Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 592
Buông điện thoại, Hứa Lập suy nghĩ rất nhiều. Hắn vốn muốn làm gì đó ai ngờ đám người Anh Phàm cứ gây khó dễ mình. Mặc dù trong này cũng có nguyên nhân là do Mã Tuấn Tùng nhưng mình cũng không thể ngồi im chờ người khác được. Nhưng mình nếu đến từng bộ thì có khi còn phản tác dụng, không có tác dụng gì cả. Có đám người Anh Phàm cùng Cái Trường Thông ở đó, mình nhất định sẽ bị từ chối không được gặp lãnh đạo các bộ.
Suy nghĩ một lát Hứa Lập đành lấy điện thoại gọi cho Tiếu Lợi Phi. Hôm nay trong số người mình quen biết, người có thể nói được với trên bộ ngành trung ương chỉ có mình Tiếu Lợi Phi mà thôi. Về phần các người bạn làm quen mấy ngày qua nhiều nhất chỉ là cấp giám đốc sở, hơn nữa mình mới quen cũng không tiện nhờ bọn họ giúp mình.
Tiếu Lợi Phi nhận được điện của Hứa Lập, y không hề ngạc nhiên. Hơn nữa không đợi Hứa Lập mở miệng, Tiếu Lợi Phi đã nói:
- Có phải gặp vấn đề khó khăn gì không? Tôi mấy ngày nay ở phía nam đã nghe nói có người muốn cho cậu một bài học. Chẳng qua cậu yên tâm chiều nay tôi về Bắc Kinh, tối hẹn mấy người bạn. Chỉ cần bọn họ mở miệng là không có vấn đề gì cả.
Mấy năm trôi qua Tiếu Lợi Phi đã thay đổi hẳn. Từ khi có tiền trong tay, cấp bậc của Tiếu Lợi Phi cũng được nâng cao không ít. Y không còn tới mấy quán bar như trước đây nhiều nữa mà chen vào vòng tròn quyền quý ở Bắc Kinh, cũng hiểu được nghe giao hưởng, uống rượu vang Pháp, ăn bò bít tết, mùa đông sang Thụy Sĩ trượt tuyết, mùa hè đi Hawaii nghỉ hè.
Đám bạn của Tiếu Lợi Phi một phần cũng nể mặt ông bố hắn, phần khác là vì trong tay Tiếu Lợi Phi có tiền. Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, càng huống chi tiền trong tay Tiếu Lợi Phi là sạch sẽ, bản thân hắn không làm việc phi pháp gì nên quan hệ với Tiếu Lợi Phi cũng có thể yên tâm. Hơn nữa có tập đoàn Huệ Tân thì hàng năm các hạng mục có đến mấy chục, nhiều lên tới cả trăm. Chỉ cần có quan hệ tốt với Tiếu Lợi Phi thì cũng tương đương tìm được con gà mái đẻ trứng vàng, chỉ cần lên được chuyến xe này là có thể thu vào một vài triệu. Bây giờ Tiếu Lợi Phi rất có tiếng ở Bắc Kinh cho nên hắn mới dám nói mình sẽ giải quyết được khó khăn cho Hứa Lập.
Bỏ điện thoại, Hứa Lập thở dài một tiếng. Mình quan hệ với Tiếu Lợi Phi không uổng. Lúc này hắn có thể đứng ra giúp là đủ rồi.
Hơn 4h chiều Tiếu Lợi Phi gọi lại cho Hứa Lập, hẹn hắn tối nay 7h đến Hạ Phỉ hội quán rồi giới thiệu mấy người bạn cho Hứa Lập.
Hứa Lập mặc dù đến Bắc Kinh đã một thời gian nhưng lần đầu nghe nói tới Hạ Phỉ hội quán. Mặc dù Tiếu Lợi Phi nói địa chỉ Hạ Phỉ hội quán cho hắn nhưng Hứa Lập vẫn gọi Phó Nguyệt tới để hỏi xem Hạ Phỉ hội quán là như thế nào.
Phó Nguyệt nghe Hứa Lập nhắc tới Hạ Phỉ hội quán liền vội vàng kêu lớn:
- Hạ Phỉ hội quán, chủ nhiệm, anh nghe ai nói tới nơi này.
- Một người bạn hẹn tôi tối tới đó, sao, Hạ Phỉ hội quán này không đi được ư?
Hứa Lập từ khi biết Phó Nguyệt đúng là ít khi thấy Phó Nguyệt giật mình như vậy. Hắn nhíu mày, chẳng lẽ Hạ Phỉ hội quán này là nơi dâm ô, không thể tới?
Phó Nguyệt nghe Hứa Lập có bạn mời tới Hạ Phỉ hội quán, cô ả đánh giá Hứa Lập cao hơn đôi chút.
