Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159-160
Chương 159
Buông danh mục quà tặng thật dài xuống, Quỳnh Nương chậm rãi thở hắt ra, nàng không dám nghĩ tiếp, bởi vì nghĩ tiếp là bất kính với bà bà đã mất của nàng, càng bất kính với công công.
Nhưng trong lòng tồn nghi ngờ như chôn hạt giống xuống, sao có có thể ức chế không phát triển? Nàng bỗng nhớ lại không ít chuyện của trước kia.
Quan trọng nhất chính là, nàng nhớ tới kiếp trước, Sở Tà phạm phải chuyện bất kính như vậy, đến ngày bức kinh tạo phản, lúc sắp được việc, đến tột cùng là hoàng đế nói gì với Sở Tà, kêu hắn có thể dừng cương trước bờ vực, lập tức lui binh?
Mà hoàng đế đối đãi với một thần tử ngỗ nghịch cũng quá độ lượng rồi đi? Tuy rằng trên danh nghĩa là cầm tù nhưng thấy tình hình kiếp trước của Sở Tà, muốn ra thì ra, chỗ nào là bị cấm?
Quỳnh Nương đang nghĩ xuất thần, Sở Tà đi đến, để thị nữ đặt hai đứa trẻ xuống cũi nhỏ, sau đó ôm lấy Quỳnh Nương hãy còn đang ngẩn người cười hỏi: “Sao lại xuất thần như vậy?”
Quỳnh Nương hồi thần: “Vạn tuế đi rồi? Sao không mời vạn tuế ở lại phủ dùng cơm?”
Sở Tà hừ lạnh một tiếng: “Lang Vương phủ nhỏ, trước đó cũng chưa chuẩn bị, phụng dưỡng bữa tối thế nào? Nghe nói Uyển tần đang được sủng ái trong cung biết nấu nướng, có lẽ vạn tuế gia không thích ở lại dùng cơm canh đạm bạc của phủ ta.”
Quỳnh Nương biết Sở Tà để ý đến diện mạo của Uyển tần, vì thế nàng chuyển đề tài hàn huyên cái khác.
Có điều Quỳnh Nương quyết định, nếu có cơ hội phải thẩm tra đối chiếu sinh thần của Lang Vương và ngày bà bà xuất kinh thành thân với lão Lang Vương năm đó.
Đương nhiên tất cả đều phải giấu Lang Vương mà tiến hành, nếu không dựa vào sự kính trọng của hắn với phụ thân, hiển nhiên sẽ giận tím mặt.
Có điều không cần bà vú, đích thân nuôi nấng cũng rất khổ sở. Mỗi khuya, một lớn một nhỏ, hai oa oa cùng khóc thút thít, hết đợt này đến đợt khác, Quỳnh Nương phải nhận mệnh bò dậy cho bú.
Nhưng như vậy thì quấy rầy Lang Vương nghỉ ngơi, ngày nào hắn cũng bận rộn công vụ, vốn đã về rất muộn rồi, lại phải dậy sớm thượng triều, nếu ban đêm không ngủ ngon, chẳng phải sẽ chậm trễ quốc sự sao.
Cho nên tuy rằng Lang Vương không tình nguyện lắm, nhưng Quỳnh Nương vẫn lệnh cho tôi tớ sắp xếp tẩm phòng trong viện liền nhau cho Lang Vương, để buổi tối hắn đến tẩm phòng nghỉ ngơi.
Nhưng đêm ngày đầu tiên chuyển đi, lúc Quỳnh Nương nghe thấy hài nhi khóc thút thít mở mắt ra, đang muốn gọi thị nữ ôm hài nhi đến lại phát hiện một bóng người cao lớn đang đứng trước nôi, thật cẩn thận mà bế nữ nhi đang khóc thút thít lên, sau đó bế đến chỗ Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương ngáp cười: “Không phải chuyển đến cách vách sao, chàng trở lại lúc nào vậy?”
Đáy mắt Lang Vương có mỏi mệt nhàn nhạt, hắn nói: “Ngủ một giấc rồi, nhưng sờ bên cạnh không có ai nên lại tỉnh, không nghe thấy hài nhi khóc, lại lo lắng cho chúng nó nên dứt khoát quay lại.”
Quỳnh Nương nghe xong duỗi tay xoa mặt Lang Vương, hắn đang nói, rời khỏi mình liền không ngủ yên sao?
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương vốn định chê cười hắn tính trẻ con, nhưng lời nói sắp đến bên miệng lại biến thành: “Nếu không… hay là thuê hai bà vú đi.”
Lang Vương nghe vậy sửng sốt, suy nghĩ một chút liền hiểu, không phải tiểu phụ này ghét ban đêm cho hài tử bú mệt nhọc, mà là sợ hắn nghỉ ngơi không tốt.
Lúc Quỳnh Nương chưa nói ra ẩn tình kiếp trước, Sở Tà chỉ cảm thấy nàng quá mức cố chấp, vì sao rõ ràng có thể thuê bà vú nhưng lại nhất quyết phải để bản thân mệt nhọc.
Đến lúc nàng nói kiếp trước hài tử và nàng không thân cận, hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Nếu không để nàng cho hài tử bú, chẳng phải là lại làm nàng tiếc nuối trong lòng sao?
Tuy rằng bây giờ Lang Vương không nhắc đến trượng phu xui xẻo của Quỳnh Nương kiếp trước nữa, nhưng trong lòng vẫn tồn một ít nguy cơ. Luôn sợ mình có chỗ nào không làm tốt bằng họ Thượng, không thể so sánh với hắn. Hơn nữa tiểu nương này từng vô ý nói ra, vốn là sau khi trọng sinh nàng định gả vào nhà bình thường, phu thê ân ái, sống một cuộc sống bình thường.
Đã nghĩ vậy, lại biết nỗi khổ riêng trong lòng Quỳnh Nương, há có thể để kiều thê tiếc nuối?
Hắn bèn từ chối, nói nếu nhà dân bình thường đều tự mình nuôi nấng hài nhi, ban ngày cũng phải ra ngoài làm việc, sao đến nhà vương hầu lại không làm được?
Sắp quay lại Giang Đông rồi, Lang Vương cũng lười xử lý chính vụ, quyết định ở cữ theo Quỳnh Nương, xin nghỉ trong triều hai tháng.
Ba triều trước đây chưa từng có tiền lệ quan viên xin nghỉ hầu hạ phụ nhân ở cữ.
Lúc đầu Gia Khang Đế cũng cảm thấy vớ vẩn, đang định mở miệng răn dạy nhưng thấy mắt Vong Sơn trước biến thành màu đen nên lại đau lòng, cuối cùng tuyệt bút vung lên, gạch bỏ dòng chữ hầu hạ thê nữ trên tấu chương, nói Giang Đông Vương tái phát bệnh cũ, cho nghỉ hai tháng.
Không cần dậy sớm, hiển nhiên Lang Vương không sợ ban đêm hai đứa trẻ khóc nháo, buổi tối ôm nhi tử nữ nhi cho uống sữa, sau đó ôm hai cục bột ra phòng ngoài là có thể ôm kiều thê, ngửi mùi sữa đậm đặc trên giường rồi ngủ.
Ngủ đến lúc mặt trời lên cao cũng không cần rời giường, gọi nha hoàn bà tử đặt hai nắm trắng hồng lên giường lớn chơi đùa, nhìn chúng đạp chân nhỏ trắng béo cũng thật là thú vị.
