Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Nàng có chút do dự, chưa biết chừng là đi lấy mặt nóng dán mông lạnh nghênh đón, hay là tự làm tự chịu.
Nhưng mà bây giờ nàng cũng đã bình tĩnh hơn, hôm đó không phải là lúc hai người thêm lửa cho nhau. Thúy Ngọc nói đúng, nếu đã gả đi thì không thể quá mức, cứ phải có chút nhường nhịn thì mới sống tiếp được. Cuối cùng thay y phục xong, Quỳnh Nương chủ động đi tìm Lang Vương vấn an một câu.
Lang Vương thật sự không phải cố ý muốn lạnh nhạt phụ nhân này.
Kênh đào mở, tiêu diệt thủy tặc liền được đề vào nhật trình.
Theo lý mà nói, kênh đào nối thẳng đến Giang Đông, do Lang Vương ra mặt diệt cướp thì tiện hơn. Nhưng phe Thái Tử lại cực lực đề cử Tào Đức Thắng vốn là đốc quân Giang Tây làm tổng soái diệt phỉ.
Thái Tử muốn để Tôn Ngộ Không chui vào trong bụng sông cuộn biển gầm của Giang Đông Lang Vương.
Tất nhiên Lang Vương không thể mặc kệ.
Nhưng bây giờ Thái Tử cũng đã khôn hơn, thuyết phục thánh thượng rất giỏi. Không phải mình muốn tranh đoạt quân quyền của Lang Vương, mà là săn sóc Lang Vương trước đó tác chiến ở nơi nhiều nước như Nam Man, thân thể tổn hao, thật sự không nên tác chiến trên nước nữa, biểu đạt tha thiết săn sóc rồi tiến cử Tào Đức Thắng cũng giỏi về thuỷ chiến.
Kết quả, chỉ một câu “thân thể tổn hao” đã vào đế tâm. Quả thực Gia Khang Đế luôn lo lắng thân thể Lang Vương bị hao tổn. Giang Đông thật sự không phải nơi thích hợp cho con người. Nếu không thì vì sao Tình Nhu của ông rời thế sớm, ngay cả dưỡng phụ đoản mệnh của Vong Sơn cũng chết dưới thời tiết Giang Đông?
Ông trăm phương nghìn kế để Vong Sơn ở lại kinh thành, cũng định để hắn nghỉ ngơi sau chiến sự hao tổn trước đó.
Thật ra nhi tử vận mệnh nhiều chông gai của ông không cần quá tài cán, chỉ cần hưởng thụ quảng trạch mỹ thiếp, phúc lộc dài lâu là được.
Vì vậy, việc diệt phỉ lập tức trở nên hung hiểm không thể so sánh, đúng là không chịu được. Gia Khang Đế suy nghĩ một lát, quyết định như lời Thái Tử, hạ thánh chỉ tuyên bố Tào Đức Thắng làm nguyên soái kiêm thuỷ đôn đốc Lưỡng Giang, diệt cướp của các nhánh sông dọc kênh đào.
Nếu giải quyết như vậy, đội quân Giang Đông của Sở Tà sẽ tạm bị Tào Đức Thắng điều khiển chiếm hữu.
Hoàng đế đang ở địa vị cao, nhìn chuyện thường chỉ nhìn kết quả, lý lịch làm quan của họ Tào thực sự không tầm thường.
Nhưng người làm quan cùng triều lại rất hiểu tính nhau. Họ Tào này có cái tên hiệu, gọi là “chuỳ sừng dê”, lúc nhậm chức quan, hắn giỏi nhất trong đám thuộc hạ, rút “đinh”, đóng “đinh”.
Rút cấp dưới cũ của quan viên tiền nhiệm ra, bất kể tài năng cao thấp, đã vứt bỏ thì vô dụng; đóng can tướng đắc lực của mình vào, dù tài năng bình thường, chỉ cần trung tâm nghe lời thì có thể một bước lên mây.
Lần này hắn được Thái Tử tiến cử, nhậm chức đôn đốc Lưỡng Giang, nguyên soái thuỷ quân, chỉ sợ ven bờ Lưỡng Giang sẽ bị tên “chuỳ sừng dê” này làm cho vỡ nát.
