Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 594
Hứa Lập đi theo hai người kia vào trong, hắn rõ ràng cảm nhận được vẻ xa hoa xen lẫn cổ điển ở Hạ Phỉ hội quán này. Hai bên là những ngọn đèn treo trên tường hơn nữa trong hành lang nhỏ này cứ cách năm bước lại có một cô em mặc váy màu xanh da trời đứng đơi. Thấy Tiếu Lợi Phi cùng mình các cô liền cúi đầu chào theo đúng tiêu chuẩn nghi lễ cổ đại. Càng làm người ta ngạc nhiên đó là nhan sắc các cô ả nếu đưa ra ngoài nếu có người giúp tuyệt đối sẽ thành ngôi sao.
Hứa Lập đi theo Tiếu Lợi Phi và Tề tỷ lên bậc thang, cô em đứng ở trên bậc thang lại đứng đó chào. Giọng nói ngọt ngào và lời chúc tụng không khỏi khiến Hứa Lập vui vẻ.
- Khang Thiếu, Hồng thiếu, Lương thiếu đến chưa vậy?
Tiếu Lợi Phi cuối cùng cũng hỏi chuyện nghiêm chỉnh.
- Đã tới rồi hơn nữa hôm nay còn gọi bữa tiệc ba sao, không biết hôm nay là ai mời khách các vị, nhất định sẽ tốn tiền đây.
Tề tỷ nhỏ giọng nói với Tiếu Lợi Phi.
- Còn có thể là ai chứ, nếu làm ấy tên kia tự bỏ tiền ra thì tiệc một sao đã tốt rồi, bọn họ hôm nay muốn bắt dê béo đây.
Tiếu Lợi Phi có chút tức giận nói.
Ăn ở Hạ Phỉ hội quán này cũng chia ra cấp bậc, bữa tiệc bình thường cũng là mấy ngàn mỗi người. Lên trên nữa là bữa tiệc từ một sao tới năm sao, đồng thời trong đó cũng chia ra nhiều loại tiệc theo các món như thịt rừng, hải sản, thịt chim …
Bữa tiệc một sao bình quân mỗi người là trên 10 ngàn, hai sao bình quân từ 20 đến 50 ngàn; ba sao ít nhất biểu quyết mỗi người là từ 50 đến 100 ngàn, bốn sao từ 100 đến 200 ngàn, năm sao là từ 200 đến 500 ngàn. Hơn nữa ở đây còn không tính tới tiệc chí tôn có giá tám trăm tám mươi tám ngàn ở Hạ Phỉ hội quán.
Nhưng tiệc chí tôn này không phải muốn ăn là ăn được, ít nhất phải đặt trước nửa tháng. Các nguyên liệu của bữa tiệc đều là các loại tốt nhất trên thế giới, sau khi tính toán thời gian rồi vận chuyển về Bắc Kinh qua đường hàng không. Ví dụ như một nguyên liệu tương đối bình thường trong đó là thịt cá voi chẳng hạn thì phải liên lạc với đội thuyền đi săn cá voi để bọn họ bắt cá voi một ngày trước khi bữa tiệc diễn ra sau đó cắt lấy miếng thịt tươi ngon nhất trên người con cá và dùng trực thăng vận chuyển đến sân bay gần đó và thông qua máy bay vận chuyển tới Bắc Kinh. Thịt cá voi từ lúc giết tới khi đưa tới tay đầu bếp không được vượt quá 12 tiếng, vẫn giữ được nguyên hương vị, độ tươi mát. Bởi vậy có thể thấy bữa tiệc đắt như vậy cũng không phải là lừa người, chỉ riêng tiền vận chuyển đã không hề thấp rồi.
- Thôi, bọn họ tới là tốt rồi, tìm bọn họ làm việc giúp mình cũng không thể keo kiệt được.
Tiếu Lợi Phi bây giờ dù như thế nào cũng có tới trăm triệu, vài trăm ngàn hắn không quá đau lòng. Lại nói hắn cũng rõ chỉ cần giúp được Hứa Lập, Hứa Lập còn có thể bạc đãi mình sao? Đầu tư vài trăm ngàn tiền lãi ít nhất là hàng triệu, lãi gấp chục lần như vậy mình còn phải than oán ư?
