Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Nhưng bây giờ mình lại vô cớ gặp được Phạm Ngọc Hoa, mặc kệ như xử lý ra sao cũng làm cho Hứa Lập cảm thấy đau đầu. Hứa Lập nhìn Phạm Ngọc Hoa khóc đau lòng như vậy cũng có thể nhìn ra cô quyết không phải trêu mình. Một khi mình không yêu cô tất nhiên khiến cô đau lòng, thậm chí có thể … không là nhất định sẽ làm mất lòng trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy. Nếu là thế cuộc sống của mình sau này ở huyện Giang Ninh sao có thể tốt được?
Nhưng nếu yêu cô thì sao? Từ lúc mình về Giang Ninh đến nay mới gặp Phạm Ngọc Hoa tổng cộng có bốn lần, như vậy hai người sao có thể yêu nhau được, có chăng cũng chỉ là tình bạn bình thường mà thôi. Để mình thoáng cái yêu cô căn bản không có khả năng. Thứ hai nếu như mình thật sự yêu Phạm Ngọc Hoa, vậy sau này đối với Lữ Tĩnh mình sẽ nên như thế nào? Chẳng lẽ bắt đầu từ bây giờ mình chỉ có thể hoàn toàn quên Lữ Tĩnh ư? Không, mình thà rằng không làm quan, không báo thù gì cũng quyết không thể nào quên Lữ Tĩnh. Nếu như nhất định bắt Hứa Lập phải lựa chọn, Hứa Lập chỉ có thể chọn rời đi chứ không thể quên đi Lữ Tĩnh.
Cũng không chờ Hứa Lập tỏ thái độ, Phạm Ngọc Hoa đã mở miệng nói.
- Hứa Lập, bạn biết không, lúc còn học cấp ba mỗi lần thi bạn đều đạt giải nhất, người cũng đẹp trai, không biết bao cô gái coi bạn như Hoàng tử trong mơ.
Nghe Phạm Ngọc Hoa nhắc đến những năm học cấp ba, Hứa Lập không khỏi nở nụ cười. Mặc dù ba năm học cấp ba như vậy chủ yếu hàng ngày là học nhưng quan hệ bạn bè khi đó rất đơn giản, ngoài việc học ra cũng không có gì phải suy nghĩ. Có thể nói đây là ba năm hạnh phúc nhất trong ký ức của Hứa Lập.
- Vậy còn bạn?
Hứa Lập thuận miệng nói. Chẳng qua nói xong Hứa Lập lại hối hận, mình nếu đã quyết định không thể yêu Phạm Ngọc Hoa, không thể nhận tình cảm này của Phạm Ngọc Hoa thì sao có thể hỏi câu ngu ngốc như vậy được chứ? Vậy không phải là làm người ta hiểu lầm sao?
Quả nhiên Phạm Ngọc Hoa nghe xong liền đỏ mặt ngay, cô xấu hổ.
- Đáng ghét.
Đôi mắt Phạm Ngọc Hoa lại mở to nhìn Hứa Lập, Hứa Lập có thể từ trong cặp mắt trong suốt kia của cô mà tìm ra được câu trả lời. Ngay lúc đó Phạm Ngọc Hoa như đang mộng du, cô nhẹ nhàng nói.
- Hứa Lập, bạn còn nhớ năm lớp 10 tổ chức liên hoan không? Bạn hát bài “Thủy thủ”, mình đến bây giờ vẫn còn nhớ từng từ của bài đó.
Nói xong Phạm Ngọc Hoa nhẹ giọng ngâm nga.
- Lúc nửa tỉnh nửa mê phảng phất như nghe được thủy thủ nói, hắn nói: Chút đau đớn trong mưa gió có đáng gì, lau khô lệ, không phải sợ, ít nhất chúng ta vẫn đang trong mộng; hắn nói chút đau đớn trong mưa gió có đáng gì, lau khô lệ, không cần hỏi tại sao ….
