Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154-155
Chương 154
Quỳnh Nương vuốt khuỷu tay, ngẩng đầu nhìn Lang Vương, thấp giọng hỏi: “Chàng nói, nếu cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ là một giấc mộng, vậy ta nên làm gì bây giờ?”
Lang Vương thấy tiểu nương của mình lại ngốc nữa, hắn đặt nàng lên giường, cúi đầu nhìn nàng, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc: “Nếu nàng mơ rồi lại tỉnh, ta cũng sẽ tìm được nàng ngoài giấc mộng, tuyệt đối không để nàng cô đơn một mình.”
Quỳnh Nương duỗi tay đan mười ngón với hắn một lát, yên lặng nhìn hắn một lúc lâu mới lộ ra khuỷu tay của mình: “Thật ra tự phù này là thần tích, cho biết người có thể trọng sinh, mà ta là người sống lại từ trong địa ngục…”
Lang Vương vốn muốn nói, đêm khuya lắm rồi, đừng nói giỡn nữa. Nhưng thấy vẻ mặt Quỳnh Nương không giống nói giỡn chút nào, ban nãy lại vừa bắt mạch xong, cũng tuyệt đối không phải là bị điên, vì vậy, lần này hắn không ngắt lời nàng như trước nữa mà nghe nàng nói hết.
Cái khác còn đỡ, lúc hắn nghe nàng nói, kiếp trước hai người không phải phu thê, mà nàng lại gả cho cái tên thấp kém Thượng Vân Thiên kia, mặt hắn đen sì.
Chuyện xưa của Quỳnh Nương cũng không tính là dài, dẫu sao nàng bị đẩy vào giếng lúc đang ở độ tuổi hoa xinh đẹp nhất, thế sự sau đó không liên quan gì đến nàng nữa.
Nàng chỉ muốn nhắc nhở Lang Vương, Thượng Vân Thiên và Liễu Bình Xuyên là người trọng sinh, còn hiểu biết về diễn biến sau này của kiếp trước hơn nàng, nếu hai người này đều đi giúp Nhị hoàng tử, mà Nhị hoàng tử cũng không đối xử tử tế với Lang Vương, vậy phải nhanh chóng chuẩn bị, nếu không hiển nhiên sẽ rất bị động.
Lang Vương nghe nàng nói xong vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu sau không nói lời nào, Quỳnh Nương nói ra hết bí mật trong lòng nhưng tim vẫn chưa rơi xuống đất.
“Nàng nói nửa đời trước của ta bị giam cầm ở Hoàng Tự, lưng gánh bêu danh phản tặc, vậy vì sao nàng còn đồng ý gả cho ta?”
Quỳnh Nương giương mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng vuốt ve cằm hắn: “Thấy chàng kiếp trước quá cơ khổ, thương tiếc chàng nên gả cho.”
Lang Vương vẫn không nói gì nhiều, vẫn dùng ánh mắt khiếp người như vậy nhìn nàng.
Quỳnh Nương biết hắn không chịu tin tưởng, nàng thở dài một hơi: “Ngày kia là Đoan Ngọ, nhà lão bản tiệm bánh chưng chợ phía nam sẽ sinh song tử, bánh chưng lòng đỏ trứng nhà hắn sẽ cho hai lòng đỏ để đáp tạ khách hàng quen, đến lúc đó bảo người của chàng mua về nhiều chút, ta thích ăn bánh chưng nhà hắn… Đúng rồi, đừng đi xem thuyền rồng biểu diễn trên sông ngoài thành, ngày đó mưa rơi nặng hạt, người không mở được mắt, mưa bụi mênh mông đến lúc đó cái gì cũng không thấy rõ.”
Nói xong lời cuối cùng, trong phòng trầm tĩnh, từ đầu đến cuối Lang Vương đều không nói gì.
Chẳng qua đêm hôm đó, hắn ôm nàng rất chặt, ngay cả xoay người cũng khó khăn.
Đến Tết Đoan Ngọ, nhà nhà đều cắm ngải thảo trước cửa, tiểu oa nhi đeo chỉ màu và xâu quả đào, cái chổi nhỏ lên người.
Có điều hôm nay thời tiết khác thường, ngày xưa mặt trời lên cao nắng nóng, năm nay lại mưa như trút nước. Dưới làn mưa tầm tã, Lang Vương gắp bánh chưng lòng đỏ trứng mua ở tiệm bánh chưng phía nam kinh thành lên, cắn một miếng, bên trong có hai lòng đỏ trứng, bánh chưng đầy nhân ngon miệng, ăn rất đã ghiền.
Nhưng Lang Vương chỉ ăn một miếng rồi không ăn vào nữa. Dù không muốn nhưng hắn cũng bắt đầu tin tưởng, lời Quỳnh Nương không phải ăn nói khùng điên.
Có điều tâm trạng buồn bực vô cùng khó chịu. Kiếp trước Quỳnh Nương đúng là mù, hắn mọi thứ đều tốt như vậy thì không chọn, nhất quyết phải gả cho Thượng Vân Thiên!
Nghĩ Thượng Vân Thiên đã từng ôm tiểu nương sớm nắng chiều mưa của mình, thậm chí còn sinh một đôi nhi nữ cho hắn, Lang Vương thật muốn xách đao nhấc rìu chém giết người gọi là tiền phu kiếp trước thành bảy tám mảnh.
Lúc này Quỳnh Nương ở ngoài cửa sổ ló đầu nhìn vào, dời bước thư phòng, nhìn bánh chưng bị cắn một miếng, sau đó nói với Vương gia đang im lặng tĩnh tọa: “Vương gia, lần này chàng có thể tin ta chưa?”
Lang Vương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng từ trên xuống dưới, chịu đựng cả giận: “Nếu không phải tình cảm của hai chúng ta sâu đậm, ta thật sự sẽ nghi ngờ nàng định làm loạn với ta… vì sao kiếp trước không chọn ta?”
Ban đầu Quỳnh Nương cho rằng sau khi hắn tin tưởng, hắn sẽ hỏi mình hướng đi của giang sơn xã tắc cùng với chuyện bị giam cầm để phá giải cứu lấy kiếp này.
Đâu lường trước được, hắn mở miệng là ghen tuông ngập trời, phảng phất như bản thân bị đội vô số nón xanh.
Quỳnh Nương cũng thấy buồn bã, có điều phản ứng của Lang Vương như vậy cũng là lẽ thường, nếu bảo nam nhân không để bụng thú một phụ nhân nhị hôn thì đúng là hơi khó. Đây cũng là lí do nàng chậm chạp không muốn nói ra ẩn tình kiếp trước với Lang Vương.
Nam nhân ấy mà, đều không qua được cửa ải này.
Nàng chịu đựng khổ sở trong lòng, mở miệng nói với Lang Vương: “Lần này nói hết với chàng cũng chỉ hy vọng chàng biết được ngọn nguồn, kiếp trước ta chết quá sớm, không biết nhiều lắm, thậm chí còn không bằng Liễu Bình Xuyên, có lẽ không có ích gì với Vương gia. Còn lại, Vương gia phải lưu tâm nhiều hơn.”
Ngừng một lát, nàng lại nói: “Ta tự biết mấy tháng nay thân mình dần nặng, bên cạnh có người ngủ không an ổn, ban đêm đi tiểu rất nhiều, cũng quấy rầy Vương gia không được nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ sai người thu dọn trắc viện khác, chắc buổi chiều sẽ dọn qua…”
Lời còn chưa nói xong, lửa giận của Lang Vương đã bốc lên đỉnh đầu, tay vung lên quét ngang bánh chưng hai lòng đỏ trứng xuống đất.
