Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
"Lạc." Đường Bội nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra.
Cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai Âu Dương Lạc, đi ra từ sau lưng anh ta.
Câu nói vừa rồi của Âu Dương Lạc, thật sự quá mạnh mẽ, đường đường là gia chủ Sở gia cũng bị chấn động tại chỗ, ngay cả một lời phản bác cũng không nói được.
"Bội Bội." Đường Bội vừa muốn đi về phía Sở Quân Việt, Âu Dương Lạc sau lưng nhếch môi, vươn tay nắm lấy tay cô.
Lúc nói chuyện với Đường Bội, anh ta rất dịu dàng. Nhưng khi nhìn Sở Quân Việt, đôi mắt luôn lạnh như băng, giống như một cây kiếm sắc bén, không chút nương tay.
"Chuyện lần này và chuyện máy bay phát nổ, tất cả đều nhắm vào Sở gia." Anh ta nói với Đường Bội: "Không hề có một chút liên quan nào với em."
Âu Dương Lạc híp mắt, không chút lưu tình nói tiếp: "Bọn chúng không dám ra tay với Sở Quân Việt nên mới đối phó em. Nếu anh ta không giải quyết được chuyện này, thì em sẽ liên tiếp gặp chuyện."
"Lạc!" Giọng Đường Bội lớn hơn một chút.
Cô nhíu mày, nhìn Âu Dương Lạc.
Vốn muốn nói lời trách cứ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Âu Dương Lạc lúc này thì đột nhiên nuốt hết vào.
Mặc dù thỉnh thoảng Âu Dương Lạc có vẻ hơi bất cần đời, nhưng mỗi lần đứng trước mặt Đường Bội, anh ta đều rất chỉnh tề.
Nhưng lúc này, trên cằm anh ta là một đám râu ria xanh u ngắn ngủn.
Áo sơ mi màu đen bị cởi hai cúc trên, thậm chí ngay cả áo khoác anh ta cũng không mặc, tay áo sơ mi bị vén lên đến khuỷu tay. Nhìn từ đầu gối xuống, ống quần tây màu đen toàn là nước bùn, cả đôi giày, diệp gia quán, thậm chí là đôi vớ cũng không nhìn ra được màu gốc, hoàn toàn bị bùn phủ kín.
Trông Âu Dương Lạc vô cùng chật vật, làm Đường Bội chấn động.
Cô và Âu Dương Lạc biết nhau đã lâu, hai người còn ở cùng nhau trong rừng rậm nhiệt đới Amazon, trên hòn đảo hoang vu ở Thái Bình dương, tiếp nhận huấn luyện dã ngoại nghiêm khắc.
Nhưng dù là thời điểm khó khăn đó, cô cũng chưa từng thấy Âu Dương Lạc như vậy.
Cô thật sự không thể tưởng tượng ra, rốt cuộc là vô tâm với bản thân bao nhiêu mới có thể để cho mình biến thành như vậy.
"Lạc..." Đường Bội lẩm bẩm kêu một tiếng.
Âu Dương Lạc đoán được cô muốn nói gì, sắc bén nhìn Đường Bội, trầm giọng nói: "Ngay cả những vấn đề này cũng không giải quyết được, vậy anh ta không xứng đứng bên cạnh em."
Âu Dương Lạc cố chấp, nắm chặt tay Đường Bội, kéo cô lại bên cạnh mình.
Đường Tử Thái, Liên Thiên Duệ, bao gồm Sở Dực Thành, lúc này cũng đã vây quanh đây.
Âu Dương Lạc và Đường Bội đứng cạnh nhau, thật ra nhìn cũng rất xứng đôi.
Âu Dương Lạc hất cằm, khiêu khích nhìn Sở Quân Việt nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào, lạnh lùng tuyên bố: "Tôi muốn mang Bội Bội đi."
Vừa nói anh ta vừa kéo Đường Bội lại gần mình hơn một chút.
Sở Dực Thành có chút bận tâm nhìn Sở Quân Việt, hai tay xuôi bên người của anh đang siết chặt quả đấm, chặt đến mức Sở Dực Thành có thể thấy những đường gân xanh rõ rệt.
"Bội Bội..." Sở Dực Thành nhìn qua Đường Bội, anh ta không thể xác định, nếu thật sự để người đàn ông xa lạ trước mặt đưa Đường Bội đi thì cháu của mình sẽ trở thành như thế nào.
Anh ta bước tới gần Đường Bội, thấp giọng nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước, mọi người đã một ngày một đêm không được nghỉ ngơi, nên về tắm rửa, ăn uống, rồi từ từ thương lượng, được không?"
"Được." Đường Bội lo âu nhìn Sở Quân Việt, gật đầu.
"Bội Bội!" Âu Dương Lạc nắm chặt tay Đường Bội, không muốn để cô đi.
"Lạc." Đường Bội đặt tay lên tay Lạc rồi vô cùng kiên định đẩy tay anh ta ra, nhàn nhạt nói: "Tất cả cứ chờ khi về rồi hẳn nói."
Trước mặt nhiều người như vậy, cô không muốn giải thích quá nhiều.
Huống chi, bọn Đằng Văn Binh lạc trong núi một ngày một đêm với cô, cũng cần phải tắm rửa và ăn uống.
Từ đầu tới cuối, Sở Quân Việt đều không nói câu nào.
Nhưng mà ánh mắt của anh luôn đặt trên người Đường Bội, không hề rời khỏi dù chỉ là một chút.
