-
Chương 1296-1300
Chương 1296 Nghiêm khắc 2
Ở trước người cậu còn có một người đàn ông trung niên nhìn qua rất tiều tụy, nhưng cũng rất tuấn lãng, nho nhã, trong tay còn cầm một bầu rượu, thỉnh thoảng uống một ngụm.
"Đã lâu như vậy rồi, hiện tại hơi lâu một chút liền không đứng vững? Nói như vậy tương lai có thể thành đại khí gì?" Anh ta lạnh lùng quát, giáo huấn con trai của mình.
"Buổi sáng vạn vật phục hồi, là thời điểm tốt nhất kích phát tiềm lực, bắt đầu từ hôm nay, mỗi buổi sáng cần kiên trì một canh giờ trên cọc gỗ! Hiện tại còn nửa canh giờ!"
Rõ ràng là cậu nhóc này đã ở đây một thời gian.
Thân thể Tiểu Triệu Thận căng thẳng, mím môi, trong mắt đen láy tràn đầy vẻ kiên định, đang cắn răng kiên trì.
Ánh mắt cậu cũng thấy Diệp Tinh, ánh mắt sáng ngời, muốn lên tiếng nhưng cũng không dám.
"Triệu huynh." Diệp Tinh đi tới, chào hỏi.
Hắn nhìn Triệu Thận đang luyện tập.
Bắt đầu từ năm ba tuổi, Tiểu Triệu Thận vẫn luyện tập ở chỗ này, lúc đầu thời gian luyện tập còn bình thường, nhưng theo không ngừng lớn lên, thời gian luyện tập cũng càng ngày càng dài.
Diệp Tinh thầm than trong lòng, không thể không nói, Triệu Nguyên yêu cầu quá cao đối với Triệu Thận, cao đến mức cơ hồ thành hà khắc.
"Diệp huynh." Triệu Nguyên nhìn thấy Diệp Tinh, vẻ nghiêm khắc trên mặt rõ ràng biến mất một chút.
Trong thời gian ngắn ngủi, anh ta thoạt nhìn càng thêm tang thương, trên mặt cũng không có nụ cười gì, rất cô đơn.
Diệp Tinh đi tới, không có nhảm nhí gì, trực tiếp nói: "Ta chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, để Tiểu Thận đi theo ta đi."
Hắn rất ít đi ra ngoài, chỉ là mỗi một lần đi ra ngoài đều mang theo Triệu Thận, sau đó đều hình thành chuyện thường ngày.
"Cái này..." Triệu Nguyên hơi trầm ngâm một chút, sau đó gật gật đầu.
Anh ta nhìn về phía con trai mình, nói: "Tiểu Thận, ngươi cùng Diệp thúc thúc ngươi đi ra ngoài, chờ trở về sau đó lại luyện công."
Trên cơ bản anh ta cũng sẽ không dẫn cậu đi ra ngoài, chỉ là cậu nhóc cũng phải gặp một chút tình cảnh bên ngoài, cho nên dần dần anh ta cũng quen Diệp Tnh mang theo Triệu Thận rời đi.
“Con biết rồi cha!” Ánh mắt Tiểu Triệu Thận sáng lên, vội vàng gật đầu nói.
Cậu đứng dậy, nhảy thẳng ra khỏi cọc gỗ.
“Đi thôi!” Diệp Tinh cười cười với Triệu Nguyên, sau đó dắt Tiểu Triệu Thận đi ra đường.
......
"Oa, thật náo nhiệt nha."
Hai bên đường, từng tòa cung điện không giống nhau sừng sững, rất nhiều nơi đều có thương nhân bày hàng, đang bán hàng.
Trên đường phố người đến người đi, liếc mắt nhìn qua quả thật rất nhiều người.
Diệp Tinh dắt cậu nhóc cười cười, hắn dừng lại trước một quầy hàng, tùy tiện mua một ít đồ.
"Diệp thúc, đây là cái gì vậy?" Cậu nhìn Diệp Tinh tò mò hỏi.
Cậu tò mò nhìn Diệp Tinh mua được đồ đạc, đó là từng gốc cây cỏ màu tím.
"Đây là Tử Uyển Thảo..." Diệp Tinh cười giải thích.
Ở trong Huyễn Nguyên Giới này cũng có một phần dược thảo kỳ dị, thậm chí đều có chút khác với ngoại giới, Diệp Tinh không biết có thể thật sự mang ra ngoài hay không, nhưng mà cũng tương đối cảm thấy hứng thú đối với những thứ này, nhìn thấy sẽ mua một phần.
"À ra vậy." Tiểu Triệu Thận gật gật đầu, trong mắt nhỏ tràn đầy cảm thấy hứng thú.
Chỉ là thời gian mỗi ngày cậu hầu như đều luyện công, căn bản không có thời gian đi học tập những thứ này.
Cha cậu chỉ cần để cho cậu nhận diện một số từ mà thôi.
"Diệp thúc, thúc xem phía trước hình như rất náo nhiệt, ta đi xem trước một chút."
Xa xa truyền đến một trận huyên náo, Tiểu Triệu Thận tránh thoát tay Diệp Tinh, sau đó nhanh chóng chạy về phía xa xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hoạt bát của trẻ con.
Trên mặt Tiểu Triệu Thận tràn đầy vẻ hoạt bát.
Diệp Tinh mỉm cười nhìn, Triệu Thận ở trong phủ cho tới bây giờ đều là một khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như một tiểu đại nhân, sẽ không cười, ở trước mặt cha mình cũng không dám cười, chỉ có hiện tại mới khôi phục bộ dáng hoạt bát của trẻ con, hoàn toàn biểu hiện ra mặt thật của mình.
Hắn không nhanh không chậm đi theo, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng thủy chung gắt gao đi theo phía sau Tiểu Triệu Thận.
Rốt cục đi tới một chỗ, lúc này nơi này đã tụ tập rất nhiều người, Tiểu Triệu Thận cũng ở chỗ này, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Người trên đường phố rõ ràng tách ra, lúc này một thanh niên nhìn qua chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi xuất hiện, trên người còn mặc một thân hồng bào lớn, sau lưng đi theo một vài người.
Từng tiếng cồng chiêng đánh trống vang lên.
"Đây là vị thần đồng Trương gia kia đi! Nghe nói năm tuổi có thể biết rất nhiều chữ, đọc thành thạo một ít kinh nghĩa đơn giản."
“Lần thi đại thí này, thần đồng Trương gia này đạt được thành tích rất tốt, nghe nói đứng đầu."
"Tiền đồ rồi, Trương gia vốn là thư hương thế gia, hiện tại lại xuất hiện một vị thần đồng này."
"Nói không chừng sau này thần đồng Trương gia có thể làm quan lớn."
Trên đường cái mọi người nhao nhao nghị luận, thanh niên đi ở giữa đường vẻ mặt mỉm cười,gật đầu với một vài người quen biết.
Ánh mắt Tiểu Triệu Thận cẩn thận nhìn, trong mắt rõ ràng có một tia hâm mộ.
Cậu cũng muốn đọc sách, nhưng cha cậu nghĩ rằng nó không hữu ích gì. Cha chỉ cho cậu một ít thời gian mỗi ngày để đọc chữ mà thôi.
Chương 1297 Tập giết Triệu phủ
Rất nhanh đám người thanh niên kia rời đi, người trên đường cái cũng dần dần tản ra.
Diệp Tinh nhìn Tiểu Triệu Thận, mỉm cười nói: "Đi thôi."
"Ừm." Tiểu Triệu Thận gật đầu.
Cậu nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên nói: "Diệp thúc, thật ra bây giờ ta cũng biết rất nhiều chữ, hơn nữa còn đọc rất nhiều sách."
"Ồ?" Nghe vậy, Diệp Tinh ngồi xổm xuống cười nói: "Xem ra Tiểu Thận chúng ta cũng là một vị thần đồng nhở."
Ánh mắt hắn hơi chuyển động một chút, cười nói: "Nếu không ta nói với cha ngươi một chút, để cho ngươi đọc sách?"
Hắn có thể nhìn ra cậu nhóc này thực sự rất thích đọc sách, không thích luyện võ.
Đây là lần thứ hai hắn đề nghị với Tiểu Thận.
"Cám ơn Diệp thúc." Tiểu Triệu Thận lại lắc đầu, hoàn toàn thu hâm mộ trong lòng lại.
Diệp Tinh cười cười, cũng không cưỡng cầu nữa, nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo nơi khác."
"Được." Tiểu Triệu Thận gật gật đầu, vẻ hâm mộ trong mắt biến mất, trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ.
Ở trên đường cái dạo chơi một hồi lâu, Diệp Tinh liền mang theo Triệu Thận trở về.
......
Thời gian nửa năm trôi qua nhanh chóng.
Bên trong cung điện, Diệp Tinh yên lặng nhìn tiểu đỉnh trước mắt.
Lúc này bên trong tiểu đỉnh phập phồng một ít dược dịch của dược thảo, linh quả.
Từng giọt dược dịch của dược thảo, linh quả không ngừng xuất hiện, dung hợp một chỗ cùng dược dịch khác.
Theo thời gian trôi qua, một dược viên bắt đầu chậm rãi thành hình.