Lúc này Hứa Lập ở bên đột nhiên nói xen vào:
- Tề tỷ, tôi bên ngoài có một lái xe, bây giờ y đang ở sảnh đợi chúng tôi. Lát phiền chị bố trí một phòng cho y và đưa một phần đồ ăn theo tiêu chuẩn của chúng tôi.
- Lái xe?
Tề tỷ mặc dù đã ở Hạ Phỉ hội quán gần chục năm, gặp qua nhiều người kỳ lạ nhưng vẫn phải trợn mắt há mồm với yêu cầu của Hứa Lập, cô ả không hiểu nổi.
Bình thường người dẫn theo lái xe tới hội quán là rất ít, dù sao tới đây là hưởng lạc, dẫn theo lái xe phiền phức không nói, nếu không phải tâm phúc để lái xe nói ra không phải gây sóng gió trong nhà ư? Mà người dẫn theo lái xe cũng đều muốn để lái xe trên xe, không cho hắn xuống xe, người có lòng tốt thì bảo lái xe mua trước vài chai nước, đồ ăn sẵn ngồi trong xe mà ăn. Tề tỷ ở đây nhiều năm gặp người rộng lượng nhất cũng chỉ cho lái xe phần ăn vài ngàn tệ. Nhưng hôm nay Hứa Lập vừa mở miệng đã là một phần bữa ăn cấp ba sao có gái 60, 70 ngàn bảo sao không làm Tề tỷ giật mình.
Tiếu Lợi Phi mới đầu còn sửng sốt nhưng hắn biết Hứa Lập không thiếu nhất chính là tiền, mà với thái độ của Hứa Lập với người bên cạnh mình thì làm thế cũng là rất bình thường.
- Tề tỷ, lát đừng quên mang một phần cho vị lái xe kia.
Tiếu Lợi Phi ôm Tề tỷ tiếp tục đi tới.
Tề tỷ từ lúc thấy Hứa Lập còn tưởng Hứa Lập chỉ là kẻ đi theo Tiếu Lợi Phi mà thôi, nhưng người có thể cùng Tiếu Lợi Phi đến đây nhất định là thân tín. Nhưng câu nói vừa rồi của Hứa Lập mới làm Tề tỷ cảm thấy hôm nay mình nhìn nhầm. Người có thể để lái xe ăn bữa ăn mấy chục ngàn thì không có bối cảnh sao được?
- Vâng, em sẽ bảo nhân viên chiêu đãi người kia.
Tề tỷ cười nói.
Đi được khoảng trăm mét cuối cùng đến một cánh cửa, có hai cô em đứng ở cửa đẩy màn ra ọi người và đồng thanh nói chào mừng.
Còn chưa vào trong Hứa Lập đã thấy làn khí nóng ập ra. Vừa vào cửa lại như tiến vào một nơi hoàn toàn khác, không nhìn thấy cảnh bên ngoài, đi vòng qua vài tấm tranh mới có thể thấy được cảnh ở bên trong. Phía sau những tấm tranh là một khu có diện tích không quá lớn trồng đủ các loại hoa, quả nhiên không hổ được dọi là Thưởng Phương hiên, chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hương. Phía sau vườn hoa là một kiến trúc bằng gỗ nhưng cửa đóng chặt không thấy cảnh bên trong.
Mà bốn phía xung quanh Thưởng Phương hiên có bốn cô em mặc đồng phục khác với các em ở hành lang vừa nãy. Mấy em này mặc quần áo đời đường, áo màu tím, váy màu trắng, bên trong có áo màu đỏ, các cô này không mặc đồ lót khiến mọi cử động đều có thể làm lộ những vùng bí ẩn. Thấy Tiếu Lợi Phi, Hứa Lập tiến vào bốn cô lập tức tiến lên phân biệt phục vụ hai người, thay đồ cho hai người. Động tác rất thành thạo, Hứa Lập thậm chí có thể cảm nhận được các cô ả còn cố ý dùng ngực chạm vào tay mình.
Tề tỷ đưa Tiếu Lợi Phi và Hứa Lập vào trong liền cáo từ.
- Tiếu thiếu, ba vị thiếu gia kia đã chờ ở trong, tôi xin đi trước, có việc cứ gọi tôi.