Sau khi hạ triều, Sở Tà bàn bạc suốt đêm với thuộc hạ cũ đang ở kinh thành chưa kịp quay lại Giang Đông, tuyệt đối không thể để họ Tào này dựa vào chuyện diệt phỉ mà rửa sạch thuỷ quân Giang Đông, xếp thân tín của Thái Tử vào.
Nhiều ngày mệt nhọc qua đi, Sở Tà mới có thời gian về phủ.
Cũng độc thân tản mạn quen, lúc vào phủ mới mơ hồ nhớ ra, hình như đã quên thông báo chuyện của mình mấy ngày nay cho kiều thê mới cưới.
Nhớ tới ngày thứ hai tân hôn, tiểu phụ kia có thể nhẫn tâm viết hưu thư, Sở Tà bực mình.
Nhưng mấy ngày nay hắn không về phủ, chẳng phải là càng giống như hắn đang bực bội sao?
Còn tưởng tiểu phụ sẽ lạnh băng đến cuối, sẽ không đến tìm mình, dù có đến chắc cũng là đầy bụng oán khí.
Nhưng không ngờ, tiểu phụ có thể nhẫn tâm viết hưu thư hòa li lại chủ động tới tìm mình vấn an.
Sở Tà vừa thay y phục vừa nhìn tiểu phụ. Bởi vì vừa tân hôn, làm tân phụ, nàng mặc váy đỏ lụa mỏng, eo thon bó chặt, tóc mây cao ngất… không biết có phải ảo giác không, mấy ngày không gặp, hắn cảm thấy, hình như từ sau hai đêm tân hôn kia, tiểu phụ này được tưới càng thêm đầy đặn nhiều nước.
Bộ ngực đầy đặn được đai lưng tôn lên, càng trêu chọc người.
Quỳnh Nương vấn an xong, thật lâu không thấy Vương gia đáp lại, tự biết hắn ghét, đang định xoay người rời đi thì thấy Vương gia đi tới, ôm lấy eo nàng: “Mấy ngày nay ở quân doanh đàm luận chuyện quan trọng, ba bữa đều không hợp, có cái gì ăn không?”
Đúng là Quỳnh Nương đã chuẩn bị cho Vương gia, bởi vì không biết hôm nào hắn về nhà, mấy ngày nay sáng sớm lúc đi, nàng đều tự tay xử lí rồi nấu ăn.
Hơi nóng hoàn chỉnh, nếu giữa trưa Lang Vương trở về ăn cũng vừa lúc.
Cho nên Lang Vương vừa hỏi vậy, những lồng hấp nhỏ đó rất nhanh liền được bưng lên bày ra.
Lang Vương rất biết thưởng thức mỹ thực, chỉ nếm cái là biết ngay tay nghề của Quỳnh Nương. Cánh gà rút xương thơm cay ngon miệng, xương sườn tẩm bột chiên giòn vào miệng là tan, còn canh cũng là dược thiện gần đây Quỳnh Nương thích làm, xua đuổi hàn khí bổ dưỡng căn nguyên.
Mấy ngày rồi Lang Vương không ăn cơm tử tế, bây giờ ở nhà mình có kiều thê làm bạn, mỹ vị vào miệng, hắn ăn hết sức chuyên chú, chỉ chốc lát, mấy lồng đồ ăn nhỏ đã bị càn quét không còn lại gì.
Ăn thật no rồi thì rảnh rỗi nói chuyện phiếm, Lang Vương biết mấy ngày nay bởi vì không biết hắn sẽ về phủ khi nào nên mỗi ngày Quỳnh Nương đều dậy sớm nấu cơm, hắn đau lòng tiểu kiều nương của hắn.
Hờn dỗi vì nàng không cần nghĩ ngợi gì đã viết hưu thư đã tan thành mây khói.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay tiểu phụ ở nhà một mình, thấp thỏm bất an, không biết lí do hắn không kịp về nhà, ngày ngày sớm rời giường rửa tay nấu canh cho hắn, lại càng đau lòng.
