Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 312
Nghĩ đến đây, trong mắt Âu Dương Noãn có tia u ám xẹt qua. Sau một lúc lâu liền tùy ý cầm một khỏa trân châu, tinh tế đánh giá.
"Tiểu thư! Những lễ vật này ngài cũng có thể không nhận. Nữ nhân kia căn bản không có lòng tốt như vậy!” Xương Bồ thật sự nhịn không được liền nói.
Phương mama cùng Hồng Ngọc đồng thời trừng mắt nhìn Xương Bồ, nhưng đáy mắt đều có chút thần sắc đồng ý.
Hồng Ngọc cẩn thận nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy không bằng đem mấy thứ này trả lại cho phủ Thái tử đi…..”
Trả lại?
Làm vậy tương đương với việc trước mặt mọi người cho Chu Chỉ Quân một cái tát, tất nhiên cũng khiến nàng ta khó xử.
Nhưng phẫn hận của nàng có thể bởi vậy mà có thể tiêu trừ sao?
Đương nhiên không thể!
Âu Dương Noãn cong khóe môi lên, thưởng thức khỏa trân châu kia. Chung quy vẫn chậm rãi nói: “Lễ hội săn bắn của Hoàng gia sắp đến?”
Hồng Ngọc không biết vì sao nàng lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn chi tiết nói: “Ý chỉ của Bệ hạ đã ban. Nhưng Quận vương nói thân mình tiểu thư vẫn chưa khỏe hẳn nên có thể không cần tham gia!”
Âu Dương Noãn mỉm cười, trong ánh mắt có hàn quang hiện lên: "Không tham gia? Không, Hoàng gia săn bắn nhất định là rất thú vị, ta sao có thể không tham gia chứ? Hồng Ngọc!”
“Có nô tỳ!”
“Đi mời một công tượng tốt nhất định chế cho ta một bộ yên ngựa. Đem tất cả châu báu Thái tử phi tặng toàn bộ khảm ở mặt trên. Phải làm sao để thật sặc sỡ đến lóa mắt, thập toàn thập mỹ!”
“Hả?” Hồng Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu.
“Nghe rõ rồi chứ?”
Thanh âm Âu Dương Noãn đột nhiên dâng cao. Hồng Ngọc giật mình, vội vàng thấp giọng nói: “Nô tỳ tuân mệnh!”
Bỗng nhiên, trên trời xẹt qua một tia sáng như sao băng vọt vào phía chân trời.
Âu Dương Noãn xoay người hướng về thiên không nhìn lại, trong ánh mắt chứa sự xa xôi đến mức khiến người ta không nắm được cảm xúc gì.
Đột nhiên, một bàn tay từ sau lưng, đem cả người nàng ôm lên.
Âu Dương Noãn cúi đầu, thấy ngăn bên hông mình là bàn tay rộng lớn, cổ tay áo màu ngà chỉ vàng thêu địch văn.
Nàng ngẩng mặt, cổ tuyệt đẹp tinh tế, sinh sôi áp chế ánh sáng mờ nơi chân trời.
Tiếu Trọng Hoa như là không nhìn tới diễm sắc trước mặt. Thanh âm lãnh trầm: “Sao không đi giày?”
Thấy thần sắc hắn nghiêm túc, Âu Dương Noãn muốn cười nhưng thấy dung sắc hắn càng lạnh xuống thì chỉ có thể nhịn cười. Răng cắn chặt môi dưới, lập tức môi vốn trắng nhợt liền nhiễm chút sắc.
Nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười nói: “Cũng không phải giấy, không cần khẩn trương như vậy!”
Tiếu Trọng Hoa đem nàng đặt xuống ghế bên cửa sổ, tự mình cầm giày đến.
Động tác như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hắn khẽ cúi người ngồi xuống. Bàn tay vươn đến một nửa, tay Âu Dương Noãn cầm quạt tròn liền ngăn lại: “Quận vương, như vậy không hợp cấp bậc lễ nghĩa!”
“Các ngươi đều lui xuống hết đi!” Hắn chợt quay đầu, lạnh giọng phân phó.
Phương mama nhìn cảnh này liền mỉm cười phân phó mọi người lui hết ra ngoài.
Âu Dương Noãn che môi lại, nhẹ cười ra tiếng. Ý cười dây dưa bên tai hắn, trằn trọc quyến rũ khiến hắn say mê.
Lòng Tiếu Trọng Hoa có chút đình trệ: “Noãn Nhi, nàng thay đổi rồi!”
Thay đổi?
Âu Dương Noãn mỉm cười, mặt mày vốn thanh lệ nay hiện lên chút trẻ con: “Thay đổi làm sao?”
Tiếu Trọng Hoa thu vào mắt, ý cười càng sâu. Tựa hồ như nàng vốn rất cẩn thận liền trở nên tùy ý làm bậy.
Âu Dương Noãn nghiêng đầu nhìn hắn: “Chàng nói, nếu ta đưa một phần đại lễ tặng cho Thái tử phi, nàng có thể nhận lấy hay không?”
