Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Không Bình Thường
Tô Thanh Anh quay người lại trừng mắt nhìn cô ta, ánh nhìn đầy tức giận của cô làm mọi người kinh ngạc. Lăng Sang sợ cô lại làm hại Lưu Tuyết Nhiên, liền tiến đến đẩy cô ngã xuống đất. Vết thương ở lòng bàn chân cô bị động mạnh rách ra, đau rát vô cùng nhưng trên khuôn mặt Tô Thanh Anh không lộ ra biểu cảm gì, chưa kịp để hai người bạn đỡ lấy đã đứng lên, nhếch môi nhìn Lưu Tuyết Nhiên.
"Ghen tị với cô? Ha, tại sao phải ghen tị với cô? Anh trai tôi yêu thương tôi rất nhiều, còn cô chỉ là thứ bám người mặt dày ở nhà tôi thì lên giọng với ai? Dơ bẩn, rẻ rách!"
"Thanh Anh, sao cậu lại nói như vậy?"
Lưu Tuyết Nhiên rơi nước mắt, bắt đầu khóc nấc đáng thương, càng kích động bọn người kia.
"Được lắm Tô Thanh Anh, hôm nay tôi không dạy cho cậu một bài học tôi không phải là Lăng Sang!"
Cô ta liền nhào đến phía cô, La Di nhanh chân đến ngăn cản chặn cô ta, hai bọn họ đều học võ, đánh nhau bất phân thắng bại. Thấy Lăng Sang đang đánh nhau với La Di, bọn nữ sinh còn lại hùng hổ xông đến Tô Thanh Anh, Vi Tiểu Mẫn cũng như cô không học chút võ thuật gì, cô ấy hoảng sợ hét lớn cầu cứu.
Khoảnh khắc Tô Thanh Anh xém chút bị một nữ sinh đấm vào mặt thì một bàn tay kịp thời kéo cô về phía sau, tấm lưng va vào lòng ngực to lớn. Trên đỉnh đầu Tô Thanh Anh cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông, không cần nhìn cô cũng biết là ai.
"Anh cả?"
Thấy hắn, mấy nữ sinh liền dừng tay lại hết, Lưu Tuyết Nhiên cụp mắt sợ sệt.
Lăng Sang với những vết trầy xước bầm tím khắp mặt, đi đến ôm lấy bả vai cô ta, động viên.
"Cậu sợ cái gì, người làm sai là cô ta!"
La Di cũng bị đánh trầy xước không thua kém gì, lớn tiếng nói:
"Tô tổng, là bọn họ kiếm chuyện với Thanh Anh trước. Anh cũng thấy đó, chỉ chút nữa là Thanh Anh bị thương rồi, tất cả là tại cô ta!"
Bị La Di chỉ thẳng mặt, Lưu Tuyết Nhiên kích động xua tay.
"Anh Thần, em…"
"Tất cả chỉ là chủ ý của chúng tôi, Tuyết Nhiên chẳng dính líu gì cả. Là tôi thấy bất bình vì Tô Thanh Anh ức hiếp cậu ấy. Tô tổng anh không thấy đâu, ban nãy không có anh em gái thân yêu của anh đã mắng chửi Tuyết Nhiên thế nào, nào là dơ bẩn rẻ rách."
La Di không yếu thế tức giận cãi lại:
"Cô ta đáng bị nói như vậy!"
"Đủ rồi!"
Chỉ hai chữ của Tô Cảnh Thần đã làm mọi người run sợ không dám hé nửa lời, không khí chìm vào áp bức nặng nề.
"Các người đã học đại học rồi không chú tâm học hành mà cãi lộn đánh nhau cái gì? Nên nhớ Tô Thanh Anh là em gái của tôi, nếu ai dám đụng vào em ấy dù chỉ một cọng tóc tôi sẽ thẳng tay trừng trị kẻ đó. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu có lần sau thì đừng hòng."
Nói xong, Tô Cảnh Thần dứt khoát bế Tô Thanh Anh lên từng bước mạnh mẽ rời khỏi lớp học.
