Chương 1.1: Mở đầu
“Giao Linh, ta cho nàng cơ hội cuối cùng, hoặc theo ta, hoặc là… chết”.
Nam tử khuôn mặt tuấn mỹ cười dữ tợn nói, ánh mắt đầy tự tin thèm khát nhìn nữ tử đứng ở trước cổng. Nữ tử khuôn mặt tuyệt mỹ tựa băng liên ngàn năm, sắc mặt bình tĩnh, không hề bị vây mà bị ảnh hưởng, áo quần trên người đã sớm bị máu tươi của những kẻ nàng giết nhuốm đỏ, nhưng không thể che lấp đi hết vẻ đẹp của nàng, ngược lại giống như Tu La địa ngục đẹp rực rỡ câu hồn người, thần thái tự tin mười phần, tiện tay chém vài tên đang lao tới khinh thường nói:
“Nam Cung Phong, bằng vào ngươi mà cũng đòi ép ta, ngươi đánh giá mình quá cao rồi đấy”.
Nam Cung Phong bị nói thẹn quá hóa giận nói: “Bích Giao Linh! Vậy đừng trách ta độc ác. Tất cả lên, đem chỗ này đập nát cho ta”.
“Linh nhi, cẩn thận đấy!”.
Bên trong sân, nam tử khuôn mặt tựa thiên tiên, thần thái thoát tục không nhiễm bụi trần, nếu là một nữ nhân chắc chắn là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp đó chắc cũng chỉ có nữ tử tên gọi Bích Giao Linh mới xứng đáng so sánh cùng, đang kiễng chân cố gắng nhìn ra ngoài cổng, ánh mắt phủ một tầng hơi nước đang rất lo lắng.
“Yên tâm, đợi ta!”, giọng nói nhu hòa vang lên khiến người ta tin tưởng cùng an tâm.
“Phế vật cuối cùng cũng chỉ là phế vật. Nam Cung Tuyết, người còn xứng là nam nhân ư? Cũng chỉ biết ru rú một góc đợi nữ nhân đến bảo vệ. Haha, ta khinh, ngươi không xứng với Giao Linh, nàng chỉ xứng bên cạnh ta mà thôi!”, nam tử giọng nói đầy ghen tị, khiêu khích nói.
“Ta…”.
“Xứng hay không xứng chưa đến lượt người phán quyết!”, nữ tử giọng nói lạnh băng, khuôn mặt càng thêm âm trầm, vừa chém vừa nói.
“Hừ, đến lúc bắt được nàng rồi, để xem nàng còn nói như vậy nữa được không, tất cả toàn lực đánh cho ta...”.
Trận chiến kéo dài hơn một canh giờ , số lượng địch nhân chết gần hết, chỉ còn vài tên sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin nổi, thây chất đầy mặt đất, nữ tử đó thần thái vẫn bình tĩnh, không mảy may xây xát chút nào, ánh mắt băng lãnh, vẻ đẹp tuyệt trần, áo nhuốm máu tươi, tay cầm kiếm từng bước từng bước tiến tới như Tu La địa ngục đẹp rực rỡ nhưng lại làm người ta sợ hãi rùng mình. Những tên còn lại sợ hãi buông bỏ vũ khí chạy tán loạn. Nam Cung Phong sững sờ trừng to mắt không thể tin nổi lẩm bẩm “Sao có thể như vậy được? Không thể nào! Không thể nào! Mình nàng sao có thể…? Ta không tin! Ta không tin!...”. Ánh mắt bất chợt nhìn về phía ngôi nhà tranh, khóe miệng hắn khẽ nhếch, đáy mắt hiện vẻ ác độc tàn nhẫn, tiện tay xách tên ở gần ném về phía Bích Giao Linh, rồi nhanh chóng vận khinh công chạy về phía ngôi nhà tranh. Bích Giao Linh chém xong tên cuối cùng khóe mắt khẽ liếc về phía ngôi nhà, khuôn mặt luôn bình tĩnh nhất thời trở nên trắng bệch hét to: “Tuyết, cẩn thận” rồi lao nhanh về phía ngôi nhà, dù tốc độ của nàng có nhanh hơn Nam Cung Phong nhưng bởi vì do chém giết mà di chuyển đến chỗ cách xa Nam Cung Tuyết, mà Nam Cung Phong lại ở gần ngay đó nên dù vận dụng tốc độ tối đa vẫn chậm hơn một bước.
