Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Thật Ra Chúng Ta Có Thể Yêu Nhau
Tô Thanh Anh từ xa thấy Tô Cảnh Thần đến, cao giọng gọi hắn:
"Anh cả!"
Hắn nhắm về hướng cô mà đi, chưa đến năm giây đã đứng trước mặt Tô Thanh Anh, hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Cô bắt đầu kể hắn nghe về chuyện đánh nhau của đám La Di và Lăng Sang, nhờ hắn giúp đỡ.
"Em lại gây chuyện?"
"Em thề với anh chuyện này em không biết gì cả. Anh giúp La Di đi mà!"
Tô Thanh Anh níu lấy cánh tay hắn lắc lắc, ra vẻ nài nỉ cầu xin, hắn nhếch môi, thu tay mình lại. Chuyện này đối với hắn không thành vấn đề, chỉ là rất thích nhìn bộ dạng muốn xin xỏ của Tô Thanh Anh, mỗi lần như thế, cô sẽ ôm tay hắn lắc lắc nũng nịu thế này, trông rất đáng yêu.
Tô Cảnh Thần vào phòng giám hiệu, chỉ trong năm phút đi ra, đầu tiên cô thấy bọn Lăng Sang sắc mặt rất khó coi, lườm cô một cái rồi đi mất hút, sau đó là bọn người La Di, có vẻ rất sợ Tô Cảnh Thần, e dè chào hỏi cô vài câu rồi đi về lớp.
Giải quyết xong chuyện này thì cũng đã tan học mất, Tô Thanh Anh lên lớp lấy cặp sách đi về cùng Tô Cảnh Thần. Trên xe cô được biết bọn người của Lăng Sang sẽ không còn được học ở ngôi trường này nữa mà chuyển đến ngôi trường khác, không tiếp tục gây bất lợi cho cô. Tô Thanh Anh tỏ ra vô cùng khâm phục Tô Cảnh Thần.
"Anh cả lợi hại thật!"
"Em sau này đừng gây chuyện nữa, không phải lúc nào anh cũng có thể giải quyết rắc rối cho em được."
"Em không hề gây chuyện, anh hãy đi hỏi Lưu Tuyết Nhiên của anh đi, mọi chuyện đều do cô ta mà em bị cả khối ghét bỏ. Suốt ngày ra vẻ bạch liên hoa nhưng đằng sau thì vu oan giá họa cho em."
"Em ấy không phải là người như vậy, anh sẽ nói chuyện với em ấy, sau này không động chạm đến em nữa."
Cô ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ bĩu môi.
"Tốt nhất là vậy đi!"
Tô Thanh Anh làm sao có thể bỏ qua cho người đã từng hành hạ giết chết cô, chỉ là hiện tại cơ hội báo thù chưa thích hợp.
"Anh rảnh không? Đi ăn với em một bữa đi!"
Hắn nhìn cô do dự một lúc, Lục Hách lên tiếng nhắc nhở, dường như cậu ta nghĩ rằng hắn quên mất chuyện quan trọng.
"Tô tổng, một lúc anh còn có cuộc họp."
Đáy mắt Tô Thanh Anh có chút thất vọng, xẹt qua chưa đến hai giây rồi biến mất, nhưng Tô Cảnh Thần nhận thấy rõ, vươn tay khẽ xoa đầu cô, bảo:
"Cuộc họp hôm nay khá quan trọng, hôm khác anh sẽ đưa em đi ăn."
Được hắn xoa đầu, cô cười hì hì, vui vẻ trở lại.
"Anh bận thì cứ làm việc của mình, chỉ là em rảnh rỗi quá. Chiều nay em sẽ rủ Tiểu Mẫn và La Di đi trung tâm thương mại."
"Có tiền không?"
"Còn hỏi, lúc trước anh đóng băng thẻ của em rồi còn gì?"
Tô Cảnh Thần khẽ cười với cô.
"Anh sẽ mở lại!"
