Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 390
Âu Dương Noãn chỉ mỉm cười: “Ta chẳng qua là muốn đến đàm phán với ngươi một giao dịch thôi!”
Sắc mặt Đổng thị vẫn như vậy nhưng trong ánh mắt bắt đầu chớp động một loại ánh sáng suy tính: “Giao dịch gì?”
Âu Dương Noãn cười nói: "Không biết ngươi còn nhớ Mạnh trắc phi hay không?”
Ánh mắt Đổng thị trong nháy mắt liền xảy ra biến hóa lớn. Biến hóa như vậy chỉ có Âu Dương Noãn gần trong gang tấc mới có thể nhận ra được. Nàng ý thức được, hôm nay bản thân đến một chuyến xem như không uổng công.
Đổng thị nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Đổng trắc phi, chẳng lẽ không nghĩ nên giải thích một chút về cái chết của Mạnh trắc phi sao?”
Đổng thị trừng lớn mắt, trong con ngươi có ánh sáng quỷ dị: “Khụ khụ... Khụ khụ... Ngươi thật đúng là không phải lợi hại bình thường. Nếu Lâm Uyển Thanh có ba phần giống ngươi thì cũng không đến mức lạc đến kết cục đó! Hừ!”
Binh gia có kế gọi là binh đi hiểm chiêu, ngay cả tiêu mang đánh cũng muốn rèn sắt khi còn nóng mới có thể tính kế chuẩn.
Nàng tiếp tục nói: “Ngươi căm ghét mẫu thân ta nhưng bà cũng đã qua đời. Còn ngươi lại được hưởng vinh hoa phú quý hơn mười năm, không phải sao? Ta có điều không rõ, ngươi đã ở trên địa vị rất cao, trong tay lại có Thế tử, tương lai tất nhiên sẽ có tiền đồ tốt hơn, vì sao còn muốn phiêu lưu như vậy?”
Đổng thị biến sắc: "Ngươi nói cái gì, ta không hiểu!”
“Trắc phi, cổ nhân có câu nhiều hơn một con rận cũng không ngứa hơn. Có phải hiện tại trên người ngươi có không ít tội danh, mà tất cả đều là tử tội nên ngươi cảm thấy nhiều thêm hay bớt đi một cái cũng đều không sao cả? Nhưng ta lại không cảm thấy như vậy. Sinh tử của ngươi chỉ là chuyện nhỏ, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi vừa chết những ngày sau này của Tiếu Trọng Quân phải làm sao?”
Đổng thị nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương gia là người thâm tình, Trọng Quân lại là con thân sinh, ông ấy sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết. Hơn nữa không phải còn có phu quân tốt của ngươi nữa sao?”
Âu Dương Noãn chỉ thản nhiên mỉm cười, tuyệt không nhìn ra được chút ác ý: “Đúng vậy! Nhưng Yến vương sự vụ bận rộn, Trọng Hoa lại vừa mới làm Thế tử, hai người họ khẳng định là rất bận. Đại tẩu hận thấu đại ca, chỉ sợ cũng không chịu chăm sóc cho hắn. Bọn mama nha đầu trong phủ, người người đều tham lam. Cho dù là có đồ tốt mang qua thì qua tay bọn họ cũng sẽ biến thành cỏ dại mà thôi!”
Sắc mặt Đổng thị vô cùng khó coi, trong mắt hiện lên tia hung ác nham hiểm: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu: "Đổng trắc phi nói chuyện cũng quá khoa trương rồi. Vừa rồi Trọng An nói rất đúng, ngươi nên bỏ nhiều tâm sức vào hắn hơn một chút. Còn Tiếu Trọng Quân, ngươi ngóng trông nhiều năm như vậy, nhưng thân mình hắn không tốt, vị trí Thế tử vẫn luôn không thể ngồi vững. Cho dù là như vậy ngươi vẫn xem trọng hắn nhất, quan tâm hắn nhất, có phải không? Ngươi cũng không đành lòng nhìn hắn còn trẻ mà phải chết nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là miễn cưỡng sống sót. Cũng chính vì vậy mà lòng dạ hắn luôn hẹp hòi, ích kỷ, một chút bộ dáng đại ca cũng không có!”
“Haizzzz, hiện tại ta lại cảm thấy lo lắng thay cho hắn. Trước kia còn có ngươi chống lưng phía sau lo liệu mọi chuyện. Hơn nữa khi đó vẫn còn ngồi trên vị trí Thế tử kia. Một khi ngươi chết đi, hắn liền trở thành một kẻ không có chủ trương, lỡ như hồ đồ cũng không biết sẽ làm ra chuyện ngốc ngếch gì? Ngẫm lại ta cũng cảm thấy lo lắng đề phòng. Đổng trắc phi, ngài nói có phải không?”
Uy hiếp này là mười phần ngoan độc. Nhưng khi từ miệng Âu Dương Noãn nói ra lại rất nhẹ nhàng, thậm chí nàng còn ôn nhu mỉm cười khiến người ta nhìn không ra nửa điểm ngoan độc.
Đổng thị nhìn nàng, không khỏi cười lạnh: “Âu Dương Noãn, ngươi tuổi còn trẻ nhưng tâm tư thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy. Ta thật sự là mặc cảm không bằng!”
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Nào có, nào có! Năm đó mẫu thân ta vốn có thể được gả vào Yến vương phủ, ngươi không phải cũng từ giữa gây khó dễ sao? Nói trắng ra thì mọi người đều là bất đắc dĩ mới phải vậy thôi. Ngươi không cần khách khí, lại càng không phải cố né trái né phải. Cứ nói thẳng ra là được rồi!”
“Được lắm! Được lắm! Hiện tại ta là thịt cá, còn ngươi là dao thớt. Cho dù ta muốn giấu cũng giấu không nổi nữa!”
Đổng thị liên tục cười lạnh, ngay lập tức một trận ho khan mãnh liệt ập đến. Ánh mắt Âu Dương Noãn liền thấy sự khác thường, chỉ nhìn Đổng thị đang ho khan nhìn chằm chằm mình. Máu đỏ tươi từ khẽ tay từng đợt tràn ra ngoài.
Mắt thấy Đổng thị có điểm không thích hợp, Âu Dương Noãn vội vàng bước qua nhưng lại bị Xương Bồ giữ chặt lại: “Tiểu thư, ngài mau nhìn xem!”
Bỗng Đổng thị bùm một tiếng trầm đục, sau đó là tiếng thét thê lương chói tai. Cả người Đổng thị đột nhiên té trên mặt đất, giống như phát điên nắm chặt lấy cổ mình, vô cùng thống khổ lăn lộn trên đất.
Âu Dương Noãn bị dọa lui ra sau vài bước, Xương Bồ cùng Hồng Ngọc vội vàng đỡ lấy. Mọi người đều hoảng sợ nhìn Đổng thị nhưng rất nhanh đối phương liền không động nữa, thân thể cứng ngắc lại. Miệng lại phun ra máu tươi, trên nền đất u ám có nhiều vết máu loang lổ như anh đào đỏ tươi chói mắt.
“Mau! Mau đi gọi người đến đây!”
Âu Dương Noãn cấp tốc đẩy Hồng Ngọc, Hồng Ngọc liền nhấc váy chạy nhanh ra ngoài.
