Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Gần năm giờ, Hứa Lập chuẩn bị quần áo đơn giản, nói với cha rồi đi tới trước cửa quán lẩu bò chờ Phạm Ngọc Hoa.
Hơn năm giờ một chút chút Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa mặc bộ váy trắng, tóc buông sau lưng như đang đi về phía mình. Nhìn cô bây giờ khiến người ta có cảm giác thật thuần khiết, cảm giác yên bình.
- Đợi lâu chưa, xin lỗi vì để bạn đợi lâu.
Phạm Ngọc Hoa nói trước.
- Không sao, mình cũng mới tới. Bây giờ làm việc bận lắm à?
Hứa Lập đẩy cửa mời Phạm Ngọc Hoa đi vào trước. Phạm Ngọc Hoa làm tại phòng tài chính huyện thì lẽ ra chỉ bận đầu năm hoặc cuối năm, chứ bình thường có việc thì đi cũng không ai quản nhưng hắn không ngờ Phạm Ngọc Hoa hết giờ làm mới đi.
- Cũng được, công việc không quá bận.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện và tìm một vị trí gần cửa sổ, Hứa Lập nhanh chân đi trước lôi ghế ra chờ Phạm Ngọc Hoa ngồi, sau đó mới ngồi ở đối diện.
- Cảm ơn.
Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập phong độ nên rất vui, cô thầm nghĩ quả nhiên mình không nhìn nhầm người.
Hứa Lập đưa menu cho Phạm Ngọc Hoa, Phạm Ngọc Hoa cũng không đùn đẩy. Cô cầm chọn vài món rau, món thịt bò, dê. Hứa Lập bảo cho thêm ít hải sản rồi nói người phục vụ nhanh mang món ăn lên.
Hai người nói chuyện một lúc thì thức ăn được mang lên, nồi nước lẩu cũng đã sôi, Hứa Lập nói:
- Bạn vào Đảng rồi chứ?
Phạm Ngọc Hoa được hỏi không khỏi sửng sốt, cô không biết Hứa Lập có ý gì nên gật đầu nói:
- Vào rồi, mình vào được hai năm rồi, nếu bạn chưa vào thì mình giới thiệu bạn vào Đảng?
- Không cần đâu, ngày đi học mình vào rồi.
Hứa Lập quyết đinh đi theo quan trường lên việc vào Đảng với mình là rất quan trọng. Năm đó Hứa Lập mất năm cân cua lớn, hai bình rượu Mao Đài thế là Hứa Lập có tên trong danh sách cảm tình Đảng, rồi người đó giới thiệu Hứa Lập vào và đem Hứa Lập tiến vào trong Đảng.
- Mình vốn đang lấy làm lạ sao bây giờ còn có cán bộ tốt như bạn, không đi muộn, không về sớm, thì ra là cán bộ Đảng viên, khó trách.
- Hứa Lập, bạn đừng có nói kháy người ta, cái này không có quan hệ gì với việc mình là Đảng viên.
Phạm Ngọc Hoa nhìn Hứa Lập mình trêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên:
- Nói thật với bạn vậy, mình không phải mới thi công chức sao, trong phòng muốn đề bạt làm trưởng bộ phận Dự toán nhưng vì mình còn ít tuổi, tới sau không có uy tín nên đành làm từ đầu thôi.
- Có chuyện như vậy à, bảo sao.
Hứa Lập cười nói:
- Bạn sắp thăng chức, mình chúc mừng trước.
- Bỏ đi, mình có làm trưởng bộ phận Dự toán cũng là cấp nhỏ, đâu như bạn làm trợ lý chủ tịch xã như thế là cấp phó phòng rồi.
- Được, được, được, mình làm trợ lý chủ tịch xã chẳng qua là do Bí thư Phó thuận miệng nói chứ không có văn kiện bổ nhiệm thì cả. Hôm đó Hôm đó Phó Đắc Bưu cao hứng nói mình làm trợ lý chủ tịch xã sợ rằng là trợ lý cho chủ tịch mà thôi. À, mà bạn nghe ai nói mình làm trợ lý chủ tịch xã vậy?
Hứa Lập đến bây giờ vẫn không rõ là ai đã nhanh miệng như vậy, mình mới đi làm có một tuần, xã Nhị Đạo cách huyện thành hơn trăm km, hơn hai giờ đi xe mới tới, sao chuyện này lại truyền nhanh như vậy?
- Cần gì nghe người khác nói? Tiểu thư đây biết quá khứ vị lai. Trong vòng năm trăm năm sau có gì tôi không biết chứ.
Phạm Ngọc Hoa đắc ý nói.
