Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1607: Bắt quả tang
Tố Tâm không thể nào tưởng tượng được vật như vậy chụp vào người của Phó Kiến Văn, chính là cái dáng vẻ quỷ dị gì.
Tuy rằng vóc người của Phó Kiến Văn còn đẹp hơn so với Moly, nhưng... Nếu như Phó Kiến Văn thật sự mặc thành như vậy, Tố Tâm đoán chừng phải cười đến chết.
Còn có loại quần trong hình da báo, cũng laf vô cùng đẹp mắt!
Thật sự Tố Tâm cũng không biết là nam giới dùng bộ đồ như thế này, rốt cuộc là dùng để lấy lòng người khác phái như nữ giới hay là như thế nào.
Rõ ràng nữ tính mặc lên sẽ vô cùng duy mỹ gợi cảm, còn có loại ôm ba nửa che mặt mông lung gợi cảm, nhưng để cho nam giới dùng, Tố Tâm đều không tìm được một cái từ thích hợp gì để hình dung.
Trái tim nhỏ của Tố Tâm nhận lấy mười ngàn điểm tấn công dữ dội, nhưng là vẫn là không nhịn được có chỗ chờ mong, chưa từ bỏ ý định muốn tìm được đẹp mắt, ngón tay run rẩy tuột xuống.
Chất liệu bằng da, bằng lưới, còn có mấy sợi dây thừng, hình dáng Thủy Thủ, siêu nhân, còn có cái gì hai người liên thể...
Tố Tâm: "..."
Đây đều là cái đồ chơi lộn xộn gì! Lẽ nào không hề có một điểm bình thường sao!
Tố Tâm nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, một bên vừa nuốt nước bọt ở trong lòng một bên lật xem điện thoại.
Nhìn thấy một người đàn ông dùng quần con in hình con heo nhỏ màu hồng, thiếu một chút nữa Tố Tâm đã thổ huyết...
Cô muốn buông tha cho Phó Kiến Văn, những thứ đồ này nếu như mặc ở trên người anh, thực sự cô có thể cười đến chết.
Vừa định muốn thoát ra khỏi phần mềm, một bàn tay lớn thon dài liền nắm lấy tay nhỏ cra Tố Tâm, ngón trượt lên trên màn hình...
Tói Tâm sợ hết hồn, không biết Phó Kiến Văn đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Phó Kiến Văn khom lưng, một tay vịn chỗ tựa kwng của sô pha, một tay vòng qua phần gáy của Tố Tâm, bàn tay nắm lấy điện thoại di động, con mắt híp lại lật lên trên xem điện thoại.Bị bóc mẽ, mặt Tố Tâm đỏ lên có thể chảy ra máu, cô muốn lấy lại điện thoại di động, nhưng tay cùng điện thoại đều bị bàn tay lớn của Phó Kiến Văn gắt gao nắm chặt, Tố Tâm xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Cái này còn có thể xem..." Phó Kiến Văn mở ra một trang quần lót lớn, nghiêm túc thảo luận cùng Tố Tâm.
Tố Tâm: "..."
Phó Kiến Văn đây là nghiêm túc sao!
Nhưng tại sao Tố Tâm lại cảm thấy nếu như Phó Kiến Văn mặc cái này vào, cô sẽ cười đến điên rồi!
"Em cảm thấy những thứ này còn không hấp dẫn bằng anh mặc áo sơmi quần tây" Tố Tâm nhẫn nhịn mặt đỏ tới mang tai, đều không dám nhìn tới màn hình điện thoại di động, giả vờ trấn định mở miệng, "Anh mặc cái này... chắn chắn em sẽ cười đến điên mất"
Con mắt của Phó Kiến Văn híp lại: "Yêu thích chế phục sao!"
Mặt Tố Tâm càng đỏ hơn, cô không hé răng, Phó Kiến Văn nói chuyện chế phục, không hiểu tại sao Tố Tâm lại nghĩ tới bộ dáng Phó Kiến Văn mặc quân trang.
Tố Tâm cắn cắn môi, cô đang loạn tưởng một cái đồ vật lộn xộn gì không biết!
Phó Kiến Văn ăn mặc quân trang nhất định chính là lạoi oai hùng lẫm liệt đại diện cho sức mạnh quốc gia, cô làm sao có thể nghĩ đến cái chuyện không đứng đắn như vậy, quá không thuần khiết rồi!
"Thủy thủ! Cơ trưởng! Hay là... Huấn luyện viên!" Môi mỏng của Phó Kiến Văn tới gần tai cốt Tố Tâm.
Tiếng nói trầm thấp khêu gợi quen thuộc lẫn vào nhiệt khí chui vào ốc nhĩ Tố Tâm, mập mờ khiến gan bàn chân của Cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, một loại cảm giác cả người đều mềm đi xông tới.
Đặc biệt là hai chữ huấn luyện viên kia, quả thực khiến cho Tố Tâm cảm thấy tâm hoảng ý loạn đến không kềm chế được, cô liếm liếm cánh môi khô khốc của mình: "Không có!"