Lúc này nghe Đường Bội nói vậy, quả đấm của Sở Quân Việt từ từ mở ra.
Anh muốn nắm lấy tay Đường Bội, một ngày một đêm này, anh từ tràn đầy lo lắng, đến tuyệt vọng khi nhận được tin máy bay bị nổ trên không trung, rồi đến khi miễn cưỡng phục hồi tinh thần mà tìm kiếm... Cuối cùng gặp được Đường Bội!
Sở Quân Việt có rất nhiều lời muốn nói với Đường Bội.
Nếu như không chạm vào cô, anh không thể nào có cảm giác chân thật.
Nhưng đột nhiên Âu Dương Lạc lại xuất hiện, không chút lưu tình, lời lẽ sắc bén, làm anh cảm thấy tay mình nặng tựa ngàn cân, ngay cả nhấc lên cũng không thể nhấc được.
Sáng mấy hôm trước, dáng vẻ yên tâm nói chuyện với Đường Bội bảo rằng mình đã giải quyết xong mọi chuyện vẫn còn rõ ràng tựa ngay trước mắt.
Có phải là đã sống yên ổn, không ai dám trêu vào quá lâu cho nên ngay cả anh cũng buông lỏng cảnh giác?
Khiến anh, ngay cả người yêu của mình cũng không bảo vệ được!
Sở Quân Việt nhìn Âu Dương Lạc vẫn vây quanh bên Đường Bội.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng đối với tình địch có uy hiếp lớn nhất này, Sở Quân Việt đã điều tra rất nhiều chuyện về anh ta.
Anh biết anh ta đã bỏ lỡ Đường Bội thế nào, cũng biết anh ta đã dọn ra một con đường cho mình như thế nào trong trận chiến đầy gió tanh mưa máu của gia tộc, cuối cùng nắm trọn Âu Dương gia.
Lúc này, anh ta giống như kỵ sĩ trung thành nhất, bảo vệ Đường Bội.
Xung quanh một mảng xanh ngắt, nhưng hoàn toàn không có thứ gì lọt được vào mắt Sở Quân Việt.
Thứ anh nhìn thấy được, chỉ có từng cái nhăn mày, từng nụ cười của Đường Bội.
Anh từ từ thu tay lại, chán nản, xoay người.
Nhưng Sở Quân Việt vừa động một cái đã bị một bàn tay mềm mại nắm lại.
Ngón tay thon dài hơi lạnh, lại vô cùng quen thuộc.
Anh nghiêng đầu, lập tức đối mặt với đôi mắt đầy ý cười của Đường Bội.
Đường Bội nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Nhìn thấy em nên vui đến ngốc luôn rồi hả? Sao không nói câu nào hết vậy?"
Trên mặt cô còn dính bùn, nhưng nụ cười vẫn rất rực rỡ.
Đôi mắt giảo hoạt không thể nhìn ra chút trách cứ và sợ hãi, sâu thẳm tựa như có thể hút mất linh hồn của Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt không kiềm được mà đưa tay ra, dịu dàng lau đi vết bẩn trên mặt Đường Bội.
Đường Bội cười khẽ, xích tới, cà mặt lên vai anh, cười hỏi: "Sạch chưa?"
Cô nắm chặt tay Sở Quân Việt, cười nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Sở Quân Việt run rẩy mấy giây, Đường Bội đã đi về phía trước, nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
Anh mới trở tay nắm chặt tay Đường Bội, cùng cô sóng vai đi về phía trước.
Rừng cây trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân xào xạc, thỉnh thoáng có tiếng người khe khẽ rồi lại nhanh chóng yên tĩnh lại.
Cho đến khi đi tới chỗ đỗ xe, Đường Bội mới hoàn toàn thanh tỉnh lại, từ từ dựa vào vai Sở Quân Việt, thấp giọng nói: "Em mệt quá!"
Cô rất ít khi yếu đuối như vậy, Sở Quân Việt dịu dàng ôm chặt eo cô, thấp giọng nói: "Vậy em ngủ một lát đi."
"Ừ." Đường Bội gật đầu nhẹ một cái rồi yên tâm dựa vào vai anh, từ từ nhắm mắt lại.
Người Sở Quân Việt cứng lại một giây, nhưng anh nhanh chóng cúi người xuống, bế Đường Bội lên.
Lúc Đường Bội thức dậy, xe vẫn còn đang chạy trên đường.
Tay cô bị một bàn tay to lớn nắm lấy, đầu đặt trên đùi anh, cô mở mắt, hỏi: "Em ngủ lâu lắm rồi hả?"
"Mới một tiếng thôi." Sở Quân Việt vuốt tóc cô, thấp giọng nói: "Em ngủ một chút nữa đi, về đến nhà anh sẽ gọi em."
Nhưng Đường Bội không ngủ tiếp.
Cô chớp mắt, đôi mắt đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Cứ nằm trên đùi Sở Quân Việt như vậy, cô ngửa đầu lên nhìn anh, đột nhiên sờ mặt anh một cái, nói: "Sao anh lại không vui?"
Sở Quân Việt không trả lời cô ngay.
Anh nhìn xuyên qua cửa xe, một lúc lâu sau, mới nói: "Hôm qua..."
Giọng của anh khô khốc, khàn đặc, trong không gian nhỏ hẹp, nghe ra có chút chói tai...
Anh dừng một chút mới nói tiếp: "Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Bội híp mắt lại, suy nghĩ một chút, vẫn kể cặn kẽ chuyện xảy ra hôm qua cho anh nghe.