Tiếu Trọng Hoa vẫn chưa trả lời, bình tĩnh nhìn miệng cười của nàng. Chỉ thấy sâu trong ánh mắt kia sâu không lường được.
Hắn thở dài mỉm cười: “Không phải không thể đưa, chỉ là không thể từ nàng tới đưa. Đem lễ vật nàng chuẩn bị giao cho ta đi!”
“Đây ý là chàng đang giúp ta sở tác sở vi?” Âu Dương Noãn mỉm cười dẫn theo một tia kinh ngạc.
Tiếu Trọng Hoa thấy nàng vẫn không chịu đi giày, đơn giản liền bế bổng nàng lên chậm rãi đến bên giường, dùng chăn bọc nàng lại: “Chỉ cần nàng có thể nói như vậy, không gì là không thể!”
…..
Đảo mắt hơn một tháng đã qua, sáng sớm sắc trời như được tẩy rửa.
Mặt trời chói chang như lửa, dương quang sáng lạn chiếu vào dáng người thanh lệ đang ngồi trước gương đồng.
Âu Dương Noãn vừa mới thức dậy, chỉ mặc một thân trắng thuần đơn giản, mái tóc dài buông sau lưng.
Nàng quay đầu nhìn Tiếu Trọng Hoa, đã thấy hắn thay một thân y phục săn bắn, áo choàng mỏng màu đen bao bên ngoài. Có vẻ tư thế oai hùng cao ngất, thần thái tỏa sáng, tuấn mĩ.
“Nếu không thoải mái, liền không cần miễn cưỡng!” Tiếu Trọng Hoa thấy nàng đang nhìn mình liền nhân tiện nói.
Âu Dương Noãn đánh giá hắn, tự mình đứng lên giúp hắn sửa lại nếp uốn nơi cổ áo: “Ta vẫn muốn tận mắt nhìn phần lễ vật kia!”
Tiếu Trọng Hoa không cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn dấu ý cười.
Một ngày này là lễ săn bắn một năm một lần của Hoàng tộc. Dựa theo quy củ, Hoàng đế đích thân đến, vương tôn quý tộc cũng đều tham gia.
Săn bắn hoàng gia cử hành ở bãi săn phía đông kinh đô. Bãi săn này rừng rậm thảo thâm, sông suối ngang dọc.
Là nơi thiên tử Đại Lịch dùng để săn bắn, có quan viên chuyên môn phụ trách dưỡng dục cầm thú, trồng hoa quả để phục vụ hoạt động săn bắn cho thiên tử, cũng có thể dùng cho đại duyệt giảng võ.
Hướng mặt trời mọc, pháo hiệu vang lên ba lần, lệnh kỳ tung bay. Ngàn dư danh tướng sĩ hợp khốn cùng tiếng gầm rú của dã thú.
Nhất thời giác minh cổ vang, cờ xí phi động. Thanh thế lớn kinh thiên động địa.
Trong phạm vi vài trăm dặm binh lính vây quanh nhanh chóng thu nhỏ lại, bao vây lộc, hồ, miễn, hoàng dương….đầy khắp núi đồi bỏ chạy tán loạn.
Nhóm hoàng tôn hoàng thân quốc thích hô vang dương cung khởi động. Dục ngựa huy đao, vó ngựa tung hoành, ra sức truy đuổi.
Tiếng reo hò hưng phấn cùng tiếng vó ngựa, tiếng hí vang, tiếng dã thú kêu gầm cùng tiếng chiêng trống náo động vang cả một vùng trời.
Ngồi trên khán đài cao cao, bên người Âu Dương Noãn vây quanh vô số nữ quyến mỹ mạo.
Ngoại trừ Đổng trắc phi Yến Vương hàng năm vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách không tham gia thì những nữ quyến quý tộc khác đều tham dự những trường hợp này.
Trong đó cũng bao gồm cả Tôn Nhu Trữ vốn rất ít khi tham gia những trường hợp long trọng.
Những trường hợp như vậy, Đổng trắc phi dù sao cũng chỉ là tiểu thiếp. Mặc dù là trắc phi nhưng xuất thân thấp kém nên bà không tham gia cũng không ai nói gì.
Nhưng Tôn Nhu Trữ là Thế tử phi Yến vương Thế tử. Nàng nhất định phải tham dự, cũng là muốn nói nàng dù thân hưu gầy yếu cũng muốn trượng phu trước mặt mọi người giữ được thể diện.
“Minh quận vương phi, nghe nói lúc trước ngài thân mình không được khỏe. Hiện tại đã tốt hơn chưa?” Đột nhiên có người lên tiếng hỏi.
“Chẳng qua chỉ là nhiễm chút phong hàn mà thôi!” Âu Dương Noãn cười thực ôn hòa.
Tôn Nhu Trữ lạnh lùng nhìn Âu Dương Noãn, mặt mày mang theo sự trào phúng.
Âu Dương Noãn lại hoàn toàn không thèm để ý, tầm mắt hơi hơi lướt qua mọi người nhìn Thái tử phi Chu Chỉ Quân cách đó không xa.