Quỳnh Nương cũng cho mình một kì nghỉ dài, không xem sổ sách nữa, cũng không hỏi chuyện của cửa hàng, mỗi ngày chỉ chăm ăn cơm, uống canh, nghĩ làm sao để có nhiều sữa hơn cho con bú.
Hai đứa trẻ bú xong nhưng vẫn sưng to không giảm, dùng tay bóp đẩy ra cũng không hết, cuối cùng lại tiện nghi cho cháu ngoại trai, bất kể phồng lên cỡ nào cũng chỉ mấy miếng là hết, giảm được rất nhiều phiền toái.
Trong lúc này, Liễu Tương Cư nhờ người đưa thư cho Quỳnh Nương, đại khái là hắn đã biết Nghiêu thị giả bệnh, biên cương đang cần người, hắn không thể ở lại kinh thành lâu nên đến biên cương, Công Tôn nhị gia sẽ cùng đồng hành với hắn đến bắc địa.
Quỳnh Nương đọc được thư có chút sững sờ, nàng nghĩ hẳn là đại ca của mình không thể làm chuyện hành động trước báo cáo sau, bắt cóc Công Tôn tiểu thư bỏ nhà theo nam nhân được.
Kết quả hỏi Công Tôn Vô Dịch mới biết, hoá ra Công Tôn nhị lại giữ yên lặng, nữ giả nam trang dùng tên giả Cung Tuấn, báo danh tòng quân, theo Liễu Tương Cư cùng đến bắc cương dốc sức phục vụ.
Quỳnh Nương bất đắc dĩ, chiêu này của Công Tôn nhị cũng tuyệt, cái này gọi là trời cao hoàng đế xa, thêm nữa quân doanh có một quy củ bất thành văn, rất nhiều tướng sĩ đóng giữ hàng năm, nếu nhà không có thê nữ thì thành hôn với cô nương ở đó, người chém giết trên chiến trường, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nằm xuống sa trường, đâu còn lo được cái gì mà mệnh của phụ mẫu, lời hẹn mai mối?
Có thể gieo hạt giống trước khi chết trận là nhi tử ngoan!
Cứ như vậy, Quỳnh Nương nghĩ lúc Công Tôn nhị trở về, chưa biết chừng sẽ là nhi tức Liễu gia. Nàng không khuyên được đại ca đừng đến biên cương, chỉ hy vọng Công Tôn nhị võ nghệ cao cường đến bắc địa, thay đổi vận rủi của ca ca.
Tiểu oa nhi luôn lớn lên rất nhanh, sau trăng tròn, mặt phồng lên, càng thêm béo. Qua một thời gian nữa phải học xoay người, bắt đầu không ngoan ngoãn.
Những thị nữ đó đều không có kinh nghiệm, các bà tử thì lại sợ tay chân thô bỉ.
Sở Tà nghĩ nên tìm một người tin được đến giúp Quỳnh Nương giải nỗi lo, vì vậy hắn gửi thư về Giang Đông triệu vú Chương của mình vào kinh.
Bà vú nhận được thư, hôm đó liền rời phủ xuất phát, một đường ngựa xe, cuối cùng hôm nay đến vương phủ. Xuống xe ngựa, bà vú nhanh chóng rửa mặt rửa tay rồi đến gặp Vương phi, nói: “Tuy lão thân nuôi Vương gia lớn nhưng hiển nhiên quy củ chỗ Vương phi không giống Giang Đông, mong Vương phi chỉ điểm nhiều hơn.”
Lúc đầu Quỳnh Nương nghe nói là bà vú của Lang Vương, còn lo lắng bà ấy sẽ cậy già lên mặt, nàng không dễ làm.
Bây giờ thấy bà ấy hiểu quy củ, trong lòng buông lỏng, nàng cười nói: “Ngươi nuôi Vương gia lớn, hiển nhiên là có kinh nghiệm hơn ta, bây giờ tiểu thế tử và tiểu quận chúa tham ngủ, cũng không có quy củ gì, vú Chương tận tâm là được.
Nói rồi để thị nữ ôm tiểu thế tử và tiểu quận chúa đến. Vú Chương vui mừng trong lòng, thỉnh thoảng ôm tiểu thế tử một cái, lại sờ sờ quận chúa nho nhỏ. Hai đứa trẻ này vừa ăn no, mới ra ở cữ nên vẫn rất tham ngủ, chỉ có thể duỗi duỗi tay nhỏ đạp đạp chân nhỏ, mắt cũng ít mở, cũng không chọn người, mặc cho người ôm.
Lang Vương và Quỳnh Nương ở bên cạnh, mỉm cười nhìn vú Chương thân cận với hài tử.
Một lúc sau bà vú mới buông hài tử, chào hỏi Vương gia.
Lang Vương duỗi tay đỡ bà vú dậy, nói: “Vú đến rồi bổn vương mới yên lòng, bổn vương liền phó thác đôi tiểu nhi nữ cho bà vú.”
Hai tháng qua đi, Lang Vương không thể lấy cớ không thượng triều nữa, tất nhiên là khôi phục bận rộn.
Có bà vú giúp đỡ, Quỳnh Nương nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi bà vú dáng vẻ của Lang Vương lúc còn nhỏ.
Bà vú nói: “Tuy Vương sinh non nhưng lớn lên lại chắc nịch, lúc vừa sinh ra chân béo tay béo, rất là đáng yêu, còn béo hơn tiểu vương gia bây giờ nhiều.”
Quỳnh Nương bỗng có suy nghĩ, tuy rằng bởi vì là song sinh nên nhi nữ mới sinh không nặng bằng hài tử bình thường, nhưng hơn một tháng được cho ăn đã nặng hơn hài tử bình thường vừa sinh ra. Nếu lúc Lang Vương sinh ra đã nặng hơn nhi nữ bây giờ thì còn nặng hơn hài tử đủ tháng bình thường.
Quỳnh Nương luôn có suy nghĩ không ổn.
Mấy ngày sau, Thái Hậu hồi cung, triệu Quỳnh Nương đưa hai đứa trẻ vào cung.
Thái Hậu gặp được hai đứa trẻ, vô cùng vui mừng, không ngừng dùng tay trêu đùa hài tử. Quỳnh Nương thuận thế hỏi chuyện mẫu thân Lang Vương xuất giá.
Thái Hậu nói: “Hơn hai mươi năm rồi, ai gia cũng không nhớ rõ là năm nào nó xuất giá đến Giang Đông, chỉ nhớ là xuất giá vào tháng tư. Tháng ba không có tuyết, nhưng tháng tư năm đó kinh thành có tuyết rơi rất lớn, rất dày, ta ở hậu cung cũng nghe nói có rất nhiều phòng ốc bị tuyết đọng lại làm cho sụp, vô số người dân bị đông lạnh.”
Từ biệt Thái Hậu, Quỳnh Nương mang tâm sự nặng nề về phủ rồi sai người tìm ghi chép địa phương trong kinh thành đến. Không lâu sau phát hiện hơn hai mươi năm trước, tháng tư năm Đinh Sửu kinh thành rơi một đợt tuyết lớn, bởi vậy số người gặp tai hoạ đạt mấy vạn, nếu không có triều đình phát lương thực tu sửa phòng ốc thì sợ là có vô số người đông chết tổn thương do giá rét.
Quỳnh Nương biết sinh thần của Lang Vương, cẩn thận tính toán, bỗng có ý nghĩ, đến Giang Đông rồi mới mang thai Lang Vương thì không đủ tháng, nhưng nếu hoài ở kinh thành thì Lang Vương đủ tháng.
