Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Rượu và thức ăn trong nhà Tiết lão nhị đã dọn lên, ở giữa là một nồi lẩu to, ngoài ra còn có cá rán, thịt thủ… đây đều là những món nhắm rượu rất ngon. Ngồi bàn cũng chỉ có bốn người: Phó Đắc Bưu, Tiết lão nhị, Hứa Lập, Từ Cương. Ở trong thôn mọi người rất giản dị, lúc ăn cơm cũng không chú ý nhiều bốn người ngồi dưới gốc nho trong sân, tay cầm chén rượu, uống rượu do chính nhà Tiết lão nhị nấu. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện thoáng đã tới chiều.
Cơm nước xong, Từ Cương đưa Phó Đắc Bưu về nhà rồi lại chở Hứa Lập về ủy ban xã. Gần đi, Từ Cương nhỏ giọng nói với Hứa Lập:
- Hứa ca, hồi đại học anh học võ bao lâu? Có thể dạy tôi không?
Từ Cương mới mười chín tuổi, ở trên phim, ti vi y thấy đánh võ nhiều nhưng không nghĩ có võ thuật ngoài đời. Mới sáng nay ở thôn Thượng Sơn y thấy Hứa Lập chỉ đưa hai tay ra một cách nhẹ nhàng vậy mà làm hai cánh tay Vương lão tứ trật khớp, Từ Cương không khỏi muốn học.
- Được chứ, nếu cậu muốn học thì năm rưỡi sáng mai đến tìm tôi. Chỉ cần cậu kiên trì luyện tập thì một hai năm dù không thành cao thủ cũng có thể đánh một lúc ba bốn người.
Hứa Lập đương nhiên không tiện từ chối Từ Cương, hắn nhận lời dậy đối phương một chút.
- Vâng, sáng mai tôi nhất định đến tìm anh.
Từ Cương nghe xong cao hứng. Hắn thật không nghĩ rằng Hứa Lập vừa phụ đạo cho lại dạy võ công, mình đúng là gặp quý nhân.
Hứa Lập nhìn Từ Cương cười thầm, Từ Cương nhỏ tuổi nhưng có chí hướng.
Trở lại văn phòng, tầng ba giờ không còn ai, bí thư Phó về nhà chắc cũng không quay lại, chủ tịch xã Từ Đắc Hậu cũng không biết đi đâu. Hứa Lập ngồi bàn xem tài liệu cho tới hơn bốn giờ chiều chợt có tiếng giày cao gót vang trên nền xi măng từ xa truyền tới, âm thanh càng ngày càng gần như hướng đến phòng mình.
Hứa Lập ngửng đầu nhìn ra cửa thì đúng lúc có người đi đến:
- Chủ tịch xã Kế? Mời vào.
Hứa Lập vừa nhìn thấy là phó chủ tịch Kế Xuân Mai, liền đứng lên.
- Có quấy rầy cậu không?
Kế Xuâ Mai cười đi vào phòng, cô ả cũng không nghĩ mình là người ngoài, không đợi Hứa Lập mời cô liền ngồi luôn xuống giường của đối phương, cô ả còn lấy tay sờ sờ giường.
- Cũng tốt, giường dày thật, hôm qua cậu ngủ có quen không?
Hứa Lập nhìn liếc Kế Xuân Mai một cái rồi cúi đầu không dám nhìn cô. Kế Xuân Mai trên người mặc áo sơ mi trắng, không biết Kế Xuân mai vô tình hay cố ý mà hai nút áo sơ mĩ đã tuột, Hứa Lập ngồi trên ghế có thể thấy rõ hai nửa cặp tuyết lê lấp ló cùng với áo nịt ngực đỏ. Bên dưới cô mặc một cái váy ngắn màu đen rất đẹp, nhưng khi ngồi xuống váy ngắn quá đầu gối bị kéo lên tới bắp đùi, bên trong đôi tất chân màu da hắn có thể nhìn thấy màu đỏ thấp thoáng. Liên tưởng tới bộ áo ngực màu đỏ, Hứa Lập không khó đoán màu đỏ bên dưới là thứ gì.