Rất nhanh bọn hộ vệ liền đuổi tới. Trong đó có một người đến kiểm tra hơi thở của Đổng thị. Sau đó lộ vẻ mặt khiếp sợ, quay đầu nói: “Đã chết!”
Âu Dương Noãn nhất thời có chút sững sờ, đang êm đang đẹp sao tự nhiên lại chết? Nàng vốn tưởng rằng Đổng thị chẳng qua chỉ là nhiễm chút phong hàn mà không được điều trị mà thôi, làm sao có thể chết được?
Nàng nhanh chóng nói với hộ vệ: “Đi mời Thái y đến! Còn nữa, mời cả Yến vương và Thế tử đến đây!”
“Dạ!”
Bọn hộ vệ liếc nhìn nhau, trên mặt đều dẫn theo thần sắc không hiểu. Đổng thị bị nhốt trong này, sao đột nhiên lại chết đi?
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một hộ vệ kinh hô: “Mọi người mau nhìn kìa!”
Mọi người đều hướng thi thể của Đổng thị nhìn lại, liền thấy từ trong thi thể bò ra một con sâu trắng, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.
Bọn hộ vệ đi lên, thuần thục dùng kiếm chém chết con sâu này. Chỉ là thứ ghê tởm đó lưu lại trong đầu Âu Dương Noãn, làm sao cũng không xóa đi được. Nàng chỉ cảm thấy đáng sợ, trong lòng cuồn cuộn, cổ họng chua chua buồn nôn.
Âu Dương Noãn không muốn nhìn tiếp liền bước nhanh ra ngoài. Ở cửa vừa vặn thấy Tiếu Trọng Hoa vội vàng bước đến.
Hắn thấy nàng một mặt kinh hoảng liền ôm lấy nàng, vẻ mặt lo lắng: “Làm sao vậy?”
Âu Dương Noãn miễn cưỡng duy trì thần sắc bình tĩnh: “Người đã chết!”
Tiếu Trọng Hoa cả kinh, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường: “Đổng thị đã chết?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, tuy rằng là ngày hè, nhưng lúc này Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy hàn khí bức người, chóp mũi có cảm giác xót xót, tay chân đều phát lạnh.
Đổng thị đã chết, ngay khi đang muốn nói điều gì đó, hơn nữa tử trạng lại khủng bố như vậy. Trong phòng và ngoài cửa, phảng phất như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Âu Dương Noãn hơi hơi xoay mặt, tránh đi ánh mặt trời chói mắt, trong lòng có chút chua xót, lại có chút trống rỗng. Bất tri bất giác nàng chỉ thấy một màn đáng sợ đó không thể xua đi được.
Tiếu Trọng Hoa không đi vào, đỡ Âu Dương Noãn trở lại Hạ tâm đường. Hắn dè dặt cẩn trọng, giống như đang nâng niu một bình sứ trân quý nhất. Sau đó hắn quỳ một gối xuống trước mặt Âu Dương Noãn, cầm khăn gấm cẩn thận lau đi bụi đất dính trên làn váy nàng.
“Ta nhìn thấy từ trong người Đổng thị có một con sâu đáng sợ bò ra. Nhưng ta không biết đó là cái gì!” Nàng đột nhiên nói.
Tiếu Trọng Hoa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ lo lắng.
Hắn chậm rãi nói: “Có người muốn bà ta chết, cái đó và nàng không có quan hệ, không cần tự trách!”
“Nhưng….ta chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy. Tử trang thê lương đó, là loại người nào muốn bà ta chết? Vốn chỉ cần một chút nữa thôi bà ta đã nói ra….”
Nói đến đây nàng đột nhiên im bặt, có chút không yên nhìn Tiếu Trọng Hoa.
Giờ phút này đôi mắt thâm thúy của hắn hiện ra một loại lực đạo cực ổn cực tinh tú, giống như thanh kiếm ôn nhu yên tĩnh nhưng lại phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn nắm lấy tay nàng: “Nàng lại như vậy nữa! Ta đã từng nói có chuyện gì cũng đừng tự chủ trương, hãy thương lượng với ta. Nhưng nàng lại hoàn toàn không để trong lòng!”
Tiếu Trọng Hoa nói xong câu đó, sự tịch mịch trong mắt có cố thế nào cũng không giấu được. Âu Dương Noãn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt đó.
Tiếu Trọng Hoa thấy nàng kinh ngạc, ngũ quan tuấn lãng có chút cứng lại. Con ngươi đen chỉ khóa chặt nàng, đáy mắt hiện lên thần sắc phức tạp. Hắn giật giật miệng, chung quy lại không nói gì nữa.
Buổi tối, Tiếu Trọng Hoa cùng Âu Dương Noãn dùng bữa. Nhưng hắn lại không nói một lời khiến không khí yên tĩnh, lại khiến người ta có cảm giác hít thở không thông.
Không biết vì sao Âu Dương Noãn có thể cảm giác được khoảng cách, hai người rõ ràng dựa vào rất gần nhưng dường như lại cách xa ngàn vạn dặm. Đã không còn thân mật khăng khít như trước, hắn còn không thèm nhìn nàng.
Trong lòng Âu Dương Noãn chua xót, càng có chút không hiểu, chỉ có thể gần như chết lặng cầm đũa lung tung nhét thức ăn vào miệng. Không còn nhớ rõ trước mặt bày biện những món gì, cũng không cảm giác được tư vị thức ăn mà mình nhét vào miệng.
Đợi đến khi nàng đặt chiếc đũa xuống mới phát hiện hắn không biết đã dùng xong bữa từ bao giờ. Trên khuôn mặt tuấn tú không có một tia biểu cảm, không nói một lời, chỉ gắt gao nhìn nàng.
Nhìn nàng như vậy làm gì? Chẳng lẽ nàng không phải làm việc sao? Nàng cũng không đoán trước được trong Yến vương phủ lại có người dùng loại thủ đoạn này để mưu sát Đổng thị! Chẳng lẽ hắn đang trách nàng nhiều chuyện?
Trong lòng Âu Dương Noãn nghĩ vậy nên không tránh được có chút ủy khuất. Nhưng nghĩ lại, hắn không phải là người như vậy, nàng cần gì phải suy nghĩ tiêu cực!
Chỉ là, nàng đã quen với việc một mình đối mặt với mọi chuyện. Hắn đang trách nàng mọi chuyện đều tự mình làm. Nhưng nhiều năm như vậy nàng tập mãi cũng đã thành thói quen. Lời này nàng nên giải thích với hắn thế nào đây? Hắn cũng có thể hiểu được cho nàng sao?
Tiếu Trọng Hoa nhìn mắt nàng, trong con ngươi đen nhánh hiện lên chút ánh sáng khiến vẻ mặt hắn như thêm vài phần đăm chiêu.
Trong ánh mắt kia bao hàm cả tình ý, tựa hồ mang theo sự tiếc thương như cũ. Nhưng cũng tựa hồ như mang theo một tia trách cứ.
Một khắc kia, Âu Dương Noãn từ từ nhớ lại tình nồng mật ý lúc trước dần dần tích lũy lại: “Trọng Hoa….”
Nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc là làm sao? Nhìn hắn, đột nhiên mím môi thì thào. Giống như khổ mà không có chỗ giãi bày, tâm ý của nàng hắn có thể hiểu được không? Hay là hắn cho rằng nàng chính là một nữ nhân tùy hứng làm bậy?
