Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 620
Không có cấp trên ra lệnh, lính biên phòng Triều Tiên không dám thả người, hai bên đứng trên cầu sắt tranh chấp lẫn nhau. Lính biên phòng Triều Tiên thấy La Thanh Thụ dám dẫn người lên định cướp người, tên đội trưởng vội vàng la lên.
- Không được thả người, mau đưa người về nước.
Hắn cũng biết nếu như bị La Thanh Thụ đoạt được người thì mình không thể ăn nói với lãnh đạo cấp trên.
Những người phụ nữ Triều Tiên bị lính biên phòng Triều Tiên áp giải từng bước đi về phía cột mốc biên giới; đám người La Thanh Thụ do xuất phát chậm nên còn cách một đoạn. Nhất là mấy người phụ nữ bị que sắt xỏ qua tay chỉ còn cách cột mốc hơn mười mét, ngoài ra còn có bốn lính biên phòng áp giải, chỉ cần vài bước nữa là qua cột mốc. Mà khi bọn họ qua cột mốc thì dù La Thanh Thụ to gan đến mấy cũng không dám vượt qua nếu không thì tên đội trưởng kia có thể sẽ nổ súng bắn.
La Thanh Thụ khẩn trương dẫn người lên muốn đoạt lại người. Tên đội trưởng đâu để đối phương được như ý, y tự mình dẫn người ngăn cản. Bốn tên lính biên phòng Triều Tiên đang áp giải mấy người phụ nữ bị thương thấy có xung đột cũng ngừng lại cẩn thận đề phòng. Bọn họ sợ người phe mình bị thiệt.
Sự tranh chấp này khiến hơn 20 phụ nữ Triều Tiên thuộc nhóm cuối nhân cơ hội bỏ chạy. Bọn họ cũng biết hai bên đang giằng co sẽ không nhìn mình bỏ chạy khỏi tầm mắt, vì thế đám phụ nữ này rất biết điều thoát khỏi tay lính biên phòng Triều Tiên liền chủ động chạy về phía đám cảnh sát Trung Quốc vừa áp giải mình tới biên giới, đồng thời bọn họ giơ hai tay lên đầu, ngồi xuống chờ cảnh sát xử lý.
Chu Tuyển thấy những người này đã chạy thoát trở về, y không đưa bọn họ lên giàn hỏa thiêu nữa. Y ra lệnh cho nhân viên:
- Đưa bọn họ về lại xe, do các đồng chí nữ cảnh sát canh giữ không được để ai bỏ trốn.
Những nữ cảnh sát mắt đang đỏ hoe vì cảnh đau lòng vừa nãy nhận được lệnh lập tức lau nước mắt kéo đám phụ nữ Triều Tiên lên xe.
Mà tình hình ở trên cầu sắt càng khẩn trương hơn. Do có hơn 20 người bỏ trốn khiến đám lính biên phòng Triều Tiên ở cuối rảnh tay, bọn họ đi lên giúp đỡ nhóm còn lại. Trong lúc nhất thời hai bên có gần 200 lính biên phòng giằng co đám phụ nữ nhập cư trái phép. Có cô thông minh tìm được khe hở trong đám người mà chạy ra tới chỗ các đồng chí cảnh sát coi như là thoát thân, còn lại là những cô khác như quả bóng bị người này kéo, người kia co.
Hứa Lập thấy bên mình không chiếm ưu thế về nhân số, hắn lặng lẽ ra hiệu cho Chu Tuyển để Chu Tuyển dẫn người lên hỗ trợ. Chu Tuyển hiểu ý, mặc dù nếu bắn nhau thật thì đám cảnh sát không địch lại lính biên phòng ư nhưng bây giờ hai bên không ai dám nổ súng trước, thậm chí không ai dám nhặt đá, gạch trên mặt đất ném nhau nếu không sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Cả hai bên như những tên côn đồ đang đánh nhau, hai bên chỉ dựa vào sức của mình mà tranh đoạt. Chu Tuyển có hơn trăm nhân viên đều là thanh niên trai tráng nhất định sẽ tạo được chút tác dụng.