…
Buổi chiều Tô Thanh Anh hào hứng đi trung tâm thương mại cùng hai cô bạn. Mục tiêu đầu tiên là phải tân trang nhan sắc cho Vi Tiểu Mẫn. Tô Thanh Anh đưa cô ấy đến phòng hoá trang gửi cho thợ trang điểm, chọn cho cô ấy một chiếc váy vô cùng đẹp mắt. La Di lo lắng phập phồng.
"Cậu nói xem nếu kế hoạch tân trang lại nhan sắc cho Tiểu Mẫn thất bại thì có làm cho cậu ấy buồn lòng thêm không?"
Tô Thanh Anh tự tin trả lời:
"Không đâu, mình thấy gương mặt của Tiểu Mẫn đâu phải là xấu, chỉ là không biết cách chăm chút bản thân. Tô Thanh Anh mình sẽ chăm chút cho cậu ấy thật tốt, thế cậu ấy mới quen được một người bạn trai giàu có. À nhắc đến bạn trai mới nhớ, cậu đấy, từng tuổi này mà chưa có mối quan hệ yêu đương nào, suốt ngày cứ đi gây lộn đánh nhau như con trai. Di Di à, cậu nên thay đổi lối sống đi chứ?"
"Ý cậu là chê mình ế sao?"
"Hừm… thật là vậy!"
La Di bắt đầu tức giận, gương mặt biến sắc hét lên:
"Ế cái đầu nhà cậu, bổn tiểu thư có rất nhiều nam sinh theo đuổi nha, chỉ là chẳng người nào tốt để mình bỏ vào mắt."
Tô Thanh Anh bỗng không còn để tâm đến La Di nữa, mắt trân trân nhìn phía sau cô ấy một cách ngỡ ngàng. La Di vẫn đang tức giận quát cô.
"Đừng vờ đánh trống lảng..."
"Di Di, Tiểu Mẫn… cậu ấy…"
Thấy vẻ mặt của Tô Thanh Anh vô cùng kinh ngạc, La Di nương theo ánh mắt của cô quay người lại, càng kinh hoàng hơn cả Tô Thanh Anh.
"Tiểu Mẫn, cậu…"
Vi Tiểu Mẫn hơi ngại ngùng tiến đến gần bọn họ, e dè hỏi:
"Thế nào? Trong mình dị lắm sao?"
"Không không không, đẹp như một tiên nữ. Ôi bạn tôi đẹp quá!"
Lời khen của La Di làm Vi Tiểu Mẫn vui vẻ nở nụ cười, nụ cười của cô ấy trong vô cùng thanh thoát. Tô Thanh Anh phải thốt nên:
"Biết thế mình đưa cậu đi đến đây sớm hơn rồi. Giờ thì đi theo mình mua mỹ phẩm thôi!"
Ba người dắt tay nhau đến quầy mua mỹ phẩm. Tô Thanh Anh kiếp trước là một tiểu thư vô cùng sành điệu, nghiên cứu vô số mỹ phẩm, thông thạo rất nhiều loại tốt mới có được nước da trắng hồng và da mặt đẹp đẽ mịn màng như em bé. Cô chọn cho Vi Tiểu Mẫn nhiều loại kem cho da khô nám, bảo rằng kiên trì sử dụng thì cô ấy sẽ đẹp lên. Vi Tiểu Mẫn vô cùng phấn khích. Cô ấy từ nhỏ mất mẹ, ở với cha cùng mẹ kế và đứa em gái. Từ nhỏ không nhận đủ tình thương của gia đình. Không ai chăm sóc cho cô ấy thứ gì, chỉ có mình cô ấy tự biết trưởng thành khôn lớn, thế nên tính cách Vi Tiểu Mẫn khá trầm lặng hơn so với Tô Thanh Anh và La Di.
Các cô gái chọn những thứ làm đẹp cho bản thân xong thì đi ăn một bụng đồ ăn vặt, sau đó đi mua bim bim. Đến chiều tối tay xách nách mang bắt xe về nhà.