Hắn thầm nhắc nhở chính mình, vương phủ đã không giống như trước kia không có nữ chủ nhân, lần sau lại trì hoãn công sự thì phải phái người đi thông báo một tiếng cho bảo bối của mình.
Thật ra Quỳnh Nương thấp thỏm trong lòng, nghĩ không giống Lang Vương.
Có lẽ là bởi vì ấn tượng với Lang Vương của kiếp trước quá khắc sâu, nàng không ôm mong đợi hắn trở thành phu quân tốt, Quỳnh Nương tự động đặt sự chờ mong của mình với Lang Vương đến cực thấp, cũng không mong hắn có thể ân ái đầu bạc với mình.
Dẫu sao nàng và Thượng Vân Thiên như phu thê kiểu mẫu được người đời công nhận, sau khi khiêm khiêm quân tử thành hôn, mong đợi cao như vậy, lâu ngày cũng rơi vào kết cục tình đạm ý giảm, ly tâm với nàng.
Cho nên ở bên Lang Vương, chỉ cần hoà khí giữa phu thê không có trở ngại là được, không chờ mong gì thì cũng không có mất mát thương tổn gì.
Mà nàng dậy sớm nấu cơm cũng do phiền lòng chuyện cửa hàng, tỉnh ngủ không yên nên dậy sớm, băm đồ ăn gia vị ở bếp nhỏ, bận rộn cũng có thể bình ổn tâm trạng, dù giữa trưa Lang Vương không trở lại, nàng ăn cũng tốt.
Tuy rằng hai người nghĩ hơi trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng tóm lại vẫn nhất trí muốn hòa thuận không khắc khẩu.
Vì thế chuyện hoà li ầm ĩ ngày thứ hai tân hôn hai người đồng tâm nhất trí không nhắc lại, ăn cơm xong, Lang Vương hứng thú bừng bừng cho nàng xem đặc sản thuộc hạ từ Giang Đông mang đến.
Trong đó trứng muối đặc sản của địa phương là trứng của chim Mòng Két đã ăn no cá nhỏ, ngâm trong nước lá trà ngấm muối kiềm trộn lẫn tro gỗ, ngâm ướp hai mươi mấy ngày rồi quấy bùn khô vào nước bọc một lớp đất sét, sau đó lăn lên vỏ trấu.
Trước đây Quỳnh Nương chưa từng thấy trứng như vậy, lột vỏ trứng ra, trứng dần thay đổi từ xanh sẫm thành màu đen, bên ngoài trông như đông lạnh, tách ra nhìn, lòng đỏ trứng bên trong cũng là màu lục đậm, còn chảy nước.
Quỳnh Nương ngửi rồi ngửi, lấy đủ dũng khí cắn một miếng, hương vị vào miệng rất lạ, cắn một miếng lại có một vị khác lan tràn ở đầu lưỡi.
Dáng vẻ như cún nhỏ nhấm nháp thịt xương này hiển nhiên là lấy lòng Lang Vương, chọc hắn cười không ngừng: “Vẫn là Vương phi của bổn vương gan lớn, lúc trước bổn vương từng trình vật ấy lên cho vạn tuế và chư vị hoàng tử, nhưng bọn họ thấy màu trứng này lạ, liền nói thẳng ra là ghê tởm, không dám ăn cơm, thậm chí còn có thần tử gián ngôn, nói bổn vương đưa độc vật không biết tên cho bọn hắn ăn!”
Quỳnh Nương ăn một cái rồi lau miệng, nói: “Vật ấy mùi lạ, nếu dùng nước sốt ớt băm gia vị, ăn với vật thanh đạm như đậu phụ thì dễ ăn hơn.” Nói đến đây nàng lại nóng lòng muốn thử, định bảo bếp cắt đậu phụ để nàng thử.
Nhưng Lang Vương chưa đủ no, tuy dạ dày no rồi nhưng nơi dưới rốn ba tấc lại bị đè nén như thiêu như đốt.