Nói đến cuối cùng, cô móc cây súng lục hoàng kim trong túi xách ra, cười tươi nói: "Nhắc mới nhớ, cây súng này đã giúp em hai lần. Ừ... Hẳn không chỉ có hai lần, còn giúp em lấy được vai nữ chính trong phim của chú."
Cô ngửa đầu lên nhìn Sở Quân Việt, tay mơn trớn má anh, thản nhiên nói: "Còn có anh nữa..."
Câu nói này có hơi không rõ, nhưng hai người đều hiểu ý của Đường Bội.
"Bội Bội..." Sở Quân Việt thương tiếc vuốt ve má Đường Bội, anh im lặng một lúc lâu mới nói: "Xin lỗi em."
"Anh đừng bị Lạc ảnh hưởng." Đường Bội kinh ngạc giây lát mới nói.
Cô ngồi dậy, dựa vào người Sở Quân Việt, cúi đầu nhìn bàn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, nói: "Có lúc Lạc nói chuyện như vậy đó, vốn dĩ anh ấy đã có địch ý với anh, cho nên nói chuyện cũng khó nghe hơn. Anh đừng để ở trong lòng."
"Không phải như vậy! Bội Bội." Sở Quân Việt giang tay ôm chặt Đường Bội, chôn đầu vào vai cô, thấp giọng nói: "Anh ta nói không sai! Ngày hôm qua..."
Nói tới đây anh dừng lại một lúc, nhớ đến cảm giác hận đến muốn chết của mình ngày hôm qua, diệp gia quán, khàn giọng nói: "Hôm quay lúc biết máy bay xảy ra chuyện, anh thật sự hận không thể giết chết mình! Bội Bội, em biết không? Âu Dương Lạc nói không sai, đây đều là tai họa mà anh mang tới cho em!"
Đường Bội không nói gì, Sở Quân Việt im lặng mấy giây.
Đầu của anh vẫn đặt ở vai Đường Bội, hơi thở nóng ấm có quy luật phà vào gáy cô, từng chút từng chút, tựa như muốn đi vào cơ thể cô: "Nếu như... Nếu như em thật sự xảy ra chuyện! Anh hoàn toàn, hoàn toàn không thể nào tha thứ cho bản thân!"
"Bội Bội..." Sở Quân Việt hôn lên gáy Đường Bội, nơi dòng máu lưu thông nóng ấm.
"Anh không thể nào tưởng tượng được, nếu như đời này anh không có em." (D: Móa, sến quá là sến, gato quá.)
"Em biết! Em biết hết!" Đường Bội hơi nghiêng người, để mình hoàn toàn rúc vào ngực Sở Quân Việt.
"Cho nên em sẽ bảo vệ tốt bản thân, bình an khỏe mạnh trở về." Cô nằm trong ngực anh, thấp giọng nói.
"Nếu đã chọn nhau, vậy chia sẻ những vui buồn mừng giận cùng với tất cả hạnh phúc và gian nan của đối phương không phải là chuyện đương nhiên sao?" Bọn họ im lặng ôm nhau trong chốc lát thì Đường Bội nói.
Cô ngước đầu lên nhìn Sở Quân Việt, cười nói: "Cho nên anh phải vui mừng vì đã tìm được em, bây giờ em mới phát hiện, làm người yêu của Ám Dạ đế vương, không dễ dàng như em tưởng tượng. Nhưng mà, năng lực tự vệ của em rất mạnh, nếu đổi lại là người phụ nữ khác, có lẽ hôm qua đã..."
Câu nói đắc ý của cô còn chưa nói xong, Sở Quân Việt đã cúi đầu xuống chặn miệng cô lại.
Bằng đôi môi của mình.
Họ trao nhau nụ hôn.
Qua một lúc lâu sau, Sở Quân Việt buông Đường Bội ra. Anh dịu dàng vuốt đôi môi vừa bị mình hôn đến sưng đỏ, trong mắt đầy cố chấp và thâm tình.
Không khí trong xe trở nên ngọt ngào.
Đường Bội mặc cho ngón tay anh quét qua môi mình.
Sở Quân Việt như bị ma nhập vậy, cứ vuốt môi Đường Bội, làm cho đôi môi vốn đã hơi đỏ của cô trở nên đỏ hơn.
Anh hơi cúi đầu, đặt trán lên trán Đường Bội.
"Nếu như vừa rồi, em thật sự đi cùng Âu Dương Lạc..." Sở Quân Việt thấp giọng nói: "Anh thật sự không biết mình có thể kiềm chế được không, anh thật sự không biết mình có làm ra chuyện gì tổn thương em không."
"Sao có thể chứ?" Đường Bội mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên môi anh, nói: "Đây vốn là chuyện hai người nên chia sẻ với nhau, tương lai... Em nói là tương lai, nếu như bởi vì chuyện của em mà làm liên lụy tới anh, anh sẽ bỏ em đi sao?"
"Sẽ không." Sở Quân Việt lắc đầu.
"Đấy!" Đường Bội cười nói: "Cho nên anh đừng nghĩ nhiều nữa, nếu như tương lai thật sự xảy ra chuyện như vậy, cho dù anh muốn chạy, em cũng sẽ tóm chặt lấy anh!"
Câu nói nửa đùa nửa thật, đi ra từ miệng cô, giống như một dòng nước mát, làm dịu đi sự nóng nảy và bất an trong lòng Sở Quân Việt.
Đường Bội thật sự rất mệt.
