-
Chương 3
Về chuyện phương án chưa kịp trình đã bị phủ nhận, Tần Tiểu Ý cũng chỉ buồn bực một chút, sang ngày mới sẽ xem như không có gì, vân đạm phong khinh, cô lang bạt trên thương trường lâu như vậy, nếu chỉ vì chuyện nhỏ đó mà ăn ngủ không yên, thế thì lăn lộn có ích gì, tóm lại ngày nào cũng giải quyết nhiều chuyện như vậy, căn bản không có thời gian oán hận một chuyện nào quá lâu.
Nhưng chính là trải qua sự việc này, hình tượng Vu Hạo Viễn trong đầu Tần Tiểu Ý, thay đổi rất lớn, trong ấn tượng của cô, Vu Hạo Viễn hẳn là kiểu người lãnh cảm, mạnh mẽ vang dội, chưa từng vì người phụ nữ em gái của lái xe ra mặt làm việc, đúng là không phúc hậu tí nào, cũng khiến cô mở rộng tầm mắt, tuy rằng cô là vợ Vu Hạo Viễn, nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa, nên không hiểu vị đại thiếu kia, chẳng qua cũng rất bình thường.
Tuy rằng chuyện này ảnh hưởng không lớn đến Tần Tiểu Ý, nhưng mấy ngày sau đó trong phòng họp ở công ty gặp được Ngô Hiên, Tần Tiểu Ý kiểu gì cũng cảm thấy buồn nôn, tưởng rằng tan họp lẩn đi là được, ai ngờ vẫn bị Ngô Hiên chặn trên hành lang.
“Đã lâu không gặp, Tần tổng, nghe nói gần đây bên cô toàn việc lớn, rất bận nhỉ.” Ngô Hiên hai tay đút túi quần, ra vẻ tươi cười lưu manh.
Tần Tiểu Ý khóe miệng buông câu, cười yếu ớt, “Để Ngô tổng chê cười rồi, bên chúng tôi chỉ tiểu đánh tiểu nháo (1), còn chưa ngồi bàn được, sao có thể gọi là việc, còn Ngô tổng, công trình chắc là nắm vững rồi.”
Tiểu đánh tiểu nháo: ý chỉ những việc lặt vặt, nhỏ bé.
“Ha ha, nói đến chuyện đó, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội cảm tạ Tần tổng, nhờ Tần tổng rút lui, tôi mới nhẹ nhàng lấy được nó.” Ngô Hiên miệng nói cảm tạ, biểu tình cũng như đường công danh đã rộng mở.
Mặc dù trong lòng cảm xúc mênh mông, rất muốn đá cái tên này ra khỏi không gian, nhưng trên mặt Tần Tiểu Ý vẫn lộ ra ý cười trong suốt, nghiêng mắt liếc nhìn hắn, ra hiệu cho hắn bước lên hai bước, chờ hắn tới gần mới nhẹ giọng nói: “Ngô tổng có muốn biết vì sao tôi lại đột nhiên rút khỏi hạng mục này không?”
Ngô Hiên nhếch mày hỏi: “Tôi rất tò mò.”
Tần Tiểu Ý ngả ngớn cúi đầu huýt sáo, dùng giọng điệu âm dương quái điều (2) trả lời: “Tôi tin em gái anh sẽ cho anh đáp án chính xác, không tin đi hỏi cô ấy đi.”
Âm dương quái điều: ý chỉ dùng giọng điệu kỳ lạ mang tính chất châm chọc.
Nói xong, Tần Tiểu Ý không thèm để ý đến sắc mắt âm tình bất định của Ngô Hiên, tiêu sái xoay người rời khỏi đó, đưa lưng về phía hắn còn không quên suất khí phất phất tay hẹn gặp lại.
Tiểu trợ lý của Tần Tiểu Ý vẫn đứng cách đó không xa, hai tay ôm văn kiện, biểu tình si ngốc, đôi mắt trừng cô, nghĩ, Tần tổng của bọn họ, thật sự rất, rất, rất xuất sắc nha…
Chờ Tần Tiểu Ý đi xa, mới vội vàng lấy lại tinh thần đuổi theo, cõi lòng oán giận, “Tần lão đại, sao chị cứ đi đơn giản vậy, lẽ ra phải nói thêm mấy câu làm nhụt nhuệ khí của hắn mới phải, chị nhìn dáng vẻ của hắn đi, như muốn bay lên trời.”