- Đi được, đương nhiên là đi được, đó là nơi tốt đấy.
- Hoàn cảnh ở đó thế nào? Cấp bậc có đủ không? Tôi còn hẹn mấy người bạn quan trọng, ở đấy có thể làm bọn họ hài lòng không?
Hứa Lập đương nhiên biết tối nay Tiếu Lợi Phi giới thiệu bạn ình đều là người có thế lực, hắn sợ đắc tội đối phương.
- Ở đó mà không đủ sang trọng thì ở cả Bắc Kinh không tìm được một nơi nào hơn.
Phó Nguyệt thở dài nói.
- Chẳng qua chủ nhiệm Hứa, bạn của anh có thể tin được không? Hạ Phỉ hội quán nổi tiếng là nơi đốt tiền ở Bắc Kinh, nếu chỉ dựa vào tài chính của văn phòng Bắc Kinh chúng ta thì dù một năm đến một lần cũng khó khăn. Anh đừng để bị bạn lừa mình trả tiền đó.
- Yên tâm, đó là bạn thân của tôi. Lại nói lần này do y mời khách, tôi chỉ đi theo tăng thêm kiến thức mà thôi. Chị đã tới đó chưa? Kể chi tiết cho tôi xem.
Hứa Lập nghe thấy Hạ Phỉ hội quán này có chi phí đắt thì cũng yên tâm. Gì không có chứ tiền Hứa Lập có nhiều. Mấy chiếc thẻ trong ví hắn ít nhất cũng có tiền triệu.
- Tôi đến đó một lần. Lần đó tôi theo một người bạn tới đấy mà mở rộng tầm mắt. Nghe bạn tôi nói Hạ Phỉ hội quán này hàng năm chỉ riêng tiền phí hội viên bình thường đã lên tới vài trăm ngàn, bên trên còn có thẻ bạc, thẻ vàng, thẻ kim cương, phí hàng năm cũng tăng lên. Thẻ vàng hàng năm nộp phí mấy triệu, về phần thẻ kim cương thì ngay cả nhân viên phục vụ ở hội quán cũng không được gặp qua, nghe nói từ lúc Hạ Phỉ hội quán thành lập tức nay có không đến 10 thẻ loại này được phát ra. Ôi, tôi nếu có tiền nhiều như vậy thì còn làm hội viên làm gì, tôi đã sớm về nhà hưởng phúc rồi.
Phó Nguyệt thở dài nói.
Hứa Lập không quá thích mấy nơi tiêu xài xa xỉ như vậy. Hắn mặc dù có tiền nhưng có tiền không phải là tiêu xài phung phí nếu không dù là phú ông có vài trăm triệu chỉ riêng tiền phí hội viên thì tài sản của hắn cũng chỉ duy trì được chục năm.
- Mấy nơi này không phải là nơi mà những người chúng ta có thể đi vào được.
- Đúng rồi.
Phó Nguyệt gật đầu đồng ý nói:
- Lần đó tôi theo bạn đến hội quán và nghe hắn nói người bình thường dù có tiền cũng không vào được, phải là người có địa vị nhất định mới có thể xin thành hội viên. Hôm đó chúng tôi chỉ có bốn người mà ăn một bữa đã hết 36 ngàn. Bàn ăn chỉ có một chai rượu, vài món ăn, về phần bàn ăn sang trọng nhất phải tới hàng trăm ngàn.
Hứa Lập nghe Phó Nguyệt giới thiệu thì cũng có chút ấn tượng về Hạ Phỉ hội quán. Chẳng qua hắn có ấn tượng không tốt, nơi xa hoa như vậy Hứa Lập cảm thấy căn bản là lãng phí, lần này nếu không cần thì Hứa Lập đã không thèm tới đó.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng hiện qua rồi biến mất, hôm nay hắn gặp người sẽ giúp mình qua cửa ải khó khăn cơ mà.
Thôi Lâm lái xe rời khỏi văn phòng Bắc Kinh, tiến vào vành đai ba, Hứa Lập liền nhận được điện của Tiếu Lợi Phi nói hắn đang đợi ở đằng trước, lát nữa thấy xe của hắn thì xe Hứa Lập đi theo là được nếu không sợ rằng không vào Hạ Phỉ hội quán được.
Hứa Lập vì công việc cũng đành phải nghe theo, dù Hạ Phỉ hội quán là đầm rồng hang hổ hắn cũng phải vào. Xe đi thêm một đoạn hắn thấy xe của Tiếu Lợi Phi đang dừng ở ven đường. Nhìn thấy xe Hứa Lập đi tới, Tiếu Lợi Phi ấn còi, vài giây sau xe đạt tới tốc độ 160km. Cũng may kỹ thuật lái xe của Thôi Lâm cao nên mới không bị bỏ xa. Nhưng dù như vậy Thôi Lâm vẫn oán giận:
- Chủ nhiệm Hứa, mai chúng ta đổi xe khác đi, xe Audi ở tỉnh còn được chứ ở Bắc Kinh này thì không ai coi ra gì cả.