Mặc dù lúc ở cùng đám người Đằng Văn Binh, cô luôn biểu hiện vô cùng trấn định, nhưng khi về tới biệt thự Sở gia, tắm rửa xong, ăn đơn giản cho dễ tiêu hóa, phần ăn đầy dinh dưỡng, cô thật sự không nhịn được nữa, vùi mình trên giường lớn mềm mại, thiếp đi.
Ngày hôm đó, Sở Quân Việt chưa từng rời khỏi cô.
Anh bên cô gần như không rời cho dù chỉ là một bước, đôi mắt đầy dịu dàng cứ luôn nhìn cô mãi.
Đường Bội tắm, anh massage cho cô, vụng về kỳ lưng cho cô.
Đường Bội ăn cơm, anh ngồi kế bên gắp đồ ăn cho cô.
Đường Bội ngủ, anh cũng nằm lên giường, ôm lấy cô.
Tâm tình thay đổi nhanh chóng làm anh không thể nào yên tâm, giống như chỉ khi Đường Bội ở trong phạm vi anh có thể chạm vào, anh mới không lo lắng như thế nữa.
Sở Quân Việt mạnh mẽ cứng rắn lại có chút đáng yêu, làm cho Đường Bội hoàn toàn không thể kháng cự.
Cho nên đến tối, cô chỉ nói mấy câu với Đường Tử Thái rồi liền bị Sở Quân Việt bế về phòng ngủ.
Ngày hôm sau lúc Đường Bội thức dậy, Sở Quân Việt đã dậy từ sớm.
Anh tựa vào giường, nhìn Đường Bội không chớp mắt.
Mượn ánh nắng ban mai, dịu dàng mơn trớn hàng mi thật dài của Đường Bội, đôi mắt dịu dàng đến mức có thể dìm chết người.
Khi Đường Bội mở mắt ra, lông mi thật dài nhẹ nhàng quét qua tay anh, giống như cánh bướm mượt mà lướt qua làm cho tim Sở Quân Việt mềm nhũn.
Anh cúi đầu hôn lên trán Đường Bội, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng..." Đường Bội miễn cưỡng đáp.
Cô chớp mắt một cái, ngồi dậy, hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty sao?"
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm qua và hôm kia anh chỉ lo tìm cô, không thể nào đối phó những người kia. Hôm nay, tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Anh chờ em ăn sáng xong mới đi." Sở Quân Việt nói.
Hôm nay thật sự anh cần phải tới công ty một chuyến.
Coi Đường Bội ăn xong, dặn dò cô hai ngày này không được ra ngoài, Sở Quân Việt mới không yên lòng đi tới công ty.
Anh muốn dẫn Đường Bội theo.
Nhưng biệt thự Sở gia, có hệ thống an ninh tiên tiến nhất thế giới.
Hơn nữa...
Tới Sở thị, cũng chỉ có thể ngồi xe.
Trong lòng Sở Quân Việt vẫn còn sợ hãi, chuyện xảy ra trên núi, vẫn còn rõ mồn một, bây giờ anh hoàn toàn không hề muốn làm chuyện gì khiến bọn người kia có cơ hội thừa dịp ra tay nữa.
Anh đi không được mấy phút thì Đường Tử Thái đã canh bên cạnh Đường Bội.
Ngày hôm qua cậu hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện với Đường Bội, lúc này Sở Quân Việt đã đi làm, cậu mới có cơ hội ngồi xuống bên cạnh chị mình.
"Chị!" Đường Tử Thái nắm lấy tay Đường Bội, nhìn cô từ trên xuống dưới, chậm rãi thở phào một hơi, thấp giọng nói: "Hai hôm qua chị thật sự làm em lo muốn chết!"
Cậu ôm Đường Bội vào lòng, thấp giọng nói: "Nếu như chị thật sự xảy ra chuyện! Em... Em..."
Giọng của Đường Tử Thái trở nên nghẹn ngào: "Đều là do em không tốt, em phải nên đi theo bên cạnh chị, diệp gia quán, thời gian qua em luôn lo làm chuyện của riêng mình, hoàn toàn không quan tâm đến chị! Sau này em sẽ không bao giờ để chị một mình nữa!"
"Nói ngốc gì đấy?" Đường Bội ôm lấy Đường Tử Thái.
Từ sau khi phẫu thuật và điều dưỡng, sức khỏe của Đường Tử Thái đã càng ngày càng tốt hơn.
Hiện tại cậu đã không còn là một thiếu niên gầy yếu, vòm ngực của cậu dù không cường tráng những cũng đủ rộng đủ kiên cường để mang đến cho người khác sự ấm áp.
Đường Bội không kiềm được mà cười đáp: "Em quên chị lớn lên như thế nào rồi sao? Em không cần phải lo đâu! Nếu em thật sự cứ ở bên cạnh chị, nói không chừng chị còn phải phân tâm chăm sóc em, đó mới là tệ hại!"
"Em biết, em vô dụng..." Hốc mắt Đường Tử Thái đỏ lên: "Chỉ làm liên lụy chị, không giúp được gì cho chị. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy..."
"Này này này!" Đường Bội đẩy Đường Tử Thái ra, thấy hốc mắt cậu đỏ lên, gấp gáp nói: "Chị chỉ đùa thôi mà, sao mọi người ai cũng dùng chiêu này với chị hết vậy?"
Trước giờ cô luôn rất bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với đứa em trai mình yêu thương nhất thì vẫn tay chân luống cuống.