Thấy đối phương đang cùng Lỗ vương phi nói chuyện thực vui vẻ, nàng không khỏi khẽ cười.
Nhìn đối phương thực vui vẻ tươi cười, Âu Dương Noãn không khỏi nhếch môi.
Thái tử phi văn võ kiêm tụ, hơn nữa còn tinh thông cưỡi ngựa, săn bắn hàng năm đều tự mình biễu diễn.
Nói vậy năm này cũng như thế.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau đã nghe đại công chúa cười nói: “Chỉ Quân, xem các nam nhân săn bắn thực không thú vị. Ngươi có hứng thú giúp ta xuống dạo vài vòng?”
Chu Chỉ Quân mỉm cười: “Công chúa, Chỉ Quân gần đây có chút….”
Chưa nói xong Lâm Nguyên Hinh đã liền cười: “Thái tử phi đã lâu chưa lên ngựa. Chắc là có chút xa lạ….”
Tươi cười của Chu Chỉ Quân liền trầm xuống: “Nếu công chúa đã có nhã hứng, Chỉ Quân tự nhiên sẽ phụng bồi!”
Lâm Nguyên Hinh xa xa nhìn Âu Dương Noãn một cái, khẽ cười.
Đúng lúc này, Tiếu Khâm Võ vẫn luôn ngự tọa trên cao liền hứng trí, cười nói với đại công chúa: “Hoàng tỷ cũng muốn sao? Được, trẫm gần đây vừa có được một bộ yên ngựa, vừa khéo đưa cho Hoàng tỷ!”
Nói xong, người hầu liền dâng lên một bộ yên ngựa kim quang chói mắt đến.
Viền yên ngựa là vàng bạc ti lũ hoa, bên trên khảm hơn trăm khỏa trân châu, thước thù hơn trăm lạp, san hô đỏ năm mươi khỏa….Còn có một viên đông châu lớn lóng lánh chói mắt.
Mọi người vừa thấy liền nhất thời sợ hãi than lên. Bị bộ yên ngựa lóng lánh bảo thạch này khiến cho hoảng thần.
Âu Dương Noãn nghe mọi người tán thưởng liền khẽ mỉm cười.
Đây chính là những lễ vật mà Chu Chỉ Quân mang qua cho nàng. Hiện tại làm thành yên ngựa, không biết đối phương có nhận ra không?
Chu Chỉ Quân đương nhiên là nhìn ra.
Chẳng những vậy sắc mặt còn đột nhiên trở nên khó coi. Nàng lập tức nhìn về phía Âu Dương Noãn trên đài cao liền thấy đối phương khẽ gật đầu.
Nữ nhân này dám đem lễ vật của nàng đưa cho Hoàng đế, như vậy tương đương giáp mặt đánh mình một cái tát!
Chu Chỉ Quân không tự chủ được mà siết chặt roi ngựa trong tay.
Tôn Nhu Trữ cảm thấy không khí có chút quỷ dị không đúng. Suy nghĩ đến xuất thần, ly rượu trong tay hơi nghiêng không cẩn thận đổ ra ngoài, nhất thời khiến mọi người ghé mắt.
Lúc này, người hầu đã mang yên ngựa đặt ngay ngắn trên lưng ngựa, giúp đỡ đại công chúa lên ngựa.
Đại công chúa cười cầm lấy roi đánh vào hông ngựa, con ngựa lập tức hý vang chạy đi.
Đại công chúa trên lưng ngựa khi thì một tay cầm lấy dây cương cả thân mình nhảy qua sườn trái. Khi thì hai tay ôm lấy cổ ngựa nép sát thân mình song song với thân ngựa.
Khi thì một tay chống đỡ yên ngựa, khi thì ngồi trên lưng ngựa dứt khoát xoay người. Trên đài cao nhất thời vang lên âm thanh reo hò.
Ngay cả Âu Dương Noãn cũng không ngờ, hóa ra nghĩa mẫu của mình lại là một nữ tử thần thái phóng khoáng ngời ngời như vậy.
Nói đến mới nghĩ lại, nàng luôn bắt gặp Đại công chúa khi thì là một mẫu thân bi thương. Khi thì là một công chúa đoan trang cao quý nhưng chưa từng được nhìn thấy phong thái này.
Ánh mắt nàng từ Đại công chúa chuyển đến thị vệ trưởng Vệ Phong, lại nhìn thấy trong mắt người đó toát ra tia si mê.
Thấy một màn như vậy, Âu Dương Noãn cúi đầu, khẽ thở dài.
Một nam nhân vì mình mà mai danh ẩn tích âm thầm bảo vệ bên cạnh lâu năm như vậy. Nếu công chúa biết, sẽ nghĩ như thế nào?
Đại công chúa từ trên ngựa lập tức nhảy xuống, cười to: “Ai, thật sự là có tuổi rồi. Vừa mới bắt đầu một lát thắt lưng đã liền đau rồi. Hay là thôi đi!”