Hứa Lập nghe theo rồi cũng không tự giác hát theo. Năm đó lúc còn học cấp ba Hứa Lập quả thật rất thích bài hát này bởi vì ca từ quá cuốn hút, kích thích người nghe. Nhưng hắn không ngờ hôm nay Phạm Ngọc Hoa vẫn còn nhớ lời bài hát này.
Hát hết bài, Phạm Ngọc Hoa mới nói tiếp.
- Bạn biết không năm đó bởi vì bố mình không làm ở huyện mà mẹ mình bận cũng rất ít lo cho mình, vì thế thành tích học của mình không được tốt. Mình có thể vào được trường chuyên của huyện tất cả dựa vào quan hệ của bố nên mình mới vào được. Chứ nếu với thành tích thi hết cấp hai của mình đừng nói là trường chuyên mà là trường bình thường cũng chỉ sợ không vào được. Mình vốn không muốn đi học nữa, mình không muốn mỗi lần mình thi đều xếp hạng cuối cùng rồi thành trò cười của mọi người. Nhưng bố mình lại đẩy mình vào trường chuyên, kỳ một năm đó mình mỗi ngày đều rất chán nản, thậm chí không thèm đọc sách, lúc thi học kỳ mình cũng không tham gia. Giáo viên ở trường vì nể mặt bố nên cũng không dám nói gì mình, cứ mặc mình muốn làm gì thì làm. Mãi đến buổi liên hoan đó mình thấy bạn đứng trên sân khấu hát bài hát đó, bạn biết cảm giác bị điện giật là như thế nào không? Mình lúc ấy liền có cảm giác bị điện giật này. Mình không biết nên nói như thế nào nữa nhưng mình phát hiện mình thích bạn, một cảm giác thích không thể nào lý giải được.
Hứa Lập đã sống qua hai đời, đời trước còn sống trong thời đại công nghệ cao, trên mạng có đủ kiến thức, mạng có định nghĩa là chỉ có điều anh không biết, không có điều anh không tìm được. Đối với loại tình cảm đó của Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập chỉ có thể kết luận là một cô bé mới dậy thì vẫn còn mông lung về tình yêu, một khi gặp được một bạn trai xuất sắc sẽ phát sinh tình cảm.
Hắn chỉ nghe thấy Phạm Ngọc Hoa tiếp tục nói như mộng du.
- Chỉ là mình cảm thấy khoảng cách giữa mình và bạn xa như vậy, nó làm mình thậm chí có cảm giác không dám lộ mặt ra gặp bạn, mình chỉ có thể coi bạn như một giấc mộng trong lòng mà thôi. Vì có thể kéo gần khoảng cách với bạn, bắt đầu từ ngày đó mình bảo mẹ tìm một gia sư riêng đến tận nhà dạy mình, bắt đầu dạy lại cho mình kiến thức từ lớp một. Trong suốt ba năm học đó cũng là ba năm mình liều mạng học, rốt cuộc trong đợt thi đại học mình đã thi vào được một trường, mặc dù không phải là trường hàng hiệu nhưng cũng coi như là kéo gần một bước tới lại gần bạn.
Hứa Lập nằm mơ cũng không nghĩ tới từ hồi học cấp ba đã có một cô gái xinh đẹp như thế này đã yêu thầm mình đến thế, hơn nữa yêu sâu như vậy. Nỗi khổ tâm này …
- Nhưng đến khi mình nhận được giấy báo trúng tuyển lại nghe nói bạn thi đỗ trường đại học Bắc Kinh, mình tưởng rằng sau này hai chúng ta không còn cơ hội gặp mặt. Vì dù sao sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh sao có thể quay về nơi nhỏ bé như huyện Giang Ninh này chứ. Bạn biết không, buổi sáng hôm đó mình nhìn thấy bóng bạn trên đường, mình thậm chí không kịp có suy nghĩ gì đã gọi ra tên của bạn. Gọi xong mình lại hối hận vì không biết có phải là bạn hay không. Mà khi bạn quay đầu lại, bạn biết không lúc đó trái tim của mình như sắp nhảy ra ngoài. Trong lòng mình tự nhủ lần này nhất định không thể để bạn đi qua khỏi tầm mắt mình, nhất định không thể.