Nói xong Tề tỷ còn nháy mắt đưa tình với Tiếu Lợi Phi sau đó mới rời đi.
Tiếu Lợi Phi gật đầu kéo Hứa Lập đi vào trong. Vừa bước lên bậc thang là có mùi hoa và mùi gỗ tùng đập vào mặt.
Hứa Lập đi theo Tiếu Lợi Phi và Tề tỷ lên bậc thang, cô em đứng ở trên bậc thang lại đứng đó chào. Giọng nói ngọt ngào và lời chúc tụng không khỏi khiến Hứa Lập vui vẻ.
- Khang Thiếu, Hồng thiếu, Lương thiếu đến chưa vậy?
Tiếu Lợi Phi cuối cùng cũng hỏi chuyện nghiêm chỉnh.
- Đã tới rồi hơn nữa hôm nay còn gọi bữa tiệc ba sao, không biết hôm nay là ai mời khách các vị, nhất định sẽ tốn tiền đây.
Tề tỷ nhỏ giọng nói với Tiếu Lợi Phi.
- Còn có thể là ai chứ, nếu làm ấy tên kia tự bỏ tiền ra thì tiệc một sao đã tốt rồi, bọn họ hôm nay muốn bắt dê béo đây.
Tiếu Lợi Phi có chút tức giận nói.
Ăn ở Hạ Phỉ hội quán này cũng chia ra cấp bậc, bữa tiệc bình thường cũng là mấy ngàn mỗi người. Lên trên nữa là bữa tiệc từ một sao tới năm sao, đồng thời trong đó cũng chia ra nhiều loại tiệc theo các món như thịt rừng, hải sản, thịt chim …
Bữa tiệc một sao bình quân mỗi người là trên 10 ngàn, hai sao bình quân từ 20 đến 50 ngàn; ba sao ít nhất biểu quyết mỗi người là từ 50 đến 100 ngàn, bốn sao từ 100 đến 200 ngàn, năm sao là từ 200 đến 500 ngàn. Hơn nữa ở đây còn không tính tới tiệc chí tôn có giá tám trăm tám mươi tám ngàn ở Hạ Phỉ hội quán.
Nhưng tiệc chí tôn này không phải muốn ăn là ăn được, ít nhất phải đặt trước nửa tháng. Các nguyên liệu của bữa tiệc đều là các loại tốt nhất trên thế giới, sau khi tính toán thời gian rồi vận chuyển về Bắc Kinh qua đường hàng không. Ví dụ như một nguyên liệu tương đối bình thường trong đó là thịt cá voi chẳng hạn thì phải liên lạc với đội thuyền đi săn cá voi để bọn họ bắt cá voi một ngày trước khi bữa tiệc diễn ra sau đó cắt lấy miếng thịt tươi ngon nhất trên người con cá và dùng trực thăng vận chuyển đến sân bay gần đó và thông qua máy bay vận chuyển tới Bắc Kinh. Thịt cá voi từ lúc giết tới khi đưa tới tay đầu bếp không được vượt quá 12 tiếng, vẫn giữ được nguyên hương vị, độ tươi mát. Bởi vậy có thể thấy bữa tiệc đắt như vậy cũng không phải là lừa người, chỉ riêng tiền vận chuyển đã không hề thấp rồi.
- Thôi, bọn họ tới là tốt rồi, tìm bọn họ làm việc giúp mình cũng không thể keo kiệt được.
Tiếu Lợi Phi bây giờ dù như thế nào cũng có tới trăm triệu, vài trăm ngàn hắn không quá đau lòng. Lại nói hắn cũng rõ chỉ cần giúp được Hứa Lập, Hứa Lập còn có thể bạc đãi mình sao? Đầu tư vài trăm ngàn tiền lãi ít nhất là hàng triệu, lãi gấp chục lần như vậy mình còn phải than oán ư?
Lúc này Hứa Lập ở bên đột nhiên nói xen vào:
- Tề tỷ, tôi bên ngoài có một lái xe, bây giờ y đang ở sảnh đợi chúng tôi. Lát phiền chị bố trí một phòng cho y và đưa một phần đồ ăn theo tiêu chuẩn của chúng tôi.