“Nàng muốn làm gì? Mới chỉ hỏi nàng vài câu đã tức giận với ta? Ta là trượng phu của nàng, nàng phải cho bổn vương một tấc trong lòng nàng chứ…”
Quỳnh Nương chưa nghe Lang Vương rít gào xong đã đứng dậy rời đi. Thân là thai phụ, đầu tiên phải duy trì tâm trạng sảng khoái, nàng cũng không muốn để cảm xúc của mình quá mức mất khống chế.
Nàng cũng không quay lại phòng ngủ mà đến thư phòng nhỏ của mình.
Nàng lấy một quyển thực đơn tổ tiên viết xuống kệ sách, tiện tay lật lộ ra một tờ giấy đặt trong trang sách, đó là hưu thư mà Lang Vương đang tìm kiếm.
Còn tưởng phong hưu thư này chỉ để lại làm niệm tưởng, không ngờ tương lai có một ngày nàng lại dùng đến nó.
Máu ghen của Lang Vương có bao nhiêu lớn, từ trước đến nay nàng biết rõ. Nếu hắn cảm thấy mình là phụ nhân nhị hôn mà canh cánh trong lòng, vậy nàng cũng đành chịu.
Nhưng bởi vậy mà cúi đầu thấp hèn trước mặt Lang Vương, chắc chắn nàng không làm được. Nàng sẽ qua cửa ải khó khăn này với hắn rồi chia tay.
Cũng mong hắn có thể cảm nhớ lần đồng cam cộng khổ này của nàng và hắn, đừng để nàng và hài nhi chia lìa. Nàng sẽ tự dọn đến viện khác, sẽ không quấy rầy hắn nạp thú tiểu nương kết hôn lần đầu.
Có điều nghĩ thấu rồi nhưng nước mắt lại dâng lên. Quỳnh Nương giấu cuốn sách đi, đặt nó lên chỗ cao nhất của kệ sách, sau đó nằm xuống giường mềm của thư phòng, dùng khăn che mặt, rơi lệ tiến vào mộng đẹp.
Ở trong mộng, không biết vì sao mà cơ thể lại lay động, mở mắt ra đã về giường lớn phòng ngủ.
Quỳnh Nương cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ phía sau nhưng không muốn xoay người nhìn hắn, liều mạng xuống giường.
Lang Vương nhìn tiểu phụ như con chuột nhỏ bị chấn kinh, hắn vừa tức vừa thương.
Hắn duỗi cánh tay ôm nàng liều mạng xuống được nửa đường vào lòng: “Ta đã tủi thân, nàng lại còn tủi thân hơn ta, làm loạn rồi muốn phân nhà, xem ta như quả hồng mềm vô dụng Thượng Vân Thiên sao?”
Bây giờ Quỳnh Nương không nghe nổi hắn nhắc đến kiếp trước của mình nữa, lập tức quay người trừng đôi mắt to khóc nói: “Ta tự biết trong lòng chồng chất quá nhiều chuyện, không thể trong vắt sáng tỏ như tiểu nương mười bảy mười tám, theo lý mà nói, tuổi của ta đúng là làm cô mẫu của chàng rồi, dẫu sao cũng không chơi chung được, Vương gia đừng làm phiền ta nữa, tự đi tìm Điệp Y hoặc là Luyến Hoa, đi uống sữa mới mẻ đi!”
Lúc Quỳnh Nương khóc, loại mị thái kia làm Lang Vương ngắm trăm lần cũng chẳng ngán, chẳng qua rốt cuộc hắn cũng nghe hiểu tủi thân trong lời nói của nàng.
Hắn duỗi tay véo mũi Quỳnh Nương để nàng không kêu ra nữa, cả giận: “Ai ghét nàng nhị hôn? Giận nàng mắt mù, bị mặt hàng kia hại đến nỗi rơi xuống giếng, nếu lúc trước chọn ta, tất nhiên sẽ yêu nàng như trân bảo, sao có để khiến nàng thiệt thòi như vậy? Sao lại không chơi với ta được? Không phải mấy ngày trước còn chơi rất tốt sao, quậy đến nửa đêm đổi mới hết đệm chăn…”
Quỳnh Nương không ngờ hắn cứ nói cứ nói rồi lại nói đến chuyện dị đoan, nàng vội vàng hất cái tay đang véo mũi mình ra, duỗi tay che miệng hắn lại, khó thở: “Không thể nói chuyện đứng đắn, kiếp trước mỹ nữ quấn quanh đầu gối chàng đấy, đâu cần ta dệt hoa trên gấm? Theo ta ta thấy, Vương gia phải hâm mộ mình kiếp trước mới đúng, mập ốm cao thấp, còn có biểu muội Hà Nhược Tích si tình làm bạn bên cạnh cơ! Cũng do kiếp này ta chậm trễ Vương gia, nếu không mười mấy biểu muội cũng đều vào phủ hết rồi.”
Lang Vương cảm thấy lời này của Quỳnh Nương trộn lẫn hơi nước, mình bắt bẻ như vậy, sao có thể nạp loại mặt hàng như Hà Nhược Tích? Hắn lập tức không thừa nhận.
Quỳnh Nương càng nói càng cảm thấy thủ thân: “Đời trước Vương gia không bắt bẻ thế đâu, đúng là toàn làm việc thiện, thu người không có nhà để về vào phủ, Liễu Bình Xuyên kia cũng là thị thiếp của ngài đấy…”
Nói đến đây, mặt Lang Vương đã đen sì, nếu lời Quỳnh Nương nói là thật, vậy đời trước hắn quá thê thảm rồi, chẳng lẽ là sống không còn gì luyến tiếc nên chẳng sao cả, chó mèo gì cũng thu vào phủ sao?
Hắn hoàn toàn không nhận nợ, từ đây ước định với Quỳnh Nương, ai cũng không được nhắc đến nợ trước nữa, nếu dám nhắc lại phẩm vị của hắn kiếp trước thì đừng trách gia pháp quân quy nghiêm khắc hầu hạ.
Có điều chính Lang Vương cũng không hiểu rõ lắm, kiếp trước nguyên nhân gì khiến hắn khởi nghĩa tạo phản? Tuy hắn bướng bỉnh khó thuần nhưng cũng không phải người dã tâm bừng bừng, tuyệt đối không phải muốn làm hoàng đế mới phất cờ tạo phản.
Chuyện này lại phải trách kiếp trước Quỳnh Nương không yêu hắn, ngay cả hướng đi của hắn cũng không chú ý, làm Lang Vương không nhìn thấu mình của kiếp trước.
Sau khi trận mưa Đoan Ngọ tạnh hẳn, bí mật đầu tiên trong kinh thành được mở ra.
Quả nhiên Liễu thị bị hưu ra khỏi phủ có thai, nhưng không biết là của Đại hoàng tử hay là đạo phỉ, cũng không biết Nhị hoàng tử chấp nhận Liễu thị có cam tâm nuôi con giúp người ta không.
Vương phi Vệ thị của Nhị hoàng tử cũng là người không có chủ ý, lúc nào cũng phải hỏi Nhị hoàng tử nên làm thế nào: “Vương gia, thiếp thân đã sai người bắt mạch cho Liễu thị, đã có thai được ba tháng, xem ngày, là của An Nghiệp vương… ngài xem…”
Lưu Hi đang nhắm mắt để nha hoàn ấn huyệt trên đầu, nghe Vệ thị nói xong bèn bảo: “Nàng đi hỏi ý An Nghiệp Vương phi, nếu nhà hắn không nhận thì đưa thuốc phá thai đến cho Liễu thị.”