Đến tột cùng là trước khi thành hôn, bà bà thầm kết châu thai với công công, hay là… trong phúc chốc đầu Quỳnh Nương nhanh chóng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Nàng nghĩ cần phải mau chóng điều tra chuyện này rõ ràng, nếu không cứ cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Chương 160
Về chuyện của bà bà và lão Lang Vương, tuy đã qua đi nhiều năm nhưng bởi vì trong nhà có vú Chương nên không khó hỏi thăm.
Hai đứa nhỏ dần lớn, phải ôm ra ngoài phơi nắng. Quỳnh Nương lệnh cho Hỉ Thước vào nhà kho mang ít vải bông mềm đến, cầm kim chỉ làm mũ gấp cho hai đứa nhỏ. Vú Chương ở một bên dùng thước dây đo đầu hai đứa, Quỳnh Nương vừa làm mũ vừa bất động thanh sắc hỏi lúc trước bà bà công công thành thân thế nào.
Vú Chương không coi Quỳnh Nương là người ngoài, nhưng lúc nói đến chuyện hai người này thành hôn, rõ ràng đã do dự, chỉ nói: “Là duyên phận trời định.”
Quỳnh Nương hỏi lại, vú Chương quan tâm xung quanh nói chuyện khác. Cuối cùng không chịu nổi Quỳnh Nương bất động thanh sắc truy vấn nữa nên miễn cưỡng nói, lúc ấy lão phu nhân đến Giang Đông nương nhờ họ hàng, trên đường đi gặp được lão Lang Vương đang thị sát ở đồn điền biên cương Giang Đông, hai người nhất kiến chung tình, sau khi đến Giang Đông, lão phu nhân được trưởng bối làm chủ, đính hôn với lão Lang Vương, không đến nửa tháng sau gả vào Sở gia.
Quỳnh Nương hỏi một lúc lâu rốt cục cũng hỏi đến cái mình muốn hỏi. Đó là trước khi bà bà xuất cung không có khả năng thầm kết châu thai với công công, bởi vì lúc đó công công đang ở biên cương Giang Đông, căn bản là chưa đến kinh thành.
Huống chi lúc ấy bà bà nuôi bên cạnh Thái Hậu, ngoại thần bình thường đâu thể đến gần?
Trái lại có một người tiện tìm đến… đó là đương kim vạn tuế.
Nhớ Sở Tà từng nói, sau khi bà bà và công công thành hôn, Gia Khang Đế còn đuổi đến đó, nhất định là lúc ấy đã có tình sâu đậm với bà bà.
Quỳnh Nương vẫn muốn hỏi lại, nhưng khóe mắt liếc nhìn cửa sổ, bỗng thấy có một người đang đứng bên cửa.
Quỳnh Nương trong lòng vừa động, ngừng miệng, chỉ chốc lát Lang Vương sắc mặt âm trầm đi đến, bảo vú Chương ôm hai đứa nhỏ, dẫn nha hoàn đến hoa viên đi dạo. ---Đọc full tại Truyenfull.vn
Vú Chương biết Lang Vương muốn nói chuyện với Vương phi, lập tức dẫn nha hoàn ôm hai đứa nhỏ vào vườn tản bộ.
Quỳnh Nương không đứng dậy, vẫn dựa ngồi trước cửa sổ đan mũ, còn Sở Tà đứng trước mặt nàng, ánh mắt sáng ngời trừng nàng.
Hai người im lặng, không khí trong phòng cũng đọng lại.
Quỳnh Nương than nhỏ một hơi, để mũ trong tay xuống khay đan, sau đó hỏi: “Vương gia về phủ rồi có muốn dùng cơm không?”
Quỳnh Nương đã nói chuyện, Sở Tà cũng mở miệng, có điều ngữ khí rất âm lãnh: “Nàng hỏi vú Chương những lời này là có ý gì?”
Quỳnh Nương hòa hoãn: “Tò mò nên hỏi một chút thôi… Bếp vừa băm ớt, hấp đầu cá với ớt băm được không?”
Còn Sở Tà lại không muốn chuyển đề tài theo nàng, giọng đề cao lên: “Thôi Quỳnh Nương, trong đầu nàng có chủ ý gì, tốt nhất là thành thật nói cho ta.”
Quỳnh Nương mím môi: “Vẫn chưa xác thực thì nói với Vương gia thế nào?”
“Nàng muốn xác thực cái gì? Có phải Sở gia không chứa được nàng nữa không?”
Đã nói đến nước này rồi thì không thể giả vờ thái bình nữa. Quỳnh Nương đứng lên giương mắt nói: “Chàng nhìn dáng vẻ tức giận bây giờ của chàng đã làm rõ câu hỏi vừa rồi của ta, rõ ràng chàng đã đặt trong lòng lâu rồi, nếu chàng nói chàng đã biết, vậy ta không hỏi là được.”
Sở Tà vô cùng tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, hắn duỗi tay nắm lấy cánh tay Quỳnh Nương: “Bổn vương nên biết cái gì? Nàng lại hoài nghi cái gì, nói rõ ràng một năm một mười cho bổn vương!”
Quỳnh Nương nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Người ta nói chàng sinh non, nhưng lúc sinh ra chàng lại đủ cân, trước khi thành hôn bà bà vẫn chưa tiếp xúc với công công, nhưng hai tháng sau khi thành hôn lại sinh ra chàng…”
“Đủ rồi!” Lang Vương đẩy Quỳnh nương, chân nàng lảo đảo một cái, eo đụng vào góc bàn, đau đến nỗi nước mắt suýt chảy ra. ---Đọc full tại Truyenfull.vn
Có điều Lang Vương xoay người đúng lúc nên không nhìn thấy, hắn vòng hai vòng tại chỗ rồi quay đầu tức giận nói: “Sao nàng lại có thể nói mẫu thân của bổn vương như vậy, bà ấy cũng là bà bà của nàng!”
Quỳnh Nương đứng ở nơi xa, tay vịn eo, chờ cảm giác đau đớn giảm bớt mới chậm rãi nói: “Ta không phải đối thủ của chàng, dù muốn điều tra rõ cũng chỉ hy vọng làm rõ chân tướng, hiểu vì sao vạn tuế lại hậu đãi chàng như thế thôi, chẳng lẽ ta không điều tra, chân tướng này cả thế gian không người nào biết?”
Lang Vương giương mắt nói: “Nàng lại biết được tiên cơ gì của kiếp trước sao? Không phải nói là vào giếng sớm à? Chẳng lẽ lúc đó đã có người nói với nàng về thân thế của bổn vương?”
Quỳnh Nương muốn lấy đồ ném Lang Vương, nhưng lý trí nói cho nàng như vậy không ổn, nàng chỉ hít một hơi thật sâu: “Ta đã nói vẫn chưa điều tra rõ, nếu là hiểu lầm thì ta sẽ xin lỗi Vương gia. Nhưng nếu không phải, Vương gia cũng phải khắc chế tâm tình của mình. Lúc trước có người nói với ta rằng ta không phải là hài tử của Liễu gia, phản ứng của ta giống hệt chàng bây giờ, không tin, sợ hãi, phẫn hận đan xen, chỉ hận không thể che miệng người nói chuyện lại, bảo người nọ không nói nữa. Nhưng sự thật chính là sự thật, đó là chuyện của một thế hệ, không phải chúng ta có thể thay đổi. Không bằng sớm nhận rõ, tránh bị người có lòng lấy làm bè.”
Đáng tiếc chuyện này là vảy ngược của Lang Vương, sao có thể để người khác đụng chạm? Hắn trừng mắt gằn từng chữ với Quỳnh Nương: “Nếu nàng dám điều tra nữa, đừng trách ta hưu nàng!” Nói xong, hắn xoay người phất tay áo bỏ đi.
