Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Cả ngày hôm đó tôi luôn ở chung một chỗ với Triệu Nhan Nghiên, nàng mới nếm thử hương vị của tình yêu cho nên… trở thành một tiểu sư tử, không ngừng hoạt động. Thậm chí tôi còn hoài nghi, hôm nay không phải là lần đầu tiên của nàng.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên chẳng làm gì cả, ngoại trừ…làm tình, từ trên giường xuống đất, lại tới phòng vệ sinh, nơi nào cũng có dấu vết của chúng tôi, tôi nhận thấy trong mắt của Triệu Nhan Nghiên hiện lên sự thâm tình.
Sau đó chúng tôi rất mệt mỏi, nằm ôm nhau ở trên giường. Triệu Nhan Nghiên co rúc ở trong lòng của tôi, nàng muốn nói với tôi đó là: nàng yêu tôi.
Tôi vuốt ve cái lưng mềm mại của Triệu Nhan Nghiên, nói cho nàng một chuyện xưa. Chuyện xưa cũng là của Lưu Lỗi và Triệu Nhan Nghiên...
Triệu Nhan Nghiên nghe tới đoạn Lưu Lỗi chết, lệ rơi đầy mặt.
Khi tôi tỉnh lại, sắc trời đã tối, trên đường đèn phố đã sáng.
"Em có đói không?"
Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên mới tỉnh nằm ở bên cạnh.
"Có một chút, "
Triệu Nhan Nghiên nói: "Còn anh?"
"Anh thì đang đói muốn chết đây..."
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là 8h tối, không biết Hứa Lão đầu và cháu gái của lão đã trở về chưa.
"Vậy, trước tiên anh ăn em đi"
Triệu Nhan Nghiên đem thân thể dán chặt vào người tôi, dùng âm thanh mê hồn nói.
Ông trời ơi, lần đầu tiên mà nàng đã muốn lấy cái mạng già của tôi ư. Nhưng tôi không cưỡng lại nổi hấp dẫn, đành xách thương ra trận.
Một canh giờ qua đi.
....
Sau khi nhìn khóa cửa phòng, tôi biết Hứa lão đầu và cháu gái còn chưa trở về.
Ra khỏi khách sạn, chúng tôi đi chầm chậm trên con phố Trường An. Thân thể Triệu Nhan Nghiên đã khôi phục, nhảy tới nhảy lui.
"Lưu Lỗi, anh có biết tại sao nơi này được gọi là Trường An Phố?"
Triệu Nhan Nghiên chỉ vào cái biển chỉ tên đường nói.
"Không biết, chẳng lẽ đây chính là Trường An thành ở thời kỳ Tây Hán?" Tôi bịa chuyện nói.
"Cái gì? ! Anh mù chữ à, thành Trường An ở tận Tây An, anh có học lịch sử không vậy!"
Triệu Nhan Nghiên cười nhạo tôi nói.
"Hắc hắc."
Đối với lịch sử tôi một chữ cũng không biết, nhưng mà ngươi nếu hỏi sự việc tương lai, thì bản thân tôi biết không ít.
"Đây chính là thủ đô sao? Đúng là đẹp quá!"
Triệu Nhan Nghiên không còn truy cứu chuyện tôi mù chữ nữa, mà đã bị khung cảnh phồn hoa xung quan hấp dẫn.
Thủ đô nước Z vào năm 1994, khác với với những gì tôi thấy ở kiếp trước, thời đó có sàn giao dịch, cao ốc, khu mua sắm phồn hoa, nhưng so với Tân Giang, nơi này cũng được gọi là thành phố hạng nhất rồi.
Gió thu thổi qua mặt chúng tôi, mang theo hơi nước lạnh lẽo. Tôi kéo tay Triệu Nhan Nghiên đến một nhà hàng ven đường, lão bản lập tức chạy ra chào hỏi:
"Hai vị muốn dùng gì vậy?"
"Nhan Nghiên, em đã từng ăn Ma Tiểu chưa?" Tôi nhìn thoáng qua thực đơn hỏi.