“Ha ha ha. Đứng lại, lại gần ta giết chết tên phế vật này”.
“Đừng làm càn, có gì từ từ nói”, nhìn thanh kiếm kề sát cổ người thương, nàng đau lòng nói.
“Nàng không theo ta cũng được, chỉ cần giao bí kíp tu luyện trường sinh ta sẽ tha cho hắn một mạng”, Nam Cung Phong vẻ mặt dữ tợn nói.
“Bí kíp trường sinh?”, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ khinh thường cùng giễu cợt, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh pha chút lo lắng, giọng nói lại lạnh băng: “Được, ta giao, ngươi nhất định phải giữ lời, nếu không, ta khiến ngươi…sống…không...bằng…chết”.
Nam Cung Phong khẽ rùng mình, đáy mắt lộ chút sợ hãi, lại cười lạnh nói: “Hừ, đừng nhiều lời nữa, mau giao ra”.
Bích Giao Linh vận khinh công vào trong nhà, một lúc sau ra ngoài, trong tay cầm một quyển sách bìa vàng, chữ trên bìa dưới ánh sáng mặt trời hiện lên màu kim sắc rực rỡ, chỉ bốn chữ ‘trường sinh bất tử’ mà khiến cho bao người ước mơ, chém giết tranh đoạt. Nam Cung Phong nhìn quyển sách mà mình đã ao ước bấy lâu, không tiếc nhân lực hao tổn tiền tài dò tìm bấy lâu, khuôn mặt tuấn mĩ vì tham lam mà trở nên vặn vẹo méo mó khó nhìn, mắt nhìn chằm chằm vào sách quý run giọng nói:
“Mau giao cho ta!”.
Bích Giao Linh đáy mắt đầy vẻ khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném sách về phía Nam Cung Phong. Nam Cung Phong đẩy Nam Cung Tuyết về phía trước, đáy mắt chợt hiện vẻ ác độc, trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện ám khí, ném về phía Nam Cung Tuyết rồi vận khinh công bay nhanh về phía sách quý, nhanh chóng cầm lấy rồi vận tốc độ tối đa chạy, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu. Bích Giao Linh nhìn thấy ám khí ngày càng gần Nam Cung Tuyết mà khuôn mặt trắng bệch, hét to một tiếng: “Không”, cả người lao nhanh về phía Nam Cung Tuyết che chắn cho y. Nam Cung Tuyết thấy vậy sợ hãi nhanh chóng xoay mình che trước người Bích Giao Linh, ám khí vừa lúc cắm vào tim y. Bích Giao Linh sững sờ, khuôn mặt trắng bệch, nhìn người thương đang dần ngã xuống, nhanh chóng đỡ y ôm vào lòng, nước mắt chẳng biết đã rơi từ bao giờ, giận giữ gằn từng tiếng:
“Ta đã đến rồi, tại sao ngươi còn đỡ? Tại sao? Tại sao chứ?”.
“Linh nhi! Ta là nam nhân mà! Nàng bảo ta phải làm sao chứ? Trơ mắt nhìn nàng đỡ thay ta sao? Nếu nàng làm sao, nàng bảo ta thế nào sống tiếp đây? Ta từng nói sẽ bảo vệ nàng, ta biết chắc lúc đó nói vậy nàng hẳn là cười chê ta, ta biết, võ công ta không có mà còn nói bảo vệ nàng, xin lỗi, kiếp này ta vô dụng, không bảo vệ được gì cho nàng…khụ khụ… Linh nhi…kiếp sau…khụ…kiếp sau ta hứa sẽ trở nên mạnh mẽ, ta hứa sẽ bảo vệ nàng, vì vậy…chờ ta …được không?”. Nam tử khuôn mặt tuyệt mĩ vì mất nhiều máu mà trở nên trắng bệch, thều thào nói.