Tần Tiểu Ý cười lắc đầu, “Từng đó là đủ rồi.”
Ngô Hiên có thể leo lên vị trí này, năng lực chỉ có thể cao hơn cô, tuyệt đối không thể thấp hơn, tâm tư cũng không đơn giản, cô chỉ thuận miệng nhắc đến, liền khiến tâm tư hắn chín loan mười khúc (3), không ngờ lại ảo diệu như vậy? Hơn nữa Tần Tiểu Ý cố ý dùng thái độ đó nói cho hắn nghe, thể hiện rõ ràng: Tần Tiểu Ý tôi chính là khinh thường phải tranh giành với anh.
Chín loan mười khúc: đại ý tâm tư, cảm xúc bị cắt đứt giữa chừng.
Tên tâm cao khí ngạo như Ngô Hiên, chắc lúc trở về sẽ nghẹn tức, Tần Tiểu Ý nghĩ đến biểu tình buồn bực của Ngô Hiên, liền mừng rỡ, nhịn đến lúc vào thang máy, rốt cuộc không nhịn được nữa, ha ha cười không ngừng.
Hướng Chỉ đồng cảm nhìn cấp trên của mình, Tần lão đại đáng thương, chẳng lẽ tức đến điên rồi sao?
Nhờ có bản nhạc đệm đó, tâm tình Tần Tiểu Ý cũng tốt lên không ít, thậm chí còn sảng khoái vung tay, nói mọi người đúng giờ tan việc, buổi tối không cần tăng ca.
Nhìn thấy cấp dưới thu dọn này nọ để tan việc, Tần Tiểu Ý ngồi trước bàn giấy, tay chống cằm, tự kiểm điểm bản thân, có phải do bản thân cô yêu cầu quá nghiêm? Đối xử với cấp dưới quá hà khắc? Đến nỗi tăng ca đã trở thành chuyện thường ngày! Nghĩ đến nhiều người tâm không cam tình nguyện phải tăng ca, Tần Tiểu Ý lập tức xấu hổ một trận, xem ra vấn đề này phải thận trọng giải quyết mới được, cô cũng không nghĩ mình lại vô tình trở thành nhà tư bán bóc lột mồ hôi của nhân dân, cô rất coi trọng tâm tư của cộng sự nha, trời đất làm chứng, nhật nguyệt chứng giám.
Tuy Tần Tiểu Ý thường xuyên tăng ca, nhưng cô cũng không muốn người khác phải tăng ca như cô, mà vì sao cô tăng cao, cũng có nguyên nhân của nó, hơn nữa, nguyên nhân này, cũng khó mà mở miệng.
Tần Tiểu Ý không phải chỉ đơn giản là kết hôn, người đã kết hôn rồi, đương nhiên phải về nhà, nhưng cuộc hôn nhân của Tần Tiểu Ý và Vu Hạo Viễn, ai cũng biết là tình hình gì, có quá nhiều người xem kịch để chế giễu, thậm chí có người còn ngầm giễu cợt, nữ cường nhân này mà phòng không gối chiếc, không biết khi nào thì sẽ vượt tường! Mấy người khác liền cũng nghĩ như vậy, Tần Tiểu Ý thân là nhân vật chính, không thể không để ý, vì thế, càng để ý, thì đối với ngôi nhà trống trải xa lạ kia, lại càng có cảm giác bài xích, rốt cuộc, Tần Tiểu Ý có thể tránh về nhà bao nhiêu, thì tránh bấy nhiêu, công ty không có việc gì cô cũng cố tìm ra việc để làm, còn không sẽ dứt khoát đi bar, biến bản thân thành trạng thái mệt nhọc quá độ, về nhà liền ngã đầu ngủ luôn, quá tốt.