Quỳnh Nương hoãn lại một lúc, vén vạt áo lên nhìn sau thắt lưng mình, đã sưng đỏ một khoảng.
Nàng chậm rãi dời bước, ngồi lên ghế bên cạnh hoãn sức. Thật ra nàng không quá trách cứ Lang Vương, dẫu sao lúc nàng biết thân thế của mình, phản ứng còn lớn hơn Lang Vương.
Hơn nữa sự thật thân thế của Lang Vương cũng liên quan đến trong sạch của bà bà, danh dự của công công. Chẳng trách Sở Tà bừng bừng lửa giận như vậy.
Bây giờ nàng cũng không thể đối nghịch với hắn, chỉ có thể chờ hắn tiêu tán lửa giận rồi chậm rãi khuyên bảo.
Vừa nãy không đau nhưng qua một lúc là tăng, sau eo sưng đến nỗi quả thực không thể động thân.
Hai đứa nhỏ được ôm về, đặt trên giường lớn, tranh nhau qua chỗ mẫu thân, muốn uống sữa ngọt.
Quỳnh Nương không động thân, lại không muốn để các nha hoàn bà tử phát hiện, bèn nằm trên giường, nửa nghiêng thân mình cho b.ú. ---Đọc full tại Truyenfull.vn
Tiểu Nghị Hoà rất có dáng vẻ, đừng thấy vẫn là nãi oa oa nhưng thật ra rất nhường muội muội, bị tiểu Nhược Hoa dùng chân đá sang một bên cũng ngậm miệng lại rồi ngoan ngoãn chờ muội muội bú xong.
Quỳnh Nương ấn cái mũi nhỏ của Nhược Hoa: “Không được bắt nạt ca ca như vậy, nếu nó cùng một cái tính với cha con thì khổ cho cái ăn của con đấy.”
Tới buổi chiều, Quỳnh Nương động đậy, cảm thấy có thể đứng dậy nên bèn ngồi dậy, dặn bếp chuẩn bị đồ Lang Vương thích ăn, cất vào hộp đồ ăn rồi để Thúy Ngọc xách theo, đi đến thư phòng của Lang Vương.
Nàng rất hiểu hắn, bây giờ đang tức giận với mình, tất nhiên là ăn không vào, không bằng đưa ít đồ lót bụng đến cho hắn, tức giận cũng vơi đi một nửa.
Lúc đi đến cửa thư phòng, cửa phòng khép hờ nên Quỳnh Nương cũng không gõ cửa, có điều trong nháy mắt vừa đẩy ra, mùi rượu gay mũi nghênh diện đánh úp lại.
Nàng thấy Lang Vương ngửa mặt nằm trên giường mềm, y phục nửa cởi, hai mắt khép hờ.
Mà trên người hắn lại có một kiều nương đang ngồi mặc yếm nửa thân trần.
Điệp Y sắc mặt ửng hồng ngồi trên người Sở Tà, dường như đang rất vui vẻ, lại bị Quỳnh Nương bắt gặp đúng lúc, lập tức hoảng loạn lăn từ trên giường mềm xuống dưới, thưa dạ thi lễ Quỳnh Nương.
Bởi vì lúc Điệp Y ngã xuống mặt đất đụng phải đồ gác bút trên bàn bên cạnh, phát ra tiếng vang rầm rầm làm Lang Vương đang say rượu nửa mở mắt, hắn liếc mắt một cái quét tới Quỳnh Nương đang đứng ở cửa, vẫn ác thanh ác khí nói: “Nàng đến đây làm gì?”
Lưng Quỳnh Nương thẳng tắp, nàng nhìn tình cảnh trước mắt giống với kiếp trước, có chút bi ai phát hiện, bất kể trải qua mấy lần, đau đớn trong lòng đều mảy may chưa giảm.
Chẳng qua kiếp trước nàng sẽ lên án mạnh mẽ sẽ tức giận mắng, cho tiện nhân hồ ly tinh trộm phu quân của mình một cái tát.
Nhưng mà kiếp này lại khác, Lang Vương không phải tiểu tử nghèo lập nghiệp dựa vào nàng, hắn là trọng thần phiên vương trong triều, càng có thể là long chủng trời sinh, vốn nên phong lưu phóng khoáng. Huống chi vừa nãy người triền miên với hắn là vạn tuế ngự tứ, vào phủ vốn là để thông phòng thừa hoan.
Nàng có lập trường gì để làm phụ nhân đanh đá, quấy rầy vui thích của Vương gia chứ.
Vì vậy, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng nàng vẫn vững vàng, hơi uốn gối nói: “Quấy rầy Vương gia rồi, vốn là thiếp thân không đúng, bây giờ lui ra cho Vương gia tiện.”
Nói rồi, nàng lùi ra cửa phòng, khép ván cửa lại, xoay người bước nhanh rời đi. Có điều đi quá nhanh, tác động đến vết thương trên eo, mỗi một bước đi đều khó nhịn đau nhức.
Vào phòng, Quỳnh Nương cũng không rõ nỗi đau làm trái tim quặn lại từng cơn là phát ra từ đáy lòng, hay là đến từ phần eo.
Nhưng có điều nàng biết rõ, đó là phủ trạch dơ bẩn này, một khắc nàng cũng không thể ở lại được nữa.
Vì thế, nàng phân phó Thúy Ngọc và Hỉ Thước thu dọn đồ cần dùng của hài tử, còn trang sức y phục của mình hoàn toàn không quản.
Hỉ Thước và vú Chương không biết đã xảy ra chuyện gì, đang tốt, sao đi gặp Vương gia về lại buồn bực. Thấy da mặt Quỳnh Nương căng chặt, liên thanh thúc giục, Hỉ Thước cũng không dám hỏi, chỉ có thể thu dọn đồ theo phân phó của Quỳnh Nương, bớt thời gian hỏi Thúy Ngọc vừa nãy đi cùng với Quỳnh Nương, nhưng sắc mặt Thúy Ngọc lại ngưng trọng, dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Thu dọn đồ xong, Quỳnh Nương bảo các nàng ôm hai hài nhi, lên xe ngựa trở lại nhà thân nương trước đêm.
Lang Vương có chút xấu hổ buồn bực, vừa rồi hắn cũng mở mắt tỉnh lại mới phát hiện còn có một nữ nhân ngực lớn đang ngồi trên mặt đất, có điều lúc ấy rượu chưa tỉnh hết, nửa mở mắt tức giận mắng nàng đi rồi, lúc đó đầu óc mới bắt đầu chậm rãi xoay chuyển, gọi gã sai vặt bưng canh giải rượu đến uống một ngụm, đang ngồi ở thư phòng định giải thích với Quỳnh Nương thế nào, lại nghe Sở Thịnh bẩm báo Vương phi lên xe ngựa về nhà thân nương, sắp ra khỏi cửa lớn vương phủ rồi.
Lang Vương không tính toán nữa, vội vàng ra khỏi thư phòng, chạy về phía cửa chính vương phủ.
Sắp đến cửa phủ, hắn thấy tôi tớ mở cửa phủ ra, xe ngựa của Quỳnh Nương sắp xuất phủ, đầu tiên là hét lớn một tiếng: “Dừng lại, xem ai dám giá xe ngựa ra khỏi phủ!”
Vài bước chạy đến trước xe ngựa chưa dừng hẳn, túm mở mành xe, lớn tiếng hỏi Quỳnh Nương: “Nàng muốn đi đâu?”