- Lái xe?
Tề tỷ mặc dù đã ở Hạ Phỉ hội quán gần chục năm, gặp qua nhiều người kỳ lạ nhưng vẫn phải trợn mắt há mồm với yêu cầu của Hứa Lập, cô ả không hiểu nổi.
Bình thường người dẫn theo lái xe tới hội quán là rất ít, dù sao tới đây là hưởng lạc, dẫn theo lái xe phiền phức không nói, nếu không phải tâm phúc để lái xe nói ra không phải gây sóng gió trong nhà ư? Mà người dẫn theo lái xe cũng đều muốn để lái xe trên xe, không cho hắn xuống xe, người có lòng tốt thì bảo lái xe mua trước vài chai nước, đồ ăn sẵn ngồi trong xe mà ăn. Tề tỷ ở đây nhiều năm gặp người rộng lượng nhất cũng chỉ cho lái xe phần ăn vài ngàn tệ. Nhưng hôm nay Hứa Lập vừa mở miệng đã là một phần bữa ăn cấp ba sao có gái 60, 70 ngàn bảo sao không làm Tề tỷ giật mình.
Tiếu Lợi Phi mới đầu còn sửng sốt nhưng hắn biết Hứa Lập không thiếu nhất chính là tiền, mà với thái độ của Hứa Lập với người bên cạnh mình thì làm thế cũng là rất bình thường.
- Tề tỷ, lát đừng quên mang một phần cho vị lái xe kia.
Tiếu Lợi Phi ôm Tề tỷ tiếp tục đi tới.
Tề tỷ từ lúc thấy Hứa Lập còn tưởng Hứa Lập chỉ là kẻ đi theo Tiếu Lợi Phi mà thôi, nhưng người có thể cùng Tiếu Lợi Phi đến đây nhất định là thân tín. Nhưng câu nói vừa rồi của Hứa Lập mới làm Tề tỷ cảm thấy hôm nay mình nhìn nhầm. Người có thể để lái xe ăn bữa ăn mấy chục ngàn thì không có bối cảnh sao được?
- Vâng, em sẽ bảo nhân viên chiêu đãi người kia.
Tề tỷ cười nói.
Đi được khoảng trăm mét cuối cùng đến một cánh cửa, có hai cô em đứng ở cửa đẩy màn ra ọi người và đồng thanh nói chào mừng.
Còn chưa vào trong Hứa Lập đã thấy làn khí nóng ập ra. Vừa vào cửa lại như tiến vào một nơi hoàn toàn khác, không nhìn thấy cảnh bên ngoài, đi vòng qua vài tấm tranh mới có thể thấy được cảnh ở bên trong. Phía sau những tấm tranh là một khu có diện tích không quá lớn trồng đủ các loại hoa, quả nhiên không hổ được dọi là Thưởng Phương hiên, chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hương. Phía sau vườn hoa là một kiến trúc bằng gỗ nhưng cửa đóng chặt không thấy cảnh bên trong.
Mà bốn phía xung quanh Thưởng Phương hiên có bốn cô em mặc đồng phục khác với các em ở hành lang vừa nãy. Mấy em này mặc quần áo đời đường, áo màu tím, váy màu trắng, bên trong có áo màu đỏ, các cô này không mặc đồ lót khiến mọi cử động đều có thể làm lộ những vùng bí ẩn. Thấy Tiếu Lợi Phi, Hứa Lập tiến vào bốn cô lập tức tiến lên phân biệt phục vụ hai người, thay đồ cho hai người. Động tác rất thành thạo, Hứa Lập thậm chí có thể cảm nhận được các cô ả còn cố ý dùng ngực chạm vào tay mình.
Tề tỷ đưa Tiếu Lợi Phi và Hứa Lập vào trong liền cáo từ.
- Tiếu thiếu, ba vị thiếu gia kia đã chờ ở trong, tôi xin đi trước, có việc cứ gọi tôi.
Nói xong Tề tỷ còn nháy mắt đưa tình với Tiếu Lợi Phi sau đó mới rời đi.
Tiếu Lợi Phi gật đầu kéo Hứa Lập đi vào trong. Vừa bước lên bậc thang là có mùi hoa và mùi gỗ tùng đập vào mặt.