“Được được, ngươi đừng nói nữa, cái gì ta cũng hứa với ngươi, ta đưa ngươi đi kiếm đại phu…”.
Đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuyệt mĩ của nữ tử, đáy mắt Nam Cung Tuyết ôn hòa khẽ nói:
“Không kịp đâu…khụ khụ…Nàng nhất định phải chờ ta, ta nhất định sẽ đi tìm nàng, hãy hứa chờ ta…chờ…ta…”.
Bích Giao Linh nhìn nam tử đã mất đi sinh khí, hoàn toàn rời khỏi trần thế, trái tim đau buốt, khẽ ôm nam tử vào lòng, bước từng bước vào rừng trúc, bóng dáng khuất dần sau những tán cây, giọng nói lẩm bẩm quanh quẩn đâu đây:
“Chàng yên tâm, trăm năm, ngàn năm hay vạn năm, ta vẫn sẽ luôn chờ chàng…chờ chàng đến tìm ta!”.
Phía xa xa, nữ tử khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ khù khờ, nhìn qua trông giống một ngốc nhân nhìn về phía hai người dần dần khuất trong rừng sâu, ánh mắt xẹt qua tia băng lãnh rồi rất nhanh trở về dáng vẻ ngu ngơ, chạy theo hướng Nam Cung Phong biến mất.
Trong một sơn động tối tăm, nam tử khuôn mặt tuấn mĩ vì kích động mà trở nên vặn vẹo, đưa tay cẩn thận lật từng trang sách quý, cẩn cẩn thận thận đọc nghiền ngẫm từng câu từng chữ, rồi bất giác phát ra tràng cười như điên như dại, ánh mắt mơ màng giống như đã nhìn thấy mình trẻ mãi không già, sánh ngang cùng đất trời. Xa xa nữ tử ngốc nghếch, ánh mắt dịu dàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sơn động.
“Giao Linh, ta cho nàng cơ hội cuối cùng, hoặc theo ta, hoặc là… chết”.
Nam tử khuôn mặt tuấn mỹ cười dữ tợn nói, ánh mắt đầy tự tin thèm khát nhìn nữ tử đứng ở trước cổng. Nữ tử khuôn mặt tuyệt mỹ tựa băng liên ngàn năm, sắc mặt bình tĩnh, không hề bị vây mà bị ảnh hưởng, áo quần trên người đã sớm bị máu tươi của những kẻ nàng giết nhuốm đỏ, nhưng không thể che lấp đi hết vẻ đẹp của nàng, ngược lại giống như Tu La địa ngục đẹp rực rỡ câu hồn người, thần thái tự tin mười phần, tiện tay chém vài tên đang lao tới khinh thường nói:
“Nam Cung Phong, bằng vào ngươi mà cũng đòi ép ta, ngươi đánh giá mình quá cao rồi đấy”.
Nam Cung Phong bị nói thẹn quá hóa giận nói: “Bích Giao Linh! Vậy đừng trách ta độc ác. Tất cả lên, đem chỗ này đập nát cho ta”.
“Linh nhi, cẩn thận đấy!”.
Bên trong sân, nam tử khuôn mặt tựa thiên tiên, thần thái thoát tục không nhiễm bụi trần, nếu là một nữ nhân chắc chắn là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp đó chắc cũng chỉ có nữ tử tên gọi Bích Giao Linh mới xứng đáng so sánh cùng, đang kiễng chân cố gắng nhìn ra ngoài cổng, ánh mắt phủ một tầng hơi nước đang rất lo lắng.
“Yên tâm, đợi ta!”, giọng nói nhu hòa vang lên khiến người ta tin tưởng cùng an tâm.