Chương 155
Nhị hoàng tử nói gì Vệ thị nghe nấy, tuy thầm thở dài một tiếng nhưng cũng oán Liễu thị làm việc không cẩn thận, mất thanh danh thì phải khẩn cầu An Nghiệp vương tha thứ, sao có thể cầu ra khỏi phủ rồi đến bám víu phu quân nàng không buông?
Nghĩ vậy, Vệ thị đến An Nghiệp vương phủ đi tìm Vân Hi Vương phi.
Nàng đến, nhìn thấy trong tay Vân Hi Vương phi có một đôi giày đầu hổ nhỏ đã thêu được một nửa, hiển nhiên trong lòng buông lỏng, cười nói: “Chẳng lẽ An Nghiệp Vương phi đã biết tin nên chuẩn bị giày nhỏ sớm như vậy?”
Đọc full tại Truyenfull.vn---
Vân Hi Vương phi nhìn theo ánh mắt nàng, cười nói: “Bạch thị ở miếu am sắp sinh rồi, vào đêm trên núi tắt đèn sớm, nàng ấy mua tơ không tiện, ta làm đích mẫu, hiển nhiên phải thêu một đôi giày cho hài nhi sắp sinh.”
Lúc này Vệ Vương phi mới hiểu, hoá ra Vân Hi thêu giày cho hài nhi sắp sinh của Bạch thị. Nghe nói hài tử đó vừa sinh ra là được ôm đến chỗ Vân Hi luôn, gửi nuôi dưới danh nghĩa của nàng.
Vệ thị rèn sắt lúc còn nóng nói ra tình huống của Liễu Bình Xuyên.
Vân Hi mỉm cười: “Nói ra lại khiến người ngoài cho rằng An Nghiệp vương phủ chúng ta không dung người, một hai thiếp thị trắc phi đều đã ra khỏi phủ… Chúng ta là người trong nhà, ta cũng không sợ nhị tẩu chê cười, tuy Bạch thị và Liễu thị đều ở trong phủ nhưng hai người này một người thân cận với ta, người khác từ trước đến nay mắt cao hơn đầu. Hơn nữa Bạch thị xảy ra chuyện là do bị nhà nương thân liên lụy bất đắc dĩ, chính nàng ấy bổn phận trong sạch, ta chăm sóc hài nhi thay nàng ấy, ngộ nhỡ có chỗ sơ hở không chu toàn, không nhắc đến tốt xấu, nàng ấy sẽ cảm nhớ trong lòng. Nhưng Liễu thị lại khác, thích nói lời thị phi sau lưng ta, bây giờ lại mang chuyện gièm pha đó ra khỏi phủ, huyết thống của hài tử kia không rõ, ngay cả Vương gia của chúng ta cũng không nhận, vậy bảo ta đón vào phủ thế nào?”
Nói đến đây Vệ Vương phi đã hiểu rõ. Liễu thị không tích góp được nhân duyên tốt trong An Nghiệp vương phủ. Dù Vân Hi Vương phi muốn hiền danh đại phụ thì có thể nuôi hài tử của Bạch thị, đâu cần cốt nhục ô uế của Liễu Bình Xuyên?
Chuyến này đi Vệ thị chạm phải cái đinh mềm, cũng vứt bỏ đi chút thân thiện của mình, bảo bà tử đến hiệu thuốc bốc thuốc lạc thai, sắc rồi đưa cho Liễu Bình Xuyên.
Lúc bát thuốc đen như mực đặt đến trước mặt Liễu Bình Xuyên, ả ta cũng đã hiểu rõ ý Nhị hoàng tử. Nếu đã quyết định đến với với Nhị hoàng tử, vậy hài tử trong bụng đúng là không giữ được, có điều đời trước ả ta đã bị thuốc hổ lang khiến cho không thể sinh dưỡng, sống lại một đời thật sự không muốn nếm lại loại tư vị này nữa, ả ta cầu bà tử nói với Nhị hoàng tử, sinh hài nhi này ra rồi tặng cho người khác là được, thân thể ả ta yếu ớt, không uống được loại thuốc lạc thai này.
Bà tử kia hiếu thắng rót, Liễu Bình Xuyên dùng sức giãy giụa như bị điên, cuối cùng ả ta tránh thoát được, lấy kéo kề bên cổ họng, nói nếu Nhị hoàng tử không đến, ả ta lập tức chết ở chỗ này.
Bà tử kia không biết ý bề trên, cũng không dám bức tử người ta mà? Chỉ có thể ổn định Liễu thị, đi xin chỉ thị của Vệ thị, còn Vệ thị lại đến hỏi ý Nhị hoàng tử.
Dạo gần đây Lưu Diệm rất được thánh tâm, dần dần tiếp nhận việc tiền Thái Tử để lại, trong triều đều suy đoán thánh ý là muốn rèn luyện nhị điện hạ. Vì vậy hướng gió trong triều chuyển biến vi diệu, những tiếng hô hào lập lại Đại hoàng tử phục trữ cũng dần thấp xuống.
Chuyển biến như vậy khiến tâm trạng Nhị hoàng tử rất tốt, nghe nói Liễu thị liều chết không từ, ngược lại không nói gì thêm, còn lên xe ngựa đích thân đến ngoại trạch gặp Liễu thị.
Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu thị vừa mới giãy giụa lợi hại, tóc tai rối bời, lớp trang điểm đã trôi hết, vằn nhạt trên mặt càng hiện rõ ràng, vẻ mặt đau khổ miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Nhị điện hạ, thiếp thân thành tâm phụng dưỡng điện hạ, cũng biết rõ thai nhi trong bụng không phải cốt nhục của điện hạ, chỉ sợ điện hạ không thể giữ lại. Nhưng cơ thể thiếp thân mảnh mai, thật sự không thể uống được thuốc hổ lang, hơn nữa nếu ta có chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng phải sẽ không thể giúp đỡ bệ hạ đổi vận sao? Nếu nhị điện hạ thương tiếc ta thì để ta sinh hạ hài nhi này đi, đến lúc đó bệ hạ có thể tự tiễn nó đi, cũng coi như rủ lòng thương một sinh mệnh nhỏ, tích phúc ấm…”
Lưu Diệm ngồi trên ghế, nhìn Liễu thị đau khổ cầu xin bên chân mình, gương mặt luôn văn nhã hiền lành lại hiện lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Không phải ngươi tự xưng là người có phúc à? Một khi đã vậy, một chén thuốc hoạt thai mà thôi, cũng có thể gặp dữ hóa lành, bổn vương không quá lo lắng cho cơ thể ngươi.” Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu thị nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lưu Hi, trong mắt nam nhân cao lớn này tràn đầy ác ý không nói nên lời, rõ ràng là nghi ngờ lời lừa gạt ả ta nói trước đó.
Ả ta muốn há miệng cãi lại, nhưng lại phát hiện không biết mình nên nói gì cho phải, chỉ có thể cắn răng: “Nhị điện hạ đã không tin, hiển nhiên không thể thay đổi vận mệnh kiếp trước, người có phúc chỉ có một mình ta, nếu thật sự bất hạnh chết, đến lúc đó ai có thể giúp nhị điện hạ lập nghiệp lớn?”
Lưu Diệm nghe đến đó chậm rãi cúi người xuống như rắn độc thăm dò, bốn mắt nhìn nhau với Lưu thị: “Chỉ có một mình ngươi? Không phải Thôi Quỳnh Nương cũng là người có phúc sao?”
Lời này của Lưu Diệm đến bất ngờ, Liễu thị đột nhiên không kịp phòng ngừa, kinh hoảng sợ hãi ra mặt để lộ nội tình.