Xa xa, bỗng nhiên có hai thân ảnh chạy tới, hai thân ảnh này nhìn qua đều là trẻ con.
Đến nơi này, đứa trẻ cầm đầu thông qua khe hở nhìn thấy tình cảnh trong cung điện, liền cẩn thận đứng ở một bên, không có tiến vào.
Rốt cục đan dược hoàn toàn thành hình.
"Thành công!"
Tay phải Diệp Tinh nắm chặt, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, nắm đan dược ở trong tay.
\- Két!
Tựa hồ cũng thấy đan dược luyện thành công, cửa cung điện bị đẩy ra, sau đó hai đứa trẻ chạy vào.
"Diệp thúc." Cầm đầu tự nhiên là Tiểu Triệu Thận, cậu nhìn Diệp Tinh rất lễ phép chào.
Ở bên cạnh cậu còn có một tiểu cô nương cũng không chênh so với cậu lắm, có chút thẹn thùng trốn ở phía sau Triệu Thận, vụng trộm nhìn Diệp Tinh.
"Tiểu Đình, đây là Diệp thúc thúc, ta thích nhất là nhìn hắn luyện đan..." Tiểu Triệu Thận giới thiệu.
Tiểu cô nương có chút thẹn thùng đứng lên, nhìn Diệp Tinh nhu thuận nói: "Diệp thúc."
Diệp Tinh cười gật gật đầu với cô nhóc một cái, lại nhìn về phía Triệu Thận cười, nói: "Tiểu Thận, làm sao vậy? Giới thiệu bạn gái nhỏ cho ta biết à?"
Nghe vậy, tiểu cô nương có chút mê mang, không biết Diệp Tinh nói là có ý gì, về phần Tiểu Triệu Thận thì đỏ mắt, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Không phải, đây là tiểu thị nữ nhà ta mới mua, bằng hữu mới của ta đó."
Đây là lần đầu tiên cậu gặp được tiểu thị nữ cùng tuổi với mình, rất vui vẻ.
"Ồ?" Diệp Tinh cười cười, tiểu hài tử da mặt mỏng, hắn không nói gì nữa.
"Ừ?"
Tay phải lấy ra mấy gốc dược thảo, Diệp Tinh chuẩn bị tiếp tục luyện chế, bỗng nhiên ánh mắt hắn hơi không thể kiểm tra được nhìn một chỗ, trong mắt chớp động vẻ khó hiểu.
......
Lúc này có một chỗ bên ngoài Triệu phủ, có vài người tụ tập cùng một chỗ.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Một người trong đó trầm giọng nói, trên người bọn họ đều mặc các loại áo giáp, cơ hồ che hết khuôn mặt của mình.
"Chuẩn bị xong rồi."
“Lúc này Triệu Nguyên còn có con trai lão ta đều phải chết!”
"Chỉ có chết đi, tông phái mới có thể yên tâm."
Mấy người còn lại cũng gật đầu.
“Đã như vậy, vậy đêm nay động thủ!” Người cầm đầu trực tiếp nói: "Trong Triệu phủ không có cường giả gì, thậm chí không có người luyện võ gì, nhưng mà cũng không thể sơ suất, sau khi đánh chết nhanh chóng rút lui."
“Vâng!” Mấy người nhanh chóng lập kế hoạch.
......
Ban đêm rất nhanh đã đến, toàn bộ hơn phân nửa Triệu phủ đều là ánh đèn chớp động, ở trong thành trì nhỏ này, Triệu phủ cũng coi như là một gia tộc có chút thế lực.
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!
Xa xa trong hư không bỗng nhiên vài thân ảnh nhanh chóng bay tới, những thân ảnh này tốc độ rất nhanh, hơn nữa chuyên môn dọc theo những hiên nhà mà đi, không có một chút âm thanh nào, không thật sự nhìn chằm chằm, thậm chí không phát hiện được tung tích của bọn họ.
"Những người bình thường này thật đúng là nhỏ yếu." Một người đàn ông mỉm cười.
Nhìn ánh mắt duy nhất của ông ta lộ ra rõ ràng có vẻ khinh thường.
“Nhỏ giọng một chút!” Thủ lĩnh cầm đầu trầm giọng nói.
Họ nhìn vào một nơi, đột nhiên đôi mắt sáng lên.
“Tìm được rồi!”
Trong một sân trong, một cậu bé đang ngồi xổm trên cọc gỗ, cắn răng kiên trì, trong khi một người đàn ông bên cạnh cậu thỉnh thoảng uống rượu.
Phát hiện hai người, trong mắt tên thủ lĩnh rõ ràng lộ ra vẻ hưng phấn, lần này nhiệm vụ hoàn thành tuyệt đối có thể đạt được thù lao thật lớn.
\- Động thủ! Tên thủ lĩnh trầm giọng nói.
Ông ta muốn bay ra, nhưng chung quanh lại không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến, trong nháy mắt thậm chí tiếng gió, tiếng muỗi đều biến mất toàn bộ.
Tính cảnh giác của ông ta cũng rất mạnh, tựa hồ cũng nhận ra một chút kỳ lạ, ánh mắt nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt lại nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lúc này nơi này ngoại trừ ông ta ra thì nào còn có người khác?
Giống như nhiệm vụ lần này chỉ có một mình ông ta tham gia, ba người còn lại trống rỗng biến mất.
"Ta... Ta không thể di chuyển." Trên mặt người đàn ông này tràn đầy hoảng sợ, ông ta phát hiện mình căn bản không cách nào nhúc nhích.
Bỗng nhiên, ông ta kinh hãi nhìn về phía trước, ở nơi đó lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta.
Chương 1298 Huyền Nguyên Tông
Ông ta kinh hãi nhìn Diệp Tinh bỗng nhiên xuất hiện phía trước.
"Làm sao... Làm sao có thể? Triệu phủ không phải là một phủ đệ bình thường sao? Sao lại có cường giả như vậy?" Đôi mắt của ông ta tràn đầy kinh hãi.
Đánh chết ba người hơn nữa làm cho người ta không phát hiện chút động tĩnh nào, chỉ có thần linh trong truyền thuyết mới có thể làm được?
"Ngươi được gửi đến như thế nào? Mục đích là gì?" Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.
Kỳ quái là hắn cứ như vậy đứng ở trong hư không, cơ hồ không có bất kỳ ẩn nấp nào, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, thế nhưng ở trong viện, hai người Triệu Nguyên cùng Tiểu Triệu Thận lại không phát hiện ra.
"Ta... Ta không biết.” Ông ta hoảng sợ lắc đầu.
“Không biết sao?” Diệp Tinh cau mày.
Soạt !
Một tia linh hồn trên người hắn bỗng nhiên tản ra, giống như là một mũi tên sắc bén nhanh chóng tiến vào thức hải người đàn ông này, nhất thời có một phần trí nhớ nhanh chóng bị hắn xem xét.
Trực tiếp điều tra trí nhớ của người khác là một loại thủ đoạn linh hồn cực kỳ bá đạo, chỉ là sau khi kiểm tra lại tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với người tiếp nhận, nói không chừng sẽ trực tiếp biến thành ngu ngốc, nhưng mà Diệp Tinh tự nhiên sẽ không để ý làm gì.
“Là một cường giả không biết thân phận phái tới?”
Kiểm tra trí nhớ một chút, Diệp Tinh hơi cau mày.
Để cho những người này đến chính là một người ẩn giấu thân phận, thủ lĩnh này thật sự không biết, chỉ cần ra tay thành công là có thể được thù lao.
Tay phải vung lên, thân hình người đàn ông trước mắt nhất thời hóa thành hư vô.
"Lúc Tiểu Thận vừa mới sinh ra đã có cường giả xuất hiện muốn giết cậu, hiện tại lại có người đến đây, xem ra Triệu phủ này cũng không đơn giản."
Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, trong mắt lại không có bất kỳ gợn sóng nào.
"Thú vị!"
Thân ảnh hắn vừa động, lại lần thứ hai xuất hiện trong cung điện luyện đan.
Hắn lại không có hứng thú đi dò xét, ở phiến thế giới này hắn cũng là chúa tể duy nhất, mà hắn chỉ muốn lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh mà thôi, chuyện trong Triệu phủ hắn cũng không có hứng thú.
Chỉ cần Triệu Thận không chết, những chuyện khác hắn căn bản cũng sẽ không để ý.
Cũng không có ai có thể giết Triệu Thận trong tay hắn.
Một hồi ám sát nhằm vào Triệu phủ cứ như vậy bị Diệp Tinh hóa giải vô hình, thậm chí Triệu Nguyên cũng hoàn toàn không biết.
Diệp Tinh cũng không có để ý, tiếp tục luyện đan.
......
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại trôi qua hai năm, lúc này Triệu Thận đã tám tuổi.
Thời gian hai năm, Triệu Thận lại thường xuyên mang theo tiểu thị nữ của mình đến đây, hai người bọn họ sau khi đi tới cung điện liền nhu thuận ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn Diệp Tinh luyện đan.
Triệu Thận tuy rằng sẽ không luyện đan, thế nhưng nắm giữ rất nhiều dược thảo khi đi theo bên người Diệp Tinh.