Nữ tử mà cuộc đời hắn khó khăn theo đuổi chỉ có một mình tiểu Quỳnh Nương. Vốn dĩ trong yêu thích mang theo không phục, cho rằng tới tay hứng thú sẽ giảm, nhưng ai biết trên người tiểu nương này toàn là báu vật, khiến người ta yêu thế nào cũng không đủ.
Tiểu nương bình thường giả đứng đắn, trên giường lại e lệ ngượng ngùng, bị hắn trêu chọc mà kiều mị bật khóc, không phải những nữ tử cực lực lấy lòng xu nịnh hắn có thể mô phỏng được.
Lang Vương có cảm giác càng ăn càng đói, còn bị đè nén hơn trước kia. Ở đại doanh chịu đựng ba ngày, đêm cuối cùng nhớ tiểu nương này nhớ đến nỗi thân mình phát run.
Bây giờ cơm no, tinh thần đầy đủ, dĩ nhiên là phải yêu thương một phen.
Quỳnh Nương súc miệng xong, vừa quay người lại đã bị Lang Vương bế lên, vội vàng bước đến giường lớn, tinh tế nhấm nháp da thịt kiều mềm của Quỳnh Nương…
Dĩ nhiên lực eo của hắn lại khiến Quỳnh Nương bị sóng dữ phục chế, lạc lối không biết phương hướng.
Hai vị chủ tử của Vương phủ tạm thời khôi phục tân hôn hòa thuận. Còn thuyền hàng hoá của Quỳnh Nương cũng thuận lợi đến cảng.
Lúc trước quản gia đến các phủ trả lại tiền hàng, phần lớn đều chỉ mong vậy, rất sung sướng. Nhưng có tiểu thư cũng giống như Vân Hi, nói tăng giá cũng cổ vũ, sảng khoái muốn tăng gấp bội tiền đặt cọc.
Trước đó Kiều quản gia đã được Quỳnh Nương phân phó, nếu có quý nhân không muốn trả tiền hàng thì tiếp tục cung ứng theo giá gốc, dĩ nhiên từ chối bạc được thêm.
Mấy vị khách hàng chân thành lông phượng sừng lân này trở thành nhóm khách đầu tiên của Quỳnh Nương.
Lúc đưa hộp phấn Thôi Ký đến cho các vị tiểu thư phu nhân, các tiểu thư phu nhân đều ngồi không yên. Các nàng thế mới biết, chẳng trách muốn tăng giá, chỉ giá một cái hộp này đã đủ cao.
Muốn tăng thêm tiền cho Quỳnh Nương, Quỳnh Nương lại cười nói: “Núi cao gặp nước chảy, làm ăn cũng coi trọng tri âm, chư vị là tri âm của hàng hoá Thôi Ký, nếu thấy có lỗi thì mang theo hộp phấn tham gia thi xã trà yến là được.”
Bởi vì bên trong hộp có nắp trong, đậy cực chặt, son phấn tuyệt đối sẽ không tràn ra, mang theo để trong túi tiền thêu rất tiện, mọi người vui vẻ đồng ý.
Xong một trận cờ hoa, lơ đãng móc hộp trang điểm châu quang bảo khí ra, lấy gương đồng nhỏ trong tay thị nữ, mở nắp hộp trang điểm ra trang điểm lại, thuận tiện thêm màu cho đôi kiều môi nhạt đi vì ăn bánh ngọt uống nước trà. Ý vị bực này miễn bàn có bao nhiêu lịch sự tao nhã.
Đặc biệt là Vân Hi, người đã đẹp rồi, dáng vẻ cầm hộp trang điểm soi gương trang điểm khiến người nhìn thôi cũng thoả mãn.
Qua lại vài lần liền có người hỏi xuất xứ của hộp phấn này, lúc Vân Hi nói là hiệu buôn Thôi gia, các phu nhân tiểu thư hoàn toàn bừng tỉnh, thầm hối hận vì lúc ấy đã lấy lại tiền hàng.
Vì thế liền sai nha hoàn bà tử đi mua, chọn một cái hình thức độc đáo về.
Nhưng các nha hoàn bà tử đi một chuyến, hai tay trống trơn trở về bẩm báo: Thôi Ký kiếm tiền không muốn sống, giá hộp phấn lại tăng, gấp mười lần có thừa giá ban đầu.
