Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Trung Lang Thức Tỉnh
Phía đông dần xuất hiện vệt trắng bạc. Cánh quạt trực thăng vẫn xoay tít trên đỉnh đầu. Rất nhiều người đi lại bận rộn dưới đường băng. Vừa nhảy xuống đất, Châu Tiểu Triện liền nhìn thấy Từ Tư Bạch đang đứng cách đó không xa.
Cậu ta lập tức chạy đến: “Bác sĩ Từ!”.
“Cô ấy đâu rồi?” Từ Tư Bạch hỏi ngay, mắt vẫn dán vào chiếc trực thăng vừa hạ cánh.
“Tiểu Bạch vẫn còn ở trên máy bay”. Châu Tiểu Triện đáp, “Chắc cũng sắp đến rồi. Có điều, chị ấy bị hôn mê bất tỉnh.” Nói xong, cậu ta lén quan sát sắc mặt Từ Tư Bạch, nhưng anh không để lộ bất cứ biểu cảm nào.
Lại một chiếc trực thăng nữa từ từ đáp xuống. Cánh cửa mở toang, hai người cảnh sát đặc nhiệm nhảy xuống trước. Từ Tư Bạch và Châu Tiểu Triện ngẩn người khi nhìn rõ bên trong.
Bạch Cẩm Hi đang nằm trên cáng cứu thương, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng hôn mê nhưng gò má vẫn còn đọng vệt nước mắt. Hàn Trầm úp sấp trên cáng của cô, đầu tựa vào cạnh gương mặt cô, đôi mắt cũng nhắm chặt, toàn thân bất động.
“Đồng chí nam kia cũng bất tỉnh rồi!” Một người hét lên.
“Mau mang cáng lại đây!”
Lập tức có người đỡ Hàn Trầm sang một cáng cứu thương khác. Châu Tiểu Triện liền chạy tới. Kết quả, Từ Tư Bạch ở bên cạnh hành động nhanh hơn, vài ba bước đã chạy đến bên cáng của Bạch Cẩm Hi. Châu Tiểu Triện dõi theo bóng lưng anh, thầm thở dài một tiếng.
Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm vừa được đẩy vào phòng cấp cứu, Châu Tiểu Triện, Lải Nhải, Mặt Lạnh cùng ngồi đợi ở ngoài hành lang. Một lúc sau, Lải Nhải huých tay Châu Tiểu Triện, hỏi nhỏ: “Tay bác sĩ pháp y có vẻ yêu Tiểu Bạch thật đấy.”
Châu Tiểu Triện ngẩng đầu, thấy Từ Tư Bạch vẫn đứng ở cửa phòng cấp cứu, quan sát tình hình bên trong qua tấm kính.
Đúng lúc này, hành lang bỗng vang lên tiếng giày cao gót gấp gáp, mọi người đều quay về bên đó.
Là Tân Giai. Cô bước rất nhanh, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng. Cô dừng lại ở trước mặt Lải Nhải, hỏi anh ta: “Hàn Trầm thế nào rồi?”
Lải Nhải ho khan một tiếng, đứng dậy trả lời: “Lão đại đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi. Chúng tôi cũng không rõ tình hình cụ thể.”
Tân Giai cắn môi. Lúc này, một bác sĩ từ bên trong đi ra, Tân Giai vội chặn ông ta lại: “Bác sĩ, Hàn Trầm có sao không?”
Bác sĩ đã có tuổi, thần sắc rất uy nghiêm, trả lời không khách sáo: “Là bệnh nhân nam phải không? Cậu ta mất máu quá nhiều, thể lực cạn kiệt, vết thương bị nhiễm trùng, nên sốt cao. Người sắt cũng không chịu nổi nữa là, may mà không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tân Giai liền rơm rớm nước mắt.
“Bác sĩ, còn Bạch Cẩm Hi thì sao ạ?” Từ Tư Bạch tiến lên một bước.
Ông bác sĩ quay sang Từ Tư Bạch: “Bệnh nhân nữ khá hơn một chút. Tuy có hiện tượng nôn ra máu nhưng cơ quan nội tạng chủ yếu không bị tổn thương. Chúng tôi đã dùng thuốc ngăn tình trạng suất huyết bên trong. Chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần là cô ấy sẽ ổn.”
Buổi tối, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi được đưa vào hai phòng bệnh riêng biệt. Nhưng họ vẫn chưa tỉnh lại.
Xác định hai người đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, các thành viên tổ Khiên Đen lại quay về cơ quan, tiếp tục công việc liên quan đến vụ án của T.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Châu Tiểu Triện định vào thăm hai người. Kết quả, trong phòng bệnh của Cẩm Hi, Từ Tư Bạch ngồi bên cạnh giường, nằm chặt tay cô, còn cô vẫn đang ngủ say, sắc mặt bình thản.
Châu Tiểu Triện âm thầm rời đi. Đến cửa phòng bệnh của Hàn Trầm, cậu ta liền nhìn thấy người đẹp Tân Giai ngồi tạm vào chiếc ghế sofa cạnh giường, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Bộ não của Châu Tiểu Triện đột nhiên hiện lên hình ảnh ở trên núi. Bạch Cẩm Hi quay lưng về phía Hàn Trầm, nước mặt giàn giụa. Còn Hàn Trầm nhìn cô bằng ánh mắt đau đớn.
Lại nghĩ đến cảnh tượng trước mắt, trong lòng Châu Tiểu Triện không rõ là dư vị gì. Cậu ta thở dài, quay người đi xuống tầng dưới.
Hàn Trầm chìm trong giấc mộng, đầu óc vụt qua vô số hình ảnh mơ hồ. anh lại mơ thấy người phụ nữ không nhìn rõ mặt kia. Cô cười với anh, còn anh nói: Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.
Anh còn mơ thấy Bạch Cẩm Hi. Anh ôm hôn cô như lúc ở trên trực thăng. Mùi hương tỏa ra từ mái tóc của cô khiến anh cảm thấy ấm áp. Môi lưỡi cô như mật ngọt, hoàn toàn mê hoặc anh, khiến anh càng muốn cô nhiều hơn nữa.
Anh biết mình thích Bạch Cẩm Hi. Nhưng anh cũng hiểu rõ nguyên tắc mà bản thân cần phải tuân thủ là gì. Đó chính là bất kể thích Bạch Cẩm Hi đến mức nào, anh cũng không thể ở bên cô.
Hàn Trầm đã cố đè nén tình cảm của mình nhưng càng tiếp xúc, anh càng bị cô thu hút. Trong bao năm qua, đây là lần đầu tiên anh không thể khống chế bản thân. Hôm nay ở trên máy bay, nghe cô vừa khóc vừa thốt ra nỗi ấm ức trong lòng, nghe cô nói sẽ từ bỏ tình cảm đối với anh, một nỗi đau to lớn trong giây lát đã nhấn chìm lý trí của anh. Nỗi đau đó tựa như từ nơi sâu thẳm trong xương tủy, huyết mạch trào ra khiến anh không thể khống chế, cũng không muốn tiếp tục kìm nén.
Vì vậy, anh đã cúi xuống hôn cô. Thậm chí, anh còn nảy sinh ý nghĩ, từ bây giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Lúc phá án, Hàn Trầm luôn tuân theo lí trí. Nhưng ở một số phương diện khác, anh thường tin tưởng vào trực giác của mình.
Ví dụ, bốn năm trước khi anh tỉnh lại, tất cả mọi người đều phủ nhận sự tồn tại của người con gái đó, nhưng anh luôn tin, cô ấy nhất định có thật. Bởi trong lòng anh, cảm giác vương vấn đối với cô ấy đã chiến thắng mọi chứng cứ.
Vậy mà bây giờ… Anh vốn không phải loại người một dạ hai lòng, thế nhưng tại sao có thể nảy sinh tình cảm mãnh liệt với người con gái khác? Anh không có cách nào khống chế bản thân, thậm chí còn muốn giành lấy Bạch Cẩm Hi cho bằng được.
Một loạt cảm xúc nghi hoặc, ngọt ngào, áy náy, khao khát… đan xen, khiến bộ não của anh một lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Một số hình ảnh vụn vặt cũng không ngừng vụt qua trong giấc mơ của Hàn Trầm. Anh ngồi ở trong phòng hồ sơ của đồn cảnh sát Quan Hồ, xem tư liệu về Cẩm Hi. Cô hai mươi tư tuổi, sống ở thành phố Giang, tốt nghiệp trường cảnh sát Sa Hồ. Lúc đó anh thầm nghĩ: người phụ nữ này xem ra không có gì bất thường.
Anh ôm cô, cùng cô lái xe mô tô đi xuyên qua con ngõ nhỏ ở thành phố Giang. Mái tóc dài của cô bay bay, vương vào mặt anh, thân hình mềm mại và ấm áp ở trong lòng anh. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh tự nhiên không muốn buông tay.
Trong căng tin của cục công an, anh đứng ngoài cửa phát hiện Tân Giai nhìn Bạch Cẩm Hi bằng ánh mắt phức tạp.
Anh và cô ở trong văn phòng của tổ Khiên Đen, nghe T tuyên bố: “Tôi chỉ định Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi tham gia cuộc thi lần này”.
“Bắt đầu từ nơi nào thì sẽ kết thúc ở nơi ấy. Năm năm trước là lần đầu tiên tôi gây án. Tôi xin lỗi”.