Âu Dương Noãn vội vàng đứng dậy, tự mình xuống đài dìu lấy Đại công chúa. Nháy mắt, đại công chúa vỗ vỗ tay nàng.
Âu Dương Noãn tựa hồ như lơ đãng quay đầu nói: “Thái tử phi, ta thấy mặt trời cũng đã lên cao. Ngài chắc là không cần cưỡi nữa, miễn lại bị cảm nắng….”
Chu Chỉ quân nhìn đại công chúa cùng Âu Dương Noãn, ngăn chặn cười lạnh trong lòng: “Chuyện này không phiền Minh quận vương phi lo lắng!”
Đại công chúa cười nói: "Nếu đã như vậy, ngươi liền lấy con ngựa này luôn đi!”
Nói xong liền cầm lấy tay Âu Dương Noãn, hướng lên đài.
Chu Chỉ Quân cũng không từ chối, rất nhanh đã giục ngựa phi đi.
Nàng mặc váy màu đỏ tươi, ngồi trên lưng ngựa như một bông hoa lửa, áo choàng đón gió nhảy múa. Vốn là phong tư tiếu mỹ, lúc này xem ra là mỹ mạo vô hạn.
“Nghe nói Thái tử phi điện hạ là được danh sư chỉ dạy. Chẳng những cầm kỳ thi họa đều tinh thông, ngay cả thuật cưỡi ngựa cũng đều rất giỏi!”
"Đúng vậy! Bệ hạ còn khen nàng là nữ trung hào kiệt, khuê trung chi thần a!”
“Còn không phải là sợ địa vị của mình không vững chắc, chỉ muốn cố sủng mà thôi!” Một đạo âm thanh trào phúng vang đến từ Chu Ngưng Bích.
Âu Dương Noãn hơi hơi mỉm cười.
Quả đúng như Chu Ngưng Bích nói, Chu Chỉ Quân gần đây liên tiếp phô diễn tài năng trên các yến hội, phi thường nổi bật.
So với thời điểm ẩn nhẫn khi chưa xuất giá khác nhau một trời một vực.
Hành động như vậy, rõ ràng là muốn cho tất cả mọi người đều biết, Chu Chỉ Quân nàng mới là độc nhất vô nhị.
Là Thái tử phi được sủng ái, là Thái tử phi mà Hoàng đế lựa chọn. Bất luận kẻ nào cũng không thể lung lay được địa vị của nàng.
Đúng lúc này, con ngựa đột nhiên hí dài một tiếng, mạnh mẽ hất Chu Chỉ Quân xuống đất.
Những người trên khán đài chỉ nghe Chu Chỉ Quân kêu thảm một tiếng.
Còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng ngã vào vũng bùn.
Mọi người vội vã đứng lên, Tiếu Khâm Võ nhanh chóng phân phó người hầu nhanh chóng dìu lên.
Rất nhiều người chạy xuống phía dưới, trong đó cũng bao gồm cả nha đầu của Chu Chỉ Quân.
Nhưng mọi người lại đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng.
Giữa sân không biết khi nào thế nhưng lại xuất hiện một con báo đen. Bộ ngực rộng lớn rắn chắc, tứ chi cường kiện hữu lực, toàn thân một màu đen tuyền, đôi mắt xanh thẫm như ngọc lưu ly khiến người ta không rét mà run.
Một khắc kia toàn trường không một tiếng động. Tuy rằng cách nhau rất xa nhưng trên đài cao rất nhiều nữ quyến sợ tới mức mặt trắng bệch, trốn sau ghế.
Điều này sao có thể? Rõ ràng bãi săn được vây cùng nơi này đều có người trông coi, làm sao có thể bỏ một con mồi đang săn bắn bên kia qua bên này?
Chu Chỉ Quân hét lên một tiếng, vật vã muốn đứng lên, vươn tay liều mạng hô: “Cứu ta! Cứu ta! Mau cứu ta! Người đâu!”
Nhưng mà tất cả mọi người ai cũng sợ tới mức không dám nhúc nhích, ai cũng không dám tiến lên. Làm vậy quả thực là không muốn sống nữa!
Sau khi bao vây bãi săn, trước khi bắt đầu săn Hoàng đế đã mệnh lệnh mọi người giết hết mãnh thú trong khu bao vây, chỉ để lại những con mồi không thể đả thương người.
Nói vậy con báo đen này đang bị thương, nhưng mãnh thú cho dù bị thương cũng nguy hiểm vô cùng.
Thị vệ vội vàng giương cung, nhưng tốc độ con báo kia quá nhanh, xuất hiện lại quá mức đột ngột.
Mọi người mắt thấy nó cách Chu Chỉ Quân càng ngày càng gần đều sốt ruột.
Các tướng sĩ sợ làm người bị thương nên cũng không dám bắn tên.
Âu Dương Noãn nhìn một màn này, bên môi thoáng hiện lên tia tươi cười thanh nhã.
Chu Chỉ Quân, trò này chơi vui không?