Ở trong Huyễn Nguyên giới này cũng có rất nhiều dược thảo.
Mấy năm, Triệu phủ bình thường đều rất bình tĩnh, mà lúc này Triệu phủ bình tĩnh lại lập tức huyên náo.
Triệu gia Triệu Thận có thiên phú luyện võ, mới tám tuổi được Huyền Nguyên Tông thu làm đệ tử, một ngày sau sẽ được đưa đến Huyền Nguyên Tông.”
Tin tức này trong nháy mắt truyền khắp thành trì nhỏ.
“Ha ha, chúc mừng Triệu viên ngoại!”
"Ta đã sớm nhìn ra lệnh công tử bất phàm, hiện tại quả nhiên không giống phàm nhân."
"Bái nhập Huyền Nguyên Tông, đó là chân chính một bước lên trời."
"Sau này công tử học có thành tựu, Triệu viên ngoại cũng đừng quên chúng ta a."
Cơ hồ người có đầu có mặt trong thành trì đều đến, tặng lên lễ hạ lễ phong phú, vẻ mặt tươi cười chúc mừng.
Huyền Nguyên Tông, đây chính là tông phái tồn tại bậc thần linh, hơn nữa nắm giữ mấy trăm thành trì bao gồm cả tiểu thành này, thế lực vô cùng khổng lồ!
Nhưng mà bọn họ chiêu thu đệ tử vô cùng hà khắc, cho dù có tiền đến đâu, nếu không có thiên phú bọn họ cũng sẽ không thu.
Cho dù là một đệ tử bình thường, địa vị cũng tuyệt đối vượt xa bọn họ.
“Ha ha!”
Ở một chỗ, Triệu Nguyên hiếm khi lại chải đầu ăn mặc rất sạch sẽ, mặc một thân trường bào kỹ, nhìn qua quả thật rất nho nhã.
Mà ở bên cạnh anh ta, Tiểu Triệu Thận chỉ mới tám tuổi khuôn mặt căng thẳng, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ, theo anh ta đi gặp mặt người khác.
Tất cả mọi người ở đây đều khen cậu, cả Triệu phủ phi phàm náo nhiệt.
......
Bên trong cung điện luyện đan, Diệp Tinh không thèm để ý động tĩnh bên ngoài, an tâm luyện chế đan dược.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài cung điện có một cái đầu nhỏ len lén tiến vào.
Diệp Tinh nhìn thoáng qua, nhất thời cười nói: "Tiểu Thận, bây giờ ngươi không ở bên ngoài mà chạy đến chỗ ta làm gì?"
Bây giờ cậu chính là nhân vật chính bên ngoài.
"Ta không thích bên ngoài." Tiểu Triệu Thận cầm một cái ghế nhỏ, trực tiếp ngồi xuống, sau đó ánh mắt nhìn về phía dược dịch phập phồng trên đan đỉnh trước mắt Diệp Tinh.
Diệp Tinh cười cười, tiếp tục nói: "Nghe nói ngươi muốn đi Huyền Nguyên Tông kia?"
Lúc nói chuyện động tác trong tay hắn lại không ngừng, tiếp tục dung hợp dược dịch.
"Ừm, hôm nay có người Huyền Nguyên Tông đi tới thành trì chúng ta kiểm tra, ta hoàn thành khảo nghiệm của bọn họ." Tiểu Triệu Thận gật gật đầu nói.
Cậu nhìn Diệp Tinh, trong mắt rõ ràng có vẻ không nỡ, nói: "Diệp thúc thúc, sau này ta không thể nhìn người luyện đan nữa rồi."
"Không có việc gì." Diệp Tinh cười cười nói: "Sau này ngươi học có thành tựu, không cần vì luyện công mà tốn thời gian, khi đó ta sẽ dạy ngươi luyện đan."
"Được nha." Nghe Diệp Tinh nói, trên mặt Tiểu Triệu Thận rõ ràng có một tia hưng phấn, khát vọng, ước mơ cuộc sống như vậy.
Chương 1299 Thần linh giáng lâm 1
Một bên vừa nói chuyện, Tiểu Triệu Thận một bên nhìn Diệp Tinh luyện đan, trong mắt hiếm có lộ ra một tia bình tĩnh.
Rất nhanh trôi qua nửa giờ, đợi đến một giờ, Tiểu Triệu Thận bỗng nhiên đứng dậy, cậu nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp thúc thúc, ta phải đi rồi."
Diệp Tinh nhìn cậu nhóc trước mắt, đứa trẻ này cơ hồ là hắn nhìn lớn lên từ bé.
Hơi trầm ngâm một chút, tay phải Diệp Tinh vung lên, lập tức một viên đan dược màu vàng xuất hiện, trơn tru dừng lại ở trước mặt Tiểu Triệu Thận.
"Diệp thúc, đây là cái gì vậy?" Tiểu Triệu Thận nghi hoặc hỏi.
Diệp Tinh cười cười, nói: "Đây là một loại đan dược ta luyện chế có lợi đối với thân thể, ngươi ăn vào liền biết tác dụng."
"Ừm." Tiểu Triệu Thận không do dự, trực tiếp gật đầu.
Cậu vô cùng đối tín nhiệm với Diệp Tinh, trong lòng cậu, ngoại trừ cha mẹ mình ra, Diệp Tinh có thể nói là người thân cận nhất.
Miệng mở ra, sau đó đan dược bị cậu nuốt vào trong bụng, đan dược vào bụng, lại không có bất kỳ cảm giác gì, tựa hồ hoàn toàn biến mất.
Tiểu Triệu Thận cũng không có cảm giác đặc thù gì, cậu nhìn Diệp Tinh, trịnh trọng hành lễ, nói: "Diệp thúc, tạm biệt, chờ có cơ hội trở về ta sẽ đến thăm người."
"Đi đi." Diệp Tinh cười cười.
Sau đó Tiểu Triệu Thận trực tiếp đi ra ngoài.
“Huyền Nguyên Tông sao?” Nhìn bóng lưng Tiểu Triệu Thận, Diệp Tinh yên lặng nói trong lòng.
Vừa rồi đan dược hắn cho cậu ăn tên là Bồi Nguyên Đan, đan dược này sẽ tiềm thức tăng lên tiềm lực của mình, khai thác tiềm lực của mình, thay đổi thể chất của tiểu Triệu Thận.
Ở ngoại giới đây cũng là một loại đan dược trân quý, đặt ở trong Huyễn Nguyên giới này, tuyệt đối là đan dược cao cấp nhất.
"Nếu Triệu Thận rời đi, mình cũng phải rời khỏi Triệu phủ." Diệp Tinh nhìn về phía xa xa.
Hắn ở trong Triệu phủ vốn là bởi vì Triệu Thận, hiện tại Triệu Thận rời đi, hắn tự nhiên cũng phải rời đi theo.
Dù sao mấu chốt hắn đột phá đạo tắc vận mệnh chính là ở trên người Triệu Thận.
Toàn bộ Triệu phủ ồn ào vẫn kéo dài rất lâu, thẳng đến đêm khuya mới khôi phục bình tĩnh.
Trên sân trường luyện võ, lúc này Triệu Thận vẫn như cũ đứng ở trên cọc gỗ, về phần phía dưới là Triệu Nguyên, lúc này trong tay Triệu Nguyên cũng không cầm bầu rượu, mà là nhìn con trai của mình.
"Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi." Một lúc lâu sau, Triệu Nguyên trực tiếp nói.
Tiểu Triệu Thận nghe vậy gật gật đầu, nhảy xuống từ trên cọc gỗ.
"Tiểu Thận." Triệu Nguyên nhìn về phía con của mình, hít sâu một hơi, nói: "Hôm nay là lần huấn luyện cuối cùng của ta, sau khi ngươi rời khỏi gia tộc tiến vào Huyền Nguyên Tông, nhất định phải càng thêm khắc khổ, đó là cơ hội khó có được!"
Ánh mắt anh ta nghiêm khắc, trên mặt cũng tràn đầy vẻ nghiêm túc.
"Con biết thưa cha!" Tiểu Triệu Thận trịnh trọng gật đầu.
Tuy rằng thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng cậu nhìn qua hoàn toàn giống như một tiểu đại nhân.
"Ừm." Triệu Nguyên cũng gật đầu, nói: "Ta đặt tên cho ngươi là Thận, hy vọng là ngươi sau này cẩn thận, vô luận làm cái gì cũng phải như vậy."
Tiểu Triệu Thận nắm trường kiếm, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định, nói: "Cha, con sẽ không để cho người thất vọng."
“Đi nghỉ ngơi đi!” Nói vài câu, Triệu Nguyên nhìn về phía con trai của mình, khoát tay nói.
Lúc này trong mắt anh ta lại chớp động vẻ khó hiểu.
“Vâng cha!” Triệu Thận gật gật đầu, rời khỏi nơi này.
......
Sáng sớm hôm sau, Huyền Nguyên Tông một mình đến, mang theo Triệu Thận rời đi.
Trên trường luyện võ khổng lồ, Triệu Nguyên sững sờ nhìn những cọc gỗ kia, trong tay cầm một cái bầu rượu, im lặng không nói gì, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Thỉnh thoảng anh ta cầm bầu rượu trực tiếp uống.