Tối đến Tô Thanh Anh vừa đắp mặt nạ dưỡng ẩm da, vừa ăn bim bim, vừa xem hoạt hình. Dường như cô muốn bù đắp lại kiếp trước mình bị nhốt cô đơn trong phòng. Đến khi Tô Cảnh Thần về thì thấy cô em gái "thân yêu" đang hưởng thụ, cười ngặt nghẽo như một đứa con nít, hắn âm thầm đi đến cốc vào đầu cô một cái.
"Ui da!"
Tô Thanh Anh bị cốc bất ngờ xoa xoa đầu trong rất đáng thương, phụng phịu tức giận.
"Sao nhanh cốc đầu em?"
Hắn nhìn trên bàn toàn là vỏ bim bim mà lắc đầu.
"Em đã hai mươi hai tuổi chứ đâu còn là con nít?"
"Em chỉ muốn hưởng thụ một chút thôi mà, dù gì cũng chưa có lấy chồng. Chẳng lẽ anh là muốn em rảnh rỗi sẽ chạy đến tìm Tu Tử Văn đó chứ?"
"Em dám?"
Ánh mắt hắn nghiêm nghị nhìn cô khiến Tô Thanh Anh hơi sợ, nhưng với tính cách cứng rắn của cô nào chịu thua, ngoảnh lại xem hoạt hình tiếp tục.
"Tô Cảnh Thần, nhân lúc em đang ngoan ngoãn thì đừng có chọc em. Nếu không…"
"Nếu không sẽ như nào?"
Hắn rất chăm chú xem xem cô muốn hù dọa hắn cái gì. Tô Thanh Anh bỗng cứng họng liếc mắt nhìn hắn, có chút mất mặt, sau đó thì ỉu xìu tỏ ra yếu đuối.
"Anh suốt ngày cứ ức hiếp em!"
"Anh ức hiếp em lúc nào? Em có từng bị anh đánh chưa?"
"Nhưng… nhưng anh mắng em rất nhiều!"
"Anh cũng vì muốn tốt cho em!"
"Ya, không nói với anh nữa đâu, lúc nào anh cũng có lý do."
Tô Cảnh Thần phì cười, cãi không lại hắn cô liền trở thành bộ dạng yếu đuối. Bỗng Tô Thanh Anh cười hì hì kéo hắn ngồi trên sô pha, sợ Tô Cảnh Thần chạy mất nên ôm chặt lấy người hắn hét lên:
"Anh phải ngồi xem hoạt hình cùng em!"
Hắn bị cô giữ chặt mà bất lực.
"Anh còn phải làm việc, đừng trẻ con nữa!"
"Anh cứ làm việc suốt không mệt à, cả ngày làm việc, tối về nhà cũng làm việc, anh đâu phải cái máy đâu, mà máy móc cũng cần được nghỉ ngơi đúng không? Dành thời gian cho em chút đi!"
Tô Thanh Anh chớp chớp mắt này nỉ hắn. Tô Cảnh Thần bất lực đồng ý. Cô thế mà vẫn không rời khỏi người hắn, tự tiện nằm lên đùi hắn với vẻ vô cùng hưởng thụ. Tô Cảnh Thần quan sát cô xem phim hoạt hình rất chăm chú, hắn cũng cất mắt xem một chút, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
"Đúng là chỉ lừa được trẻ con."
"Em thấy giải trí mà. Xem những phim tình cảm thì đau lòng, trinh thám thì mệt tim. Em vẫn thấy hoạt hình là vui nhất."
Hắn chăm chăm quan sát cô, suy nghĩ của cô thật đơn giản. So với một người thâm sâu như hắn quá khác biệt. Trách sao được, cô là một tiểu thư đài các còn hắn từ nhỏ đã chịu biết bao khổ cực, chỉ nhận được mỗi tình yêu thương của mẹ nhưng mẹ hắn đã mất rồi, ba cũng mất, hiện tại chỉ có cô là người thân.