" Ma tiểu? Ma Tiểu là cái gì?" Triệu Nhan Nghiên đương nhiên vô cùng xa lạ với những từ này.
Lúc này tôi mới nhớ ra, Ma Tiểu đúng là tên gọi tắt mà chỉ người Bắc Kinh mới hiểu, thật ra nó là tên gọi tắt của Tôm Hùm Chua Cay.
Đây là món ăn mà kiếp trước Triệu Nhan Nghiên vô cùng yêu thích, mỗi lần công ty liên hoan, chúng tôi nhất định phải có món này.
"Chính là Tôm Hùm Chua Cay." Tôi giải thích.
Ông chủ cửa hàng đứng bên cạnh vội nói:
"Vị này tiểu ca vừa nhìn đã biết là người sành ăn, tôi không phải là khoe khoang, Tôm Hùm Chua Cay ở chỗ tôi là tuyệt nhất cả thành Bắc Kinh!"
Triệu Nhan Nghiên cũng không nhìn, nhưng thấy ông chủ của hàng đề cử nhiệt tình như vậy, nàng liền gọi 5 con Tôm Hùm Chua Cay và mấy xâu thịt dê xiên.
Sau khi mang Ma Tiểu tới, Triệu Nhan Nghiên mới ăn có một chút, sau đó thở dốc, nhanh chóng uống một ngụm nước:
"Cay chết em rồi, cay chết em rồi. Không ăn nữa, đây là món gì vậy!"
Sau này Triệu Nhan Nghiên ăn cay thành thói quen, nhưng hiện tại bây giờ vẫn chưa ăn được. Nếu như nàng không ăn, tôi liền không khách khí, đem toàn bộ 4 con và 1 con Triệu Nhan Nghiên ăn rở chén hết sạch.
Sau khi chúng tôi trở lại Khách sạn, đã thấy Hứa lão túi lớn túi nhỏ mang về. Đây điển hình là suy nghĩ của người nông thôn, tôi thở dài nói! Nhưng đây là năm 1994, nếu như ra ngoài mà mang được quà về, thì quả thật sẽ là sự vẻ vang cho cả nhà.
Hứa lão đầu mang tờ báo nói về cuộc tranh tài đưa cho tôi, dặn dò tôi chú ý tới xếp hạng của cuộc thi. Cuối cùng mới nó cho tôi biết, 8h ngày mai phải tập trung ở dưới khách sạn, ngàn vạn lần đừng có tới muộn.
Tôi xem qua tờ báo, tranh tài sẽ diễn ra trong 2 ngày, lão đầu báo danh cho tôi ở hạng 2, hạng nhất chỉ có đánh máy.. không có lập trình. Triệu Nhan Nghiên chỉ báo danh ở hạng nhất – đánh máy.
Tranh tài sẽ diễn ra ở gần Cam Nhân Khẩu, tôi không rõ vì sao phải an bài ở xa như vậy, nhưng bằng vào kinh nghiệm kiếp trước tôi phán đoán, đơn vị tổ chức và Khách sạn nhất định sẽ tung tin đồn, nhưng chuyện này cũng không có quan hệ gì với tôi, sáng mai sẽ có xe đến đưa đón chúng tôi.
Buổi tối tôi với Triệu Nhan Nghiên xem ti vi một chút, phát hiện không có tiết mục gì hay.
Kênh nội bộ của Khách sạn cũng không có gì hay, chúng tôi lập tức đi ngủ.
Ngày thứ hai, tôi dậy rất sớm, bởi tôi phát hiện Triệu Nhan Nghiên đem cái chân gác hẳn lên người của tôi, ép không thở nổi. Tôi cẩn thận đem chân nàng rời đi, sợ sẽ làm Triệu Nhan Nghiên thức giấc.
Đi tới trước cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhớ lại những chuyện mình trải qua như một giấc mộng. Không biết tại sao, trong lòng của tôi bỗng xuất hiện 1 cảm giác rất tự trách.