"Triệu huynh." Xa xa Diệp Tinh đi tới, nhìn Triệu Nguyên hô.
Triệu Nguyên xoay người nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Diệp huynh."
Anh ta nhìn Diệp Tinh, nói: "Ngày hôm qua trong phủ có rất nhiều rượu ngon, nếu không chúng ta đi uống hai chén?"
Ngày hôm qua rất nhiều người đều tặng lễ, đối với những thứ khác anh ta cũng không thèm để ý, chỉ là đối với rượu cũng là đặc biệt lưu lại.
"Không được." Nghe vậy Diệp Tinh lại cự tuyệt nói: "Ta đến nơi này cáo biệt Triệu huynh ngươi."
"Ngươi muốn đi?" Nghe Diệp Tinh nói, Triệu Nguyên sửng sốt.
"Ừm." Diệp Tinh cười cười, nói: "Quấy rầy ngươi thời gian dài như vậy, ta cũng nên rời đi."
Tay phải hắn vung lên, lập tức một viên đan dược xuất hiện trước mặt Triệu Nguyên.
"Ta biết Triệu huynh ngươi có nội thương, đan dược này rất có lợi đối với nội thương của ngươi." Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Được rồi, cứ như vậy đi, hy vọng có duyên lại gặp lại."
Sau khi nói xong hắn không có bất kỳ lời vô nghĩa nào, trực tiếp rời đi nơi này, chỉ còn lại Triệu Nguyên đang đứng sững sờ.
......
Trên con đường hẻo lánh, mấy thân ảnh đang nhanh chóng đi tới.
"Nhanh một chút, còn có một ngày liền đến Huyền Nguyên Tông." Một người đàn ông trung niên nhìn mấy người phía sau, khẽ quát.
Phía sau ông ta còn có ba đứa nhỏ, hai nam một nữ, lúc này trên người bọn họ đều là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, đang gian nan tiến lên.
Đoạn đường nhỏ này là đường núi, hơn nữa còn hướng lên trên, có thể tưởng tượng được đối với thể lực tiêu hao bao nhiêu.
Người đàn ông trung niên cũng không có chút ý tứ ra tay trợ giúp.
Chương 1300 Thần linh giáng lâm 2
Trong số ba đứa trẻ, một trong số họ có tốc độ ổn định nhất cũng cắn răng không nói.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía đứa trẻ kia, trong mắt rõ ràng có một tia tán thưởng.
Lúc này mấy người không biết là, ở vị trí trong hư không có một người thanh niên cũng đang nhìn phía dưới, nhìn khuôn mặt chính là Diệp Tinh.
"Còn một ngày nữa đúng không?" Diệp Tinh yên lặng nói trong lòng.
Một trong ba đứa trẻ kia chính là Triệu Thận.
Vụt!
Bản thể của hắn bay ra, nhanh chóng bay về phía xa xa, cơ hồ trong nháy mắt liền đi tới một chỗ.
Đây là một dãy núi khổng lồ, kỳ quái chính là trên dãy núi này kiến tạo từng tòa cung điện, bên trong cung điện còn có từng thân ảnh đang đi lại.
“Không có thủ lĩnh sao?” Linh hồn cường đại của Diệp Tinh tản ra, nhìn xuống bốn phía.
Dưới linh hồn của hắn, cường giả trấn thủ trong các cung điện đều không có ở đây.
“Tìm được rồi!”
Chỉ là rất nhanh Diệp Tinh lại nhìn về phía một chỗ, nơi đó mấy vị cường giả nhanh chóng bay tới, căn cứ phân tích của Diệp Tinh, mấy người kia hẳn là cao tầng của Huyền Nguyên Tông.
Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh trực tiếp đáp xuống một chỗ.
"Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào Huyền Nguyên Tông ta?" Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên, sau đó một cô gái nhìn qua hai mươi tuổi mấy tuổi đi tới, nhìn Diệp Tinh quát khẽ.
Cô ta này mặc quần áo màu xanh lá cây, khuôn mặt lại rất lạnh lẽo, lạnh như băng sương.
Vừa rồi khi Diệp Tinh vừa hạ cánh cô ta liền chú ý tới.
Diệp Tinh liếc cô ta một cái.
“Sư muội, xảy ra chuyện gì vậy?”
Xa xa bỗng nhiên lại có mấy người bay tới, cầm đầu là một thanh niên tuấn dật hai mươi mấy tuổi, nhìn về phía thân ảnh cô gái kia, vội vàng hỏi.
Chỉ là sau khi đi tới nơi này anh ta lại thấy được Diệp Tinh.
"Ngươi là ai?" Nhất thời tất cả mọi người đều lạnh lùng quát.
Thanh niên tuấn dật cầm đầu càng trầm giọng nói: "Dám tự tiện xông vào Huyền Nguyên Tông ta, lá gan quá lớn."
"Ta đang chờ người." Diệp Tinh bình tĩnh nói.
“Huyền Nguyên Tông chúng ta là thánh địa luyện võ, há là nơi của đám người ngươi?” Cô gái kia lạnh lùng nói, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ kiêu căng.
Ầm ầm!
Lời nói của cô ta hạ xuống, một cỗ khí thế dao động bỗng nhiên từ trên người Diệp Tinh tản ra, bao trùm bốn phía.
"Cái gì?" Cảm thụ được cỗ khí thế dao động khủng bố này, sắc mặt đám người thanh niên bừng chợt đại biến.
Phảng phất trong nháy mắt bọn họ tiến vào một khu vực trọng lực, thậm chí thân thể cũng hoàn toàn chịu không nổi.
"Phụt!" Khóe miệng bọn họ thậm chí còn có máu chảy ra.
"Làm sao có thể?" Lúc này trên mặt những người này tràn đầy sợ hãi, không còn vẻ kiêu căng nữa.
Mà sau khi dao động trên người Diệp Tinh phát ra, bỗng nhiên trên từng ngọn núi xuất hiện các loại ánh sáng, thẳng hướng về phía chân trời!
"Ha ha, lần này thu hoạch không tệ, thu mấy cái mầm non tốt."
"Nếu là có thể chân chính trưởng thành, thực lực của Huyền Nguyên Tông chúng ta khẳng định có thể tăng lên một bước."
Lúc này vẻ mặt mấy người mừng rỡ.
Nhưng bọn họ nhìn thấy hào quang trên từng ngọn núi kia, sắc mặt khẽ biến.
"Địch tập kích?"
Mấy vị cường giả liếc nhau một cái.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Mấy thân ảnh phóng lên trời, tốc độ kinh người, rất nhanh đi tới một chỗ.
Bọn họ đi tới trong hư không nhìn về phía Diệp Tinh, trên mặt mang theo vẻ cảnh giác.
"Tông chủ, trưởng lão."
Nhìn thấy mấy người đến, thanh niên tuấn dật, cô gái quần áo màu xanh kia không để ý thương thế của mình, nhất thời kích động hô.
Bọn họ vừa rồi trong lòng kinh hãi, những cường giả đỉnh cấp trong tộc đến, trong lòng bọn họ rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng bọn họ, tông chủ cùng trưởng lão chính là tồn tại cường đại nhất, là thần linh chân chính.
Mấy người nhìn bọn họ một cái nhưng không nói gì, một người đàn ông trung niên cầm đầu bay ra, nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói: "Các hạ... các hạ là ai? Tới nơi này có gì không?"
Thân thể ông ta căng thẳng, hiển nhiên kiêng kỵ đến cực điểm với Diệp Tinh.
"Cái gì?"
“Tông chủ sao lại khách khí với người này như vậy?"
Nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông trung niên, mọi người phía dưới sửng sốt.
Tông chủ bọn họ chính là tồn tại cường đại nhất trong khu vực xung quanh, trước kia gặp qua vài lần đối thủ, tất cả đều dễ dàng áp chế, thậm chí chém giết.
Bọn họ đều đang nghĩ tông chủ của mình ra tay trực tiếp miểu sát Diệp Tinh, nhưng hiện tại tình cảnh lại hoàn toàn bất đồng.
Nhìn mấy người phía trước, khóe miệng Diệp Tinh lại lộ ra một tia tươi cười, nói: "Ta là Diệp Mộc đạo nhân, rất hứng thú .... đối với vị trí trưởng lão của Huyền Nguyên Tông các ngươi.
“Trưởng lão?” Nghe vậy, sắc mặt mấy người trước mắt khẽ biến.
Thanh niên rất xa lạ trước mắt bỗng nhiên xuất hiện, nhưng cho bọn họ lực uy hiếp lại rất mạnh.
Sau người đàn ông trung niên kia, một vị lão giả khuôn mặt cổ hủ bay ra, nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói: "Muốn trở thành trưởng lão Huyền Nguyên Tông chúng ta, cần phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm."
"Trưởng lão hình phạt nói rất đúng."
"Tên thanh niên này dĩ nhiên là tới gia nhập Huyền Nguyên Tông chúng ta, đã vậy còn muốn trở thành trưởng lão."
"Nhìn tuổi của hắn còn không lớn bằng ta đâu."
Tất cả mọi người đều đang nhìn tình cảnh trong hư không.
"Khảo nghiệm?"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, trong ánh mắt tựa hồ không có bất kỳ gợn sóng gì.