…
“Bạch Cẩm Hi… Cẩm Hi…” Hàn Trầm gọi tên cô. Anh muốn mở mắt nhưng lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ hành lang hắt vào. Tân Giai đã thức dậy, ngồi ở sofa thần thờ nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Trong giấc ngủ say, anh nhíu chặt đôi lông mày, không ngừng gọi tên một người phụ nữ khác. Nước mắt lại một lần nữa chảy dài xuống gò má tân Giai, cô đứng dậy, đi đến bên giường, ngồi xổm xuống. Sau đó, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh.
“Hàn Trầm…” Tân Giai nói khẽ: “Anh vĩnh viễn không thể có được cô ấy, Hàn Trầm!” Cô giơ tay lau nước mắt lẩm bẩm: “Tại sao không chịu hiểu? Dù một lần hay hai lần, kết quả cũng chẳng khác nhau là bao”.
Nửa đêm, tại văn phòng của tổ Khiên Đen, Tần Văn Lang cùng các thành viên và một số cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm đang trao đổi về vụ án của T.
Lải Nhải đưa ra nghi vấn: “Nếu mục đích cuối cùng của T là trả thù cho Cố Nhiên, đồng thời trừng trị mấy kẻ giết người hàng loạt ẩn nấp trong rừng núi, vậy thì hắn có dụng ý gì khi giết năm người trước đó?”
Một cảnh sát lên tiếng: “Đều là trừ gian diệt ác, hắn giết cá nhỏ trước rồi giải quyết cá lớn sau”.
Tần Văn Lang nói: “Tôi nghĩ không chỉ đơn giản như vậy. Mọi người lên mạng mà xem. Bởi vì mấy vụ án trước đó, dạo này giới truyền thông và cư dân mạng hết sức quan tâm đến T. Bây giờ chúng ta chưa công khai nhưng sớm muộn gì cũng phải công bố vụ án. Các cậu có thể tưởng tượng ra sức ảnh hưởng của vụ án này, chắc chắn chấn động toàn quốc chứ chẳng chơi.”
Châu Tiểu Triện gật đầu: “Giống như Tiểu Bạch từng phân tích, nếu T chỉ đơn thuần định giết những người phạm tội, thì quá dễ dàng. Nhưng mục đích của hắn là khiến họ hoảng sợ, hắn muốn “đóng đinh” họ trên cái giá nhục nhã. Vì vậy, hắn mới từng bước tiến hành kế hoạch trừng trị, thúc đẩy sự quan tâm của dư luận lên đến đỉnh điểm. Nếu chỉ đơn thuần tiến hành kế hoạch trả thù ở núi Điểu Lâm, rất có thể sẽ không gây được sự chú ý rõ rệt như vậy”.
Lải Nhải lật giở tập khẩu cung trong tay: “Nhạc Lạc Hà và Phương Tự đều nhắc đến câu nói của T: nếu trái tim con người bị thứ bẩn thỉu che lấp thì phải làm thế nào mới có thể khiến nó khôi phục sự trong sạch?”
Tất cả mọi người đều im lặng. Vì vậy, đây mới chính là mục đích của T? vạch trần những thứ bẩn thỉu nhất trong trái tim con người?
“Còn một nghi vấn nữa.” Mặt Lạnh đột nhiên mở miệng, “Trước khi qua đời, T cho biết, hắn là một trong số những kẻ giết người hàng loạt của vụ án xảy ra năm năm trước đồng thời xin lỗi Hàn Trầm. Năm năm trước đã xảy ra vụ án lớn gì vậy?”
Mọi người nhìn nhau rồi quay sang Đội trưởng Tần, Tần Văn Lang lắc đầu: “Năm năm trước Hàn Trầm còn ở Bắc Kinh. Cậu ấy giải quyết vụ án gì, tôi làm sao biết được”.
“Ngày mai lão đại tỉnh lại, hỏi là biết ngay chứ gì.” Lải Nhải nói.
Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Cũng không đúng. Nếu T chỉ định hàn Trầm tham gia để xin lỗi về vụ án năm năm trước vậy thì tại sao hắn còn gọi cả Tiểu Bạch? Năm năm trước, Tiểu Bạch vẫn đang ở trường cảnh sát, không thể cùng Hàn Trầm tham gia vụ án”.
Mọi người đều trầm tư suy nghĩ. Đúng thế, tại sao chứ?
Sáng hôm sau, Hàn Trầm mở mắt, liền nhìn thấy cô y tá xa lạ đang đo nhiệt độ cho mình. Thấy anh tỉnh lại, cô ta mỉm cười, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, anh đã hạ sốt. Anh cảm thấy trong người thế nào? Còn nặng đầu không? Đã dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Hàn Trầm không lên tiếng. Anh đảo mắt một vòng, phát hiện Lải Nhải và Mặt Lạnh đang đứng cạnh giường. Trong phòng chẳng còn người nào khác, Cẩm Hi không ở đây. Nhưng qua vẻ mặt của bọn họ, chắc cô cũng bình yên vô sự.
Trong lòng âm thầm dậy sóng, Hàn Trầm thu hồi ánh mắt, dõi lên trần nhà. Lải Nhải ghé tai Mặt Lạnh, hỏi nhỏ: “Không phải lão đại bị sốt đến đầu óc ngẩn ngơ rồi chứ? Sao chẳng có phản ứng gì cả”.
Mặt Lạnh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào!”
Lúc này, Hàn Trầm mới đưa mắt nhìn bọn họ.
“Tôi đang nghĩ tới một số chuyện.” Anh lên tiếng.
“Vâng…” Lải Nhải thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, anh chống tay xuống giường, lấy đà ngồi dậy. Cô y tá ở bên cạnh giật mình, vội ngăn lại. “Anh không thể rời khỏi giường bệnh”. Lải Nhải và Mặt Lạnh cũng tiến lại gần. Lải Nhải nói: “Lão đại làm gì thế? Anh mau nằm xuống đi, có việc gì dặn bọn em là được rồi”.
Hàn Trầm rút mũi kim truyền ở mu bàn tay ra, đồng thời mở miệng: “Đưa tôi đi gặp Bạch Cẩm Hi”.
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt Bạch Cẩm Hi đầu tiên là ánh nắng ngoài cửa sổ. Cô đang nằm trong phòng bệnh trắng toát, mu bàn tay vẫn cắm mũi kim tiêm truyền nước. Một người đàn ông ngồi bên cạnh giường. Anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, mười đầu ngón tay đan vào nhau, khuỷu tay chống lên mép giường, một bên má tựa vào, rõ ràng đã ngủ say.
Cẩm Hi mỉm cười rồi liếc một vòng quanh phòng bệnh. Trong phòng không có ai khác. Cửa ra vào vẫn mở toang, bên ngoài không ngừng có các bác sĩ và y ta đi qua đi lại.
Hàn Trầm đâu rồi?
“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói ôn hòa, hơi khàn khàn vang lên.
Cẩm Hi ngoảnh đầu. Từ Tư Bạch đã buông thõng cánh tay, đang lặng lẽ nhìn cô. Ánh nắng chiếu vào khiến gương mặt anh càng trắng trẻo thanh tú, tuy nhiên, tròng mắt vằn tia đỏ. Đây là lần đầu tiên Cẩm Hi chứng kiến bộ dạng này của anh.
“Anh đến từ lúc nào thế?” Cô hỏi.
“Nghe tin em đi vào vùng núi bắt tội phạm, anh liền đến đây ngay.” Từ Tư Bạch giơ tay sờ trán cô, thần sắc nhẹ nhõm: “Em hết sốt rồi”.
Cẩm Hi cười cười: “Em không sao, chuyện nhỏ ấy mà”.
Anh đứng dậy lấy một cốc nước nóng, lại cầm chiếc thìa nhỏ, bắt đầu đút từng thìa cho cô.
Cẩm Hi uống mấy ngụm rồi dõi mắt về phía cửa ra vào: “Tiểu Triện đâu rồi?”
Vừa dứt lời, một thìa đầy nước lại được đưa đến, cô há miệng uống hết, lại hỏi: “Cả Hàn Trầm nữa, anh ấy thế nào rồi?”
Mãi không nghe thấy câu trả lời, lúc này, Cẩm Hi mới đưa mắt nhìn Từ Tư Bạch. Anh cầm cốc nước, cúi đầu, bất động.
Cẩm Hi: “…Anh sao thế?”
Từ Tư Bạch im lặng một lát mới lên tiếng: “Bạch Cẩm Hi, anh không quan tâm người khác đang ở đâu. Anh chỉ biết một điều, hôm qua anh thấy em toàn thân đầy máu, được khiêng từ trên máy bay xuống”.
Cẩm Hi ngây ra. Từ Tư Bạch đặt cốc và thìa xuống tủ đầu giường, đứng dậy đi ra ngoài.
“Khoan đã!” Cẩm Hi gọi anh. Hình như Từ Tư Bạch đang giận cô.
“Em xin lỗi.” Cô nói nhỏ. Anh đứng bất động.
“Em đã khiến mọi người phải lo lắng.” Cô tiếp tục lên tiếng: “Tình hình khẩn cấp, cũng chẳng ai nghĩ sẽ bị thương. Sau này, em nhất định sẽ chú ý, anh đừng giận nữa mà”.
Từ Tư Bạch im lặng vài giây, lại quay người đi đến bên cạnh giường ngồi xuống. Khóe miệng Cẩm Hi cong lên.
“Hứa với anh.” Anh nói rành rọt từng chữ một: “Sau này không được để bản thân bị thương nữa”.
Cẩm Hi vừa buồn cười vừa cảm động, trịnh trọng gật đầu, “Em sẽ cố gắng tránh bị thương”.