Phạm Ngọc Hoa nói với giọng rất kiên quyết, mặc dù mắt ngấn lệ nhưng đôi tay đã nắm chặt lại.
Nghe tâm sự của Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Mình sẽ đi hay là chấp nhận sai?
- Ngọc Hoa, bạn bình tĩnh lại đi, mình thật sự không biết mình có gì đáng để bạn yêu mình như vậy. Nhưng mà, nhưng mà mọi việc có chút quá đột nhiên, hơn nữa trong lòng mình đã có hình bóng của một người con gái khác, mình thật sự không thể tiếp nhận tình cảm này của bạn.
- Không, không, anh đừng nói. Tại sao, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?
Phạm Ngọc Hoa gào khóc, cô cũng đã thay đổi cách xưng hô với hắn.
- Là anh cho cuộc đời em một mục tiêu phấn đấu, nhưng khi em đạt tới anh lại đi. Ngay lúc em tưởng rằng có thể quên được anh, anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt em, một lần nữa cho em hy vọng, nhưng bây giờ anh lại tàn nhẫn nói cho em biết trong lòng anh đã có một người con gái. Cố gắng bao năm qua của em, phấn đấu trong bao năm qua của em đều uổng phí, anh bảo em có thể bình tĩnh được sao?
Nhìn Phạm Ngọc Hoa vùi đầu vào ghế khóc thảm thiết, Hứa Lập thật sự không còn biết nói gì. Hắn không dám đi lên khuyên, hắn sợ Phạm Ngọc Hoa càng lún càng sâu, càng về sau càng không ổn. Hứa Lập thở dài một tiếng.
- Ngọc Hoa, đây chỉ có thể nói là ông trời trêu đùa chúng ta, bạn tự bảo trọng, chú ý giữ gìn sức khỏe, mình phải đi.
Hứa Lập nói xong đi tới trước cửa, đi giầy chuẩn bị về.
Nhưng nếu yêu cô thì sao? Từ lúc mình về Giang Ninh đến nay mới gặp Phạm Ngọc Hoa tổng cộng có bốn lần, như vậy hai người sao có thể yêu nhau được, có chăng cũng chỉ là tình bạn bình thường mà thôi. Để mình thoáng cái yêu cô căn bản không có khả năng. Thứ hai nếu như mình thật sự yêu Phạm Ngọc Hoa, vậy sau này đối với Lữ Tĩnh mình sẽ nên như thế nào? Chẳng lẽ bắt đầu từ bây giờ mình chỉ có thể hoàn toàn quên Lữ Tĩnh ư? Không, mình thà rằng không làm quan, không báo thù gì cũng quyết không thể nào quên Lữ Tĩnh. Nếu như nhất định bắt Hứa Lập phải lựa chọn, Hứa Lập chỉ có thể chọn rời đi chứ không thể quên đi Lữ Tĩnh.
Cũng không chờ Hứa Lập tỏ thái độ, Phạm Ngọc Hoa đã mở miệng nói.
- Hứa Lập, bạn biết không, lúc còn học cấp ba mỗi lần thi bạn đều đạt giải nhất, người cũng đẹp trai, không biết bao cô gái coi bạn như Hoàng tử trong mơ.
Nghe Phạm Ngọc Hoa nhắc đến những năm học cấp ba, Hứa Lập không khỏi nở nụ cười. Mặc dù ba năm học cấp ba như vậy chủ yếu hàng ngày là học nhưng quan hệ bạn bè khi đó rất đơn giản, ngoài việc học ra cũng không có gì phải suy nghĩ. Có thể nói đây là ba năm hạnh phúc nhất trong ký ức của Hứa Lập.
