Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Không khí trong phòng thoáng cái trở nên nặng nề, Điền Lượng trừng mắt nhìn Hứa Lập, y nói rất châm biếm.
- Tên lãnh đạo gì mà ngu vậy nhỉ? Nếu không sao nhìn người khác đều cho là kẻ điên.
- Điền Lượng, cậu nói gì vậy hả?
Triệu Quốc Khánh quát.
- Thôi, Điền Lượng còn trẻ nên nóng tính, y lại có tinh thần trọng nghĩa nên cũng không phải chuyện xấu gì. Huống hồ hắn cũng không biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Hứa Lập không thèm để ý đến thái độ của Điền Lượng. Chẳng qua hắn lại quên mất mình hình như còn trẻ hơn Điền Lượng, vậy mà nói Điền Lượng trẻ tuổi.
- Có tín hiện điện thoại không? Liên lạc được dưới chân núi chưa?
Triệu Quốc Khánh gật đầu:
- Không biết trên núi này có chuyện gì mà không có tín hiệu. điện thoại di động mẹ gì chứ, chỉ biết đòi tiền còn lúc quan trọng thì như cục gạch.
Điền Lượng và Tiết Đại Sơn căn bản không hiểu Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đang nói chuyện gì, bọn họ chỉ khó hiểu nhìn địa phương. Hứa Lập nói.
- Chuyện đã đến tình trạng này thì cũng không cần giấu bọn họ nữa. Đội trưởng Triệu, anh nói qua cho bọn họ để bọn họ còn có chuẩn bị miễn phạm sai lầm như vừa nãy.
Triệu Quốc Khánh căn cứ mười năm kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự nên khi nghe tới trên núi có mỏ đá liền nghi ngờ. Hơn nữa theo dòng nước chảy xuống thì xác chết cũng có xu thế trôi từ đầu dòng thôn Thượng Sơn đi xuống, vì vậy y mới cơ thể kiên quyết mạo hiểm vẫn nhất định đòi lên núi.
Mà khi đến cây cầu gãy thứ hai, y và Hứa Lập càng phát hiện nhiều chỗ khả nghi. Lúc chưa qua khe suối, hai người đã chứng kiến cọc gỗ đầu bên kia rõ ràng có dấu vết như mới bị chặt. Mấy ngày qua trời mưa to tầm tã, ai lại mạo hiểm đến đây chặt cây chứ? Điều đó càng kiên định quyết tâm qua khe của Triệu Quốc Khánh. Phát hiện chỗ khả nghi này, Triệu Quốc Khánh từng cố gắng gọi điện xuống núi nhưng điện thoại di động lại không có tín hiệu. Lúc đó y mới cùng Phác Chính Lâm và Hứa Lập diễn trò, như vậy mới có thể không khiến Tiết lão nhị nghi ngờ khi mình đuổi Phác Chính Lâm xuống núi.
Triệu Quốc Khánh là người đầu tiên qua khe, mặc dù không cẩn thận nhìn mấy cọc gỗ nhưng chỉ nhìn thoáng cũng thấy trên cây cọc vẫn có dấu vết mới chặt, hơn nữa hắn còn lấy lý do đi vệ sinh mà đi quanh một vòng. Các đó không xa hắn thấy được vài cây bị chặt cho nên Vương Trường Thủy tối qua giải thích là bọn họ đi chặt cây vứt xuống sông căn bản là nói dối.
Hơn nữa lúc Hứa Lập qua khe gặp nạn càng khiến cho Triệu Quốc Khánh ý thức được tính ác độc của đối phương. Sợi dây thừng to như vậy nếu không bị ai chặt thì đừng nói là hai người, dù thêm một người cũng không đột nhiên bị đứt được. Không ngờ đối phương to gan như vậy, ngay cả Hứa Lập cũng dám hại.
Dù sao nếu Hứa Lập thật sự gặp nạn vậy mọi người sợ là không có thời gian lên núi mà phải vội vàng xuống núi tìm người đi lên tìm xác Hứa Lập. Cũng may Hứa Lập có chút bản lĩnh mới không khiến âm mưu của đối phương thực hiện được.
Sau khi lên núi lại có Vương lão tứ cảnh báo, Triệu Quốc Khánh càng tin tưởng đám người Tiết lão nhị là hung thủ. Vì thế y mới có thể đưa ra chủ ý thẩm vấn hết đám công nhân nhằm hy vọng kéo dài thời gian tới lúc Phác Chính Lâm lên núi, bắt hết đám người này. Nhưng ai ngờ thiếu chút nữa lại bị tên Tô Danh kia phá hỏng kế hoạch.