Không khí quá đỗi im lặng làm Tô Thanh Anh đang xem phim cũng cảm thấy ngột ngạt cất mắt nhìn người đàn ông. Dung mạo tuyệt mỹ của hắn làm trái tim cô đập loạn, mới để ý mình đang tựa trên đùi Tô Cảnh Thần vô cùng thân mật.
"Anh cả, anh có bạn gái chưa?"
Đột nhiên cô bật ra câu hỏi đó, hắn tức lắc đầu.
"Chưa, cũng chẳng bao giờ có đâu."
Tô Thanh Anh luôn nghi ngờ giữa hắn và Lưu Tuyết Nhiên có mối quan hệ gì đó, hiện tại nghe được câu xác nhận, cô rất vui. Trong lòng hắn chắc chắn chỉ có mình cô.
"Sao lại không bao giờ nhỉ? Anh cả đẹp trai, gia thế tốt thế kia, ai cũng muốn gả cho anh hết đó."
"Em cũng vậy?"
Câu hỏi đó, Tô Cảnh Thần không ngờ được mình buột miệng nói ra, hơi bối rối ngoảnh đi. Tô Thanh Anh biết hắn không cố ý nói câu ấy, đáy lòng ấm áp lạ thường.
"Đúng vậy, anh cả rất xuất chúng, nếu em không phải là em gái anh thì sẽ nhất quyết muốn gả cho anh."
Hắn nhìn cô, đáy mắt hắn sâu thăm thẳm cuốn đôi mắt cô càng mịt mờ thêm, để cô cảm ngộ được nỗi bối rối trong hắn. Cô hiểu hắn đối với cô là loại cảm giác gì, cô cũng có loại cảm giác đó với hắn, nhưng mọi chuyện chưa đến thời cơ làm sáng tỏ, đến khi mọi chuyện phơi bày tất cả cô sẽ chính miệng nói với hắn: Thật ra chúng ra có thể yêu nhau.
"Anh cả!"
Hắn nhắm về hướng cô mà đi, chưa đến năm giây đã đứng trước mặt Tô Thanh Anh, hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Cô bắt đầu kể hắn nghe về chuyện đánh nhau của đám La Di và Lăng Sang, nhờ hắn giúp đỡ.
"Em lại gây chuyện?"
"Em thề với anh chuyện này em không biết gì cả. Anh giúp La Di đi mà!"
Tô Thanh Anh níu lấy cánh tay hắn lắc lắc, ra vẻ nài nỉ cầu xin, hắn nhếch môi, thu tay mình lại. Chuyện này đối với hắn không thành vấn đề, chỉ là rất thích nhìn bộ dạng muốn xin xỏ của Tô Thanh Anh, mỗi lần như thế, cô sẽ ôm tay hắn lắc lắc nũng nịu thế này, trông rất đáng yêu.
Tô Cảnh Thần vào phòng giám hiệu, chỉ trong năm phút đi ra, đầu tiên cô thấy bọn Lăng Sang sắc mặt rất khó coi, lườm cô một cái rồi đi mất hút, sau đó là bọn người La Di, có vẻ rất sợ Tô Cảnh Thần, e dè chào hỏi cô vài câu rồi đi về lớp.
Giải quyết xong chuyện này thì cũng đã tan học mất, Tô Thanh Anh lên lớp lấy cặp sách đi về cùng Tô Cảnh Thần. Trên xe cô được biết bọn người của Lăng Sang sẽ không còn được học ở ngôi trường này nữa mà chuyển đến ngôi trường khác, không tiếp tục gây bất lợi cho cô. Tô Thanh Anh tỏ ra vô cùng khâm phục Tô Cảnh Thần.
"Anh cả lợi hại thật!"
"Em sau này đừng gây chuyện nữa, không phải lúc nào anh cũng có thể giải quyết rắc rối cho em được."