Bốn mắt nhìn nhau, sau đó, Từ Tư Bạch lại cầm cốc nước tiếp tục đút cho cô. Cẩm Hi cảm thấy ấm áp trong lòng, ngoan ngoãn hưởng thụ sự phục vụ của anh.
“Tiểu Bạch, chị tỉnh rồi à?” Giọng nói vui mừng từ cửa truyền tới, Châu Tiểu Triện đi vào, trên tay xách hộp cơm.
“Ừ.” Cẩm Hi nuốt nước bọt, cười với cậu ta.
Châu Tiểu Triện kéo ghế ngồi xuống: “Em đoán chắc chị cũng tỉnh rồi nên mua cho chị cơm dinh dưỡng của bệnh viện đây này. Chị mau ăn đi, nằm suốt một ngày một đêm chẳng đói chết đi được ấy chứ”.
Bạch Cẩm Hi chau mày, hỏi Châu Tiểu Triện: “Tôi ngủ lâu như vậy sao? Hàn Trầm thế nào rồi?”
Châu Tiểu Triện: “Lão đại… Vừa rồi em qua phòng anh ấy, anh ấy vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói, tình trạng anh ấy nghiêm trọng hơn chị. Có điều…”
Anh ấy không nguy hiểm đến tính mạng. Châu Tiểu Triện chưa kịp nói nửa câu sau, Cẩm Hi đã chống tay xuống giường, ngồi dậy.
Châu Tiểu Triện giật mình, định giơ tay đỡ cô, nhưng Từ Tư Bạch phản ứng nhanh hơn, lập tức túm cổ tay Cẩm Hi: “Em làm gì vậy?”
Cẩm Hi nói với bọn họ: “Em đi xem Hàn Trầm thế nào”.
Từ Tư Bạch im lặng. Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Không được! Bác sĩ nói, chị phải nằm trên giường một tuần. Vừa tỉnh dậy càng không thể xuống giường. chị mau nằm xuống đi!”
Từ Tư Bạch tiếp lời, ngữ khí rất nghiêm nghị: “Vừa rồi em hứa với anh điều gì?”
"Lão Từ, anh đừng lo, em đâu đến nỗi yếu ớt như thế. Tiểu Triện, mau đỡ tôi dậy!” Cô dõi mắt ra ngoài cửa: “Trong lòng em biết rõ em đang làm gì”.
Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa ra vào. Đó là Hàn Trầm. Anh mặc bộ đồ bệnh nhân giống cô, mái tóc ngắn lòa xòa, sắc mặt nhợt nhạt. Anh bám vào bờ tường, đi chầm chậm vào phòng. Theo sau anh là Lải Nhải và Mặt Lạnh, gương mặt họ đầy vẻ bất lực.
Bạch Cẩm Hi, Châu Tiểu Triện và Từ tư Bạch đều ngẩn người. Cả ba giữ nguyên tư thế, cô chống tay xuống giường nửa nằm nửa ngồi, còn hai người đàn ông đang đỡ lấy cô.
Vừa thấy Cẩm Hi, Hàn Trầm liền dừng bước, nhìn cô chăm chú.
Cô mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình nên thân hình càng trở nên gầy gò. Mái tóc dàu xõa xuống bờ vai, gương mặt không một chút sắc hồng. vào thời khắc nhìn thấy anh, đôi mắt trong veo của cô dường như vụt qua rất nhiều tâm tình. Ánh mắt này khiến Hàn Trầm chợt nhớ đến nụ hôn ở trên máy bay hôm nào. Lúc đó, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt hàm chứa muôn vạn lời nói như bây giờ, khiến tim anh đau nhói.
Hai người yên lặng quan sát đối phường, người bên cạnh không ai lên tiếng.
“Lão Từ, Tiểu Triện!” Cẩm Hi lại nằm xuống giường, “Đuổi người này ra ngoài cho tôi!”
Mấy người đàn ông sững sờ. Châu Tiểu Triện lắp bắp, “Tiểu Bạch… Vừa rồi chị còn muốn…”
“Cậu câm miệng ngay!” Cẩm Hi cắt ngang lời cậu ta.
Từ Tư Bạch nhìn cô rồi lại liếc Hàn Trầm. Sau đó, anh ngồi xuống mép giường, thần sắc bình tĩnh.
Ngoài Châu Tiểu Triện biết một chút nội tình. Mặt Lạnh và Lải Nhải đều không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của Cẩm Hi, họ len lén liếc Hàn Trầm.
Hàn Trầm rời tay khỏi bờ tường, đứng thẳng người. Từ đầu đến cuối, anh luôn dán mắt vào Cẩm Hi.
“Em định đuổi ai ra ngoài?” Giọng đàn ông trầm thấp vang lên.
Cẩm Hi “hừ” một tiếng, “Anh chứ còn ai vào đây nữa?”
Nào ngờ Hàn Trầm đi thẳng đến chiếc ghế ở phía đối diện từ từ ngồi xuống: “Em hãy đưa ra lí do, tôi mới ra ngoài.”
Cẩm Hi ngẩn người, hai má nóng ran. Cô thật sự không ngờ, anh lại giở trò lưu manh vào thời khắc này. Làm sao cô có thể nói, đuổi anh ra ngoài là vì anh đã cưỡng hôn cô?
Trong đầu Cẩm Hi chợt hiện ra cảnh tượng ở trên máy bay. Anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, giống như trong mắt chỉ có một mình cô. Anh ôm cô, hôn cô cuồng nhiệt, không cho cô cơ hội để hô hấp hay né tránh. Anh giữ hai tay cô, toàn thân phủ lên người cô. Vào giây phút đó, thế giới của cô dường như chỉ tồn tại một mình anh.
Thế nhưng, anh đã có vị hôn thê… Trái tim đau nhói, Cẩm Hi liền quay đầu sang một bên, không nhìn anh nữa. Căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh một cách kỳ quặc.
“Khụ… Tiểu Bạch, em đỡ chút nào chưa?” Lải Nhải hỏi.
“Tôi rất khỏe”. Cẩm Hi trả lời dứt khoát.
Lải Nhải nháy mắt với Châu Tiểu Triện. Câu ta biết ý, lập tức điều tiết không khí: “Lão đại thì sao ạ?”
“Tôi cũng rất khỏe.” Hàn Trầm đáp ngắn gọn.
Căn phòng lại một lần nữa im lặng như tờ, may mà có người xuất hiện.
“Tất cả đều ở đây à, tốt quá.” Giọng nói đàn ông sang sảng truyền tới, Tần Văn Lang xách túi đi vào.
Sau khi đưa túi táo cho Lải Nhải mang đi rửa, anh ta đến bên Hàn Trầm, cúi xuống xem chân anh rồi vỗ vỗ vai: “Thế nào rồi?”
“Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi”. Anh bình thản đáp, khóe mắt phát hiện Cẩm Hi vẫn ngoảnh sang một bên.
Tần Văn Lang gật đầu, lại đi đến bên giường Bạch Cẩm Hi: “Đồng chí Tiểu Bạch! Vết thương đỡ chút nào chưa? Lần này, hai cô cậu chịu nhiều vất vả nhưng cũng lập được công lớn. Lãnh đạo Cục rất hài lòng với biểu hiện của hai người. Cô cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi quay về cương vị, tiếp tục phấn đấu nhé!”
Bạch Cẩm Hi quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Đội trưởng Tần: “Cám ơn lãnh đạo! Tôi không sao, có thể nhanh chóng quay về với công việc”.
Tần Văn Lang tỏ ra hài lòng. Trong lúc hai người nói chuyện, Cẩm Hi để ý thấy ánh mắt sắc bén của Hàn Trầm không rời khỏi gương mặt cô.
Tần Văn Lang lại hỏi thăm vài câu. Lúc này, Lải Nhải bưng đĩa táo đi vào. Đội trưởng Tần cầm một quả, ngồi xuống ghế, “Tổ Khiên Đen đã có mặt đầy đủ ở đây, vậy thì chúng ta tranh thủ nói qua về vụ án của T”.
Nghe câu này, Từ Tư Bạch lập tức đứng lên, nói với Cẩm Hi: “Anh về trước, lúc khác lại đến thăm em”.
Nói xong, anh giơ tay xoa đầu cô, động tác rất tự nhiên. Cẩm Hi cười cười với anh. Từ Tư Bạch cầm áo khoác trên thành ghế, đi thẳng ra ngoài. Hàn Trầm theo dõi họ, không nói một lời.
Khi Từ Tư Bạch đi đến cửa, Tần Văn Lang đột nhiên mở miệng: “Khoan đã! Cậu có phải là bác sĩ pháp y Từ Tư Bạch rất nổi tiếng không?”
Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều giật mình khi nghe thấy ba từ “rất nổi tiếng”, không hẹn mà cùng đưa mắt về phía cửa ra vào. Từ Tư Bạch dừng bước, quay người nói với đội trưởng Tần: “Tôi là Từ Tư Bạch”.
Câu tiếp theo của Tần Văn Lang mới quả thực khiến tất cả mọi người sững sờ. Anh ta đặt quả táo xuống, đi đến bên Từ Tư Bạch vỗ vai anh: “Hãy gia nhập tổ Khiên Đen chúng tôi!”
Mọi người đều ngây ra, chỉ riêng Hàn Trầm vẫn không có bất cứ biểu cảm nào.