Nhưng mà bây giờ nàng cũng đã bình tĩnh hơn, hôm đó không phải là lúc hai người thêm lửa cho nhau. Thúy Ngọc nói đúng, nếu đã gả đi thì không thể quá mức, cứ phải có chút nhường nhịn thì mới sống tiếp được. Cuối cùng thay y phục xong, Quỳnh Nương chủ động đi tìm Lang Vương vấn an một câu.
Lang Vương thật sự không phải cố ý muốn lạnh nhạt phụ nhân này.
Kênh đào mở, tiêu diệt thủy tặc liền được đề vào nhật trình.
Theo lý mà nói, kênh đào nối thẳng đến Giang Đông, do Lang Vương ra mặt diệt cướp thì tiện hơn. Nhưng phe Thái Tử lại cực lực đề cử Tào Đức Thắng vốn là đốc quân Giang Tây làm tổng soái diệt phỉ.
Thái Tử muốn để Tôn Ngộ Không chui vào trong bụng sông cuộn biển gầm của Giang Đông Lang Vương.
Tất nhiên Lang Vương không thể mặc kệ.
Nhưng bây giờ Thái Tử cũng đã khôn hơn, thuyết phục thánh thượng rất giỏi. Không phải mình muốn tranh đoạt quân quyền của Lang Vương, mà là săn sóc Lang Vương trước đó tác chiến ở nơi nhiều nước như Nam Man, thân thể tổn hao, thật sự không nên tác chiến trên nước nữa, biểu đạt tha thiết săn sóc rồi tiến cử Tào Đức Thắng cũng giỏi về thuỷ chiến.
Kết quả, chỉ một câu “thân thể tổn hao” đã vào đế tâm. Quả thực Gia Khang Đế luôn lo lắng thân thể Lang Vương bị hao tổn. Giang Đông thật sự không phải nơi thích hợp cho con người. Nếu không thì vì sao Tình Nhu của ông rời thế sớm, ngay cả dưỡng phụ đoản mệnh của Vong Sơn cũng chết dưới thời tiết Giang Đông?
Ông trăm phương nghìn kế để Vong Sơn ở lại kinh thành, cũng định để hắn nghỉ ngơi sau chiến sự hao tổn trước đó.
Thật ra nhi tử vận mệnh nhiều chông gai của ông không cần quá tài cán, chỉ cần hưởng thụ quảng trạch mỹ thiếp, phúc lộc dài lâu là được.
Vì vậy, việc diệt phỉ lập tức trở nên hung hiểm không thể so sánh, đúng là không chịu được. Gia Khang Đế suy nghĩ một lát, quyết định như lời Thái Tử, hạ thánh chỉ tuyên bố Tào Đức Thắng làm nguyên soái kiêm thuỷ đôn đốc Lưỡng Giang, diệt cướp của các nhánh sông dọc kênh đào.
Nếu giải quyết như vậy, đội quân Giang Đông của Sở Tà sẽ tạm bị Tào Đức Thắng điều khiển chiếm hữu.
Hoàng đế đang ở địa vị cao, nhìn chuyện thường chỉ nhìn kết quả, lý lịch làm quan của họ Tào thực sự không tầm thường.
Nhưng người làm quan cùng triều lại rất hiểu tính nhau. Họ Tào này có cái tên hiệu, gọi là “chuỳ sừng dê”, lúc nhậm chức quan, hắn giỏi nhất trong đám thuộc hạ, rút “đinh”, đóng “đinh”.
Rút cấp dưới cũ của quan viên tiền nhiệm ra, bất kể tài năng cao thấp, đã vứt bỏ thì vô dụng; đóng can tướng đắc lực của mình vào, dù tài năng bình thường, chỉ cần trung tâm nghe lời thì có thể một bước lên mây.
Lần này hắn được Thái Tử tiến cử, nhậm chức đôn đốc Lưỡng Giang, nguyên soái thuỷ quân, chỉ sợ ven bờ Lưỡng Giang sẽ bị tên “chuỳ sừng dê” này làm cho vỡ nát.