Chẳng qua lúc này tuy tạm thời hòa giản với đám Tiết lão nhị, nhưng xem bộ dạng của bọn họ sợ là không có ý tự thú. Bọn họ sợ là không nghĩ đến bên mình có thể lên được núi; bây giờ chắc đang suy nghĩ nên đối phó bên mình như thế nào.
Tiết Đại Sơn và Điền Lượng nghe Triệu Quốc Khánh giải thích thì mới cảm thấy được mình đã trách lầm Hứa Lập. Điền Lượng có chút xấu hổ gãi đầu nói.
- Xin lỗi trợ lý Hứa, tôi trách lầm anh.
Hứa Lập cười nói:
- Không có gì, ở tình huống như vậy mà anh còn kiên trì suy nghĩ của mình, tôi rất phục anh. Chẳng qua giờ không phải lúc xin lỗi này kia, anh xem bên ngoài có người đang giám sát chúng ta đó. Tôi sợ rằng mấy người Tiết lão nhị thương lượng xong sẽ ra tay với chúng ta.
- Chúng dám. Bọn chúng chẳng lẽ không biết chống cảnh sát là tội nặng ư? Chẳng lẽ bọn chúng không muốn sống. Đặc biệt là tên Tiết lão nhị kia, hắn vứt được các thứ mình đang có ư?
Tiết Đại Sơn tức giận nói.
- Đánh cảnh sát? Nếu như xác chết kia là do bọn chúng giết thì sự rằng Tiết lão nhị là chủ mưu. Nếu bọn chúng để chúng ta xuống núi một cách thuận lợi, bọn chúng không sợ chúng ta dẫn người đi lên ư? Hắn lúc này ngay cả mạng đều không giữ được thì còn để ý gì đến chút tài sản. Lại nói Tiết lão nhị đã khai thác mỏ đá này lâu như thế, hắn hoàn toàn có thể giết chết chúng ta rồi dùng thời gian mấy ngày là trốn thoát đi nơi khác.
Triệu Quốc Khánh trầm giọng nói.
Hứa Lập tiếp lời.
- Tôi ngờ rằng bọn họ ở đây không chỉ là khai thác đá. Chỉ một mỏ đá như thế này mà cần đến ba bốn mươi người ư? Bọn họ sợ là đều có án trên mình. Đội trưởng Triệu, mấy năm nay huyện ta hay thị xã chúng ta có vụ án lớn nào không?
Triệu Quốc Khánh suy nghĩ một chút mới nói.
- Trong ba năm gần đây toàn tỉnh tổng cộng phá sinh hơn 20 vụ cướp, tổng giá trị lên đến hơn 20 triệu. Thủ đoạn gây án rất giống nhau, một tên cầm súng săn tự chế lao vào cửa hàng vàng đập vỡ quầy thủy tinh, cướp hết vàng, tiền trong đó. Vụ cướp liên hoàn này vẫn chưa phá được. Chỉ riêng thị xã Tùng Giang đã có mười vụ, huyện Giang Ninh chúng ta lại chưa xảy ra vụ nào cả, tôi nghi ngờ …
Hứa Lập cười khổ nói:
- Không cần nghi ngờ, chúng ta lần này vào hang kẻ trộm rồi.
- Không phải chứ.
Tiết Đại Sơn sợ hãi kêu.
- Vậy chúng ta không phải gặp nguy hiểm ư? Tôi đã xem qua thông báo vụ án này, đám tội phạm rất hung hãn, còn từng giằng co với cảnh sát, còn đánh trọng thương một cảnh sát và chạy trốn thành công. Mấy năm nay trước sau có chín người chết trong tay bọn họ, hơn 20 người bị thương.
Triệu Quốc Khánh vỗ đùi nói.
- Nhất định là bọn chúng. Bọn chúng mặc dù biết cái lý thỏ không ăn cỏ gần hang nên mới không gây án ở huyện Giang Ninh. Nhưng chính vì thế mà càng có thể xác định đám tội phạm giấu ở huyện Giang Ninh. Nếu không thì huyện Giang Ninh sao có thể thoát được?
- Vậy chúng ta bây giờ nên làm như thế nào? Bọn chúng có súng, sợ là có cả lựu đạn. Mà chúng ta bây giờ chỉ có ba khẩu súng không đạn.
Điền Lượng nói xong lấy súng đặt lên bàn, y rõ ràng rất bất mãn với Hứa Lập. nếu không phải Hứa Lập thì vừa nãy liều mạng với đối phương, ít nhất có thể giết được một nửa, cho dù chết cũng kéo đượ vài tên. Bây giờ chỉ có ba khẩu súng không đạn thì còn lấy gì chống lại đối phương.