- Vậy còn bạn?
Hứa Lập thuận miệng nói. Chẳng qua nói xong Hứa Lập lại hối hận, mình nếu đã quyết định không thể yêu Phạm Ngọc Hoa, không thể nhận tình cảm này của Phạm Ngọc Hoa thì sao có thể hỏi câu ngu ngốc như vậy được chứ? Vậy không phải là làm người ta hiểu lầm sao?
Quả nhiên Phạm Ngọc Hoa nghe xong liền đỏ mặt ngay, cô xấu hổ.
- Đáng ghét.
Đôi mắt Phạm Ngọc Hoa lại mở to nhìn Hứa Lập, Hứa Lập có thể từ trong cặp mắt trong suốt kia của cô mà tìm ra được câu trả lời. Ngay lúc đó Phạm Ngọc Hoa như đang mộng du, cô nhẹ nhàng nói.
- Hứa Lập, bạn còn nhớ năm lớp 10 tổ chức liên hoan không? Bạn hát bài “Thủy thủ”, mình đến bây giờ vẫn còn nhớ từng từ của bài đó.
Nói xong Phạm Ngọc Hoa nhẹ giọng ngâm nga.
- Lúc nửa tỉnh nửa mê phảng phất như nghe được thủy thủ nói, hắn nói: Chút đau đớn trong mưa gió có đáng gì, lau khô lệ, không phải sợ, ít nhất chúng ta vẫn đang trong mộng; hắn nói chút đau đớn trong mưa gió có đáng gì, lau khô lệ, không cần hỏi tại sao ….
Hứa Lập nghe theo rồi cũng không tự giác hát theo. Năm đó lúc còn học cấp ba Hứa Lập quả thật rất thích bài hát này bởi vì ca từ quá cuốn hút, kích thích người nghe. Nhưng hắn không ngờ hôm nay Phạm Ngọc Hoa vẫn còn nhớ lời bài hát này.
Hát hết bài, Phạm Ngọc Hoa mới nói tiếp.
- Bạn biết không năm đó bởi vì bố mình không làm ở huyện mà mẹ mình bận cũng rất ít lo cho mình, vì thế thành tích học của mình không được tốt. Mình có thể vào được trường chuyên của huyện tất cả dựa vào quan hệ của bố nên mình mới vào được. Chứ nếu với thành tích thi hết cấp hai của mình đừng nói là trường chuyên mà là trường bình thường cũng chỉ sợ không vào được. Mình vốn không muốn đi học nữa, mình không muốn mỗi lần mình thi đều xếp hạng cuối cùng rồi thành trò cười của mọi người. Nhưng bố mình lại đẩy mình vào trường chuyên, kỳ một năm đó mình mỗi ngày đều rất chán nản, thậm chí không thèm đọc sách, lúc thi học kỳ mình cũng không tham gia. Giáo viên ở trường vì nể mặt bố nên cũng không dám nói gì mình, cứ mặc mình muốn làm gì thì làm. Mãi đến buổi liên hoan đó mình thấy bạn đứng trên sân khấu hát bài hát đó, bạn biết cảm giác bị điện giật là như thế nào không? Mình lúc ấy liền có cảm giác bị điện giật này. Mình không biết nên nói như thế nào nữa nhưng mình phát hiện mình thích bạn, một cảm giác thích không thể nào lý giải được.
Hứa Lập đã sống qua hai đời, đời trước còn sống trong thời đại công nghệ cao, trên mạng có đủ kiến thức, mạng có định nghĩa là chỉ có điều anh không biết, không có điều anh không tìm được. Đối với loại tình cảm đó của Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập chỉ có thể kết luận là một cô bé mới dậy thì vẫn còn mông lung về tình yêu, một khi gặp được một bạn trai xuất sắc sẽ phát sinh tình cảm.