Âu Dương Noãn tâm cơ thủ đoạn cũng chưa từng có lúc như vậy. Tất cả chẳng qua là vì nàng rất để ý hắn mà thôi.
Tiếu Trọng Hoa ngẩn người, chắc là không đoán trước được nàng đột nhiên sẽ có biểu cảm như vậy. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn lại buồn bã chặt lại: “Làm sao vậy?”
Môi mỏng hắn khẽ động đậy, dùng tiếng nói vốn ôn nhu nay lại nặng nề đáp lại. Nhẹ nhàng như lại không nghe ra được rốt cuộc là có ý tứ gì.
“Không có gì!”
Nàng gục đầu xuống, nửa ngày cũng không nói ra nguyên do, tựa hồ như hiện tại nói gì cũng dư thừa.
Nam nhân trước mắt này, khi hắn không muốn nhiều lời nàng vĩnh viễn cũng không thể đọc hiểu ý nghĩ của hắn, cũng đoán không ra tâm tư của hắn.
“Đã không sao thì nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Hắn đứng lên, bước nhanh ra ngoài: “Ta đi xem thái y kiểm nghiệm như thế nào!”
Đi tới cửa hắn lại đột nhiên nói: “Đừng thức đêm đọc sách, hại đến mắt!”
Nói xong hắn liền đi ra ngoài.
Thật lâu sau Âu Dương Noãn mới nhàn nhạt nói với Hồng Ngọc đứng phía sau: “Ngươi cũng cảm thấy là ta làm sai rồi sao?”
Hồng Ngọc có chút thấy không rõ sóng ngầm mãnh liệt giữa hai vị chủ tử. Nhưng lời nói của Tiếu Trọng Hoa nàng nghe cũng hiểu được: “Tiểu thư, Thế tử là vì quan tâm đến ngài. Sợ ngài phải chịu tổn thương!”
Trong mắt Âu Dương Noãn thoáng ảm đạm: “Ta biết! Nhưng ta vốn là như thế. Mọi chuyện đều thích tự mình quyết định, tự mình tìm cách giải quyết. Lâu dần ta đã bỏ đi thói quen ỷ lại vào người khác, tin tưởng người khác. Muốn thay đổi, trong một khoảng thời gian ngắn thì ta không làm được!”
Sau đó, hai người dường như xảy ra chiến tranh lạnh chưa từng có. Tiếu Trọng Hoa mỗi buổi tối vẫn về nghỉ ngơi nhưng lại nằm cách nàng một cánh tay, bộ dáng dường như không muốn nói gì thêm.
Nhưng nàng biết mỗi lần nhắm mắt lại, ánh mắt hắn đều sẽ dừng trên người nàng. Mỗi một lần nàng thoáng có hành động xoay người hắn liền cũng lập tức xoay người, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Mãi đến khi cho rằng nàng đã ngủ hắn mới tiếp tục lẳng lặng nhìn nàng. Mỗi lần bị nàng ngẫu nhiên bắt được, trong mắt hắn cũng chỉ có một mảnh yên lặng tĩnh mịch.
Nàng hỏi chuyện Đổng thị hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp lời. Âu Dương Noãn cũng biết chính mình hành động lỗ mãng. Nhưng nhìn hắn như vậy, ngược lại khiến nàng không biết làm sao mới tốt.
Ban ngày, những chuyện lúc trước nàng làm để giết thời gian cũng không khơi gợi cho nàng nửa điểm hứng thú. Ngay cả việc nàng thích nhất là đọc sách cũng không mấy tác dụng. Thường thường mở sách ra bị gió thổi qua một tờ lại một tờ nhưng nàng không biết đã nhìn đi nơi nào, nghĩ chuyện gì mà nửa ngày cũng không có phản ứng.
Phương mama thấy nàng luôn không yên lòng, đêm ngủ bất an liền thêm cho lắng cho sức khỏe của nàng.
Bà cố ý chuẩn bị những thức ăn vừa bổ dưỡng vừa thanh đạm bày biện trước mắt nàng nhưng nàng lại luôn mệt mỏi cầm đũa, một chút khẩu vị cũng không có.
Thậm chí đôi khi nàng còn cảm thấy buồn nôn, cuối cùng cũng đành buông đũa không nói gì để nha hoàn dọn xuống. Nhìn một bàn đồ ăn không được động vào, Phương mama chỉ đành lắc đầu bất lực.
Dần dần Âu Dương Noãn cũng bắt đầu cảm thấy có lẽ mình thực sự đã làm sai rồi. Có lẽ bản thân đã quá mức tùy hứng, đối với mình quá mức tự tin.
Băn khoăn của Tiếu Trọng Hoa không phải là không có đạo lý. Nếu người sau lưng muốn giết không phải là Đổng thị mà là nàng thì sao?
Tùy tiện như vậy, không phải là đã quá mức mạo hiểm sao? Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, nàng sẽ làm gì khi bản thân lâm vào tình cảnh nguy hiểm?
Hắn chính là hy vọng nàng đừng để ý đến chuyện này, Đổng thị, Thế tử, hết thảy đều không có quan hệ với nàng. Hắn chính là hy vọng, nàng có thể vô ưu vô lo mà sống thoải mái.
Trong không gian tĩnh lặng, đột nhiên một con chim bay vào. Xương Bồ lập tức bổ nhào qua, nhưng con chim thoạt nhìn vốn lười biếng liền lập tức hung hãn mổ vào Xương Bồ.
Xương Bồ lập tức rút tay lại hướng con vẹt dứ dứ nắm đấm. Con vẹt kia cũng không thèm để ý, chỉ đứng bên bệ cửa sổ đón ánh nắng hoặc là rỉa rỉa lông.
“Nó sao đã quay trở lại rồi?”
Hồng Ngọc đang kinh ngạc thì Âu Dương Noãn đã đi qua, tay khi thì vỗ về chơi đùa khi thì gãi gãi cằm nó. Con vẹt kia cũng là một bộ dáng hưởng thụ, cọ cọ vào tay nàng.
Xương Bồ nhìn nó lộ ra biểu cảm dịu ngoan, tùy ý Âu Dương Noãn vuốt ve trêu đùa liền tức giận trợn mắt.
Bỗng chốc con vẹt lại thì thầm nói: “Giết nó! Giết nó! Giết nó! Giết nó! Phản đồ! Phản đồ!”
Âu Dương Noãn nhíu mày, lấy hai củ lạc từ trong mâm cho con vẹt. Nó ăn xong liền vỗ cánh bay đi.
Không bao lâu liền thấy Mộ Hương Tuyết đến, vẻ mặt kinh ngạc nói với Âu Dương Noãn: “Con vẹt kia cực kỳ quái a! Hôm nay đột nhiên bay đi, thế nào cũng đều không tìm thấy. Nhưng vừa rồi mới phát hiện, nó ngậm một hạt lạc ở trong hoa viên chơi đùa!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, công chúa luôn nhốt nó lại, chắc là nó buồn nên mới bay đi giải sầu!”
Mộ Hương Tuyết buồn bực thời gian rất lâu nhưng cũng không mấy suy nghĩ cẩn thận con vẹt kia vì sao lại bay đi rồi lại bay về.
Thấy Âu Dương Noãn hứng trí không cao liền nhân tiện nói: “Ngày kia ta sẽ quay lại dịch quán nhưng lại chưa đi thăm thú hết nơi này. Ngày mai ta muốn đi du hồ, Thế tử phi có đi không?”