Hứa Lập cả đời trước tham gia quân đội, đến năm hai tám tuổi trong một lần thăm người thân ngẫu nhiên gặp Lữ Tĩnh và bắt đầu một mối tình nếu không sợ rằng cho đến năm mươi tuổi hắn vẫn độc thân cũng không biết chừng. Từ khi sống lại cho tới nay Hứa Lập không thể quên Lữ Tĩnh, hơn nữa theo thời gian trôi qua thì nỗi nhớ càng mãnh liệt. Hứa Lập còn nghĩ tới mình có nên đi gặp Lữ Tĩnh sớm hơn một chút chứ không cần đợi sáu bảy năm sau mới gặp được Lữ Tĩnh. Nhưng mình mới vừa đi những bước đầu, có quá nhiều nhân tố không xác định, Lữ Tĩnh bây giờ hẳn đang học đại học, mình cũng không tiện tìm cô. Về phần những người khác Hứa Lập chưa bao giờ nghĩ tới.
Chẳng qua bây giờ ở ngay trước mắt có một người đẹp ăn mặc quyến rũ như vậy nên Hứa Lập có chút đứng ngồi không yên. Năm nay Hứa Lập hai mươi hai, đúng vào độ tuổi sung sức nhất, kiếp trước đợi đến hai chín tuổi mới kết hôn là do lúc đó ở trong quân đội, mỗi ngày luyện tập đã mệt mỏi. Qua ba năm binh nhất Hứa Lập lại gia nhập Tuyết báo, mỗi ngày vào sinh ra tử càng không có thời gian nhàn rỗi nghĩ tới ai. Nhưng bây giờ lại khác, hắn thân ở trong một thế giới đầy hấp dẫn, trái tim của Hứa Lập như một hồ nước chỉ cần một hòn đá nhỏ ném xuống cũng làm nó rung động.
Hơn nữa Kế Xuân Mai cũng đẹp, đặc biệt đôi mắt to khi nhìn người khác giống như câu hồn người ta ra vậy. Tuổi cô cũng không lớn chỉ khoảng hai mươi sáu tuổi, đúng giai đoạn thành thục, mê người khiến Hứa Lập nhìn thấy không thể không phản ứng.
- Cũng được…..
Hứa Lập không dám nhìn Kế Xuân Mai nhưng lại không có nghĩa Kế Xuân Mai bỏ qua cho hắn. Hứa Lập cúi đầu nghe thấy Kế Xuân Mai ở giường đứng lên, hắn không biết cô muốn làm gì. Hứa Lập ngẩng đầu định xem Kế Xuân Mai làm gì, vừa ngẩng đầu lên thì nghe thấy:
- Ôi chao.
Hắn lại nhìn Kế Xuân Mai thì thấy mặt cô đỏ bừng đang che ngực nhìn mình.
Mặt Hứa Lập đỏ bừng, không cần nói cũng biết mình vừa va vào ngực người ta, làm sao đây, bảo sao thấy mềm mại như vậy. Không đúng, mình sao lại có suy nghĩ như vậy chứ?
- Tôi xin lỗi.
Hứa Lập mặt đỏ bừng đứng lên.
- Chị, chị không sao chứ.
Kế Xuân Mai hai mắt lưng tròng nhìn liếc Hứa Lập một cái:
- Cậu nói xem. Tôi thấy trên đầu cậu có cái gì đó, muốn giúp cậu mà cậu lại trêu tôi, va vào tôi. Nói xem cậu có phải cố ý không?
- Không, tôi thật sự không cố ý, Tôi...
Hứa Lập trải qua bao tình huống, pháo đạn, hỏa tiến cũng thấy nhiều nhưng lại chưa bao giờ gặp tình huống này khiến hắn không biết nói gì cho phải.
Kế Xuân Mai thấy Hứa Lập như vậy, cô lại cười nói:
- Được rồi, không sao đâu, đùa với cậu một chút thôi.
Nói xong cô còn cố ý vuốt ngực. Cô thấy Hứa Lập trợn mắt há mồm, giờ cô đang xem phản ứng của hắn là gì. Kế Xuân Mai cười duyên một tiếng sau đó thoáng cái đã nằm trên giường Hứa Lập.
- Tôi, tôi không cố ý.
Nói xong Hứa Lập hối hận vì mình đã giải thích, càng giải thích càng không đúng.
- Buồn cười quá, buồn cười chết mất, bà chị này đùa cậu thôi.
Kế Xuân Mai thấy mặt Hứa Lập đỏ đến mức có thể làm chín quả trứng gà, cô ả sợ trêu tiếp Hứa Lập sẽ trở mặt nên biết ý là dừng:
- Được rồi, Tiểu Hứa, tôi lại đây là xem buổi tối cậu đã có lịch gì chưa, nếu không có việc gì thì tôi mời cậu ăn tối.