Sau khi hạ triều, Sở Tà bàn bạc suốt đêm với thuộc hạ cũ đang ở kinh thành chưa kịp quay lại Giang Đông, tuyệt đối không thể để họ Tào này dựa vào chuyện diệt phỉ mà rửa sạch thuỷ quân Giang Đông, xếp thân tín của Thái Tử vào.
Nhiều ngày mệt nhọc qua đi, Sở Tà mới có thời gian về phủ.
Cũng độc thân tản mạn quen, lúc vào phủ mới mơ hồ nhớ ra, hình như đã quên thông báo chuyện của mình mấy ngày nay cho kiều thê mới cưới.
Nhớ tới ngày thứ hai tân hôn, tiểu phụ kia có thể nhẫn tâm viết hưu thư, Sở Tà bực mình.
Nhưng mấy ngày nay hắn không về phủ, chẳng phải là càng giống như hắn đang bực bội sao?
Còn tưởng tiểu phụ sẽ lạnh băng đến cuối, sẽ không đến tìm mình, dù có đến chắc cũng là đầy bụng oán khí.
Nhưng không ngờ, tiểu phụ có thể nhẫn tâm viết hưu thư hòa li lại chủ động tới tìm mình vấn an.
Sở Tà vừa thay y phục vừa nhìn tiểu phụ. Bởi vì vừa tân hôn, làm tân phụ, nàng mặc váy đỏ lụa mỏng, eo thon bó chặt, tóc mây cao ngất… không biết có phải ảo giác không, mấy ngày không gặp, hắn cảm thấy, hình như từ sau hai đêm tân hôn kia, tiểu phụ này được tưới càng thêm đầy đặn nhiều nước.
Bộ ngực đầy đặn được đai lưng tôn lên, càng trêu chọc người.
Quỳnh Nương vấn an xong, thật lâu không thấy Vương gia đáp lại, tự biết hắn ghét, đang định xoay người rời đi thì thấy Vương gia đi tới, ôm lấy eo nàng: “Mấy ngày nay ở quân doanh đàm luận chuyện quan trọng, ba bữa đều không hợp, có cái gì ăn không?”
Đúng là Quỳnh Nương đã chuẩn bị cho Vương gia, bởi vì không biết hôm nào hắn về nhà, mấy ngày nay sáng sớm lúc đi, nàng đều tự tay xử lí rồi nấu ăn.
Hơi nóng hoàn chỉnh, nếu giữa trưa Lang Vương trở về ăn cũng vừa lúc.
Cho nên Lang Vương vừa hỏi vậy, những lồng hấp nhỏ đó rất nhanh liền được bưng lên bày ra.
Lang Vương rất biết thưởng thức mỹ thực, chỉ nếm cái là biết ngay tay nghề của Quỳnh Nương. Cánh gà rút xương thơm cay ngon miệng, xương sườn tẩm bột chiên giòn vào miệng là tan, còn canh cũng là dược thiện gần đây Quỳnh Nương thích làm, xua đuổi hàn khí bổ dưỡng căn nguyên.
Mấy ngày rồi Lang Vương không ăn cơm tử tế, bây giờ ở nhà mình có kiều thê làm bạn, mỹ vị vào miệng, hắn ăn hết sức chuyên chú, chỉ chốc lát, mấy lồng đồ ăn nhỏ đã bị càn quét không còn lại gì.
Ăn thật no rồi thì rảnh rỗi nói chuyện phiếm, Lang Vương biết mấy ngày nay bởi vì không biết hắn sẽ về phủ khi nào nên mỗi ngày Quỳnh Nương đều dậy sớm nấu cơm, hắn đau lòng tiểu kiều nương của hắn.
Hờn dỗi vì nàng không cần nghĩ ngợi gì đã viết hưu thư đã tan thành mây khói.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay tiểu phụ ở nhà một mình, thấp thỏm bất an, không biết lí do hắn không kịp về nhà, ngày ngày sớm rời giường rửa tay nấu canh cho hắn, lại càng đau lòng.