Tiếu Trọng Hoa đã là Thế tử, Mộ Hương Tuyết cũng liền đem Quận vương phi đổi thành Thế tử phi.
Âu Dương Noãn cười cười nói: "Công chúa đi đi! Ta sẽ không đi!”
“Hiện tại khí trời cũng vừa khéo, kinh đô nơi nơi đều là ánh nắng tươi sáng, cảnh sắc cũng rạng rỡ!”
Mắt thấy Âu Dương Noãn xuôi xuôi, Mộ Hương Tuyết liền không đánh mất thời cơ, tiếp tục thuyết phục: “Ta thấy ngươi nhiều ngày làm gì cũng đều buồn bã. Không bằng đi du hồ giải sầu, được không? Theo ta đi đi!”
“Ta cũng muốn đi!”
Âu Dương Noãn không yên lòng, căn bản không nghe thấy đối phương nói gì liền tiện thể đáp.
“Xem như là ngươi đã đáp ứng rồi!”
Mộ Hương Tuyết hơi hơi vuốt cằm, trong ánh mắt thoáng hiện tươi cười mê hoặc lòng người.
Âu Dương Noãn vốn tưởng rằng Mộ Hương Tuyết nói đùa, cũng không ngờ ngày hôm sau đối phương lại thật sự tha thiết tìm đến.
Bởi vì thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa ngày mai Mộ Hương Tuyết cũng rời đi nên sẽ không tốt nếu cự tuyệt cho nên nàng liền đáp ứng. Bên cạnh nàng luôn có vô số hộ vệ vương phủ nên cũng không sợ có gì nguy hiểm.
Âu Dương Noãn vốn không có tâm tình trang điểm nhưng vì phải xuất môn nên không thể không trang điểm một chút.
Hồng Ngọc một bên nhanh tay thành thạo bối tóc của Âu Dương Noãn. Nhưng được một nửa liền ngưng thần suy tư, cuối cùng đổi thành kiểu tà trụy kế. Lại chọn lưu sai vàng ròng đội lên, mặt trên còn có minh châu càng tôn thêm dung nhan xuất sắc của Âu Dương Noãn.
Hai bên má điểm phù dung tiêu, chu sa đỏ thắm trên môi, giữa trán vẽ một cánh hoa sen nho nhỏ. Sau đó mới hài lòng gật đầu.
Lúc Âu Dương Noãn đi ra, Mộ Hương Tuyết hơi có chút phát hoảng.
Âu Dương Noãn cười nói với Hồng Ngọc: “Chẳng qua chỉ là đi ra ngoài, như vậy có hơi quá không?”
Dù là tham gia cung yến nàng cũng chưa từng trang điểm kỹ như vậy.
Hồng Ngọc thầm nghĩ: tiểu thư của ta, bên kia có công chúa trang điểm xinh đẹp lộng lẫy. Ngài không thể thua kém a!
Tươi cười của Hồng Ngọc càng sáng lạn: “Đã đi chơi, tâm tình phải tốt. Tiểu thư mấy ngày nay ăn không tốt, ngủ cũng không tốt, thoạt nhìn không có tâm tình gì. Rửa mặt, chải đầu, trang điểm một chút mới tốt để giải sầu, tâm tình cũng sẽ tốt lên!”
Hồng Ngọc lời nói nhỏ nhẹ khuyên nhủ, mặt mày mỉm cười quan tâm cơ hồ khiến người ta không thể phản bác.
Âu Dương Noãn thấy nàng nói như vậy cũng liền không nói gì thêm. Mặt mộc không trang điểm cũng thế, tỉ mỉ trang điểm cũng vậy, tâm tình của nàng cũng đều không có chút cải thiện.
Mộ Hương Tuyết chỉ mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn không nói lời nào. Hai người cùng lên xe ngựa, theo sau là vô số hộ vệ của Yến vương phủ.
Ngồi xe ngựa chạy đến bên hồ, thuyền hoa đã sớm bố trí xong, phân ba tầng thượng trung hạ. Rường cột chạm trổ, gấm vóc làm mành. Bày biện bên trong đều là những tinh phẩm vô giá khiến người ta phải tặc lưỡi gật gù.
Mộ Hương Tuyết nói: “Thuyền này là mượn Thái tử, hắn thật sự là không hề keo kiệt a!”
Đúng vậy! Âu Dương Noãn mỉm cười, có chút không yên lòng. Tầng cao nhất bên trong hòa phong ấm áp mang theo hương huân táo nhàn nhạt. Ngồi trên đó, Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy khá thích ý.
Nàng cúi đầu nhìn nước trong hồ không tiếng động chảy xuôi, trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, dập dờn bồng bềnh. Nỗi lòng vốn xáo động liền bình tĩnh trở lại.
Lúc này đột nhiên từ bên ngoài truyền đến làn điệu xa lạ. Nha đầu liền kéo rèm lên, một thiếu nữ đứng trên mạn thuyền, mặt trái xoan, mày lá liễu.
Không biết từ đâu vang lên tiếng sáo, thiếu nữ kia liền ngân nga hát: “Xuân lâm hoa nhiều mị, xuân điểu ý nhiều ai. Xuân phong phục đa tình, thổi ta la thường khai. Hướng đăng ban công thượng, tịch túc lan trong ao. Thừa nguyệt hái phù dung, hàng đêm hạt sen. Ngửa đầu xem đồng thụ, đồng hoa đặc đáng thương. Nguyện thiên vô sương tuyết, ngô tử giải ngàn năm. Uyên băng hậu ba thước, tố tuyết phục ngàn dặm. Lòng ta như tùng bách, quân tình phục gì giống như!”
Vốn là một đoạn tình thi, lúc này nghe hát, thanh âm rất êm tai, rất uyển chuyển giống như chim họa mi hót. Tiếng ca cất lên khiến Âu Dương Noãn vốn đang u sầu cũng liền phai nhạt đi rất nhiều.
Kết thúc một khúc, sau tấm bình phong một nam tử hoa phục màu tím bước ra.
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Địch âm của Cửu hoàng tử tiến bộ rất nhanh!”
Mộ Hiên Viên chính là mỉm cười: “Có thể khiến ngươi cao hứng là tốt rồi!”
Mộ Hương Tuyết nhìn thấy vẻ mặt hai người, trong lòng không khỏi khẽ thở dài nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Cửu ca học cái gì cũng chưa từng kiên nhẫn. Lần này cũng là lần nghiêm túc khó có được, tất cả cũng là vì Thế tử phi a!”
Nói xong liền nhất thời ngậm miệng, nhớ tới Mộ Hiên Viên đặc biệt chán ghét xưng hô Thế tử phi này. Nàng có chút không yên nhìn Mộ Hiên Viên, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu tức giận mới nhẹ nhàng thở ra: “Cửu ca lại thổi một khúc nữa đi!”
Vừa dứt lời lại đột nhiên nghe thấy động tĩnh, một người xốc rèm lên tiến vào.
"Hảo một cái lòng ta như tùng bách, quân tình phục gì giống như!”
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, vừa trầm thấp lại vừa nội liễm truyền vào tai Âu Dương Noãn lại giống như xua hết mây đen, cảnh xuân tươi đẹp cũng hiện ra.
Thanh âm trầm thấp hùng hậu giống như gió nhẹ nhàng mơn trớn gò má khiến người ta thoải mái muốn nhắm mắt lại mà cảm nhận.
