Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 622
La Thanh Thụ nghe được Chu Tuyển nhắc nhở, y hiểu ngay nếu tên đội trưởng không tỏ thái độ, không đáp ứng mà liều chết tới cùng thì mình về có lợi ích gì chứ.
- Đội trưởng, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn chuyện ầm lên tới mức không thể vãn hồi, khiến hai quốc gia khai chiến ư?
La Thanh Thụ la lên.
Tên đội trưởng cũng nghe rõ ràng trao đổi giữa La Thanh Thụ và Chu Tuyển. La Thanh Thụ này còn hiểu tình thế nhưng tên Chu Tuyển kia lại có chỗ dựa, đối phương không hài lòng chuyện vừa nãy nên muốn ình một bài học. Chuyện tới nước này mình còn gì để nói chứ, không dọa được người ta, bên mình ít người hơn cũng không thể đánh được đối phương. Y biết mình chỉ có thể nhận thua.
- Hai người này giao cho các vị nhưng chúng tôi không thể bỏ súng, các người phải lập tức thả chúng tôi về.
Tên đội trưởng lớn tiếng nói.
Chu Tuyển nghe vậy thầm vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khó xử, y nói với La Thanh Thụ:
- Đội trưởng La, anh về hỏi bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa xem lãnh đạo có đồng ý với điều kiện này không?
La Thanh Thụ vội vàng tách đám người chạy tới trước mặt Kim Thân Thành và Hứa Lập, y báo cáo qua tình hình với Kim Thân Thành. Kim Thân Thành nghe xong nhìn Hứa Lập. Biện pháp Hứa Lập đưa ra đúng là có hôm qua, phía biên phòng Triều Tiên không dám có yêu cầu quá mức, chẳng những đàng hoàng giao người mà còn chấp nhận rút về.
Hứa Lập thấy Kim Thân Thành không nói gì, biết đối phương đang làm mặt đen còn mình phải làm mặt trắng.
- Bí thư Kim, nếu không để bọn họ về nước đi, dù sao hai nước cũng là nước anh em, chuyện ầm lên cũng không hay.
Kim Thân Thành thuận thế xuống núi:
- Hừ, coi như nể mặt chánh văn phòng Hứa mà không làm khó bọn họ. Anh quay lại nói với bọn họ là lập tức chuyển người rồi về nước ngay.
La Thanh Thụ gật đầu xác nhận. Y chạy về truyền đạt lại ý kiến của hai vị lãnh đạo. Chu Tuyển không cần hỏi cũng biết kiên quyết, y cũng không thấy nguyên nhân. Chỉ có tên đội trưởng kia là thở dài một tiếng, chỉ cần giữ được súng thì mang được người nhập cư trái phép về nước hay không cũng không quan trọng. Sau khi về chỉ cần đổ hết trách nhiệm cho đám người phía Trung Quốc là mình thoát thân được.
- Bỏ súng xuống, giao người cho bọn họ, chúng ta đi.
Tên đội trưởng cũng sợ đêm dài lắm mộng, sợ xảy ra chuyện gì đó. Ở trên địa phận Trung Quốc làm y cảm thấy yếu thế, nếu như đây là phía nước mình thì đâu đến mức bọn họ kêu này kêu kia chứ?
Đám lính có lệnh, bọn họ cũng sợ giằng co đến mức nổ súng thì bên mình thảm rồi. Trên đầu mỗi người bị ít nhất hai khẩu súng chãi vào, mọi người thu súng lại, thả hai người phụ nữ ra rồi theo tên đội trưởng rút về bên kia biên giới.
Mà Chu Tuyển cũng lập tức làm cho công an dẫn hai người phụ nữ bị thương kia quay lại chỗ Kim Thân Thành.
Kim Thân Thành thấy hai người phụ nữ này mặt tái mét vì mất máu quá nhiều, hơn nữa vừa nãy áo bị xé ra giữa trời đông giá, bọn họ đứng trong gió lạnh hơn tiếng đồng thời sợ hãi nên giờ gần như chuẩn bị hôn mê.