“Phế vật cuối cùng cũng chỉ là phế vật. Nam Cung Tuyết, người còn xứng là nam nhân ư? Cũng chỉ biết ru rú một góc đợi nữ nhân đến bảo vệ. Haha, ta khinh, ngươi không xứng với Giao Linh, nàng chỉ xứng bên cạnh ta mà thôi!”, nam tử giọng nói đầy ghen tị, khiêu khích nói.
“Ta…”.
“Xứng hay không xứng chưa đến lượt người phán quyết!”, nữ tử giọng nói lạnh băng, khuôn mặt càng thêm âm trầm, vừa chém vừa nói.
“Hừ, đến lúc bắt được nàng rồi, để xem nàng còn nói như vậy nữa được không, tất cả toàn lực đánh cho ta...”.
Trận chiến kéo dài hơn một canh giờ , số lượng địch nhân chết gần hết, chỉ còn vài tên sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin nổi, thây chất đầy mặt đất, nữ tử đó thần thái vẫn bình tĩnh, không mảy may xây xát chút nào, ánh mắt băng lãnh, vẻ đẹp tuyệt trần, áo nhuốm máu tươi, tay cầm kiếm từng bước từng bước tiến tới như Tu La địa ngục đẹp rực rỡ nhưng lại làm người ta sợ hãi rùng mình. Những tên còn lại sợ hãi buông bỏ vũ khí chạy tán loạn. Nam Cung Phong sững sờ trừng to mắt không thể tin nổi lẩm bẩm “Sao có thể như vậy được? Không thể nào! Không thể nào! Mình nàng sao có thể…? Ta không tin! Ta không tin!...”. Ánh mắt bất chợt nhìn về phía ngôi nhà tranh, khóe miệng hắn khẽ nhếch, đáy mắt hiện vẻ ác độc tàn nhẫn, tiện tay xách tên ở gần ném về phía Bích Giao Linh, rồi nhanh chóng vận khinh công chạy về phía ngôi nhà tranh. Bích Giao Linh chém xong tên cuối cùng khóe mắt khẽ liếc về phía ngôi nhà, khuôn mặt luôn bình tĩnh nhất thời trở nên trắng bệch hét to: “Tuyết, cẩn thận” rồi lao nhanh về phía ngôi nhà, dù tốc độ của nàng có nhanh hơn Nam Cung Phong nhưng bởi vì do chém giết mà di chuyển đến chỗ cách xa Nam Cung Tuyết, mà Nam Cung Phong lại ở gần ngay đó nên dù vận dụng tốc độ tối đa vẫn chậm hơn một bước.
“Ha ha ha. Đứng lại, lại gần ta giết chết tên phế vật này”.
“Đừng làm càn, có gì từ từ nói”, nhìn thanh kiếm kề sát cổ người thương, nàng đau lòng nói.
“Nàng không theo ta cũng được, chỉ cần giao bí kíp tu luyện trường sinh ta sẽ tha cho hắn một mạng”, Nam Cung Phong vẻ mặt dữ tợn nói.
“Bí kíp trường sinh?”, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ khinh thường cùng giễu cợt, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh pha chút lo lắng, giọng nói lại lạnh băng: “Được, ta giao, ngươi nhất định phải giữ lời, nếu không, ta khiến ngươi…sống…không...bằng…chết”.
Nam Cung Phong khẽ rùng mình, đáy mắt lộ chút sợ hãi, lại cười lạnh nói: “Hừ, đừng nhiều lời nữa, mau giao ra”.
Bích Giao Linh vận khinh công vào trong nhà, một lúc sau ra ngoài, trong tay cầm một quyển sách bìa vàng, chữ trên bìa dưới ánh sáng mặt trời hiện lên màu kim sắc rực rỡ, chỉ bốn chữ ‘trường sinh bất tử’ mà khiến cho bao người ước mơ, chém giết tranh đoạt. Nam Cung Phong nhìn quyển sách mà mình đã ao ước bấy lâu, không tiếc nhân lực hao tổn tiền tài dò tìm bấy lâu, khuôn mặt tuấn mĩ vì tham lam mà trở nên vặn vẹo méo mó khó nhìn, mắt nhìn chằm chằm vào sách quý run giọng nói:
“Mau giao cho ta!”.