Mới vừa nãy chỉ có vài phút nhưng chủ yếu là Hứa Lập gặp xấu hổ, Kế Xuân Mai không hiểu sao lại cảm thấy khoảng cách hai người hơi kéo gần một chút nên càng muốn kéo quan hệ gần hơn.
Cơm nước xong, Từ Cương đưa Phó Đắc Bưu về nhà rồi lại chở Hứa Lập về ủy ban xã. Gần đi, Từ Cương nhỏ giọng nói với Hứa Lập:
- Hứa ca, hồi đại học anh học võ bao lâu? Có thể dạy tôi không?
Từ Cương mới mười chín tuổi, ở trên phim, ti vi y thấy đánh võ nhiều nhưng không nghĩ có võ thuật ngoài đời. Mới sáng nay ở thôn Thượng Sơn y thấy Hứa Lập chỉ đưa hai tay ra một cách nhẹ nhàng vậy mà làm hai cánh tay Vương lão tứ trật khớp, Từ Cương không khỏi muốn học.
- Được chứ, nếu cậu muốn học thì năm rưỡi sáng mai đến tìm tôi. Chỉ cần cậu kiên trì luyện tập thì một hai năm dù không thành cao thủ cũng có thể đánh một lúc ba bốn người.
Hứa Lập đương nhiên không tiện từ chối Từ Cương, hắn nhận lời dậy đối phương một chút.
- Vâng, sáng mai tôi nhất định đến tìm anh.
Từ Cương nghe xong cao hứng. Hắn thật không nghĩ rằng Hứa Lập vừa phụ đạo cho lại dạy võ công, mình đúng là gặp quý nhân.
Hứa Lập nhìn Từ Cương cười thầm, Từ Cương nhỏ tuổi nhưng có chí hướng.
Trở lại văn phòng, tầng ba giờ không còn ai, bí thư Phó về nhà chắc cũng không quay lại, chủ tịch xã Từ Đắc Hậu cũng không biết đi đâu. Hứa Lập ngồi bàn xem tài liệu cho tới hơn bốn giờ chiều chợt có tiếng giày cao gót vang trên nền xi măng từ xa truyền tới, âm thanh càng ngày càng gần như hướng đến phòng mình.
Hứa Lập ngửng đầu nhìn ra cửa thì đúng lúc có người đi đến:
- Chủ tịch xã Kế? Mời vào.
Hứa Lập vừa nhìn thấy là phó chủ tịch Kế Xuân Mai, liền đứng lên.
- Có quấy rầy cậu không?
Kế Xuâ Mai cười đi vào phòng, cô ả cũng không nghĩ mình là người ngoài, không đợi Hứa Lập mời cô liền ngồi luôn xuống giường của đối phương, cô ả còn lấy tay sờ sờ giường.
- Cũng tốt, giường dày thật, hôm qua cậu ngủ có quen không?
Hứa Lập nhìn liếc Kế Xuân Mai một cái rồi cúi đầu không dám nhìn cô. Kế Xuân Mai trên người mặc áo sơ mi trắng, không biết Kế Xuân mai vô tình hay cố ý mà hai nút áo sơ mĩ đã tuột, Hứa Lập ngồi trên ghế có thể thấy rõ hai nửa cặp tuyết lê lấp ló cùng với áo nịt ngực đỏ. Bên dưới cô mặc một cái váy ngắn màu đen rất đẹp, nhưng khi ngồi xuống váy ngắn quá đầu gối bị kéo lên tới bắp đùi, bên trong đôi tất chân màu da hắn có thể nhìn thấy màu đỏ thấp thoáng. Liên tưởng tới bộ áo ngực màu đỏ, Hứa Lập không khó đoán màu đỏ bên dưới là thứ gì.
Hứa Lập cả đời trước tham gia quân đội, đến năm hai tám tuổi trong một lần thăm người thân ngẫu nhiên gặp Lữ Tĩnh và bắt đầu một mối tình nếu không sợ rằng cho đến năm mươi tuổi hắn vẫn độc thân cũng không biết chừng. Từ khi sống lại cho tới nay Hứa Lập không thể quên Lữ Tĩnh, hơn nữa theo thời gian trôi qua thì nỗi nhớ càng mãnh liệt. Hứa Lập còn nghĩ tới mình có nên đi gặp Lữ Tĩnh sớm hơn một chút chứ không cần đợi sáu bảy năm sau mới gặp được Lữ Tĩnh. Nhưng mình mới vừa đi những bước đầu, có quá nhiều nhân tố không xác định, Lữ Tĩnh bây giờ hẳn đang học đại học, mình cũng không tiện tìm cô. Về phần những người khác Hứa Lập chưa bao giờ nghĩ tới.