- Mau đưa tới bệnh viện, nói với bệnh viện nhất định phải giữ được mạng sống cho bọn họ.
Chu Tuyển lớn tiếng nói:
- Vâng.
Sau đó y an bài cảnh sát chuẩn bị đưa người lên xe. Nhưng hai người phụ nữ này bị que sắt xiên vào nhau nên đừng nói là lên xe cảnh sát mà lên xe 30 chỗ cũng không được. Chỉ là nếu rút que sắt ra sợ là sẽ làm bọn họ chảy máu nhiều hơn.
- Đội trưởng La, đi tìm kìm.
Hứa Lập nói với La Thanh Thụ. La Thanh Thụ bảo lính về doanh trại lấy kìm định cắt que sắt. Nhưng đám lính biên phòng Triều Tiên vì đề phòng đám người nhập cư trái phép chạy trốn nên que sắt khá to, hai chiến sĩ chỉ tìm được chiếc kìm bình thường nên mất rất nhiều công sức cũng không cắt được que sắt mà còn khiến vết thương mở rộng. Hai người phụ nữ kêu đau đớn rồi ngất đi.
Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là tiến lên một bước nói:
- Đưa kìm cho tôi.
Hai chiến sĩ đỏ mặt không biết là do dùng sức quá nhiều hay xấu hổ, bọn họ đưa kìm cho Hứa Lập. Hứa Lập cầm kìm dùng hết sức lực mới cắt đứt được que sắt to này. Người xung quanh đều trợn mắt há mồm không nghĩ Hứa Lập khỏe như vậy.
Cắt que sắt mới là tách hai người phụ nữ ra, Hứa Lập còn cần phải cắt que sắt dài ra hơn mét trên người bọn họ thì mới được. Nếu không lát lên xe que sắt đung đưa càng làm bọn họ đau hơn.
Hứa Lập vận hết sức hét lên một tiếng mới cắt được que sắt ra, việc này cũng làm hắn khá mệt thở hổn hển. Dù sao que sắt cứng như thép lại dùng kìm bình thường thì nếu là người khác sợ không thể cắt đứt.
- Mau đưa tới bệnh viện.
Nhìn hai người phụ nữ đã hôn mê, Kim Thân Thành lo lắng sợ bọn họ chết trong tay mình. Nếu họ hết thì không bằng giao cho lính biên phòng Triều Tiên, bọn họ sống chết cũng không quan hệ với mình.
Chu Tuyển bảo bốn cảnh sát phân biệt nâng hai người phụ nữ lên xe, xe rú còi inh ỏi chạy thẳng tới bệnh viện khu tự trị. Mà những người phụ nữ còn lại tuy cũng có chút vết thương nhưng không quá nặng, điều trị một chút là xong. Kim Thân Thành cho cảnh sát áp giải bọn họ về Cục công an, về phần tương lai an bài như thế nào thì còn cần tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh nghiên cứu quyết định.
- Bí thư Kim, tốt nhất là cử phóng viên đến ghi hình hai người phụ nữ kia, chúng ta có chứng cứ trong tay mới có thể đề phòng đối phương không cắn ngược.
Hứa Lập nhắc Kim Thân Thành.
Kim Thân Thành gật đầu, y gọi điện cho giám đốc đài truyền hình khu tự trị ra lệnh cho đối phương tự mình dẫn phóng viên đến bệnh viện khu tự trị tìm Chu Tuyển, nghe Chu Tuyển an bài. Sau đó cũng phải phái một tổ nhân viên đến biên giới ghi lại tình hình bên này. Sau đó Kim Thân Thành gọi cho Chu Tuyển, bảo Chu Tuyển cho phép phóng viên ghi hình. Ghi hình xong thì do Chu Tuyển tự mình giữ lại quyết không được để phim rơi vào tay người khác.
Ở bệnh viện có Chu Tuyển phụ trách sẽ không có vấn đề gì cả, bên này Kim Thân Thành dặn La Thanh Thụ cẩn thận đề phòng tên đội trưởng kia gây sự, đồng thời cũng phải giam Trần Gia Nham lại, về phần xử lý như thế nào thì chờ lệnh. Phân công xong Kim Thân Thành cùng Hứa Lập ngồi xe về Đảng ủy khu tự trị.