Nhưng ngươi cũng đừng gấp, còn có trò vui hơn đang đợi phía sau a!
"Tiểu thư! Những lễ vật này ngài cũng có thể không nhận. Nữ nhân kia căn bản không có lòng tốt như vậy!” Xương Bồ thật sự nhịn không được liền nói.
Phương mama cùng Hồng Ngọc đồng thời trừng mắt nhìn Xương Bồ, nhưng đáy mắt đều có chút thần sắc đồng ý.
Hồng Ngọc cẩn thận nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy không bằng đem mấy thứ này trả lại cho phủ Thái tử đi…..”
Trả lại?
Làm vậy tương đương với việc trước mặt mọi người cho Chu Chỉ Quân một cái tát, tất nhiên cũng khiến nàng ta khó xử.
Nhưng phẫn hận của nàng có thể bởi vậy mà có thể tiêu trừ sao?
Đương nhiên không thể!
Âu Dương Noãn cong khóe môi lên, thưởng thức khỏa trân châu kia. Chung quy vẫn chậm rãi nói: “Lễ hội săn bắn của Hoàng gia sắp đến?”
Hồng Ngọc không biết vì sao nàng lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn chi tiết nói: “Ý chỉ của Bệ hạ đã ban. Nhưng Quận vương nói thân mình tiểu thư vẫn chưa khỏe hẳn nên có thể không cần tham gia!”
Âu Dương Noãn mỉm cười, trong ánh mắt có hàn quang hiện lên: "Không tham gia? Không, Hoàng gia săn bắn nhất định là rất thú vị, ta sao có thể không tham gia chứ? Hồng Ngọc!”
“Có nô tỳ!”
“Đi mời một công tượng tốt nhất định chế cho ta một bộ yên ngựa. Đem tất cả châu báu Thái tử phi tặng toàn bộ khảm ở mặt trên. Phải làm sao để thật sặc sỡ đến lóa mắt, thập toàn thập mỹ!”
“Hả?” Hồng Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu.
“Nghe rõ rồi chứ?”
Thanh âm Âu Dương Noãn đột nhiên dâng cao. Hồng Ngọc giật mình, vội vàng thấp giọng nói: “Nô tỳ tuân mệnh!”
Bỗng nhiên, trên trời xẹt qua một tia sáng như sao băng vọt vào phía chân trời.
Âu Dương Noãn xoay người hướng về thiên không nhìn lại, trong ánh mắt chứa sự xa xôi đến mức khiến người ta không nắm được cảm xúc gì.
Đột nhiên, một bàn tay từ sau lưng, đem cả người nàng ôm lên.
Âu Dương Noãn cúi đầu, thấy ngăn bên hông mình là bàn tay rộng lớn, cổ tay áo màu ngà chỉ vàng thêu địch văn.
Nàng ngẩng mặt, cổ tuyệt đẹp tinh tế, sinh sôi áp chế ánh sáng mờ nơi chân trời.
Tiếu Trọng Hoa như là không nhìn tới diễm sắc trước mặt. Thanh âm lãnh trầm: “Sao không đi giày?”
Thấy thần sắc hắn nghiêm túc, Âu Dương Noãn muốn cười nhưng thấy dung sắc hắn càng lạnh xuống thì chỉ có thể nhịn cười. Răng cắn chặt môi dưới, lập tức môi vốn trắng nhợt liền nhiễm chút sắc.
Nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười nói: “Cũng không phải giấy, không cần khẩn trương như vậy!”
Tiếu Trọng Hoa đem nàng đặt xuống ghế bên cửa sổ, tự mình cầm giày đến.
Động tác như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hắn khẽ cúi người ngồi xuống. Bàn tay vươn đến một nửa, tay Âu Dương Noãn cầm quạt tròn liền ngăn lại: “Quận vương, như vậy không hợp cấp bậc lễ nghĩa!”
“Các ngươi đều lui xuống hết đi!” Hắn chợt quay đầu, lạnh giọng phân phó.
Phương mama nhìn cảnh này liền mỉm cười phân phó mọi người lui hết ra ngoài.
Âu Dương Noãn che môi lại, nhẹ cười ra tiếng. Ý cười dây dưa bên tai hắn, trằn trọc quyến rũ khiến hắn say mê.
Lòng Tiếu Trọng Hoa có chút đình trệ: “Noãn Nhi, nàng thay đổi rồi!”
Thay đổi?
Âu Dương Noãn mỉm cười, mặt mày vốn thanh lệ nay hiện lên chút trẻ con: “Thay đổi làm sao?”
Tiếu Trọng Hoa thu vào mắt, ý cười càng sâu. Tựa hồ như nàng vốn rất cẩn thận liền trở nên tùy ý làm bậy.
Âu Dương Noãn nghiêng đầu nhìn hắn: “Chàng nói, nếu ta đưa một phần đại lễ tặng cho Thái tử phi, nàng có thể nhận lấy hay không?”