Cẩm Hi cảm thấy, vấn đề này có hỏi cũng bằng thừa. Bởi vì từ trước đến nay, Từ Tư Bạch đều không thích chốn đông người, coi danh lợi như cỏ rác. Anh chỉ thích phòng khám nghiệm tử thi yên tĩnh ở thành phố Giang, sống cuộc sống mà anh mong muốn.
Ai ngờ, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Từ Tư Bạch gật đầu: “Tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này”. Nói xong, anh liền quay người đi ra ngoài.
Vì Từ Tư Bạch không từ chối ngay nên đội trưởng Tần khá vui. Anh ta quay đầu, vung tay nói: “Họp thôi”.
Hàn Trầm và Cẩm Hi đang bị thương nên cuộc họp không kéo dài quá lâu. Mọi người rà soát lại vụ án, hỏi Hàn Trầm và Cẩm Hi tình hình xảy ra ở hiện trường. Công việc tiếp theo sẽ do các thành viên còn lại hoàn thành.
Kết thúc cuộc họp, Tần Văn Lang xem đồng hồ: “Tôi phải về cơ quan bây giờ.” Anh ta quay sang ba người đàn ông: “Các cậu có ngồi xe tôi cùng về không?”
Cả ba đều gật đầu, Đội trưởng Tần xuống dưới lấy ô tô trước. Lải Nhải nói với Hàn Trầm: “Lão đại, bọn em đỡ anh về phòng nhé!”
Bạch Cẩm Hi vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp bình thản của Hàn Trầm: “Không cần, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy, các cậu cứ đi trước đi!”
Ba người đàn ông nhanh chóng rời đi, phòng bệnh lại khôi phục trạng thái tĩnh mịch. Cẩm Hi ra vẻ không để ý đến anh, nhưng khóe mắt thấy anh bám vào bờ tường, từ từ đứng dậy, đi cà nhắc đến bên giường rồi ngồi xuống.
Cảm nhận tấm đệm hơi lún xuống, hơi thở của người đàn ông gần kề, Cẩm Hi đột nhiên tức giận: “Hàn Trầm, anh có thôi đi không?”
“Tôi không thôi.” Anh đáp khẽ.
Cẩm Hi nhất thời hết cách, nỗi oán hờn và ấm ức ở trong lòng càng đậm đặc. Hàn Trầm lặng lẽ nhìn cô một lúc, cố gắng đè nén khao khát mãnh liệt muốn cúi xuống hôn cô.
“Tôi có chuyện muốn hỏi em”. Cuối cùng anh cũng mở miệng, “Trước khi chết, T nhắc đến vụ án năm năm trước, đồng thời nói lời xin lỗi. Tôi nghĩ, đây mới là nguyên nhân hắn chỉ định chúng ta tham gia cuộc thi lần này. Bằng không, hắn cứ tùy tiện tìm một người cảnh sát là có thể làm “nhân chứng” cho sự “phán xử” của hắn. Bạch Cẩm Hi, vụ án năm năm trước có liên quan gì đến em?”
Cẩm Hi giật mình. Lúc đó, sự việc xảy ra đột ngột, tinh thần của cô không được tỉnh táo cho lắm nên chẳng suy nghĩ sâu xa về vấn đề này. Qua thái độ của Hàn Trầm, hình như anh cũng dính dáng đến vụ án năm năm trước. Nhưng tại sao T lại bắt cô tham gia?
Cẩm Hi nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tôi không rõ. Năm năm trước toi còn học ở trường cảnh sát Sa Hồ, làm sao có thể tham gia vụ án đó? Hơn nữa, từ ngữ khí của T thì đây là một vụ án lớn”.
Vừa dứt lời, cô phát hiện Hàn Trầm nhìn mình bằng ánh mắt thâm trầm. Trong lòng lại bốc hỏa, Cẩm Hi cất giọng lãnh đạm: “Không còn vấn đề gì thì mời anh về phòng của mình đi, đừng nồi trên giường tôi nữa”. Cô giơ tay đẩy anh, nhưng bị anh nắm chặt.
Cẩm Hi: “Anh…”
Hàn Trầm giữ tay cô, bàn tay còn lại chống xuống giường bên cạnh Cẩm Hi, toàn thân gần như phủ xuống người cô. Anh cúi đầu: “Còn động đậy nữa, tôi hôn em bây giờ”.
Cẩm Hi đờ người, hai má nóng ran. Cô chỉ trừng mắt với anh mà không lên tiếng.
"T lên kế hoạch chu đáo, bởi vậy, hắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Nếu năm năm trước, em không trực tiếp tham gia vụ án, vậy thì hãy nói cho tôi biết, lúc đó em ở đâu, làm gì, gặp gỡ những người nào? Em phải nói hết, đừng bỏ sót bất cứ điều gì.” Hàn Trầm cất giọng trầm trầm.
Cẩm Hi không thể trả lời câu hỏi của anh. Nhưng xem ra, hôm nay không nói rõ ràng, chắc chắn anh sẽ không chịu đểu yên. Thế là cô ngoảnh đầu sang một bên, lạnh nhạt đáp: “Ngại quá, tôi thật sự chẳng có gì để nói cả. Vì tôi bị mất trí nhớ nên đã quên sạch mọi chuyện trước kia”.
Vừa dứt lời, Cẩm Hi đột nhiên có cảm giác kỳ lạ. Ánh mắt của Hàn Trầm càng trở nên thâm trầm bức người. Rõ ràng trong phòng chỉ có cô và anh nhưng không khí bỗng trở nên nặng nề trong giây lát.
“Vậy sao?” Anh nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng bị mất trí nhớ”.
Cẩm Hi vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn anh.
“Tôi bị mất ký ức vào khoảng thời gian năm năm trước”. Ánh mắt anh sâu như đáy biển, “Cũng không còn nhớ chuyện trước kia.”
Cẩm Hi giật mình. Vụ án xảy ra năm năm trước? Cả hai người đều bị mất trí nhớ? Cô trầm tư suy nghĩ, nhưng nhất thời không tìm ra mối liên hệ nào cũng như dụng ý của Hàn Trầm khi nói những lời này. Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận rõ ràng, từ lúc đặt chân vào căn phòng này, thái độ của anh đối với cô đã hoàn toàn thay đổi.
Trước kia, anh là người có tính cách lãnh đạm, tuy trong cốt tủy cũng ẩn chứa sự ngang ngược nhưng bề ngoài, anh luôn tỏ ra chín chắn, trầm ổn.
Nhưng hôm nay, dù ngữ khí vẫn bình thản nhưng mỗi câu anh nói với cô, mỗi ánh mắt nhìn cô đều chứa đựng sự mãnh liệt khó diễn tả, giống như một con sói, đang âm thầm quan sát rồi tiếp cận cô.
Mặc dù không có phản ứng mạnh mẽ nhưng vào thời khắc này, tâm tình của Hàn Trầm đã sôi sục.
Lúc ở trên núi Điểu Lâm, do tình thế cấp bách, bản thân lại bị thương nên anh không đào sâu suy nghĩ về câu nói cuối cùng của T trước khi tự sát. Hôm nay tỉnh lại, não bộ khôi phục sự tỉnh táo, các manh mối được xâu chuỗi trong đầu anh một cách tự nhiên.
Phân tích logic vốn là sở trường của anh. Phản ứng của Tân Giai khi lần đầu tiên gặp Bạch Cẩm Hi, lời nói của T… Ít nhất anh có thể đưa ra một kết luận: Bạch Cẩm Hi có dính dáng đến vụ án năm xưa,
Anh và cô không biết gì về vụ án đó. Bây giờ cũng chẳng có manh mối nào chứng minh cô là vị hôn thê của anh. Ngược lại có vô số chứng cứ khẳng định, cô không thể là người con gái ấy. Tuy nhiên, một khi sự nghi ngờ nảy sinh, nó bắt đầu điên cuồng xâm chiếm tâm trí anh, không có cách nào gạt bỏ.
Là cô phải không? Người phụ nữ anh từng yêu thương liệu có phải là cô gái khiến anh rung động ở ngay trước mặt?
Khi khả năng này vụt qua đầu, trái tim Hàn Trầm như bị một nhát dao đâm mạnh. Điều đó khiến tâm trạng anh trở nên phiền muộn và sốt ruột chưa từng thấy.
Đang mải chìm trong suy tư, Cẩm Hi bỗng thấy Hàn Trầm cúi thấp đầu, áp sát gương mặt cô.
Cô hơi mất tự nhiên, lạnh lùng mở miệng: “Anh làm gì vậy?”
‘Em có cảm giác khi tôi hôn em hay không?” Anh hỏi nhỏ.
Trống ngực đạp thình thịch, Cẩm Hi còn chưa kịp trả lời, Hàn Trầm lại cất giọng khàn khàn: “Tôi rất có cảm giác”.
Trong lòng Cẩm Hi dội lên tâm tình ngọt ngào, pha lẫn đau đớn. Cô ngoảnh đầu sang một bên, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Hàn Trầm, tôi không thể đến với anh. Anh đi đi! Hai chúng ta kết thúc ở đây thôi!”
Nói xong câu này, cô thậm chí không nỡ quan sát vẻ mặt của anh. Nào ngờ, Hàn Trầm bình tĩnh mở miệng: “Bạch Cẩm Hi, chuyện này không phải do em mà tôi mới là người quyết định. Tôi cần chút thời gian để xác nhận một số vấn đề. Chúng ta bàn sau đi!”