Buông danh mục quà tặng thật dài xuống, Quỳnh Nương chậm rãi thở hắt ra, nàng không dám nghĩ tiếp, bởi vì nghĩ tiếp là bất kính với bà bà đã mất của nàng, càng bất kính với công công.
Nhưng trong lòng tồn nghi ngờ như chôn hạt giống xuống, sao có có thể ức chế không phát triển? Nàng bỗng nhớ lại không ít chuyện của trước kia.
Quan trọng nhất chính là, nàng nhớ tới kiếp trước, Sở Tà phạm phải chuyện bất kính như vậy, đến ngày bức kinh tạo phản, lúc sắp được việc, đến tột cùng là hoàng đế nói gì với Sở Tà, kêu hắn có thể dừng cương trước bờ vực, lập tức lui binh?
Mà hoàng đế đối đãi với một thần tử ngỗ nghịch cũng quá độ lượng rồi đi? Tuy rằng trên danh nghĩa là cầm tù nhưng thấy tình hình kiếp trước của Sở Tà, muốn ra thì ra, chỗ nào là bị cấm?
Quỳnh Nương đang nghĩ xuất thần, Sở Tà đi đến, để thị nữ đặt hai đứa trẻ xuống cũi nhỏ, sau đó ôm lấy Quỳnh Nương hãy còn đang ngẩn người cười hỏi: “Sao lại xuất thần như vậy?”
Quỳnh Nương hồi thần: “Vạn tuế đi rồi? Sao không mời vạn tuế ở lại phủ dùng cơm?”
Sở Tà hừ lạnh một tiếng: “Lang Vương phủ nhỏ, trước đó cũng chưa chuẩn bị, phụng dưỡng bữa tối thế nào? Nghe nói Uyển tần đang được sủng ái trong cung biết nấu nướng, có lẽ vạn tuế gia không thích ở lại dùng cơm canh đạm bạc của phủ ta.”
Quỳnh Nương biết Sở Tà để ý đến diện mạo của Uyển tần, vì thế nàng chuyển đề tài hàn huyên cái khác.
Có điều Quỳnh Nương quyết định, nếu có cơ hội phải thẩm tra đối chiếu sinh thần của Lang Vương và ngày bà bà xuất kinh thành thân với lão Lang Vương năm đó.
Đương nhiên tất cả đều phải giấu Lang Vương mà tiến hành, nếu không dựa vào sự kính trọng của hắn với phụ thân, hiển nhiên sẽ giận tím mặt.
Có điều không cần bà vú, đích thân nuôi nấng cũng rất khổ sở. Mỗi khuya, một lớn một nhỏ, hai oa oa cùng khóc thút thít, hết đợt này đến đợt khác, Quỳnh Nương phải nhận mệnh bò dậy cho bú.
Nhưng như vậy thì quấy rầy Lang Vương nghỉ ngơi, ngày nào hắn cũng bận rộn công vụ, vốn đã về rất muộn rồi, lại phải dậy sớm thượng triều, nếu ban đêm không ngủ ngon, chẳng phải sẽ chậm trễ quốc sự sao.
Cho nên tuy rằng Lang Vương không tình nguyện lắm, nhưng Quỳnh Nương vẫn lệnh cho tôi tớ sắp xếp tẩm phòng trong viện liền nhau cho Lang Vương, để buổi tối hắn đến tẩm phòng nghỉ ngơi.
Nhưng đêm ngày đầu tiên chuyển đi, lúc Quỳnh Nương nghe thấy hài nhi khóc thút thít mở mắt ra, đang muốn gọi thị nữ ôm hài nhi đến lại phát hiện một bóng người cao lớn đang đứng trước nôi, thật cẩn thận mà bế nữ nhi đang khóc thút thít lên, sau đó bế đến chỗ Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương ngáp cười: “Không phải chuyển đến cách vách sao, chàng trở lại lúc nào vậy?”
Đáy mắt Lang Vương có mỏi mệt nhàn nhạt, hắn nói: “Ngủ một giấc rồi, nhưng sờ bên cạnh không có ai nên lại tỉnh, không nghe thấy hài nhi khóc, lại lo lắng cho chúng nó nên dứt khoát quay lại.”
Quỳnh Nương nghe xong duỗi tay xoa mặt Lang Vương, hắn đang nói, rời khỏi mình liền không ngủ yên sao?
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương vốn định chê cười hắn tính trẻ con, nhưng lời nói sắp đến bên miệng lại biến thành: “Nếu không… hay là thuê hai bà vú đi.”
Lang Vương nghe vậy sửng sốt, suy nghĩ một chút liền hiểu, không phải tiểu phụ này ghét ban đêm cho hài tử bú mệt nhọc, mà là sợ hắn nghỉ ngơi không tốt.
Lúc Quỳnh Nương chưa nói ra ẩn tình kiếp trước, Sở Tà chỉ cảm thấy nàng quá mức cố chấp, vì sao rõ ràng có thể thuê bà vú nhưng lại nhất quyết phải để bản thân mệt nhọc.
Đến lúc nàng nói kiếp trước hài tử và nàng không thân cận, hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Nếu không để nàng cho hài tử bú, chẳng phải là lại làm nàng tiếc nuối trong lòng sao?
Tuy rằng bây giờ Lang Vương không nhắc đến trượng phu xui xẻo của Quỳnh Nương kiếp trước nữa, nhưng trong lòng vẫn tồn một ít nguy cơ. Luôn sợ mình có chỗ nào không làm tốt bằng họ Thượng, không thể so sánh với hắn. Hơn nữa tiểu nương này từng vô ý nói ra, vốn là sau khi trọng sinh nàng định gả vào nhà bình thường, phu thê ân ái, sống một cuộc sống bình thường.
Đã nghĩ vậy, lại biết nỗi khổ riêng trong lòng Quỳnh Nương, há có thể để kiều thê tiếc nuối?
Hắn bèn từ chối, nói nếu nhà dân bình thường đều tự mình nuôi nấng hài nhi, ban ngày cũng phải ra ngoài làm việc, sao đến nhà vương hầu lại không làm được?
Sắp quay lại Giang Đông rồi, Lang Vương cũng lười xử lý chính vụ, quyết định ở cữ theo Quỳnh Nương, xin nghỉ trong triều hai tháng.
Ba triều trước đây chưa từng có tiền lệ quan viên xin nghỉ hầu hạ phụ nhân ở cữ.
Lúc đầu Gia Khang Đế cũng cảm thấy vớ vẩn, đang định mở miệng răn dạy nhưng thấy mắt Vong Sơn trước biến thành màu đen nên lại đau lòng, cuối cùng tuyệt bút vung lên, gạch bỏ dòng chữ hầu hạ thê nữ trên tấu chương, nói Giang Đông Vương tái phát bệnh cũ, cho nghỉ hai tháng.
Không cần dậy sớm, hiển nhiên Lang Vương không sợ ban đêm hai đứa trẻ khóc nháo, buổi tối ôm nhi tử nữ nhi cho uống sữa, sau đó ôm hai cục bột ra phòng ngoài là có thể ôm kiều thê, ngửi mùi sữa đậm đặc trên giường rồi ngủ.
Ngủ đến lúc mặt trời lên cao cũng không cần rời giường, gọi nha hoàn bà tử đặt hai nắm trắng hồng lên giường lớn chơi đùa, nhìn chúng đạp chân nhỏ trắng béo cũng thật là thú vị.