Nói thật, cô rất sợ phải về ngôi nhà đó.
Vừa mới kết hôn xong, cô liền tránh xa ba mẹ, dù sao đi nữa, trong nhà cô vẫn là con gái, thích ở bao lâu thì ở, cũng biết là, ba mẹ cô đối với cuộc hôn nhân này, đã là lòng đầy áy náy, mỗi lần cô về nhà, Tần mẹ trước mặt thì cung phụng, hầu hạ cô thành đại gia, sau lưng cũng gạt không ít nước mắt, ba cô thì dứt khoát trốn trong thư phòng tự mình buồn bực, tình hình như vậy, Tần Tiểu Ý còn dám trở về sao? Cô không muốn hai người già ở nhà vì cô mà buồn bực.
Vì thế rốt cuộc, Tần Tiểu Ý có nhà không thể về rất thê lương, thật là nghiệp chướng a!
Xem xong văn kiện cuối cùng, Tần Tiểu Ý nhìn bàn giấy trống trơn, đau buồn nhận ra, cô không làm gì, hôm nay cũng không có gì làm, cô còn mang việc ngày mai ra làm, lượng công việc, ngày càng cạn kiệt a! Hôm nay thích làm, ngày mai không có gì làm thì phải làm gì bây giờ?
Vò đầu bứt tai đến đầu thành như cái tổ chim, Tần Tiểu Ý vừa nghiến răng nghiến lợi tự phê bình bản thân, vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy lấy người, đã bảy giờ, vừa rồi chỉ ăn có miếng bánh mì, sắp đói đến ngực dán vào lưng luôn rồi, xem ra vẫn nên đi ăn thôi, cô không đến mức vì cuộc hôn nhân bất hạnh kia mà suy sụp đến đói chết, nếu cứ gặp phải hôn nhân bất hạnh mà làm gì cũng không nên, thì dân số Trung Quốc khẳng định không đông như vậy rồi.
Đáp thang máy trực tiếp xuống bãi đỗ xe, Tần Tiểu Ý đi đến chiếc Beatles của cô, liền phát hiện bên cạnh còn có một chiếc xe thể thao đỗ ở đó, mà chủ nhân chiếc xe thể thao lúc này đứng tựa vào xe, hai tay đút túi, khóe miệng cười tươi ra vẻ đùa giỡn với cô.
Tần Tiểu Ý liếc hắn, cảm thấy tên Vu Hạo Đông này lúc nào cũng khiến người ta ngạc nhiên (4).
Nguyên gốc: 雷人 (trạng thái ngạc nhiên, shock, giống như bị sét đánh).
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Vu Hạo Đông đứng thẳng người, cười mời.
Tuy rằng “Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân” (5), nhưng Tần Tiểu Ý đối với ánh nhìn của Vu Hạo Đông, là có thể tránh liền tránh, có thể né liền né, Tư Mã Chiêu chi tâm của hắn (6), cô làm sao lại không nhìn ra.
(5) Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: ý nói nhìn gương mặt tươi cười biết sai của đối phương, mình muốn đánh cũng không đánh được.
(6) Nguyên câu: “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri” – lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai nấy đều rõ.
“Cảm ơn, nhưng tôi về nhà ăn.” Tần Tiểu Ý lấy chìa khóa ra mở khóa, vừa mở cửa xe, đã bị Vu Hạo Đông giơ tay chặn.
“Đại tỷ à, tôi đợi cô nửa giờ rồi đấy, cô coi như tôi có lòng thành, cho tôi chút mặt mũi đi.” Vu Hạo Đông cười khổ.
Tần Tiểu Ý lại mắt trợn trắng, “Đại ca à, tôi đâu có bắt cậu chờ, tốt xấu gì tôi cũng là chị dâu cậu, cậu không thấy ngại sao.” Thật không biết rốt cuộc hắn là thật hay giả, nhưng chị dâu em chồng cả ngày đi với nhau, người khác thấy thì nói bọn họ sao đây, cái tên này, rốt cuộc có muốn giữ thể diện không.