Cẩm Hi còn chưa kịp phản ứng, anh đã đứng dậy đi ra cửa. Cô dõi theo bóng lưng anh, không nhịn được, mắng một câu: “Hàn Trầm! Anh đúng là đồ thần kinh!”
Tuy nhiên, anh không hề để ý đến cô, chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.
Cậu ta lập tức chạy đến: “Bác sĩ Từ!”.
“Cô ấy đâu rồi?” Từ Tư Bạch hỏi ngay, mắt vẫn dán vào chiếc trực thăng vừa hạ cánh.
“Tiểu Bạch vẫn còn ở trên máy bay”. Châu Tiểu Triện đáp, “Chắc cũng sắp đến rồi. Có điều, chị ấy bị hôn mê bất tỉnh.” Nói xong, cậu ta lén quan sát sắc mặt Từ Tư Bạch, nhưng anh không để lộ bất cứ biểu cảm nào.
Lại một chiếc trực thăng nữa từ từ đáp xuống. Cánh cửa mở toang, hai người cảnh sát đặc nhiệm nhảy xuống trước. Từ Tư Bạch và Châu Tiểu Triện ngẩn người khi nhìn rõ bên trong.
Bạch Cẩm Hi đang nằm trên cáng cứu thương, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng hôn mê nhưng gò má vẫn còn đọng vệt nước mắt. Hàn Trầm úp sấp trên cáng của cô, đầu tựa vào cạnh gương mặt cô, đôi mắt cũng nhắm chặt, toàn thân bất động.
“Đồng chí nam kia cũng bất tỉnh rồi!” Một người hét lên.
“Mau mang cáng lại đây!”
Lập tức có người đỡ Hàn Trầm sang một cáng cứu thương khác. Châu Tiểu Triện liền chạy tới. Kết quả, Từ Tư Bạch ở bên cạnh hành động nhanh hơn, vài ba bước đã chạy đến bên cáng của Bạch Cẩm Hi. Châu Tiểu Triện dõi theo bóng lưng anh, thầm thở dài một tiếng.
Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm vừa được đẩy vào phòng cấp cứu, Châu Tiểu Triện, Lải Nhải, Mặt Lạnh cùng ngồi đợi ở ngoài hành lang. Một lúc sau, Lải Nhải huých tay Châu Tiểu Triện, hỏi nhỏ: “Tay bác sĩ pháp y có vẻ yêu Tiểu Bạch thật đấy.”
Châu Tiểu Triện ngẩng đầu, thấy Từ Tư Bạch vẫn đứng ở cửa phòng cấp cứu, quan sát tình hình bên trong qua tấm kính.
Đúng lúc này, hành lang bỗng vang lên tiếng giày cao gót gấp gáp, mọi người đều quay về bên đó.
Là Tân Giai. Cô bước rất nhanh, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng. Cô dừng lại ở trước mặt Lải Nhải, hỏi anh ta: “Hàn Trầm thế nào rồi?”
Lải Nhải ho khan một tiếng, đứng dậy trả lời: “Lão đại đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi. Chúng tôi cũng không rõ tình hình cụ thể.”
Tân Giai cắn môi. Lúc này, một bác sĩ từ bên trong đi ra, Tân Giai vội chặn ông ta lại: “Bác sĩ, Hàn Trầm có sao không?”
Bác sĩ đã có tuổi, thần sắc rất uy nghiêm, trả lời không khách sáo: “Là bệnh nhân nam phải không? Cậu ta mất máu quá nhiều, thể lực cạn kiệt, vết thương bị nhiễm trùng, nên sốt cao. Người sắt cũng không chịu nổi nữa là, may mà không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tân Giai liền rơm rớm nước mắt.
“Bác sĩ, còn Bạch Cẩm Hi thì sao ạ?” Từ Tư Bạch tiến lên một bước.
Ông bác sĩ quay sang Từ Tư Bạch: “Bệnh nhân nữ khá hơn một chút. Tuy có hiện tượng nôn ra máu nhưng cơ quan nội tạng chủ yếu không bị tổn thương. Chúng tôi đã dùng thuốc ngăn tình trạng suất huyết bên trong. Chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần là cô ấy sẽ ổn.”
Buổi tối, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi được đưa vào hai phòng bệnh riêng biệt. Nhưng họ vẫn chưa tỉnh lại.
Xác định hai người đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, các thành viên tổ Khiên Đen lại quay về cơ quan, tiếp tục công việc liên quan đến vụ án của T.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Châu Tiểu Triện định vào thăm hai người. Kết quả, trong phòng bệnh của Cẩm Hi, Từ Tư Bạch ngồi bên cạnh giường, nằm chặt tay cô, còn cô vẫn đang ngủ say, sắc mặt bình thản.
Châu Tiểu Triện âm thầm rời đi. Đến cửa phòng bệnh của Hàn Trầm, cậu ta liền nhìn thấy người đẹp Tân Giai ngồi tạm vào chiếc ghế sofa cạnh giường, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Bộ não của Châu Tiểu Triện đột nhiên hiện lên hình ảnh ở trên núi. Bạch Cẩm Hi quay lưng về phía Hàn Trầm, nước mặt giàn giụa. Còn Hàn Trầm nhìn cô bằng ánh mắt đau đớn.
Lại nghĩ đến cảnh tượng trước mắt, trong lòng Châu Tiểu Triện không rõ là dư vị gì. Cậu ta thở dài, quay người đi xuống tầng dưới.
Hàn Trầm chìm trong giấc mộng, đầu óc vụt qua vô số hình ảnh mơ hồ. anh lại mơ thấy người phụ nữ không nhìn rõ mặt kia. Cô cười với anh, còn anh nói: Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.
Anh còn mơ thấy Bạch Cẩm Hi. Anh ôm hôn cô như lúc ở trên trực thăng. Mùi hương tỏa ra từ mái tóc của cô khiến anh cảm thấy ấm áp. Môi lưỡi cô như mật ngọt, hoàn toàn mê hoặc anh, khiến anh càng muốn cô nhiều hơn nữa.
Anh biết mình thích Bạch Cẩm Hi. Nhưng anh cũng hiểu rõ nguyên tắc mà bản thân cần phải tuân thủ là gì. Đó chính là bất kể thích Bạch Cẩm Hi đến mức nào, anh cũng không thể ở bên cô.
Hàn Trầm đã cố đè nén tình cảm của mình nhưng càng tiếp xúc, anh càng bị cô thu hút. Trong bao năm qua, đây là lần đầu tiên anh không thể khống chế bản thân. Hôm nay ở trên máy bay, nghe cô vừa khóc vừa thốt ra nỗi ấm ức trong lòng, nghe cô nói sẽ từ bỏ tình cảm đối với anh, một nỗi đau to lớn trong giây lát đã nhấn chìm lý trí của anh. Nỗi đau đó tựa như từ nơi sâu thẳm trong xương tủy, huyết mạch trào ra khiến anh không thể khống chế, cũng không muốn tiếp tục kìm nén.
Vì vậy, anh đã cúi xuống hôn cô. Thậm chí, anh còn nảy sinh ý nghĩ, từ bây giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Lúc phá án, Hàn Trầm luôn tuân theo lí trí. Nhưng ở một số phương diện khác, anh thường tin tưởng vào trực giác của mình.
Ví dụ, bốn năm trước khi anh tỉnh lại, tất cả mọi người đều phủ nhận sự tồn tại của người con gái đó, nhưng anh luôn tin, cô ấy nhất định có thật. Bởi trong lòng anh, cảm giác vương vấn đối với cô ấy đã chiến thắng mọi chứng cứ.
Vậy mà bây giờ… Anh vốn không phải loại người một dạ hai lòng, thế nhưng tại sao có thể nảy sinh tình cảm mãnh liệt với người con gái khác? Anh không có cách nào khống chế bản thân, thậm chí còn muốn giành lấy Bạch Cẩm Hi cho bằng được.
Một loạt cảm xúc nghi hoặc, ngọt ngào, áy náy, khao khát… đan xen, khiến bộ não của anh một lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Một số hình ảnh vụn vặt cũng không ngừng vụt qua trong giấc mơ của Hàn Trầm. Anh ngồi ở trong phòng hồ sơ của đồn cảnh sát Quan Hồ, xem tư liệu về Cẩm Hi. Cô hai mươi tư tuổi, sống ở thành phố Giang, tốt nghiệp trường cảnh sát Sa Hồ. Lúc đó anh thầm nghĩ: người phụ nữ này xem ra không có gì bất thường.
Anh ôm cô, cùng cô lái xe mô tô đi xuyên qua con ngõ nhỏ ở thành phố Giang. Mái tóc dài của cô bay bay, vương vào mặt anh, thân hình mềm mại và ấm áp ở trong lòng anh. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh tự nhiên không muốn buông tay.
Trong căng tin của cục công an, anh đứng ngoài cửa phát hiện Tân Giai nhìn Bạch Cẩm Hi bằng ánh mắt phức tạp.
Anh và cô ở trong văn phòng của tổ Khiên Đen, nghe T tuyên bố: “Tôi chỉ định Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi tham gia cuộc thi lần này”.
“Bắt đầu từ nơi nào thì sẽ kết thúc ở nơi ấy. Năm năm trước là lần đầu tiên tôi gây án. Tôi xin lỗi”.
…
“Bạch Cẩm Hi… Cẩm Hi…” Hàn Trầm gọi tên cô. Anh muốn mở mắt nhưng lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ hành lang hắt vào. Tân Giai đã thức dậy, ngồi ở sofa thần thờ nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Trong giấc ngủ say, anh nhíu chặt đôi lông mày, không ngừng gọi tên một người phụ nữ khác. Nước mắt lại một lần nữa chảy dài xuống gò má tân Giai, cô đứng dậy, đi đến bên giường, ngồi xổm xuống. Sau đó, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh.