Suy nghĩ một lát Hứa Lập đành lấy điện thoại gọi cho Tiếu Lợi Phi. Hôm nay trong số người mình quen biết, người có thể nói được với trên bộ ngành trung ương chỉ có mình Tiếu Lợi Phi mà thôi. Về phần các người bạn làm quen mấy ngày qua nhiều nhất chỉ là cấp giám đốc sở, hơn nữa mình mới quen cũng không tiện nhờ bọn họ giúp mình.
Tiếu Lợi Phi nhận được điện của Hứa Lập, y không hề ngạc nhiên. Hơn nữa không đợi Hứa Lập mở miệng, Tiếu Lợi Phi đã nói:
- Có phải gặp vấn đề khó khăn gì không? Tôi mấy ngày nay ở phía nam đã nghe nói có người muốn cho cậu một bài học. Chẳng qua cậu yên tâm chiều nay tôi về Bắc Kinh, tối hẹn mấy người bạn. Chỉ cần bọn họ mở miệng là không có vấn đề gì cả.
Mấy năm trôi qua Tiếu Lợi Phi đã thay đổi hẳn. Từ khi có tiền trong tay, cấp bậc của Tiếu Lợi Phi cũng được nâng cao không ít. Y không còn tới mấy quán bar như trước đây nhiều nữa mà chen vào vòng tròn quyền quý ở Bắc Kinh, cũng hiểu được nghe giao hưởng, uống rượu vang Pháp, ăn bò bít tết, mùa đông sang Thụy Sĩ trượt tuyết, mùa hè đi Hawaii nghỉ hè.
Đám bạn của Tiếu Lợi Phi một phần cũng nể mặt ông bố hắn, phần khác là vì trong tay Tiếu Lợi Phi có tiền. Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, càng huống chi tiền trong tay Tiếu Lợi Phi là sạch sẽ, bản thân hắn không làm việc phi pháp gì nên quan hệ với Tiếu Lợi Phi cũng có thể yên tâm. Hơn nữa có tập đoàn Huệ Tân thì hàng năm các hạng mục có đến mấy chục, nhiều lên tới cả trăm. Chỉ cần có quan hệ tốt với Tiếu Lợi Phi thì cũng tương đương tìm được con gà mái đẻ trứng vàng, chỉ cần lên được chuyến xe này là có thể thu vào một vài triệu. Bây giờ Tiếu Lợi Phi rất có tiếng ở Bắc Kinh cho nên hắn mới dám nói mình sẽ giải quyết được khó khăn cho Hứa Lập.
Bỏ điện thoại, Hứa Lập thở dài một tiếng. Mình quan hệ với Tiếu Lợi Phi không uổng. Lúc này hắn có thể đứng ra giúp là đủ rồi.
Hơn 4h chiều Tiếu Lợi Phi gọi lại cho Hứa Lập, hẹn hắn tối nay 7h đến Hạ Phỉ hội quán rồi giới thiệu mấy người bạn cho Hứa Lập.
Hứa Lập mặc dù đến Bắc Kinh đã một thời gian nhưng lần đầu nghe nói tới Hạ Phỉ hội quán. Mặc dù Tiếu Lợi Phi nói địa chỉ Hạ Phỉ hội quán cho hắn nhưng Hứa Lập vẫn gọi Phó Nguyệt tới để hỏi xem Hạ Phỉ hội quán là như thế nào.
Phó Nguyệt nghe Hứa Lập nhắc tới Hạ Phỉ hội quán liền vội vàng kêu lớn:
- Hạ Phỉ hội quán, chủ nhiệm, anh nghe ai nói tới nơi này.
- Một người bạn hẹn tôi tối tới đó, sao, Hạ Phỉ hội quán này không đi được ư?
Hứa Lập từ khi biết Phó Nguyệt đúng là ít khi thấy Phó Nguyệt giật mình như vậy. Hắn nhíu mày, chẳng lẽ Hạ Phỉ hội quán này là nơi dâm ô, không thể tới?
Phó Nguyệt nghe Hứa Lập có bạn mời tới Hạ Phỉ hội quán, cô ả đánh giá Hứa Lập cao hơn đôi chút.
- Đi được, đương nhiên là đi được, đó là nơi tốt đấy.
- Hoàn cảnh ở đó thế nào? Cấp bậc có đủ không? Tôi còn hẹn mấy người bạn quan trọng, ở đấy có thể làm bọn họ hài lòng không?