Quỳnh Nương cũng cho mình một kì nghỉ dài, không xem sổ sách nữa, cũng không hỏi chuyện của cửa hàng, mỗi ngày chỉ chăm ăn cơm, uống canh, nghĩ làm sao để có nhiều sữa hơn cho con bú.
Hai đứa trẻ bú xong nhưng vẫn sưng to không giảm, dùng tay bóp đẩy ra cũng không hết, cuối cùng lại tiện nghi cho cháu ngoại trai, bất kể phồng lên cỡ nào cũng chỉ mấy miếng là hết, giảm được rất nhiều phiền toái.
Trong lúc này, Liễu Tương Cư nhờ người đưa thư cho Quỳnh Nương, đại khái là hắn đã biết Nghiêu thị giả bệnh, biên cương đang cần người, hắn không thể ở lại kinh thành lâu nên đến biên cương, Công Tôn nhị gia sẽ cùng đồng hành với hắn đến bắc địa.
Quỳnh Nương đọc được thư có chút sững sờ, nàng nghĩ hẳn là đại ca của mình không thể làm chuyện hành động trước báo cáo sau, bắt cóc Công Tôn tiểu thư bỏ nhà theo nam nhân được.
Kết quả hỏi Công Tôn Vô Dịch mới biết, hoá ra Công Tôn nhị lại giữ yên lặng, nữ giả nam trang dùng tên giả Cung Tuấn, báo danh tòng quân, theo Liễu Tương Cư cùng đến bắc cương dốc sức phục vụ.
Quỳnh Nương bất đắc dĩ, chiêu này của Công Tôn nhị cũng tuyệt, cái này gọi là trời cao hoàng đế xa, thêm nữa quân doanh có một quy củ bất thành văn, rất nhiều tướng sĩ đóng giữ hàng năm, nếu nhà không có thê nữ thì thành hôn với cô nương ở đó, người chém giết trên chiến trường, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nằm xuống sa trường, đâu còn lo được cái gì mà mệnh của phụ mẫu, lời hẹn mai mối?
Có thể gieo hạt giống trước khi chết trận là nhi tử ngoan!
Cứ như vậy, Quỳnh Nương nghĩ lúc Công Tôn nhị trở về, chưa biết chừng sẽ là nhi tức Liễu gia. Nàng không khuyên được đại ca đừng đến biên cương, chỉ hy vọng Công Tôn nhị võ nghệ cao cường đến bắc địa, thay đổi vận rủi của ca ca.
Tiểu oa nhi luôn lớn lên rất nhanh, sau trăng tròn, mặt phồng lên, càng thêm béo. Qua một thời gian nữa phải học xoay người, bắt đầu không ngoan ngoãn.
Những thị nữ đó đều không có kinh nghiệm, các bà tử thì lại sợ tay chân thô bỉ.
Sở Tà nghĩ nên tìm một người tin được đến giúp Quỳnh Nương giải nỗi lo, vì vậy hắn gửi thư về Giang Đông triệu vú Chương của mình vào kinh.
Bà vú nhận được thư, hôm đó liền rời phủ xuất phát, một đường ngựa xe, cuối cùng hôm nay đến vương phủ. Xuống xe ngựa, bà vú nhanh chóng rửa mặt rửa tay rồi đến gặp Vương phi, nói: “Tuy lão thân nuôi Vương gia lớn nhưng hiển nhiên quy củ chỗ Vương phi không giống Giang Đông, mong Vương phi chỉ điểm nhiều hơn.”
Lúc đầu Quỳnh Nương nghe nói là bà vú của Lang Vương, còn lo lắng bà ấy sẽ cậy già lên mặt, nàng không dễ làm.
Bây giờ thấy bà ấy hiểu quy củ, trong lòng buông lỏng, nàng cười nói: “Ngươi nuôi Vương gia lớn, hiển nhiên là có kinh nghiệm hơn ta, bây giờ tiểu thế tử và tiểu quận chúa tham ngủ, cũng không có quy củ gì, vú Chương tận tâm là được.
Nói rồi để thị nữ ôm tiểu thế tử và tiểu quận chúa đến. Vú Chương vui mừng trong lòng, thỉnh thoảng ôm tiểu thế tử một cái, lại sờ sờ quận chúa nho nhỏ. Hai đứa trẻ này vừa ăn no, mới ra ở cữ nên vẫn rất tham ngủ, chỉ có thể duỗi duỗi tay nhỏ đạp đạp chân nhỏ, mắt cũng ít mở, cũng không chọn người, mặc cho người ôm.
Lang Vương và Quỳnh Nương ở bên cạnh, mỉm cười nhìn vú Chương thân cận với hài tử.
Một lúc sau bà vú mới buông hài tử, chào hỏi Vương gia.
Lang Vương duỗi tay đỡ bà vú dậy, nói: “Vú đến rồi bổn vương mới yên lòng, bổn vương liền phó thác đôi tiểu nhi nữ cho bà vú.”
Hai tháng qua đi, Lang Vương không thể lấy cớ không thượng triều nữa, tất nhiên là khôi phục bận rộn.
Có bà vú giúp đỡ, Quỳnh Nương nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi bà vú dáng vẻ của Lang Vương lúc còn nhỏ.
Bà vú nói: “Tuy Vương sinh non nhưng lớn lên lại chắc nịch, lúc vừa sinh ra chân béo tay béo, rất là đáng yêu, còn béo hơn tiểu vương gia bây giờ nhiều.”
Quỳnh Nương bỗng có suy nghĩ, tuy rằng bởi vì là song sinh nên nhi nữ mới sinh không nặng bằng hài tử bình thường, nhưng hơn một tháng được cho ăn đã nặng hơn hài tử bình thường vừa sinh ra. Nếu lúc Lang Vương sinh ra đã nặng hơn nhi nữ bây giờ thì còn nặng hơn hài tử đủ tháng bình thường.
Quỳnh Nương luôn có suy nghĩ không ổn.
Mấy ngày sau, Thái Hậu hồi cung, triệu Quỳnh Nương đưa hai đứa trẻ vào cung.
Thái Hậu gặp được hai đứa trẻ, vô cùng vui mừng, không ngừng dùng tay trêu đùa hài tử. Quỳnh Nương thuận thế hỏi chuyện mẫu thân Lang Vương xuất giá.
Thái Hậu nói: “Hơn hai mươi năm rồi, ai gia cũng không nhớ rõ là năm nào nó xuất giá đến Giang Đông, chỉ nhớ là xuất giá vào tháng tư. Tháng ba không có tuyết, nhưng tháng tư năm đó kinh thành có tuyết rơi rất lớn, rất dày, ta ở hậu cung cũng nghe nói có rất nhiều phòng ốc bị tuyết đọng lại làm cho sụp, vô số người dân bị đông lạnh.”
Từ biệt Thái Hậu, Quỳnh Nương mang tâm sự nặng nề về phủ rồi sai người tìm ghi chép địa phương trong kinh thành đến. Không lâu sau phát hiện hơn hai mươi năm trước, tháng tư năm Đinh Sửu kinh thành rơi một đợt tuyết lớn, bởi vậy số người gặp tai hoạ đạt mấy vạn, nếu không có triều đình phát lương thực tu sửa phòng ốc thì sợ là có vô số người đông chết tổn thương do giá rét.
Quỳnh Nương biết sinh thần của Lang Vương, cẩn thận tính toán, bỗng có ý nghĩ, đến Giang Đông rồi mới mang thai Lang Vương thì không đủ tháng, nhưng nếu hoài ở kinh thành thì Lang Vương đủ tháng.