Tiếu Trọng Hoa vẫn chưa trả lời, bình tĩnh nhìn miệng cười của nàng. Chỉ thấy sâu trong ánh mắt kia sâu không lường được.
Hắn thở dài mỉm cười: “Không phải không thể đưa, chỉ là không thể từ nàng tới đưa. Đem lễ vật nàng chuẩn bị giao cho ta đi!”
“Đây ý là chàng đang giúp ta sở tác sở vi?” Âu Dương Noãn mỉm cười dẫn theo một tia kinh ngạc.
Tiếu Trọng Hoa thấy nàng vẫn không chịu đi giày, đơn giản liền bế bổng nàng lên chậm rãi đến bên giường, dùng chăn bọc nàng lại: “Chỉ cần nàng có thể nói như vậy, không gì là không thể!”
…..
Đảo mắt hơn một tháng đã qua, sáng sớm sắc trời như được tẩy rửa.
Mặt trời chói chang như lửa, dương quang sáng lạn chiếu vào dáng người thanh lệ đang ngồi trước gương đồng.
Âu Dương Noãn vừa mới thức dậy, chỉ mặc một thân trắng thuần đơn giản, mái tóc dài buông sau lưng.
Nàng quay đầu nhìn Tiếu Trọng Hoa, đã thấy hắn thay một thân y phục săn bắn, áo choàng mỏng màu đen bao bên ngoài. Có vẻ tư thế oai hùng cao ngất, thần thái tỏa sáng, tuấn mĩ.
“Nếu không thoải mái, liền không cần miễn cưỡng!” Tiếu Trọng Hoa thấy nàng đang nhìn mình liền nhân tiện nói.
Âu Dương Noãn đánh giá hắn, tự mình đứng lên giúp hắn sửa lại nếp uốn nơi cổ áo: “Ta vẫn muốn tận mắt nhìn phần lễ vật kia!”
Tiếu Trọng Hoa không cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn dấu ý cười.
Một ngày này là lễ săn bắn một năm một lần của Hoàng tộc. Dựa theo quy củ, Hoàng đế đích thân đến, vương tôn quý tộc cũng đều tham gia.
Săn bắn hoàng gia cử hành ở bãi săn phía đông kinh đô. Bãi săn này rừng rậm thảo thâm, sông suối ngang dọc.
Là nơi thiên tử Đại Lịch dùng để săn bắn, có quan viên chuyên môn phụ trách dưỡng dục cầm thú, trồng hoa quả để phục vụ hoạt động săn bắn cho thiên tử, cũng có thể dùng cho đại duyệt giảng võ.
Hướng mặt trời mọc, pháo hiệu vang lên ba lần, lệnh kỳ tung bay. Ngàn dư danh tướng sĩ hợp khốn cùng tiếng gầm rú của dã thú.
Nhất thời giác minh cổ vang, cờ xí phi động. Thanh thế lớn kinh thiên động địa.
Trong phạm vi vài trăm dặm binh lính vây quanh nhanh chóng thu nhỏ lại, bao vây lộc, hồ, miễn, hoàng dương….đầy khắp núi đồi bỏ chạy tán loạn.
Nhóm hoàng tôn hoàng thân quốc thích hô vang dương cung khởi động. Dục ngựa huy đao, vó ngựa tung hoành, ra sức truy đuổi.
Tiếng reo hò hưng phấn cùng tiếng vó ngựa, tiếng hí vang, tiếng dã thú kêu gầm cùng tiếng chiêng trống náo động vang cả một vùng trời.
Ngồi trên khán đài cao cao, bên người Âu Dương Noãn vây quanh vô số nữ quyến mỹ mạo.
Ngoại trừ Đổng trắc phi Yến Vương hàng năm vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách không tham gia thì những nữ quyến quý tộc khác đều tham dự những trường hợp này.
Trong đó cũng bao gồm cả Tôn Nhu Trữ vốn rất ít khi tham gia những trường hợp long trọng.
Những trường hợp như vậy, Đổng trắc phi dù sao cũng chỉ là tiểu thiếp. Mặc dù là trắc phi nhưng xuất thân thấp kém nên bà không tham gia cũng không ai nói gì.
Nhưng Tôn Nhu Trữ là Thế tử phi Yến vương Thế tử. Nàng nhất định phải tham dự, cũng là muốn nói nàng dù thân hưu gầy yếu cũng muốn trượng phu trước mặt mọi người giữ được thể diện.
“Minh quận vương phi, nghe nói lúc trước ngài thân mình không được khỏe. Hiện tại đã tốt hơn chưa?” Đột nhiên có người lên tiếng hỏi.
“Chẳng qua chỉ là nhiễm chút phong hàn mà thôi!” Âu Dương Noãn cười thực ôn hòa.
Tôn Nhu Trữ lạnh lùng nhìn Âu Dương Noãn, mặt mày mang theo sự trào phúng.
Âu Dương Noãn lại hoàn toàn không thèm để ý, tầm mắt hơi hơi lướt qua mọi người nhìn Thái tử phi Chu Chỉ Quân cách đó không xa.
