Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
1-123.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời chỉ yêu em - Chương 123: Hết bận rồi sao?
Thân hình nhỏ nhắn quyến rũ của Tố Tâm đập vào mắt Phó Kiến Văn.
"Hết bận rồi sao !"
Tiếng nói trầm thấp của Phó Kiến Văn truyền đến, Tố Tâm thu tay đang mở rộng về, quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn.
Anh đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, cầm điếu thuốc ngậm lên miệng, sương trắng lượn lờ, dưới ánh đèn là gương mặt cương nghị với cặp mắt đen thâm thuý.
Đã là 12h40, Tố Tâm bận bịu đứng lên: "Thật ngại quá, làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của anh, tài xế đã đợi rất lâu rồi sao ! Tôi sẽ xuống liền. . ."
Nói xong, Tố Tâm nắm điện thoại di động của mình đút vào trong túi.
Phó Kiến Văn hướng về gạt tàn thuốc gảy gảy tàn thuốc, thanh âm trầm thấp: "Thấy em bận rộn nghiêm túc, tôi để tài xế đi về nghỉ trước rồi."
Tố Tâm: ". . ."
Mười hai giờ bốn mươi đã là rạng sáng, cũng không thể bắt người khác chờ đợi mình, không cho người ta đi nghỉ ngơi.
Cái thời điểm này cũng không phải không thể thuê xe, chỉ là một người con gái đi tương đối nguy hiểm, thêm vào khoảng cách từ nhà Phó Kiến Văn đến chỗ cô cũng khá xa.
Thật không tiện mở miệng nhờ Phó Kiến Văn đưa cô về, dù sao Phó Kiến Văn cũng vừa mới được nghỉ ngơi một chút, hơn nữa trên gương mặt còn là mệt mỏi, cô đã ở nơi này làm lỡ Phó Kiến Văn nghỉ ngơi rồi . . .
Mở miệng mượn xe, xe của Phó Kiến Văn, có thể yên tâm cho mượn cô sao !
Nhìn ra giữa lông mày Tố Tâm là sự vặn vẹo, Phó Kiến Văn ngồi dậy hướng về ghế sa lon đi tới: "Bây giờ ở đây nghỉ ngơi một chút, em muốn trở về, làm gì còn có thời gian để nghỉ ngơi nữa !"
Tố Tâm nhìn về phía Phó Kiến Văn chính lúc anh đem điếu thuốc gõ gõ vào gạt tàn, ngậm điếu thuốc lá, cúi người. . . Quần áo căng làm lộ ra bờ vai rắn chắc.
Tố Tâm lui về phía sau một bước để duy trì khoảng cách an toàn với Phó Kiến Văn.
Tầm mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn liếc nhìn Tố Tâm, thấy cô vẫn duy trì một khoảng cách với mình, đem điếu thuốc lá dời khỏi khoé môi, không mặn không nhạt nói một câu: "Đêm nay ở lại đây. . ."
Nhớ tới Phó Kiến Văn từng nói. . . Nhìn thấy người trong lòng, trong đầu chính là hình ảnh cùng người đó ở trên giường, Phó Kiến Văn lại muốn cô đêm nay ở đây, trong lòng cô lập cảnh giác, đôi mắt đề phòng nhìn về phía Phó Kiến Văn, theo bản năng lùi về phía sau một bước, suy đoán ý tứ trong lời nói của Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn mắt híp lại, ngồi dậy, khóe môi cắn điếu thuốc lá hai tay đút túi, cặp mắt đen bình tĩnh nhìn tới chỗ Tố Tâm làm cô không khỏi hốt hoảng.
Thân hình cao lớn của Phó Kiến Văn đứng ở đó, anh cũng không hề mặc quần áo ở nhà, trên người chính là áo sơ mi màu lam nhạt, cổ áo mở rộng ra, vạt áo được nhét vào bên trong quần tây thẳng tắp, thắt lưng tinh xảo, hai chân thẳng tắp.
Tố Tâm đối đầu với ánh mắt dò xét của Phó Kiến Văn, lỗ tai đỏ rối tinh rối mù.
Phó Kiến Văn đêm nay vốn là không định ở biệt thự ngủ lại, anh còn phải đi ra ngoài, vốn định để Tố Tâm nghỉ ngơi thật tốt, sau đó sẽ để cho tài xế đưa cô đi đài truyền hình.
Nhìn đến bộ dáng của Tố Tâm nhìn mình như nhìn địch, Phó Kiến Văn trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhớ tới vừa nãy ở dưới lầu lúc cô ngồi trên ghế salon còn mỉm cười vui vẻ khiến cho cả khuôn mặt trở nên rực rỡ, phần gáy tinh xảo cùng cánh tay trắng nõn gợi cảm. . .
Phó Kiến Văn bước một bước tiến về phía Tố Tâm, Tố Tâm lùi một bước, trái tim muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Phó Kiến Văn tiếp tục tiến, Tố Tâm lại lùi, trong lòng bàn tay đã tiết ra một tầng mồ hôi nhỏ, trong lòng sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Kiến Văn. . .
Buông thõng mắt, ánh mắt nhìn tới, chính là thắt lưng tinh xảo của Phó Kiến Văn, hai gò má cô càng bỏng, lại cúi thấp hơn nữa. Không đợi Phó Kiến Văn tiếp tục tiến lên, trong lòng Tố Tâm rối như tơ vò lùi hẳn về phía sau.