Ả ta nhìn nhị điện hạ rất đỗi ngạc nhiên, suy nghĩ trong đầu là, có phải Thượng Vân Thiên báo chuyện Quỳnh nương trọng sinh cho nhị điện hạ không?
Ả ta vội vàng biện bạch: “Tuy nàng… nàng ta cũng trọng sinh, nhưng kiếp trước chết sớm, kiếp này đâu thể giúp đỡ điện hạ?”
Cuối cùng Lưu Diệm cũng xác định chuyện Quỳnh Nương trọng sinh từ miệng Liễu thị là thật, ý cười trên mặt càng sâu.
Hắn chậm rãi đứng dậy nói: “Tính mạng của ngươi, hiển nhiên bổn vương coi trọng, trước đây ngươi đều nói thật với bổn vương. Phu quân Thượng Vân Thiên kiếp trước của ngươi vô cùng láu cá, nếu ngươi cũng giống hắn thì không có chỗ dùng rồi… thủ đoạn với người vô dụng của bổn vương, ngươi từng thấy chưa?”
Liễu thị không nói gì, trên thực tế, ả ta bỗng nhiên phát hiện, cái đùi vàng mà mình tâm tâm niệm niệm muốn giữ lấy lại đầy gai nhọn, căn bản ả ta không thể khống chế được!
Hôm đó, Lưu Diệm ở lại viện của Liễu thị đến rất muộn, sắc trời tối đi mới ra khỏi cửa phòng.
Hắn cẩn thận gấp một chồng giấy đầy chữ lại, nhét vào trong ngực, đồng thời phân phó thị vệ đi theo hắn đến đưa Liễu thị ra khỏi kinh thành, đưa đến nhà riêng bí mật ở ngoài thành của hắn, mời bà đỡ bà vú hầu hạ Liễu thị chờ sinh cho tốt.
Chỉ là có điều, ngoài hắn ra, bất cứ kẻ nào cũng không được gặp Liễu thị, dù người Liễu gia có bản lĩnh mò đến nơi này cũng thế.
Từ khi Bạch bị giết, Quỳnh Nương trở thành hội trưởng hội thuyền rồi giảm phí vận chuyển, khách thương vận chuyển thông qua đường thuỷ tăng lên rất nhiều, lúc đó thuyền vẫn không đủ, Quỳnh Nương lại làm năm con thuyền theo yêu cầu nữa. Hôm nay có hai con thuyền mới xuống nước, Quỳnh Nương muốn đến kiểm tra, thuận tiện đi xem thuyền biển dự định của mình nên nàng ra khỏi vương phủ từ sáng sớm.
Lúc này đã vào đầu hạ, tơ liễu bay lượn đầy trời, tâm trạng của Quỳnh Nương cũng trở nên rất tốt, có lẽ là do nói ra hết bí mật trong lòng với Lang Vương, dường như nàng đã thoát khỏi khói mù ngày xưa, dời được tảng đá nặng đè ở đáy lòng.
Sau hôm ấy, quả nhiên Lang Vương không nhắc đến chuyện trước đó nữa, tuy rằng có lúc còn sẽ tìm cơ hội bới móc, tỷ như lúc nàng đọc sai chữ trên sách, hoặc là nhận sai tôi tớ, hắn sẽ thình lình nói một câu như kiểu “ánh mắt không tốt như vậy”.
Nhưng mỗi lần vô cùng đau đớn mắng nàng mắt mù, Quỳnh Nương cũng cãi lại không chút khách khí, nói Vương gia không “kén ăn”, còn dễ nuôi hơn mấy người thô kệch nghèo khổ tham phú phụ bần không thú được tức phụ!
Thường xuyên qua lại như thế, Lang Vương không chiếm được tiện nghi, còn làm cho nương của hài nhi hắn tức giận, dần dần mất mặt, thu những lời xỉa xói này lại, bớt đi âm dương quái khí.
Quỳnh Nương nghĩ vậy, không nhịn được muốn cười trộm.
Đúng lúc này, xe ngựa của nàng dừng lại cách bến tàu không xa, xốc màn xe lên có thể nhìn thấy hai con thuyền lớn dừng ở bờ biển, lên trên bến tàu càng thấy rõ thuyền rất lớn. Boong tàu có nhiều trượng cao, song song có thể để mười chiếc xe ngựa. Người trong hội thuyền đều ở đây, vây quanh bến tàu, tranh nhau nhìn ngắm con thuyền khổng lồ này, một đám chỉ chỉ trỏ trỏ.
Quỳnh Nương chào người của hội thuyền, bước lên tấm ván gỗ đi vào boong tàu, tuần tra một vòng trên thuyền lớn, người của hội thuyền theo sau, có mấy chục người thạo kỹ năng trên thuyền gõ gõ đập đập cẩn thận xem xét các nơi.
Quỳnh Nương đang kiểm tra, bến tàu đột nhiên rối loạn, một đội quân binh nhanh chóng chạy tới, tách người vây xem ra, đứng dưới thuyền.
Lão quản lý của thương hội nhà thuyền bên cạnh nói: “Không biết lại là vị đại nhân nào nhìn đỏ mắt muốn vơ vét một phen, Vương phi chờ một chút, lão hủ đi xã giao.” Nói rồi muốn rời thuyền.
Lúc này bờ biển truyền đến tiếng vó ngựa, một người mặc quan phục tuấn tú đĩnh bạt đi đến, phía sau có mười dư kỵ đi theo.
Quỳnh Nương cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện người đến là Nhị hoàng tử, nàng cả kinh, vội vàng gọi lão quản lý lại, bản thân xuống thuyền đến trước mặt Nhị hoàng tử, thi lễ nói: “Hôm nay hội thuyền kiểm tra thuyền mới, không biết điện hạ có chuyện gì quan trọng, có cần dùng đến Quỳnh Nương không?”
Nhị hoàng tử nhảy xuống ngựa, đáp lễ lại, ôn hòa nói: “Bổn vương chưởng quản Binh Bộ, hôm nay đột nhiên được bẩm báo thuyền mới của hội thuyền không hợp pháp chế. Theo pháp chế của triều đình, thuyền của người dân không được cao quá năm trượng, nếu không thuyền sẽ bị tạm giữ… Đây là công sự, nếu có đắc tội, mong Lang Vương phi thứ lỗi.”
Nghe xong lời này, Quỳnh Nương không hề hoảng loạn. Nàng cũng biết quy định này, hiển nhiên người của xưởng đóng tàu cũng biết, sẽ không làm trái với pháp chế. Thuộc hạ Binh Bộ lập tức cầm thước đo độ cao của thuyền.
Một lát sau, thuộc hạ đến trước mặt Nhị hoàng tử bẩm báo boong tàu cao ba trượng bảy thước, buồng thuyền cao một trượng bốn thước, cộng lại năm trượng một thước, vượt qua năm trượng, đã vi phạm pháp chế.
Quỳnh Nương sửng sốt, lúc này lão quản lý ở bên cạnh Quỳnh Nương nói nhỏ: “Buồng thuyền là một trượng hai thước, cộng lại bốn trượng chín thước, không hề vi phạm, nhưng không biết vì sao trên đỉnh buồng thuyền lại có cây cột cao hai thươc, tính cả cây cột lại thêm một thước.”
Quỳnh Nương nói với Nhị hoàng tử: “Điện hạ chờ một lát, ta tức khắc sai người dỡ cột trên đỉnh buồng thuyền xuống.”
Nhị hoàng tử hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Bổn vương mới chưởng quản Binh Bộ, trước mắt bao người không thể làm chuyện thiên vị. Hai con thuyền này sẽ bị tạm giữ, đến lúc đó bổn vương sẽ bàn bạc với Lang Vương phi nên giải quyết việc này thế nào được không?”