Thấy đối phương đang cùng Lỗ vương phi nói chuyện thực vui vẻ, nàng không khỏi khẽ cười.
Nhìn đối phương thực vui vẻ tươi cười, Âu Dương Noãn không khỏi nhếch môi.
Thái tử phi văn võ kiêm tụ, hơn nữa còn tinh thông cưỡi ngựa, săn bắn hàng năm đều tự mình biễu diễn.
Nói vậy năm này cũng như thế.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau đã nghe đại công chúa cười nói: “Chỉ Quân, xem các nam nhân săn bắn thực không thú vị. Ngươi có hứng thú giúp ta xuống dạo vài vòng?”
Chu Chỉ Quân mỉm cười: “Công chúa, Chỉ Quân gần đây có chút….”
Chưa nói xong Lâm Nguyên Hinh đã liền cười: “Thái tử phi đã lâu chưa lên ngựa. Chắc là có chút xa lạ….”
Tươi cười của Chu Chỉ Quân liền trầm xuống: “Nếu công chúa đã có nhã hứng, Chỉ Quân tự nhiên sẽ phụng bồi!”
Lâm Nguyên Hinh xa xa nhìn Âu Dương Noãn một cái, khẽ cười.
Đúng lúc này, Tiếu Khâm Võ vẫn luôn ngự tọa trên cao liền hứng trí, cười nói với đại công chúa: “Hoàng tỷ cũng muốn sao? Được, trẫm gần đây vừa có được một bộ yên ngựa, vừa khéo đưa cho Hoàng tỷ!”
Nói xong, người hầu liền dâng lên một bộ yên ngựa kim quang chói mắt đến.
Viền yên ngựa là vàng bạc ti lũ hoa, bên trên khảm hơn trăm khỏa trân châu, thước thù hơn trăm lạp, san hô đỏ năm mươi khỏa….Còn có một viên đông châu lớn lóng lánh chói mắt.
Mọi người vừa thấy liền nhất thời sợ hãi than lên. Bị bộ yên ngựa lóng lánh bảo thạch này khiến cho hoảng thần.
Âu Dương Noãn nghe mọi người tán thưởng liền khẽ mỉm cười.
Đây chính là những lễ vật mà Chu Chỉ Quân mang qua cho nàng. Hiện tại làm thành yên ngựa, không biết đối phương có nhận ra không?
Chu Chỉ Quân đương nhiên là nhìn ra.
Chẳng những vậy sắc mặt còn đột nhiên trở nên khó coi. Nàng lập tức nhìn về phía Âu Dương Noãn trên đài cao liền thấy đối phương khẽ gật đầu.
Nữ nhân này dám đem lễ vật của nàng đưa cho Hoàng đế, như vậy tương đương giáp mặt đánh mình một cái tát!
Chu Chỉ Quân không tự chủ được mà siết chặt roi ngựa trong tay.
Tôn Nhu Trữ cảm thấy không khí có chút quỷ dị không đúng. Suy nghĩ đến xuất thần, ly rượu trong tay hơi nghiêng không cẩn thận đổ ra ngoài, nhất thời khiến mọi người ghé mắt.
Lúc này, người hầu đã mang yên ngựa đặt ngay ngắn trên lưng ngựa, giúp đỡ đại công chúa lên ngựa.
Đại công chúa cười cầm lấy roi đánh vào hông ngựa, con ngựa lập tức hý vang chạy đi.
Đại công chúa trên lưng ngựa khi thì một tay cầm lấy dây cương cả thân mình nhảy qua sườn trái. Khi thì hai tay ôm lấy cổ ngựa nép sát thân mình song song với thân ngựa.
Khi thì một tay chống đỡ yên ngựa, khi thì ngồi trên lưng ngựa dứt khoát xoay người. Trên đài cao nhất thời vang lên âm thanh reo hò.
Ngay cả Âu Dương Noãn cũng không ngờ, hóa ra nghĩa mẫu của mình lại là một nữ tử thần thái phóng khoáng ngời ngời như vậy.
Nói đến mới nghĩ lại, nàng luôn bắt gặp Đại công chúa khi thì là một mẫu thân bi thương. Khi thì là một công chúa đoan trang cao quý nhưng chưa từng được nhìn thấy phong thái này.
Ánh mắt nàng từ Đại công chúa chuyển đến thị vệ trưởng Vệ Phong, lại nhìn thấy trong mắt người đó toát ra tia si mê.
Thấy một màn như vậy, Âu Dương Noãn cúi đầu, khẽ thở dài.
Một nam nhân vì mình mà mai danh ẩn tích âm thầm bảo vệ bên cạnh lâu năm như vậy. Nếu công chúa biết, sẽ nghĩ như thế nào?
Đại công chúa từ trên ngựa lập tức nhảy xuống, cười to: “Ai, thật sự là có tuổi rồi. Vừa mới bắt đầu một lát thắt lưng đã liền đau rồi. Hay là thôi đi!”