Kiếp trước của tôi đã để mất Triệu Nhan Nghiên, cho nên ở kiếp này, tôi đã dùng trí thông minh của 1 người 30 tuổi để lừa gạt Triệu Nhan Nghiên, thậm chí lại còn quan hệ với nàng quá sớm.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy mình thực ích kỷ, bởi vì sau này sợ mất đi Triệu Nhan Nghiên, cho nên khi Triệu Nhan Nghiên nói, hãy ăn nàng đi, thì tôi không chút gì do dự đón nhận.
Mặc dù Triệu Nhan Nghiên nói nàng sẽ không hối hận, nhưng bây giờ nàng mới chỉ có 16 tuổi, tôi không dám cam đoan tuổi tác nàng dần lớn lên, nàng cũng vẫn sẽ không hối hận.
Tôi theo thói quan móc hộp thuốc lá trong túi quần ra, nhưng bên trong lại không có gì cả. Đây là một thói quen ở kiếp trước, mỗi khi tôi có tâm sự, tôi sẽ hút thuốc, nhưng kể từ khi tôi sống lại, đã rất lâu rồi tôi không hút thuốc.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, dù sao thuốc lá cũng có hại, không bằng mượn cơ hội này bỏ thuốc luôn.
"Lão công, anh đừng rời bỏ em."
Một âm thanh vang lên. Tôi cho là Triệu Nhan Nghiên đã tỉnh ngủ, nhưng khi tôi quay đầu lại, thì thấy Triệu Nhan Nghiên vẫn còn đang ngủ, hóa ra nàng nói mơ.
Tôi đi tới, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhan Nghiên, nhẹ nhàng nói nói:
"Nhan Nghiên, anh sẽ yêu em suốt đời."
Tiểu nha đầu dường như nghe thấy lời nói của tôi, nở một nụ cười ngọt ngào. Tôi ôm Triệu Nhan Nghiên, tựa vào đầu giường, thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện Triệu Nhan Nghiên đã tỉnh, trợn tròn mắt, nằm im trong lồng ngực nhìn tôi.
"Dậy lúc vào vậy ?" Tôi ngáp một cái hỏi.
"Cũng mới dậy thôi."
Triệu Nhan Nghiên sâu kín nói: "Lưu Lỗi, em vừa rồi mới mơ một giấc mộng."
"Không sao đâu " Tôi an ủi: "Mộng chỉ là giả thôi"
"Không phải."
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, nức nở nói:
"Nó vô cùng chân thực, em mơ thấy anh không quan tâm đến tôi nữa, em đuổi theo anh, nhưng không cách nào đuổi kịp..."
"Sẽ không, sẽ không."
Tôi an ủi nàng nói. Cô bé vẫn chỉ là cô bé, chỉ một giấc mộng đã dọa nàng như vậy.
"Hắc hắc, "
Triệu Nhan Nghiên cười giảo hoạt, nói:
"Nhưng anh sau đó lại chạy tới ôm em, nói anh sẽ yêu em suốt đời."
Tôi toát mồ hôi, đây mà là mộng ư, đó là lời của tôi vừa mới nói.
"Mấy giờ rồi?" Tôi thấy nàng không có chuyện gì nên yên tâm.
"Ừ, đã hơn bảy giờ rồi, chúng ta mau thu thập 1 chút rồi xuống lầu đi!"
Triệu Nhan Nghiên lưu luyến, không muốn rời khỏi lồng ngực của tôi, nhảy xuống giường, rồi lại nhảy lên giường tìm y phục của nàng.
Tôi vào trong phòng tắm, rửa mặt, nhìn đồng hồ, bây giờ mới 7h45p, vừa đẹp.
Sau khi xuống dưới lầu, tôi đã thấy Hứa Lão đầu và tiểu nha đầu Nhược Vân, đứng đó, phía trước có 1 chiếc xe buýt, đang vẫy vẫy tay gọi chúng tôi.
Chúng tôi lên xe buýt, phát hiện trên xe buýt phần lớn là học sinh mặc đồng phục, bọn họ chủ yếu đến từ các trường học và trung tâm huấn luyện.