“Hàn Trầm…” Tân Giai nói khẽ: “Anh vĩnh viễn không thể có được cô ấy, Hàn Trầm!” Cô giơ tay lau nước mắt lẩm bẩm: “Tại sao không chịu hiểu? Dù một lần hay hai lần, kết quả cũng chẳng khác nhau là bao”.
Nửa đêm, tại văn phòng của tổ Khiên Đen, Tần Văn Lang cùng các thành viên và một số cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm đang trao đổi về vụ án của T.
Lải Nhải đưa ra nghi vấn: “Nếu mục đích cuối cùng của T là trả thù cho Cố Nhiên, đồng thời trừng trị mấy kẻ giết người hàng loạt ẩn nấp trong rừng núi, vậy thì hắn có dụng ý gì khi giết năm người trước đó?”
Một cảnh sát lên tiếng: “Đều là trừ gian diệt ác, hắn giết cá nhỏ trước rồi giải quyết cá lớn sau”.
Tần Văn Lang nói: “Tôi nghĩ không chỉ đơn giản như vậy. Mọi người lên mạng mà xem. Bởi vì mấy vụ án trước đó, dạo này giới truyền thông và cư dân mạng hết sức quan tâm đến T. Bây giờ chúng ta chưa công khai nhưng sớm muộn gì cũng phải công bố vụ án. Các cậu có thể tưởng tượng ra sức ảnh hưởng của vụ án này, chắc chắn chấn động toàn quốc chứ chẳng chơi.”
Châu Tiểu Triện gật đầu: “Giống như Tiểu Bạch từng phân tích, nếu T chỉ đơn thuần định giết những người phạm tội, thì quá dễ dàng. Nhưng mục đích của hắn là khiến họ hoảng sợ, hắn muốn “đóng đinh” họ trên cái giá nhục nhã. Vì vậy, hắn mới từng bước tiến hành kế hoạch trừng trị, thúc đẩy sự quan tâm của dư luận lên đến đỉnh điểm. Nếu chỉ đơn thuần tiến hành kế hoạch trả thù ở núi Điểu Lâm, rất có thể sẽ không gây được sự chú ý rõ rệt như vậy”.
Lải Nhải lật giở tập khẩu cung trong tay: “Nhạc Lạc Hà và Phương Tự đều nhắc đến câu nói của T: nếu trái tim con người bị thứ bẩn thỉu che lấp thì phải làm thế nào mới có thể khiến nó khôi phục sự trong sạch?”
Tất cả mọi người đều im lặng. Vì vậy, đây mới chính là mục đích của T? vạch trần những thứ bẩn thỉu nhất trong trái tim con người?
“Còn một nghi vấn nữa.” Mặt Lạnh đột nhiên mở miệng, “Trước khi qua đời, T cho biết, hắn là một trong số những kẻ giết người hàng loạt của vụ án xảy ra năm năm trước đồng thời xin lỗi Hàn Trầm. Năm năm trước đã xảy ra vụ án lớn gì vậy?”
Mọi người nhìn nhau rồi quay sang Đội trưởng Tần, Tần Văn Lang lắc đầu: “Năm năm trước Hàn Trầm còn ở Bắc Kinh. Cậu ấy giải quyết vụ án gì, tôi làm sao biết được”.
“Ngày mai lão đại tỉnh lại, hỏi là biết ngay chứ gì.” Lải Nhải nói.
Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Cũng không đúng. Nếu T chỉ định hàn Trầm tham gia để xin lỗi về vụ án năm năm trước vậy thì tại sao hắn còn gọi cả Tiểu Bạch? Năm năm trước, Tiểu Bạch vẫn đang ở trường cảnh sát, không thể cùng Hàn Trầm tham gia vụ án”.
Mọi người đều trầm tư suy nghĩ. Đúng thế, tại sao chứ?
Sáng hôm sau, Hàn Trầm mở mắt, liền nhìn thấy cô y tá xa lạ đang đo nhiệt độ cho mình. Thấy anh tỉnh lại, cô ta mỉm cười, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, anh đã hạ sốt. Anh cảm thấy trong người thế nào? Còn nặng đầu không? Đã dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Hàn Trầm không lên tiếng. Anh đảo mắt một vòng, phát hiện Lải Nhải và Mặt Lạnh đang đứng cạnh giường. Trong phòng chẳng còn người nào khác, Cẩm Hi không ở đây. Nhưng qua vẻ mặt của bọn họ, chắc cô cũng bình yên vô sự.
Trong lòng âm thầm dậy sóng, Hàn Trầm thu hồi ánh mắt, dõi lên trần nhà. Lải Nhải ghé tai Mặt Lạnh, hỏi nhỏ: “Không phải lão đại bị sốt đến đầu óc ngẩn ngơ rồi chứ? Sao chẳng có phản ứng gì cả”.
Mặt Lạnh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào!”
Lúc này, Hàn Trầm mới đưa mắt nhìn bọn họ.
“Tôi đang nghĩ tới một số chuyện.” Anh lên tiếng.
“Vâng…” Lải Nhải thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, anh chống tay xuống giường, lấy đà ngồi dậy. Cô y tá ở bên cạnh giật mình, vội ngăn lại. “Anh không thể rời khỏi giường bệnh”. Lải Nhải và Mặt Lạnh cũng tiến lại gần. Lải Nhải nói: “Lão đại làm gì thế? Anh mau nằm xuống đi, có việc gì dặn bọn em là được rồi”.
Hàn Trầm rút mũi kim truyền ở mu bàn tay ra, đồng thời mở miệng: “Đưa tôi đi gặp Bạch Cẩm Hi”.
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt Bạch Cẩm Hi đầu tiên là ánh nắng ngoài cửa sổ. Cô đang nằm trong phòng bệnh trắng toát, mu bàn tay vẫn cắm mũi kim tiêm truyền nước. Một người đàn ông ngồi bên cạnh giường. Anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, mười đầu ngón tay đan vào nhau, khuỷu tay chống lên mép giường, một bên má tựa vào, rõ ràng đã ngủ say.
Cẩm Hi mỉm cười rồi liếc một vòng quanh phòng bệnh. Trong phòng không có ai khác. Cửa ra vào vẫn mở toang, bên ngoài không ngừng có các bác sĩ và y ta đi qua đi lại.
Hàn Trầm đâu rồi?
“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói ôn hòa, hơi khàn khàn vang lên.
Cẩm Hi ngoảnh đầu. Từ Tư Bạch đã buông thõng cánh tay, đang lặng lẽ nhìn cô. Ánh nắng chiếu vào khiến gương mặt anh càng trắng trẻo thanh tú, tuy nhiên, tròng mắt vằn tia đỏ. Đây là lần đầu tiên Cẩm Hi chứng kiến bộ dạng này của anh.
“Anh đến từ lúc nào thế?” Cô hỏi.
“Nghe tin em đi vào vùng núi bắt tội phạm, anh liền đến đây ngay.” Từ Tư Bạch giơ tay sờ trán cô, thần sắc nhẹ nhõm: “Em hết sốt rồi”.
Cẩm Hi cười cười: “Em không sao, chuyện nhỏ ấy mà”.
Anh đứng dậy lấy một cốc nước nóng, lại cầm chiếc thìa nhỏ, bắt đầu đút từng thìa cho cô.
Cẩm Hi uống mấy ngụm rồi dõi mắt về phía cửa ra vào: “Tiểu Triện đâu rồi?”
Vừa dứt lời, một thìa đầy nước lại được đưa đến, cô há miệng uống hết, lại hỏi: “Cả Hàn Trầm nữa, anh ấy thế nào rồi?”
Mãi không nghe thấy câu trả lời, lúc này, Cẩm Hi mới đưa mắt nhìn Từ Tư Bạch. Anh cầm cốc nước, cúi đầu, bất động.
Cẩm Hi: “…Anh sao thế?”
Từ Tư Bạch im lặng một lát mới lên tiếng: “Bạch Cẩm Hi, anh không quan tâm người khác đang ở đâu. Anh chỉ biết một điều, hôm qua anh thấy em toàn thân đầy máu, được khiêng từ trên máy bay xuống”.
Cẩm Hi ngây ra. Từ Tư Bạch đặt cốc và thìa xuống tủ đầu giường, đứng dậy đi ra ngoài.
“Khoan đã!” Cẩm Hi gọi anh. Hình như Từ Tư Bạch đang giận cô.
“Em xin lỗi.” Cô nói nhỏ. Anh đứng bất động.
“Em đã khiến mọi người phải lo lắng.” Cô tiếp tục lên tiếng: “Tình hình khẩn cấp, cũng chẳng ai nghĩ sẽ bị thương. Sau này, em nhất định sẽ chú ý, anh đừng giận nữa mà”.
Từ Tư Bạch im lặng vài giây, lại quay người đi đến bên cạnh giường ngồi xuống. Khóe miệng Cẩm Hi cong lên.
“Hứa với anh.” Anh nói rành rọt từng chữ một: “Sau này không được để bản thân bị thương nữa”.
Cẩm Hi vừa buồn cười vừa cảm động, trịnh trọng gật đầu, “Em sẽ cố gắng tránh bị thương”.