- Đội trưởng, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn chuyện ầm lên tới mức không thể vãn hồi, khiến hai quốc gia khai chiến ư?
La Thanh Thụ la lên.
Tên đội trưởng cũng nghe rõ ràng trao đổi giữa La Thanh Thụ và Chu Tuyển. La Thanh Thụ này còn hiểu tình thế nhưng tên Chu Tuyển kia lại có chỗ dựa, đối phương không hài lòng chuyện vừa nãy nên muốn ình một bài học. Chuyện tới nước này mình còn gì để nói chứ, không dọa được người ta, bên mình ít người hơn cũng không thể đánh được đối phương. Y biết mình chỉ có thể nhận thua.
- Hai người này giao cho các vị nhưng chúng tôi không thể bỏ súng, các người phải lập tức thả chúng tôi về.
Tên đội trưởng lớn tiếng nói.
Chu Tuyển nghe vậy thầm vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khó xử, y nói với La Thanh Thụ:
- Đội trưởng La, anh về hỏi bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa xem lãnh đạo có đồng ý với điều kiện này không?
La Thanh Thụ vội vàng tách đám người chạy tới trước mặt Kim Thân Thành và Hứa Lập, y báo cáo qua tình hình với Kim Thân Thành. Kim Thân Thành nghe xong nhìn Hứa Lập. Biện pháp Hứa Lập đưa ra đúng là có hôm qua, phía biên phòng Triều Tiên không dám có yêu cầu quá mức, chẳng những đàng hoàng giao người mà còn chấp nhận rút về.
Hứa Lập thấy Kim Thân Thành không nói gì, biết đối phương đang làm mặt đen còn mình phải làm mặt trắng.
- Bí thư Kim, nếu không để bọn họ về nước đi, dù sao hai nước cũng là nước anh em, chuyện ầm lên cũng không hay.
Kim Thân Thành thuận thế xuống núi:
- Hừ, coi như nể mặt chánh văn phòng Hứa mà không làm khó bọn họ. Anh quay lại nói với bọn họ là lập tức chuyển người rồi về nước ngay.
La Thanh Thụ gật đầu xác nhận. Y chạy về truyền đạt lại ý kiến của hai vị lãnh đạo. Chu Tuyển không cần hỏi cũng biết kiên quyết, y cũng không thấy nguyên nhân. Chỉ có tên đội trưởng kia là thở dài một tiếng, chỉ cần giữ được súng thì mang được người nhập cư trái phép về nước hay không cũng không quan trọng. Sau khi về chỉ cần đổ hết trách nhiệm cho đám người phía Trung Quốc là mình thoát thân được.
- Bỏ súng xuống, giao người cho bọn họ, chúng ta đi.
Tên đội trưởng cũng sợ đêm dài lắm mộng, sợ xảy ra chuyện gì đó. Ở trên địa phận Trung Quốc làm y cảm thấy yếu thế, nếu như đây là phía nước mình thì đâu đến mức bọn họ kêu này kêu kia chứ?
Đám lính có lệnh, bọn họ cũng sợ giằng co đến mức nổ súng thì bên mình thảm rồi. Trên đầu mỗi người bị ít nhất hai khẩu súng chãi vào, mọi người thu súng lại, thả hai người phụ nữ ra rồi theo tên đội trưởng rút về bên kia biên giới.
Mà Chu Tuyển cũng lập tức làm cho công an dẫn hai người phụ nữ bị thương kia quay lại chỗ Kim Thân Thành.
Kim Thân Thành thấy hai người phụ nữ này mặt tái mét vì mất máu quá nhiều, hơn nữa vừa nãy áo bị xé ra giữa trời đông giá, bọn họ đứng trong gió lạnh hơn tiếng đồng thời sợ hãi nên giờ gần như chuẩn bị hôn mê.
- Mau đưa tới bệnh viện, nói với bệnh viện nhất định phải giữ được mạng sống cho bọn họ.
Chu Tuyển lớn tiếng nói:
- Vâng.