- Tên lãnh đạo gì mà ngu vậy nhỉ? Nếu không sao nhìn người khác đều cho là kẻ điên.
- Điền Lượng, cậu nói gì vậy hả?
Triệu Quốc Khánh quát.
- Thôi, Điền Lượng còn trẻ nên nóng tính, y lại có tinh thần trọng nghĩa nên cũng không phải chuyện xấu gì. Huống hồ hắn cũng không biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Hứa Lập không thèm để ý đến thái độ của Điền Lượng. Chẳng qua hắn lại quên mất mình hình như còn trẻ hơn Điền Lượng, vậy mà nói Điền Lượng trẻ tuổi.
- Có tín hiện điện thoại không? Liên lạc được dưới chân núi chưa?
Triệu Quốc Khánh gật đầu:
- Không biết trên núi này có chuyện gì mà không có tín hiệu. điện thoại di động mẹ gì chứ, chỉ biết đòi tiền còn lúc quan trọng thì như cục gạch.
Điền Lượng và Tiết Đại Sơn căn bản không hiểu Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đang nói chuyện gì, bọn họ chỉ khó hiểu nhìn địa phương. Hứa Lập nói.
- Chuyện đã đến tình trạng này thì cũng không cần giấu bọn họ nữa. Đội trưởng Triệu, anh nói qua cho bọn họ để bọn họ còn có chuẩn bị miễn phạm sai lầm như vừa nãy.
Triệu Quốc Khánh căn cứ mười năm kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự nên khi nghe tới trên núi có mỏ đá liền nghi ngờ. Hơn nữa theo dòng nước chảy xuống thì xác chết cũng có xu thế trôi từ đầu dòng thôn Thượng Sơn đi xuống, vì vậy y mới cơ thể kiên quyết mạo hiểm vẫn nhất định đòi lên núi.
Mà khi đến cây cầu gãy thứ hai, y và Hứa Lập càng phát hiện nhiều chỗ khả nghi. Lúc chưa qua khe suối, hai người đã chứng kiến cọc gỗ đầu bên kia rõ ràng có dấu vết như mới bị chặt. Mấy ngày qua trời mưa to tầm tã, ai lại mạo hiểm đến đây chặt cây chứ? Điều đó càng kiên định quyết tâm qua khe của Triệu Quốc Khánh. Phát hiện chỗ khả nghi này, Triệu Quốc Khánh từng cố gắng gọi điện xuống núi nhưng điện thoại di động lại không có tín hiệu. Lúc đó y mới cùng Phác Chính Lâm và Hứa Lập diễn trò, như vậy mới có thể không khiến Tiết lão nhị nghi ngờ khi mình đuổi Phác Chính Lâm xuống núi.
Triệu Quốc Khánh là người đầu tiên qua khe, mặc dù không cẩn thận nhìn mấy cọc gỗ nhưng chỉ nhìn thoáng cũng thấy trên cây cọc vẫn có dấu vết mới chặt, hơn nữa hắn còn lấy lý do đi vệ sinh mà đi quanh một vòng. Các đó không xa hắn thấy được vài cây bị chặt cho nên Vương Trường Thủy tối qua giải thích là bọn họ đi chặt cây vứt xuống sông căn bản là nói dối.
Hơn nữa lúc Hứa Lập qua khe gặp nạn càng khiến cho Triệu Quốc Khánh ý thức được tính ác độc của đối phương. Sợi dây thừng to như vậy nếu không bị ai chặt thì đừng nói là hai người, dù thêm một người cũng không đột nhiên bị đứt được. Không ngờ đối phương to gan như vậy, ngay cả Hứa Lập cũng dám hại.
Dù sao nếu Hứa Lập thật sự gặp nạn vậy mọi người sợ là không có thời gian lên núi mà phải vội vàng xuống núi tìm người đi lên tìm xác Hứa Lập. Cũng may Hứa Lập có chút bản lĩnh mới không khiến âm mưu của đối phương thực hiện được.
Sau khi lên núi lại có Vương lão tứ cảnh báo, Triệu Quốc Khánh càng tin tưởng đám người Tiết lão nhị là hung thủ. Vì thế y mới có thể đưa ra chủ ý thẩm vấn hết đám công nhân nhằm hy vọng kéo dài thời gian tới lúc Phác Chính Lâm lên núi, bắt hết đám người này. Nhưng ai ngờ thiếu chút nữa lại bị tên Tô Danh kia phá hỏng kế hoạch.