Suốt đoạn đường xuống cổng trường, chẳng ai nói gì với nhau, Tô Thanh Anh chỉ nghe được tiếng tim đập dồn dập và bước chân vững chắc của hắn. Tô Cảnh Thần đặt cô ngồi vào ghế xe đóng rầm cửa lại, bản thân vòng qua bên kia xe ngồi vào kế bên cô, chưa kịp đóng cửa đã bị người khác dùng tay chặn lại, tiếp đó là thân ảnh của Lưu Tuyết Nhiên chui vào trong xe ngồi sát bên Tô Cảnh Thần. Cô ta níu tay anh, gấp gáp nói:
"Anh Thần, em thề với anh chuyện này là do những nữ sinh kia hiểu lầm thôi. Bọn họ thấy em bị thương nên có hỏi, biết được em ở chung nhà với Thanh Anh cộng với bọn họ có thành kiến với cô ấy từ trước nên sinh sự, em đã cố cản rồi nhưng không được, em thật sự xin lỗi!"
Không ngờ Tô Cảnh Thần làm như không nghe lời cô ta nói, chuyển sang chủ đề khác.
"Người của anh đã tìm được căn nhà tốt cho em rồi, gần trường thuận tiện đi lại, họ cũng đã chuyển đồ em đến rồi, bây giờ chỉ cần một đoạn nữa là đến."
Hắn vừa nói vừa tìm trong xe một hộp cứu thương cúi người xuống băng bó vết thương lại cho Tô Thanh Anh, vết thương bị rách ra, máu chảy rất nhiều, cô cắn răng chịu đau. Lưu Tuyết Nhiên tay siết chặt vạt áo nhìn hắn ân cần lo lắng cho Tô Thanh Anh. Lại như vậy, hắn lại đối xử tốt với con gái của kẻ thù.
Đúng như Tô Cảnh Thần nói, xe chạy một đoạn rồi dừng lại trước một căn nhà sang trọng, Tô Thanh Anh thầm tỏ ra khinh khỉnh trong lòng, Tô Cảnh Thần đối tốt với Lưu Tuyết Nhiên thật, mua cho cô ta một căn nhà to như vậy là lúc nào rảnh rỗi chạy đến ở cùng cô ta sao?
Lưu Tuyết Nhiên vào trong nhà, vẫn luyến tiếc nhìn Tô Cảnh Thần đang miệt mài băng bó lại vết thương cho Tô Thanh Anh. Chiếc xe dần khuất bóng, khuôn mặt ban nãy hiền lành của Lưu Tuyết Nhiên bỗng thành giận dữ. Tô Thanh Anh hiện tại khó đối phó hơn lúc trước nhiều. Sao tự dưng quan hệ của bọ họ tốt lên kia chứ? Rõ ràng là con kẻ thù hắn lại đối xử tốt như vậy, trực giác cho cô ta biết Tô Cảnh Thần đối với Tô Thanh Anh là không bình thường.
"Ghen tị với cô? Ha, tại sao phải ghen tị với cô? Anh trai tôi yêu thương tôi rất nhiều, còn cô chỉ là thứ bám người mặt dày ở nhà tôi thì lên giọng với ai? Dơ bẩn, rẻ rách!"
"Thanh Anh, sao cậu lại nói như vậy?"
Lưu Tuyết Nhiên rơi nước mắt, bắt đầu khóc nấc đáng thương, càng kích động bọn người kia.
"Được lắm Tô Thanh Anh, hôm nay tôi không dạy cho cậu một bài học tôi không phải là Lăng Sang!"
Cô ta liền nhào đến phía cô, La Di nhanh chân đến ngăn cản chặn cô ta, hai bọn họ đều học võ, đánh nhau bất phân thắng bại. Thấy Lăng Sang đang đánh nhau với La Di, bọn nữ sinh còn lại hùng hổ xông đến Tô Thanh Anh, Vi Tiểu Mẫn cũng như cô không học chút võ thuật gì, cô ấy hoảng sợ hét lớn cầu cứu.
Khoảnh khắc Tô Thanh Anh xém chút bị một nữ sinh đấm vào mặt thì một bàn tay kịp thời kéo cô về phía sau, tấm lưng va vào lòng ngực to lớn. Trên đỉnh đầu Tô Thanh Anh cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông, không cần nhìn cô cũng biết là ai.
"Anh cả?"
Thấy hắn, mấy nữ sinh liền dừng tay lại hết, Lưu Tuyết Nhiên cụp mắt sợ sệt.
Lăng Sang với những vết trầy xước bầm tím khắp mặt, đi đến ôm lấy bả vai cô ta, động viên.
"Cậu sợ cái gì, người làm sai là cô ta!"