Sau đó y an bài cảnh sát chuẩn bị đưa người lên xe. Nhưng hai người phụ nữ này bị que sắt xiên vào nhau nên đừng nói là lên xe cảnh sát mà lên xe 30 chỗ cũng không được. Chỉ là nếu rút que sắt ra sợ là sẽ làm bọn họ chảy máu nhiều hơn.
- Đội trưởng La, đi tìm kìm.
Hứa Lập nói với La Thanh Thụ. La Thanh Thụ bảo lính về doanh trại lấy kìm định cắt que sắt. Nhưng đám lính biên phòng Triều Tiên vì đề phòng đám người nhập cư trái phép chạy trốn nên que sắt khá to, hai chiến sĩ chỉ tìm được chiếc kìm bình thường nên mất rất nhiều công sức cũng không cắt được que sắt mà còn khiến vết thương mở rộng. Hai người phụ nữ kêu đau đớn rồi ngất đi.
Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là tiến lên một bước nói:
- Đưa kìm cho tôi.
Hai chiến sĩ đỏ mặt không biết là do dùng sức quá nhiều hay xấu hổ, bọn họ đưa kìm cho Hứa Lập. Hứa Lập cầm kìm dùng hết sức lực mới cắt đứt được que sắt to này. Người xung quanh đều trợn mắt há mồm không nghĩ Hứa Lập khỏe như vậy.
Cắt que sắt mới là tách hai người phụ nữ ra, Hứa Lập còn cần phải cắt que sắt dài ra hơn mét trên người bọn họ thì mới được. Nếu không lát lên xe que sắt đung đưa càng làm bọn họ đau hơn.
Hứa Lập vận hết sức hét lên một tiếng mới cắt được que sắt ra, việc này cũng làm hắn khá mệt thở hổn hển. Dù sao que sắt cứng như thép lại dùng kìm bình thường thì nếu là người khác sợ không thể cắt đứt.
- Mau đưa tới bệnh viện.
Nhìn hai người phụ nữ đã hôn mê, Kim Thân Thành lo lắng sợ bọn họ chết trong tay mình. Nếu họ hết thì không bằng giao cho lính biên phòng Triều Tiên, bọn họ sống chết cũng không quan hệ với mình.
Chu Tuyển bảo bốn cảnh sát phân biệt nâng hai người phụ nữ lên xe, xe rú còi inh ỏi chạy thẳng tới bệnh viện khu tự trị. Mà những người phụ nữ còn lại tuy cũng có chút vết thương nhưng không quá nặng, điều trị một chút là xong. Kim Thân Thành cho cảnh sát áp giải bọn họ về Cục công an, về phần tương lai an bài như thế nào thì còn cần tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh nghiên cứu quyết định.
- Bí thư Kim, tốt nhất là cử phóng viên đến ghi hình hai người phụ nữ kia, chúng ta có chứng cứ trong tay mới có thể đề phòng đối phương không cắn ngược.
Hứa Lập nhắc Kim Thân Thành.
Kim Thân Thành gật đầu, y gọi điện cho giám đốc đài truyền hình khu tự trị ra lệnh cho đối phương tự mình dẫn phóng viên đến bệnh viện khu tự trị tìm Chu Tuyển, nghe Chu Tuyển an bài. Sau đó cũng phải phái một tổ nhân viên đến biên giới ghi lại tình hình bên này. Sau đó Kim Thân Thành gọi cho Chu Tuyển, bảo Chu Tuyển cho phép phóng viên ghi hình. Ghi hình xong thì do Chu Tuyển tự mình giữ lại quyết không được để phim rơi vào tay người khác.
Ở bệnh viện có Chu Tuyển phụ trách sẽ không có vấn đề gì cả, bên này Kim Thân Thành dặn La Thanh Thụ cẩn thận đề phòng tên đội trưởng kia gây sự, đồng thời cũng phải giam Trần Gia Nham lại, về phần xử lý như thế nào thì chờ lệnh. Phân công xong Kim Thân Thành cùng Hứa Lập ngồi xe về Đảng ủy khu tự trị.