Đến tột cùng là trước khi thành hôn, bà bà thầm kết châu thai với công công, hay là… trong phúc chốc đầu Quỳnh Nương nhanh chóng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Nàng nghĩ cần phải mau chóng điều tra chuyện này rõ ràng, nếu không cứ cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Chương 160
Về chuyện của bà bà và lão Lang Vương, tuy đã qua đi nhiều năm nhưng bởi vì trong nhà có vú Chương nên không khó hỏi thăm.
Hai đứa nhỏ dần lớn, phải ôm ra ngoài phơi nắng. Quỳnh Nương lệnh cho Hỉ Thước vào nhà kho mang ít vải bông mềm đến, cầm kim chỉ làm mũ gấp cho hai đứa nhỏ. Vú Chương ở một bên dùng thước dây đo đầu hai đứa, Quỳnh Nương vừa làm mũ vừa bất động thanh sắc hỏi lúc trước bà bà công công thành thân thế nào.
Vú Chương không coi Quỳnh Nương là người ngoài, nhưng lúc nói đến chuyện hai người này thành hôn, rõ ràng đã do dự, chỉ nói: “Là duyên phận trời định.”
Quỳnh Nương hỏi lại, vú Chương quan tâm xung quanh nói chuyện khác. Cuối cùng không chịu nổi Quỳnh Nương bất động thanh sắc truy vấn nữa nên miễn cưỡng nói, lúc ấy lão phu nhân đến Giang Đông nương nhờ họ hàng, trên đường đi gặp được lão Lang Vương đang thị sát ở đồn điền biên cương Giang Đông, hai người nhất kiến chung tình, sau khi đến Giang Đông, lão phu nhân được trưởng bối làm chủ, đính hôn với lão Lang Vương, không đến nửa tháng sau gả vào Sở gia.
Quỳnh Nương hỏi một lúc lâu rốt cục cũng hỏi đến cái mình muốn hỏi. Đó là trước khi bà bà xuất cung không có khả năng thầm kết châu thai với công công, bởi vì lúc đó công công đang ở biên cương Giang Đông, căn bản là chưa đến kinh thành.
Huống chi lúc ấy bà bà nuôi bên cạnh Thái Hậu, ngoại thần bình thường đâu thể đến gần?
Trái lại có một người tiện tìm đến… đó là đương kim vạn tuế.
Nhớ Sở Tà từng nói, sau khi bà bà và công công thành hôn, Gia Khang Đế còn đuổi đến đó, nhất định là lúc ấy đã có tình sâu đậm với bà bà.
Quỳnh Nương vẫn muốn hỏi lại, nhưng khóe mắt liếc nhìn cửa sổ, bỗng thấy có một người đang đứng bên cửa.
Quỳnh Nương trong lòng vừa động, ngừng miệng, chỉ chốc lát Lang Vương sắc mặt âm trầm đi đến, bảo vú Chương ôm hai đứa nhỏ, dẫn nha hoàn đến hoa viên đi dạo. ---Đọc full tại Truyenfull.vn
Vú Chương biết Lang Vương muốn nói chuyện với Vương phi, lập tức dẫn nha hoàn ôm hai đứa nhỏ vào vườn tản bộ.
Quỳnh Nương không đứng dậy, vẫn dựa ngồi trước cửa sổ đan mũ, còn Sở Tà đứng trước mặt nàng, ánh mắt sáng ngời trừng nàng.
Hai người im lặng, không khí trong phòng cũng đọng lại.
Quỳnh Nương than nhỏ một hơi, để mũ trong tay xuống khay đan, sau đó hỏi: “Vương gia về phủ rồi có muốn dùng cơm không?”
Quỳnh Nương đã nói chuyện, Sở Tà cũng mở miệng, có điều ngữ khí rất âm lãnh: “Nàng hỏi vú Chương những lời này là có ý gì?”
Quỳnh Nương hòa hoãn: “Tò mò nên hỏi một chút thôi… Bếp vừa băm ớt, hấp đầu cá với ớt băm được không?”
Còn Sở Tà lại không muốn chuyển đề tài theo nàng, giọng đề cao lên: “Thôi Quỳnh Nương, trong đầu nàng có chủ ý gì, tốt nhất là thành thật nói cho ta.”
Quỳnh Nương mím môi: “Vẫn chưa xác thực thì nói với Vương gia thế nào?”
“Nàng muốn xác thực cái gì? Có phải Sở gia không chứa được nàng nữa không?”
Đã nói đến nước này rồi thì không thể giả vờ thái bình nữa. Quỳnh Nương đứng lên giương mắt nói: “Chàng nhìn dáng vẻ tức giận bây giờ của chàng đã làm rõ câu hỏi vừa rồi của ta, rõ ràng chàng đã đặt trong lòng lâu rồi, nếu chàng nói chàng đã biết, vậy ta không hỏi là được.”
Sở Tà vô cùng tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, hắn duỗi tay nắm lấy cánh tay Quỳnh Nương: “Bổn vương nên biết cái gì? Nàng lại hoài nghi cái gì, nói rõ ràng một năm một mười cho bổn vương!”
Quỳnh Nương nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Người ta nói chàng sinh non, nhưng lúc sinh ra chàng lại đủ cân, trước khi thành hôn bà bà vẫn chưa tiếp xúc với công công, nhưng hai tháng sau khi thành hôn lại sinh ra chàng…”
“Đủ rồi!” Lang Vương đẩy Quỳnh nương, chân nàng lảo đảo một cái, eo đụng vào góc bàn, đau đến nỗi nước mắt suýt chảy ra. ---Đọc full tại Truyenfull.vn
Có điều Lang Vương xoay người đúng lúc nên không nhìn thấy, hắn vòng hai vòng tại chỗ rồi quay đầu tức giận nói: “Sao nàng lại có thể nói mẫu thân của bổn vương như vậy, bà ấy cũng là bà bà của nàng!”
Quỳnh Nương đứng ở nơi xa, tay vịn eo, chờ cảm giác đau đớn giảm bớt mới chậm rãi nói: “Ta không phải đối thủ của chàng, dù muốn điều tra rõ cũng chỉ hy vọng làm rõ chân tướng, hiểu vì sao vạn tuế lại hậu đãi chàng như thế thôi, chẳng lẽ ta không điều tra, chân tướng này cả thế gian không người nào biết?”
Lang Vương giương mắt nói: “Nàng lại biết được tiên cơ gì của kiếp trước sao? Không phải nói là vào giếng sớm à? Chẳng lẽ lúc đó đã có người nói với nàng về thân thế của bổn vương?”
Quỳnh Nương muốn lấy đồ ném Lang Vương, nhưng lý trí nói cho nàng như vậy không ổn, nàng chỉ hít một hơi thật sâu: “Ta đã nói vẫn chưa điều tra rõ, nếu là hiểu lầm thì ta sẽ xin lỗi Vương gia. Nhưng nếu không phải, Vương gia cũng phải khắc chế tâm tình của mình. Lúc trước có người nói với ta rằng ta không phải là hài tử của Liễu gia, phản ứng của ta giống hệt chàng bây giờ, không tin, sợ hãi, phẫn hận đan xen, chỉ hận không thể che miệng người nói chuyện lại, bảo người nọ không nói nữa. Nhưng sự thật chính là sự thật, đó là chuyện của một thế hệ, không phải chúng ta có thể thay đổi. Không bằng sớm nhận rõ, tránh bị người có lòng lấy làm bè.”
Đáng tiếc chuyện này là vảy ngược của Lang Vương, sao có thể để người khác đụng chạm? Hắn trừng mắt gằn từng chữ với Quỳnh Nương: “Nếu nàng dám điều tra nữa, đừng trách ta hưu nàng!” Nói xong, hắn xoay người phất tay áo bỏ đi.