Hứa Lập gắp một miếng thịt bò rồi nghiêm túc nói:
- Đáng thương con bò, mày chết thật oan uổng.
Phạm Ngọc Hoa không hiểu Hứa Lập đang nói ý gì:
- Làm sao vậy?
- Con bò này bị chết vì nghe người ta nói khoác.
Hứa Lập nhìn Phạm Ngọc Hoa cười nói.
- Ghét, bạn nói người ta nói khoác ư.
Phạm Ngọc Hoa trợn mắt tức giận nói.
- Cái này là do bạn nói, không liên quan đến mình.
- Bạn còn nói….
Phạm Ngọc Hoa vừa nói vừa thấy Hứa Lập giễu cợt mình liền vung tay về phía Hứa Lập mà véo. Hứa Lập đau nhức kêu lên:
- A.
Hắn thầm nghĩ: chiêu này người phụ nữ trời sinh căn bản không cần học, hơn nữa trăm lần dùng tới cả trăm lần thành công, tất cả con trai đều trốn không thoát, có lẽ căn bản là không muốn trốn.
Hai người cười đùa rất vui vẻ không như lúc mới gặp đầy khách khí.
- Hứa Lập, bạn đến xã Nhị Đạo đã gặp Kế Xuân Mai chưa?
- Phó chủ tịch xã Kế? Đương nhiên gặp ngay ngày đầu tiên rồi, bí thư Phó hôm ấy tiếp đón mình và trưởng phòng Lý Phòng nhân sự đã tập trung hết bộ máy lãnh đạo xã bao gồm cả phó chủ tịch xã Kế. Hơn nữa sáng nay mình còn cùng phó chủ tịch xã Kế lên huyện tham dự hội nghị. Làm sao vậy?
Hứa Lập không hiểu sao Phạm Ngọc Hoa lại nhắc tới Kế Xuân Mai, họ quen nhau sao?
- Ừ, không có gì. Bạn mấy năm trước ra ngoài học nên không biết nhiều lắm ở huyện Giang Ninh chúng ta. Xã Nhị Đạo khá nổi tiếng trong huyện Giang Ninh đó. Xã có một bí thư thổ phỉ, còn có một mỹ nhân rắn, hai người họ không riêng gì ở Nhị Đạo mà cả huyện Giang Ninh không ai không biết, ngay cả ở Tùng Giang cũng nổi danh. Bí thư thổ phỉ đương nhiên là bí thư Phó Đắc Bưu, một lời không được là đánh ngay, năm trước khi làm việc với một công ty, người công ty này nói hắn không văn hóa liền đánh ngì ta, cuối cùng trên huyện cũng chỉ cảnh cáo hắn cho xong, còn mỹ nhân rắn là Kế Xuân Mai.
- Phó chủ tịch xã Kế thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi so với chúng ta cũng không hơn bao nhiêu nhưng cô ấy rốt cục làm gì mà lại có biệt danh như vậy?
Mỹ nhân rắn, đây không phải lần đầu tiên Hứa Lập nghe thấy, ở xã Nhị Đạo thì Từ Cương cũng đã nói qua nhưng hắn không để ý, giờ nghe lại hắn cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
- Cụ thể chuyện gì xảy ra thì mình cũng không rõ lắm, nghe người ta nói Kế Xuân Mai có thể lên làm phó chủ tịch xã vì cô ả có quan hệ nam nữ bất chính với nguyên bí thư huyện ủy Hoàng Hiểu Lương. Hơn nữa mình nghe nói ai mà đối đầu với Kế Xuân Mai thì đều không có kết cục tốt. Cái này cũng chưa tính, dù là bạn của ả một khi khi hết giá trị lợi dụng thì kết quả sẽ rất thê thảm.
- Ôi? Thật là nhìn không ra đó.
Hứa Lập làm bộ không để ý hỏi:
- Bạn nghe ai nói? Chuyện thật vậy không?
- Cả huyện ai cũng nói. Có thể do bạn mới về nên không biết, mình còn nghe đồng nghiệp nói khi Hoàng Hiểu Lương làm bí thư huyện ủy ở huyện chúng ta thì Kế Xuân Mai được coi là phó bí thư huyện ủy. Có một số việc khi bạn tìm Hoàng Hiểu Lương thì không được nhưng nhờ Kế Xuân Mai thì xong ngay. Cũng may Hoàng Hiểu Lương bị điều đi không thì không biết huyện Giang Ninh chúng ta thành ra cái gì nữa.
Phạm Ngọc Hoa không biết quan hệ của Hứa Lập với Kế Xuân Mai, mà cô vốn xem thường loại người như Kế Xuân Mai cho nên không ngớt lời châm biếm.