Quỳnh Nương vuốt khuỷu tay, ngẩng đầu nhìn Lang Vương, thấp giọng hỏi: “Chàng nói, nếu cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ là một giấc mộng, vậy ta nên làm gì bây giờ?”
Lang Vương thấy tiểu nương của mình lại ngốc nữa, hắn đặt nàng lên giường, cúi đầu nhìn nàng, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc: “Nếu nàng mơ rồi lại tỉnh, ta cũng sẽ tìm được nàng ngoài giấc mộng, tuyệt đối không để nàng cô đơn một mình.”
Quỳnh Nương duỗi tay đan mười ngón với hắn một lát, yên lặng nhìn hắn một lúc lâu mới lộ ra khuỷu tay của mình: “Thật ra tự phù này là thần tích, cho biết người có thể trọng sinh, mà ta là người sống lại từ trong địa ngục…”
Lang Vương vốn muốn nói, đêm khuya lắm rồi, đừng nói giỡn nữa. Nhưng thấy vẻ mặt Quỳnh Nương không giống nói giỡn chút nào, ban nãy lại vừa bắt mạch xong, cũng tuyệt đối không phải là bị điên, vì vậy, lần này hắn không ngắt lời nàng như trước nữa mà nghe nàng nói hết.
Cái khác còn đỡ, lúc hắn nghe nàng nói, kiếp trước hai người không phải phu thê, mà nàng lại gả cho cái tên thấp kém Thượng Vân Thiên kia, mặt hắn đen sì.
Chuyện xưa của Quỳnh Nương cũng không tính là dài, dẫu sao nàng bị đẩy vào giếng lúc đang ở độ tuổi hoa xinh đẹp nhất, thế sự sau đó không liên quan gì đến nàng nữa.
Nàng chỉ muốn nhắc nhở Lang Vương, Thượng Vân Thiên và Liễu Bình Xuyên là người trọng sinh, còn hiểu biết về diễn biến sau này của kiếp trước hơn nàng, nếu hai người này đều đi giúp Nhị hoàng tử, mà Nhị hoàng tử cũng không đối xử tử tế với Lang Vương, vậy phải nhanh chóng chuẩn bị, nếu không hiển nhiên sẽ rất bị động.
Lang Vương nghe nàng nói xong vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu sau không nói lời nào, Quỳnh Nương nói ra hết bí mật trong lòng nhưng tim vẫn chưa rơi xuống đất.
“Nàng nói nửa đời trước của ta bị giam cầm ở Hoàng Tự, lưng gánh bêu danh phản tặc, vậy vì sao nàng còn đồng ý gả cho ta?”
Quỳnh Nương giương mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng vuốt ve cằm hắn: “Thấy chàng kiếp trước quá cơ khổ, thương tiếc chàng nên gả cho.”
Lang Vương vẫn không nói gì nhiều, vẫn dùng ánh mắt khiếp người như vậy nhìn nàng.
Quỳnh Nương biết hắn không chịu tin tưởng, nàng thở dài một hơi: “Ngày kia là Đoan Ngọ, nhà lão bản tiệm bánh chưng chợ phía nam sẽ sinh song tử, bánh chưng lòng đỏ trứng nhà hắn sẽ cho hai lòng đỏ để đáp tạ khách hàng quen, đến lúc đó bảo người của chàng mua về nhiều chút, ta thích ăn bánh chưng nhà hắn… Đúng rồi, đừng đi xem thuyền rồng biểu diễn trên sông ngoài thành, ngày đó mưa rơi nặng hạt, người không mở được mắt, mưa bụi mênh mông đến lúc đó cái gì cũng không thấy rõ.”
Nói xong lời cuối cùng, trong phòng trầm tĩnh, từ đầu đến cuối Lang Vương đều không nói gì.
Chẳng qua đêm hôm đó, hắn ôm nàng rất chặt, ngay cả xoay người cũng khó khăn.
Đến Tết Đoan Ngọ, nhà nhà đều cắm ngải thảo trước cửa, tiểu oa nhi đeo chỉ màu và xâu quả đào, cái chổi nhỏ lên người.
Có điều hôm nay thời tiết khác thường, ngày xưa mặt trời lên cao nắng nóng, năm nay lại mưa như trút nước. Dưới làn mưa tầm tã, Lang Vương gắp bánh chưng lòng đỏ trứng mua ở tiệm bánh chưng phía nam kinh thành lên, cắn một miếng, bên trong có hai lòng đỏ trứng, bánh chưng đầy nhân ngon miệng, ăn rất đã ghiền.
Nhưng Lang Vương chỉ ăn một miếng rồi không ăn vào nữa. Dù không muốn nhưng hắn cũng bắt đầu tin tưởng, lời Quỳnh Nương không phải ăn nói khùng điên.
Có điều tâm trạng buồn bực vô cùng khó chịu. Kiếp trước Quỳnh Nương đúng là mù, hắn mọi thứ đều tốt như vậy thì không chọn, nhất quyết phải gả cho Thượng Vân Thiên!
Nghĩ Thượng Vân Thiên đã từng ôm tiểu nương sớm nắng chiều mưa của mình, thậm chí còn sinh một đôi nhi nữ cho hắn, Lang Vương thật muốn xách đao nhấc rìu chém giết người gọi là tiền phu kiếp trước thành bảy tám mảnh.
Lúc này Quỳnh Nương ở ngoài cửa sổ ló đầu nhìn vào, dời bước thư phòng, nhìn bánh chưng bị cắn một miếng, sau đó nói với Vương gia đang im lặng tĩnh tọa: “Vương gia, lần này chàng có thể tin ta chưa?”
Lang Vương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng từ trên xuống dưới, chịu đựng cả giận: “Nếu không phải tình cảm của hai chúng ta sâu đậm, ta thật sự sẽ nghi ngờ nàng định làm loạn với ta… vì sao kiếp trước không chọn ta?”
Ban đầu Quỳnh Nương cho rằng sau khi hắn tin tưởng, hắn sẽ hỏi mình hướng đi của giang sơn xã tắc cùng với chuyện bị giam cầm để phá giải cứu lấy kiếp này.
Đâu lường trước được, hắn mở miệng là ghen tuông ngập trời, phảng phất như bản thân bị đội vô số nón xanh.
Quỳnh Nương cũng thấy buồn bã, có điều phản ứng của Lang Vương như vậy cũng là lẽ thường, nếu bảo nam nhân không để bụng thú một phụ nhân nhị hôn thì đúng là hơi khó. Đây cũng là lí do nàng chậm chạp không muốn nói ra ẩn tình kiếp trước với Lang Vương.
Nam nhân ấy mà, đều không qua được cửa ải này.
Nàng chịu đựng khổ sở trong lòng, mở miệng nói với Lang Vương: “Lần này nói hết với chàng cũng chỉ hy vọng chàng biết được ngọn nguồn, kiếp trước ta chết quá sớm, không biết nhiều lắm, thậm chí còn không bằng Liễu Bình Xuyên, có lẽ không có ích gì với Vương gia. Còn lại, Vương gia phải lưu tâm nhiều hơn.”
Ngừng một lát, nàng lại nói: “Ta tự biết mấy tháng nay thân mình dần nặng, bên cạnh có người ngủ không an ổn, ban đêm đi tiểu rất nhiều, cũng quấy rầy Vương gia không được nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ sai người thu dọn trắc viện khác, chắc buổi chiều sẽ dọn qua…”
Lời còn chưa nói xong, lửa giận của Lang Vương đã bốc lên đỉnh đầu, tay vung lên quét ngang bánh chưng hai lòng đỏ trứng xuống đất.