Ở trước người cậu còn có một người đàn ông trung niên nhìn qua rất tiều tụy, nhưng cũng rất tuấn lãng, nho nhã, trong tay còn cầm một bầu rượu, thỉnh thoảng uống một ngụm.
"Đã lâu như vậy rồi, hiện tại hơi lâu một chút liền không đứng vững? Nói như vậy tương lai có thể thành đại khí gì?" Anh ta lạnh lùng quát, giáo huấn con trai của mình.
"Buổi sáng vạn vật phục hồi, là thời điểm tốt nhất kích phát tiềm lực, bắt đầu từ hôm nay, mỗi buổi sáng cần kiên trì một canh giờ trên cọc gỗ! Hiện tại còn nửa canh giờ!"
Rõ ràng là cậu nhóc này đã ở đây một thời gian.
Thân thể Tiểu Triệu Thận căng thẳng, mím môi, trong mắt đen láy tràn đầy vẻ kiên định, đang cắn răng kiên trì.
Ánh mắt cậu cũng thấy Diệp Tinh, ánh mắt sáng ngời, muốn lên tiếng nhưng cũng không dám.
"Triệu huynh." Diệp Tinh đi tới, chào hỏi.
Hắn nhìn Triệu Thận đang luyện tập.
Bắt đầu từ năm ba tuổi, Tiểu Triệu Thận vẫn luyện tập ở chỗ này, lúc đầu thời gian luyện tập còn bình thường, nhưng theo không ngừng lớn lên, thời gian luyện tập cũng càng ngày càng dài.
Diệp Tinh thầm than trong lòng, không thể không nói, Triệu Nguyên yêu cầu quá cao đối với Triệu Thận, cao đến mức cơ hồ thành hà khắc.
"Diệp huynh." Triệu Nguyên nhìn thấy Diệp Tinh, vẻ nghiêm khắc trên mặt rõ ràng biến mất một chút.
Trong thời gian ngắn ngủi, anh ta thoạt nhìn càng thêm tang thương, trên mặt cũng không có nụ cười gì, rất cô đơn.
Diệp Tinh đi tới, không có nhảm nhí gì, trực tiếp nói: "Ta chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, để Tiểu Thận đi theo ta đi."
Hắn rất ít đi ra ngoài, chỉ là mỗi một lần đi ra ngoài đều mang theo Triệu Thận, sau đó đều hình thành chuyện thường ngày.
"Cái này..." Triệu Nguyên hơi trầm ngâm một chút, sau đó gật gật đầu.
Anh ta nhìn về phía con trai mình, nói: "Tiểu Thận, ngươi cùng Diệp thúc thúc ngươi đi ra ngoài, chờ trở về sau đó lại luyện công."
Trên cơ bản anh ta cũng sẽ không dẫn cậu đi ra ngoài, chỉ là cậu nhóc cũng phải gặp một chút tình cảnh bên ngoài, cho nên dần dần anh ta cũng quen Diệp Tnh mang theo Triệu Thận rời đi.
“Con biết rồi cha!” Ánh mắt Tiểu Triệu Thận sáng lên, vội vàng gật đầu nói.
Cậu đứng dậy, nhảy thẳng ra khỏi cọc gỗ.
“Đi thôi!” Diệp Tinh cười cười với Triệu Nguyên, sau đó dắt Tiểu Triệu Thận đi ra đường.
......
"Oa, thật náo nhiệt nha."
Hai bên đường, từng tòa cung điện không giống nhau sừng sững, rất nhiều nơi đều có thương nhân bày hàng, đang bán hàng.
Trên đường phố người đến người đi, liếc mắt nhìn qua quả thật rất nhiều người.
Diệp Tinh dắt cậu nhóc cười cười, hắn dừng lại trước một quầy hàng, tùy tiện mua một ít đồ.
"Diệp thúc, đây là cái gì vậy?" Cậu nhìn Diệp Tinh tò mò hỏi.
Cậu tò mò nhìn Diệp Tinh mua được đồ đạc, đó là từng gốc cây cỏ màu tím.
"Đây là Tử Uyển Thảo..." Diệp Tinh cười giải thích.
Ở trong Huyễn Nguyên Giới này cũng có một phần dược thảo kỳ dị, thậm chí đều có chút khác với ngoại giới, Diệp Tinh không biết có thể thật sự mang ra ngoài hay không, nhưng mà cũng tương đối cảm thấy hứng thú đối với những thứ này, nhìn thấy sẽ mua một phần.
"À ra vậy." Tiểu Triệu Thận gật gật đầu, trong mắt nhỏ tràn đầy cảm thấy hứng thú.
Chỉ là thời gian mỗi ngày cậu hầu như đều luyện công, căn bản không có thời gian đi học tập những thứ này.
Cha cậu chỉ cần để cho cậu nhận diện một số từ mà thôi.
"Diệp thúc, thúc xem phía trước hình như rất náo nhiệt, ta đi xem trước một chút."
Xa xa truyền đến một trận huyên náo, Tiểu Triệu Thận tránh thoát tay Diệp Tinh, sau đó nhanh chóng chạy về phía xa xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hoạt bát của trẻ con.
Trên mặt Tiểu Triệu Thận tràn đầy vẻ hoạt bát.
Diệp Tinh mỉm cười nhìn, Triệu Thận ở trong phủ cho tới bây giờ đều là một khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như một tiểu đại nhân, sẽ không cười, ở trước mặt cha mình cũng không dám cười, chỉ có hiện tại mới khôi phục bộ dáng hoạt bát của trẻ con, hoàn toàn biểu hiện ra mặt thật của mình.
Hắn không nhanh không chậm đi theo, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng thủy chung gắt gao đi theo phía sau Tiểu Triệu Thận.
Rốt cục đi tới một chỗ, lúc này nơi này đã tụ tập rất nhiều người, Tiểu Triệu Thận cũng ở chỗ này, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Người trên đường phố rõ ràng tách ra, lúc này một thanh niên nhìn qua chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi xuất hiện, trên người còn mặc một thân hồng bào lớn, sau lưng đi theo một vài người.
Từng tiếng cồng chiêng đánh trống vang lên.
"Đây là vị thần đồng Trương gia kia đi! Nghe nói năm tuổi có thể biết rất nhiều chữ, đọc thành thạo một ít kinh nghĩa đơn giản."
“Lần thi đại thí này, thần đồng Trương gia này đạt được thành tích rất tốt, nghe nói đứng đầu."
"Tiền đồ rồi, Trương gia vốn là thư hương thế gia, hiện tại lại xuất hiện một vị thần đồng này."
"Nói không chừng sau này thần đồng Trương gia có thể làm quan lớn."
Trên đường cái mọi người nhao nhao nghị luận, thanh niên đi ở giữa đường vẻ mặt mỉm cười,gật đầu với một vài người quen biết.
Ánh mắt Tiểu Triệu Thận cẩn thận nhìn, trong mắt rõ ràng có một tia hâm mộ.
Cậu cũng muốn đọc sách, nhưng cha cậu nghĩ rằng nó không hữu ích gì. Cha chỉ cho cậu một ít thời gian mỗi ngày để đọc chữ mà thôi.
Chương 1297 Tập giết Triệu phủ
Rất nhanh đám người thanh niên kia rời đi, người trên đường cái cũng dần dần tản ra.
Diệp Tinh nhìn Tiểu Triệu Thận, mỉm cười nói: "Đi thôi."
"Ừm." Tiểu Triệu Thận gật đầu.
Cậu nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên nói: "Diệp thúc, thật ra bây giờ ta cũng biết rất nhiều chữ, hơn nữa còn đọc rất nhiều sách."
"Ồ?" Nghe vậy, Diệp Tinh ngồi xổm xuống cười nói: "Xem ra Tiểu Thận chúng ta cũng là một vị thần đồng nhở."
Ánh mắt hắn hơi chuyển động một chút, cười nói: "Nếu không ta nói với cha ngươi một chút, để cho ngươi đọc sách?"
Hắn có thể nhìn ra cậu nhóc này thực sự rất thích đọc sách, không thích luyện võ.
Đây là lần thứ hai hắn đề nghị với Tiểu Thận.
"Cám ơn Diệp thúc." Tiểu Triệu Thận lại lắc đầu, hoàn toàn thu hâm mộ trong lòng lại.
Diệp Tinh cười cười, cũng không cưỡng cầu nữa, nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo nơi khác."
"Được." Tiểu Triệu Thận gật gật đầu, vẻ hâm mộ trong mắt biến mất, trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ.
Ở trên đường cái dạo chơi một hồi lâu, Diệp Tinh liền mang theo Triệu Thận trở về.
......
Thời gian nửa năm trôi qua nhanh chóng.
Bên trong cung điện, Diệp Tinh yên lặng nhìn tiểu đỉnh trước mắt.
Lúc này bên trong tiểu đỉnh phập phồng một ít dược dịch của dược thảo, linh quả.
Từng giọt dược dịch của dược thảo, linh quả không ngừng xuất hiện, dung hợp một chỗ cùng dược dịch khác.
Theo thời gian trôi qua, một dược viên bắt đầu chậm rãi thành hình.