"Em không hề gây chuyện, anh hãy đi hỏi Lưu Tuyết Nhiên của anh đi, mọi chuyện đều do cô ta mà em bị cả khối ghét bỏ. Suốt ngày ra vẻ bạch liên hoa nhưng đằng sau thì vu oan giá họa cho em."
"Em ấy không phải là người như vậy, anh sẽ nói chuyện với em ấy, sau này không động chạm đến em nữa."
Cô ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ bĩu môi.
"Tốt nhất là vậy đi!"
Tô Thanh Anh làm sao có thể bỏ qua cho người đã từng hành hạ giết chết cô, chỉ là hiện tại cơ hội báo thù chưa thích hợp.
"Anh rảnh không? Đi ăn với em một bữa đi!"
Hắn nhìn cô do dự một lúc, Lục Hách lên tiếng nhắc nhở, dường như cậu ta nghĩ rằng hắn quên mất chuyện quan trọng.
"Tô tổng, một lúc anh còn có cuộc họp."
Đáy mắt Tô Thanh Anh có chút thất vọng, xẹt qua chưa đến hai giây rồi biến mất, nhưng Tô Cảnh Thần nhận thấy rõ, vươn tay khẽ xoa đầu cô, bảo:
"Cuộc họp hôm nay khá quan trọng, hôm khác anh sẽ đưa em đi ăn."
Được hắn xoa đầu, cô cười hì hì, vui vẻ trở lại.
"Anh bận thì cứ làm việc của mình, chỉ là em rảnh rỗi quá. Chiều nay em sẽ rủ Tiểu Mẫn và La Di đi trung tâm thương mại."
"Có tiền không?"
"Còn hỏi, lúc trước anh đóng băng thẻ của em rồi còn gì?"
Tô Cảnh Thần khẽ cười với cô.
"Anh sẽ mở lại!"
…
Buổi chiều Tô Thanh Anh hào hứng đi trung tâm thương mại cùng hai cô bạn. Mục tiêu đầu tiên là phải tân trang nhan sắc cho Vi Tiểu Mẫn. Tô Thanh Anh đưa cô ấy đến phòng hoá trang gửi cho thợ trang điểm, chọn cho cô ấy một chiếc váy vô cùng đẹp mắt. La Di lo lắng phập phồng.
"Cậu nói xem nếu kế hoạch tân trang lại nhan sắc cho Tiểu Mẫn thất bại thì có làm cho cậu ấy buồn lòng thêm không?"
Tô Thanh Anh tự tin trả lời:
"Không đâu, mình thấy gương mặt của Tiểu Mẫn đâu phải là xấu, chỉ là không biết cách chăm chút bản thân. Tô Thanh Anh mình sẽ chăm chút cho cậu ấy thật tốt, thế cậu ấy mới quen được một người bạn trai giàu có. À nhắc đến bạn trai mới nhớ, cậu đấy, từng tuổi này mà chưa có mối quan hệ yêu đương nào, suốt ngày cứ đi gây lộn đánh nhau như con trai. Di Di à, cậu nên thay đổi lối sống đi chứ?"
"Ý cậu là chê mình ế sao?"
"Hừm… thật là vậy!"
La Di bắt đầu tức giận, gương mặt biến sắc hét lên:
"Ế cái đầu nhà cậu, bổn tiểu thư có rất nhiều nam sinh theo đuổi nha, chỉ là chẳng người nào tốt để mình bỏ vào mắt."
Tô Thanh Anh bỗng không còn để tâm đến La Di nữa, mắt trân trân nhìn phía sau cô ấy một cách ngỡ ngàng. La Di vẫn đang tức giận quát cô.
"Đừng vờ đánh trống lảng..."
"Di Di, Tiểu Mẫn… cậu ấy…"
Thấy vẻ mặt của Tô Thanh Anh vô cùng kinh ngạc, La Di nương theo ánh mắt của cô quay người lại, càng kinh hoàng hơn cả Tô Thanh Anh.