Hơn năm giờ một chút chút Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa mặc bộ váy trắng, tóc buông sau lưng như đang đi về phía mình. Nhìn cô bây giờ khiến người ta có cảm giác thật thuần khiết, cảm giác yên bình.
- Đợi lâu chưa, xin lỗi vì để bạn đợi lâu.
Phạm Ngọc Hoa nói trước.
- Không sao, mình cũng mới tới. Bây giờ làm việc bận lắm à?
Hứa Lập đẩy cửa mời Phạm Ngọc Hoa đi vào trước. Phạm Ngọc Hoa làm tại phòng tài chính huyện thì lẽ ra chỉ bận đầu năm hoặc cuối năm, chứ bình thường có việc thì đi cũng không ai quản nhưng hắn không ngờ Phạm Ngọc Hoa hết giờ làm mới đi.
- Cũng được, công việc không quá bận.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện và tìm một vị trí gần cửa sổ, Hứa Lập nhanh chân đi trước lôi ghế ra chờ Phạm Ngọc Hoa ngồi, sau đó mới ngồi ở đối diện.
- Cảm ơn.
Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập phong độ nên rất vui, cô thầm nghĩ quả nhiên mình không nhìn nhầm người.
Hứa Lập đưa menu cho Phạm Ngọc Hoa, Phạm Ngọc Hoa cũng không đùn đẩy. Cô cầm chọn vài món rau, món thịt bò, dê. Hứa Lập bảo cho thêm ít hải sản rồi nói người phục vụ nhanh mang món ăn lên.
Hai người nói chuyện một lúc thì thức ăn được mang lên, nồi nước lẩu cũng đã sôi, Hứa Lập nói:
- Bạn vào Đảng rồi chứ?
Phạm Ngọc Hoa được hỏi không khỏi sửng sốt, cô không biết Hứa Lập có ý gì nên gật đầu nói:
- Vào rồi, mình vào được hai năm rồi, nếu bạn chưa vào thì mình giới thiệu bạn vào Đảng?
- Không cần đâu, ngày đi học mình vào rồi.
Hứa Lập quyết đinh đi theo quan trường lên việc vào Đảng với mình là rất quan trọng. Năm đó Hứa Lập mất năm cân cua lớn, hai bình rượu Mao Đài thế là Hứa Lập có tên trong danh sách cảm tình Đảng, rồi người đó giới thiệu Hứa Lập vào và đem Hứa Lập tiến vào trong Đảng.
- Mình vốn đang lấy làm lạ sao bây giờ còn có cán bộ tốt như bạn, không đi muộn, không về sớm, thì ra là cán bộ Đảng viên, khó trách.
- Hứa Lập, bạn đừng có nói kháy người ta, cái này không có quan hệ gì với việc mình là Đảng viên.
Phạm Ngọc Hoa nhìn Hứa Lập mình trêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên:
- Nói thật với bạn vậy, mình không phải mới thi công chức sao, trong phòng muốn đề bạt làm trưởng bộ phận Dự toán nhưng vì mình còn ít tuổi, tới sau không có uy tín nên đành làm từ đầu thôi.
- Có chuyện như vậy à, bảo sao.
Hứa Lập cười nói:
- Bạn sắp thăng chức, mình chúc mừng trước.
- Bỏ đi, mình có làm trưởng bộ phận Dự toán cũng là cấp nhỏ, đâu như bạn làm trợ lý chủ tịch xã như thế là cấp phó phòng rồi.
- Được, được, được, mình làm trợ lý chủ tịch xã chẳng qua là do Bí thư Phó thuận miệng nói chứ không có văn kiện bổ nhiệm thì cả. Hôm đó Hôm đó Phó Đắc Bưu cao hứng nói mình làm trợ lý chủ tịch xã sợ rằng là trợ lý cho chủ tịch mà thôi. À, mà bạn nghe ai nói mình làm trợ lý chủ tịch xã vậy?
Hứa Lập đến bây giờ vẫn không rõ là ai đã nhanh miệng như vậy, mình mới đi làm có một tuần, xã Nhị Đạo cách huyện thành hơn trăm km, hơn hai giờ đi xe mới tới, sao chuyện này lại truyền nhanh như vậy?
- Cần gì nghe người khác nói? Tiểu thư đây biết quá khứ vị lai. Trong vòng năm trăm năm sau có gì tôi không biết chứ.
Phạm Ngọc Hoa đắc ý nói.
Hứa Lập gắp một miếng thịt bò rồi nghiêm túc nói:
- Đáng thương con bò, mày chết thật oan uổng.