Hắn thầm nhắc nhở chính mình, vương phủ đã không giống như trước kia không có nữ chủ nhân, lần sau lại trì hoãn công sự thì phải phái người đi thông báo một tiếng cho bảo bối của mình.
Thật ra Quỳnh Nương thấp thỏm trong lòng, nghĩ không giống Lang Vương.
Có lẽ là bởi vì ấn tượng với Lang Vương của kiếp trước quá khắc sâu, nàng không ôm mong đợi hắn trở thành phu quân tốt, Quỳnh Nương tự động đặt sự chờ mong của mình với Lang Vương đến cực thấp, cũng không mong hắn có thể ân ái đầu bạc với mình.
Dẫu sao nàng và Thượng Vân Thiên như phu thê kiểu mẫu được người đời công nhận, sau khi khiêm khiêm quân tử thành hôn, mong đợi cao như vậy, lâu ngày cũng rơi vào kết cục tình đạm ý giảm, ly tâm với nàng.
Cho nên ở bên Lang Vương, chỉ cần hoà khí giữa phu thê không có trở ngại là được, không chờ mong gì thì cũng không có mất mát thương tổn gì.
Mà nàng dậy sớm nấu cơm cũng do phiền lòng chuyện cửa hàng, tỉnh ngủ không yên nên dậy sớm, băm đồ ăn gia vị ở bếp nhỏ, bận rộn cũng có thể bình ổn tâm trạng, dù giữa trưa Lang Vương không trở lại, nàng ăn cũng tốt.
Tuy rằng hai người nghĩ hơi trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng tóm lại vẫn nhất trí muốn hòa thuận không khắc khẩu.
Vì thế chuyện hoà li ầm ĩ ngày thứ hai tân hôn hai người đồng tâm nhất trí không nhắc lại, ăn cơm xong, Lang Vương hứng thú bừng bừng cho nàng xem đặc sản thuộc hạ từ Giang Đông mang đến.
Trong đó trứng muối đặc sản của địa phương là trứng của chim Mòng Két đã ăn no cá nhỏ, ngâm trong nước lá trà ngấm muối kiềm trộn lẫn tro gỗ, ngâm ướp hai mươi mấy ngày rồi quấy bùn khô vào nước bọc một lớp đất sét, sau đó lăn lên vỏ trấu.
Trước đây Quỳnh Nương chưa từng thấy trứng như vậy, lột vỏ trứng ra, trứng dần thay đổi từ xanh sẫm thành màu đen, bên ngoài trông như đông lạnh, tách ra nhìn, lòng đỏ trứng bên trong cũng là màu lục đậm, còn chảy nước.
Quỳnh Nương ngửi rồi ngửi, lấy đủ dũng khí cắn một miếng, hương vị vào miệng rất lạ, cắn một miếng lại có một vị khác lan tràn ở đầu lưỡi.
Dáng vẻ như cún nhỏ nhấm nháp thịt xương này hiển nhiên là lấy lòng Lang Vương, chọc hắn cười không ngừng: “Vẫn là Vương phi của bổn vương gan lớn, lúc trước bổn vương từng trình vật ấy lên cho vạn tuế và chư vị hoàng tử, nhưng bọn họ thấy màu trứng này lạ, liền nói thẳng ra là ghê tởm, không dám ăn cơm, thậm chí còn có thần tử gián ngôn, nói bổn vương đưa độc vật không biết tên cho bọn hắn ăn!”
Quỳnh Nương ăn một cái rồi lau miệng, nói: “Vật ấy mùi lạ, nếu dùng nước sốt ớt băm gia vị, ăn với vật thanh đạm như đậu phụ thì dễ ăn hơn.” Nói đến đây nàng lại nóng lòng muốn thử, định bảo bếp cắt đậu phụ để nàng thử.
Nhưng Lang Vương chưa đủ no, tuy dạ dày no rồi nhưng nơi dưới rốn ba tấc lại bị đè nén như thiêu như đốt.
Nữ tử mà cuộc đời hắn khó khăn theo đuổi chỉ có một mình tiểu Quỳnh Nương. Vốn dĩ trong yêu thích mang theo không phục, cho rằng tới tay hứng thú sẽ giảm, nhưng ai biết trên người tiểu nương này toàn là báu vật, khiến người ta yêu thế nào cũng không đủ.