“Cửu hoàng tử, ngươi muốn mang ái thế của ta đi đâu?”
Sắc mặt Đổng thị vẫn như vậy nhưng trong ánh mắt bắt đầu chớp động một loại ánh sáng suy tính: “Giao dịch gì?”
Âu Dương Noãn cười nói: "Không biết ngươi còn nhớ Mạnh trắc phi hay không?”
Ánh mắt Đổng thị trong nháy mắt liền xảy ra biến hóa lớn. Biến hóa như vậy chỉ có Âu Dương Noãn gần trong gang tấc mới có thể nhận ra được. Nàng ý thức được, hôm nay bản thân đến một chuyến xem như không uổng công.
Đổng thị nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Đổng trắc phi, chẳng lẽ không nghĩ nên giải thích một chút về cái chết của Mạnh trắc phi sao?”
Đổng thị trừng lớn mắt, trong con ngươi có ánh sáng quỷ dị: “Khụ khụ... Khụ khụ... Ngươi thật đúng là không phải lợi hại bình thường. Nếu Lâm Uyển Thanh có ba phần giống ngươi thì cũng không đến mức lạc đến kết cục đó! Hừ!”
Binh gia có kế gọi là binh đi hiểm chiêu, ngay cả tiêu mang đánh cũng muốn rèn sắt khi còn nóng mới có thể tính kế chuẩn.
Nàng tiếp tục nói: “Ngươi căm ghét mẫu thân ta nhưng bà cũng đã qua đời. Còn ngươi lại được hưởng vinh hoa phú quý hơn mười năm, không phải sao? Ta có điều không rõ, ngươi đã ở trên địa vị rất cao, trong tay lại có Thế tử, tương lai tất nhiên sẽ có tiền đồ tốt hơn, vì sao còn muốn phiêu lưu như vậy?”
Đổng thị biến sắc: "Ngươi nói cái gì, ta không hiểu!”
“Trắc phi, cổ nhân có câu nhiều hơn một con rận cũng không ngứa hơn. Có phải hiện tại trên người ngươi có không ít tội danh, mà tất cả đều là tử tội nên ngươi cảm thấy nhiều thêm hay bớt đi một cái cũng đều không sao cả? Nhưng ta lại không cảm thấy như vậy. Sinh tử của ngươi chỉ là chuyện nhỏ, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi vừa chết những ngày sau này của Tiếu Trọng Quân phải làm sao?”
Đổng thị nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương gia là người thâm tình, Trọng Quân lại là con thân sinh, ông ấy sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết. Hơn nữa không phải còn có phu quân tốt của ngươi nữa sao?”
Âu Dương Noãn chỉ thản nhiên mỉm cười, tuyệt không nhìn ra được chút ác ý: “Đúng vậy! Nhưng Yến vương sự vụ bận rộn, Trọng Hoa lại vừa mới làm Thế tử, hai người họ khẳng định là rất bận. Đại tẩu hận thấu đại ca, chỉ sợ cũng không chịu chăm sóc cho hắn. Bọn mama nha đầu trong phủ, người người đều tham lam. Cho dù là có đồ tốt mang qua thì qua tay bọn họ cũng sẽ biến thành cỏ dại mà thôi!”
Sắc mặt Đổng thị vô cùng khó coi, trong mắt hiện lên tia hung ác nham hiểm: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu: "Đổng trắc phi nói chuyện cũng quá khoa trương rồi. Vừa rồi Trọng An nói rất đúng, ngươi nên bỏ nhiều tâm sức vào hắn hơn một chút. Còn Tiếu Trọng Quân, ngươi ngóng trông nhiều năm như vậy, nhưng thân mình hắn không tốt, vị trí Thế tử vẫn luôn không thể ngồi vững. Cho dù là như vậy ngươi vẫn xem trọng hắn nhất, quan tâm hắn nhất, có phải không? Ngươi cũng không đành lòng nhìn hắn còn trẻ mà phải chết nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là miễn cưỡng sống sót. Cũng chính vì vậy mà lòng dạ hắn luôn hẹp hòi, ích kỷ, một chút bộ dáng đại ca cũng không có!”
“Haizzzz, hiện tại ta lại cảm thấy lo lắng thay cho hắn. Trước kia còn có ngươi chống lưng phía sau lo liệu mọi chuyện. Hơn nữa khi đó vẫn còn ngồi trên vị trí Thế tử kia. Một khi ngươi chết đi, hắn liền trở thành một kẻ không có chủ trương, lỡ như hồ đồ cũng không biết sẽ làm ra chuyện ngốc ngếch gì? Ngẫm lại ta cũng cảm thấy lo lắng đề phòng. Đổng trắc phi, ngài nói có phải không?”
Uy hiếp này là mười phần ngoan độc. Nhưng khi từ miệng Âu Dương Noãn nói ra lại rất nhẹ nhàng, thậm chí nàng còn ôn nhu mỉm cười khiến người ta nhìn không ra nửa điểm ngoan độc.
Đổng thị nhìn nàng, không khỏi cười lạnh: “Âu Dương Noãn, ngươi tuổi còn trẻ nhưng tâm tư thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy. Ta thật sự là mặc cảm không bằng!”
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Nào có, nào có! Năm đó mẫu thân ta vốn có thể được gả vào Yến vương phủ, ngươi không phải cũng từ giữa gây khó dễ sao? Nói trắng ra thì mọi người đều là bất đắc dĩ mới phải vậy thôi. Ngươi không cần khách khí, lại càng không phải cố né trái né phải. Cứ nói thẳng ra là được rồi!”
“Được lắm! Được lắm! Hiện tại ta là thịt cá, còn ngươi là dao thớt. Cho dù ta muốn giấu cũng giấu không nổi nữa!”
Đổng thị liên tục cười lạnh, ngay lập tức một trận ho khan mãnh liệt ập đến. Ánh mắt Âu Dương Noãn liền thấy sự khác thường, chỉ nhìn Đổng thị đang ho khan nhìn chằm chằm mình. Máu đỏ tươi từ khẽ tay từng đợt tràn ra ngoài.
Mắt thấy Đổng thị có điểm không thích hợp, Âu Dương Noãn vội vàng bước qua nhưng lại bị Xương Bồ giữ chặt lại: “Tiểu thư, ngài mau nhìn xem!”
Bỗng Đổng thị bùm một tiếng trầm đục, sau đó là tiếng thét thê lương chói tai. Cả người Đổng thị đột nhiên té trên mặt đất, giống như phát điên nắm chặt lấy cổ mình, vô cùng thống khổ lăn lộn trên đất.
Âu Dương Noãn bị dọa lui ra sau vài bước, Xương Bồ cùng Hồng Ngọc vội vàng đỡ lấy. Mọi người đều hoảng sợ nhìn Đổng thị nhưng rất nhanh đối phương liền không động nữa, thân thể cứng ngắc lại. Miệng lại phun ra máu tươi, trên nền đất u ám có nhiều vết máu loang lổ như anh đào đỏ tươi chói mắt.
“Mau! Mau đi gọi người đến đây!”
Âu Dương Noãn cấp tốc đẩy Hồng Ngọc, Hồng Ngọc liền nhấc váy chạy nhanh ra ngoài.
Rất nhanh bọn hộ vệ liền đuổi tới. Trong đó có một người đến kiểm tra hơi thở của Đổng thị. Sau đó lộ vẻ mặt khiếp sợ, quay đầu nói: “Đã chết!”