Bốn mắt nhìn nhau, sau đó, Từ Tư Bạch lại cầm cốc nước tiếp tục đút cho cô. Cẩm Hi cảm thấy ấm áp trong lòng, ngoan ngoãn hưởng thụ sự phục vụ của anh.
“Tiểu Bạch, chị tỉnh rồi à?” Giọng nói vui mừng từ cửa truyền tới, Châu Tiểu Triện đi vào, trên tay xách hộp cơm.
“Ừ.” Cẩm Hi nuốt nước bọt, cười với cậu ta.
Châu Tiểu Triện kéo ghế ngồi xuống: “Em đoán chắc chị cũng tỉnh rồi nên mua cho chị cơm dinh dưỡng của bệnh viện đây này. Chị mau ăn đi, nằm suốt một ngày một đêm chẳng đói chết đi được ấy chứ”.
Bạch Cẩm Hi chau mày, hỏi Châu Tiểu Triện: “Tôi ngủ lâu như vậy sao? Hàn Trầm thế nào rồi?”
Châu Tiểu Triện: “Lão đại… Vừa rồi em qua phòng anh ấy, anh ấy vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói, tình trạng anh ấy nghiêm trọng hơn chị. Có điều…”
Anh ấy không nguy hiểm đến tính mạng. Châu Tiểu Triện chưa kịp nói nửa câu sau, Cẩm Hi đã chống tay xuống giường, ngồi dậy.
Châu Tiểu Triện giật mình, định giơ tay đỡ cô, nhưng Từ Tư Bạch phản ứng nhanh hơn, lập tức túm cổ tay Cẩm Hi: “Em làm gì vậy?”
Cẩm Hi nói với bọn họ: “Em đi xem Hàn Trầm thế nào”.
Từ Tư Bạch im lặng. Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Không được! Bác sĩ nói, chị phải nằm trên giường một tuần. Vừa tỉnh dậy càng không thể xuống giường. chị mau nằm xuống đi!”
Từ Tư Bạch tiếp lời, ngữ khí rất nghiêm nghị: “Vừa rồi em hứa với anh điều gì?”
"Lão Từ, anh đừng lo, em đâu đến nỗi yếu ớt như thế. Tiểu Triện, mau đỡ tôi dậy!” Cô dõi mắt ra ngoài cửa: “Trong lòng em biết rõ em đang làm gì”.
Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa ra vào. Đó là Hàn Trầm. Anh mặc bộ đồ bệnh nhân giống cô, mái tóc ngắn lòa xòa, sắc mặt nhợt nhạt. Anh bám vào bờ tường, đi chầm chậm vào phòng. Theo sau anh là Lải Nhải và Mặt Lạnh, gương mặt họ đầy vẻ bất lực.
Bạch Cẩm Hi, Châu Tiểu Triện và Từ tư Bạch đều ngẩn người. Cả ba giữ nguyên tư thế, cô chống tay xuống giường nửa nằm nửa ngồi, còn hai người đàn ông đang đỡ lấy cô.
Vừa thấy Cẩm Hi, Hàn Trầm liền dừng bước, nhìn cô chăm chú.
Cô mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình nên thân hình càng trở nên gầy gò. Mái tóc dàu xõa xuống bờ vai, gương mặt không một chút sắc hồng. vào thời khắc nhìn thấy anh, đôi mắt trong veo của cô dường như vụt qua rất nhiều tâm tình. Ánh mắt này khiến Hàn Trầm chợt nhớ đến nụ hôn ở trên máy bay hôm nào. Lúc đó, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt hàm chứa muôn vạn lời nói như bây giờ, khiến tim anh đau nhói.
Hai người yên lặng quan sát đối phường, người bên cạnh không ai lên tiếng.
“Lão Từ, Tiểu Triện!” Cẩm Hi lại nằm xuống giường, “Đuổi người này ra ngoài cho tôi!”
Mấy người đàn ông sững sờ. Châu Tiểu Triện lắp bắp, “Tiểu Bạch… Vừa rồi chị còn muốn…”
“Cậu câm miệng ngay!” Cẩm Hi cắt ngang lời cậu ta.
Từ Tư Bạch nhìn cô rồi lại liếc Hàn Trầm. Sau đó, anh ngồi xuống mép giường, thần sắc bình tĩnh.
Ngoài Châu Tiểu Triện biết một chút nội tình. Mặt Lạnh và Lải Nhải đều không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của Cẩm Hi, họ len lén liếc Hàn Trầm.
Hàn Trầm rời tay khỏi bờ tường, đứng thẳng người. Từ đầu đến cuối, anh luôn dán mắt vào Cẩm Hi.
“Em định đuổi ai ra ngoài?” Giọng đàn ông trầm thấp vang lên.
Cẩm Hi “hừ” một tiếng, “Anh chứ còn ai vào đây nữa?”
Nào ngờ Hàn Trầm đi thẳng đến chiếc ghế ở phía đối diện từ từ ngồi xuống: “Em hãy đưa ra lí do, tôi mới ra ngoài.”
Cẩm Hi ngẩn người, hai má nóng ran. Cô thật sự không ngờ, anh lại giở trò lưu manh vào thời khắc này. Làm sao cô có thể nói, đuổi anh ra ngoài là vì anh đã cưỡng hôn cô?
Trong đầu Cẩm Hi chợt hiện ra cảnh tượng ở trên máy bay. Anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, giống như trong mắt chỉ có một mình cô. Anh ôm cô, hôn cô cuồng nhiệt, không cho cô cơ hội để hô hấp hay né tránh. Anh giữ hai tay cô, toàn thân phủ lên người cô. Vào giây phút đó, thế giới của cô dường như chỉ tồn tại một mình anh.
Thế nhưng, anh đã có vị hôn thê… Trái tim đau nhói, Cẩm Hi liền quay đầu sang một bên, không nhìn anh nữa. Căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh một cách kỳ quặc.
“Khụ… Tiểu Bạch, em đỡ chút nào chưa?” Lải Nhải hỏi.
“Tôi rất khỏe”. Cẩm Hi trả lời dứt khoát.
Lải Nhải nháy mắt với Châu Tiểu Triện. Câu ta biết ý, lập tức điều tiết không khí: “Lão đại thì sao ạ?”
“Tôi cũng rất khỏe.” Hàn Trầm đáp ngắn gọn.
Căn phòng lại một lần nữa im lặng như tờ, may mà có người xuất hiện.
“Tất cả đều ở đây à, tốt quá.” Giọng nói đàn ông sang sảng truyền tới, Tần Văn Lang xách túi đi vào.
Sau khi đưa túi táo cho Lải Nhải mang đi rửa, anh ta đến bên Hàn Trầm, cúi xuống xem chân anh rồi vỗ vỗ vai: “Thế nào rồi?”
“Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi”. Anh bình thản đáp, khóe mắt phát hiện Cẩm Hi vẫn ngoảnh sang một bên.
Tần Văn Lang gật đầu, lại đi đến bên giường Bạch Cẩm Hi: “Đồng chí Tiểu Bạch! Vết thương đỡ chút nào chưa? Lần này, hai cô cậu chịu nhiều vất vả nhưng cũng lập được công lớn. Lãnh đạo Cục rất hài lòng với biểu hiện của hai người. Cô cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi quay về cương vị, tiếp tục phấn đấu nhé!”
Bạch Cẩm Hi quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Đội trưởng Tần: “Cám ơn lãnh đạo! Tôi không sao, có thể nhanh chóng quay về với công việc”.
Tần Văn Lang tỏ ra hài lòng. Trong lúc hai người nói chuyện, Cẩm Hi để ý thấy ánh mắt sắc bén của Hàn Trầm không rời khỏi gương mặt cô.
Tần Văn Lang lại hỏi thăm vài câu. Lúc này, Lải Nhải bưng đĩa táo đi vào. Đội trưởng Tần cầm một quả, ngồi xuống ghế, “Tổ Khiên Đen đã có mặt đầy đủ ở đây, vậy thì chúng ta tranh thủ nói qua về vụ án của T”.
Nghe câu này, Từ Tư Bạch lập tức đứng lên, nói với Cẩm Hi: “Anh về trước, lúc khác lại đến thăm em”.
Nói xong, anh giơ tay xoa đầu cô, động tác rất tự nhiên. Cẩm Hi cười cười với anh. Từ Tư Bạch cầm áo khoác trên thành ghế, đi thẳng ra ngoài. Hàn Trầm theo dõi họ, không nói một lời.
Khi Từ Tư Bạch đi đến cửa, Tần Văn Lang đột nhiên mở miệng: “Khoan đã! Cậu có phải là bác sĩ pháp y Từ Tư Bạch rất nổi tiếng không?”
Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều giật mình khi nghe thấy ba từ “rất nổi tiếng”, không hẹn mà cùng đưa mắt về phía cửa ra vào. Từ Tư Bạch dừng bước, quay người nói với đội trưởng Tần: “Tôi là Từ Tư Bạch”.
Câu tiếp theo của Tần Văn Lang mới quả thực khiến tất cả mọi người sững sờ. Anh ta đặt quả táo xuống, đi đến bên Từ Tư Bạch vỗ vai anh: “Hãy gia nhập tổ Khiên Đen chúng tôi!”
Mọi người đều ngây ra, chỉ riêng Hàn Trầm vẫn không có bất cứ biểu cảm nào.
Cẩm Hi cảm thấy, vấn đề này có hỏi cũng bằng thừa. Bởi vì từ trước đến nay, Từ Tư Bạch đều không thích chốn đông người, coi danh lợi như cỏ rác. Anh chỉ thích phòng khám nghiệm tử thi yên tĩnh ở thành phố Giang, sống cuộc sống mà anh mong muốn.
