” Tô Thụy An nổi giận đùng đùng, Tô Nguyễn nhiều lần khiêu chiến uy quyền của ông ta, khiến ông ta rất tức giận.
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
“Hạnh Vũ, Nguyễn Nguyễn đâu?” Liễu Minh Khanh cúi đầu hỏi Hạnh Vũ trên đất.
“Tiểu thư.. Tiểu thư…” Hạnh Vũ thổi lòng bàn tay bị trầy da, đỏ mắt ấp úng.
“Người đâu! Ra ngoài tìm cho ta!” Tô Thuy An đen mặt nói: “Xem lần này ta có đánh gãy chân nó không!”
Liễu Minh Khanh đau đầu xoa huyệt thái dương: “Lão gia, người đừng tức giận quá độ, tìm được Nguyễn Nguyễn rồi nói..”
Tô Oanh đứng một bên che miệng cười trộm, Tô Nguyễn, ta xem lần này ngươi làm sao!