"Lạc." Đường Bội nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra.
Cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai Âu Dương Lạc, đi ra từ sau lưng anh ta.
Câu nói vừa rồi của Âu Dương Lạc, thật sự quá mạnh mẽ, đường đường là gia chủ Sở gia cũng bị chấn động tại chỗ, ngay cả một lời phản bác cũng không nói được.
"Bội Bội." Đường Bội vừa muốn đi về phía Sở Quân Việt, Âu Dương Lạc sau lưng nhếch môi, vươn tay nắm lấy tay cô.
Lúc nói chuyện với Đường Bội, anh ta rất dịu dàng. Nhưng khi nhìn Sở Quân Việt, đôi mắt luôn lạnh như băng, giống như một cây kiếm sắc bén, không chút nương tay.
"Chuyện lần này và chuyện máy bay phát nổ, tất cả đều nhắm vào Sở gia." Anh ta nói với Đường Bội: "Không hề có một chút liên quan nào với em."
Âu Dương Lạc híp mắt, không chút lưu tình nói tiếp: "Bọn chúng không dám ra tay với Sở Quân Việt nên mới đối phó em. Nếu anh ta không giải quyết được chuyện này, thì em sẽ liên tiếp gặp chuyện."
"Lạc!" Giọng Đường Bội lớn hơn một chút.
Cô nhíu mày, nhìn Âu Dương Lạc.
Vốn muốn nói lời trách cứ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Âu Dương Lạc lúc này thì đột nhiên nuốt hết vào.
Mặc dù thỉnh thoảng Âu Dương Lạc có vẻ hơi bất cần đời, nhưng mỗi lần đứng trước mặt Đường Bội, anh ta đều rất chỉnh tề.
Nhưng lúc này, trên cằm anh ta là một đám râu ria xanh u ngắn ngủn.
Áo sơ mi màu đen bị cởi hai cúc trên, thậm chí ngay cả áo khoác anh ta cũng không mặc, tay áo sơ mi bị vén lên đến khuỷu tay. Nhìn từ đầu gối xuống, ống quần tây màu đen toàn là nước bùn, cả đôi giày, diệp gia quán, thậm chí là đôi vớ cũng không nhìn ra được màu gốc, hoàn toàn bị bùn phủ kín.
Trông Âu Dương Lạc vô cùng chật vật, làm Đường Bội chấn động.
Cô và Âu Dương Lạc biết nhau đã lâu, hai người còn ở cùng nhau trong rừng rậm nhiệt đới Amazon, trên hòn đảo hoang vu ở Thái Bình dương, tiếp nhận huấn luyện dã ngoại nghiêm khắc.
Nhưng dù là thời điểm khó khăn đó, cô cũng chưa từng thấy Âu Dương Lạc như vậy.
Cô thật sự không thể tưởng tượng ra, rốt cuộc là vô tâm với bản thân bao nhiêu mới có thể để cho mình biến thành như vậy.
"Lạc..." Đường Bội lẩm bẩm kêu một tiếng.
Âu Dương Lạc đoán được cô muốn nói gì, sắc bén nhìn Đường Bội, trầm giọng nói: "Ngay cả những vấn đề này cũng không giải quyết được, vậy anh ta không xứng đứng bên cạnh em."
Âu Dương Lạc cố chấp, nắm chặt tay Đường Bội, kéo cô lại bên cạnh mình.
Đường Tử Thái, Liên Thiên Duệ, bao gồm Sở Dực Thành, lúc này cũng đã vây quanh đây.
Âu Dương Lạc và Đường Bội đứng cạnh nhau, thật ra nhìn cũng rất xứng đôi.
Âu Dương Lạc hất cằm, khiêu khích nhìn Sở Quân Việt nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào, lạnh lùng tuyên bố: "Tôi muốn mang Bội Bội đi."
Vừa nói anh ta vừa kéo Đường Bội lại gần mình hơn một chút.
Sở Dực Thành có chút bận tâm nhìn Sở Quân Việt, hai tay xuôi bên người của anh đang siết chặt quả đấm, chặt đến mức Sở Dực Thành có thể thấy những đường gân xanh rõ rệt.
"Bội Bội..." Sở Dực Thành nhìn qua Đường Bội, anh ta không thể xác định, nếu thật sự để người đàn ông xa lạ trước mặt đưa Đường Bội đi thì cháu của mình sẽ trở thành như thế nào.
Anh ta bước tới gần Đường Bội, thấp giọng nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước, mọi người đã một ngày một đêm không được nghỉ ngơi, nên về tắm rửa, ăn uống, rồi từ từ thương lượng, được không?"
"Được." Đường Bội lo âu nhìn Sở Quân Việt, gật đầu.
"Bội Bội!" Âu Dương Lạc nắm chặt tay Đường Bội, không muốn để cô đi.
"Lạc." Đường Bội đặt tay lên tay Lạc rồi vô cùng kiên định đẩy tay anh ta ra, nhàn nhạt nói: "Tất cả cứ chờ khi về rồi hẳn nói."
Trước mặt nhiều người như vậy, cô không muốn giải thích quá nhiều.
Huống chi, bọn Đằng Văn Binh lạc trong núi một ngày một đêm với cô, cũng cần phải tắm rửa và ăn uống.
Từ đầu tới cuối, Sở Quân Việt đều không nói câu nào.
Nhưng mà ánh mắt của anh luôn đặt trên người Đường Bội, không hề rời khỏi dù chỉ là một chút.