“Ăn bữa cơm thôi có thể có gì được, hết ngày mai tôi đi công tác rồi, coi như chị tiễn tôi đi.” Ánh mắt hắn trong veo, lúc này đang chứa đựng thần sắc ai oán.
Kỳ thật tên Vu Hạo Đông con người cũng khá tốt, cũng rất giống anh trai Vu Hạo Viễn của hắn, nhưng tên Vu Hạo Viễn kia, ánh mắt gian xảo luôn khiến người khác không dám nhìn thẳng vào, còn Vu Hạo Đông hoàn toàn tương phản, vẻ mặt đẹp trai luôn mang theo nụ cười ấm áp, khiến người ta không tự giác muốn đến gần, đây là lý do chính đáng nhất, tuy rằng lớn hơn Tần Tiểu Ý một tuổi, nhưng Tần Tiểu Ý đã đối đãi với hắn như em trai.
Vu Hạo Đông phụ trách nghiệp vụ tổng công ty, đi công tác là chuyện thường xuyên, nếu như lần nào đi công tác cũng bảo cô tiễn, vậy một tháng chắc là hai người cùng ăn cơm đến mấy lần.
Tuy không bằng lòng lắm, Tần Tiểu Ý vẫn gật đầu, thấy cô đồng ý, Vu Hạo Đông mặt mày hớn hở, vui vẻ nói: “Đi thôi, lên xe tôi.”
Tần Tiểu Ý lắc đầu, “Đi xe tôi, xe cậu trông chơi bời quá.” (7)
(7) Nguyên gốc: 骚 – lẳng lơ, cợt nhã, rối loạn.
Vu Hạo Đông chịu đả kích lớn, xe này hắn mới sắm có hai tháng, giống như tuần trăng mật, hắn liền coi nó như vợ mà đối đãi, bây giờ bị người ta phê bình là trông quá chơi bời, bảo hắn làm sao chịu được! Không khỏi trừng mắt lên án: “Cô đúng là không biết thẩm mỹ a!”
Tần Tiểu Ý thấy bộ dạng nhốn nháo của hắn, cười ha ha mừng rỡ, mở cửa xe mình ngồi vào, Vu Hạo Đông nhìn xe của cô, rồi nhìn lại chiếc xe hoa lệ của mình, bất đắc dĩ thở dài, ngồi vào ghế phụ chiếc Beatles.
Trước đây cũng từng ăn cơm với Vu Hạo Đông vài lần, nên biết Vu Hạo Đông thích ăn cái gì, vì vậy Tần Tiểu Ý không hỏi hắn muốn ăn gì, lái xe thẳng đến nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố S.
Vu Hạo Đông từ nhỏ đã thích hải sản, một tuần không ăn vài lần, cả người sẽ khó chịu, vò đầu bứt tai, người ta là nghiện thuốc, nghiện này kia, còn hắn là nghiện hải sản.
Nhà hàng hải sản này là nơi đắt đỏ nhất thành phố, nên cũng quy tụ nhiều người giàu có sang trọng đến đây, vừa ăn được đồ ngon, lại có thể tỏ rõ khí thế, sao lại không đến được. Kết quả là, vừa thích hải sản lại vừa giàu có Vu Hạo Đông kia, tự nhiên trở thành khách quen nơi này, lúc bọn họ bước vào, người quản lý liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, vội vàng tươi cười bước tới, ân cần đưa bọn họ đến bàn đặc biệt.
Tần Tiểu Ý vừa đi, vừa nghe mấy lời nịnh hót Vu Hạo Đông từ quản lý chân chó kia, nghĩ công phu nịnh hót của tên quản lý này cao đến mười phần, dễ dàng “bắt” được khách hàng sang trọng.
Vừa đi hết hành lang, liền nhìn thấy một người phụ nữ thân hình thon thả ngồi ở ghế gần cửa nghe điện thoại, vẻ mặt ôn nhu, ngữ điệu mềm mại, vừa nghe liền biết là đang nói điện thoại với người yêu.
Tần Tiểu Ý càng đến gần, càng cảm thấy người này rất quen, sau đó cô chợt nghe Vu Hạo Đông lên tiếng vẻ kinh ngạc, “Chị Tĩnh, chị cũng đến dùng cơm?”