Chu Tuyển ra lệnh một tiếng, hơn trăm đồng chí cảnh sát lao vào vòng chiến, hai người đối phó một lính biên phòng Triều Tiên là thừa sức. Thoáng cái lính biên phòng Triều Tiên thất thế, không ngừng có người phụ nữ nhập cư trái phép được đưa ra khỏi vòng chiến, đưa vào xe.
Hai bên dây dưa gần nửa tiếng cuối cùng đám lính do La Thanh Thụ, Chu Tuyển dẫn đầu đạt thắng lợi, 54 người đã có 52 người được cứu đưa lên xe, chỉ có hai người phụ nữ là bị đưa ra xa khỏi vòng chiến không kịp cứu. Nhưng lúc này hai người bọn họ cũng đã được cảnh sát, lính biên phòng Trung Quốc vây quanh; chỉ là lính biên phòng Triều Tiên cũng vây bọn họ vào giữa khiến La Thanh Thụ, Chu Tuyển không thể làm gì được.
Tên đội trưởng phía Triều Tiên nhìn cấp dưới của mình tên nào tên đó mặt mày bầm dập, quần áo tơi tả, y rất tức giận. Nhưng mà y đang bị hơn 200 người vây ở cầu sắt làm y muốn lùi chẳng được, tiến chẳng xong.
La Thanh Thụ cùng Chu Tuyển thầm hận tên đội trưởng này quá kiêu căng, bọn họ lặng lẽ phân phó nhân viên của mình chăm sóc tên đội trưởng này. Vì thế vừa nãy xung đột có không ít người đã đạp, dật tóc tên đội trưởng.
- Các người muốn thế nào hả? Đừng ép người quá đáng, mau mở đường nếu không ông không khách khí nữa.
Nói xong tên đội trưởng rút súng nhằm vào La Thanh Thụ, Chu Tuyển. Lính biên phòng Triều Tiên thấy lãnh đạo cầm súng liền cầm lên theo. Bọn họ vừa nãy bị thiệt, bị ăn đòn lên cũng tức tối, cả bọn giơ súng chĩa vào người vây quanh mình.
Không cần La Thanh Thụ cùng Chu Tuyển mở miệng, đám cảnh sát, lính biên phòng phía Trung Quốc đều móc súng ra giằng co. Chu Tuyển thấy tình hình hơi mất khống chế, y nhỏ giọng nói với La Thanh Thụ:
- Đội trưởng La, anh chú ý một chút không được xúc động, tôi về hỏi bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa xem nên làm như thế nào.
Nói xong y chạy đến trước mặt Kim Thân Thành và Hứa Lập.
Kim Thân Thành và Hứa Lập đã thấy tình hình trước mặt, không cần Chu Tuyển báo cáo, Kim Thân Thành đã nói.
- Các vị vất vả rồi.
Chu Tuyển vội vàng nói:
- Không có gì, các đồng chí có cơ hội cho những người này một bài học cũng vui vẻ, nhưng thưa lãnh đạo lúc này nên làm như thế nào giờ? Tôi thấy tên đội trưởng kia đang rất tức giận, nếu như nhất định phải cướp hai người phụ nữ kia về thì tôi sợ tình hình không thể khống chế nổi.
Kim Thân Thành giương mắt nhìn một chút phía trước, mấy trăm người cầm súng giằng co, nếu như có nổ súng sợ là sẽ thành tin tức quốc tế. Đã cứu được 52 người, chỉ còn có hai người thì không nên vì bọn họ mà dẫn tới tranh chấp quốc tế.
- Nếu không rút về thôi.
Kim Thân Thành nói xong còn nhìn Hứa Lập. Hứa Lập bây giờ đang đại biểu tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng cần nghe ý kiến của hắn.
- Không được, nhất định phải đưa hai người phụ nữ kia về.
Hứa Lập đột nhiên mở miệng nói.
Kim Thân Thành nghi hoặc nhìn Hứa Lập, chẳng lẽ Hứa Lập ngại chuyện chưa đủ lớn ư, muốn có tranh chấp quốc tế mới chịu dừng ư? Nhưng y suy nghĩ mình đã để cho phía Văn Thiên hai vị trí thường vụ Đảng ủy khu, chẳng lẽ Hứa Lập còn muốn mượn cơ hội này muốn mình hoàn toàn mất chức?