Xa xa, bỗng nhiên có hai thân ảnh chạy tới, hai thân ảnh này nhìn qua đều là trẻ con.
Đến nơi này, đứa trẻ cầm đầu thông qua khe hở nhìn thấy tình cảnh trong cung điện, liền cẩn thận đứng ở một bên, không có tiến vào.
Rốt cục đan dược hoàn toàn thành hình.
"Thành công!"
Tay phải Diệp Tinh nắm chặt, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, nắm đan dược ở trong tay.
\- Két!
Tựa hồ cũng thấy đan dược luyện thành công, cửa cung điện bị đẩy ra, sau đó hai đứa trẻ chạy vào.
"Diệp thúc." Cầm đầu tự nhiên là Tiểu Triệu Thận, cậu nhìn Diệp Tinh rất lễ phép chào.
Ở bên cạnh cậu còn có một tiểu cô nương cũng không chênh so với cậu lắm, có chút thẹn thùng trốn ở phía sau Triệu Thận, vụng trộm nhìn Diệp Tinh.
"Tiểu Đình, đây là Diệp thúc thúc, ta thích nhất là nhìn hắn luyện đan..." Tiểu Triệu Thận giới thiệu.
Tiểu cô nương có chút thẹn thùng đứng lên, nhìn Diệp Tinh nhu thuận nói: "Diệp thúc."
Diệp Tinh cười gật gật đầu với cô nhóc một cái, lại nhìn về phía Triệu Thận cười, nói: "Tiểu Thận, làm sao vậy? Giới thiệu bạn gái nhỏ cho ta biết à?"
Nghe vậy, tiểu cô nương có chút mê mang, không biết Diệp Tinh nói là có ý gì, về phần Tiểu Triệu Thận thì đỏ mắt, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Không phải, đây là tiểu thị nữ nhà ta mới mua, bằng hữu mới của ta đó."
Đây là lần đầu tiên cậu gặp được tiểu thị nữ cùng tuổi với mình, rất vui vẻ.
"Ồ?" Diệp Tinh cười cười, tiểu hài tử da mặt mỏng, hắn không nói gì nữa.
"Ừ?"
Tay phải lấy ra mấy gốc dược thảo, Diệp Tinh chuẩn bị tiếp tục luyện chế, bỗng nhiên ánh mắt hắn hơi không thể kiểm tra được nhìn một chỗ, trong mắt chớp động vẻ khó hiểu.
......
Lúc này có một chỗ bên ngoài Triệu phủ, có vài người tụ tập cùng một chỗ.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Một người trong đó trầm giọng nói, trên người bọn họ đều mặc các loại áo giáp, cơ hồ che hết khuôn mặt của mình.
"Chuẩn bị xong rồi."
“Lúc này Triệu Nguyên còn có con trai lão ta đều phải chết!”
"Chỉ có chết đi, tông phái mới có thể yên tâm."
Mấy người còn lại cũng gật đầu.
“Đã như vậy, vậy đêm nay động thủ!” Người cầm đầu trực tiếp nói: "Trong Triệu phủ không có cường giả gì, thậm chí không có người luyện võ gì, nhưng mà cũng không thể sơ suất, sau khi đánh chết nhanh chóng rút lui."
“Vâng!” Mấy người nhanh chóng lập kế hoạch.
......
Ban đêm rất nhanh đã đến, toàn bộ hơn phân nửa Triệu phủ đều là ánh đèn chớp động, ở trong thành trì nhỏ này, Triệu phủ cũng coi như là một gia tộc có chút thế lực.
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!
Xa xa trong hư không bỗng nhiên vài thân ảnh nhanh chóng bay tới, những thân ảnh này tốc độ rất nhanh, hơn nữa chuyên môn dọc theo những hiên nhà mà đi, không có một chút âm thanh nào, không thật sự nhìn chằm chằm, thậm chí không phát hiện được tung tích của bọn họ.
"Những người bình thường này thật đúng là nhỏ yếu." Một người đàn ông mỉm cười.
Nhìn ánh mắt duy nhất của ông ta lộ ra rõ ràng có vẻ khinh thường.
“Nhỏ giọng một chút!” Thủ lĩnh cầm đầu trầm giọng nói.
Họ nhìn vào một nơi, đột nhiên đôi mắt sáng lên.
“Tìm được rồi!”
Trong một sân trong, một cậu bé đang ngồi xổm trên cọc gỗ, cắn răng kiên trì, trong khi một người đàn ông bên cạnh cậu thỉnh thoảng uống rượu.
Phát hiện hai người, trong mắt tên thủ lĩnh rõ ràng lộ ra vẻ hưng phấn, lần này nhiệm vụ hoàn thành tuyệt đối có thể đạt được thù lao thật lớn.
\- Động thủ! Tên thủ lĩnh trầm giọng nói.
Ông ta muốn bay ra, nhưng chung quanh lại không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến, trong nháy mắt thậm chí tiếng gió, tiếng muỗi đều biến mất toàn bộ.
Tính cảnh giác của ông ta cũng rất mạnh, tựa hồ cũng nhận ra một chút kỳ lạ, ánh mắt nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt lại nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lúc này nơi này ngoại trừ ông ta ra thì nào còn có người khác?
Giống như nhiệm vụ lần này chỉ có một mình ông ta tham gia, ba người còn lại trống rỗng biến mất.
"Ta... Ta không thể di chuyển." Trên mặt người đàn ông này tràn đầy hoảng sợ, ông ta phát hiện mình căn bản không cách nào nhúc nhích.
Bỗng nhiên, ông ta kinh hãi nhìn về phía trước, ở nơi đó lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta.
Chương 1298 Huyền Nguyên Tông
Ông ta kinh hãi nhìn Diệp Tinh bỗng nhiên xuất hiện phía trước.
"Làm sao... Làm sao có thể? Triệu phủ không phải là một phủ đệ bình thường sao? Sao lại có cường giả như vậy?" Đôi mắt của ông ta tràn đầy kinh hãi.
Đánh chết ba người hơn nữa làm cho người ta không phát hiện chút động tĩnh nào, chỉ có thần linh trong truyền thuyết mới có thể làm được?
"Ngươi được gửi đến như thế nào? Mục đích là gì?" Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.
Kỳ quái là hắn cứ như vậy đứng ở trong hư không, cơ hồ không có bất kỳ ẩn nấp nào, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, thế nhưng ở trong viện, hai người Triệu Nguyên cùng Tiểu Triệu Thận lại không phát hiện ra.
"Ta... Ta không biết.” Ông ta hoảng sợ lắc đầu.
“Không biết sao?” Diệp Tinh cau mày.
Soạt !
Một tia linh hồn trên người hắn bỗng nhiên tản ra, giống như là một mũi tên sắc bén nhanh chóng tiến vào thức hải người đàn ông này, nhất thời có một phần trí nhớ nhanh chóng bị hắn xem xét.
Trực tiếp điều tra trí nhớ của người khác là một loại thủ đoạn linh hồn cực kỳ bá đạo, chỉ là sau khi kiểm tra lại tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với người tiếp nhận, nói không chừng sẽ trực tiếp biến thành ngu ngốc, nhưng mà Diệp Tinh tự nhiên sẽ không để ý làm gì.
“Là một cường giả không biết thân phận phái tới?”
Kiểm tra trí nhớ một chút, Diệp Tinh hơi cau mày.
Để cho những người này đến chính là một người ẩn giấu thân phận, thủ lĩnh này thật sự không biết, chỉ cần ra tay thành công là có thể được thù lao.
Tay phải vung lên, thân hình người đàn ông trước mắt nhất thời hóa thành hư vô.
"Lúc Tiểu Thận vừa mới sinh ra đã có cường giả xuất hiện muốn giết cậu, hiện tại lại có người đến đây, xem ra Triệu phủ này cũng không đơn giản."
Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, trong mắt lại không có bất kỳ gợn sóng nào.
"Thú vị!"
Thân ảnh hắn vừa động, lại lần thứ hai xuất hiện trong cung điện luyện đan.
Hắn lại không có hứng thú đi dò xét, ở phiến thế giới này hắn cũng là chúa tể duy nhất, mà hắn chỉ muốn lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh mà thôi, chuyện trong Triệu phủ hắn cũng không có hứng thú.
Chỉ cần Triệu Thận không chết, những chuyện khác hắn căn bản cũng sẽ không để ý.
Cũng không có ai có thể giết Triệu Thận trong tay hắn.
Một hồi ám sát nhằm vào Triệu phủ cứ như vậy bị Diệp Tinh hóa giải vô hình, thậm chí Triệu Nguyên cũng hoàn toàn không biết.
Diệp Tinh cũng không có để ý, tiếp tục luyện đan.
......
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại trôi qua hai năm, lúc này Triệu Thận đã tám tuổi.
Thời gian hai năm, Triệu Thận lại thường xuyên mang theo tiểu thị nữ của mình đến đây, hai người bọn họ sau khi đi tới cung điện liền nhu thuận ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn Diệp Tinh luyện đan.
Triệu Thận tuy rằng sẽ không luyện đan, thế nhưng nắm giữ rất nhiều dược thảo khi đi theo bên người Diệp Tinh.
Ở trong Huyễn Nguyên giới này cũng có rất nhiều dược thảo.