Chị Tĩnh? Ngô Tĩnh!
Tần Tiểu Ý 囧, này tính cái gì? Vợ hờ và tình nhân nhất định phải đối đầu sao? Orz…
Nhưng chính là trải qua sự việc này, hình tượng Vu Hạo Viễn trong đầu Tần Tiểu Ý, thay đổi rất lớn, trong ấn tượng của cô, Vu Hạo Viễn hẳn là kiểu người lãnh cảm, mạnh mẽ vang dội, chưa từng vì người phụ nữ em gái của lái xe ra mặt làm việc, đúng là không phúc hậu tí nào, cũng khiến cô mở rộng tầm mắt, tuy rằng cô là vợ Vu Hạo Viễn, nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa, nên không hiểu vị đại thiếu kia, chẳng qua cũng rất bình thường.
Tuy rằng chuyện này ảnh hưởng không lớn đến Tần Tiểu Ý, nhưng mấy ngày sau đó trong phòng họp ở công ty gặp được Ngô Hiên, Tần Tiểu Ý kiểu gì cũng cảm thấy buồn nôn, tưởng rằng tan họp lẩn đi là được, ai ngờ vẫn bị Ngô Hiên chặn trên hành lang.
“Đã lâu không gặp, Tần tổng, nghe nói gần đây bên cô toàn việc lớn, rất bận nhỉ.” Ngô Hiên hai tay đút túi quần, ra vẻ tươi cười lưu manh.
Tần Tiểu Ý khóe miệng buông câu, cười yếu ớt, “Để Ngô tổng chê cười rồi, bên chúng tôi chỉ tiểu đánh tiểu nháo (1), còn chưa ngồi bàn được, sao có thể gọi là việc, còn Ngô tổng, công trình chắc là nắm vững rồi.”
Tiểu đánh tiểu nháo: ý chỉ những việc lặt vặt, nhỏ bé.
“Ha ha, nói đến chuyện đó, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội cảm tạ Tần tổng, nhờ Tần tổng rút lui, tôi mới nhẹ nhàng lấy được nó.” Ngô Hiên miệng nói cảm tạ, biểu tình cũng như đường công danh đã rộng mở.
Mặc dù trong lòng cảm xúc mênh mông, rất muốn đá cái tên này ra khỏi không gian, nhưng trên mặt Tần Tiểu Ý vẫn lộ ra ý cười trong suốt, nghiêng mắt liếc nhìn hắn, ra hiệu cho hắn bước lên hai bước, chờ hắn tới gần mới nhẹ giọng nói: “Ngô tổng có muốn biết vì sao tôi lại đột nhiên rút khỏi hạng mục này không?”
Ngô Hiên nhếch mày hỏi: “Tôi rất tò mò.”
Tần Tiểu Ý ngả ngớn cúi đầu huýt sáo, dùng giọng điệu âm dương quái điều (2) trả lời: “Tôi tin em gái anh sẽ cho anh đáp án chính xác, không tin đi hỏi cô ấy đi.”
Âm dương quái điều: ý chỉ dùng giọng điệu kỳ lạ mang tính chất châm chọc.
Nói xong, Tần Tiểu Ý không thèm để ý đến sắc mắt âm tình bất định của Ngô Hiên, tiêu sái xoay người rời khỏi đó, đưa lưng về phía hắn còn không quên suất khí phất phất tay hẹn gặp lại.
Tiểu trợ lý của Tần Tiểu Ý vẫn đứng cách đó không xa, hai tay ôm văn kiện, biểu tình si ngốc, đôi mắt trừng cô, nghĩ, Tần tổng của bọn họ, thật sự rất, rất, rất xuất sắc nha…
Chờ Tần Tiểu Ý đi xa, mới vội vàng lấy lại tinh thần đuổi theo, cõi lòng oán giận, “Tần lão đại, sao chị cứ đi đơn giản vậy, lẽ ra phải nói thêm mấy câu làm nhụt nhuệ khí của hắn mới phải, chị nhìn dáng vẻ của hắn đi, như muốn bay lên trời.”