La Di cũng bị đánh trầy xước không thua kém gì, lớn tiếng nói:
"Tô tổng, là bọn họ kiếm chuyện với Thanh Anh trước. Anh cũng thấy đó, chỉ chút nữa là Thanh Anh bị thương rồi, tất cả là tại cô ta!"
Bị La Di chỉ thẳng mặt, Lưu Tuyết Nhiên kích động xua tay.
"Anh Thần, em…"
"Tất cả chỉ là chủ ý của chúng tôi, Tuyết Nhiên chẳng dính líu gì cả. Là tôi thấy bất bình vì Tô Thanh Anh ức hiếp cậu ấy. Tô tổng anh không thấy đâu, ban nãy không có anh em gái thân yêu của anh đã mắng chửi Tuyết Nhiên thế nào, nào là dơ bẩn rẻ rách."
La Di không yếu thế tức giận cãi lại:
"Cô ta đáng bị nói như vậy!"
"Đủ rồi!"
Chỉ hai chữ của Tô Cảnh Thần đã làm mọi người run sợ không dám hé nửa lời, không khí chìm vào áp bức nặng nề.
"Các người đã học đại học rồi không chú tâm học hành mà cãi lộn đánh nhau cái gì? Nên nhớ Tô Thanh Anh là em gái của tôi, nếu ai dám đụng vào em ấy dù chỉ một cọng tóc tôi sẽ thẳng tay trừng trị kẻ đó. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu có lần sau thì đừng hòng."
Nói xong, Tô Cảnh Thần dứt khoát bế Tô Thanh Anh lên từng bước mạnh mẽ rời khỏi lớp học.
Suốt đoạn đường xuống cổng trường, chẳng ai nói gì với nhau, Tô Thanh Anh chỉ nghe được tiếng tim đập dồn dập và bước chân vững chắc của hắn. Tô Cảnh Thần đặt cô ngồi vào ghế xe đóng rầm cửa lại, bản thân vòng qua bên kia xe ngồi vào kế bên cô, chưa kịp đóng cửa đã bị người khác dùng tay chặn lại, tiếp đó là thân ảnh của Lưu Tuyết Nhiên chui vào trong xe ngồi sát bên Tô Cảnh Thần. Cô ta níu tay anh, gấp gáp nói:
"Anh Thần, em thề với anh chuyện này là do những nữ sinh kia hiểu lầm thôi. Bọn họ thấy em bị thương nên có hỏi, biết được em ở chung nhà với Thanh Anh cộng với bọn họ có thành kiến với cô ấy từ trước nên sinh sự, em đã cố cản rồi nhưng không được, em thật sự xin lỗi!"
Không ngờ Tô Cảnh Thần làm như không nghe lời cô ta nói, chuyển sang chủ đề khác.
"Người của anh đã tìm được căn nhà tốt cho em rồi, gần trường thuận tiện đi lại, họ cũng đã chuyển đồ em đến rồi, bây giờ chỉ cần một đoạn nữa là đến."
Hắn vừa nói vừa tìm trong xe một hộp cứu thương cúi người xuống băng bó vết thương lại cho Tô Thanh Anh, vết thương bị rách ra, máu chảy rất nhiều, cô cắn răng chịu đau. Lưu Tuyết Nhiên tay siết chặt vạt áo nhìn hắn ân cần lo lắng cho Tô Thanh Anh. Lại như vậy, hắn lại đối xử tốt với con gái của kẻ thù.
Đúng như Tô Cảnh Thần nói, xe chạy một đoạn rồi dừng lại trước một căn nhà sang trọng, Tô Thanh Anh thầm tỏ ra khinh khỉnh trong lòng, Tô Cảnh Thần đối tốt với Lưu Tuyết Nhiên thật, mua cho cô ta một căn nhà to như vậy là lúc nào rảnh rỗi chạy đến ở cùng cô ta sao?
Lưu Tuyết Nhiên vào trong nhà, vẫn luyến tiếc nhìn Tô Cảnh Thần đang miệt mài băng bó lại vết thương cho Tô Thanh Anh. Chiếc xe dần khuất bóng, khuôn mặt ban nãy hiền lành của Lưu Tuyết Nhiên bỗng thành giận dữ. Tô Thanh Anh hiện tại khó đối phó hơn lúc trước nhiều. Sao tự dưng quan hệ của bọ họ tốt lên kia chứ? Rõ ràng là con kẻ thù hắn lại đối xử tốt như vậy, trực giác cho cô ta biết Tô Cảnh Thần đối với Tô Thanh Anh là không bình thường.