Cả đời chỉ yêu em - Chương 123: Hết bận rồi sao?
Thân hình nhỏ nhắn quyến rũ của Tố Tâm đập vào mắt Phó Kiến Văn.
"Hết bận rồi sao !"
Tiếng nói trầm thấp của Phó Kiến Văn truyền đến, Tố Tâm thu tay đang mở rộng về, quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn.
Anh đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, cầm điếu thuốc ngậm lên miệng, sương trắng lượn lờ, dưới ánh đèn là gương mặt cương nghị với cặp mắt đen thâm thuý.
Đã là 12h40, Tố Tâm bận bịu đứng lên: "Thật ngại quá, làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của anh, tài xế đã đợi rất lâu rồi sao ! Tôi sẽ xuống liền. . ."
Nói xong, Tố Tâm nắm điện thoại di động của mình đút vào trong túi.
Phó Kiến Văn hướng về gạt tàn thuốc gảy gảy tàn thuốc, thanh âm trầm thấp: "Thấy em bận rộn nghiêm túc, tôi để tài xế đi về nghỉ trước rồi."
Tố Tâm: ". . ."
Mười hai giờ bốn mươi đã là rạng sáng, cũng không thể bắt người khác chờ đợi mình, không cho người ta đi nghỉ ngơi.
Cái thời điểm này cũng không phải không thể thuê xe, chỉ là một người con gái đi tương đối nguy hiểm, thêm vào khoảng cách từ nhà Phó Kiến Văn đến chỗ cô cũng khá xa.
Thật không tiện mở miệng nhờ Phó Kiến Văn đưa cô về, dù sao Phó Kiến Văn cũng vừa mới được nghỉ ngơi một chút, hơn nữa trên gương mặt còn là mệt mỏi, cô đã ở nơi này làm lỡ Phó Kiến Văn nghỉ ngơi rồi . . .
Mở miệng mượn xe, xe của Phó Kiến Văn, có thể yên tâm cho mượn cô sao !
Nhìn ra giữa lông mày Tố Tâm là sự vặn vẹo, Phó Kiến Văn ngồi dậy hướng về ghế sa lon đi tới: "Bây giờ ở đây nghỉ ngơi một chút, em muốn trở về, làm gì còn có thời gian để nghỉ ngơi nữa !"
Tố Tâm nhìn về phía Phó Kiến Văn chính lúc anh đem điếu thuốc gõ gõ vào gạt tàn, ngậm điếu thuốc lá, cúi người. . . Quần áo căng làm lộ ra bờ vai rắn chắc.
Tố Tâm lui về phía sau một bước để duy trì khoảng cách an toàn với Phó Kiến Văn.
Tầm mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn liếc nhìn Tố Tâm, thấy cô vẫn duy trì một khoảng cách với mình, đem điếu thuốc lá dời khỏi khoé môi, không mặn không nhạt nói một câu: "Đêm nay ở lại đây. . ."
Nhớ tới Phó Kiến Văn từng nói. . . Nhìn thấy người trong lòng, trong đầu chính là hình ảnh cùng người đó ở trên giường, Phó Kiến Văn lại muốn cô đêm nay ở đây, trong lòng cô lập cảnh giác, đôi mắt đề phòng nhìn về phía Phó Kiến Văn, theo bản năng lùi về phía sau một bước, suy đoán ý tứ trong lời nói của Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn mắt híp lại, ngồi dậy, khóe môi cắn điếu thuốc lá hai tay đút túi, cặp mắt đen bình tĩnh nhìn tới chỗ Tố Tâm làm cô không khỏi hốt hoảng.
Thân hình cao lớn của Phó Kiến Văn đứng ở đó, anh cũng không hề mặc quần áo ở nhà, trên người chính là áo sơ mi màu lam nhạt, cổ áo mở rộng ra, vạt áo được nhét vào bên trong quần tây thẳng tắp, thắt lưng tinh xảo, hai chân thẳng tắp.
Tố Tâm đối đầu với ánh mắt dò xét của Phó Kiến Văn, lỗ tai đỏ rối tinh rối mù.
Phó Kiến Văn đêm nay vốn là không định ở biệt thự ngủ lại, anh còn phải đi ra ngoài, vốn định để Tố Tâm nghỉ ngơi thật tốt, sau đó sẽ để cho tài xế đưa cô đi đài truyền hình.
Nhìn đến bộ dáng của Tố Tâm nhìn mình như nhìn địch, Phó Kiến Văn trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhớ tới vừa nãy ở dưới lầu lúc cô ngồi trên ghế salon còn mỉm cười vui vẻ khiến cho cả khuôn mặt trở nên rực rỡ, phần gáy tinh xảo cùng cánh tay trắng nõn gợi cảm. . .
Phó Kiến Văn bước một bước tiến về phía Tố Tâm, Tố Tâm lùi một bước, trái tim muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Phó Kiến Văn tiếp tục tiến, Tố Tâm lại lùi, trong lòng bàn tay đã tiết ra một tầng mồ hôi nhỏ, trong lòng sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Kiến Văn. . .
Buông thõng mắt, ánh mắt nhìn tới, chính là thắt lưng tinh xảo của Phó Kiến Văn, hai gò má cô càng bỏng, lại cúi thấp hơn nữa. Không đợi Phó Kiến Văn tiếp tục tiến lên, trong lòng Tố Tâm rối như tơ vò lùi hẳn về phía sau.