Tần Tiểu Ý cười lắc đầu, “Từng đó là đủ rồi.”
Ngô Hiên có thể leo lên vị trí này, năng lực chỉ có thể cao hơn cô, tuyệt đối không thể thấp hơn, tâm tư cũng không đơn giản, cô chỉ thuận miệng nhắc đến, liền khiến tâm tư hắn chín loan mười khúc (3), không ngờ lại ảo diệu như vậy? Hơn nữa Tần Tiểu Ý cố ý dùng thái độ đó nói cho hắn nghe, thể hiện rõ ràng: Tần Tiểu Ý tôi chính là khinh thường phải tranh giành với anh.
Chín loan mười khúc: đại ý tâm tư, cảm xúc bị cắt đứt giữa chừng.
Tên tâm cao khí ngạo như Ngô Hiên, chắc lúc trở về sẽ nghẹn tức, Tần Tiểu Ý nghĩ đến biểu tình buồn bực của Ngô Hiên, liền mừng rỡ, nhịn đến lúc vào thang máy, rốt cuộc không nhịn được nữa, ha ha cười không ngừng.
Hướng Chỉ đồng cảm nhìn cấp trên của mình, Tần lão đại đáng thương, chẳng lẽ tức đến điên rồi sao?
Nhờ có bản nhạc đệm đó, tâm tình Tần Tiểu Ý cũng tốt lên không ít, thậm chí còn sảng khoái vung tay, nói mọi người đúng giờ tan việc, buổi tối không cần tăng ca.
Nhìn thấy cấp dưới thu dọn này nọ để tan việc, Tần Tiểu Ý ngồi trước bàn giấy, tay chống cằm, tự kiểm điểm bản thân, có phải do bản thân cô yêu cầu quá nghiêm? Đối xử với cấp dưới quá hà khắc? Đến nỗi tăng ca đã trở thành chuyện thường ngày! Nghĩ đến nhiều người tâm không cam tình nguyện phải tăng ca, Tần Tiểu Ý lập tức xấu hổ một trận, xem ra vấn đề này phải thận trọng giải quyết mới được, cô cũng không nghĩ mình lại vô tình trở thành nhà tư bán bóc lột mồ hôi của nhân dân, cô rất coi trọng tâm tư của cộng sự nha, trời đất làm chứng, nhật nguyệt chứng giám.
Tuy Tần Tiểu Ý thường xuyên tăng ca, nhưng cô cũng không muốn người khác phải tăng ca như cô, mà vì sao cô tăng cao, cũng có nguyên nhân của nó, hơn nữa, nguyên nhân này, cũng khó mà mở miệng.
Tần Tiểu Ý không phải chỉ đơn giản là kết hôn, người đã kết hôn rồi, đương nhiên phải về nhà, nhưng cuộc hôn nhân của Tần Tiểu Ý và Vu Hạo Viễn, ai cũng biết là tình hình gì, có quá nhiều người xem kịch để chế giễu, thậm chí có người còn ngầm giễu cợt, nữ cường nhân này mà phòng không gối chiếc, không biết khi nào thì sẽ vượt tường! Mấy người khác liền cũng nghĩ như vậy, Tần Tiểu Ý thân là nhân vật chính, không thể không để ý, vì thế, càng để ý, thì đối với ngôi nhà trống trải xa lạ kia, lại càng có cảm giác bài xích, rốt cuộc, Tần Tiểu Ý có thể tránh về nhà bao nhiêu, thì tránh bấy nhiêu, công ty không có việc gì cô cũng cố tìm ra việc để làm, còn không sẽ dứt khoát đi bar, biến bản thân thành trạng thái mệt nhọc quá độ, về nhà liền ngã đầu ngủ luôn, quá tốt.
Nói thật, cô rất sợ phải về ngôi nhà đó.