Kim Thân Thành cười khổ một tiếng, mình vừa nãy ra lệnh để La Thanh Thụ cướp người chỉ sợ cũng đã đủ làm mình mất chức, Hứa Lập có cần bỏ đá xuống giếng nữa không?
- Không được thả người, mau đưa người về nước.
Hắn cũng biết nếu như bị La Thanh Thụ đoạt được người thì mình không thể ăn nói với lãnh đạo cấp trên.
Những người phụ nữ Triều Tiên bị lính biên phòng Triều Tiên áp giải từng bước đi về phía cột mốc biên giới; đám người La Thanh Thụ do xuất phát chậm nên còn cách một đoạn. Nhất là mấy người phụ nữ bị que sắt xỏ qua tay chỉ còn cách cột mốc hơn mười mét, ngoài ra còn có bốn lính biên phòng áp giải, chỉ cần vài bước nữa là qua cột mốc. Mà khi bọn họ qua cột mốc thì dù La Thanh Thụ to gan đến mấy cũng không dám vượt qua nếu không thì tên đội trưởng kia có thể sẽ nổ súng bắn.
La Thanh Thụ khẩn trương dẫn người lên muốn đoạt lại người. Tên đội trưởng đâu để đối phương được như ý, y tự mình dẫn người ngăn cản. Bốn tên lính biên phòng Triều Tiên đang áp giải mấy người phụ nữ bị thương thấy có xung đột cũng ngừng lại cẩn thận đề phòng. Bọn họ sợ người phe mình bị thiệt.
Sự tranh chấp này khiến hơn 20 phụ nữ Triều Tiên thuộc nhóm cuối nhân cơ hội bỏ chạy. Bọn họ cũng biết hai bên đang giằng co sẽ không nhìn mình bỏ chạy khỏi tầm mắt, vì thế đám phụ nữ này rất biết điều thoát khỏi tay lính biên phòng Triều Tiên liền chủ động chạy về phía đám cảnh sát Trung Quốc vừa áp giải mình tới biên giới, đồng thời bọn họ giơ hai tay lên đầu, ngồi xuống chờ cảnh sát xử lý.
Chu Tuyển thấy những người này đã chạy thoát trở về, y không đưa bọn họ lên giàn hỏa thiêu nữa. Y ra lệnh cho nhân viên:
- Đưa bọn họ về lại xe, do các đồng chí nữ cảnh sát canh giữ không được để ai bỏ trốn.
Những nữ cảnh sát mắt đang đỏ hoe vì cảnh đau lòng vừa nãy nhận được lệnh lập tức lau nước mắt kéo đám phụ nữ Triều Tiên lên xe.
Mà tình hình ở trên cầu sắt càng khẩn trương hơn. Do có hơn 20 người bỏ trốn khiến đám lính biên phòng Triều Tiên ở cuối rảnh tay, bọn họ đi lên giúp đỡ nhóm còn lại. Trong lúc nhất thời hai bên có gần 200 lính biên phòng giằng co đám phụ nữ nhập cư trái phép. Có cô thông minh tìm được khe hở trong đám người mà chạy ra tới chỗ các đồng chí cảnh sát coi như là thoát thân, còn lại là những cô khác như quả bóng bị người này kéo, người kia co.
Hứa Lập thấy bên mình không chiếm ưu thế về nhân số, hắn lặng lẽ ra hiệu cho Chu Tuyển để Chu Tuyển dẫn người lên hỗ trợ. Chu Tuyển hiểu ý, mặc dù nếu bắn nhau thật thì đám cảnh sát không địch lại lính biên phòng ư nhưng bây giờ hai bên không ai dám nổ súng trước, thậm chí không ai dám nhặt đá, gạch trên mặt đất ném nhau nếu không sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Cả hai bên như những tên côn đồ đang đánh nhau, hai bên chỉ dựa vào sức của mình mà tranh đoạt. Chu Tuyển có hơn trăm nhân viên đều là thanh niên trai tráng nhất định sẽ tạo được chút tác dụng.
Chu Tuyển ra lệnh một tiếng, hơn trăm đồng chí cảnh sát lao vào vòng chiến, hai người đối phó một lính biên phòng Triều Tiên là thừa sức. Thoáng cái lính biên phòng Triều Tiên thất thế, không ngừng có người phụ nữ nhập cư trái phép được đưa ra khỏi vòng chiến, đưa vào xe.