Âu Dương Noãn nhất thời có chút sững sờ, đang êm đang đẹp sao tự nhiên lại chết? Nàng vốn tưởng rằng Đổng thị chẳng qua chỉ là nhiễm chút phong hàn mà không được điều trị mà thôi, làm sao có thể chết được?
Nàng nhanh chóng nói với hộ vệ: “Đi mời Thái y đến! Còn nữa, mời cả Yến vương và Thế tử đến đây!”
“Dạ!”
Bọn hộ vệ liếc nhìn nhau, trên mặt đều dẫn theo thần sắc không hiểu. Đổng thị bị nhốt trong này, sao đột nhiên lại chết đi?
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một hộ vệ kinh hô: “Mọi người mau nhìn kìa!”
Mọi người đều hướng thi thể của Đổng thị nhìn lại, liền thấy từ trong thi thể bò ra một con sâu trắng, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.
Bọn hộ vệ đi lên, thuần thục dùng kiếm chém chết con sâu này. Chỉ là thứ ghê tởm đó lưu lại trong đầu Âu Dương Noãn, làm sao cũng không xóa đi được. Nàng chỉ cảm thấy đáng sợ, trong lòng cuồn cuộn, cổ họng chua chua buồn nôn.
Âu Dương Noãn không muốn nhìn tiếp liền bước nhanh ra ngoài. Ở cửa vừa vặn thấy Tiếu Trọng Hoa vội vàng bước đến.
Hắn thấy nàng một mặt kinh hoảng liền ôm lấy nàng, vẻ mặt lo lắng: “Làm sao vậy?”
Âu Dương Noãn miễn cưỡng duy trì thần sắc bình tĩnh: “Người đã chết!”
Tiếu Trọng Hoa cả kinh, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường: “Đổng thị đã chết?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, tuy rằng là ngày hè, nhưng lúc này Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy hàn khí bức người, chóp mũi có cảm giác xót xót, tay chân đều phát lạnh.
Đổng thị đã chết, ngay khi đang muốn nói điều gì đó, hơn nữa tử trạng lại khủng bố như vậy. Trong phòng và ngoài cửa, phảng phất như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Âu Dương Noãn hơi hơi xoay mặt, tránh đi ánh mặt trời chói mắt, trong lòng có chút chua xót, lại có chút trống rỗng. Bất tri bất giác nàng chỉ thấy một màn đáng sợ đó không thể xua đi được.
Tiếu Trọng Hoa không đi vào, đỡ Âu Dương Noãn trở lại Hạ tâm đường. Hắn dè dặt cẩn trọng, giống như đang nâng niu một bình sứ trân quý nhất. Sau đó hắn quỳ một gối xuống trước mặt Âu Dương Noãn, cầm khăn gấm cẩn thận lau đi bụi đất dính trên làn váy nàng.
“Ta nhìn thấy từ trong người Đổng thị có một con sâu đáng sợ bò ra. Nhưng ta không biết đó là cái gì!” Nàng đột nhiên nói.
Tiếu Trọng Hoa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ lo lắng.
Hắn chậm rãi nói: “Có người muốn bà ta chết, cái đó và nàng không có quan hệ, không cần tự trách!”
“Nhưng….ta chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy. Tử trang thê lương đó, là loại người nào muốn bà ta chết? Vốn chỉ cần một chút nữa thôi bà ta đã nói ra….”
Nói đến đây nàng đột nhiên im bặt, có chút không yên nhìn Tiếu Trọng Hoa.
Giờ phút này đôi mắt thâm thúy của hắn hiện ra một loại lực đạo cực ổn cực tinh tú, giống như thanh kiếm ôn nhu yên tĩnh nhưng lại phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn nắm lấy tay nàng: “Nàng lại như vậy nữa! Ta đã từng nói có chuyện gì cũng đừng tự chủ trương, hãy thương lượng với ta. Nhưng nàng lại hoàn toàn không để trong lòng!”
Tiếu Trọng Hoa nói xong câu đó, sự tịch mịch trong mắt có cố thế nào cũng không giấu được. Âu Dương Noãn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt đó.
Tiếu Trọng Hoa thấy nàng kinh ngạc, ngũ quan tuấn lãng có chút cứng lại. Con ngươi đen chỉ khóa chặt nàng, đáy mắt hiện lên thần sắc phức tạp. Hắn giật giật miệng, chung quy lại không nói gì nữa.
Buổi tối, Tiếu Trọng Hoa cùng Âu Dương Noãn dùng bữa. Nhưng hắn lại không nói một lời khiến không khí yên tĩnh, lại khiến người ta có cảm giác hít thở không thông.
Không biết vì sao Âu Dương Noãn có thể cảm giác được khoảng cách, hai người rõ ràng dựa vào rất gần nhưng dường như lại cách xa ngàn vạn dặm. Đã không còn thân mật khăng khít như trước, hắn còn không thèm nhìn nàng.
Trong lòng Âu Dương Noãn chua xót, càng có chút không hiểu, chỉ có thể gần như chết lặng cầm đũa lung tung nhét thức ăn vào miệng. Không còn nhớ rõ trước mặt bày biện những món gì, cũng không cảm giác được tư vị thức ăn mà mình nhét vào miệng.
Đợi đến khi nàng đặt chiếc đũa xuống mới phát hiện hắn không biết đã dùng xong bữa từ bao giờ. Trên khuôn mặt tuấn tú không có một tia biểu cảm, không nói một lời, chỉ gắt gao nhìn nàng.
Nhìn nàng như vậy làm gì? Chẳng lẽ nàng không phải làm việc sao? Nàng cũng không đoán trước được trong Yến vương phủ lại có người dùng loại thủ đoạn này để mưu sát Đổng thị! Chẳng lẽ hắn đang trách nàng nhiều chuyện?
Trong lòng Âu Dương Noãn nghĩ vậy nên không tránh được có chút ủy khuất. Nhưng nghĩ lại, hắn không phải là người như vậy, nàng cần gì phải suy nghĩ tiêu cực!
Chỉ là, nàng đã quen với việc một mình đối mặt với mọi chuyện. Hắn đang trách nàng mọi chuyện đều tự mình làm. Nhưng nhiều năm như vậy nàng tập mãi cũng đã thành thói quen. Lời này nàng nên giải thích với hắn thế nào đây? Hắn cũng có thể hiểu được cho nàng sao?
Tiếu Trọng Hoa nhìn mắt nàng, trong con ngươi đen nhánh hiện lên chút ánh sáng khiến vẻ mặt hắn như thêm vài phần đăm chiêu.
Trong ánh mắt kia bao hàm cả tình ý, tựa hồ mang theo sự tiếc thương như cũ. Nhưng cũng tựa hồ như mang theo một tia trách cứ.
Một khắc kia, Âu Dương Noãn từ từ nhớ lại tình nồng mật ý lúc trước dần dần tích lũy lại: “Trọng Hoa….”
Nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc là làm sao? Nhìn hắn, đột nhiên mím môi thì thào. Giống như khổ mà không có chỗ giãi bày, tâm ý của nàng hắn có thể hiểu được không? Hay là hắn cho rằng nàng chính là một nữ nhân tùy hứng làm bậy?
Âu Dương Noãn tâm cơ thủ đoạn cũng chưa từng có lúc như vậy. Tất cả chẳng qua là vì nàng rất để ý hắn mà thôi.