"Chính là... Huấn luyện viên!"
Tuy rằng vóc người của Phó Kiến Văn còn đẹp hơn so với Moly, nhưng... Nếu như Phó Kiến Văn thật sự mặc thành như vậy, Tố Tâm đoán chừng phải cười đến chết.
Còn có loại quần trong hình da báo, cũng laf vô cùng đẹp mắt!
Thật sự Tố Tâm cũng không biết là nam giới dùng bộ đồ như thế này, rốt cuộc là dùng để lấy lòng người khác phái như nữ giới hay là như thế nào.
Rõ ràng nữ tính mặc lên sẽ vô cùng duy mỹ gợi cảm, còn có loại ôm ba nửa che mặt mông lung gợi cảm, nhưng để cho nam giới dùng, Tố Tâm đều không tìm được một cái từ thích hợp gì để hình dung.
Trái tim nhỏ của Tố Tâm nhận lấy mười ngàn điểm tấn công dữ dội, nhưng là vẫn là không nhịn được có chỗ chờ mong, chưa từ bỏ ý định muốn tìm được đẹp mắt, ngón tay run rẩy tuột xuống.
Chất liệu bằng da, bằng lưới, còn có mấy sợi dây thừng, hình dáng Thủy Thủ, siêu nhân, còn có cái gì hai người liên thể...
Tố Tâm: "..."
Đây đều là cái đồ chơi lộn xộn gì! Lẽ nào không hề có một điểm bình thường sao!
Tố Tâm nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, một bên vừa nuốt nước bọt ở trong lòng một bên lật xem điện thoại.
Nhìn thấy một người đàn ông dùng quần con in hình con heo nhỏ màu hồng, thiếu một chút nữa Tố Tâm đã thổ huyết...
Cô muốn buông tha cho Phó Kiến Văn, những thứ đồ này nếu như mặc ở trên người anh, thực sự cô có thể cười đến chết.
Vừa định muốn thoát ra khỏi phần mềm, một bàn tay lớn thon dài liền nắm lấy tay nhỏ cra Tố Tâm, ngón trượt lên trên màn hình...
Tói Tâm sợ hết hồn, không biết Phó Kiến Văn đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Phó Kiến Văn khom lưng, một tay vịn chỗ tựa kwng của sô pha, một tay vòng qua phần gáy của Tố Tâm, bàn tay nắm lấy điện thoại di động, con mắt híp lại lật lên trên xem điện thoại.Bị bóc mẽ, mặt Tố Tâm đỏ lên có thể chảy ra máu, cô muốn lấy lại điện thoại di động, nhưng tay cùng điện thoại đều bị bàn tay lớn của Phó Kiến Văn gắt gao nắm chặt, Tố Tâm xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Cái này còn có thể xem..." Phó Kiến Văn mở ra một trang quần lót lớn, nghiêm túc thảo luận cùng Tố Tâm.
Tố Tâm: "..."
Phó Kiến Văn đây là nghiêm túc sao!
Nhưng tại sao Tố Tâm lại cảm thấy nếu như Phó Kiến Văn mặc cái này vào, cô sẽ cười đến điên rồi!
"Em cảm thấy những thứ này còn không hấp dẫn bằng anh mặc áo sơmi quần tây" Tố Tâm nhẫn nhịn mặt đỏ tới mang tai, đều không dám nhìn tới màn hình điện thoại di động, giả vờ trấn định mở miệng, "Anh mặc cái này... chắn chắn em sẽ cười đến điên mất"
Con mắt của Phó Kiến Văn híp lại: "Yêu thích chế phục sao!"
Mặt Tố Tâm càng đỏ hơn, cô không hé răng, Phó Kiến Văn nói chuyện chế phục, không hiểu tại sao Tố Tâm lại nghĩ tới bộ dáng Phó Kiến Văn mặc quân trang.
Tố Tâm cắn cắn môi, cô đang loạn tưởng một cái đồ vật lộn xộn gì không biết!
Phó Kiến Văn ăn mặc quân trang nhất định chính là lạoi oai hùng lẫm liệt đại diện cho sức mạnh quốc gia, cô làm sao có thể nghĩ đến cái chuyện không đứng đắn như vậy, quá không thuần khiết rồi!
"Thủy thủ! Cơ trưởng! Hay là... Huấn luyện viên!" Môi mỏng của Phó Kiến Văn tới gần tai cốt Tố Tâm.
Tiếng nói trầm thấp khêu gợi quen thuộc lẫn vào nhiệt khí chui vào ốc nhĩ Tố Tâm, mập mờ khiến gan bàn chân của Cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, một loại cảm giác cả người đều mềm đi xông tới.
Đặc biệt là hai chữ huấn luyện viên kia, quả thực khiến cho Tố Tâm cảm thấy tâm hoảng ý loạn đến không kềm chế được, cô liếm liếm cánh môi khô khốc của mình: "Không có!"
"Chính là... Huấn luyện viên!"