Âu Dương Noãn vội vàng đứng dậy, tự mình xuống đài dìu lấy Đại công chúa. Nháy mắt, đại công chúa vỗ vỗ tay nàng.
Âu Dương Noãn tựa hồ như lơ đãng quay đầu nói: “Thái tử phi, ta thấy mặt trời cũng đã lên cao. Ngài chắc là không cần cưỡi nữa, miễn lại bị cảm nắng….”
Chu Chỉ quân nhìn đại công chúa cùng Âu Dương Noãn, ngăn chặn cười lạnh trong lòng: “Chuyện này không phiền Minh quận vương phi lo lắng!”
Đại công chúa cười nói: "Nếu đã như vậy, ngươi liền lấy con ngựa này luôn đi!”
Nói xong liền cầm lấy tay Âu Dương Noãn, hướng lên đài.
Chu Chỉ Quân cũng không từ chối, rất nhanh đã giục ngựa phi đi.
Nàng mặc váy màu đỏ tươi, ngồi trên lưng ngựa như một bông hoa lửa, áo choàng đón gió nhảy múa. Vốn là phong tư tiếu mỹ, lúc này xem ra là mỹ mạo vô hạn.
“Nghe nói Thái tử phi điện hạ là được danh sư chỉ dạy. Chẳng những cầm kỳ thi họa đều tinh thông, ngay cả thuật cưỡi ngựa cũng đều rất giỏi!”
"Đúng vậy! Bệ hạ còn khen nàng là nữ trung hào kiệt, khuê trung chi thần a!”
“Còn không phải là sợ địa vị của mình không vững chắc, chỉ muốn cố sủng mà thôi!” Một đạo âm thanh trào phúng vang đến từ Chu Ngưng Bích.
Âu Dương Noãn hơi hơi mỉm cười.
Quả đúng như Chu Ngưng Bích nói, Chu Chỉ Quân gần đây liên tiếp phô diễn tài năng trên các yến hội, phi thường nổi bật.
So với thời điểm ẩn nhẫn khi chưa xuất giá khác nhau một trời một vực.
Hành động như vậy, rõ ràng là muốn cho tất cả mọi người đều biết, Chu Chỉ Quân nàng mới là độc nhất vô nhị.
Là Thái tử phi được sủng ái, là Thái tử phi mà Hoàng đế lựa chọn. Bất luận kẻ nào cũng không thể lung lay được địa vị của nàng.
Đúng lúc này, con ngựa đột nhiên hí dài một tiếng, mạnh mẽ hất Chu Chỉ Quân xuống đất.
Những người trên khán đài chỉ nghe Chu Chỉ Quân kêu thảm một tiếng.
Còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng ngã vào vũng bùn.
Mọi người vội vã đứng lên, Tiếu Khâm Võ nhanh chóng phân phó người hầu nhanh chóng dìu lên.
Rất nhiều người chạy xuống phía dưới, trong đó cũng bao gồm cả nha đầu của Chu Chỉ Quân.
Nhưng mọi người lại đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng.
Giữa sân không biết khi nào thế nhưng lại xuất hiện một con báo đen. Bộ ngực rộng lớn rắn chắc, tứ chi cường kiện hữu lực, toàn thân một màu đen tuyền, đôi mắt xanh thẫm như ngọc lưu ly khiến người ta không rét mà run.
Một khắc kia toàn trường không một tiếng động. Tuy rằng cách nhau rất xa nhưng trên đài cao rất nhiều nữ quyến sợ tới mức mặt trắng bệch, trốn sau ghế.
Điều này sao có thể? Rõ ràng bãi săn được vây cùng nơi này đều có người trông coi, làm sao có thể bỏ một con mồi đang săn bắn bên kia qua bên này?
Chu Chỉ Quân hét lên một tiếng, vật vã muốn đứng lên, vươn tay liều mạng hô: “Cứu ta! Cứu ta! Mau cứu ta! Người đâu!”
Nhưng mà tất cả mọi người ai cũng sợ tới mức không dám nhúc nhích, ai cũng không dám tiến lên. Làm vậy quả thực là không muốn sống nữa!
Sau khi bao vây bãi săn, trước khi bắt đầu săn Hoàng đế đã mệnh lệnh mọi người giết hết mãnh thú trong khu bao vây, chỉ để lại những con mồi không thể đả thương người.
Nói vậy con báo đen này đang bị thương, nhưng mãnh thú cho dù bị thương cũng nguy hiểm vô cùng.
Thị vệ vội vàng giương cung, nhưng tốc độ con báo kia quá nhanh, xuất hiện lại quá mức đột ngột.
Mọi người mắt thấy nó cách Chu Chỉ Quân càng ngày càng gần đều sốt ruột.
Các tướng sĩ sợ làm người bị thương nên cũng không dám bắn tên.
Âu Dương Noãn nhìn một màn này, bên môi thoáng hiện lên tia tươi cười thanh nhã.
Chu Chỉ Quân, trò này chơi vui không?
Nhưng ngươi cũng đừng gấp, còn có trò vui hơn đang đợi phía sau a!