Hai bên dây dưa gần nửa tiếng cuối cùng đám lính do La Thanh Thụ, Chu Tuyển dẫn đầu đạt thắng lợi, 54 người đã có 52 người được cứu đưa lên xe, chỉ có hai người phụ nữ là bị đưa ra xa khỏi vòng chiến không kịp cứu. Nhưng lúc này hai người bọn họ cũng đã được cảnh sát, lính biên phòng Trung Quốc vây quanh; chỉ là lính biên phòng Triều Tiên cũng vây bọn họ vào giữa khiến La Thanh Thụ, Chu Tuyển không thể làm gì được.
Tên đội trưởng phía Triều Tiên nhìn cấp dưới của mình tên nào tên đó mặt mày bầm dập, quần áo tơi tả, y rất tức giận. Nhưng mà y đang bị hơn 200 người vây ở cầu sắt làm y muốn lùi chẳng được, tiến chẳng xong.
La Thanh Thụ cùng Chu Tuyển thầm hận tên đội trưởng này quá kiêu căng, bọn họ lặng lẽ phân phó nhân viên của mình chăm sóc tên đội trưởng này. Vì thế vừa nãy xung đột có không ít người đã đạp, dật tóc tên đội trưởng.
- Các người muốn thế nào hả? Đừng ép người quá đáng, mau mở đường nếu không ông không khách khí nữa.
Nói xong tên đội trưởng rút súng nhằm vào La Thanh Thụ, Chu Tuyển. Lính biên phòng Triều Tiên thấy lãnh đạo cầm súng liền cầm lên theo. Bọn họ vừa nãy bị thiệt, bị ăn đòn lên cũng tức tối, cả bọn giơ súng chĩa vào người vây quanh mình.
Không cần La Thanh Thụ cùng Chu Tuyển mở miệng, đám cảnh sát, lính biên phòng phía Trung Quốc đều móc súng ra giằng co. Chu Tuyển thấy tình hình hơi mất khống chế, y nhỏ giọng nói với La Thanh Thụ:
- Đội trưởng La, anh chú ý một chút không được xúc động, tôi về hỏi bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa xem nên làm như thế nào.
Nói xong y chạy đến trước mặt Kim Thân Thành và Hứa Lập.
Kim Thân Thành và Hứa Lập đã thấy tình hình trước mặt, không cần Chu Tuyển báo cáo, Kim Thân Thành đã nói.
- Các vị vất vả rồi.
Chu Tuyển vội vàng nói:
- Không có gì, các đồng chí có cơ hội cho những người này một bài học cũng vui vẻ, nhưng thưa lãnh đạo lúc này nên làm như thế nào giờ? Tôi thấy tên đội trưởng kia đang rất tức giận, nếu như nhất định phải cướp hai người phụ nữ kia về thì tôi sợ tình hình không thể khống chế nổi.
Kim Thân Thành giương mắt nhìn một chút phía trước, mấy trăm người cầm súng giằng co, nếu như có nổ súng sợ là sẽ thành tin tức quốc tế. Đã cứu được 52 người, chỉ còn có hai người thì không nên vì bọn họ mà dẫn tới tranh chấp quốc tế.
- Nếu không rút về thôi.
Kim Thân Thành nói xong còn nhìn Hứa Lập. Hứa Lập bây giờ đang đại biểu tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng cần nghe ý kiến của hắn.
- Không được, nhất định phải đưa hai người phụ nữ kia về.
Hứa Lập đột nhiên mở miệng nói.
Kim Thân Thành nghi hoặc nhìn Hứa Lập, chẳng lẽ Hứa Lập ngại chuyện chưa đủ lớn ư, muốn có tranh chấp quốc tế mới chịu dừng ư? Nhưng y suy nghĩ mình đã để cho phía Văn Thiên hai vị trí thường vụ Đảng ủy khu, chẳng lẽ Hứa Lập còn muốn mượn cơ hội này muốn mình hoàn toàn mất chức?
Kim Thân Thành cười khổ một tiếng, mình vừa nãy ra lệnh để La Thanh Thụ cướp người chỉ sợ cũng đã đủ làm mình mất chức, Hứa Lập có cần bỏ đá xuống giếng nữa không?