Quỳnh Nương hoãn lại một lúc, vén vạt áo lên nhìn sau thắt lưng mình, đã sưng đỏ một khoảng.
Nàng chậm rãi dời bước, ngồi lên ghế bên cạnh hoãn sức. Thật ra nàng không quá trách cứ Lang Vương, dẫu sao lúc nàng biết thân thế của mình, phản ứng còn lớn hơn Lang Vương.
Hơn nữa sự thật thân thế của Lang Vương cũng liên quan đến trong sạch của bà bà, danh dự của công công. Chẳng trách Sở Tà bừng bừng lửa giận như vậy.
Bây giờ nàng cũng không thể đối nghịch với hắn, chỉ có thể chờ hắn tiêu tán lửa giận rồi chậm rãi khuyên bảo.
Vừa nãy không đau nhưng qua một lúc là tăng, sau eo sưng đến nỗi quả thực không thể động thân.
Hai đứa nhỏ được ôm về, đặt trên giường lớn, tranh nhau qua chỗ mẫu thân, muốn uống sữa ngọt.
Quỳnh Nương không động thân, lại không muốn để các nha hoàn bà tử phát hiện, bèn nằm trên giường, nửa nghiêng thân mình cho b.ú. ---Đọc full tại Truyenfull.vn
Tiểu Nghị Hoà rất có dáng vẻ, đừng thấy vẫn là nãi oa oa nhưng thật ra rất nhường muội muội, bị tiểu Nhược Hoa dùng chân đá sang một bên cũng ngậm miệng lại rồi ngoan ngoãn chờ muội muội bú xong.
Quỳnh Nương ấn cái mũi nhỏ của Nhược Hoa: “Không được bắt nạt ca ca như vậy, nếu nó cùng một cái tính với cha con thì khổ cho cái ăn của con đấy.”
Tới buổi chiều, Quỳnh Nương động đậy, cảm thấy có thể đứng dậy nên bèn ngồi dậy, dặn bếp chuẩn bị đồ Lang Vương thích ăn, cất vào hộp đồ ăn rồi để Thúy Ngọc xách theo, đi đến thư phòng của Lang Vương.
Nàng rất hiểu hắn, bây giờ đang tức giận với mình, tất nhiên là ăn không vào, không bằng đưa ít đồ lót bụng đến cho hắn, tức giận cũng vơi đi một nửa.
Lúc đi đến cửa thư phòng, cửa phòng khép hờ nên Quỳnh Nương cũng không gõ cửa, có điều trong nháy mắt vừa đẩy ra, mùi rượu gay mũi nghênh diện đánh úp lại.
Nàng thấy Lang Vương ngửa mặt nằm trên giường mềm, y phục nửa cởi, hai mắt khép hờ.
Mà trên người hắn lại có một kiều nương đang ngồi mặc yếm nửa thân trần.
Điệp Y sắc mặt ửng hồng ngồi trên người Sở Tà, dường như đang rất vui vẻ, lại bị Quỳnh Nương bắt gặp đúng lúc, lập tức hoảng loạn lăn từ trên giường mềm xuống dưới, thưa dạ thi lễ Quỳnh Nương.
Bởi vì lúc Điệp Y ngã xuống mặt đất đụng phải đồ gác bút trên bàn bên cạnh, phát ra tiếng vang rầm rầm làm Lang Vương đang say rượu nửa mở mắt, hắn liếc mắt một cái quét tới Quỳnh Nương đang đứng ở cửa, vẫn ác thanh ác khí nói: “Nàng đến đây làm gì?”
Lưng Quỳnh Nương thẳng tắp, nàng nhìn tình cảnh trước mắt giống với kiếp trước, có chút bi ai phát hiện, bất kể trải qua mấy lần, đau đớn trong lòng đều mảy may chưa giảm.
Chẳng qua kiếp trước nàng sẽ lên án mạnh mẽ sẽ tức giận mắng, cho tiện nhân hồ ly tinh trộm phu quân của mình một cái tát.
Nhưng mà kiếp này lại khác, Lang Vương không phải tiểu tử nghèo lập nghiệp dựa vào nàng, hắn là trọng thần phiên vương trong triều, càng có thể là long chủng trời sinh, vốn nên phong lưu phóng khoáng. Huống chi vừa nãy người triền miên với hắn là vạn tuế ngự tứ, vào phủ vốn là để thông phòng thừa hoan.
Nàng có lập trường gì để làm phụ nhân đanh đá, quấy rầy vui thích của Vương gia chứ.
Vì vậy, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng nàng vẫn vững vàng, hơi uốn gối nói: “Quấy rầy Vương gia rồi, vốn là thiếp thân không đúng, bây giờ lui ra cho Vương gia tiện.”
Nói rồi, nàng lùi ra cửa phòng, khép ván cửa lại, xoay người bước nhanh rời đi. Có điều đi quá nhanh, tác động đến vết thương trên eo, mỗi một bước đi đều khó nhịn đau nhức.
Vào phòng, Quỳnh Nương cũng không rõ nỗi đau làm trái tim quặn lại từng cơn là phát ra từ đáy lòng, hay là đến từ phần eo.
Nhưng có điều nàng biết rõ, đó là phủ trạch dơ bẩn này, một khắc nàng cũng không thể ở lại được nữa.
Vì thế, nàng phân phó Thúy Ngọc và Hỉ Thước thu dọn đồ cần dùng của hài tử, còn trang sức y phục của mình hoàn toàn không quản.
Hỉ Thước và vú Chương không biết đã xảy ra chuyện gì, đang tốt, sao đi gặp Vương gia về lại buồn bực. Thấy da mặt Quỳnh Nương căng chặt, liên thanh thúc giục, Hỉ Thước cũng không dám hỏi, chỉ có thể thu dọn đồ theo phân phó của Quỳnh Nương, bớt thời gian hỏi Thúy Ngọc vừa nãy đi cùng với Quỳnh Nương, nhưng sắc mặt Thúy Ngọc lại ngưng trọng, dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Thu dọn đồ xong, Quỳnh Nương bảo các nàng ôm hai hài nhi, lên xe ngựa trở lại nhà thân nương trước đêm.
Lang Vương có chút xấu hổ buồn bực, vừa rồi hắn cũng mở mắt tỉnh lại mới phát hiện còn có một nữ nhân ngực lớn đang ngồi trên mặt đất, có điều lúc ấy rượu chưa tỉnh hết, nửa mở mắt tức giận mắng nàng đi rồi, lúc đó đầu óc mới bắt đầu chậm rãi xoay chuyển, gọi gã sai vặt bưng canh giải rượu đến uống một ngụm, đang ngồi ở thư phòng định giải thích với Quỳnh Nương thế nào, lại nghe Sở Thịnh bẩm báo Vương phi lên xe ngựa về nhà thân nương, sắp ra khỏi cửa lớn vương phủ rồi.
Lang Vương không tính toán nữa, vội vàng ra khỏi thư phòng, chạy về phía cửa chính vương phủ.
Sắp đến cửa phủ, hắn thấy tôi tớ mở cửa phủ ra, xe ngựa của Quỳnh Nương sắp xuất phủ, đầu tiên là hét lớn một tiếng: “Dừng lại, xem ai dám giá xe ngựa ra khỏi phủ!”
Vài bước chạy đến trước xe ngựa chưa dừng hẳn, túm mở mành xe, lớn tiếng hỏi Quỳnh Nương: “Nàng muốn đi đâu?”