“Nàng muốn làm gì? Mới chỉ hỏi nàng vài câu đã tức giận với ta? Ta là trượng phu của nàng, nàng phải cho bổn vương một tấc trong lòng nàng chứ…”
Quỳnh Nương chưa nghe Lang Vương rít gào xong đã đứng dậy rời đi. Thân là thai phụ, đầu tiên phải duy trì tâm trạng sảng khoái, nàng cũng không muốn để cảm xúc của mình quá mức mất khống chế.
Nàng cũng không quay lại phòng ngủ mà đến thư phòng nhỏ của mình.
Nàng lấy một quyển thực đơn tổ tiên viết xuống kệ sách, tiện tay lật lộ ra một tờ giấy đặt trong trang sách, đó là hưu thư mà Lang Vương đang tìm kiếm.
Còn tưởng phong hưu thư này chỉ để lại làm niệm tưởng, không ngờ tương lai có một ngày nàng lại dùng đến nó.
Máu ghen của Lang Vương có bao nhiêu lớn, từ trước đến nay nàng biết rõ. Nếu hắn cảm thấy mình là phụ nhân nhị hôn mà canh cánh trong lòng, vậy nàng cũng đành chịu.
Nhưng bởi vậy mà cúi đầu thấp hèn trước mặt Lang Vương, chắc chắn nàng không làm được. Nàng sẽ qua cửa ải khó khăn này với hắn rồi chia tay.
Cũng mong hắn có thể cảm nhớ lần đồng cam cộng khổ này của nàng và hắn, đừng để nàng và hài nhi chia lìa. Nàng sẽ tự dọn đến viện khác, sẽ không quấy rầy hắn nạp thú tiểu nương kết hôn lần đầu.
Có điều nghĩ thấu rồi nhưng nước mắt lại dâng lên. Quỳnh Nương giấu cuốn sách đi, đặt nó lên chỗ cao nhất của kệ sách, sau đó nằm xuống giường mềm của thư phòng, dùng khăn che mặt, rơi lệ tiến vào mộng đẹp.
Ở trong mộng, không biết vì sao mà cơ thể lại lay động, mở mắt ra đã về giường lớn phòng ngủ.
Quỳnh Nương cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ phía sau nhưng không muốn xoay người nhìn hắn, liều mạng xuống giường.
Lang Vương nhìn tiểu phụ như con chuột nhỏ bị chấn kinh, hắn vừa tức vừa thương.
Hắn duỗi cánh tay ôm nàng liều mạng xuống được nửa đường vào lòng: “Ta đã tủi thân, nàng lại còn tủi thân hơn ta, làm loạn rồi muốn phân nhà, xem ta như quả hồng mềm vô dụng Thượng Vân Thiên sao?”
Bây giờ Quỳnh Nương không nghe nổi hắn nhắc đến kiếp trước của mình nữa, lập tức quay người trừng đôi mắt to khóc nói: “Ta tự biết trong lòng chồng chất quá nhiều chuyện, không thể trong vắt sáng tỏ như tiểu nương mười bảy mười tám, theo lý mà nói, tuổi của ta đúng là làm cô mẫu của chàng rồi, dẫu sao cũng không chơi chung được, Vương gia đừng làm phiền ta nữa, tự đi tìm Điệp Y hoặc là Luyến Hoa, đi uống sữa mới mẻ đi!”
Lúc Quỳnh Nương khóc, loại mị thái kia làm Lang Vương ngắm trăm lần cũng chẳng ngán, chẳng qua rốt cuộc hắn cũng nghe hiểu tủi thân trong lời nói của nàng.
Hắn duỗi tay véo mũi Quỳnh Nương để nàng không kêu ra nữa, cả giận: “Ai ghét nàng nhị hôn? Giận nàng mắt mù, bị mặt hàng kia hại đến nỗi rơi xuống giếng, nếu lúc trước chọn ta, tất nhiên sẽ yêu nàng như trân bảo, sao có để khiến nàng thiệt thòi như vậy? Sao lại không chơi với ta được? Không phải mấy ngày trước còn chơi rất tốt sao, quậy đến nửa đêm đổi mới hết đệm chăn…”
Quỳnh Nương không ngờ hắn cứ nói cứ nói rồi lại nói đến chuyện dị đoan, nàng vội vàng hất cái tay đang véo mũi mình ra, duỗi tay che miệng hắn lại, khó thở: “Không thể nói chuyện đứng đắn, kiếp trước mỹ nữ quấn quanh đầu gối chàng đấy, đâu cần ta dệt hoa trên gấm? Theo ta ta thấy, Vương gia phải hâm mộ mình kiếp trước mới đúng, mập ốm cao thấp, còn có biểu muội Hà Nhược Tích si tình làm bạn bên cạnh cơ! Cũng do kiếp này ta chậm trễ Vương gia, nếu không mười mấy biểu muội cũng đều vào phủ hết rồi.”
Lang Vương cảm thấy lời này của Quỳnh Nương trộn lẫn hơi nước, mình bắt bẻ như vậy, sao có thể nạp loại mặt hàng như Hà Nhược Tích? Hắn lập tức không thừa nhận.
Quỳnh Nương càng nói càng cảm thấy thủ thân: “Đời trước Vương gia không bắt bẻ thế đâu, đúng là toàn làm việc thiện, thu người không có nhà để về vào phủ, Liễu Bình Xuyên kia cũng là thị thiếp của ngài đấy…”
Nói đến đây, mặt Lang Vương đã đen sì, nếu lời Quỳnh Nương nói là thật, vậy đời trước hắn quá thê thảm rồi, chẳng lẽ là sống không còn gì luyến tiếc nên chẳng sao cả, chó mèo gì cũng thu vào phủ sao?
Hắn hoàn toàn không nhận nợ, từ đây ước định với Quỳnh Nương, ai cũng không được nhắc đến nợ trước nữa, nếu dám nhắc lại phẩm vị của hắn kiếp trước thì đừng trách gia pháp quân quy nghiêm khắc hầu hạ.
Có điều chính Lang Vương cũng không hiểu rõ lắm, kiếp trước nguyên nhân gì khiến hắn khởi nghĩa tạo phản? Tuy hắn bướng bỉnh khó thuần nhưng cũng không phải người dã tâm bừng bừng, tuyệt đối không phải muốn làm hoàng đế mới phất cờ tạo phản.
Chuyện này lại phải trách kiếp trước Quỳnh Nương không yêu hắn, ngay cả hướng đi của hắn cũng không chú ý, làm Lang Vương không nhìn thấu mình của kiếp trước.
Sau khi trận mưa Đoan Ngọ tạnh hẳn, bí mật đầu tiên trong kinh thành được mở ra.
Quả nhiên Liễu thị bị hưu ra khỏi phủ có thai, nhưng không biết là của Đại hoàng tử hay là đạo phỉ, cũng không biết Nhị hoàng tử chấp nhận Liễu thị có cam tâm nuôi con giúp người ta không.
Vương phi Vệ thị của Nhị hoàng tử cũng là người không có chủ ý, lúc nào cũng phải hỏi Nhị hoàng tử nên làm thế nào: “Vương gia, thiếp thân đã sai người bắt mạch cho Liễu thị, đã có thai được ba tháng, xem ngày, là của An Nghiệp vương… ngài xem…”
Lưu Hi đang nhắm mắt để nha hoàn ấn huyệt trên đầu, nghe Vệ thị nói xong bèn bảo: “Nàng đi hỏi ý An Nghiệp Vương phi, nếu nhà hắn không nhận thì đưa thuốc phá thai đến cho Liễu thị.”