Ai ngờ, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Từ Tư Bạch gật đầu: “Tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này”. Nói xong, anh liền quay người đi ra ngoài.
Vì Từ Tư Bạch không từ chối ngay nên đội trưởng Tần khá vui. Anh ta quay đầu, vung tay nói: “Họp thôi”.
Hàn Trầm và Cẩm Hi đang bị thương nên cuộc họp không kéo dài quá lâu. Mọi người rà soát lại vụ án, hỏi Hàn Trầm và Cẩm Hi tình hình xảy ra ở hiện trường. Công việc tiếp theo sẽ do các thành viên còn lại hoàn thành.
Kết thúc cuộc họp, Tần Văn Lang xem đồng hồ: “Tôi phải về cơ quan bây giờ.” Anh ta quay sang ba người đàn ông: “Các cậu có ngồi xe tôi cùng về không?”
Cả ba đều gật đầu, Đội trưởng Tần xuống dưới lấy ô tô trước. Lải Nhải nói với Hàn Trầm: “Lão đại, bọn em đỡ anh về phòng nhé!”
Bạch Cẩm Hi vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp bình thản của Hàn Trầm: “Không cần, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy, các cậu cứ đi trước đi!”
Ba người đàn ông nhanh chóng rời đi, phòng bệnh lại khôi phục trạng thái tĩnh mịch. Cẩm Hi ra vẻ không để ý đến anh, nhưng khóe mắt thấy anh bám vào bờ tường, từ từ đứng dậy, đi cà nhắc đến bên giường rồi ngồi xuống.
Cảm nhận tấm đệm hơi lún xuống, hơi thở của người đàn ông gần kề, Cẩm Hi đột nhiên tức giận: “Hàn Trầm, anh có thôi đi không?”
“Tôi không thôi.” Anh đáp khẽ.
Cẩm Hi nhất thời hết cách, nỗi oán hờn và ấm ức ở trong lòng càng đậm đặc. Hàn Trầm lặng lẽ nhìn cô một lúc, cố gắng đè nén khao khát mãnh liệt muốn cúi xuống hôn cô.
“Tôi có chuyện muốn hỏi em”. Cuối cùng anh cũng mở miệng, “Trước khi chết, T nhắc đến vụ án năm năm trước, đồng thời nói lời xin lỗi. Tôi nghĩ, đây mới là nguyên nhân hắn chỉ định chúng ta tham gia cuộc thi lần này. Bằng không, hắn cứ tùy tiện tìm một người cảnh sát là có thể làm “nhân chứng” cho sự “phán xử” của hắn. Bạch Cẩm Hi, vụ án năm năm trước có liên quan gì đến em?”
Cẩm Hi giật mình. Lúc đó, sự việc xảy ra đột ngột, tinh thần của cô không được tỉnh táo cho lắm nên chẳng suy nghĩ sâu xa về vấn đề này. Qua thái độ của Hàn Trầm, hình như anh cũng dính dáng đến vụ án năm năm trước. Nhưng tại sao T lại bắt cô tham gia?
Cẩm Hi nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tôi không rõ. Năm năm trước toi còn học ở trường cảnh sát Sa Hồ, làm sao có thể tham gia vụ án đó? Hơn nữa, từ ngữ khí của T thì đây là một vụ án lớn”.
Vừa dứt lời, cô phát hiện Hàn Trầm nhìn mình bằng ánh mắt thâm trầm. Trong lòng lại bốc hỏa, Cẩm Hi cất giọng lãnh đạm: “Không còn vấn đề gì thì mời anh về phòng của mình đi, đừng nồi trên giường tôi nữa”. Cô giơ tay đẩy anh, nhưng bị anh nắm chặt.
Cẩm Hi: “Anh…”
Hàn Trầm giữ tay cô, bàn tay còn lại chống xuống giường bên cạnh Cẩm Hi, toàn thân gần như phủ xuống người cô. Anh cúi đầu: “Còn động đậy nữa, tôi hôn em bây giờ”.
Cẩm Hi đờ người, hai má nóng ran. Cô chỉ trừng mắt với anh mà không lên tiếng.
"T lên kế hoạch chu đáo, bởi vậy, hắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Nếu năm năm trước, em không trực tiếp tham gia vụ án, vậy thì hãy nói cho tôi biết, lúc đó em ở đâu, làm gì, gặp gỡ những người nào? Em phải nói hết, đừng bỏ sót bất cứ điều gì.” Hàn Trầm cất giọng trầm trầm.
Cẩm Hi không thể trả lời câu hỏi của anh. Nhưng xem ra, hôm nay không nói rõ ràng, chắc chắn anh sẽ không chịu đểu yên. Thế là cô ngoảnh đầu sang một bên, lạnh nhạt đáp: “Ngại quá, tôi thật sự chẳng có gì để nói cả. Vì tôi bị mất trí nhớ nên đã quên sạch mọi chuyện trước kia”.
Vừa dứt lời, Cẩm Hi đột nhiên có cảm giác kỳ lạ. Ánh mắt của Hàn Trầm càng trở nên thâm trầm bức người. Rõ ràng trong phòng chỉ có cô và anh nhưng không khí bỗng trở nên nặng nề trong giây lát.
“Vậy sao?” Anh nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng bị mất trí nhớ”.
Cẩm Hi vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn anh.
“Tôi bị mất ký ức vào khoảng thời gian năm năm trước”. Ánh mắt anh sâu như đáy biển, “Cũng không còn nhớ chuyện trước kia.”
Cẩm Hi giật mình. Vụ án xảy ra năm năm trước? Cả hai người đều bị mất trí nhớ? Cô trầm tư suy nghĩ, nhưng nhất thời không tìm ra mối liên hệ nào cũng như dụng ý của Hàn Trầm khi nói những lời này. Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận rõ ràng, từ lúc đặt chân vào căn phòng này, thái độ của anh đối với cô đã hoàn toàn thay đổi.
Trước kia, anh là người có tính cách lãnh đạm, tuy trong cốt tủy cũng ẩn chứa sự ngang ngược nhưng bề ngoài, anh luôn tỏ ra chín chắn, trầm ổn.
Nhưng hôm nay, dù ngữ khí vẫn bình thản nhưng mỗi câu anh nói với cô, mỗi ánh mắt nhìn cô đều chứa đựng sự mãnh liệt khó diễn tả, giống như một con sói, đang âm thầm quan sát rồi tiếp cận cô.
Mặc dù không có phản ứng mạnh mẽ nhưng vào thời khắc này, tâm tình của Hàn Trầm đã sôi sục.
Lúc ở trên núi Điểu Lâm, do tình thế cấp bách, bản thân lại bị thương nên anh không đào sâu suy nghĩ về câu nói cuối cùng của T trước khi tự sát. Hôm nay tỉnh lại, não bộ khôi phục sự tỉnh táo, các manh mối được xâu chuỗi trong đầu anh một cách tự nhiên.
Phân tích logic vốn là sở trường của anh. Phản ứng của Tân Giai khi lần đầu tiên gặp Bạch Cẩm Hi, lời nói của T… Ít nhất anh có thể đưa ra một kết luận: Bạch Cẩm Hi có dính dáng đến vụ án năm xưa,
Anh và cô không biết gì về vụ án đó. Bây giờ cũng chẳng có manh mối nào chứng minh cô là vị hôn thê của anh. Ngược lại có vô số chứng cứ khẳng định, cô không thể là người con gái ấy. Tuy nhiên, một khi sự nghi ngờ nảy sinh, nó bắt đầu điên cuồng xâm chiếm tâm trí anh, không có cách nào gạt bỏ.
Là cô phải không? Người phụ nữ anh từng yêu thương liệu có phải là cô gái khiến anh rung động ở ngay trước mặt?
Khi khả năng này vụt qua đầu, trái tim Hàn Trầm như bị một nhát dao đâm mạnh. Điều đó khiến tâm trạng anh trở nên phiền muộn và sốt ruột chưa từng thấy.
Đang mải chìm trong suy tư, Cẩm Hi bỗng thấy Hàn Trầm cúi thấp đầu, áp sát gương mặt cô.
Cô hơi mất tự nhiên, lạnh lùng mở miệng: “Anh làm gì vậy?”
‘Em có cảm giác khi tôi hôn em hay không?” Anh hỏi nhỏ.
Trống ngực đạp thình thịch, Cẩm Hi còn chưa kịp trả lời, Hàn Trầm lại cất giọng khàn khàn: “Tôi rất có cảm giác”.
Trong lòng Cẩm Hi dội lên tâm tình ngọt ngào, pha lẫn đau đớn. Cô ngoảnh đầu sang một bên, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Hàn Trầm, tôi không thể đến với anh. Anh đi đi! Hai chúng ta kết thúc ở đây thôi!”
Nói xong câu này, cô thậm chí không nỡ quan sát vẻ mặt của anh. Nào ngờ, Hàn Trầm bình tĩnh mở miệng: “Bạch Cẩm Hi, chuyện này không phải do em mà tôi mới là người quyết định. Tôi cần chút thời gian để xác nhận một số vấn đề. Chúng ta bàn sau đi!”
Cẩm Hi còn chưa kịp phản ứng, anh đã đứng dậy đi ra cửa. Cô dõi theo bóng lưng anh, không nhịn được, mắng một câu: “Hàn Trầm! Anh đúng là đồ thần kinh!”
Tuy nhiên, anh không hề để ý đến cô, chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.