Hứa Lập đương nhiên biết tối nay Tiếu Lợi Phi giới thiệu bạn ình đều là người có thế lực, hắn sợ đắc tội đối phương.
- Ở đó mà không đủ sang trọng thì ở cả Bắc Kinh không tìm được một nơi nào hơn.
Phó Nguyệt thở dài nói.
- Chẳng qua chủ nhiệm Hứa, bạn của anh có thể tin được không? Hạ Phỉ hội quán nổi tiếng là nơi đốt tiền ở Bắc Kinh, nếu chỉ dựa vào tài chính của văn phòng Bắc Kinh chúng ta thì dù một năm đến một lần cũng khó khăn. Anh đừng để bị bạn lừa mình trả tiền đó.
- Yên tâm, đó là bạn thân của tôi. Lại nói lần này do y mời khách, tôi chỉ đi theo tăng thêm kiến thức mà thôi. Chị đã tới đó chưa? Kể chi tiết cho tôi xem.
Hứa Lập nghe thấy Hạ Phỉ hội quán này có chi phí đắt thì cũng yên tâm. Gì không có chứ tiền Hứa Lập có nhiều. Mấy chiếc thẻ trong ví hắn ít nhất cũng có tiền triệu.
- Tôi đến đó một lần. Lần đó tôi theo một người bạn tới đấy mà mở rộng tầm mắt. Nghe bạn tôi nói Hạ Phỉ hội quán này hàng năm chỉ riêng tiền phí hội viên bình thường đã lên tới vài trăm ngàn, bên trên còn có thẻ bạc, thẻ vàng, thẻ kim cương, phí hàng năm cũng tăng lên. Thẻ vàng hàng năm nộp phí mấy triệu, về phần thẻ kim cương thì ngay cả nhân viên phục vụ ở hội quán cũng không được gặp qua, nghe nói từ lúc Hạ Phỉ hội quán thành lập tức nay có không đến 10 thẻ loại này được phát ra. Ôi, tôi nếu có tiền nhiều như vậy thì còn làm hội viên làm gì, tôi đã sớm về nhà hưởng phúc rồi.
Phó Nguyệt thở dài nói.
Hứa Lập không quá thích mấy nơi tiêu xài xa xỉ như vậy. Hắn mặc dù có tiền nhưng có tiền không phải là tiêu xài phung phí nếu không dù là phú ông có vài trăm triệu chỉ riêng tiền phí hội viên thì tài sản của hắn cũng chỉ duy trì được chục năm.
- Mấy nơi này không phải là nơi mà những người chúng ta có thể đi vào được.
- Đúng rồi.
Phó Nguyệt gật đầu đồng ý nói:
- Lần đó tôi theo bạn đến hội quán và nghe hắn nói người bình thường dù có tiền cũng không vào được, phải là người có địa vị nhất định mới có thể xin thành hội viên. Hôm đó chúng tôi chỉ có bốn người mà ăn một bữa đã hết 36 ngàn. Bàn ăn chỉ có một chai rượu, vài món ăn, về phần bàn ăn sang trọng nhất phải tới hàng trăm ngàn.
Hứa Lập nghe Phó Nguyệt giới thiệu thì cũng có chút ấn tượng về Hạ Phỉ hội quán. Chẳng qua hắn có ấn tượng không tốt, nơi xa hoa như vậy Hứa Lập cảm thấy căn bản là lãng phí, lần này nếu không cần thì Hứa Lập đã không thèm tới đó.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng hiện qua rồi biến mất, hôm nay hắn gặp người sẽ giúp mình qua cửa ải khó khăn cơ mà.
Thôi Lâm lái xe rời khỏi văn phòng Bắc Kinh, tiến vào vành đai ba, Hứa Lập liền nhận được điện của Tiếu Lợi Phi nói hắn đang đợi ở đằng trước, lát nữa thấy xe của hắn thì xe Hứa Lập đi theo là được nếu không sợ rằng không vào Hạ Phỉ hội quán được.
Hứa Lập vì công việc cũng đành phải nghe theo, dù Hạ Phỉ hội quán là đầm rồng hang hổ hắn cũng phải vào. Xe đi thêm một đoạn hắn thấy xe của Tiếu Lợi Phi đang dừng ở ven đường. Nhìn thấy xe Hứa Lập đi tới, Tiếu Lợi Phi ấn còi, vài giây sau xe đạt tới tốc độ 160km. Cũng may kỹ thuật lái xe của Thôi Lâm cao nên mới không bị bỏ xa. Nhưng dù như vậy Thôi Lâm vẫn oán giận:
- Chủ nhiệm Hứa, mai chúng ta đổi xe khác đi, xe Audi ở tỉnh còn được chứ ở Bắc Kinh này thì không ai coi ra gì cả.