Mấy năm, Triệu phủ bình thường đều rất bình tĩnh, mà lúc này Triệu phủ bình tĩnh lại lập tức huyên náo.
Triệu gia Triệu Thận có thiên phú luyện võ, mới tám tuổi được Huyền Nguyên Tông thu làm đệ tử, một ngày sau sẽ được đưa đến Huyền Nguyên Tông.”
Tin tức này trong nháy mắt truyền khắp thành trì nhỏ.
“Ha ha, chúc mừng Triệu viên ngoại!”
"Ta đã sớm nhìn ra lệnh công tử bất phàm, hiện tại quả nhiên không giống phàm nhân."
"Bái nhập Huyền Nguyên Tông, đó là chân chính một bước lên trời."
"Sau này công tử học có thành tựu, Triệu viên ngoại cũng đừng quên chúng ta a."
Cơ hồ người có đầu có mặt trong thành trì đều đến, tặng lên lễ hạ lễ phong phú, vẻ mặt tươi cười chúc mừng.
Huyền Nguyên Tông, đây chính là tông phái tồn tại bậc thần linh, hơn nữa nắm giữ mấy trăm thành trì bao gồm cả tiểu thành này, thế lực vô cùng khổng lồ!
Nhưng mà bọn họ chiêu thu đệ tử vô cùng hà khắc, cho dù có tiền đến đâu, nếu không có thiên phú bọn họ cũng sẽ không thu.
Cho dù là một đệ tử bình thường, địa vị cũng tuyệt đối vượt xa bọn họ.
“Ha ha!”
Ở một chỗ, Triệu Nguyên hiếm khi lại chải đầu ăn mặc rất sạch sẽ, mặc một thân trường bào kỹ, nhìn qua quả thật rất nho nhã.
Mà ở bên cạnh anh ta, Tiểu Triệu Thận chỉ mới tám tuổi khuôn mặt căng thẳng, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ, theo anh ta đi gặp mặt người khác.
Tất cả mọi người ở đây đều khen cậu, cả Triệu phủ phi phàm náo nhiệt.
......
Bên trong cung điện luyện đan, Diệp Tinh không thèm để ý động tĩnh bên ngoài, an tâm luyện chế đan dược.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài cung điện có một cái đầu nhỏ len lén tiến vào.
Diệp Tinh nhìn thoáng qua, nhất thời cười nói: "Tiểu Thận, bây giờ ngươi không ở bên ngoài mà chạy đến chỗ ta làm gì?"
Bây giờ cậu chính là nhân vật chính bên ngoài.
"Ta không thích bên ngoài." Tiểu Triệu Thận cầm một cái ghế nhỏ, trực tiếp ngồi xuống, sau đó ánh mắt nhìn về phía dược dịch phập phồng trên đan đỉnh trước mắt Diệp Tinh.
Diệp Tinh cười cười, tiếp tục nói: "Nghe nói ngươi muốn đi Huyền Nguyên Tông kia?"
Lúc nói chuyện động tác trong tay hắn lại không ngừng, tiếp tục dung hợp dược dịch.
"Ừm, hôm nay có người Huyền Nguyên Tông đi tới thành trì chúng ta kiểm tra, ta hoàn thành khảo nghiệm của bọn họ." Tiểu Triệu Thận gật gật đầu nói.
Cậu nhìn Diệp Tinh, trong mắt rõ ràng có vẻ không nỡ, nói: "Diệp thúc thúc, sau này ta không thể nhìn người luyện đan nữa rồi."
"Không có việc gì." Diệp Tinh cười cười nói: "Sau này ngươi học có thành tựu, không cần vì luyện công mà tốn thời gian, khi đó ta sẽ dạy ngươi luyện đan."
"Được nha." Nghe Diệp Tinh nói, trên mặt Tiểu Triệu Thận rõ ràng có một tia hưng phấn, khát vọng, ước mơ cuộc sống như vậy.
Chương 1299 Thần linh giáng lâm 1
Một bên vừa nói chuyện, Tiểu Triệu Thận một bên nhìn Diệp Tinh luyện đan, trong mắt hiếm có lộ ra một tia bình tĩnh.
Rất nhanh trôi qua nửa giờ, đợi đến một giờ, Tiểu Triệu Thận bỗng nhiên đứng dậy, cậu nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp thúc thúc, ta phải đi rồi."
Diệp Tinh nhìn cậu nhóc trước mắt, đứa trẻ này cơ hồ là hắn nhìn lớn lên từ bé.
Hơi trầm ngâm một chút, tay phải Diệp Tinh vung lên, lập tức một viên đan dược màu vàng xuất hiện, trơn tru dừng lại ở trước mặt Tiểu Triệu Thận.
"Diệp thúc, đây là cái gì vậy?" Tiểu Triệu Thận nghi hoặc hỏi.
Diệp Tinh cười cười, nói: "Đây là một loại đan dược ta luyện chế có lợi đối với thân thể, ngươi ăn vào liền biết tác dụng."
"Ừm." Tiểu Triệu Thận không do dự, trực tiếp gật đầu.
Cậu vô cùng đối tín nhiệm với Diệp Tinh, trong lòng cậu, ngoại trừ cha mẹ mình ra, Diệp Tinh có thể nói là người thân cận nhất.
Miệng mở ra, sau đó đan dược bị cậu nuốt vào trong bụng, đan dược vào bụng, lại không có bất kỳ cảm giác gì, tựa hồ hoàn toàn biến mất.
Tiểu Triệu Thận cũng không có cảm giác đặc thù gì, cậu nhìn Diệp Tinh, trịnh trọng hành lễ, nói: "Diệp thúc, tạm biệt, chờ có cơ hội trở về ta sẽ đến thăm người."
"Đi đi." Diệp Tinh cười cười.
Sau đó Tiểu Triệu Thận trực tiếp đi ra ngoài.
“Huyền Nguyên Tông sao?” Nhìn bóng lưng Tiểu Triệu Thận, Diệp Tinh yên lặng nói trong lòng.
Vừa rồi đan dược hắn cho cậu ăn tên là Bồi Nguyên Đan, đan dược này sẽ tiềm thức tăng lên tiềm lực của mình, khai thác tiềm lực của mình, thay đổi thể chất của tiểu Triệu Thận.
Ở ngoại giới đây cũng là một loại đan dược trân quý, đặt ở trong Huyễn Nguyên giới này, tuyệt đối là đan dược cao cấp nhất.
"Nếu Triệu Thận rời đi, mình cũng phải rời khỏi Triệu phủ." Diệp Tinh nhìn về phía xa xa.
Hắn ở trong Triệu phủ vốn là bởi vì Triệu Thận, hiện tại Triệu Thận rời đi, hắn tự nhiên cũng phải rời đi theo.
Dù sao mấu chốt hắn đột phá đạo tắc vận mệnh chính là ở trên người Triệu Thận.
Toàn bộ Triệu phủ ồn ào vẫn kéo dài rất lâu, thẳng đến đêm khuya mới khôi phục bình tĩnh.
Trên sân trường luyện võ, lúc này Triệu Thận vẫn như cũ đứng ở trên cọc gỗ, về phần phía dưới là Triệu Nguyên, lúc này trong tay Triệu Nguyên cũng không cầm bầu rượu, mà là nhìn con trai của mình.
"Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi." Một lúc lâu sau, Triệu Nguyên trực tiếp nói.
Tiểu Triệu Thận nghe vậy gật gật đầu, nhảy xuống từ trên cọc gỗ.
"Tiểu Thận." Triệu Nguyên nhìn về phía con của mình, hít sâu một hơi, nói: "Hôm nay là lần huấn luyện cuối cùng của ta, sau khi ngươi rời khỏi gia tộc tiến vào Huyền Nguyên Tông, nhất định phải càng thêm khắc khổ, đó là cơ hội khó có được!"
Ánh mắt anh ta nghiêm khắc, trên mặt cũng tràn đầy vẻ nghiêm túc.
"Con biết thưa cha!" Tiểu Triệu Thận trịnh trọng gật đầu.
Tuy rằng thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng cậu nhìn qua hoàn toàn giống như một tiểu đại nhân.
"Ừm." Triệu Nguyên cũng gật đầu, nói: "Ta đặt tên cho ngươi là Thận, hy vọng là ngươi sau này cẩn thận, vô luận làm cái gì cũng phải như vậy."
Tiểu Triệu Thận nắm trường kiếm, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định, nói: "Cha, con sẽ không để cho người thất vọng."
“Đi nghỉ ngơi đi!” Nói vài câu, Triệu Nguyên nhìn về phía con trai của mình, khoát tay nói.
Lúc này trong mắt anh ta lại chớp động vẻ khó hiểu.
“Vâng cha!” Triệu Thận gật gật đầu, rời khỏi nơi này.
......
Sáng sớm hôm sau, Huyền Nguyên Tông một mình đến, mang theo Triệu Thận rời đi.
Trên trường luyện võ khổng lồ, Triệu Nguyên sững sờ nhìn những cọc gỗ kia, trong tay cầm một cái bầu rượu, im lặng không nói gì, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Thỉnh thoảng anh ta cầm bầu rượu trực tiếp uống.