Lúc này nghe Đường Bội nói vậy, quả đấm của Sở Quân Việt từ từ mở ra.
Anh muốn nắm lấy tay Đường Bội, một ngày một đêm này, anh từ tràn đầy lo lắng, đến tuyệt vọng khi nhận được tin máy bay bị nổ trên không trung, rồi đến khi miễn cưỡng phục hồi tinh thần mà tìm kiếm... Cuối cùng gặp được Đường Bội!
Sở Quân Việt có rất nhiều lời muốn nói với Đường Bội.
Nếu như không chạm vào cô, anh không thể nào có cảm giác chân thật.
Nhưng đột nhiên Âu Dương Lạc lại xuất hiện, không chút lưu tình, lời lẽ sắc bén, làm anh cảm thấy tay mình nặng tựa ngàn cân, ngay cả nhấc lên cũng không thể nhấc được.
Sáng mấy hôm trước, dáng vẻ yên tâm nói chuyện với Đường Bội bảo rằng mình đã giải quyết xong mọi chuyện vẫn còn rõ ràng tựa ngay trước mắt.
Có phải là đã sống yên ổn, không ai dám trêu vào quá lâu cho nên ngay cả anh cũng buông lỏng cảnh giác?
Khiến anh, ngay cả người yêu của mình cũng không bảo vệ được!
Sở Quân Việt nhìn Âu Dương Lạc vẫn vây quanh bên Đường Bội.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng đối với tình địch có uy hiếp lớn nhất này, Sở Quân Việt đã điều tra rất nhiều chuyện về anh ta.
Anh biết anh ta đã bỏ lỡ Đường Bội thế nào, cũng biết anh ta đã dọn ra một con đường cho mình như thế nào trong trận chiến đầy gió tanh mưa máu của gia tộc, cuối cùng nắm trọn Âu Dương gia.
Lúc này, anh ta giống như kỵ sĩ trung thành nhất, bảo vệ Đường Bội.
Xung quanh một mảng xanh ngắt, nhưng hoàn toàn không có thứ gì lọt được vào mắt Sở Quân Việt.
Thứ anh nhìn thấy được, chỉ có từng cái nhăn mày, từng nụ cười của Đường Bội.
Anh từ từ thu tay lại, chán nản, xoay người.
Nhưng Sở Quân Việt vừa động một cái đã bị một bàn tay mềm mại nắm lại.
Ngón tay thon dài hơi lạnh, lại vô cùng quen thuộc.
Anh nghiêng đầu, lập tức đối mặt với đôi mắt đầy ý cười của Đường Bội.
Đường Bội nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Nhìn thấy em nên vui đến ngốc luôn rồi hả? Sao không nói câu nào hết vậy?"
Trên mặt cô còn dính bùn, nhưng nụ cười vẫn rất rực rỡ.
Đôi mắt giảo hoạt không thể nhìn ra chút trách cứ và sợ hãi, sâu thẳm tựa như có thể hút mất linh hồn của Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt không kiềm được mà đưa tay ra, dịu dàng lau đi vết bẩn trên mặt Đường Bội.
Đường Bội cười khẽ, xích tới, cà mặt lên vai anh, cười hỏi: "Sạch chưa?"
Cô nắm chặt tay Sở Quân Việt, cười nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Sở Quân Việt run rẩy mấy giây, Đường Bội đã đi về phía trước, nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
Anh mới trở tay nắm chặt tay Đường Bội, cùng cô sóng vai đi về phía trước.
Rừng cây trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân xào xạc, thỉnh thoáng có tiếng người khe khẽ rồi lại nhanh chóng yên tĩnh lại.
Cho đến khi đi tới chỗ đỗ xe, Đường Bội mới hoàn toàn thanh tỉnh lại, từ từ dựa vào vai Sở Quân Việt, thấp giọng nói: "Em mệt quá!"
Cô rất ít khi yếu đuối như vậy, Sở Quân Việt dịu dàng ôm chặt eo cô, thấp giọng nói: "Vậy em ngủ một lát đi."
"Ừ." Đường Bội gật đầu nhẹ một cái rồi yên tâm dựa vào vai anh, từ từ nhắm mắt lại.
Người Sở Quân Việt cứng lại một giây, nhưng anh nhanh chóng cúi người xuống, bế Đường Bội lên.
Lúc Đường Bội thức dậy, xe vẫn còn đang chạy trên đường.
Tay cô bị một bàn tay to lớn nắm lấy, đầu đặt trên đùi anh, cô mở mắt, hỏi: "Em ngủ lâu lắm rồi hả?"
"Mới một tiếng thôi." Sở Quân Việt vuốt tóc cô, thấp giọng nói: "Em ngủ một chút nữa đi, về đến nhà anh sẽ gọi em."
Nhưng Đường Bội không ngủ tiếp.
Cô chớp mắt, đôi mắt đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Cứ nằm trên đùi Sở Quân Việt như vậy, cô ngửa đầu lên nhìn anh, đột nhiên sờ mặt anh một cái, nói: "Sao anh lại không vui?"
Sở Quân Việt không trả lời cô ngay.
Anh nhìn xuyên qua cửa xe, một lúc lâu sau, mới nói: "Hôm qua..."
Giọng của anh khô khốc, khàn đặc, trong không gian nhỏ hẹp, nghe ra có chút chói tai...
Anh dừng một chút mới nói tiếp: "Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Bội híp mắt lại, suy nghĩ một chút, vẫn kể cặn kẽ chuyện xảy ra hôm qua cho anh nghe.