Chương 155
Nhị hoàng tử nói gì Vệ thị nghe nấy, tuy thầm thở dài một tiếng nhưng cũng oán Liễu thị làm việc không cẩn thận, mất thanh danh thì phải khẩn cầu An Nghiệp vương tha thứ, sao có thể cầu ra khỏi phủ rồi đến bám víu phu quân nàng không buông?
Nghĩ vậy, Vệ thị đến An Nghiệp vương phủ đi tìm Vân Hi Vương phi.
Nàng đến, nhìn thấy trong tay Vân Hi Vương phi có một đôi giày đầu hổ nhỏ đã thêu được một nửa, hiển nhiên trong lòng buông lỏng, cười nói: “Chẳng lẽ An Nghiệp Vương phi đã biết tin nên chuẩn bị giày nhỏ sớm như vậy?”
Đọc full tại Truyenfull.vn---
Vân Hi Vương phi nhìn theo ánh mắt nàng, cười nói: “Bạch thị ở miếu am sắp sinh rồi, vào đêm trên núi tắt đèn sớm, nàng ấy mua tơ không tiện, ta làm đích mẫu, hiển nhiên phải thêu một đôi giày cho hài nhi sắp sinh.”
Lúc này Vệ Vương phi mới hiểu, hoá ra Vân Hi thêu giày cho hài nhi sắp sinh của Bạch thị. Nghe nói hài tử đó vừa sinh ra là được ôm đến chỗ Vân Hi luôn, gửi nuôi dưới danh nghĩa của nàng.
Vệ thị rèn sắt lúc còn nóng nói ra tình huống của Liễu Bình Xuyên.
Vân Hi mỉm cười: “Nói ra lại khiến người ngoài cho rằng An Nghiệp vương phủ chúng ta không dung người, một hai thiếp thị trắc phi đều đã ra khỏi phủ… Chúng ta là người trong nhà, ta cũng không sợ nhị tẩu chê cười, tuy Bạch thị và Liễu thị đều ở trong phủ nhưng hai người này một người thân cận với ta, người khác từ trước đến nay mắt cao hơn đầu. Hơn nữa Bạch thị xảy ra chuyện là do bị nhà nương thân liên lụy bất đắc dĩ, chính nàng ấy bổn phận trong sạch, ta chăm sóc hài nhi thay nàng ấy, ngộ nhỡ có chỗ sơ hở không chu toàn, không nhắc đến tốt xấu, nàng ấy sẽ cảm nhớ trong lòng. Nhưng Liễu thị lại khác, thích nói lời thị phi sau lưng ta, bây giờ lại mang chuyện gièm pha đó ra khỏi phủ, huyết thống của hài tử kia không rõ, ngay cả Vương gia của chúng ta cũng không nhận, vậy bảo ta đón vào phủ thế nào?”
Nói đến đây Vệ Vương phi đã hiểu rõ. Liễu thị không tích góp được nhân duyên tốt trong An Nghiệp vương phủ. Dù Vân Hi Vương phi muốn hiền danh đại phụ thì có thể nuôi hài tử của Bạch thị, đâu cần cốt nhục ô uế của Liễu Bình Xuyên?
Chuyến này đi Vệ thị chạm phải cái đinh mềm, cũng vứt bỏ đi chút thân thiện của mình, bảo bà tử đến hiệu thuốc bốc thuốc lạc thai, sắc rồi đưa cho Liễu Bình Xuyên.
Lúc bát thuốc đen như mực đặt đến trước mặt Liễu Bình Xuyên, ả ta cũng đã hiểu rõ ý Nhị hoàng tử. Nếu đã quyết định đến với với Nhị hoàng tử, vậy hài tử trong bụng đúng là không giữ được, có điều đời trước ả ta đã bị thuốc hổ lang khiến cho không thể sinh dưỡng, sống lại một đời thật sự không muốn nếm lại loại tư vị này nữa, ả ta cầu bà tử nói với Nhị hoàng tử, sinh hài nhi này ra rồi tặng cho người khác là được, thân thể ả ta yếu ớt, không uống được loại thuốc lạc thai này.
Bà tử kia hiếu thắng rót, Liễu Bình Xuyên dùng sức giãy giụa như bị điên, cuối cùng ả ta tránh thoát được, lấy kéo kề bên cổ họng, nói nếu Nhị hoàng tử không đến, ả ta lập tức chết ở chỗ này.
Bà tử kia không biết ý bề trên, cũng không dám bức tử người ta mà? Chỉ có thể ổn định Liễu thị, đi xin chỉ thị của Vệ thị, còn Vệ thị lại đến hỏi ý Nhị hoàng tử.
Dạo gần đây Lưu Diệm rất được thánh tâm, dần dần tiếp nhận việc tiền Thái Tử để lại, trong triều đều suy đoán thánh ý là muốn rèn luyện nhị điện hạ. Vì vậy hướng gió trong triều chuyển biến vi diệu, những tiếng hô hào lập lại Đại hoàng tử phục trữ cũng dần thấp xuống.
Chuyển biến như vậy khiến tâm trạng Nhị hoàng tử rất tốt, nghe nói Liễu thị liều chết không từ, ngược lại không nói gì thêm, còn lên xe ngựa đích thân đến ngoại trạch gặp Liễu thị.
Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu thị vừa mới giãy giụa lợi hại, tóc tai rối bời, lớp trang điểm đã trôi hết, vằn nhạt trên mặt càng hiện rõ ràng, vẻ mặt đau khổ miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Nhị điện hạ, thiếp thân thành tâm phụng dưỡng điện hạ, cũng biết rõ thai nhi trong bụng không phải cốt nhục của điện hạ, chỉ sợ điện hạ không thể giữ lại. Nhưng cơ thể thiếp thân mảnh mai, thật sự không thể uống được thuốc hổ lang, hơn nữa nếu ta có chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng phải sẽ không thể giúp đỡ bệ hạ đổi vận sao? Nếu nhị điện hạ thương tiếc ta thì để ta sinh hạ hài nhi này đi, đến lúc đó bệ hạ có thể tự tiễn nó đi, cũng coi như rủ lòng thương một sinh mệnh nhỏ, tích phúc ấm…”
Lưu Diệm ngồi trên ghế, nhìn Liễu thị đau khổ cầu xin bên chân mình, gương mặt luôn văn nhã hiền lành lại hiện lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Không phải ngươi tự xưng là người có phúc à? Một khi đã vậy, một chén thuốc hoạt thai mà thôi, cũng có thể gặp dữ hóa lành, bổn vương không quá lo lắng cho cơ thể ngươi.” Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu thị nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lưu Hi, trong mắt nam nhân cao lớn này tràn đầy ác ý không nói nên lời, rõ ràng là nghi ngờ lời lừa gạt ả ta nói trước đó.
Ả ta muốn há miệng cãi lại, nhưng lại phát hiện không biết mình nên nói gì cho phải, chỉ có thể cắn răng: “Nhị điện hạ đã không tin, hiển nhiên không thể thay đổi vận mệnh kiếp trước, người có phúc chỉ có một mình ta, nếu thật sự bất hạnh chết, đến lúc đó ai có thể giúp nhị điện hạ lập nghiệp lớn?”
Lưu Diệm nghe đến đó chậm rãi cúi người xuống như rắn độc thăm dò, bốn mắt nhìn nhau với Lưu thị: “Chỉ có một mình ngươi? Không phải Thôi Quỳnh Nương cũng là người có phúc sao?”
Lời này của Lưu Diệm đến bất ngờ, Liễu thị đột nhiên không kịp phòng ngừa, kinh hoảng sợ hãi ra mặt để lộ nội tình.