Bích Giao Linh đáy mắt đầy vẻ khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném sách về phía Nam Cung Phong. Nam Cung Phong đẩy Nam Cung Tuyết về phía trước, đáy mắt chợt hiện vẻ ác độc, trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện ám khí, ném về phía Nam Cung Tuyết rồi vận khinh công bay nhanh về phía sách quý, nhanh chóng cầm lấy rồi vận tốc độ tối đa chạy, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu. Bích Giao Linh nhìn thấy ám khí ngày càng gần Nam Cung Tuyết mà khuôn mặt trắng bệch, hét to một tiếng: “Không”, cả người lao nhanh về phía Nam Cung Tuyết che chắn cho y. Nam Cung Tuyết thấy vậy sợ hãi nhanh chóng xoay mình che trước người Bích Giao Linh, ám khí vừa lúc cắm vào tim y. Bích Giao Linh sững sờ, khuôn mặt trắng bệch, nhìn người thương đang dần ngã xuống, nhanh chóng đỡ y ôm vào lòng, nước mắt chẳng biết đã rơi từ bao giờ, giận giữ gằn từng tiếng:
“Ta đã đến rồi, tại sao ngươi còn đỡ? Tại sao? Tại sao chứ?”.
“Linh nhi! Ta là nam nhân mà! Nàng bảo ta phải làm sao chứ? Trơ mắt nhìn nàng đỡ thay ta sao? Nếu nàng làm sao, nàng bảo ta thế nào sống tiếp đây? Ta từng nói sẽ bảo vệ nàng, ta biết chắc lúc đó nói vậy nàng hẳn là cười chê ta, ta biết, võ công ta không có mà còn nói bảo vệ nàng, xin lỗi, kiếp này ta vô dụng, không bảo vệ được gì cho nàng…khụ khụ… Linh nhi…kiếp sau…khụ…kiếp sau ta hứa sẽ trở nên mạnh mẽ, ta hứa sẽ bảo vệ nàng, vì vậy…chờ ta …được không?”. Nam tử khuôn mặt tuyệt mĩ vì mất nhiều máu mà trở nên trắng bệch, thều thào nói.
“Được được, ngươi đừng nói nữa, cái gì ta cũng hứa với ngươi, ta đưa ngươi đi kiếm đại phu…”.
Đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuyệt mĩ của nữ tử, đáy mắt Nam Cung Tuyết ôn hòa khẽ nói:
“Không kịp đâu…khụ khụ…Nàng nhất định phải chờ ta, ta nhất định sẽ đi tìm nàng, hãy hứa chờ ta…chờ…ta…”.
Bích Giao Linh nhìn nam tử đã mất đi sinh khí, hoàn toàn rời khỏi trần thế, trái tim đau buốt, khẽ ôm nam tử vào lòng, bước từng bước vào rừng trúc, bóng dáng khuất dần sau những tán cây, giọng nói lẩm bẩm quanh quẩn đâu đây:
“Chàng yên tâm, trăm năm, ngàn năm hay vạn năm, ta vẫn sẽ luôn chờ chàng…chờ chàng đến tìm ta!”.
Phía xa xa, nữ tử khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ khù khờ, nhìn qua trông giống một ngốc nhân nhìn về phía hai người dần dần khuất trong rừng sâu, ánh mắt xẹt qua tia băng lãnh rồi rất nhanh trở về dáng vẻ ngu ngơ, chạy theo hướng Nam Cung Phong biến mất.
Trong một sơn động tối tăm, nam tử khuôn mặt tuấn mĩ vì kích động mà trở nên vặn vẹo, đưa tay cẩn thận lật từng trang sách quý, cẩn cẩn thận thận đọc nghiền ngẫm từng câu từng chữ, rồi bất giác phát ra tràng cười như điên như dại, ánh mắt mơ màng giống như đã nhìn thấy mình trẻ mãi không già, sánh ngang cùng đất trời. Xa xa nữ tử ngốc nghếch, ánh mắt dịu dàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sơn động.