Tiếu Trọng Hoa ngẩn người, chắc là không đoán trước được nàng đột nhiên sẽ có biểu cảm như vậy. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn lại buồn bã chặt lại: “Làm sao vậy?”
Môi mỏng hắn khẽ động đậy, dùng tiếng nói vốn ôn nhu nay lại nặng nề đáp lại. Nhẹ nhàng như lại không nghe ra được rốt cuộc là có ý tứ gì.
“Không có gì!”
Nàng gục đầu xuống, nửa ngày cũng không nói ra nguyên do, tựa hồ như hiện tại nói gì cũng dư thừa.
Nam nhân trước mắt này, khi hắn không muốn nhiều lời nàng vĩnh viễn cũng không thể đọc hiểu ý nghĩ của hắn, cũng đoán không ra tâm tư của hắn.
“Đã không sao thì nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Hắn đứng lên, bước nhanh ra ngoài: “Ta đi xem thái y kiểm nghiệm như thế nào!”
Đi tới cửa hắn lại đột nhiên nói: “Đừng thức đêm đọc sách, hại đến mắt!”
Nói xong hắn liền đi ra ngoài.
Thật lâu sau Âu Dương Noãn mới nhàn nhạt nói với Hồng Ngọc đứng phía sau: “Ngươi cũng cảm thấy là ta làm sai rồi sao?”
Hồng Ngọc có chút thấy không rõ sóng ngầm mãnh liệt giữa hai vị chủ tử. Nhưng lời nói của Tiếu Trọng Hoa nàng nghe cũng hiểu được: “Tiểu thư, Thế tử là vì quan tâm đến ngài. Sợ ngài phải chịu tổn thương!”
Trong mắt Âu Dương Noãn thoáng ảm đạm: “Ta biết! Nhưng ta vốn là như thế. Mọi chuyện đều thích tự mình quyết định, tự mình tìm cách giải quyết. Lâu dần ta đã bỏ đi thói quen ỷ lại vào người khác, tin tưởng người khác. Muốn thay đổi, trong một khoảng thời gian ngắn thì ta không làm được!”
Sau đó, hai người dường như xảy ra chiến tranh lạnh chưa từng có. Tiếu Trọng Hoa mỗi buổi tối vẫn về nghỉ ngơi nhưng lại nằm cách nàng một cánh tay, bộ dáng dường như không muốn nói gì thêm.
Nhưng nàng biết mỗi lần nhắm mắt lại, ánh mắt hắn đều sẽ dừng trên người nàng. Mỗi một lần nàng thoáng có hành động xoay người hắn liền cũng lập tức xoay người, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Mãi đến khi cho rằng nàng đã ngủ hắn mới tiếp tục lẳng lặng nhìn nàng. Mỗi lần bị nàng ngẫu nhiên bắt được, trong mắt hắn cũng chỉ có một mảnh yên lặng tĩnh mịch.
Nàng hỏi chuyện Đổng thị hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp lời. Âu Dương Noãn cũng biết chính mình hành động lỗ mãng. Nhưng nhìn hắn như vậy, ngược lại khiến nàng không biết làm sao mới tốt.
Ban ngày, những chuyện lúc trước nàng làm để giết thời gian cũng không khơi gợi cho nàng nửa điểm hứng thú. Ngay cả việc nàng thích nhất là đọc sách cũng không mấy tác dụng. Thường thường mở sách ra bị gió thổi qua một tờ lại một tờ nhưng nàng không biết đã nhìn đi nơi nào, nghĩ chuyện gì mà nửa ngày cũng không có phản ứng.
Phương mama thấy nàng luôn không yên lòng, đêm ngủ bất an liền thêm cho lắng cho sức khỏe của nàng.
Bà cố ý chuẩn bị những thức ăn vừa bổ dưỡng vừa thanh đạm bày biện trước mắt nàng nhưng nàng lại luôn mệt mỏi cầm đũa, một chút khẩu vị cũng không có.
Thậm chí đôi khi nàng còn cảm thấy buồn nôn, cuối cùng cũng đành buông đũa không nói gì để nha hoàn dọn xuống. Nhìn một bàn đồ ăn không được động vào, Phương mama chỉ đành lắc đầu bất lực.
Dần dần Âu Dương Noãn cũng bắt đầu cảm thấy có lẽ mình thực sự đã làm sai rồi. Có lẽ bản thân đã quá mức tùy hứng, đối với mình quá mức tự tin.
Băn khoăn của Tiếu Trọng Hoa không phải là không có đạo lý. Nếu người sau lưng muốn giết không phải là Đổng thị mà là nàng thì sao?
Tùy tiện như vậy, không phải là đã quá mức mạo hiểm sao? Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, nàng sẽ làm gì khi bản thân lâm vào tình cảnh nguy hiểm?
Hắn chính là hy vọng nàng đừng để ý đến chuyện này, Đổng thị, Thế tử, hết thảy đều không có quan hệ với nàng. Hắn chính là hy vọng, nàng có thể vô ưu vô lo mà sống thoải mái.
Trong không gian tĩnh lặng, đột nhiên một con chim bay vào. Xương Bồ lập tức bổ nhào qua, nhưng con chim thoạt nhìn vốn lười biếng liền lập tức hung hãn mổ vào Xương Bồ.
Xương Bồ lập tức rút tay lại hướng con vẹt dứ dứ nắm đấm. Con vẹt kia cũng không thèm để ý, chỉ đứng bên bệ cửa sổ đón ánh nắng hoặc là rỉa rỉa lông.
“Nó sao đã quay trở lại rồi?”
Hồng Ngọc đang kinh ngạc thì Âu Dương Noãn đã đi qua, tay khi thì vỗ về chơi đùa khi thì gãi gãi cằm nó. Con vẹt kia cũng là một bộ dáng hưởng thụ, cọ cọ vào tay nàng.
Xương Bồ nhìn nó lộ ra biểu cảm dịu ngoan, tùy ý Âu Dương Noãn vuốt ve trêu đùa liền tức giận trợn mắt.
Bỗng chốc con vẹt lại thì thầm nói: “Giết nó! Giết nó! Giết nó! Giết nó! Phản đồ! Phản đồ!”
Âu Dương Noãn nhíu mày, lấy hai củ lạc từ trong mâm cho con vẹt. Nó ăn xong liền vỗ cánh bay đi.
Không bao lâu liền thấy Mộ Hương Tuyết đến, vẻ mặt kinh ngạc nói với Âu Dương Noãn: “Con vẹt kia cực kỳ quái a! Hôm nay đột nhiên bay đi, thế nào cũng đều không tìm thấy. Nhưng vừa rồi mới phát hiện, nó ngậm một hạt lạc ở trong hoa viên chơi đùa!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, công chúa luôn nhốt nó lại, chắc là nó buồn nên mới bay đi giải sầu!”
Mộ Hương Tuyết buồn bực thời gian rất lâu nhưng cũng không mấy suy nghĩ cẩn thận con vẹt kia vì sao lại bay đi rồi lại bay về.
Thấy Âu Dương Noãn hứng trí không cao liền nhân tiện nói: “Ngày kia ta sẽ quay lại dịch quán nhưng lại chưa đi thăm thú hết nơi này. Ngày mai ta muốn đi du hồ, Thế tử phi có đi không?”
Tiếu Trọng Hoa đã là Thế tử, Mộ Hương Tuyết cũng liền đem Quận vương phi đổi thành Thế tử phi.