"Tiểu Mẫn, cậu…"
Vi Tiểu Mẫn hơi ngại ngùng tiến đến gần bọn họ, e dè hỏi:
"Thế nào? Trong mình dị lắm sao?"
"Không không không, đẹp như một tiên nữ. Ôi bạn tôi đẹp quá!"
Lời khen của La Di làm Vi Tiểu Mẫn vui vẻ nở nụ cười, nụ cười của cô ấy trong vô cùng thanh thoát. Tô Thanh Anh phải thốt nên:
"Biết thế mình đưa cậu đi đến đây sớm hơn rồi. Giờ thì đi theo mình mua mỹ phẩm thôi!"
Ba người dắt tay nhau đến quầy mua mỹ phẩm. Tô Thanh Anh kiếp trước là một tiểu thư vô cùng sành điệu, nghiên cứu vô số mỹ phẩm, thông thạo rất nhiều loại tốt mới có được nước da trắng hồng và da mặt đẹp đẽ mịn màng như em bé. Cô chọn cho Vi Tiểu Mẫn nhiều loại kem cho da khô nám, bảo rằng kiên trì sử dụng thì cô ấy sẽ đẹp lên. Vi Tiểu Mẫn vô cùng phấn khích. Cô ấy từ nhỏ mất mẹ, ở với cha cùng mẹ kế và đứa em gái. Từ nhỏ không nhận đủ tình thương của gia đình. Không ai chăm sóc cho cô ấy thứ gì, chỉ có mình cô ấy tự biết trưởng thành khôn lớn, thế nên tính cách Vi Tiểu Mẫn khá trầm lặng hơn so với Tô Thanh Anh và La Di.
Các cô gái chọn những thứ làm đẹp cho bản thân xong thì đi ăn một bụng đồ ăn vặt, sau đó đi mua bim bim. Đến chiều tối tay xách nách mang bắt xe về nhà.
Tối đến Tô Thanh Anh vừa đắp mặt nạ dưỡng ẩm da, vừa ăn bim bim, vừa xem hoạt hình. Dường như cô muốn bù đắp lại kiếp trước mình bị nhốt cô đơn trong phòng. Đến khi Tô Cảnh Thần về thì thấy cô em gái "thân yêu" đang hưởng thụ, cười ngặt nghẽo như một đứa con nít, hắn âm thầm đi đến cốc vào đầu cô một cái.
"Ui da!"
Tô Thanh Anh bị cốc bất ngờ xoa xoa đầu trong rất đáng thương, phụng phịu tức giận.
"Sao nhanh cốc đầu em?"
Hắn nhìn trên bàn toàn là vỏ bim bim mà lắc đầu.
"Em đã hai mươi hai tuổi chứ đâu còn là con nít?"
"Em chỉ muốn hưởng thụ một chút thôi mà, dù gì cũng chưa có lấy chồng. Chẳng lẽ anh là muốn em rảnh rỗi sẽ chạy đến tìm Tu Tử Văn đó chứ?"
"Em dám?"
Ánh mắt hắn nghiêm nghị nhìn cô khiến Tô Thanh Anh hơi sợ, nhưng với tính cách cứng rắn của cô nào chịu thua, ngoảnh lại xem hoạt hình tiếp tục.
"Tô Cảnh Thần, nhân lúc em đang ngoan ngoãn thì đừng có chọc em. Nếu không…"
"Nếu không sẽ như nào?"
Hắn rất chăm chú xem xem cô muốn hù dọa hắn cái gì. Tô Thanh Anh bỗng cứng họng liếc mắt nhìn hắn, có chút mất mặt, sau đó thì ỉu xìu tỏ ra yếu đuối.
"Anh suốt ngày cứ ức hiếp em!"
"Anh ức hiếp em lúc nào? Em có từng bị anh đánh chưa?"
"Nhưng… nhưng anh mắng em rất nhiều!"