Vừa mới kết hôn xong, cô liền tránh xa ba mẹ, dù sao đi nữa, trong nhà cô vẫn là con gái, thích ở bao lâu thì ở, cũng biết là, ba mẹ cô đối với cuộc hôn nhân này, đã là lòng đầy áy náy, mỗi lần cô về nhà, Tần mẹ trước mặt thì cung phụng, hầu hạ cô thành đại gia, sau lưng cũng gạt không ít nước mắt, ba cô thì dứt khoát trốn trong thư phòng tự mình buồn bực, tình hình như vậy, Tần Tiểu Ý còn dám trở về sao? Cô không muốn hai người già ở nhà vì cô mà buồn bực.
Vì thế rốt cuộc, Tần Tiểu Ý có nhà không thể về rất thê lương, thật là nghiệp chướng a!
Xem xong văn kiện cuối cùng, Tần Tiểu Ý nhìn bàn giấy trống trơn, đau buồn nhận ra, cô không làm gì, hôm nay cũng không có gì làm, cô còn mang việc ngày mai ra làm, lượng công việc, ngày càng cạn kiệt a! Hôm nay thích làm, ngày mai không có gì làm thì phải làm gì bây giờ?
Vò đầu bứt tai đến đầu thành như cái tổ chim, Tần Tiểu Ý vừa nghiến răng nghiến lợi tự phê bình bản thân, vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy lấy người, đã bảy giờ, vừa rồi chỉ ăn có miếng bánh mì, sắp đói đến ngực dán vào lưng luôn rồi, xem ra vẫn nên đi ăn thôi, cô không đến mức vì cuộc hôn nhân bất hạnh kia mà suy sụp đến đói chết, nếu cứ gặp phải hôn nhân bất hạnh mà làm gì cũng không nên, thì dân số Trung Quốc khẳng định không đông như vậy rồi.
Đáp thang máy trực tiếp xuống bãi đỗ xe, Tần Tiểu Ý đi đến chiếc Beatles của cô, liền phát hiện bên cạnh còn có một chiếc xe thể thao đỗ ở đó, mà chủ nhân chiếc xe thể thao lúc này đứng tựa vào xe, hai tay đút túi, khóe miệng cười tươi ra vẻ đùa giỡn với cô.
Tần Tiểu Ý liếc hắn, cảm thấy tên Vu Hạo Đông này lúc nào cũng khiến người ta ngạc nhiên (4).
Nguyên gốc: 雷人 (trạng thái ngạc nhiên, shock, giống như bị sét đánh).
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Vu Hạo Đông đứng thẳng người, cười mời.
Tuy rằng “Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân” (5), nhưng Tần Tiểu Ý đối với ánh nhìn của Vu Hạo Đông, là có thể tránh liền tránh, có thể né liền né, Tư Mã Chiêu chi tâm của hắn (6), cô làm sao lại không nhìn ra.
(5) Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: ý nói nhìn gương mặt tươi cười biết sai của đối phương, mình muốn đánh cũng không đánh được.
(6) Nguyên câu: “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri” – lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai nấy đều rõ.
“Cảm ơn, nhưng tôi về nhà ăn.” Tần Tiểu Ý lấy chìa khóa ra mở khóa, vừa mở cửa xe, đã bị Vu Hạo Đông giơ tay chặn.
“Đại tỷ à, tôi đợi cô nửa giờ rồi đấy, cô coi như tôi có lòng thành, cho tôi chút mặt mũi đi.” Vu Hạo Đông cười khổ.
Tần Tiểu Ý lại mắt trợn trắng, “Đại ca à, tôi đâu có bắt cậu chờ, tốt xấu gì tôi cũng là chị dâu cậu, cậu không thấy ngại sao.” Thật không biết rốt cuộc hắn là thật hay giả, nhưng chị dâu em chồng cả ngày đi với nhau, người khác thấy thì nói bọn họ sao đây, cái tên này, rốt cuộc có muốn giữ thể diện không.
“Ăn bữa cơm thôi có thể có gì được, hết ngày mai tôi đi công tác rồi, coi như chị tiễn tôi đi.” Ánh mắt hắn trong veo, lúc này đang chứa đựng thần sắc ai oán.