Tôi nhìn một chút, chỉ thấy Triệu Nhan Nghiên và Nhược Vân là 2 nữ sinh, nhưng đám nam sinh này lại ngoảnh mặt làm ngơ với 2 mỹ nữ, phảng phất như 2 nàng không tồn tại.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên 3 chữ: con mọt sách.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên chẳng làm gì cả, ngoại trừ…làm tình, từ trên giường xuống đất, lại tới phòng vệ sinh, nơi nào cũng có dấu vết của chúng tôi, tôi nhận thấy trong mắt của Triệu Nhan Nghiên hiện lên sự thâm tình.
Sau đó chúng tôi rất mệt mỏi, nằm ôm nhau ở trên giường. Triệu Nhan Nghiên co rúc ở trong lòng của tôi, nàng muốn nói với tôi đó là: nàng yêu tôi.
Tôi vuốt ve cái lưng mềm mại của Triệu Nhan Nghiên, nói cho nàng một chuyện xưa. Chuyện xưa cũng là của Lưu Lỗi và Triệu Nhan Nghiên...
Triệu Nhan Nghiên nghe tới đoạn Lưu Lỗi chết, lệ rơi đầy mặt.
Khi tôi tỉnh lại, sắc trời đã tối, trên đường đèn phố đã sáng.
"Em có đói không?"
Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên mới tỉnh nằm ở bên cạnh.
"Có một chút, "
Triệu Nhan Nghiên nói: "Còn anh?"
"Anh thì đang đói muốn chết đây..."
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là 8h tối, không biết Hứa Lão đầu và cháu gái của lão đã trở về chưa.
"Vậy, trước tiên anh ăn em đi"
Triệu Nhan Nghiên đem thân thể dán chặt vào người tôi, dùng âm thanh mê hồn nói.
Ông trời ơi, lần đầu tiên mà nàng đã muốn lấy cái mạng già của tôi ư. Nhưng tôi không cưỡng lại nổi hấp dẫn, đành xách thương ra trận.
Một canh giờ qua đi.
....
Sau khi nhìn khóa cửa phòng, tôi biết Hứa lão đầu và cháu gái còn chưa trở về.
Ra khỏi khách sạn, chúng tôi đi chầm chậm trên con phố Trường An. Thân thể Triệu Nhan Nghiên đã khôi phục, nhảy tới nhảy lui.
"Lưu Lỗi, anh có biết tại sao nơi này được gọi là Trường An Phố?"
Triệu Nhan Nghiên chỉ vào cái biển chỉ tên đường nói.
"Không biết, chẳng lẽ đây chính là Trường An thành ở thời kỳ Tây Hán?" Tôi bịa chuyện nói.
"Cái gì? ! Anh mù chữ à, thành Trường An ở tận Tây An, anh có học lịch sử không vậy!"
Triệu Nhan Nghiên cười nhạo tôi nói.
"Hắc hắc."
Đối với lịch sử tôi một chữ cũng không biết, nhưng mà ngươi nếu hỏi sự việc tương lai, thì bản thân tôi biết không ít.
"Đây chính là thủ đô sao? Đúng là đẹp quá!"
Triệu Nhan Nghiên không còn truy cứu chuyện tôi mù chữ nữa, mà đã bị khung cảnh phồn hoa xung quan hấp dẫn.
Thủ đô nước Z vào năm 1994, khác với với những gì tôi thấy ở kiếp trước, thời đó có sàn giao dịch, cao ốc, khu mua sắm phồn hoa, nhưng so với Tân Giang, nơi này cũng được gọi là thành phố hạng nhất rồi.
Gió thu thổi qua mặt chúng tôi, mang theo hơi nước lạnh lẽo. Tôi kéo tay Triệu Nhan Nghiên đến một nhà hàng ven đường, lão bản lập tức chạy ra chào hỏi:
"Hai vị muốn dùng gì vậy?"
"Nhan Nghiên, em đã từng ăn Ma Tiểu chưa?" Tôi nhìn thoáng qua thực đơn hỏi.
" Ma tiểu? Ma Tiểu là cái gì?" Triệu Nhan Nghiên đương nhiên vô cùng xa lạ với những từ này.