Nói đến cuối cùng, cô móc cây súng lục hoàng kim trong túi xách ra, cười tươi nói: "Nhắc mới nhớ, cây súng này đã giúp em hai lần. Ừ... Hẳn không chỉ có hai lần, còn giúp em lấy được vai nữ chính trong phim của chú."
Cô ngửa đầu lên nhìn Sở Quân Việt, tay mơn trớn má anh, thản nhiên nói: "Còn có anh nữa..."
Câu nói này có hơi không rõ, nhưng hai người đều hiểu ý của Đường Bội.
"Bội Bội..." Sở Quân Việt thương tiếc vuốt ve má Đường Bội, anh im lặng một lúc lâu mới nói: "Xin lỗi em."
"Anh đừng bị Lạc ảnh hưởng." Đường Bội kinh ngạc giây lát mới nói.
Cô ngồi dậy, dựa vào người Sở Quân Việt, cúi đầu nhìn bàn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, nói: "Có lúc Lạc nói chuyện như vậy đó, vốn dĩ anh ấy đã có địch ý với anh, cho nên nói chuyện cũng khó nghe hơn. Anh đừng để ở trong lòng."
"Không phải như vậy! Bội Bội." Sở Quân Việt giang tay ôm chặt Đường Bội, chôn đầu vào vai cô, thấp giọng nói: "Anh ta nói không sai! Ngày hôm qua..."
Nói tới đây anh dừng lại một lúc, nhớ đến cảm giác hận đến muốn chết của mình ngày hôm qua, diệp gia quán, khàn giọng nói: "Hôm quay lúc biết máy bay xảy ra chuyện, anh thật sự hận không thể giết chết mình! Bội Bội, em biết không? Âu Dương Lạc nói không sai, đây đều là tai họa mà anh mang tới cho em!"
Đường Bội không nói gì, Sở Quân Việt im lặng mấy giây.
Đầu của anh vẫn đặt ở vai Đường Bội, hơi thở nóng ấm có quy luật phà vào gáy cô, từng chút từng chút, tựa như muốn đi vào cơ thể cô: "Nếu như... Nếu như em thật sự xảy ra chuyện! Anh hoàn toàn, hoàn toàn không thể nào tha thứ cho bản thân!"
"Bội Bội..." Sở Quân Việt hôn lên gáy Đường Bội, nơi dòng máu lưu thông nóng ấm.
"Anh không thể nào tưởng tượng được, nếu như đời này anh không có em." (D: Móa, sến quá là sến, gato quá.)
"Em biết! Em biết hết!" Đường Bội hơi nghiêng người, để mình hoàn toàn rúc vào ngực Sở Quân Việt.
"Cho nên em sẽ bảo vệ tốt bản thân, bình an khỏe mạnh trở về." Cô nằm trong ngực anh, thấp giọng nói.
"Nếu đã chọn nhau, vậy chia sẻ những vui buồn mừng giận cùng với tất cả hạnh phúc và gian nan của đối phương không phải là chuyện đương nhiên sao?" Bọn họ im lặng ôm nhau trong chốc lát thì Đường Bội nói.
Cô ngước đầu lên nhìn Sở Quân Việt, cười nói: "Cho nên anh phải vui mừng vì đã tìm được em, bây giờ em mới phát hiện, làm người yêu của Ám Dạ đế vương, không dễ dàng như em tưởng tượng. Nhưng mà, năng lực tự vệ của em rất mạnh, nếu đổi lại là người phụ nữ khác, có lẽ hôm qua đã..."
Câu nói đắc ý của cô còn chưa nói xong, Sở Quân Việt đã cúi đầu xuống chặn miệng cô lại.
Bằng đôi môi của mình.
Họ trao nhau nụ hôn.
Qua một lúc lâu sau, Sở Quân Việt buông Đường Bội ra. Anh dịu dàng vuốt đôi môi vừa bị mình hôn đến sưng đỏ, trong mắt đầy cố chấp và thâm tình.
Không khí trong xe trở nên ngọt ngào.
Đường Bội mặc cho ngón tay anh quét qua môi mình.
Sở Quân Việt như bị ma nhập vậy, cứ vuốt môi Đường Bội, làm cho đôi môi vốn đã hơi đỏ của cô trở nên đỏ hơn.
Anh hơi cúi đầu, đặt trán lên trán Đường Bội.
"Nếu như vừa rồi, em thật sự đi cùng Âu Dương Lạc..." Sở Quân Việt thấp giọng nói: "Anh thật sự không biết mình có thể kiềm chế được không, anh thật sự không biết mình có làm ra chuyện gì tổn thương em không."
"Sao có thể chứ?" Đường Bội mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên môi anh, nói: "Đây vốn là chuyện hai người nên chia sẻ với nhau, tương lai... Em nói là tương lai, nếu như bởi vì chuyện của em mà làm liên lụy tới anh, anh sẽ bỏ em đi sao?"
"Sẽ không." Sở Quân Việt lắc đầu.
"Đấy!" Đường Bội cười nói: "Cho nên anh đừng nghĩ nhiều nữa, nếu như tương lai thật sự xảy ra chuyện như vậy, cho dù anh muốn chạy, em cũng sẽ tóm chặt lấy anh!"
Câu nói nửa đùa nửa thật, đi ra từ miệng cô, giống như một dòng nước mát, làm dịu đi sự nóng nảy và bất an trong lòng Sở Quân Việt.
Đường Bội thật sự rất mệt.