Tiểu nương bình thường giả đứng đắn, trên giường lại e lệ ngượng ngùng, bị hắn trêu chọc mà kiều mị bật khóc, không phải những nữ tử cực lực lấy lòng xu nịnh hắn có thể mô phỏng được.
Lang Vương có cảm giác càng ăn càng đói, còn bị đè nén hơn trước kia. Ở đại doanh chịu đựng ba ngày, đêm cuối cùng nhớ tiểu nương này nhớ đến nỗi thân mình phát run.
Bây giờ cơm no, tinh thần đầy đủ, dĩ nhiên là phải yêu thương một phen.
Quỳnh Nương súc miệng xong, vừa quay người lại đã bị Lang Vương bế lên, vội vàng bước đến giường lớn, tinh tế nhấm nháp da thịt kiều mềm của Quỳnh Nương…
Dĩ nhiên lực eo của hắn lại khiến Quỳnh Nương bị sóng dữ phục chế, lạc lối không biết phương hướng.
Hai vị chủ tử của Vương phủ tạm thời khôi phục tân hôn hòa thuận. Còn thuyền hàng hoá của Quỳnh Nương cũng thuận lợi đến cảng.
Lúc trước quản gia đến các phủ trả lại tiền hàng, phần lớn đều chỉ mong vậy, rất sung sướng. Nhưng có tiểu thư cũng giống như Vân Hi, nói tăng giá cũng cổ vũ, sảng khoái muốn tăng gấp bội tiền đặt cọc.
Trước đó Kiều quản gia đã được Quỳnh Nương phân phó, nếu có quý nhân không muốn trả tiền hàng thì tiếp tục cung ứng theo giá gốc, dĩ nhiên từ chối bạc được thêm.
Mấy vị khách hàng chân thành lông phượng sừng lân này trở thành nhóm khách đầu tiên của Quỳnh Nương.
Lúc đưa hộp phấn Thôi Ký đến cho các vị tiểu thư phu nhân, các tiểu thư phu nhân đều ngồi không yên. Các nàng thế mới biết, chẳng trách muốn tăng giá, chỉ giá một cái hộp này đã đủ cao.
Muốn tăng thêm tiền cho Quỳnh Nương, Quỳnh Nương lại cười nói: “Núi cao gặp nước chảy, làm ăn cũng coi trọng tri âm, chư vị là tri âm của hàng hoá Thôi Ký, nếu thấy có lỗi thì mang theo hộp phấn tham gia thi xã trà yến là được.”
Bởi vì bên trong hộp có nắp trong, đậy cực chặt, son phấn tuyệt đối sẽ không tràn ra, mang theo để trong túi tiền thêu rất tiện, mọi người vui vẻ đồng ý.
Xong một trận cờ hoa, lơ đãng móc hộp trang điểm châu quang bảo khí ra, lấy gương đồng nhỏ trong tay thị nữ, mở nắp hộp trang điểm ra trang điểm lại, thuận tiện thêm màu cho đôi kiều môi nhạt đi vì ăn bánh ngọt uống nước trà. Ý vị bực này miễn bàn có bao nhiêu lịch sự tao nhã.
Đặc biệt là Vân Hi, người đã đẹp rồi, dáng vẻ cầm hộp trang điểm soi gương trang điểm khiến người nhìn thôi cũng thoả mãn.
Qua lại vài lần liền có người hỏi xuất xứ của hộp phấn này, lúc Vân Hi nói là hiệu buôn Thôi gia, các phu nhân tiểu thư hoàn toàn bừng tỉnh, thầm hối hận vì lúc ấy đã lấy lại tiền hàng.
Vì thế liền sai nha hoàn bà tử đi mua, chọn một cái hình thức độc đáo về.
Nhưng các nha hoàn bà tử đi một chuyến, hai tay trống trơn trở về bẩm báo: Thôi Ký kiếm tiền không muốn sống, giá hộp phấn lại tăng, gấp mười lần có thừa giá ban đầu.