Lúc này tôi mới nhớ ra, Ma Tiểu đúng là tên gọi tắt mà chỉ người Bắc Kinh mới hiểu, thật ra nó là tên gọi tắt của Tôm Hùm Chua Cay.
Đây là món ăn mà kiếp trước Triệu Nhan Nghiên vô cùng yêu thích, mỗi lần công ty liên hoan, chúng tôi nhất định phải có món này.
"Chính là Tôm Hùm Chua Cay." Tôi giải thích.
Ông chủ cửa hàng đứng bên cạnh vội nói:
"Vị này tiểu ca vừa nhìn đã biết là người sành ăn, tôi không phải là khoe khoang, Tôm Hùm Chua Cay ở chỗ tôi là tuyệt nhất cả thành Bắc Kinh!"
Triệu Nhan Nghiên cũng không nhìn, nhưng thấy ông chủ của hàng đề cử nhiệt tình như vậy, nàng liền gọi 5 con Tôm Hùm Chua Cay và mấy xâu thịt dê xiên.
Sau khi mang Ma Tiểu tới, Triệu Nhan Nghiên mới ăn có một chút, sau đó thở dốc, nhanh chóng uống một ngụm nước:
"Cay chết em rồi, cay chết em rồi. Không ăn nữa, đây là món gì vậy!"
Sau này Triệu Nhan Nghiên ăn cay thành thói quen, nhưng hiện tại bây giờ vẫn chưa ăn được. Nếu như nàng không ăn, tôi liền không khách khí, đem toàn bộ 4 con và 1 con Triệu Nhan Nghiên ăn rở chén hết sạch.
Sau khi chúng tôi trở lại Khách sạn, đã thấy Hứa lão túi lớn túi nhỏ mang về. Đây điển hình là suy nghĩ của người nông thôn, tôi thở dài nói! Nhưng đây là năm 1994, nếu như ra ngoài mà mang được quà về, thì quả thật sẽ là sự vẻ vang cho cả nhà.
Hứa lão đầu mang tờ báo nói về cuộc tranh tài đưa cho tôi, dặn dò tôi chú ý tới xếp hạng của cuộc thi. Cuối cùng mới nó cho tôi biết, 8h ngày mai phải tập trung ở dưới khách sạn, ngàn vạn lần đừng có tới muộn.
Tôi xem qua tờ báo, tranh tài sẽ diễn ra trong 2 ngày, lão đầu báo danh cho tôi ở hạng 2, hạng nhất chỉ có đánh máy.. không có lập trình. Triệu Nhan Nghiên chỉ báo danh ở hạng nhất – đánh máy.
Tranh tài sẽ diễn ra ở gần Cam Nhân Khẩu, tôi không rõ vì sao phải an bài ở xa như vậy, nhưng bằng vào kinh nghiệm kiếp trước tôi phán đoán, đơn vị tổ chức và Khách sạn nhất định sẽ tung tin đồn, nhưng chuyện này cũng không có quan hệ gì với tôi, sáng mai sẽ có xe đến đưa đón chúng tôi.
Buổi tối tôi với Triệu Nhan Nghiên xem ti vi một chút, phát hiện không có tiết mục gì hay.
Kênh nội bộ của Khách sạn cũng không có gì hay, chúng tôi lập tức đi ngủ.
Ngày thứ hai, tôi dậy rất sớm, bởi tôi phát hiện Triệu Nhan Nghiên đem cái chân gác hẳn lên người của tôi, ép không thở nổi. Tôi cẩn thận đem chân nàng rời đi, sợ sẽ làm Triệu Nhan Nghiên thức giấc.
Đi tới trước cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhớ lại những chuyện mình trải qua như một giấc mộng. Không biết tại sao, trong lòng của tôi bỗng xuất hiện 1 cảm giác rất tự trách.
Kiếp trước của tôi đã để mất Triệu Nhan Nghiên, cho nên ở kiếp này, tôi đã dùng trí thông minh của 1 người 30 tuổi để lừa gạt Triệu Nhan Nghiên, thậm chí lại còn quan hệ với nàng quá sớm.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy mình thực ích kỷ, bởi vì sau này sợ mất đi Triệu Nhan Nghiên, cho nên khi Triệu Nhan Nghiên nói, hãy ăn nàng đi, thì tôi không chút gì do dự đón nhận.