Chẳng qua lúc này tuy tạm thời hòa giản với đám Tiết lão nhị, nhưng xem bộ dạng của bọn họ sợ là không có ý tự thú. Bọn họ sợ là không nghĩ đến bên mình có thể lên được núi; bây giờ chắc đang suy nghĩ nên đối phó bên mình như thế nào.
Tiết Đại Sơn và Điền Lượng nghe Triệu Quốc Khánh giải thích thì mới cảm thấy được mình đã trách lầm Hứa Lập. Điền Lượng có chút xấu hổ gãi đầu nói.
- Xin lỗi trợ lý Hứa, tôi trách lầm anh.
Hứa Lập cười nói:
- Không có gì, ở tình huống như vậy mà anh còn kiên trì suy nghĩ của mình, tôi rất phục anh. Chẳng qua giờ không phải lúc xin lỗi này kia, anh xem bên ngoài có người đang giám sát chúng ta đó. Tôi sợ rằng mấy người Tiết lão nhị thương lượng xong sẽ ra tay với chúng ta.
- Chúng dám. Bọn chúng chẳng lẽ không biết chống cảnh sát là tội nặng ư? Chẳng lẽ bọn chúng không muốn sống. Đặc biệt là tên Tiết lão nhị kia, hắn vứt được các thứ mình đang có ư?
Tiết Đại Sơn tức giận nói.
- Đánh cảnh sát? Nếu như xác chết kia là do bọn chúng giết thì sự rằng Tiết lão nhị là chủ mưu. Nếu bọn chúng để chúng ta xuống núi một cách thuận lợi, bọn chúng không sợ chúng ta dẫn người đi lên ư? Hắn lúc này ngay cả mạng đều không giữ được thì còn để ý gì đến chút tài sản. Lại nói Tiết lão nhị đã khai thác mỏ đá này lâu như thế, hắn hoàn toàn có thể giết chết chúng ta rồi dùng thời gian mấy ngày là trốn thoát đi nơi khác.
Triệu Quốc Khánh trầm giọng nói.
Hứa Lập tiếp lời.
- Tôi ngờ rằng bọn họ ở đây không chỉ là khai thác đá. Chỉ một mỏ đá như thế này mà cần đến ba bốn mươi người ư? Bọn họ sợ là đều có án trên mình. Đội trưởng Triệu, mấy năm nay huyện ta hay thị xã chúng ta có vụ án lớn nào không?
Triệu Quốc Khánh suy nghĩ một chút mới nói.
- Trong ba năm gần đây toàn tỉnh tổng cộng phá sinh hơn 20 vụ cướp, tổng giá trị lên đến hơn 20 triệu. Thủ đoạn gây án rất giống nhau, một tên cầm súng săn tự chế lao vào cửa hàng vàng đập vỡ quầy thủy tinh, cướp hết vàng, tiền trong đó. Vụ cướp liên hoàn này vẫn chưa phá được. Chỉ riêng thị xã Tùng Giang đã có mười vụ, huyện Giang Ninh chúng ta lại chưa xảy ra vụ nào cả, tôi nghi ngờ …
Hứa Lập cười khổ nói:
- Không cần nghi ngờ, chúng ta lần này vào hang kẻ trộm rồi.
- Không phải chứ.
Tiết Đại Sơn sợ hãi kêu.
- Vậy chúng ta không phải gặp nguy hiểm ư? Tôi đã xem qua thông báo vụ án này, đám tội phạm rất hung hãn, còn từng giằng co với cảnh sát, còn đánh trọng thương một cảnh sát và chạy trốn thành công. Mấy năm nay trước sau có chín người chết trong tay bọn họ, hơn 20 người bị thương.
Triệu Quốc Khánh vỗ đùi nói.
- Nhất định là bọn chúng. Bọn chúng mặc dù biết cái lý thỏ không ăn cỏ gần hang nên mới không gây án ở huyện Giang Ninh. Nhưng chính vì thế mà càng có thể xác định đám tội phạm giấu ở huyện Giang Ninh. Nếu không thì huyện Giang Ninh sao có thể thoát được?
- Vậy chúng ta bây giờ nên làm như thế nào? Bọn chúng có súng, sợ là có cả lựu đạn. Mà chúng ta bây giờ chỉ có ba khẩu súng không đạn.
Điền Lượng nói xong lấy súng đặt lên bàn, y rõ ràng rất bất mãn với Hứa Lập. nếu không phải Hứa Lập thì vừa nãy liều mạng với đối phương, ít nhất có thể giết được một nửa, cho dù chết cũng kéo đượ vài tên. Bây giờ chỉ có ba khẩu súng không đạn thì còn lấy gì chống lại đối phương.