Mặc dù lúc ở cùng đám người Đằng Văn Binh, cô luôn biểu hiện vô cùng trấn định, nhưng khi về tới biệt thự Sở gia, tắm rửa xong, ăn đơn giản cho dễ tiêu hóa, phần ăn đầy dinh dưỡng, cô thật sự không nhịn được nữa, vùi mình trên giường lớn mềm mại, thiếp đi.
Ngày hôm đó, Sở Quân Việt chưa từng rời khỏi cô.
Anh bên cô gần như không rời cho dù chỉ là một bước, đôi mắt đầy dịu dàng cứ luôn nhìn cô mãi.
Đường Bội tắm, anh massage cho cô, vụng về kỳ lưng cho cô.
Đường Bội ăn cơm, anh ngồi kế bên gắp đồ ăn cho cô.
Đường Bội ngủ, anh cũng nằm lên giường, ôm lấy cô.
Tâm tình thay đổi nhanh chóng làm anh không thể nào yên tâm, giống như chỉ khi Đường Bội ở trong phạm vi anh có thể chạm vào, anh mới không lo lắng như thế nữa.
Sở Quân Việt mạnh mẽ cứng rắn lại có chút đáng yêu, làm cho Đường Bội hoàn toàn không thể kháng cự.
Cho nên đến tối, cô chỉ nói mấy câu với Đường Tử Thái rồi liền bị Sở Quân Việt bế về phòng ngủ.
Ngày hôm sau lúc Đường Bội thức dậy, Sở Quân Việt đã dậy từ sớm.
Anh tựa vào giường, nhìn Đường Bội không chớp mắt.
Mượn ánh nắng ban mai, dịu dàng mơn trớn hàng mi thật dài của Đường Bội, đôi mắt dịu dàng đến mức có thể dìm chết người.
Khi Đường Bội mở mắt ra, lông mi thật dài nhẹ nhàng quét qua tay anh, giống như cánh bướm mượt mà lướt qua làm cho tim Sở Quân Việt mềm nhũn.
Anh cúi đầu hôn lên trán Đường Bội, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng..." Đường Bội miễn cưỡng đáp.
Cô chớp mắt một cái, ngồi dậy, hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty sao?"
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm qua và hôm kia anh chỉ lo tìm cô, không thể nào đối phó những người kia. Hôm nay, tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Anh chờ em ăn sáng xong mới đi." Sở Quân Việt nói.
Hôm nay thật sự anh cần phải tới công ty một chuyến.
Coi Đường Bội ăn xong, dặn dò cô hai ngày này không được ra ngoài, Sở Quân Việt mới không yên lòng đi tới công ty.
Anh muốn dẫn Đường Bội theo.
Nhưng biệt thự Sở gia, có hệ thống an ninh tiên tiến nhất thế giới.
Hơn nữa...
Tới Sở thị, cũng chỉ có thể ngồi xe.
Trong lòng Sở Quân Việt vẫn còn sợ hãi, chuyện xảy ra trên núi, vẫn còn rõ mồn một, bây giờ anh hoàn toàn không hề muốn làm chuyện gì khiến bọn người kia có cơ hội thừa dịp ra tay nữa.
Anh đi không được mấy phút thì Đường Tử Thái đã canh bên cạnh Đường Bội.
Ngày hôm qua cậu hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện với Đường Bội, lúc này Sở Quân Việt đã đi làm, cậu mới có cơ hội ngồi xuống bên cạnh chị mình.
"Chị!" Đường Tử Thái nắm lấy tay Đường Bội, nhìn cô từ trên xuống dưới, chậm rãi thở phào một hơi, thấp giọng nói: "Hai hôm qua chị thật sự làm em lo muốn chết!"
Cậu ôm Đường Bội vào lòng, thấp giọng nói: "Nếu như chị thật sự xảy ra chuyện! Em... Em..."
Giọng của Đường Tử Thái trở nên nghẹn ngào: "Đều là do em không tốt, em phải nên đi theo bên cạnh chị, diệp gia quán, thời gian qua em luôn lo làm chuyện của riêng mình, hoàn toàn không quan tâm đến chị! Sau này em sẽ không bao giờ để chị một mình nữa!"
"Nói ngốc gì đấy?" Đường Bội ôm lấy Đường Tử Thái.
Từ sau khi phẫu thuật và điều dưỡng, sức khỏe của Đường Tử Thái đã càng ngày càng tốt hơn.
Hiện tại cậu đã không còn là một thiếu niên gầy yếu, vòm ngực của cậu dù không cường tráng những cũng đủ rộng đủ kiên cường để mang đến cho người khác sự ấm áp.
Đường Bội không kiềm được mà cười đáp: "Em quên chị lớn lên như thế nào rồi sao? Em không cần phải lo đâu! Nếu em thật sự cứ ở bên cạnh chị, nói không chừng chị còn phải phân tâm chăm sóc em, đó mới là tệ hại!"
"Em biết, em vô dụng..." Hốc mắt Đường Tử Thái đỏ lên: "Chỉ làm liên lụy chị, không giúp được gì cho chị. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy..."
"Này này này!" Đường Bội đẩy Đường Tử Thái ra, thấy hốc mắt cậu đỏ lên, gấp gáp nói: "Chị chỉ đùa thôi mà, sao mọi người ai cũng dùng chiêu này với chị hết vậy?"
Trước giờ cô luôn rất bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với đứa em trai mình yêu thương nhất thì vẫn tay chân luống cuống.