Mặc dù Triệu Nhan Nghiên nói nàng sẽ không hối hận, nhưng bây giờ nàng mới chỉ có 16 tuổi, tôi không dám cam đoan tuổi tác nàng dần lớn lên, nàng cũng vẫn sẽ không hối hận.
Tôi theo thói quan móc hộp thuốc lá trong túi quần ra, nhưng bên trong lại không có gì cả. Đây là một thói quen ở kiếp trước, mỗi khi tôi có tâm sự, tôi sẽ hút thuốc, nhưng kể từ khi tôi sống lại, đã rất lâu rồi tôi không hút thuốc.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, dù sao thuốc lá cũng có hại, không bằng mượn cơ hội này bỏ thuốc luôn.
"Lão công, anh đừng rời bỏ em."
Một âm thanh vang lên. Tôi cho là Triệu Nhan Nghiên đã tỉnh ngủ, nhưng khi tôi quay đầu lại, thì thấy Triệu Nhan Nghiên vẫn còn đang ngủ, hóa ra nàng nói mơ.
Tôi đi tới, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhan Nghiên, nhẹ nhàng nói nói:
"Nhan Nghiên, anh sẽ yêu em suốt đời."
Tiểu nha đầu dường như nghe thấy lời nói của tôi, nở một nụ cười ngọt ngào. Tôi ôm Triệu Nhan Nghiên, tựa vào đầu giường, thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện Triệu Nhan Nghiên đã tỉnh, trợn tròn mắt, nằm im trong lồng ngực nhìn tôi.
"Dậy lúc vào vậy ?" Tôi ngáp một cái hỏi.
"Cũng mới dậy thôi."
Triệu Nhan Nghiên sâu kín nói: "Lưu Lỗi, em vừa rồi mới mơ một giấc mộng."
"Không sao đâu " Tôi an ủi: "Mộng chỉ là giả thôi"
"Không phải."
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, nức nở nói:
"Nó vô cùng chân thực, em mơ thấy anh không quan tâm đến tôi nữa, em đuổi theo anh, nhưng không cách nào đuổi kịp..."
"Sẽ không, sẽ không."
Tôi an ủi nàng nói. Cô bé vẫn chỉ là cô bé, chỉ một giấc mộng đã dọa nàng như vậy.
"Hắc hắc, "
Triệu Nhan Nghiên cười giảo hoạt, nói:
"Nhưng anh sau đó lại chạy tới ôm em, nói anh sẽ yêu em suốt đời."
Tôi toát mồ hôi, đây mà là mộng ư, đó là lời của tôi vừa mới nói.
"Mấy giờ rồi?" Tôi thấy nàng không có chuyện gì nên yên tâm.
"Ừ, đã hơn bảy giờ rồi, chúng ta mau thu thập 1 chút rồi xuống lầu đi!"
Triệu Nhan Nghiên lưu luyến, không muốn rời khỏi lồng ngực của tôi, nhảy xuống giường, rồi lại nhảy lên giường tìm y phục của nàng.
Tôi vào trong phòng tắm, rửa mặt, nhìn đồng hồ, bây giờ mới 7h45p, vừa đẹp.
Sau khi xuống dưới lầu, tôi đã thấy Hứa Lão đầu và tiểu nha đầu Nhược Vân, đứng đó, phía trước có 1 chiếc xe buýt, đang vẫy vẫy tay gọi chúng tôi.
Chúng tôi lên xe buýt, phát hiện trên xe buýt phần lớn là học sinh mặc đồng phục, bọn họ chủ yếu đến từ các trường học và trung tâm huấn luyện.
Tôi nhìn một chút, chỉ thấy Triệu Nhan Nghiên và Nhược Vân là 2 nữ sinh, nhưng đám nam sinh này lại ngoảnh mặt làm ngơ với 2 mỹ nữ, phảng phất như 2 nàng không tồn tại.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên 3 chữ: con mọt sách.