Kỳ thật tên Vu Hạo Đông con người cũng khá tốt, cũng rất giống anh trai Vu Hạo Viễn của hắn, nhưng tên Vu Hạo Viễn kia, ánh mắt gian xảo luôn khiến người khác không dám nhìn thẳng vào, còn Vu Hạo Đông hoàn toàn tương phản, vẻ mặt đẹp trai luôn mang theo nụ cười ấm áp, khiến người ta không tự giác muốn đến gần, đây là lý do chính đáng nhất, tuy rằng lớn hơn Tần Tiểu Ý một tuổi, nhưng Tần Tiểu Ý đã đối đãi với hắn như em trai.
Vu Hạo Đông phụ trách nghiệp vụ tổng công ty, đi công tác là chuyện thường xuyên, nếu như lần nào đi công tác cũng bảo cô tiễn, vậy một tháng chắc là hai người cùng ăn cơm đến mấy lần.
Tuy không bằng lòng lắm, Tần Tiểu Ý vẫn gật đầu, thấy cô đồng ý, Vu Hạo Đông mặt mày hớn hở, vui vẻ nói: “Đi thôi, lên xe tôi.”
Tần Tiểu Ý lắc đầu, “Đi xe tôi, xe cậu trông chơi bời quá.” (7)
(7) Nguyên gốc: 骚 – lẳng lơ, cợt nhã, rối loạn.
Vu Hạo Đông chịu đả kích lớn, xe này hắn mới sắm có hai tháng, giống như tuần trăng mật, hắn liền coi nó như vợ mà đối đãi, bây giờ bị người ta phê bình là trông quá chơi bời, bảo hắn làm sao chịu được! Không khỏi trừng mắt lên án: “Cô đúng là không biết thẩm mỹ a!”
Tần Tiểu Ý thấy bộ dạng nhốn nháo của hắn, cười ha ha mừng rỡ, mở cửa xe mình ngồi vào, Vu Hạo Đông nhìn xe của cô, rồi nhìn lại chiếc xe hoa lệ của mình, bất đắc dĩ thở dài, ngồi vào ghế phụ chiếc Beatles.
Trước đây cũng từng ăn cơm với Vu Hạo Đông vài lần, nên biết Vu Hạo Đông thích ăn cái gì, vì vậy Tần Tiểu Ý không hỏi hắn muốn ăn gì, lái xe thẳng đến nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố S.
Vu Hạo Đông từ nhỏ đã thích hải sản, một tuần không ăn vài lần, cả người sẽ khó chịu, vò đầu bứt tai, người ta là nghiện thuốc, nghiện này kia, còn hắn là nghiện hải sản.
Nhà hàng hải sản này là nơi đắt đỏ nhất thành phố, nên cũng quy tụ nhiều người giàu có sang trọng đến đây, vừa ăn được đồ ngon, lại có thể tỏ rõ khí thế, sao lại không đến được. Kết quả là, vừa thích hải sản lại vừa giàu có Vu Hạo Đông kia, tự nhiên trở thành khách quen nơi này, lúc bọn họ bước vào, người quản lý liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, vội vàng tươi cười bước tới, ân cần đưa bọn họ đến bàn đặc biệt.
Tần Tiểu Ý vừa đi, vừa nghe mấy lời nịnh hót Vu Hạo Đông từ quản lý chân chó kia, nghĩ công phu nịnh hót của tên quản lý này cao đến mười phần, dễ dàng “bắt” được khách hàng sang trọng.
Vừa đi hết hành lang, liền nhìn thấy một người phụ nữ thân hình thon thả ngồi ở ghế gần cửa nghe điện thoại, vẻ mặt ôn nhu, ngữ điệu mềm mại, vừa nghe liền biết là đang nói điện thoại với người yêu.
Tần Tiểu Ý càng đến gần, càng cảm thấy người này rất quen, sau đó cô chợt nghe Vu Hạo Đông lên tiếng vẻ kinh ngạc, “Chị Tĩnh, chị cũng đến dùng cơm?”
Chị Tĩnh? Ngô Tĩnh!
Tần Tiểu Ý 囧, này tính cái gì? Vợ hờ và tình nhân nhất định phải đối đầu sao? Orz…