"Anh cũng vì muốn tốt cho em!"
"Ya, không nói với anh nữa đâu, lúc nào anh cũng có lý do."
Tô Cảnh Thần phì cười, cãi không lại hắn cô liền trở thành bộ dạng yếu đuối. Bỗng Tô Thanh Anh cười hì hì kéo hắn ngồi trên sô pha, sợ Tô Cảnh Thần chạy mất nên ôm chặt lấy người hắn hét lên:
"Anh phải ngồi xem hoạt hình cùng em!"
Hắn bị cô giữ chặt mà bất lực.
"Anh còn phải làm việc, đừng trẻ con nữa!"
"Anh cứ làm việc suốt không mệt à, cả ngày làm việc, tối về nhà cũng làm việc, anh đâu phải cái máy đâu, mà máy móc cũng cần được nghỉ ngơi đúng không? Dành thời gian cho em chút đi!"
Tô Thanh Anh chớp chớp mắt này nỉ hắn. Tô Cảnh Thần bất lực đồng ý. Cô thế mà vẫn không rời khỏi người hắn, tự tiện nằm lên đùi hắn với vẻ vô cùng hưởng thụ. Tô Cảnh Thần quan sát cô xem phim hoạt hình rất chăm chú, hắn cũng cất mắt xem một chút, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
"Đúng là chỉ lừa được trẻ con."
"Em thấy giải trí mà. Xem những phim tình cảm thì đau lòng, trinh thám thì mệt tim. Em vẫn thấy hoạt hình là vui nhất."
Hắn chăm chăm quan sát cô, suy nghĩ của cô thật đơn giản. So với một người thâm sâu như hắn quá khác biệt. Trách sao được, cô là một tiểu thư đài các còn hắn từ nhỏ đã chịu biết bao khổ cực, chỉ nhận được mỗi tình yêu thương của mẹ nhưng mẹ hắn đã mất rồi, ba cũng mất, hiện tại chỉ có cô là người thân.
Không khí quá đỗi im lặng làm Tô Thanh Anh đang xem phim cũng cảm thấy ngột ngạt cất mắt nhìn người đàn ông. Dung mạo tuyệt mỹ của hắn làm trái tim cô đập loạn, mới để ý mình đang tựa trên đùi Tô Cảnh Thần vô cùng thân mật.
"Anh cả, anh có bạn gái chưa?"
Đột nhiên cô bật ra câu hỏi đó, hắn tức lắc đầu.
"Chưa, cũng chẳng bao giờ có đâu."
Tô Thanh Anh luôn nghi ngờ giữa hắn và Lưu Tuyết Nhiên có mối quan hệ gì đó, hiện tại nghe được câu xác nhận, cô rất vui. Trong lòng hắn chắc chắn chỉ có mình cô.
"Sao lại không bao giờ nhỉ? Anh cả đẹp trai, gia thế tốt thế kia, ai cũng muốn gả cho anh hết đó."
"Em cũng vậy?"
Câu hỏi đó, Tô Cảnh Thần không ngờ được mình buột miệng nói ra, hơi bối rối ngoảnh đi. Tô Thanh Anh biết hắn không cố ý nói câu ấy, đáy lòng ấm áp lạ thường.
"Đúng vậy, anh cả rất xuất chúng, nếu em không phải là em gái anh thì sẽ nhất quyết muốn gả cho anh."
Hắn nhìn cô, đáy mắt hắn sâu thăm thẳm cuốn đôi mắt cô càng mịt mờ thêm, để cô cảm ngộ được nỗi bối rối trong hắn. Cô hiểu hắn đối với cô là loại cảm giác gì, cô cũng có loại cảm giác đó với hắn, nhưng mọi chuyện chưa đến thời cơ làm sáng tỏ, đến khi mọi chuyện phơi bày tất cả cô sẽ chính miệng nói với hắn: Thật ra chúng ra có thể yêu nhau.