Hắn chỉ nghe thấy Phạm Ngọc Hoa tiếp tục nói như mộng du.
- Chỉ là mình cảm thấy khoảng cách giữa mình và bạn xa như vậy, nó làm mình thậm chí có cảm giác không dám lộ mặt ra gặp bạn, mình chỉ có thể coi bạn như một giấc mộng trong lòng mà thôi. Vì có thể kéo gần khoảng cách với bạn, bắt đầu từ ngày đó mình bảo mẹ tìm một gia sư riêng đến tận nhà dạy mình, bắt đầu dạy lại cho mình kiến thức từ lớp một. Trong suốt ba năm học đó cũng là ba năm mình liều mạng học, rốt cuộc trong đợt thi đại học mình đã thi vào được một trường, mặc dù không phải là trường hàng hiệu nhưng cũng coi như là kéo gần một bước tới lại gần bạn.
Hứa Lập nằm mơ cũng không nghĩ tới từ hồi học cấp ba đã có một cô gái xinh đẹp như thế này đã yêu thầm mình đến thế, hơn nữa yêu sâu như vậy. Nỗi khổ tâm này …
- Nhưng đến khi mình nhận được giấy báo trúng tuyển lại nghe nói bạn thi đỗ trường đại học Bắc Kinh, mình tưởng rằng sau này hai chúng ta không còn cơ hội gặp mặt. Vì dù sao sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh sao có thể quay về nơi nhỏ bé như huyện Giang Ninh này chứ. Bạn biết không, buổi sáng hôm đó mình nhìn thấy bóng bạn trên đường, mình thậm chí không kịp có suy nghĩ gì đã gọi ra tên của bạn. Gọi xong mình lại hối hận vì không biết có phải là bạn hay không. Mà khi bạn quay đầu lại, bạn biết không lúc đó trái tim của mình như sắp nhảy ra ngoài. Trong lòng mình tự nhủ lần này nhất định không thể để bạn đi qua khỏi tầm mắt mình, nhất định không thể.
Phạm Ngọc Hoa nói với giọng rất kiên quyết, mặc dù mắt ngấn lệ nhưng đôi tay đã nắm chặt lại.
Nghe tâm sự của Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Mình sẽ đi hay là chấp nhận sai?
- Ngọc Hoa, bạn bình tĩnh lại đi, mình thật sự không biết mình có gì đáng để bạn yêu mình như vậy. Nhưng mà, nhưng mà mọi việc có chút quá đột nhiên, hơn nữa trong lòng mình đã có hình bóng của một người con gái khác, mình thật sự không thể tiếp nhận tình cảm này của bạn.
- Không, không, anh đừng nói. Tại sao, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?
Phạm Ngọc Hoa gào khóc, cô cũng đã thay đổi cách xưng hô với hắn.
- Là anh cho cuộc đời em một mục tiêu phấn đấu, nhưng khi em đạt tới anh lại đi. Ngay lúc em tưởng rằng có thể quên được anh, anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt em, một lần nữa cho em hy vọng, nhưng bây giờ anh lại tàn nhẫn nói cho em biết trong lòng anh đã có một người con gái. Cố gắng bao năm qua của em, phấn đấu trong bao năm qua của em đều uổng phí, anh bảo em có thể bình tĩnh được sao?
Nhìn Phạm Ngọc Hoa vùi đầu vào ghế khóc thảm thiết, Hứa Lập thật sự không còn biết nói gì. Hắn không dám đi lên khuyên, hắn sợ Phạm Ngọc Hoa càng lún càng sâu, càng về sau càng không ổn. Hứa Lập thở dài một tiếng.
- Ngọc Hoa, đây chỉ có thể nói là ông trời trêu đùa chúng ta, bạn tự bảo trọng, chú ý giữ gìn sức khỏe, mình phải đi.
Hứa Lập nói xong đi tới trước cửa, đi giầy chuẩn bị về.