Ả ta nhìn nhị điện hạ rất đỗi ngạc nhiên, suy nghĩ trong đầu là, có phải Thượng Vân Thiên báo chuyện Quỳnh nương trọng sinh cho nhị điện hạ không?
Ả ta vội vàng biện bạch: “Tuy nàng… nàng ta cũng trọng sinh, nhưng kiếp trước chết sớm, kiếp này đâu thể giúp đỡ điện hạ?”
Cuối cùng Lưu Diệm cũng xác định chuyện Quỳnh Nương trọng sinh từ miệng Liễu thị là thật, ý cười trên mặt càng sâu.
Hắn chậm rãi đứng dậy nói: “Tính mạng của ngươi, hiển nhiên bổn vương coi trọng, trước đây ngươi đều nói thật với bổn vương. Phu quân Thượng Vân Thiên kiếp trước của ngươi vô cùng láu cá, nếu ngươi cũng giống hắn thì không có chỗ dùng rồi… thủ đoạn với người vô dụng của bổn vương, ngươi từng thấy chưa?”
Liễu thị không nói gì, trên thực tế, ả ta bỗng nhiên phát hiện, cái đùi vàng mà mình tâm tâm niệm niệm muốn giữ lấy lại đầy gai nhọn, căn bản ả ta không thể khống chế được!
Hôm đó, Lưu Diệm ở lại viện của Liễu thị đến rất muộn, sắc trời tối đi mới ra khỏi cửa phòng.
Hắn cẩn thận gấp một chồng giấy đầy chữ lại, nhét vào trong ngực, đồng thời phân phó thị vệ đi theo hắn đến đưa Liễu thị ra khỏi kinh thành, đưa đến nhà riêng bí mật ở ngoài thành của hắn, mời bà đỡ bà vú hầu hạ Liễu thị chờ sinh cho tốt.
Chỉ là có điều, ngoài hắn ra, bất cứ kẻ nào cũng không được gặp Liễu thị, dù người Liễu gia có bản lĩnh mò đến nơi này cũng thế.
Từ khi Bạch bị giết, Quỳnh Nương trở thành hội trưởng hội thuyền rồi giảm phí vận chuyển, khách thương vận chuyển thông qua đường thuỷ tăng lên rất nhiều, lúc đó thuyền vẫn không đủ, Quỳnh Nương lại làm năm con thuyền theo yêu cầu nữa. Hôm nay có hai con thuyền mới xuống nước, Quỳnh Nương muốn đến kiểm tra, thuận tiện đi xem thuyền biển dự định của mình nên nàng ra khỏi vương phủ từ sáng sớm.
Lúc này đã vào đầu hạ, tơ liễu bay lượn đầy trời, tâm trạng của Quỳnh Nương cũng trở nên rất tốt, có lẽ là do nói ra hết bí mật trong lòng với Lang Vương, dường như nàng đã thoát khỏi khói mù ngày xưa, dời được tảng đá nặng đè ở đáy lòng.
Sau hôm ấy, quả nhiên Lang Vương không nhắc đến chuyện trước đó nữa, tuy rằng có lúc còn sẽ tìm cơ hội bới móc, tỷ như lúc nàng đọc sai chữ trên sách, hoặc là nhận sai tôi tớ, hắn sẽ thình lình nói một câu như kiểu “ánh mắt không tốt như vậy”.
Nhưng mỗi lần vô cùng đau đớn mắng nàng mắt mù, Quỳnh Nương cũng cãi lại không chút khách khí, nói Vương gia không “kén ăn”, còn dễ nuôi hơn mấy người thô kệch nghèo khổ tham phú phụ bần không thú được tức phụ!
Thường xuyên qua lại như thế, Lang Vương không chiếm được tiện nghi, còn làm cho nương của hài nhi hắn tức giận, dần dần mất mặt, thu những lời xỉa xói này lại, bớt đi âm dương quái khí.
Quỳnh Nương nghĩ vậy, không nhịn được muốn cười trộm.
Đúng lúc này, xe ngựa của nàng dừng lại cách bến tàu không xa, xốc màn xe lên có thể nhìn thấy hai con thuyền lớn dừng ở bờ biển, lên trên bến tàu càng thấy rõ thuyền rất lớn. Boong tàu có nhiều trượng cao, song song có thể để mười chiếc xe ngựa. Người trong hội thuyền đều ở đây, vây quanh bến tàu, tranh nhau nhìn ngắm con thuyền khổng lồ này, một đám chỉ chỉ trỏ trỏ.
Quỳnh Nương chào người của hội thuyền, bước lên tấm ván gỗ đi vào boong tàu, tuần tra một vòng trên thuyền lớn, người của hội thuyền theo sau, có mấy chục người thạo kỹ năng trên thuyền gõ gõ đập đập cẩn thận xem xét các nơi.
Quỳnh Nương đang kiểm tra, bến tàu đột nhiên rối loạn, một đội quân binh nhanh chóng chạy tới, tách người vây xem ra, đứng dưới thuyền.
Lão quản lý của thương hội nhà thuyền bên cạnh nói: “Không biết lại là vị đại nhân nào nhìn đỏ mắt muốn vơ vét một phen, Vương phi chờ một chút, lão hủ đi xã giao.” Nói rồi muốn rời thuyền.
Lúc này bờ biển truyền đến tiếng vó ngựa, một người mặc quan phục tuấn tú đĩnh bạt đi đến, phía sau có mười dư kỵ đi theo.
Quỳnh Nương cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện người đến là Nhị hoàng tử, nàng cả kinh, vội vàng gọi lão quản lý lại, bản thân xuống thuyền đến trước mặt Nhị hoàng tử, thi lễ nói: “Hôm nay hội thuyền kiểm tra thuyền mới, không biết điện hạ có chuyện gì quan trọng, có cần dùng đến Quỳnh Nương không?”
Nhị hoàng tử nhảy xuống ngựa, đáp lễ lại, ôn hòa nói: “Bổn vương chưởng quản Binh Bộ, hôm nay đột nhiên được bẩm báo thuyền mới của hội thuyền không hợp pháp chế. Theo pháp chế của triều đình, thuyền của người dân không được cao quá năm trượng, nếu không thuyền sẽ bị tạm giữ… Đây là công sự, nếu có đắc tội, mong Lang Vương phi thứ lỗi.”
Nghe xong lời này, Quỳnh Nương không hề hoảng loạn. Nàng cũng biết quy định này, hiển nhiên người của xưởng đóng tàu cũng biết, sẽ không làm trái với pháp chế. Thuộc hạ Binh Bộ lập tức cầm thước đo độ cao của thuyền.
Một lát sau, thuộc hạ đến trước mặt Nhị hoàng tử bẩm báo boong tàu cao ba trượng bảy thước, buồng thuyền cao một trượng bốn thước, cộng lại năm trượng một thước, vượt qua năm trượng, đã vi phạm pháp chế.
Quỳnh Nương sửng sốt, lúc này lão quản lý ở bên cạnh Quỳnh Nương nói nhỏ: “Buồng thuyền là một trượng hai thước, cộng lại bốn trượng chín thước, không hề vi phạm, nhưng không biết vì sao trên đỉnh buồng thuyền lại có cây cột cao hai thươc, tính cả cây cột lại thêm một thước.”
Quỳnh Nương nói với Nhị hoàng tử: “Điện hạ chờ một lát, ta tức khắc sai người dỡ cột trên đỉnh buồng thuyền xuống.”
Nhị hoàng tử hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Bổn vương mới chưởng quản Binh Bộ, trước mắt bao người không thể làm chuyện thiên vị. Hai con thuyền này sẽ bị tạm giữ, đến lúc đó bổn vương sẽ bàn bạc với Lang Vương phi nên giải quyết việc này thế nào được không?”