Chẳng qua bây giờ ở ngay trước mắt có một người đẹp ăn mặc quyến rũ như vậy nên Hứa Lập có chút đứng ngồi không yên. Năm nay Hứa Lập hai mươi hai, đúng vào độ tuổi sung sức nhất, kiếp trước đợi đến hai chín tuổi mới kết hôn là do lúc đó ở trong quân đội, mỗi ngày luyện tập đã mệt mỏi. Qua ba năm binh nhất Hứa Lập lại gia nhập Tuyết báo, mỗi ngày vào sinh ra tử càng không có thời gian nhàn rỗi nghĩ tới ai. Nhưng bây giờ lại khác, hắn thân ở trong một thế giới đầy hấp dẫn, trái tim của Hứa Lập như một hồ nước chỉ cần một hòn đá nhỏ ném xuống cũng làm nó rung động.
Hơn nữa Kế Xuân Mai cũng đẹp, đặc biệt đôi mắt to khi nhìn người khác giống như câu hồn người ta ra vậy. Tuổi cô cũng không lớn chỉ khoảng hai mươi sáu tuổi, đúng giai đoạn thành thục, mê người khiến Hứa Lập nhìn thấy không thể không phản ứng.
- Cũng được…..
Hứa Lập không dám nhìn Kế Xuân Mai nhưng lại không có nghĩa Kế Xuân Mai bỏ qua cho hắn. Hứa Lập cúi đầu nghe thấy Kế Xuân Mai ở giường đứng lên, hắn không biết cô muốn làm gì. Hứa Lập ngẩng đầu định xem Kế Xuân Mai làm gì, vừa ngẩng đầu lên thì nghe thấy:
- Ôi chao.
Hắn lại nhìn Kế Xuân Mai thì thấy mặt cô đỏ bừng đang che ngực nhìn mình.
Mặt Hứa Lập đỏ bừng, không cần nói cũng biết mình vừa va vào ngực người ta, làm sao đây, bảo sao thấy mềm mại như vậy. Không đúng, mình sao lại có suy nghĩ như vậy chứ?
- Tôi xin lỗi.
Hứa Lập mặt đỏ bừng đứng lên.
- Chị, chị không sao chứ.
Kế Xuân Mai hai mắt lưng tròng nhìn liếc Hứa Lập một cái:
- Cậu nói xem. Tôi thấy trên đầu cậu có cái gì đó, muốn giúp cậu mà cậu lại trêu tôi, va vào tôi. Nói xem cậu có phải cố ý không?
- Không, tôi thật sự không cố ý, Tôi...
Hứa Lập trải qua bao tình huống, pháo đạn, hỏa tiến cũng thấy nhiều nhưng lại chưa bao giờ gặp tình huống này khiến hắn không biết nói gì cho phải.
Kế Xuân Mai thấy Hứa Lập như vậy, cô lại cười nói:
- Được rồi, không sao đâu, đùa với cậu một chút thôi.
Nói xong cô còn cố ý vuốt ngực. Cô thấy Hứa Lập trợn mắt há mồm, giờ cô đang xem phản ứng của hắn là gì. Kế Xuân Mai cười duyên một tiếng sau đó thoáng cái đã nằm trên giường Hứa Lập.
- Tôi, tôi không cố ý.
Nói xong Hứa Lập hối hận vì mình đã giải thích, càng giải thích càng không đúng.
- Buồn cười quá, buồn cười chết mất, bà chị này đùa cậu thôi.
Kế Xuân Mai thấy mặt Hứa Lập đỏ đến mức có thể làm chín quả trứng gà, cô ả sợ trêu tiếp Hứa Lập sẽ trở mặt nên biết ý là dừng:
- Được rồi, Tiểu Hứa, tôi lại đây là xem buổi tối cậu đã có lịch gì chưa, nếu không có việc gì thì tôi mời cậu ăn tối.
Mới vừa nãy chỉ có vài phút nhưng chủ yếu là Hứa Lập gặp xấu hổ, Kế Xuân Mai không hiểu sao lại cảm thấy khoảng cách hai người hơi kéo gần một chút nên càng muốn kéo quan hệ gần hơn.