Phạm Ngọc Hoa không hiểu Hứa Lập đang nói ý gì:
- Làm sao vậy?
- Con bò này bị chết vì nghe người ta nói khoác.
Hứa Lập nhìn Phạm Ngọc Hoa cười nói.
- Ghét, bạn nói người ta nói khoác ư.
Phạm Ngọc Hoa trợn mắt tức giận nói.
- Cái này là do bạn nói, không liên quan đến mình.
- Bạn còn nói….
Phạm Ngọc Hoa vừa nói vừa thấy Hứa Lập giễu cợt mình liền vung tay về phía Hứa Lập mà véo. Hứa Lập đau nhức kêu lên:
- A.
Hắn thầm nghĩ: chiêu này người phụ nữ trời sinh căn bản không cần học, hơn nữa trăm lần dùng tới cả trăm lần thành công, tất cả con trai đều trốn không thoát, có lẽ căn bản là không muốn trốn.
Hai người cười đùa rất vui vẻ không như lúc mới gặp đầy khách khí.
- Hứa Lập, bạn đến xã Nhị Đạo đã gặp Kế Xuân Mai chưa?
- Phó chủ tịch xã Kế? Đương nhiên gặp ngay ngày đầu tiên rồi, bí thư Phó hôm ấy tiếp đón mình và trưởng phòng Lý Phòng nhân sự đã tập trung hết bộ máy lãnh đạo xã bao gồm cả phó chủ tịch xã Kế. Hơn nữa sáng nay mình còn cùng phó chủ tịch xã Kế lên huyện tham dự hội nghị. Làm sao vậy?
Hứa Lập không hiểu sao Phạm Ngọc Hoa lại nhắc tới Kế Xuân Mai, họ quen nhau sao?
- Ừ, không có gì. Bạn mấy năm trước ra ngoài học nên không biết nhiều lắm ở huyện Giang Ninh chúng ta. Xã Nhị Đạo khá nổi tiếng trong huyện Giang Ninh đó. Xã có một bí thư thổ phỉ, còn có một mỹ nhân rắn, hai người họ không riêng gì ở Nhị Đạo mà cả huyện Giang Ninh không ai không biết, ngay cả ở Tùng Giang cũng nổi danh. Bí thư thổ phỉ đương nhiên là bí thư Phó Đắc Bưu, một lời không được là đánh ngay, năm trước khi làm việc với một công ty, người công ty này nói hắn không văn hóa liền đánh ngì ta, cuối cùng trên huyện cũng chỉ cảnh cáo hắn cho xong, còn mỹ nhân rắn là Kế Xuân Mai.
- Phó chủ tịch xã Kế thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi so với chúng ta cũng không hơn bao nhiêu nhưng cô ấy rốt cục làm gì mà lại có biệt danh như vậy?
Mỹ nhân rắn, đây không phải lần đầu tiên Hứa Lập nghe thấy, ở xã Nhị Đạo thì Từ Cương cũng đã nói qua nhưng hắn không để ý, giờ nghe lại hắn cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
- Cụ thể chuyện gì xảy ra thì mình cũng không rõ lắm, nghe người ta nói Kế Xuân Mai có thể lên làm phó chủ tịch xã vì cô ả có quan hệ nam nữ bất chính với nguyên bí thư huyện ủy Hoàng Hiểu Lương. Hơn nữa mình nghe nói ai mà đối đầu với Kế Xuân Mai thì đều không có kết cục tốt. Cái này cũng chưa tính, dù là bạn của ả một khi khi hết giá trị lợi dụng thì kết quả sẽ rất thê thảm.
- Ôi? Thật là nhìn không ra đó.
Hứa Lập làm bộ không để ý hỏi:
- Bạn nghe ai nói? Chuyện thật vậy không?
- Cả huyện ai cũng nói. Có thể do bạn mới về nên không biết, mình còn nghe đồng nghiệp nói khi Hoàng Hiểu Lương làm bí thư huyện ủy ở huyện chúng ta thì Kế Xuân Mai được coi là phó bí thư huyện ủy. Có một số việc khi bạn tìm Hoàng Hiểu Lương thì không được nhưng nhờ Kế Xuân Mai thì xong ngay. Cũng may Hoàng Hiểu Lương bị điều đi không thì không biết huyện Giang Ninh chúng ta thành ra cái gì nữa.
Phạm Ngọc Hoa không biết quan hệ của Hứa Lập với Kế Xuân Mai, mà cô vốn xem thường loại người như Kế Xuân Mai cho nên không ngớt lời châm biếm.