Âu Dương Noãn cười cười nói: "Công chúa đi đi! Ta sẽ không đi!”
“Hiện tại khí trời cũng vừa khéo, kinh đô nơi nơi đều là ánh nắng tươi sáng, cảnh sắc cũng rạng rỡ!”
Mắt thấy Âu Dương Noãn xuôi xuôi, Mộ Hương Tuyết liền không đánh mất thời cơ, tiếp tục thuyết phục: “Ta thấy ngươi nhiều ngày làm gì cũng đều buồn bã. Không bằng đi du hồ giải sầu, được không? Theo ta đi đi!”
“Ta cũng muốn đi!”
Âu Dương Noãn không yên lòng, căn bản không nghe thấy đối phương nói gì liền tiện thể đáp.
“Xem như là ngươi đã đáp ứng rồi!”
Mộ Hương Tuyết hơi hơi vuốt cằm, trong ánh mắt thoáng hiện tươi cười mê hoặc lòng người.
Âu Dương Noãn vốn tưởng rằng Mộ Hương Tuyết nói đùa, cũng không ngờ ngày hôm sau đối phương lại thật sự tha thiết tìm đến.
Bởi vì thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa ngày mai Mộ Hương Tuyết cũng rời đi nên sẽ không tốt nếu cự tuyệt cho nên nàng liền đáp ứng. Bên cạnh nàng luôn có vô số hộ vệ vương phủ nên cũng không sợ có gì nguy hiểm.
Âu Dương Noãn vốn không có tâm tình trang điểm nhưng vì phải xuất môn nên không thể không trang điểm một chút.
Hồng Ngọc một bên nhanh tay thành thạo bối tóc của Âu Dương Noãn. Nhưng được một nửa liền ngưng thần suy tư, cuối cùng đổi thành kiểu tà trụy kế. Lại chọn lưu sai vàng ròng đội lên, mặt trên còn có minh châu càng tôn thêm dung nhan xuất sắc của Âu Dương Noãn.
Hai bên má điểm phù dung tiêu, chu sa đỏ thắm trên môi, giữa trán vẽ một cánh hoa sen nho nhỏ. Sau đó mới hài lòng gật đầu.
Lúc Âu Dương Noãn đi ra, Mộ Hương Tuyết hơi có chút phát hoảng.
Âu Dương Noãn cười nói với Hồng Ngọc: “Chẳng qua chỉ là đi ra ngoài, như vậy có hơi quá không?”
Dù là tham gia cung yến nàng cũng chưa từng trang điểm kỹ như vậy.
Hồng Ngọc thầm nghĩ: tiểu thư của ta, bên kia có công chúa trang điểm xinh đẹp lộng lẫy. Ngài không thể thua kém a!
Tươi cười của Hồng Ngọc càng sáng lạn: “Đã đi chơi, tâm tình phải tốt. Tiểu thư mấy ngày nay ăn không tốt, ngủ cũng không tốt, thoạt nhìn không có tâm tình gì. Rửa mặt, chải đầu, trang điểm một chút mới tốt để giải sầu, tâm tình cũng sẽ tốt lên!”
Hồng Ngọc lời nói nhỏ nhẹ khuyên nhủ, mặt mày mỉm cười quan tâm cơ hồ khiến người ta không thể phản bác.
Âu Dương Noãn thấy nàng nói như vậy cũng liền không nói gì thêm. Mặt mộc không trang điểm cũng thế, tỉ mỉ trang điểm cũng vậy, tâm tình của nàng cũng đều không có chút cải thiện.
Mộ Hương Tuyết chỉ mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn không nói lời nào. Hai người cùng lên xe ngựa, theo sau là vô số hộ vệ của Yến vương phủ.
Ngồi xe ngựa chạy đến bên hồ, thuyền hoa đã sớm bố trí xong, phân ba tầng thượng trung hạ. Rường cột chạm trổ, gấm vóc làm mành. Bày biện bên trong đều là những tinh phẩm vô giá khiến người ta phải tặc lưỡi gật gù.
Mộ Hương Tuyết nói: “Thuyền này là mượn Thái tử, hắn thật sự là không hề keo kiệt a!”
Đúng vậy! Âu Dương Noãn mỉm cười, có chút không yên lòng. Tầng cao nhất bên trong hòa phong ấm áp mang theo hương huân táo nhàn nhạt. Ngồi trên đó, Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy khá thích ý.
Nàng cúi đầu nhìn nước trong hồ không tiếng động chảy xuôi, trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, dập dờn bồng bềnh. Nỗi lòng vốn xáo động liền bình tĩnh trở lại.
Lúc này đột nhiên từ bên ngoài truyền đến làn điệu xa lạ. Nha đầu liền kéo rèm lên, một thiếu nữ đứng trên mạn thuyền, mặt trái xoan, mày lá liễu.
Không biết từ đâu vang lên tiếng sáo, thiếu nữ kia liền ngân nga hát: “Xuân lâm hoa nhiều mị, xuân điểu ý nhiều ai. Xuân phong phục đa tình, thổi ta la thường khai. Hướng đăng ban công thượng, tịch túc lan trong ao. Thừa nguyệt hái phù dung, hàng đêm hạt sen. Ngửa đầu xem đồng thụ, đồng hoa đặc đáng thương. Nguyện thiên vô sương tuyết, ngô tử giải ngàn năm. Uyên băng hậu ba thước, tố tuyết phục ngàn dặm. Lòng ta như tùng bách, quân tình phục gì giống như!”
Vốn là một đoạn tình thi, lúc này nghe hát, thanh âm rất êm tai, rất uyển chuyển giống như chim họa mi hót. Tiếng ca cất lên khiến Âu Dương Noãn vốn đang u sầu cũng liền phai nhạt đi rất nhiều.
Kết thúc một khúc, sau tấm bình phong một nam tử hoa phục màu tím bước ra.
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Địch âm của Cửu hoàng tử tiến bộ rất nhanh!”
Mộ Hiên Viên chính là mỉm cười: “Có thể khiến ngươi cao hứng là tốt rồi!”
Mộ Hương Tuyết nhìn thấy vẻ mặt hai người, trong lòng không khỏi khẽ thở dài nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Cửu ca học cái gì cũng chưa từng kiên nhẫn. Lần này cũng là lần nghiêm túc khó có được, tất cả cũng là vì Thế tử phi a!”
Nói xong liền nhất thời ngậm miệng, nhớ tới Mộ Hiên Viên đặc biệt chán ghét xưng hô Thế tử phi này. Nàng có chút không yên nhìn Mộ Hiên Viên, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu tức giận mới nhẹ nhàng thở ra: “Cửu ca lại thổi một khúc nữa đi!”
Vừa dứt lời lại đột nhiên nghe thấy động tĩnh, một người xốc rèm lên tiến vào.
"Hảo một cái lòng ta như tùng bách, quân tình phục gì giống như!”
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, vừa trầm thấp lại vừa nội liễm truyền vào tai Âu Dương Noãn lại giống như xua hết mây đen, cảnh xuân tươi đẹp cũng hiện ra.
Thanh âm trầm thấp hùng hậu giống như gió nhẹ nhàng mơn trớn gò má khiến người ta thoải mái muốn nhắm mắt lại mà cảm nhận.
“Cửu hoàng tử, ngươi muốn mang ái thế của ta đi đâu?”