"Triệu huynh." Xa xa Diệp Tinh đi tới, nhìn Triệu Nguyên hô.
Triệu Nguyên xoay người nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Diệp huynh."
Anh ta nhìn Diệp Tinh, nói: "Ngày hôm qua trong phủ có rất nhiều rượu ngon, nếu không chúng ta đi uống hai chén?"
Ngày hôm qua rất nhiều người đều tặng lễ, đối với những thứ khác anh ta cũng không thèm để ý, chỉ là đối với rượu cũng là đặc biệt lưu lại.
"Không được." Nghe vậy Diệp Tinh lại cự tuyệt nói: "Ta đến nơi này cáo biệt Triệu huynh ngươi."
"Ngươi muốn đi?" Nghe Diệp Tinh nói, Triệu Nguyên sửng sốt.
"Ừm." Diệp Tinh cười cười, nói: "Quấy rầy ngươi thời gian dài như vậy, ta cũng nên rời đi."
Tay phải hắn vung lên, lập tức một viên đan dược xuất hiện trước mặt Triệu Nguyên.
"Ta biết Triệu huynh ngươi có nội thương, đan dược này rất có lợi đối với nội thương của ngươi." Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Được rồi, cứ như vậy đi, hy vọng có duyên lại gặp lại."
Sau khi nói xong hắn không có bất kỳ lời vô nghĩa nào, trực tiếp rời đi nơi này, chỉ còn lại Triệu Nguyên đang đứng sững sờ.
......
Trên con đường hẻo lánh, mấy thân ảnh đang nhanh chóng đi tới.
"Nhanh một chút, còn có một ngày liền đến Huyền Nguyên Tông." Một người đàn ông trung niên nhìn mấy người phía sau, khẽ quát.
Phía sau ông ta còn có ba đứa nhỏ, hai nam một nữ, lúc này trên người bọn họ đều là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, đang gian nan tiến lên.
Đoạn đường nhỏ này là đường núi, hơn nữa còn hướng lên trên, có thể tưởng tượng được đối với thể lực tiêu hao bao nhiêu.
Người đàn ông trung niên cũng không có chút ý tứ ra tay trợ giúp.
Chương 1300 Thần linh giáng lâm 2
Trong số ba đứa trẻ, một trong số họ có tốc độ ổn định nhất cũng cắn răng không nói.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía đứa trẻ kia, trong mắt rõ ràng có một tia tán thưởng.
Lúc này mấy người không biết là, ở vị trí trong hư không có một người thanh niên cũng đang nhìn phía dưới, nhìn khuôn mặt chính là Diệp Tinh.
"Còn một ngày nữa đúng không?" Diệp Tinh yên lặng nói trong lòng.
Một trong ba đứa trẻ kia chính là Triệu Thận.
Vụt!
Bản thể của hắn bay ra, nhanh chóng bay về phía xa xa, cơ hồ trong nháy mắt liền đi tới một chỗ.
Đây là một dãy núi khổng lồ, kỳ quái chính là trên dãy núi này kiến tạo từng tòa cung điện, bên trong cung điện còn có từng thân ảnh đang đi lại.
“Không có thủ lĩnh sao?” Linh hồn cường đại của Diệp Tinh tản ra, nhìn xuống bốn phía.
Dưới linh hồn của hắn, cường giả trấn thủ trong các cung điện đều không có ở đây.
“Tìm được rồi!”
Chỉ là rất nhanh Diệp Tinh lại nhìn về phía một chỗ, nơi đó mấy vị cường giả nhanh chóng bay tới, căn cứ phân tích của Diệp Tinh, mấy người kia hẳn là cao tầng của Huyền Nguyên Tông.
Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh trực tiếp đáp xuống một chỗ.
"Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào Huyền Nguyên Tông ta?" Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên, sau đó một cô gái nhìn qua hai mươi tuổi mấy tuổi đi tới, nhìn Diệp Tinh quát khẽ.
Cô ta này mặc quần áo màu xanh lá cây, khuôn mặt lại rất lạnh lẽo, lạnh như băng sương.
Vừa rồi khi Diệp Tinh vừa hạ cánh cô ta liền chú ý tới.
Diệp Tinh liếc cô ta một cái.
“Sư muội, xảy ra chuyện gì vậy?”
Xa xa bỗng nhiên lại có mấy người bay tới, cầm đầu là một thanh niên tuấn dật hai mươi mấy tuổi, nhìn về phía thân ảnh cô gái kia, vội vàng hỏi.
Chỉ là sau khi đi tới nơi này anh ta lại thấy được Diệp Tinh.
"Ngươi là ai?" Nhất thời tất cả mọi người đều lạnh lùng quát.
Thanh niên tuấn dật cầm đầu càng trầm giọng nói: "Dám tự tiện xông vào Huyền Nguyên Tông ta, lá gan quá lớn."
"Ta đang chờ người." Diệp Tinh bình tĩnh nói.
“Huyền Nguyên Tông chúng ta là thánh địa luyện võ, há là nơi của đám người ngươi?” Cô gái kia lạnh lùng nói, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ kiêu căng.
Ầm ầm!
Lời nói của cô ta hạ xuống, một cỗ khí thế dao động bỗng nhiên từ trên người Diệp Tinh tản ra, bao trùm bốn phía.
"Cái gì?" Cảm thụ được cỗ khí thế dao động khủng bố này, sắc mặt đám người thanh niên bừng chợt đại biến.
Phảng phất trong nháy mắt bọn họ tiến vào một khu vực trọng lực, thậm chí thân thể cũng hoàn toàn chịu không nổi.
"Phụt!" Khóe miệng bọn họ thậm chí còn có máu chảy ra.
"Làm sao có thể?" Lúc này trên mặt những người này tràn đầy sợ hãi, không còn vẻ kiêu căng nữa.
Mà sau khi dao động trên người Diệp Tinh phát ra, bỗng nhiên trên từng ngọn núi xuất hiện các loại ánh sáng, thẳng hướng về phía chân trời!
"Ha ha, lần này thu hoạch không tệ, thu mấy cái mầm non tốt."
"Nếu là có thể chân chính trưởng thành, thực lực của Huyền Nguyên Tông chúng ta khẳng định có thể tăng lên một bước."
Lúc này vẻ mặt mấy người mừng rỡ.
Nhưng bọn họ nhìn thấy hào quang trên từng ngọn núi kia, sắc mặt khẽ biến.
"Địch tập kích?"
Mấy vị cường giả liếc nhau một cái.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Mấy thân ảnh phóng lên trời, tốc độ kinh người, rất nhanh đi tới một chỗ.
Bọn họ đi tới trong hư không nhìn về phía Diệp Tinh, trên mặt mang theo vẻ cảnh giác.
"Tông chủ, trưởng lão."
Nhìn thấy mấy người đến, thanh niên tuấn dật, cô gái quần áo màu xanh kia không để ý thương thế của mình, nhất thời kích động hô.
Bọn họ vừa rồi trong lòng kinh hãi, những cường giả đỉnh cấp trong tộc đến, trong lòng bọn họ rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng bọn họ, tông chủ cùng trưởng lão chính là tồn tại cường đại nhất, là thần linh chân chính.
Mấy người nhìn bọn họ một cái nhưng không nói gì, một người đàn ông trung niên cầm đầu bay ra, nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói: "Các hạ... các hạ là ai? Tới nơi này có gì không?"
Thân thể ông ta căng thẳng, hiển nhiên kiêng kỵ đến cực điểm với Diệp Tinh.
"Cái gì?"
“Tông chủ sao lại khách khí với người này như vậy?"
Nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông trung niên, mọi người phía dưới sửng sốt.
Tông chủ bọn họ chính là tồn tại cường đại nhất trong khu vực xung quanh, trước kia gặp qua vài lần đối thủ, tất cả đều dễ dàng áp chế, thậm chí chém giết.
Bọn họ đều đang nghĩ tông chủ của mình ra tay trực tiếp miểu sát Diệp Tinh, nhưng hiện tại tình cảnh lại hoàn toàn bất đồng.
Nhìn mấy người phía trước, khóe miệng Diệp Tinh lại lộ ra một tia tươi cười, nói: "Ta là Diệp Mộc đạo nhân, rất hứng thú .... đối với vị trí trưởng lão của Huyền Nguyên Tông các ngươi.
“Trưởng lão?” Nghe vậy, sắc mặt mấy người trước mắt khẽ biến.
Thanh niên rất xa lạ trước mắt bỗng nhiên xuất hiện, nhưng cho bọn họ lực uy hiếp lại rất mạnh.
Sau người đàn ông trung niên kia, một vị lão giả khuôn mặt cổ hủ bay ra, nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói: "Muốn trở thành trưởng lão Huyền Nguyên Tông chúng ta, cần phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm."
"Trưởng lão hình phạt nói rất đúng."
"Tên thanh niên này dĩ nhiên là tới gia nhập Huyền Nguyên Tông chúng ta, đã vậy còn muốn trở thành trưởng lão."
"Nhìn tuổi của hắn còn không lớn bằng ta đâu."
Tất cả mọi người đều đang nhìn tình cảnh trong hư không.
"Khảo nghiệm?"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, trong ánh mắt tựa hồ không có bất kỳ gợn sóng gì.